Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 375 - Chương 376: Băng Vân Mời

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_376" class="block_" lang="en">Trang 188# 2

 

 

 

Chương 376: Băng Vân mời



- A? Chàng phải rời khỏi hoàng cung? Chàng muốn đi đâu?

Thương Nguyệt bắt lấy cánh tay của Vân Triệt, khẩn trương hỏi. Vân Triệt không thuộc về hoàng cung, điểm này Thương Nguyệt rất rõ ràng, nhưng nàng thật không ngờ, hắn lại vội vội vàng vàng ly khai như thế.

Vân Triệt an ủi cười nói:

- Còn không có quyết định, có lẽ sẽ rời khỏi Thương Phong quốc... nhưng mọi người không cần lo lắng, có bảy phần Phượng Hoàng Thần Tông không biết chuyện ngày hôm qua, chín phần không ở trong thời gian ngắn động thủ với ta, ta quyết định ly khai cũng chỉ là phòng bị một chút khả năng mà thôi, đồng thời, đi lịch lãm cho Thất Quốc Bài Vị Chiến.

Thương Vạn Hác trầm ngâm một phen, nói:

- Triệt nhi, quả thật ngươi muốn đi tham gia Thất Quốc Bài Vị Chiến? Hôm qua ngươi và thập tam hoàng tử có ân oán, đến Thần Hoàng đế quốc rồi, trẫm sợ ngươi sẽ... Ai, tuy ngươi thiên tư kinh thế, nhưng Phượng Hoàng Thần Tông thực sự quá cường đại. Cường đại đến mức khiến cho trẫm mỗi lần nhớ tới, đều không nhịn được run rẩy... trong Phượng Hoàng Thần Tông có thể có tồn tại Hoàng giả! Hơn nữa không chỉ một!

- Nhất định phải đi.

Vân Triệt bình tĩnh nói:

- Sau khi Phượng Hoàng Chi Viêm và việc va chạm với Phượng Hoàng Thần Tông bại lộ thì chuyện này đã định trước là tránh không được, nếu đã vô pháp trốn tránh thì không bằng chủ động đón nhận.

Vẻ mặt Thương Vạn Hác hiện lên sầu lo, nhưng rất nhanh, những thứ sầu lo này bị hắn giấu đi, sau đó nhìn Vân Triệt chậm rãi nói:

- Triệt nhi, trẫm tin tưởng ngươi. Lấy thiên phú của ngươi, trẫm tin tưởng ngay cả khi đó là Phượng Hoàng Thần Tông thì ngươi cũng có thể toàn thân trở ra!

- Vâng, ta nhất định không để cho phụ hoàng thất vọng.

Vân Triệt hơi suy nghĩ, nói:

- Phụ hoàng, người có biết 'Thái Cổ Huyền Chu' đến tột cùng là cái gì không?

- Thái Cổ Huyền Chu...

Thương Vạn Hác hơi thu liễm thần tình, lộ ra vẻ hiểu biết nói:

- Đó là một tồn tại thần kỳ không gì sánh được. Hình dạng của nó giống một con thuyền vô cùng lớn, nó gần như so sánh được với toàn bộ Thương Phong hoàng thành.

- Lớn như vậy!

Vân Triệt kinh ngạc.

- Không có ai biết đến tột cùng nó là cái gì, cũng không có ai biết nó đến từ đâu. Cái tên Thái Cổ Huyền Chu do người Thần Hoàng đế quốc đặt cho nó. Từ rất lâu trước kia nó đã bắt đầu xuất hiện ở bầu trời Thần Hoàng đế quốc, đồng thời cách mặt đất cực kỳ cao, cái cao độ kia, chỉ có Hoàng giả mới có thể leo lên.

- Mỗi một lần nó xuất hiện, nó sẽ trôi nổi ở chỗ đó nửa năm, trong nửa năm này, Thái Cổ Huyền Chu sẽ tự động mở ra một lần, sau mười hai canh giờ lại tự động đóng lại, cuối cùng Thái Cổ Huyền Chu biến mất một cách quỷ dị... Lần xuất hiện tiếp theo sẽ là ba trăm năm sau. Mà trước ngày Thái Cổ Huyền Chu tiêu thất, sẽ có một số tuyệt thế cường giả leo lên huyền chu, đi tìm kiếm chí bảo trong đó, nhưng vô số năm qua, không có người nào có thu hoạch cả.

- Tại sao người ta cho rằng trong Thái Cổ Huyền Chu có bảo vật?

Vân Triệt hỏi.

- Trong Phượng Hoàng Thần Tông có một cái phân tông kỳ lạ, chức trách của cái phân tông này chính là tìm kiếm chí bảo trong thiên hạ. Có người nói, mỗi một lần Thái Cổ Huyền Chu xuất hiện, cái phân tông kia sẽ dùng linh thạch do thám bảo vật để tìm kiếm, mà linh thạch sẽ phóng xuất ra ánh sáng cường liệt đến mức tận cùng, có một số linh thạch thậm chí bị bạo liệt, loại dị tượng này đã chứng minh trong Thái Cổ Huyền Chu cất giấu chí bảo cường đại đến mức không cách nào tưởng tượng! Bởi vì trên Thiên Huyền đại lục còn chưa từng có vật gì có thể khiến linh thạch do thám phóng xuất ra ánh sáng màu vàng.

- Cho nên, tuy các tiền bối leo lên Thái Cổ Huyền Chu chưa từng có bất luận thu hoạch gì, nhưng Phượng Hoàng Thần Tông chẳng bao giờ buông tha tìm kiếm, mỗi lần Thái Cổ Huyền Chu xuất hiện, do thám huyền chu sẽ là đại sự hàng đầu của tông môn!

Thương Vạn Hác ngừng lại một chút, nói:

- Hôm qua Phượng Hi Thần đã từng nói, ba tông môn có xếp hạng cao nhất, có thể cùng Phượng Hoàng Thần Tông thăm dò Thái Cổ Huyền Chu... mỗi lần Thái Cổ Huyền Chu xuất hiện đều ở trên hoàng đô của Thần Hoàng đế quốc, Phượng Hoàng Thần Tông không cho phép người khác nhúng chàm, ngay cả thánh địa cũng không thể, vậy mà lần này lại chủ động đưa ra cơ hội thăm dò cho người khác, chuyện này vẫn là lần đầu tiên.

Thái... Cổ... Huyền... Chu...

Rốt cuộc là vật gì?

- Mạt Lỵ, ngươi biết đó là vật gì không? Hình như nó là rất quái dị thì phải.

Vân Triệt thầm nói trong lòng.

Mạt Lỵ thản nhiên nói:

- Đúng là ta đã gặp qua cổ chu lớn như cái hoàng thành này, thậm chí là lớn hơn cũng gặp qua, hơn nữa còn gặp qua rất nhiều. Nhưng liên tục xuất hiện ở cùng một địa điểm mấy nghìn năm, thậm chí trong thời gian lâu hơn thì vẫn là lần đầu tiên nghe nói. Nghe vị hoàng đế này miêu tả xong, ta cũng bị cái gọi là 'Thái Cổ Huyền Chu' này gợi lên hứng thú không nhỏ.

Vân Triệt:

"..."

Theo hai tiếng thông báo vang lên, hai nam tử ăn mặc đẹp đẽ đi đến, lúc bọn họ thấy Vân Triệt và Thương Nguyệt sắc mặt nhất thời xuất hiện biến hóa.

Hai người kia chính là thái tử Thương Lâm cùng tam hoàng tử Thương Sóc.

- Nhi thần thỉnh an phụ hoàng, chúc phụ hoàng phúc thọ an khang.

Thương Lâm và Thương Sóc cẩn thận, cung kính, đâu có nửa điểm bừa bãi. Thương Vạn Hác giật giật mi, khoát tay, nói:

- Thỉnh an là được rồi, nếu không có những chuyện khác, liền lui ra đi, trẫm và phu phụ Nguyệt nhi đang có chuyện quan trọng cần bàn.

Thủ đoạn hôm qua của Vân Triệt để cho Thương Lâm cùng Thương Sóc vẫn còn sợ hãi, lần này nhìn thấy Vân Triệt, da đầu hai người đều tê dại, nào dám dừng lại nhiều, vội vã xin cáo lui. Vân Triệt liếc mắt nhìn Thương Lâm và Thương Sóc rời đi, liền xoay đầu lại, dùng giọng nói nghiêm nghị nói:

- Phụ hoàng, người chuẩn bị xử trí hai người kia như thế nào?

Lời Vân Triệt vừa thốt ra khiến Thương Nguyệt càng hoảng sợ, nàng chuyển ánh mắt qua khẩn trương nhìn Thương Vạn Hác.

Thương Vạn Hác ngẩn ngơ, đột nhiên thần sắc trở nên có chút cụt hứng:

- Triệt nhi, ngươi cho rằng trẫm nên làm như thế nào?

Vân Triệt không do dự, bình tĩnh nói:

- 'Vô tình nhất là gia tộc đế vương', những lời này đúng là một loại châm chọc cùng công kích hoàng thất, nhưng nó cũng là một ít chuyện bất đắc dĩ trong hoàng thất. Lịch sử đẫm máu đã chứng minh, nếu đế vương lấy tình ứng sự, như vậy hoàng thất tất nguy, cho nên, đôi khi không đành lòng, cũng không thể không vô tình...! Nếu như phụ hoàng tha thứ cho bọn họ, thì không thể nghi ngờ việc đó ngang với việc nói cho hậu nhân hoàng thất biết ngay cả tội nghịch ý vua cũng có thể tha thứ! Có lẽ nó sẽ khiến nhiều người ngỗ nghịch giống như bọn họ hơn.

Thương Vạn Hác nhắm mắt lại, gương mặt bất đắc dĩ:

- Những thứ này trẫm đều biết. Suýt nữa bọn chúng đã phá hủy toàn bộ hoàng thất, thậm chí mưu hại trẫm, tất cả những chuyện đó chúng đều không thoát khỏi liên quan. Triệt nhi, nếu không phải ngươi, có lẽ trẫm đã quy thiên, số phận Nguyệt nhi cũng gặp thê thảm, toàn bộ hoàng thất cũng trở thành con rối trong tay Tiêu Tông cùng Phần Thiên Môn, đúng là trẫm hận không thể chính tay giết bọn chúng. Chỉ là... Ai, trong mấy nhi tử của trẫm cũng chỉ có Thương Lâm cùng Thương Sóc là có khả năng làm đế vương, bằng không năm đó trẫm cũng không mặc kệ bọn chúng tranh đấu gay gắt, nếu truyền ngôi cho năm đứa khác, trẫm chết vì tai nạn cũng an lòng, nhưng hết lần này tới lần khác Nguyệt nhi lại là nữ tử... Một bên là tội phản nghịch, một bên là huyết mạch cùng tương lai hoàng thất, trẫm thật sự khó có thể lựa chọn.

- Kỳ thực, phụ hoàng không cần quấn quýt như vậy, chuyện này còn có thể có lựa chọn tốt.

Vân Triệt đi về phía trước, nói nhỏ với Thương Vạn Hác một phen.

Lúc đầu thần sắc Thương Vạn Hác rất kinh ngạc, rồi bỗng nhiên chấn động toàn thân, mắt lộ ra vẻ hưng phấn tới cực điểm, hắn giữ lấy Vân Triệt, vô cùng kích động nói:

- Triệt nhi, ngươi nói những lời này... là thật?

- Đương nhiên.

Vân Triệt cười híp mắt nói:

- Lấy y thuật của ta, chút chuyện này quá đơn giản. Lát nữa ta sẽ đi phối dược, bảo đảm phụ hoàng... Hắc hắc, tái chiến ba trăm năm!!

Đương nhiên Thương Vạn Hác không có nửa điểm hoài nghi đối với y thuật của Vân Triệt. Hắn kích động đến mức râu mép cũng ẩn ẩn run lên, bỗng nhiên hắn đứng phắt dậy, vỗ bàn mạnh một cái, hét lớn:

- Người đâu! mau bắt hai tên nghịch tử Thương Lâm, Thương Sóc lại, giải tới thiên lao! báo hình bộ tức tốc đến yết kiến! Trẫm muốn đích thân xử tội hai tên nghịch tử này!!

Vừa ra khỏi hoàng cung, Thương Nguyệt không kịp chờ đợi liền hỏi Vân Triệt:

- Phu quân, vừa rồi phu quân nói gì với phụ hoàng vậy, vì sao thái độ của phụ hoàng lại chuyển biến lớn như vậy?

- Cái này... Là bí mật của nam nhân. Vân Triệt cười hắc hắc.

Nguyên nhân Thương Vạn Hác lo lắng là những năm qua hắn miệt mài quá độ, khiến hắn đã không có năng lực sinh dục từ lâu. Cho nên hoàng tử chết một người liền thiếu một người, mà hắn lại không có khả năng bồi dưỡng ra hoàng tử mới.

Nhưng nếu vấn đề sinh con không tồn tại, Thương Vạn Hác nửa điểm lo lắng cũng không cần. Cho hắn mấy năm, sinh thêm mười mấy hoàng tử công chúa cũng đều dễ dàng, tỉ mỉ bồi dưỡng, tự nhiên có thể bồi dưỡng ra người thừa kế ngôi vị hoàng đế.

- Vân Triệt.

Phía trên, truyền đến thanh âm lãnh đạm ôn nhu của một cô gái. Sở Nguyệt Ly cùng Hạ Khuynh Nguyệt chậm rãi hạ xuống, đứng ở trước người Vân Triệt và Thương Nguyệt.

Nhất thời ánh mắt Thương Nguyệt và Hạ Khuynh Nguyệt đụng chạm vào nhau, sau đó lại đồng thời dời đi, nhìn qua, con mắt băng lãnh của Hạ Khuynh Nguyệt là một phiến u lãnh và bình tĩnh, ánh mắt Thương Nguyệt lại rất phức tạp. Dù sao, Hạ Khuynh Nguyệt mới là chính thê của Vân Triệt, hơn nữa còn là cưới hỏi đàng hoàng... Dựa vào điểm này, Thương Nguyệt thuộc về chi thứ hai. Khi nàng đối mặt cùng Hạ Khuynh Nguyệt, nội tâm tự nhiên hơi dị dạng, nàng nhẹ giọng nói:

- Sở tiên tử, Hạ... tiên tử.

Bầu không khí giữa Thương Nguyệt và Hạ Khuynh Nguyệt có chút quái dị, để cho Sở Nguyệt Ly hơi nhếch mi lên, trực tiếp khai môn kiến sơn hướng Vân Triệt nói:

- Vân Triệt, hai thầy trò chúng ta đến đây, ngoại trừ tham gia đại hôn của ngươi và Thương Nguyệt công chúa ra, còn có một chuyện quan trọng khác.

-... Thỉnh Sở tiên tử cho biết.

Vân Triệt nói.

- Thái thượng cung chủ của chúng ta muốn gặp ngươi.

Vân Triệt kinh ngạc ngẩng đầu:

- Thái thượng cung chủ? muốn gặp ta?

- Không sai.

Sở Nguyệt Ly hơi ngưng mắt:

- Thái thượng cung chủ đã biết chuyện của ngươi cùng tỷ tỷ ta, nên tự nhiên biết bên trong cơ thể ngươi có Băng Vân quyết. Lần trước ngươi ở băng cung đại náo một phen, Thái thượng cung chủ cũng biết... Nhưng nàng gặp ngươi, không phải là muốn hưng sư vấn tội, cũng không làm thương tổn ngươi, điểm ấy ta có thể đảm bảo. Nếu sắp tới ngươi vô sự, liền tới Băng Vân Tiên Cung ta một chuyến đi?

Thái thượng cung chủ Băng Vân Tiên Cung muốn gặp hắn, khiến hắn rất bất ngờ. Hắn hơi suy nghĩ một chút, liền gật đầu nói:

- Tốt. Lần trước ta giận dữ, không khống chế được tâm tình, đụng chạm Băng Vân Tiên Cung, ta nên đi đến tiên cung bồi tội mới đúng... Một tháng sau, ta sẽ một mình đi đến.

Sở Nguyệt Ly nhẹ nhàng gật đầu:

- Hy vọng đến lúc đó ngươi không nuốt lời... Khuynh Nguyệt, chúng ta đi.

Ánh mắt Hạ Khuynh Nguyệt hơi dừng lại trên người Vân Triệt một chút sau đó liền biến mất, thân thể hóa thành một đạo tuyết ảnh rời đi.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment