Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 388 - Chương 389: Hàn Nguyệt Hàn Tuyết

. ._195__1" class="block_" lang="en">Trang 195# 1

 

 

 

Chương 389: Hàn nguyệt hàn tuyết



Đệ tứ trọng cảnh của Băng Di Thần Công là"Băng Di Chi Thụ", ẩn chứa rất nhiều biến hóa, có thể công có thể thủ, có thể phong tỏa có thể kiềm chế, có thể nói là thiên biến vạn hóa, ngay cả Vân Triệt có ngộ tính cực cao lại có Tà Thần chi chủng tại thân nhưng trong một sớm một chiều hắn cũng không thể thông hiểu đạo lí trong đó.

- Tại sao ngươi lại cảm thấy hứng thú với Băng Di Thần Công? Luận uy lực, dường như nó còn kém hơn so với Phượng Hoàng Chi Viêm, càng kém hơn so với trọng kiếm trong tay ngươi. Hơn nữa ngươi tìm hiểu, tu luyện Băng Di Thần Công ngược lại sẽ phân tán lượng lớn tâm thần cùng thời gian của ngươi.

Thời điểm này khi Vân Triệt đang nhìn chằm chằm vào Băng Di Huyền Công quyết, Mạt Lỵ đột nhiên nói.

- Cái này không giống.

Vân Triệt thuận miệng nói:

- Mặc dù Phượng Hoàng Thần Tông mặc dù có thể trở thành đệ nhất đại tông môn tại Thiên Huyền đại lục là bởi vì Phượng Hoàng Chi Viêm. Mà Băng Di Thần Công lại có thể khiến cho Phượng Hoàng Chi Viêm đông lại. Từ đó có thể thấy rõ Băng Di Thần Công tuyệt đối là huyền công cao cấp nhất trên Thiên Huyền đại lục và sự thực đúng là như vậy... Tuy rằng, lực phá hoại của Băng Di Thần Công không bằng Phượng Hoàng Chi Viêm, nhưng uy lực của huyền công băng hệ chủ yếu tập trung vào phòng ngự cùng phong tỏa, đây là thứ mà Phượng Hoàng chi lực cùng trọng kiếm chi lực đều không thể làm được. Về sau tất nhiên có thể phát huy ra tác dụng to lớn.

Hai mắt Vân Triệt thoáng nheo lại, thấp giọng nói:

- Còn có bốn tháng nữa, ta nhất định phải đi tới Thần Hoàng đế quốc, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì ta sẽ phải đánh một trận cùng một số người của Phượng Hoàng Thần Tông... Mà băng hệ lại vừa vặn chính là khắc tinh của hỏa diễm! Tuy ta không sợ hỏa diễm nhưng nếu như thuộc tính huyền lực của ta có thể khắc chế bọn họ thì khả năng ta sống sót trở về sẽ lớn hơn.

- Hừ, thoạt nhìn thì ngươi cũng biết hiện giờ tiến tới Phượng Hoàng Thần Tông có bao nhiêu nguy hiểm!

- Không có biện pháp.

Vân Triệt bất đắc dĩ nói:

- Tuy rằng ta biết đã định trước là không thể thoát được, nhưng cũng không nghĩ tới người của Phượng Hoàng Thần Tông lại đến nhanh như vậy. Nếu như không phải có Thiên Huyền thất quốc Bài Vị Chiến cùng Thái Cổ Huyền Chu đồng thời xuất hiện thì ngay cả mấy tháng chuẩn bị cùng giảm xóc này thì ta cũng không có... Hiện tại ta chỉ có thể tận khả năng vì bản thân tìm kiếm thêm vài phần nắm chặt, đợi đến Thần Hoàng đế quốc lại xem đi.

- Có người đến.

Thanh âm Mạt Lỵ vừa hạ xuống, phía sau liền truyền tới một tiếng vang nhỏ. Tiếp theo, đại môn Băng Di Thần Điện liền vô thanh vô tức mở ra, hai nữ tử thanh khiết xinh đẹp giống như từ trong bức họa bước ra tiến vào, trên hai khuôn mặt nhỏ nhắn giống nhau như đúc tràn đầy sự chờ mong cùng hưng phấn... Còn có một điểm khẩn trương.

Người tới chính là hai vị Băng Vân thất tiên hàng đệ lục, đệ thất hai tỷ muội song bào thai, Phong Hàn Nguyệt, Phong Hàn Tuyết. Đồng thời, ngoài trừ Hạ Khuynh Nguyệt ra thì các nàng cũng là hai người nhỏ tuổi nhất trong Băng Vân thất tiên, số tuổi thật sự của bọn họ thì Vân Triệt không cách nào biết được, nhưng thoạt nhìn thì bọn họ chỉ là hai cái thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi mà thôi.

Phần lớn trong Băng Vân thất tiên đều lãnh ngạo như băng liên, nhất là Sở Nguyệt Thiền, nàng gần như là lạnh lùng đến mức tận cùng, nhưng đối với song bào thai tỷ muội này thì lại là một loại khác, chí ít, khi lần đầu tiên Vân Triệt gặp các nàng thì cảm giác đầu tiên hắn nghĩ tới cũng không phải là lãnh diễm, mà là ngọt ngào. Cùng với đám nữ đệ tử của Băng Vân Tiên Cung trên mặt đều mang theo sương lạnh thì các nàng chính là hai tấm bích ngọc. Cặp mông lúc nào cũng vểnh lên, nguyệt mi luôn trong bất giác như múa lên, trong hai mắt càng tràn ngập quang mang linh động uyển chuyển... Không giống như những vị tiên tử băng lãnh kia mà càng giống như một đôi tinh linh không nhiễm bụi trần do băng tuyết dựng dục mà ra.

Tại loại địa phương vắng lặng như Băng Vân Tiên Cung lại xuất hiện một đôi nữ nhân giống như ngoại tộc cũng không phải là không có có nguyên nhân. Tất cả nữ nhân trong Băng Cung đều là sống một mình trong băng các băng thất, một mình chuyên tâm tu luyện, nhưng đôi tỷ muội song bào thai này lại cùng ở trong một băng các, bình thường luôn dính chung một chỗ giống như hai khối da trâu vậy, tới chỗ nào, làm cái gì đều sẽ ở cùng nhau, cho nên bọn họ không có tịch mịch. Vĩnh viễn không thiếu khuyết người có thể nói chuyện mỗi ngày, nếu so với những Băng Vân nữ tử khác thì hai người họ vui sướng rộng rãi hơn. Cho nên, tính tình cùng khí chất của các nằng liền cùng những Băng Vân nữ tử khác có chút không hợp nhau.

Thời điểm đối mặt với đám người Mộ Dung Thiên Tuyết, Quân Liên Thiếp, Mộc Lam Y Vân Triệt vẫn luôn cảm thấy có một loại áp lực vô hình, mặc dù là quang minh chính đại chiếm tiện nghi, nhưng trước khi thời cơ thành thục, hắn tuyệt đối không dám làm ra cử động dư thừa gì. Nhưng khi đối mặt với hai tỷ muội Phong Hàn Nguyệt, Phong Hàn Tuyết, trong lòng Vân Triệt lại không có sản sinh ra nửa điểm áp bách, hắn chợt xoay người, cười híp mắt nhìn về phía hai thiếu nữ giống như tinh linh kia mở miệng nói:

- Hai vị sư tỷ, ta đã chờ các ngươi rất lâu rồi, mau vào đi.

- Hả? Sư tỷ?

Phong Hàn Nguyệt có chút nghi ngờ nháy nháy mắt.

- Không đúng, là sư thúc!

Phong Hàn Tuyết lập tức sửa lại:

- Ngươi không thể gọi chúng ta là sư tỷ, chúng ta là sư thúc của ngươi mới đúng!

- A? Sư thúc?

Gương mặt Vân Triệt hiện lên vẻ kinh ngạc:

- Thoạt nhìn rõ ràng niên kỷ các ngươi còn nhỏ hơn so với ta, gọi các ngươi một tiếng sư tỷ đã hết sức mất tự nhiên... Ta sao có thể gọi là sư thúc đây?

- Tuy rằng thoạt nhìn chúng ta tương đối nhỏ, nhưng niên kỷ của chúng ta lại lớn hơn ngươi, hơn nữa tốt hơn nhiều!

Phong Hàn Nguyệt nhếch miệng lên biện bạch. Đại đa số nữ tử đều thích nói niên kỷ của bản thân nhỏ xuống, nhưng Phong Hàn Nguyệt lại nói niên kỷ của chính mình lớn hơn so với Vân Triệt. Thời điểm nàng nói trên gò má hiện ra vẻ dương dương đắc ý.

- Khuynh Nguyệt gọi chúng ta là sư thúc, mà ngươi lại là phu quân của Khuynh Nguyệt, cho nên khi xưng hô ta muốn ngươi giống như Khuynh Nguyệt gọi chúng ta một tiếng sư thúc.

Phong Hàn Tuyết rất là nghiêm túc giải thích.

- Thế nhưng, hiện tại Khuynh Nguyệt lão bà của ta đã cùng các ngươi xưng là Băng Vân thất tiên, hơn nữa nàng còn đứng đầu trong thất tiên.

Vân Triệt không nhanh không chậm nói:

- Nói như vậy, kỳ thực Khuynh Nguyệt đã trở thành người cùng một thế hệ với các ngươi, cho nên ta gọi các ngươi là sư tỷ cũng không hề sai.

- A... Hình như lời ngươi nói hết sức có đạo lý... A! Không đúng! Dù sao Khuynh Nguyệt cũng gọi chúng ta là sư thúc, mà ngươi còn là đệ tử mới nhập môn, dù thế nào thì cũng phải gọi chúng ta là sư thúc mới đúng!

- A, được rồi.

Vân Triệt thành thành thật thật gật đầu nói:

- Trước tiên ta giúp hai vị sư tỷ đả thông huyền mạch rồi lại nói, còn phải phiền phức sư tỷ đóng thạch môn lại, trong quá trình thông huyền tốt nhất là không nên bị ngoại nhân quấy rầy.

- Biết rồi... Còn ngươi nữa hô sai rồi, là sư thúc! Không thể lại hô sư tỷ!

- A? Là là, vừa mới không cẩn thận hô sai rồi... hai vị sư tỷ, vị nào tới trước?

Vân Triệt trừng lớn đôi mắt vô cùng thuần khiết nói.

- Là sư thúc sư thúc sư thúc sư thúc sư thúc!

Tuyết Nguyệt tỷ muội như muốn phát điên.

- Là là... Như vậy, là Hàn Nguyệt sư tỷ tới trước sao?

-...!!

Phong Hàn Nguyệt ngồi ở trước người Vân Triệt, tuyết y chảy xuống, lộ ra ngọc bối, hai mắt nàng nhắm nghiền, lông mi hơi run run vô cùng khẩn trương. Bên cạnh nàng, Phong Hàn Tuyết không ngừng chớp động đôi mắt đẹp, hiếu kỳ mà khẩn trương nhìn động tác của Vân Triệt cùng phản ứng của muội muội, nàng khi thì cong mi, khi thì mím môi, khi thì nghiêng đầu... Giống đang tìm tòi nghiên cứu một chuyện mới mẻ hay một loại kỳ bảo nào đó vậy.

Dáng vẻ Vân Triệt là một bộ tinh thần tụ hội, theo bàn tay hắn không ngừng xoa tấm lưng ngọc của Phong Hàn Nguyệt, hai mươi mấy đạo huyền quan lần lượt được khai thông... Lúc này, Phong Hàn Nguyệt một mực vẫn luôn nỗ lực duy trì an tĩnh đột nhiên tuyết phong run lên,"Phốc xuy" một tiếng bật cười.

- A? Tỷ tỷ ngươi làm sao vậy?

Phong Hàn Tuyết liền vội vàng hỏi.

- Hắn... Hắn mò ta thật là nhột.

- Vậy cũng không thể phát ra âm thanh, cũng không thể lộn xộn, bằng không... Vạn nhất xuất hiện vấn đề gì đó liền không xong.

Phong Hàn Tuyết lo lắng nhắc nhở.

- Biết rồi.

Phong Hàn Nguyệt hơi thè đầu lưỡi béo mập nói, nhưng dáng vẻ của nàng lại hơi mang chút không để ý nói:

- Bất quá, đã không có quan hệ, huyền quan của ta đã được đả thông năm mươi ba đạo, còn có hai đạo liền hoàn toàn đả thông, cho nên hiện tại cái dạng này khẳng định đã không có quan hệ.

- Là như thế sao? Hoàn hảo hoàn hảo!

Dáng vẻ Phong Hàn Tuyết tràn ngập một bộ vô cùng khẩn trương.

Lúc này đuôi lông mày Vân Triệt khẽ động, khóe miệng hắn vẽ lên độ cong không thể xem như là đang cười. Thời điểm hắn muốn lập tức đả thông một đạo huyền quan cuối cùng của Phong Hàn Nguyệt thì hai tay hắn đột nhiên rời khỏi trên lưng của nàng, chậm rãi để xuống, biểu tình trên mặt hắn cũng biến thành ngưng trọng nghiêm túc.

- Hả?

Phong Hàn Nguyệt đang chìm trong mừng rỡ cùng kích động, đang mong đợi Thiên Linh Thẩn Mạch xuất hiện thì nàng chợt cảm giác được thủ chưởng Vân Triệt cứ như vậy mà rời khỏi trên lưng mình, mà thời điểm hắn đã thông huyền mạch cho Mộ Dung Thiên Tuyết, Quân Liên Thiếp sư tỷ lại chưa từng thấy tay hắn đột nhiên dời đi, nàng vội vàng nói:

- Chờ một chút... Mới có năm mươi ba đạo, còn có Ngọc Hồ Quan chưa có đả thông. Ngươi ngươi... Ngươi có phải quên rồi hay không?

- Ta biết, chỉ là... Chỉ là...

Gương mặt Vân Triệt hiện lên vẻ quấn quýt, hắn do dự một lúc lâu mới ấp a ấp úng nói:

- Hàn Nguyệt sư tỷ, Ngọc Hồ Quan của ngươi... Hình như... Hình như có một chút chút vấn đề.

- A!!

Một câu nói này của Vân Triệt khiến cho Phong Hàn Nguyệt cùng Phong Hàn Tuyết đồng thời kinh hô. Dưới sự kinh ngạc cùng khẩn trương, Phong Hàn Nguyệt thiếu chút nữa liền trực tiếp xoay người lại, nàng ôm chặt tuyết y bảo vệ bộ ngực, xoay đầu qua, lúc này vậy nàng căn bản không có tâm thần đi quản Vân Triệt gọi mình là sư tỷ hay là sư tổ mà khẩn trương vạn phần nói:

- Là... Là thật sao? Ngọc Hồ Quan của ta có vấn đề gì? Có nghiêm trọng không... Lẽ nào là không thể đả thông sao?

- Đúng vậy đúng vậy, rốt cuộc là vấn đề gì? Tại sao lại có vấn đề? Có phải hết sức nghiêm trọng hay không?

Hai tỷ muội Phong Hàn Tuyết cùng Phong Hàn Nguyệt tâm ý liên thông, liên tiếp từng câu từng câu hỏi ra mấy vấn đề, thoạt nhìn có vẻ nàng còn khẩn trương hơn tỷ tỷ của mình.

- Cái này...

Cuối cùng Vân Triệt thở nhẹ một hơi, nói:

- Hai vị sư tỷ không cần quá khẩn trương, cũng không phải Ngọc Hồ Quan của Hàn Nguyệt sư tỷ chịu phải tổn thương do ngoại lực hoặc nội lực mà là trời sinh nghịch ẩn.

- Nghịch ẩn?

Phong Hàn Nguyệt cùng Phong Hàn Tuyết đồng thời có chút thất thần, vẻ mặt hai người hiện lên sự mê man, đây là lần đầu tiên các nàng nghe được cái danh từ này... Cũng khó trách, bởi vì căn bản từ này chính là Vân Triệt nói bừa mà ra.

- Nghịch ẩn là từ mà y đạo chúng ta dùng, hai vị sư tỷ không biết cũng hết sức bình thường.

Vân Triệt mặt không đổi sắc nói:

- Thực ra huyền quan nghịch ẩn cũng hết sức thông thường, chỉ là một cái huyền quan bị ẩn bên trong huyền mạch mà thôi, hơn nữa lại nằm ở một vị trí nghịch hướng, nghiêm chỉnh mà nói đây chưa tính là chỗ thiếu hụt của huyền quan. Bởi vì chuyện này cũng không hề ảnh hưởng đến quá trình tu luyện của bản thân, cũng không hề khác so với huyền quan bình thường, ngày sau nỗ lực liền có thể từ bên trong mà giải khai... Thế nhưng, tuy rằng vẫn có phương pháp đả thông nghịch ẩn huyền quan bằng ngoại lực nhưng độ khó lại lớn hơn rất nhiều, hơn nữa cũng không có cách nào đả thông từ phía sau lưng.

Nghe được Vân Triệt nói như vậy, hai tỷ muội liền thoáng thở dài một hơi... Vân Triệt nói độ khó lớn hơn rất nhiều, nhưng hắn cũng không nói là không thể giải khai. Phong Hàn Tuyết cẩn thận hỏi:

- Không thể từ sau lưng khai thông mà nói..., thì phải làm như thế nào?

- Cái này đây...

Trên mặt Vân Triệt hiện lên vẻ đắn đo, hắn do dự một lúc lâu, trong miệng hắn mới truyền ra một đạo thanh âm rất nhỏ:

- Ta nói, hai vị sư tỷ cũng không được sinh khí... Hai vị sư tỷ phải biết vị trí của Ngọc Hồ Quan vừa vặn đối ứng với... vị trí ngực phải, nếu như đạo huyền quan này ở trạng thái bình thường, là từ vai phải đi qua, nhưng bởi vì huyền quan nghịch ẩn, cho nên cũng chỉ có thể từ vị trí tương đối phía trước, cũng chính là... Cũng chính là bộ vị ngực phải của Hàn Nguyệt sư tỷ bắt tay vào khai mở... Cái này cái này... Ta biết sư tỷ nhất định là không muốn, cho nên... Cũng chỉ có thể tạm thời như thế.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment