.
._192__1" class="block_" lang="en">Trang 192# 1
Chương 383: Băng di sơ thành
Uy lực một kiếm chín thành lực lượng của Vân Triệt tất nhiên không phải là chuyện đùa. Lúc này Hạ Khuynh Nguyệt đã bị bức lui ra ngoài mười trượng, lặng lẽ nhìn Vân Triệt hơi lộ ra vẻ chật vật. Vân Triệt lập tức thu hồi Long Khuyết, lắc lắc cánh tay đã tê rần hơn phân nửa, mặt không đỏ tim không đập mạnh nói:
- Ta đã thử qua, loại ngọc thạch này quả nhiên là vô cùng cứng rắn, đây không hổ là địa phương tiềm tu của Băng Vân tổ tiên năm đó. Nếu như ở đây có thể phong ấn lại thì quả thực đây chính là nơi an toàn nhất tại Thương Phong đế quốc này, cho dù là toàn bộ Thiên Kiếm Sơn Trang cũng đừng nghĩ có thể xông vào nơi này.
Nói xong, Vân Triệt liền quay về phía bức tường có khắc Băng Di Thần Công, vươn hai tay ra, vận chuyển Băng Vân Quyết, theo từng đạo lam quang thoáng hiện lên trên song thủ của hắn, trên vách tường rất nhanh hiện lên từng đoạn văn tự màu xanh nhạt.
- Nghe nói ngoại trừ Băng Vân tổ tiên năm đó, thì suốt ngàn năm qua chỉ có Khuynh Nguyệt lão bà có thể lĩnh ngộ và luyện thành Băng Di Thần Công, chuyện này có thể nói lên hai thứ, một là Khuynh Nguyệt lão bà của ta vô cùng giỏi giang, cũng nói lên Băng Di Huyền Công quả thực là rất huyền diệu.
Lúc này, trong tầm mắt Vân Triệt đã bắt đầu hiện lên Băng Di Huyền Công Quyết, hắn lập tức mở miệng nói:
- Để cho ta hảo hảo kiến thức một chút.
- Băng Di Thần Công tổng quyết: băng, thủy chí cực, hàn chí cực, thiên hạ vạn vật đều có thể hóa thành băng, thủy có thể ngưng băng, huyết có thể ngưng băng, khí có thể ngưng băng, huyền có thể ngưng băng, sơn nhạc thiên khung cũng có thể ngưng băng...
Băng Di Huyền Công Quyết dường như vô cùng đơn giản nhưng lại thâm ảo vạn phần. Mà chợt nhìn lại, thì loại huyền công này dường như cũng căn bản không giống một loại huyền quyết cường đại gì, ngược lại chỉ là một đám văn tự khó hiểu, chẳng biết đang nói cái gì mà thôi. Khi mới bắt đầu, Vân Triệt chỉ đơn thuần muốn kiến thức một phen về huyền quyết của Băng Di Thần Công thần bí này mà thôi nhưng sao khi đoạn huyền quyết này lọt vào trong tầm mắt thì hắn lập tức nhập tâm, nhập hồn, không ngờ cả người hắn lại vô tình chìm đắm vào trong đó, thần sắc của hắn cũng càng ngày càng bình tĩnh, như si như say. Sau khi hắn hoàn toàn chìm đắm vào trong đó, ngay cả giác quan thứ sáu của hắn cũng tự động đóng lại trong vô thức, ngay cả việc Hạ Khuynh Nguyệt đang ở bên người đều quên đi.
Băng Di Huyết Công Quyết từ mục nhập tâm (thông qua ánh mắt mà nhập tâm). Trong thế giới ý thức của Vân Triệt dường như có một thanh âm thong thả niệm lên Băng Di Huyền Công Quyết, thông qua thanh âm này khắc sâu trong tâm hải của hắn. Dần dần Vân Triệt cảm giác được phần lớn thời gian của bản thân đều chìm trong trạng thái yên lặng. Đột nhiên, thủy hệ Tà Thần chi chủng như sống lại, dường như nó ngửi thấy được khí tức mà nó khát vọng đạt được.
Một khắc trước, vẻ mặt Vân Triệt còn có chút tán loạn, nhưng chỉ một khắc sau hắn dường như đã tiến nhập vào một trạng thái linh hoạt kỳ ảo. Nhìn thấy một màn này, Hạ Khuynh Nguyệt liền kinh ngạc trong lòng, nàng cũng không có lên tiếng quấy rối Vân Triệt. Thần sắc nàng hiện lên sự ngưng trọng cùng ngạc nhiên sâu đậm. Băng Di Huyền Công Quyết huyền ảo không gì sánh được, trong đó bao hàm đạo lí về băng lực trụ cột nhất, toàn diện nhất, nhưng cũng ẩn chưa quy tắc khó có thể hiểu rõ nhất. Thời điểm Băng Vân đệ tử lần đầu tiếp xúc với đoạn huyền quyết này thì chỉ có một cảm nhận duy nhất chính là"không thể nhận thức". Để có thể lĩnh ngộ Băng Di Thần Công, Hạ Khuynh Nguyệt đã không tiếc ở lại trong tứ trọng Băng Ngục trong khoảng thời gian suốt mấy tháng, khiến bản thân chìm vào trong huyền băng, mới có thể từ từ pháp tắc hạch tâm trụ cột của lực lượng băng hệ, bởi vậy nàng mới có thể luyện thành Băng Di Thần Công.
Mà đây chỉ là lần đầu tiên Vân Triệt tiếp xúc với Băng Di Huyền Công Quyết, lúc bình thường hắn luôn sử dụng hỏa hệ huyền lực tương khắc với băng hệ huyền lực vậy mà lúc này lại có thể dễ dàng tiến vào trạng thái đốn ngộ!
Cùng lúc này, thủy hệ Tà Thần chi chủng khẽ truyền ra tiếng ngâm hưng phấn bên trong huyền mạch của Vân Triệt. Đồng thời, Tà Thần chi chủng cũng từ từ xoay tròn lên, mà lúc này, một đạo băng vụ hình luân bàn đột nhiên hội tụ ở bên người hắn, sau đó liền rung động lên mang theo một trận hàn phong không nhanh không chậm khuếch tán ra. Rất nhanh, đoàn băng vụ thứ hai lai ngưng tụ ở bên người Vân Triệt, nhưng lần này đoàn băng vụ này lại thật lâu không tiêu tán, mà dần dần có một đạo lam quang thoáng hiện. Trong nháy mắt, một đạo băng linh đột nhiên xuất hiện bên trong băng vụ, đạo băng linh này giống như có sinh mệnh chợt bay múa xung quanh thân thể Vân Triệt.
Chân mày Hạ Khuynh Nguyệt khẽ nhếch lên, trong đôi mắt đẹp của nàng lóe ra lên quang mang khó tin... Đạo băng linh này cũng không phải là bông tuyết phổ thông do hàn khí từ Băng Vân quyết phát ra ngưng kết lại mà là băng chi linh tại thời điểm người tu luyện thông hiểu đạo lí trong đệ nhất trọng của Băng Di Thần Công mới có thể ngưng hóa ra!
Mà lúc này chỉ cách thời điểm Vân Triệt bắt đầu tìm hiểu Băng Di Thần Công không tới nửa canh giờ!
Trong thời gian ngàn năm Băng Vân Tiên Cung tồn tại, không có người có thể lĩnh ngộ Băng Di Thần Công, ngay cả lấy năng lực lĩnh ngộ của Hạ Khuynh Nguyệt thì nàng cũng phải dùng tới mấy tháng mới có khả năng lĩnh ngộ hoàn toàn loại vô thượng huyền công băng hệ này. Vậy mà lúc này, Vân Triệt chỉ dùng không tới nửa canh giờ liền trực tiếp hoàn thành giai đoạn nhập môn!
Hai mắt Hạ Khuynh Nguyệt mang theo sự kinh ngạc nồng đậm nhìn chằm chằm vào Vân Triệt, nàng không biết trên thân vị phu quân trên danh nghĩa này của mình còn có bao nhiêu bí mật không thể tưởng tượng được.
Thật ra, trên phương diện lực lĩnh ngộ, tuy rằng Vân Triệt không kém nhưng cũng không cao hơn so với Hạ Khuynh Nguyệt.
Nhưng trong thân thể Vân Triệt lại có được thủy hệ Tà Thần chi chủng.
Băng cũng chính là một loại hình thái của thủy. Yếu lĩnh trong Băng Di Huyền Công Quyết chính là đầu tiên cần phải có được lý giải cực cao với pháp tắc băng hệ, mà Vân Triệt có được thủy hệ Tà Thần chi chủng đã khiến bản thân hắn hoàn toàn thân thiện với thủy chi nguyên tố, mà lý giải về pháp tắc băng hệ của hắn cũng đạt tới cực hạn, cho nên trở ngại trong việc mở ra cách của đầu tiên để tu luyện Băng Di Thần Công căn bản là không tồn tại đối với Vân Triệt!
Đồng thời, việc hoàn toàn lĩnh ngộ huyền quyết cùng tốc độ khắc sâu huyền quyết vào linh hồn có quan hệ trực tiếp với linh hồn lực. Vân Triệt có Long Thần chi hồn tại thân, tuy rằng bởi vì hạn chế trên huyền lực mà hắn không có cách nào triển lộ ra linh hồn lực vô cùng biến thái của mình nhưng linh hồn lực của hắn cũng không người bình thường có thể so sánh. Có sự tồn tại của Long Thần chi hồn thì không khoa trương mà nói, trên toàn bộ Thương Phong đại lục này không ai có thể tìm ra huyền quyết mà Vân Triệt không thể lĩnh ngộ cùng khống chế.
Lại trải qua nửa canh giờ tiếp theo, số lượng băng linh xung quanh thân thể Vân Triệt càng ngày càng nhiều, từ một đạo, biến thành mười mấy đạo, rồi đến mấy chục, hàng trăm đạo. Sau khi toàn bộ Băng Di Huyền Công Quyết in sâu vào trong tâm hồn Vân Triệt, hắn chợt nhắm hai mắt lại. Đồng thời trên thân thể hắn chợt không một tiếng động phóng xuất ra một cỗ hàn khí thầm tới tận xương tủy, cùng lúc đó, từng sợi tơ do bông tuyết tạo thành từ các bộ vị trên thân thể hắn nhanh chóng kéo dài ra phía ngoài. Không bao lâu sau, những sợi tơ này liền đan xen xung quanh thân thể hắn, tạo thành một mảnh băng võng vô cùng kỳ dị càng lúc càng lớn, càng ngày càng dày đặc.
Lúc này rõ ràng giác quan thứ sáu của Vân Triệt đã tiến nhập vào vong ngã chi cảnh, loại trạng thái này có thể nói là trạng thái lĩnh ngộ cực hạn nhất, nghìn vạn lần không thể có bất kỳ sự quấy rầy nào. Thời điểm này thân thể Hạ Khuynh Nguyệt chậm rãi bay lên, nàng yên lặng ngắm nhìn Vân Triệt một hồi sau đó liền vô thanh vô tức rời đi. Một khi tiến vào trạng thái lĩnh ngộ cực hạn này huyền giả sẽ hoàn toàn không cảm giác được thời gian trôi qua, cho dù liên tục duy trì mấy ngày, thậm chí hơn mười ngày cũng là bình thường. Còn nếu như tiến vào cảnh giới cực hạn, thậm chí huyền giả tiến vào loại trạng thái này có thể bất tri bất giác chìm đắm trong đó mấy năm, thậm chí mấy trăm năm.
Tuy nhiên, lần đốn ngộ này của Vân Triệt cũng không kéo dài như Hạ Khuynh Nguyệt dự liệu.
Vân ẩn lãnh nguyệt (mây che mặt trăng lạnh lẽo), khi toàn bộ Băng Vân Tiên Cung bị màn đêm vô biên bao phủ, chìm vào một mảnh vắng lặng, cuối cùng thì Vân Triệt cũng từ trong trạng thái đốn ngộ tỉnh lại.
Theo ánh mắt hắn mở ra, toàn bộ bông tuyết xung quanh hắn lập tức bạo liệt, hóa thành băng vụn vương vãi đầy đất. Vân Triệt giang hai cánh tay ra, khi hắn nhìn xung quanh một bàn tay của mình thì chỉ cảm giác được toàn thân chìm trong cảm giác vui sướng không nói được, dường như cả người hắn đã được một thứ gì đó triệt để tinh lọc tới trạng thái thanh thuần nhất.
- Băng Di Chi Thụ!
Theo âm thanh của Vân Triệt nhẹ nhàng truyền ra, trên song chưởng của hắn liến có hai đạo băng tuyết tiểu thu nhanh chóng sinh trưởng, tản ra từng phiến băng diệp rậm rạp.
- Băng Di Huyễn Kính!
- Choang!
Sao khi hai tay Vân Triệt mở ra, một đạo bình chướng hình cầu gần như hoàn toàn trong suốt liền hoàn toàn bao vây Vân Triệt vào trong, nhất thời hàn khí cùng khí tức trên người Vân Triệt gần như bị cắt đứt hoàn toàn, thanh âm lại càng bị che đậy một cách triệt để. Loại huyền kỹ ẩn nấp này cường đại hơn không biết bao nhiêu lần so với 'Băng Vân Bình Chướng' được thi triển từ Băng Vân Quyết. Chỉ cần 'Băng Di Huyễn Kính' được mở ra, Vân Triệt tin tưởng thậm chí ngay cả là là người cao hơn bản thân hai cảnh giới tận lực điều tra thì trong khoảng cách trăm trượng cũng rất khó có thể phát hiện nơi hắn ẩn núp.
Vân Triệt thu hồi Băng Di Huyễn Kính, nhỏ giọng nói thầm:
- Một đạo khí tức đến rồi đệ tứ trọng, cái Băng Di Thần Công này dường như cũng không khó khăn cho lắm. So với việc hắn đột phá Tinh Thần Toái Ảnh cùng Đại Đạo Phù Đồ Quyết thực sự là đơn giản hơn rất nhiều.
Đừng nói là người của Băng Vân Tiên Cung mà coi như là những lời này của Vân Triệt bị Băng Vân tổ tiên biết thì rất có thể nàng sẽ có tức giận tới trực tiếp từ băng quan trong nhảy ra phun một ngụm nghịch huyết lên mặt hắn. Có được Tà Thần chi chủng cùng Long Thần chi hồn, các loại lực lượng không thuộc lẽ thường này tụ lại trên thân, Vân Triệt còn không biết xấu hổ nói ra những lời này!
Phát hiện Hạ Khuynh Nguyệt đã không còn ở bên cạnh, Vân Triệt liền tự mình đi ra ngoài, sau khi ra khỏi lòng đất, hắn mới phát hiện lúc này đã là buổi tối. Buổi tối trong Băng Vân Tiên Cung vô cùng an tĩnh, khắp tầm mắt Vân Triệt đều không nhìn thấy một người nào.
Tuy rằng ánh trăng bị mây mỏng quanh năm không tiêu tan che đậy phần lớn quang mang nhưng từng luồng phản quang từ tuyết trắng trên mặt đất khiến cho hoàn cảnh xung quanh cũng không quá mức lờ mờ. Nhất thời Vân Triệt có chút hối hận vì thời điểm ban ngày hấn không hỏi rõ địa điểm nơi ở của Hạ Khuynh Nguyệt, bằng không, lúc này chính là thời cơ vô cùng hoàn mỹ!
Bên trong Băng Vân Tiên Cung trừ hắn ra thì tất cả đều là nữ nhân, lúc này lại là buổi tối, ngoại trừ Hạ Khuynh Nguyệt thì dường như hắn đi tìm ai cũng không thích hợp, hơn nữa Cung Dục Tiên còn chưa tuyên bố chuyện hắn đã trở thành Băng Vân đệ tử, rất có thể khi hắn gặp một vị Băng Vân đệ tử nào cũng đều có thể gây ra sự hỗn loạn... Mà lúc này hắn lên tiếng gọi Hạ Khuynh Nguyệt ở nơi này hình như càng không thích hợp.
- Cái này, ta nên làm cái gì bây giờ? Lẽ nào cứ như vậy ở tại nơi này chờ, một mực đợi đến khi Khuynh Nguyệt lão bà chủ động tới tìm ta sao?
Vân Triệt thầm nghĩ. Hắn đứng sững tại nơi này, ngay cả nửa ngày cũng không nhúc nhích, nếu như đây là một địa phương khác, cho dù là tứ đại thánh địa thì hắn cũng dám tùy tiện tản bộ, nhưng hết lần này tới lần khác tất cả người tại nơi này đều là nữ nhân. Hơn nữa lúc này lại là nửa đêm, hắn thực sự là không tiện hành động!
Quên đi. Hay là ta trở lại Băng Di Thần Điện!
Ngay khi Vân Triệt bất đắc dĩ nghĩ đến phương án cuối cùng liền xoay người muốn trở lại lòng đất. Tuy nhiên, thời điểm hắn vừa bước nửa bước thì lỗ tai hắn khẽ động. Bên tai phải hắn dường như nghe được âm thanh của một vị nữ tử truyền đến, hắn vội vã tập trung tinh thần lắng nghe. Lúc này hắn đã thật sự nghe thấy tiếng nói chuyện của nữ nhân, hơn nữa hình như không chỉ là một người, mà khoảng cách giữa những người này cùng hắn đại khái chỉ hai, ba trăm trượng.
Hơn nữa trong những thanh âm này dường như có một đạo âm thanh của Sở Nguyệt Ly!
Vân Triệt thầm nghĩ có thể tìm được Sở Nguyệt Ly thì mọi chuyện kế tiếp đều dễ làm hơn rất nhiều. Lúc này, Vân Triệt không chút suy nghĩ, nâng chân bước nhanh về nơi phát ra thanh âm. Theo cước bộ của hắn tiến tới gần, thanh âm bên tai hắn càng ngày càng rõ ràng.
- Nguyệt ly, không có tin tức của Nguyệt Thiền sư tỷ sao?
- Không có, có thể tỷ tỷ cố kỵ sự an nguy của hài tử nên đã tạm thời ẩn cư tại một địa phương bí mật, thậm chí có khả năng đã rời khỏi Thương Phong đế quốc... Ta thực sự rất lo lắng cho nàng.
Đây là thanh âm của Sở Nguyệt Ly.
Một thanh âm mềm nhẹ như nước truyền ra.
- Không cần lo lắng, huyền lực của Nguyệt Thiền sư tỷ đã đạt tới Vương Huyền cảnh, mặc dù không có huyền công, nhưng việc bảo vệ bản thân tuyệt đối là không có vấn đề.
- Ta vẫn luôn không thể lý giải, tại sao Nguyệt Thiền sư tỷ lại phải cùng cái người tên Vân Triệt phát sinh loại chuyện đó cơ chứ? Thực sự... không thể lý giải.
Đây là một cái thanh âm không mang theo chút cảm xúc, dường như từ trong miệng một vị thiếu nữ truyền ra.
- Ừ, thực sự là một điểm cũng không thể lý giải... Như đã nói qua, cái tên Vân Triệt kia thực sự là lợi hại như vậy sao? Không hiểu vì sao thái thượng cung chủ vẫn luôn muốn gặp hắn? Nguyệt ly sư tỷ, ngươi có biết không?
Đạo thanh âm này cùng đạo thanh âm trước đó gần như giống nhau như đúc, nếu như không phải là trên âm sắc hơi khác biệt thì rất dễ khiến người khác nghĩ rằng hai đạo thanh âm này đều phát ra từ miệng một người.
Vân Triệt càng lúc càng tiến tới gần, hắn không có tận lực ẩn nấp hành tung của bản thân, nên lập tức sẽ bị những vị nữ tử này phát hiện, rất nhanh, nội dung trong câu chuyện của các nàng đã bắt đầu hướng tới hắn. Chỉ là, hắn vừa mới kết thúc quá trình tu luyện Băng Di Thần Công, toàn thân hắn chợt toả ra hàn khí, hơn nữa bị gieo"Băng Vân Hồn Tinh" vào thân thể. Cho dù người của Băng Vân Tiên Cung lập tức cảm ứng được sự tồn tại của hắn cũng nhận định hắn là một đệ tử của Băng Vân Tiên Cung.
Mà bọn họ tuyệt đối không thể nghĩ ra lại là một vị nam nhân đang tiến gần tới phía các nàng.
- Có người tiến tới bên này. Hả? Đạo khí tức này... dường như có một chút xa lạ.
- Đạo khí tức này hình như là khí tức của Băng Di Thần Công Không đúng, khí tức huyền lực của người này rõ ràng chỉ có Địa Huyền Cảnh cấp bảy, không thể nào là Khuynh Nguyệt.
- Mọi người nói, sẽ là vị tỷ muội hoặc đệ tử nào tới đây?
- Ta đoán là Lăng Tuyết... Không đúng, chẳng lẽ là Tô Nhu?
- Hình như là Lục La... Dường như đạo khí tức này thật sự có chút xa lạ, có phải là vị tỷ muội hoặc đệ tử nào cố ý che dấu hơi thở đến trêu chọc chúng ta hay không?
- Vị tỷ muội bên ngoài nhanh tiến tới đây, nếu như tiếp tục ẩn nấp mà nói, chúng ta sẽ ra ngoài bắt ngươi.
Lúc này phía trước Vân Triệt là một phiến băng môn không đóng chặt, phía sau băng môn, truyền ra thanh âm của sáu cô gái... Có trong trẻo nhưng lạnh lùng, có uyển chuyển âm nhu, có đạm mạc, có dễ nghe linh hoạt kỳ ảo, mà câu nói kế tiếp của các nàng khiến cho Vân Triệt càng ngày càng không chịu nổi, hắn rất nhanh suy tư một phen về thái độ khi các nàng đón tiếp hắn, sau đó hắn liền bước lên trước, đẩy băng môn ra...
Hắn lập tức hé môi muốn nói, nhưng chữ thứ nhất còn chưa kịp ra khỏi miệng, cả người hắn liền giống như bị giật điện khiến cho triệt để cứng ở tại chỗ...
Trước mắt hắn là một ao nước trong suốt tới mức có thể nhìn thấy đáy, trên nước ao không có vụ khí nên tất nhiên đây cũng không phải là cái ôn tuyền gì! Mà đây chỉ là hàn tuyền thiên nhiên duy nhất không ngưng kết ở dưới một vùng địa băng hàn trong Băng Vân Tiên Cung.
Trong hàn tuyền là sáu vị nữ tử không mặc y phục, ngọc thể như băng điêu ngọc mài, dung nhan các nàng giống như do tiên bút vẽ lên, mỗi người mỗi vẻ, nhưng dung nhan tất cả đều tuyệt mỹ như tiên, xinh đẹp tuyệt trần như tranh vẽ, da thịt các nàng như được băng tuyết ngưng tụ thành, tích bạch vô hạ (tương tự như câu trắng không tì vết), một đôi chân ngọc thuần khiết trơn truột, ưu mỹ thon dài trong nước hoặc gấp khúc hoặc duỗi, hoặc dài hoặc nhỏ nhắn, từng đôi tuyết phong song song cao vút dường như ngọc oản, có tròn vẹn như nguyệt, có bị cánh tay chèn ép tạo thành đường cong duyên dáng... Không khỏi tạo nên vẻ đẹp khiến cho người hồn xiêu phách lạc, làm cho huyệt mạch trong người nam nhân gần như trong nháy mắt nổ tung dưới hình ảnh tươi đẹp này.