Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 390 - Chương 391: Ma Trảo (Hạ)

. ._196__1" class="block_" lang="en">Trang 196# 1

 

 

 

Chương 391: Ma trảo (hạ)



Vân Triệt hung hăng nuốt một ngụm nước bọt, nếu như không phải tố chất tâm lý cùng thể trạng của hắn siêu cường thì đoán chừng máu mũi đã sớm văng đầy đất. Hắn đưa tay phải ra, lắc lắc cổ tay nói:

- Nếu... Sư tỷ đã kiên trì như vậy... Ta đây... liền bắt đầu...

Phong Hàn Nguyệt lập tức nhắm chặt hai mắt, giống như nàng cảm thấy bản thân không nhìn thấy hắn thì hắn liền không thấy được mình. Đôi môi càng mím chặt, một chữ đều không nói, dáng vẻ của nàng rõ ràng muốn nói:

- Không được nói chuyện với ta!

Trước mắt Vân Triệt là một mảnh băng cơ ngọc cốt tuyệt mỹ vô song, một đôi núi non tuyết trắng nhẵn nhụi, càng là hoàn mỹ chí cực, dường như trước ngực nàng mang theo một đôi mãn nguyệt không hơn không kém, tại trung gian còn mang theo một đạo khe rãnh tuyết trắng vô cùng mê người. Nhìn biểu tình của Phong Hàn Nguyệt, Vân Triệt bắt đầu cảm giác dường như bản thân đã đùa tới có chút quá phận. Nhưng thời điểm phong cảnh tuyệt mỹ này hiện ra trước mắt, trong nháy mắt tâm tư của hắn liền bị hấp dẫn hoàn toàn, hai mắt hắn chợt trở nên sáng quắc, chăm chú thưởng thức, bàn tay hắn lập tức hướng về phía trước, chậm rãi nắm lên trên ngực phải của nàng.

- Ah...

Trong miệng Phong Hàn Nguyệt chợt phát ra một tiếng rên rỉ giống như một con thú nhỏ bị thương, hai mắt càng gắt gao đóng chặt lại, mi nhãn liền kịch liệt run rẩy.

Lúc này, Vân Triệt cũng không nói gì, bởi vì nếu như hiện giờ hắn lên tiếng nói chuyện thì thật sự là phá hỏng phong cảnh, còn có khả năng khiến cho Phong Hàn Nguyệt kinh hoảng đến lùi bước lại. Thần tình của hắn hết sức chăm chú mà chuyên chú, tay phải của hắn bắt đầu chậm rãi vuốt nhẹ, biên độ cùng độ mạnh yếu đang lặng lẽ từ từ tăng lớn, không ngừng vuốt ve khiến cho ngọn tuyết phong kia không biến thành các loại hình dạng. Dần dần, năm ngón tay của hắn đều hãm sâu vào, dường như chìm vào trong một đoàn bông được tỉ mỉ đan dệt lại, cảm xúc từ tay phải truyền tới cùng với trùng kích từ thị giác cùng tâm hồn khiến cho thần kinh toàn thân Vân Triệt luôn luôn ở trong trạng thái nửa mềm yếu.

- Ah...

Rất nhiều tiếng rên rỉ rất nhỏ cùng biểu tình khẩn trương không ngừng cắn chặt răng hiện ra, trên khuôn mặt thuần mỹ như tuyết của Phong Hàn Nguyệt dần dần hiện ra màu hồng càng ngày càng đậm, trong lúc vô tình, hai mắt vẫn luôn đóng chặt của nàng lặng lẽ mở ra, nhãn thần tràn ngập sự kinh hoảng cùng thất thố... Còn có một tia mê ly càng ngày càng sâu đậm...

Ba phút này đối với Phong Hàn Nguyệt mà nói quả thực giống như ba năm dài dằng dặc. Rối cục, thời điểm sâu trong huyền mạch của nàng truyền tới rung động thì Ngọc Hồ Quan liền được đả thông hoàn toàn. Sau khi huyền quan toàn thân của nàng được mở ra, huyền khí trong cơ thể nàng dường như đột nhiên nối liền với thiên địa, vô cùng hưng phấn tự động lưu chuyển. Lúc này chính bản thân nàng cũng rõ ràng cảm giác được nguyên nhân vì sao sau khi đả thông đạo huyền mạch này lại xảy ra biến hóa về chất.

- Sư tỷ, có thể.

Vân Triệt tính toán rất chuẩn xác thời gian, thẳng tới một giây cuối cùng của thời gian ba phút hắn mới lưu luyến nhấc ma trảo của mình rời khỏi cấm địa thần thánh của vị tinh linh thiếu nữ trước nặt này... Lúc này trên bàn tay hắn đã tràn đầy mùi thơm của thiếu nữ.

Giống như một đạo thiểm điện, Phong Hàn Nguyệt thoáng cái liền kéo tuyết y lên che ngực và xoay người sang chỗ khác, trong chớp mắt liền luống cuống tay chân mặc tuyết y lên người sau đó nàng liền xoay người lại, trên gương mặt hiện lên một tầng ửng đỏ giống như ánh nắng chiều phía chân trời:

- Ngươi... Không cho ngươi nói chuyện này ra, bằng không ta... Ta... Ta... Ta nhất định không buông tha cho ngươi!

- Ta nhất định sẽ không nói cho bất kỳ kẻ nào, bằng không, ta bị ngũ lôi oanh đỉnh.

Vân Triệt không thể làm gì khác hơn nói ra một lời đảm bảo cuối cùng.

Phong Hàn Nguyệt chăm chú nhìn Vân Triệt một lúc lâu, thần tình của nàng nhích động rất nhiều lần, nhưng cho dù thế nào đều không thể nói ra những thứ khác. Bởi vì không hiểu vì sao, lúc này, khi nàng nhìn thấy ánh nât của Vân Triệt thì trái tim của nàng đập rất nhanh... Nàng vốn cho là thân thể của mình đã bị khinh nhờn, bản thân sẽ rất tức giận, khổ sở, thậm chí nghĩ tới sẽ khóc lớn một trận, thế nhưng thời điểm nàng đối mặt gần trong gang tấc với tên đầu sỏ đã gây nên mọi chuyện này thì toàn bộ sự tức giận cùng khổ sở trong lòng nàng chỉ còn lại một chút, mà ngược lại lại là một loại cảm giác hết sức xa lạ, cho dù như thế nào đều không nói ra được. Trong nháy mắt, gương mặt của nàng lập tức ửng đỏ, nhịp tim của nàng càng triệt để loạn nhịp tới rối tinh rối mù. Lúc này nàng không thể làm gì khác hơn là hốt hoảng dời ánh mắt đi nơi khác, giả bộ tạo ra vẻ sinh khí không để ý tới dáng vẻ của đối phương nữa, thẳng đến khi muội muội Phong Hàn Tuyết cởi xiêm y, ngồi vào phía trước Vân Triệt, nàng mới lặng lẽ quay sang, an tĩnh nhìn hai người bọn họ.

Tuyết y rũ xuống, lộ ra thân thể mềm mại giống như liễu của Phong Hàn Tuyết, mái tóc dài tán loạn trên hai vai tuyết trắng làm nổi bật lên làn da tuyết trắng như ngọc của nàng khiến cho người khác không đành lòng chạm vào.

Hai tỷ muội song bào thai này có thân thể giống nhau như đúc, từ phía sau nhìn lại, Vân Triệt hoàn toàn không tìm được bất kỳ điểm khác biệt nào... Mà đồng thời huyền mạch của các nàng đều xuất hiện"Tình hình" giống như nhau.

- A? A a a a! Ngọc Hồ Quan của ta... Cũng giống tỷ tỷ sao?

- Đúng vậy.

Vẻ mặt Vân Triệt hiện lên sự buồn bực nói:

- Lúc trước ta vẫn lo lắng về vấn đề này. Bởi vì hai vị sư tỷ là song bào thai, tướng mạo hai người giống nhau như vậy, trên thân thể cũng sẽ có chín thành chín tương tự nhau... Bao gồm cả huyền mạch. Không phải là tu vi huyền lực của hai vị sư tỷ vẫn luôn đồng bộ sao? Đây chính là nguyên nhân. Cuối cùng thì quả nhiên giống như những gì ta lo lắng trước đó, Ngọc Hồ Quan của Hàn Tuyết sư tỷ cùng Hàn Nguyệt sư tỷ đều giống nhau như đúc.

- A... Tại sao có thể như vậy?

Phong Hàn Tuyết thoáng ngơ ngẩn cả người. Lần này ý nghĩ đầu tiên của nàng về Vân Triệt cũng không phải là hoài nghi... Bởi vì tỷ muội các nàng thực sự rất giống nhau, nhất là trên thân thể. Bởi vậy trong nhận thức của các nàng việc huyền mạch của hai người bọn họ giống nhau dường như là một chuyện rất bình thường.

- Ô... Tỷ tỷ, ta nên làm cái gì bây giờ?

Lần này, đến phiên Phong Hàn Tuyết biểu lộ ra gương mặt bất lực.

- Không quan hệ rồi!

Lúc trước Phong Hàn Nguyệt còn quấn quýt vạn phần nhưng lúc này biểu hiện của nàng lại rất dễ dàng chấp nhận nói:

- Lúc trước ta thật sự là rất khẩn trương, thế nhưng cũng chỉ bị hắn sờ một hồi mà thôi, hình như cũng không quá khó khăn, sau đó còn có thể thành tựu Thiên Linh Thần Mạch. Hiện tại ta cảm giác rất rõ ràng Thiên Linh Thần Mạch thực sự rất thần kỳ, ta có cảm giác sau này tốc độ tu luyện của ta có thể đề thăng gấp mấy lần. Tuyết Tuyết, không thể bởi vì một đạo Ngọc Hồ Quan sau cùng mà đánh mất đi cơ hội thành tựu Thiên Linh Thần Mạch, bằng không là rất đáng tiếc.

- Thực sự... Có thể chứ?

Phong Hàn Tuyết khẩn trương nói, có tỷ tỷ đi ở phía trước, cảm giác khó có thể tiếp nhận của nàng tất nhiên sẽ nhỏ hơn một chút so với Phong Hàn Nguyệt.

- Tin tưởng ta!

Lúc trước Phong Hàn Nguyệt còn liều mạng chống cự, gần như mang toàn bộ ý chí của mình ra để quyết định, lần này lại chủ động đẩy Phong Hàn Tuyết về phía “ma trảo” của Vân Triệt, nàng di chuyển về phía thân thể Phong Hàn Tuyết, sau đó liền đột nhiên thò tay kéo lấy tuyết y của nàng và nói:

- Được rồi, như vậy có thể bắt đầu rồi.

- A!!

Theo một tiếng kinh hô của Hàn Tuyết vang lên, thân thể giống như băng điêu ngọc mài của nàng liền hoàn toàn hiện ra ở trước mắt Vân Triệt, hai nụ hoa vô cùng đẹp đẽ khẽ lay động trong không khí. Sau đó, ngực phải của nàng lập tức bị ma trảo của Vân Triệt nắm lại...

Băng Di Thần Điện dùng Thiên Bàn Ngọc tạo thành, một khi thạch môn đóng kín nơi này liền trở thành một nơi tị nạn tuyệt hảo, ngay cả là Vương Huyền đỉnh phong cũng không có khả năng phá hư nơi này. Coi như là Bá Hoàng vô cùng cường đại muốn phá cửa mà nhập cũng không dễ dàng như vậy. Đồng thời, hiệu quả cách âm của Thiên Bàn Ngọc cũng cực kỳ tốt, bằng không, nếu như khoảng thời gian này có người nào đi ngang qua cửa thì nhất định sẽ nghe được một ít tiếng rên rỉ dị thường kỳ quái của thiếu nữ.

Thời điểm Vân Triệt hoàn thành nhiệm vụ tà ác này, trên bộ ngực thỏ ngọc của Phong Hàn Tuyết cũng bị lưu lại vài đạo dấu vết hồng sắc nhợt nhạt. Lúc này nàng cũng giống như Phong Hàn Nguyệt, luống cuống tay chân mặc xiêm y lên thân, sau đó trên mặt lại hiện ra một tầng ửng đỏ nói một câu gần như đúc với Phong Hàn Nguyệt:

- Chuyện này, ngươi tuyệt đối không có thể nói ra, ai cũng không thể nói!

- Ta nhất định không nói cho bất kỳ kẻ nào biết, bằng không, ta sẽ bị ngũ lôi oanh đỉnh.

Lần thứ ba Vân Triệt nói ra lời bảo đảm này. Bàn tay hắn đặt ở chóp mũi, không dấu vết ngửi hương thơm ngát trên ngực thiếu nữ...

Vân Triệt tự nhủ trong lòng.

- Cuộc sống ở nơi này quả thực là vô cùng tốt đẹp. Xem ra sau khi từ Thần Hoàng đế quốc trở về, ta nhất định phải lại chỗ này một thời gian ngắn... Không sai, mục đích của ta chỉ là muốn nhiều thêm một đoạn thời gian tu luyện Băng Di Thần Công mà thôi.

Sau khi nói ra lời hứa hẹn, Vân Triệt liền thở mạnh một hơi, giống như bản thân vừa trải qua một cuộc chiến hết sức nguy hiểm. Nhìn thấy dáng vẻ cùng động tác của Vân Triệt khi từ dưới đất đứng lên, Phong Hàn Nguyệt thở nhẹ một hơi, nói:

- Vân Triệt, ngươi làm sao vậy? Thoạt nhìn... hình như ngươi rất mệt mỏi.

Ngay khi lời nói của nàng vừa truyền ra, hai tỷ muội chợt phát hiện sắc mặt Vân Triệt trở nên cực kỳ tái nhợt, trên trán hắn cũng tràn ra một đám mồ hôi, ngay cả nhãn thần của hắn cũng bị một phiến sương mù bao phủ. Hai người lạp tức hoảng hốt... Các nàng đồng thời nhớ tới, đêm hôm đó, sau khi hắn giúp Mộ Dung Thiên Tuyết cùng Quân Liên Thiếp đả thông huyền mạch cũng là cái dạng này, sau đó lập tức bị Hạ Khuynh Nguyệt đỡ đi nghỉ ngơi... Đúng là ngày đó hắn từng nói qua, sau khi thông huyền cho hai người thì lượng tinh thần lực của hắn bị tiêu hao rất lớn...

- Không có... Không quan hệ.

Vân Triệt xua tay, trên khuôn mặt tái nhợt của hắn miễn cưỡng lộ ra ý cười nói:

- Chẳng qua là một ngày này ta liên tục đả thông huyền mạch cho hai vị sư tỷ... Cho nên tinh thần lực tiêu hao hơi lớn một chút, chỉ cần nghỉ ngơi một đoạn thời gian, liền...

Vân Triệt còn chưa dứt lời, thân thể vừa muốn đứng thẳng đột nhiên lay động một trận, thoáng cái liền ngã về phía Phong Hàn Nguyệt.

- A!!

Theo tiếng thét kinh hãi của Phong Hàn Nguyệt truyền ra, Vân Triệt chợt ngã lên người nàng, gương mặt của hắn vừa vặn nhào vào bộ ngực mềm mại kia, nhất thời trong mũi hắn tràn ngập một phiến nhu hương.

Phong Hàn Nguyệt dùng thân thể chống đỡ Vân Triệt, nàng cũng không có đẩy hắn ra mà ngược lại trong lòng lại hiện lên một trận cảm kích cùng áy náy...

Lúc này trong lòng nàng hiện lên một ý nghĩ:

- Hóa ra vì chúng ta, hắn đã mệt như vậy, liều mạng như vậy, chúng ta còn hoài nghi hắn muốn khi dễ chúng ta, rõ ràng là hắn đã làm tất cả vì chúng ta, giúp chúng ta thành tựu Thiên Linh Thần Mạch, chúng ta còn một mực gào thét với hắn, còn uy hiếp hắn không thể nói ra chuyện ngày hôm nay...

- Ô ô ô ô... Chúng ta quả thực là không nên...

Nhìn bộ dạng yếu ớt của Vân Triệt, hai tỷ muội liền cảm thấy áy náy muốn khóc, tuy rằng mặt Vân Triệt vẫn trực tiếp đặt ở trên ngực Phong Hàn Nguyệt, nhưng các nàng cũng không có nhẫn tâm đẩy hắn ra, mà cứ như vậy để cho hắn chiếm đại tiênh nghi của các nàng, hơn nữa còn lo lắng nói gấp:

- Vân Triệt, ngươi có sao không? Nếu không... Nếu không chúng ta dẫn ngươi đi Ngưng Tuyết Điện có được hay không? Ngưng Tâm Lộ trong Ngưng Tuyết Điện nhất định có thể giúp ngươi nhanh chóng khôi phục lại như cũ.

- Không cần... Không cần. Cám ơn sư tỷ quan tâm... Các ngươi yên tâm đi, ta chỉ là tinh thần có chút hư thoát, cũng không phải tiêu hao, không có tổn thương gì. Để ta một mình an tĩnh ở chỗ này nghỉ ngơi một hồi là tốt rồi.

Tuyết Nguyệt tỷ muội cẩn thận đặt Vân Triệt lên trên mặt đất, trên mặt Phong Hàn Tuyết hiện lên vẻ lo lắng nói:

- Vậy ngươi hãy nghỉ ngơi thật tốt, chúng ta cũng không lại nơi này quấy rối ngươi... ngươi thực sự có thể ở lại một mình chứ?

- Yên tâm đi, ta là một đại nam nhân, chút chuyện này không đáng kể chút nào. Hai vị sư tỷ vừa thành tựu Thiên Linh Thần Mạch cần có một khoảng thời gian tiến hành dẹp yên huyền khí bạo loạn... Cho nên, hai người không cần phải quá lo lắng cho ta.

Vân Triệt mỉm cười nói.

-... Chúng ta thật đi đây. Ngày mai, chúng ta sẽ trở lại thăm ngươi... A, còn có...

Hai vị thiếu nữ khẽ cắn môi một cái, hổ thẹn nói:

- Chuyện ngày hôm nay... Thực sự là ngươi không thể nói ra.

Bị chiếm hết tiện nghi còn không biết, lúc cùng nhau rời đi hai tỷ muội còn mang theo lo lắng cho Vân Triệt g... Đợi các nàng rời đi, thời điểm thạch môn tự động đóng chặt, Vân Triệt đang nằm dưới mặt đất lập tức nhảy lên, sau đó liền vỗ vỗ bụi đất trên mông, trên mặt hiện ra nụ cười thích ý không gì sánh được.

- Ai... Ở đây quả nhiên là thiên đường của nam nhân.

- Đều nói nữ nhân tại Băng Vân Tiên Cung nữ nhân đều cao cao tại thượng, từ người ngaòi ngàn dặm... Nhưng ở phương diện khác mà nói, tất cả đều có nguyên nhân, ngược lại thì các nàng rất dễ nắm bắt được...

Tự đắc nói thầm một phen, Vân Triệt liền ngẩng đầu lên, dùng quang mang của Băng Vân Quyết chiếu lên trên Thiên Bàn Ngọc, tiếp tục tìm hiểu Băng Di Thần Công.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment