.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_390" class="block_" lang="en">Trang 195# 2
Chương 390: Ma trảo (thượng)
- A a!
Hai người tâm không chút huyền niệm, sau khi nghe được lời nói của Vân Triệt, Tuyết Nguyệt tỷ muội đồng thời thét lên một tiếng kinh hãi, thiếu chút nữa liền giống như hai con mèo bị đạp phải đuôi mà nhảy dựng lên.
- Ngực ngực ngực... Bộ ngực?
Phong Hàn Nguyệt theo bản năng dùng tuyết y ôm chặt trước ngực, thanh âm trở nên đứt đoạn.
- Nếu như muốn đả thông Ngọc Hồ Quan thì nhất định phải bắt tay từ... vị trí đối ứng với vai phải, chính là đặt ở ngực phải?
Phong Hàn Tuyết chợt trừng lớn đôi mắt đẹp nói.
Khuôn mặt Vân Triệt hiện lên vẻ vô tội gật đầu.
- Cái này làm sao có thể!
Tuyết Nguyệt tỷ muội đồng thời duyên dáng hô to.
- Là là...
Tiếng thét chói tai của hai vị thiếu nữ khiến cho thân thể Vân Triệt theo bản năng co rụt lại, hắn vội vàng nói:
- Ta biết hai vị sư tỷ đều là băng thanh ngọc khiết, tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện như vậy phát sinh, cho nên... Cho nên ta cũng không có cách nào.
- Ngươi ngươi ngươi... cũng không phải là ngươi muốn khi dễ tỷ tỷ, cho nên cố ý nói như vậy chứ?
Trong mắt Phong Hàn Tuyết lóe lên quang mang, một lời nói trúng
ý đồ của Vân Triệt.
Lời Phong Hàn Tuyết nói giống như thoáng cái nhắc nhở Phong Hàn Nguyệt:
- Đúng vậy đúng vậy! Ngươi có phải là cố ý hay không! Ngươi... đêm hôm đó ngươi còn nhìn trộm chúng ta tắm rửa, rõ ràng chính là... Chính là... đại sắc ma mà Thiên Tuyết cùng Liên Thiếp sư tỷ từng nói qua!
Khóe miệng Vân Triệt lập tức co quắp một trận, bi phẫn nói:
- Ta đã giải thích qua rất nhiều lần, đêm hôm đó thật sự không phải là ta cố ý muốn nhìn lén. Ngay cả Khuynh Nguyệt đều giúp ta làm chứng, các ngươi không tin lời của ta thì cũng phải tin tưởng lời của Khuynh Nguyệt lão bà chứ? Điểm mấu chốt nhất chính là ta dáng dấp ngọc thụ lâm phong như thế, một thân chính khí, lại là người có thiên tư siêu quần, ngay cả thái thượng cung chủ của các ngươi đều không tiếc phá vỡ nghìn năm môn quy cũng muốn để ta gia nhập vào Băng Vân Tiên Cung, người như ta sao có thể là “đại sắc ma” trong miệng các ngươi được!
- n...
Biểu tình bi phẫn cùng lời nói của Vân Triệt khiến cho hai tỷ muội bị dọa tới thất thần, lời hắn nói làm cho các nàng bắt đầu cảm giác được mình đang đổ oan cho hắn. Hai tay Phong Hàn Nguyệt cầm lấy nút áo trước ngực, nhỏ giọng nói:
- Ngươi... thật sự không phải là ngươi muốn khi dễ ta mà gạt ta chứ?
Nhãn thầnVân Triệt hiện ra vẻ nghiêm nghị, hết sức tiêu sái nói:
- Nếu như các ngươi không tin Ngọc Hồ Quan nghịch ẩn mà nói, các ngươi hoàn toàn có thể đi ra bên ngoài tùy tiện tìm một người tinh thông y đạo trả lời giúp các ngươi, ta đảm bảo lời bọn họ nói cùng ta giống nhau như đúc!
- Tỷ muội chúng ta cho tới bây giờ còn không có rời khỏi Băng Vân Tiên Cung, căn bản không nhận thức tới người tinh thông y đạo.
Phong Hàn Nguyệt dùng âm thanh nhỏ nhẹ nói.
- n? Các ngươi còn chưa có rời khỏi Băng Vân Tiên Cung?
Trên mặt Vân Triệt hiện lên vẻ kinh ngạc, các nàng đứng trong Băng Vân thất tiên uy danh hiển hách tại ngoại giới, nhưng cả đời chưa từng ra khỏi Băng Vân Tiên Cung?
- Đúng vậy... Bởi vì cung chủ nói chúng ta đi ra ngoài rất dễ gặp phải sự cố, nói không chừng còn ảnh hưởng tới danh dự của Băng Vân Tiên Cung.
Thanh âm của Phong Hàn Tuyết trở nên ai oán:
- Ô... Ta và tỷ tỷ vẫn luôn nghe cung chủ nói, các tỷ muội, đệ tử đều tốt như vậy, các tỷ muội khác có thể đi ra ngoài, nhưng duy chỉ có hai chúng ta mỗi lần đều không được phép đi ra ngoài... Cung chủ thật thiên vị.
Vân Triệt có thể hiểu được vì sao Cung Dục Tiên không cho hai tỷ muội bọn họ rời khỏi Băng Vân Tiên Cung đi ra thế giới bên ngoài.
Nguyên nhân rất đơn giản... nữ tử của Băng Vân Tiên Cung đều tạo cho ngoại nhân ấn tượng lãnh ngạo như băng, tất cả đều là một bộ dạng từ người từ ngoài ngàn dặm, nhất là một đôi mắt lạnh lẽo gần như có thể khiến cho tâm linh người khác đông lại. Nhưng mặc dù hai tỷ muội Phong Hàn Nguyệt, Phong Hàn Tuyết đều tu luyện Băng Vân Quyết, nhưng tính tình của họ lại không chút dính dáng tới hai chữ"lãnh ngạo". Hơn nữa thân phận của các nàng lại là một trong Băng Vân thất tiên, nếu như thời điểm bọn họ tiếp xúc cùng người ở ngoại giới lại lộ ra bản tính thì đoán chừng có thể khiến cho ấn tượng của người khác về Băng Vân Tiên Cung bị vặn vẹo đi.
- Thực ra cung chủ không muốn để cho các ngươi đi ra ngoài, cũng không phải bất công, mà là thương yêu các ngươi.
Vân Triệt nghiêm trang nói:
- Thế giới bên ngoài tràn đầy các loại nguy hiểm mà các ngươi không cách nào tưởng tượng được, nhất là có vô số 'đại sắc ma' giống như trong miệng các ngươi nói. Mà ở trong Băng Vân Tiên Cung, hai vị sư tỷ không chỉ là người xinh đẹp nhất mà còn là người có tính cách khiến người khác yêu thích nhất, giống như ta vậy, mặc dù ta mới chỉ quen biết hai vị sư tỷ ba ngày thời gian, nhưng chỉ vừa nhìn thấy hai vị sư tỷ trong lòng ta liền không tự chủ được yêu thích trong lòng. Nhất định là cung chủ yêu quý cách ngươi, cho nên ngài mới vô cùng lo lắng cho an nguy của các ngươi khi hai người rời khỏi Băng Vân Tiên Cung.
Đã nhân loại thì tất cả mọi người yêu thích được người khác ca ngợi, mà đây cũng chính là thiên tính của nữ nhân, mấy câu nói của Vân Triệt khiến cho hai tỷ muội đồng thời vô cùng mừng rỡ, mỉm cười nói:
- Những điều ngươi nói đều là thật sao?
- Đương nhiên là sự thực.
Vân Triệt nghiêm túc gật đầu, tiếp tục nói:
- Nếu như ta thật sự là “đại sắc ma” mà các ngươi nói thì tại thời điểm đả thông huyền mạch giúp cho Thiên Tuyết sư tỷ, Liên Thiếp sư tỷ, Lam Y sư tỷ, Nguyệt Ly sư tỷ... ta đã sớm hạ thủ, thế nhưng các nàng đều thuận thuận lợi lợi hoàn thành quá trình đả thông huyền mạch, hai vị sư tỷ khiến cho người yêu thích như vậy, ta càng không thể có ý nghĩ khi dễ các ngươi, nếu như các ngươi còn là không tin lời của ta, ta cũng không có cách nào khác.
Vân Triệt vừa nói, vừa vội vã biểu hiện ra một bộ thần tình bi thương.
- Không đúng không đúng... Chúng ta cũng không phải hoàn toàn hoài nghi của ngươi, chỉ là, chỉ là... Ô, nên làm cái gì bây giờ? Cũng chỉ còn lại có Ngọc Hồ Quan... các sư tỷ khác đều đã thông mở huyền quan, thành tựu Thiên Linh Thần Mạch, ta cũng không phải...
Phong Hàn Tuyết cắn cắn cặp môi thơm, do dự nói:
- Vân Triệt, năm mươi bốn đạo huyền quan của tỷ tỷ đã đả thông năm mươi ba đạo, chỉ kém một đạo Ngọc Hồ Quan là có thể khai thông toàn bộ. Chỉ kém một đạo huyền quan mà nói, sự khác biệt cũng không phải rất lớn chứ?
Nhãn thần Vân Triệt chợt trở nên trong suốt không gì sánh được, nghiêm túc lắc đầu:
- Nếu như là năm mươi ba huyền quan so sánh với năm mươi hai huyền quan thì quả thực là khác nhau rất nhỏ, thế nhưng, năm mươi ba huyền quan cùng năm mươi bốn huyền quan lại có thể nói là cách biệt một trời một vực! Bởi vì đả thông toàn bộ năm mươi bốn đạo huyền quan chình là Thiên Linh Thần Mạch, thiếu khuyết một đạo thì liền không phải là Thiên Linh Thần Mạch. Thiên Linh Thần Mạch được gọi là Thiên Linh Thần Mạch bởi vì toàn bộ huyền quan đều được khai thông, huyền khí vận chuyển, ngưng tụ, phát ra, đều tương đương với việc tiến nhập vào một cái thế giới pháp tắc càng cao đẳng hơn khiến cho huyền mạch thoát khỏi giai tầng 'Nhân', đạt tới một cái lĩnh vưc hoàn toàn mới... Một đạo huyền quan này chính là đại biểu sự chệnh lệch của hai tầng thứ. Đạo lý trong chuyện này giống như sự khác biệt giữa Thiên Huyền Cảnh cấp chín cùng Thiên Huyền Cảnh cấp mười cũng không tính là quá lớn, nhưng Thiên Huyền Cảnh cấp mười cùng Vương Huyền Cảnh cấp một lại khác nhau một trời một vực.
- Hiện tại Hàn Nguyệt sư tỷ đã đả thông năm mươi ba đạo huyền quan, cường độ huyền mạch đã được tăng lên gần gấp hai lần. Thế nhưng nếu như so sánh cùng với những sư tỷ đã thành tựu Thiên Linh Thần Mach của ngươi mà nói, tốc độ tu luyện huyền lực, tốc độ vận chuyển, tốc độ ngưng tụ, ít nhất phải chênh lệch chừng năm thành.
- Ngũ... Ngũ thành!
Lời nói của Vân Triệt trực tiếp dọa cho hai vị tỷ muội một trận sửng sốt, nhất sau khi Vân Triệt mang Phong Hàn Nguyệt ra so sánh với đám người Mộ Dung Thiên Tuyết trong Băng Vân thất tiên đã thành tựu Thiên Linh Thần Mạch, nói ra sự chênh lệch rất lớn giữa nàng cùng bọn họ thì Phong Hàn Nguyệt gần như rơi lệ tại chỗ... Đều là sư tỷ muội đồng môn, lại đặt song song trong Băng Vân thất tiên, nguyên bản bọn họ có được tư chất gần nhau, trưởng thành cùng nhau. Nhưng hiện giờ lại bởi vì một đạo Ngọc Hồ Quan lại tạo nên chênh lệch to lớn như thế thì tâm linh đơn thuần của nàng làm sao có thể tiếp nhận được.
- Ô ô, Tuyết Tuyết, ta nên làm cái gì bây giờ? Nếu cứ như vậy, ta sẽ bị các sư tỷ bỏ qua, còn có thể càng vứt càng xa.
Phong Hàn Nguyệt không biết nên làm như thế nào nói.
-... Không có quan hệ, ta có Thiên Linh Thần Mạch, ta sẽ cùng tỷ tỷ nỗ lực, như vậy, hai chúng ta cộng lại cũng sẽ không bị các sư tỷ kéo ra khoảnh cách.
Phong Hàn Tuyết hết sức đau lòng an ủi.
Tâm linh của nàng rất đơn giản cùng thanh khiết, thân thiết nói ra một câu an ủi tỷ tỷ, nhưng lại không đưa đến nửa điểm tác dụng an ủi mà ngược lại còn khiến cho Phong Hàn Nguyệt càng thêm bất lực hơn... Bởi vì chẳng những là các sư tỷ, mà ngay cả huyền mạch của muội muội cũng sẽ trở thành Thiên Linh Thần Mạch, nàng không chỉ sẽ bị các sư tỷ càng ngày càng bỏ xa, ngay cả muội muội cũng vậy...
- Không nên không nên không được! Ta nhất định không thể bị các nàng bỏ xa như vậy được. Rõ ràng chỉ thiếu chút nữa là ta liền có thể cùng các vị sư tỷ giống nhau... Tuyệt đối không thể...
Phong Hàn Nguyệt vừa tự nhủ vừa đưa mắt nhìn Vân Triệt, dùng âm thanh tội nghiệp nói:
- Vân Triệt, thật sự là không có biện pháp nào khác có thể mở Ngọc Hồ Quan sao?
Vân Triệt áy náy nói:
- Nếu như có thì ta sẽ nỗ lực hết sức giúp cho Hàn Nguyệt sư tỷ đả thông huyền quan, thế nhưng... vị trí của Ngọc Hồ Quan quá đặc thù, bây giờ ta cũng không có biện pháp nào khác.
Phong Hàn Nguyệt không nói gì thêm, nàng lặng lẽ cắn chặt hàm răng giống như trân châu của mình, qua một lúc lâu, nàng rốt cuộc cũng làm ra quyết định gian nan nhất đời này, trên mặt hiện lên vẻ ủy khuất nói:
- Nếu như... Nếu như ta để cho ngươi giúp ta đả thông Ngọc Hồ Quan mà nói... thì có thể cách y phục không?
- A? Tỷ tỷ, lẽ nào ngươi muốn?
Phong Hàn Nguyệt chôn mặt vào sâu trong tuyết y, anh anh liệt liệt nói:
- Chỉ thiếu chút xíu nữa là ta có thể thành tựu Thiên Linh Thần Mạch... Nếu như lúc này ta không đả thông Ngọc Hồ Quan nói không chừng không lâu sau đó ta sẽ không thể cùng Tuyết Tuyết đứng trong Băng Vân thất tiên được nữa... lại nói... lại nói ta cũng đã bị hắn nhìn thấy rồi... Nói chung là so với việc thành tựu Thiên Linh Thần Mạch thì những thứ này đều không quan hệ!
- Cái này...
Vân Triệt thận trọng tiếp cận nói:
- Hàn Nguyệt sư tỷ, ngươi nhất định phải làm như vậy sao? Chỉ là có y phục ngăn cách sẽ tạo nên đại phong hiểm, hơn nữa còn có khả năng khiến cho Ngọc Hồ Quan bị hủy diệt hoàn toàn.
-... Nhắm mắt thì sao?
- Nhắm mắt lại nhìn không thấy, vạn nhất lại xảy ra chuyện không may...
-... Bất kể bất kể!
Vẫn một mực đưa lưng về phía Vân Triệt, Phong Hàn Nguyệt thoáng cái liền xoay người lại, tuy rằng trước ngực nàng vẫn có tuyết y che đậy, nhưng từng đường cong thuỳ mị trên đôi vai tuyết trắng tạo nên vẻ đẹp rực rỡ tuyệt luân, đôi mắt đẹp của nàng nhìn chằm chằm vào Vân Triệt, trên mặt rõ ràng là một bộ biểu tình quyết tuyệt, thấy chết không sờn nói:
- Nếu như cứ như vậy đả thông Ngọc Hồ Quan mà nói... Phải mất bao lâu?
-... Ba phần chung.(ba phàn thời gian uống 1 chung trà, một chung trà đại khái khoảng 15 phút)
- Lâu như vậy......... Chuyện ngày hôm nay ngươi giúp ta đả thông huyền mạch ở đây ngươi không thể nói cho người khác biết! Ai cũng không thể nói! Khuynh Nguyệt cũng không thể! Bất luận là kẻ nào đều không thể!
Vân Triệt giống con gà con đang mổ thóc gật đầu nói:
- Được, chuyện này có quan hệ đến danh tiết của sư tỷ, ta tuyệt đối... tuyệt đối sẽ không nói cho bất kỳ người nào biết!
Nói lời vô ích, loại sự tình này nếu như bị Cung Dục Tiên biết, thì âm mưu của hắn sẽ bị nhìn thấu một cách triệt để!
- Vậy ngươi... Vậy ngươi... Vậy ngươi... Đến đây đi!
Sau khi hai tay của Phong Hàn Nguyệt đang cầm tuyết y run rẩy một lúc lâu, nàng rốt cục nhắm hai mắt lại, hoàn toàn buông lỏng hai tay. Nhất thời, tuyết y liền chảy xuống, một phiến da dẻ tuyết trắng chói mắt liền nhẹ nhàng lộ ra, một đôi tuyết hoa giống như muốn thả ra kiều hoa chợt run rẩy, đong đưa giữa một phiến da thịt tuyết trắng óng ánh mang theo hương thơm của thiếu nữ khiến cho Vân Triệt chìm trong một mảnh mắt hoa thần mê.
- A!
Hai tay Phong Hàn Tuyết thoáng bụm miệng, thất thần... Nàng thật không ngờ, đôi ngọc phong của Phong Hàn Nguyệt lại lớn như vậy, thực sự là...