Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 387 - Chương 388: Trọng Trách!

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_388" class="block_" lang="en">Trang 194# 2

 

 

 

Chương 388: Trọng trách!



Dọc theo đường đi, Vân Triệt đang không ngừng nghĩ tới các loại phương pháp trêu chọc Hạ Khuynh Nguyệt. Thậm chí hắn còn đang suy nghĩ tới có nên mặt dày mày dạn quấn quít lấy nàng ngủ lại hay không. Nhưng sau khi tiến vào băng các mà Sở Nguyệt Thiền đã từng ở, toàn bộ tâm tư của dường như bị sự trong trẻo nhưng lạnh lùng của nơi này khiến cho thất thần cùng run sợ thật lâu.

Nơi này được bài trí rất đơn giản, trong phòng chỉ có một chiếc giường cùng một chiếc bàn kính, giường chính là do hàn ngọc tạo thành, mặt trên không có bất kỳ tấm chăn đệm nào, khi sờ lên chỉ cảm thấy cứng rắn cùng băng lãnh đến tận xương.

Bầu không khí tại nơi này rất yên tĩnh cùng lạnh lẽo. Tuy rằng Sở Nguyệt Thiền đã rời khỏi đây hai năm nhưng Vân Triệt vẫn có thể mơ hồ ngửi được khí tức giống như tuyết liên của nàng.

- Tiểu tiên nữ nàng... Vẫn luôn ở tại chỗ như vậy sao?

Vân Triệt thì thào nói.

- Sư bá từ nhỏ liền ở chỗ này. Mấy chục năm qua đi, ở đây đều không có bất kỳ biến hóa nào. Nơi ở của sư phụ, còn có sư thúc sư bá, cùng với đồng môn tỷ muội cũng gần như vậy.

Hạ Khuynh Nguyệt nói.

- Các ngươi sinh hoạt tại nơi như vậy, sẽ không cảm thấy khổ cực cùng buồn chán sao?

Băng các tuy rộng lớn nhưng Vân Triệt chỉ liếc mắt liền có thể nhìn thấy toàn bộ nơi này, hắn đột nhiên xoay người lại, thần tình hiện lên vẻ phức tạp nói.

- Không có.

Hạ Khuynh Nguyệt lắc đầu:

- Đã thành thói quen nên cũng không cảm thấy buồn khổ gì. Hơn nữa hoàn cảnh như vậy lại là hoàn cảnh thích hợp nhất đối với Băng Vân đệ tử chúng ta. Nơi này có thể để cho chúng ta tâm như chỉ thủy, tâm vô tạp niệm mà tu luyện.

- Hô... Thực sự là không cách nào lý giải nữ nhân của Băng Vân Tiên Cung!

Vân Triệt có chút oán giận nói:

- Đám người các ngươi lớn lên đều là quốc sắc thiên hương, muốn tìm loại đàn ông nào mà không được, có nam nhân cường đại bảo vệ đủ để một đời này không lo lắng, vì sao lại hết lần này tới lần khác muốn chịu khổ liều mạng như thế. Quả thật là lãng phí quá nhiều tài nguyên mỹ nữ!

Câu nói sau cùng là lời mà từ sớm Vân Triệt đã muốn nói ra.

- Các tỷ muội trong Băng Cung hoặc là đã từng khổ cực không nơi nương tựa, hoặc là truy cầu huyền đạo. Đối với những tỷ muội đã từng khổ cực phiêu lưu khắp nơi thì nơi này chính là một cái gia đình vô cùng yên ổn, hơn nữa bọn họ sẽ không bao giờ bị người khác khi dễ. Đối với những tỷ muội truy cầu huyền đạo thì nơi đây chính là địa phương thích hợp nhất với các nàng. Cho nên đối với chúng ta mà nói, những thứ này cũng không xem như là chịu khổ.

Hạ Khuynh Nguyệt nhẹ nhàng chậm rãi nói, hiển nhiên bản thân nàng là thuộc về loại người thứ hai.

- Có rất nhiều nữ tử cam nguyện trở thành người phụ thuộc vào nam nhân, nếu tìm được rồi chỗ tốt thì quả thật là có thể hưởng một đời yên ổn, thậm chí là vinh hoa phú quý. Nhưng tất cả chỉ là phụ thuộc vào nam nhân mà không phải do tự thân nữ tử làm nên, còn phần lớn là nữ tử lại không may mắn bạc mệnh, cũng có một chút nữ tử bản thân mình không đủ lực lượng, thậm chí ngay cả việc gặp phu quân của mình cũng không thể...

Nói đến đây, đột nhiên thanh âm của Hạ Khuynh Nguyệt hơi run lên, nhưng lập tức khôi phục lại bình thường.

- Người ở ngoại giới thường truyền nhau rằng, đệ tử tiến vào Băng Vân Tiên Cung chẳng những trên phương diện tư chất có yêu cầu cực cao, hơn nữa về dung nhan cũng có yêu cầu cực cao, cho nên nữ tử trong Băng Vân Tiên Cung đều là tuyệt sắc khuynh thành, tài sắc vẹn toàn. Thực ra cái này cũng chỉ là bọn hắn đứng từ xa phỏng đoán mà thôi.

Trong miệng Hạ Khuynh Nguyệt truyền ra âm thanh yếu ớt:

- Yêu cầu của Băng Vân Tiên Cung đối với đệ tử chỉ ở trên phương diện tư chất mà thôi, về phần dung mạo thì chúng ta chưa từng cói bất kỳ yêu cầu gì. Chỉ là Băng Vân Quyết chẳng những có thể ngưng huyền thành băng mà còn có thể thối thể trú nhan, giúp cho da dẻ của tu huyền giả đều giống như băng ngọc, dung nhan giống như tuyết liên, trên người tự nhiên thả ra một loại khí tức lãnh diễm cùng băng tuyết. Tất cả tỷ muội đều tu luyện Băng Vân Quyết từ nhỏ, sau khi lớn lên tất nhiên đều là mang dáng vẻ chim sa cá lặn... Nhưng cũng bởi vì vậy mà rất dễ khiến cho nam tử mơ ước. Cho nên nữ tử trong Băng Cung ta cũng không thư giãn mà luôn đắm chìm trong tu luyện, để cho thực lực của Băng Cung luôn ở trên đỉnh của Thương Phong, bằng không, một cái tông môn toàn bộ đều là nữ tử xinh đẹp thì chắc chắn không có khả năng bình yên mà đứng sừng sững trong suốt nghìn năm qua.

Lời nói của Hạ Khuynh Nguyệt khiến cho Vân Triệt theo bản năng vươn tay ra sờ sờ lên mặt mình... Động tác này của bắn khiến cho khóe môi Hạ Khuynh Nguyệt khẽ động nhưng trong lúc nhất thời nàng cũng không nói gì.

Vân Triệt thất thần nhìn chiếc giường hàn ngọc phía trước. Đối với Băng Vân đệ tử thì tất cả những thứ này đều đã trở thành tập quán. Nhưng chỉ cần là một nam nhân bình thường thì cũng không nguyện ý nhìn thấy nữ nhân của mình ở lại trong băng hàn chi địa này chịu khổ trong thời gian dài. Trong suốt năm tháng thời gian Vân Triệt chung đụng cùng Sở Nguyệt Thiền, tuy rằng toàn thân hắn bị liệt, nhưng ít ra hắn cảm thấy ngực của bản thân hắn so với cái giường hàn ngọc này còn mềm mại hơn, chí ít hắn còn có thể mỗi ngày đều kể cho nàng nghe các loại tin đồn thú vị mà không băng lãnh tịch liêu giống như ở đây...

Tuy rằng việc này đã trở thành thói quen của các nàng thế nhưng cũng không có nữ tử nào thật sự thích cuộc sống như thế. Các nàng đã thích ứng với hoàn cảnh nơi này mà thành thói quen. Ở nói này bọn họ cũng có ưu thương cùng vui sướng, nhưng căn bản không có khả năng cảm thấy hạnh phúc. Bởi vì loại cảm giác hạnh phúc này là đến từ sự quan tâm của cha mẹ cùng thân nhân và đến từ sự che chở của nam nhân mà mình nhìn trúng...

Sở Nguyệt Thiền rời khỏi Băng Vân Tiên Cung, thậm chí tán đi Băng Vân quyết mà mình đã tu luyện mấy chục năm nhưng ở trong lòng của nàng lại tràn ngập cảm giác bi thương cùng may mắn. Bởi vì nàng đã gặp Vân Triệt, tuy rằng chỉ có ngắn ngủi năm tháng thời gian nhưng đây lại là lần đầu tiên trong kiếp này nàng chân chân chính chính cảm giác được mình là một nữ nhân.

Một khi băng tâm dính vào trần duyên cho dù áp chế xuống nhưng vĩnh viễn trở thành ấn ký khắc sâu gấp mười, gấp trăm lần so với nữ tử tầm thường, cho nên chỉ vì Vân Triệt mà nàng lại có thể quyết tuyệt như vậy, thậm chí không tiếc bỏ qua cuộc sống trước đây tại Băng Vân Tiên Cung đã lấp đầy vài chục năm nhân sinh của nàng.

Nếu xét trên phương diện này mà nói thì vận mạng của nữ tử tại Băng Vân Tiên Cung quả thực là có chút bi ai... Tuy rằng bản thân các nàng cũng không cảm giác được.

Đặc biệt là việc bọn họ không thể lập gia đình, không thể sinh tình, thậm chí không thể tiếp xúc thân mật cùng nam tử... khién cho Vân Triệt càng oán giận!

Không chỉ là lãng phí tài nguyên mà còn là lãng phí một loại tài nguyên cực phẩm nhất! Trải qua ngàn năm thời gian, có không biết bao nhiêu tuyệt sắc hồng nhan tại Băng Vân Tiên Cung cứ như vậy mang theo băng tâm sống đến hết quãng đời còn lại...

Lãng phí tài nguyên là việc đáng xấu hổ nhất! Nhất là đối với nam nhân mà nói, loại lãng phí này là tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối không thể tha thứ!

Vừa nghĩ tới chuyện này, trong thâm tâm Vân Triệt đột nhiên dấy lên một cỗ"hùng tâm tráng chí". Vân Triệt chính là nam đệ tử duy nhất của Băng Vân Tiên Cung từ trước tới nay, hắn cảm thấy bản thân có nên gánh vác trọng trách vĩ đại cứu vớt đồng môn, chống đỡ cùng quản thúc sự lãng phí này hay không!

Trong nháy mắt khi đạo ý niệm này xuất hiện, huyết dịch toàn thân Vân Triệt thiếu chút nữa liền sôi trào lên. Tuy rằng trách nhiệm này cực kỳ trọng đại mang áp lực lại càng là cường đại, nhưng làm một nam nhân, hắn thân là nam đệ tử đầu tiên của Băng Vân Tiên Cung, nếu như không nhận lấy trách nhiệm này thì quả thực là thẹn với với cái thân phận nam nhân này!

- Ngươi đang suy nghĩ chuyện gì vậy?

Trong khoảnh khắc, ánh mắt Vân Triệt đột nhiên trở nên thâm thúy, thậm chí khóe miệng hắn còn vẽ lên một đạo tiếu ý thoạt nhìn có chút nguy hiểm, nhất thời Hạ Khuynh Nguyệt có chút cảnh giác hỏi.

- A, không sao, chỉ là ta nghĩ tới một chuyện rất trọng yếu... Mặc dù trọng yếu, nhưng thời gian vẫn còn nhiều, cũng không cần quá gấp.

Vân Triệt lập tức thu liễm biểu tình, bình tĩnh nói.

Trong đôi mắt đẹp của Hạ Khuynh Nguyệt hiện ra quang mang nghi ngờ nhìn lên khuôn mặt của Vân Triệt một hồi sau đó màng đột nhiên mở miệng hỏi:

- Sư phụ các nàng nói trước đó ngươi đã thi triển Băng Di Thần Công, không nghĩ tới ngươi chỉ dùng một ngày ngắn ngủi liền có thể lĩnh ngộ ra Băng Di Thần Công... bây giờ ngươi đã đến một cảnh giới kia rồi chứ.

Vân Triệt lập tức vươn tay ra, trong lòng bàn tay hắn chợt xuất hiện một gốc Băng Di Chi Thụ đang nhanh chóng sinh trưởng:

- Miễn cưỡng đến đệ tứ trọng 'Băng Di Chi Thụ' cảnh, tam trọng trước đều là đặt móng, khi ta tu luyện tam trọng phía sau cũng có chút khó khăn, đoán chừng ta muốn đạt được đệ tứ trọng viên mãn cần thời gian năm, sáu ngày.

Mặc dù đã có sự chuẩn bị nhưng ngay khi Hạ Khuynh Nguyệt nhìn thấy Băng Di Chi Thụ xuất hiện trong lòng bàn tay Vân Triệt trong mắt nàng vẫn xuất hiện sự rung động cực kỳ kịch liệt. Nàng liền nhẹ giọng nói:

- Không nghĩ tới, một Tiêu Triệt sở hữu huyền năm tàn phế tại Lưu Vân Thành năm đó, một kẻ bị người người chế nhạo, khiến cho người ta thương hại lại có được thiên tư như vậy...

- Không phải ngươi cũng vậy sao?

Vân Triệt mỉm cười nói:

- Đâu có người nào nghĩ tới, nữ nhi của một tiểu thương nhân tại Lưu Vân Thành lại có thể đánh bại người được công nhận là đệ nhất nhân trong số những người trẻ tuổi tại Bài Vị Chiến, sau đó lại là người trẻ tuổi đầu tiên thành tựu Vương tọa trong lịch sử Thương Phong. Không những vậy ngày hôm nay nàng còn trở thành thiếu cung chủ của Băng Vân Tiên Cung.

Không thể nghi ngờ, Vân Triệt cùng Hạ Khuynh Nguyệt chính là hai người ưu tú nhất trong tầng lớp thanh niên tại Thương Phong đế quốc. Thậm chí, trong số đồng lứa lớn tuổi cũng không có mấy người có thể thắng được bọn họ. Mà bọn họ lại đều xuất thân từ Thương Phong đế quốc nhỏ yếu nhất, thậm chí là từ Lưu Vân thành bị đại đa số người quên lãng, không những vậy hai người còn là một đôi phu thê có mối ràng buộc rất phức tạp.

Giờ khắc này, bọn họ đồng thời nghĩ tới sự kỳ diệu của vận mạng mà nhìn nhau không nói gì, trong lòng bọn họ đều có từng đạo cảm xúc đang phập phồng.

Cuối cùng Vân Triệt lại đột nhiên phá vỡ sự vắng vẻ này, nghiêm trang nói:

- Khuynh Nguyệt lão bà, ngươi vẫn chưa trả lời ta... đại khái là ngươi còn bao lâu nữa mới có thể tu luyện Băng Di Thần Công tới đại viên mãn?

Nghe Vân Triệt nói, Hạ Khuynh Nguyệt lập tức xoay người sang chỗ khác, một trận hàn phong chợt nổi lên, không chờ Vân Triệt lên tiếng, toàn bộ thân thể của nàng liền hóa thành một đạo hư ảnh, thanh âm của nàng lại từ ngoài cửa sổ truyền đến:

- Lát nữa, Thiên Tuyết sư bá sẽ đích thân tới đưa Tuyết Tâm Đan cùng Băng Thiền Ngọc Dịch cho ngươi, sau khi ngươi ăn vào thì có thể tăng cường huyền lực cùng băng hệ huyền công của ngươi... hãy sớm nghỉ ngơi đi.

- Này, ta còn không có...

Dưới Băng Phần Tuyết Vũ Bộ, chỉ qua mấy hơi thở Hạ Khuynh Nguyệt liền rời khỏi phạm vi cảm nhận của Vân Triệt. Lúc này hắn không thể làm gì khác hơn là lộ vẻ tức giận thu hồi bước chân vô ý thức muốn đuổi theo.

Cũng không lâu sau, quả nhiên Mộ Dung Thiên Tuyết đã mang Tuyết Tâm Đan cùng Băng Thiền Ngọc Dịch tới, nhưng nàng cũng không nói một câu với Vân Triệt liền lạnh băng rời đi... Đối mặt với vị mỹ nhân băng lãnh tính tình có chút tiếp cận với Sở Nguyệt Thiền này, Vân Triệt cũng không dám đùa giỡn.

Màn đêm càng ngày càng vào sâu, Vân Triệt nằm trên giường hàn ngọc mà Sở Nguyệt Thiền ngủ từ nhỏ đến lớn, nhưng lại thật lâu không thể chợp mắt... Hắn cũng không sợ hãi băng lãnh, nhưng chiếc giường hàn ngọc này quá cứng rắn, hắn không thể quen được. Lúc này trong đầu hắn đều là thân ảnh của Sở Nguyệt Thiền...

Tiểu tiên nữ, rốt cuộc là ngươi đang ở nơi nào?

Có phải ngươi còn chưa biết ta vẫn chưa chết hay không? Hơn nữa hiện giờ ta còn đang ở địa phương ngươi từng sống mấy chục năm, ngủ ở chiếc giường mà ngươi từng ngủ qua.

Không phải là hiện giờ ngươi đang ẩn cư tại một đại phương bí mật mà không bị bất kỳ kẻ nào quấy rối chứ? Ngươi cùng với con của chúng ta có khỏe không?

Thời gian ngươi cần ta nhất thì ta lại không ở bên cạnh ngươi... Khi ngươi sinh ra con của chúng ta... Ta lại không thể nhìn thấy hắn sinh ra, không thể cùng ngươi nhìn hắn trưởng thành... Tất cả mọi thứ đều ngươi đều phải một mình đeo lên lưng...

Hắn sẽ là nam hài, hay là nữ hài... Nếu là nam hài, có phải là lớn lên sẽ giống như ta hay không? Nếu là nữ hài... thì hài tử này nhất định sẽ xinh đẹp giống như ngươi...

Thời gian từ từ trôi qua tới gần rạng sáng, Vân Triệt vẫn không có tiến vào giấc ngủ, hắn đơn giản từ trên giường hàn ngọc ngồi dậy, một hơi nuốt toàn bộ Tuyết Tâm Đan cùng Băng Thiền Ngọc Dịch xuống, sau đó nhắm mắt nhập định, thong thả luyện hóa lực lượng băng hàn trong đó... Tuyết Tâm Đan cùng Băng Thiền Ngọc Dịch gần như là linh dược thượng đẳng nhất của Băng Vân Tiên Cung, nếu như là một người khác có tu vi như Vân Triệt nuốt xuống toàn bộ số linh dược này chính là muốn chết. Nhưng ngay cả máu thịt của Vương Huyền thú thân thể Vân Triệt cũng có thể đơn giản luyện hóa còn Tuyết Tâm Đan cùng Băng Thiền Ngọc Dịch cũng không gây nên sóng gió gì cho quá trình luyện hóa của hắn.

Ngày thứ hai Vân Triệt gia nhập Băng Vân Tiên Cung, trong đại hội tông môn tại chủ điện, Cung Dục Tiên chính thức tuyên bố Vân Triệt trở thành đệ tử của Băng Vân Tiên Cung... Cái cảm giác khi đó một mình đứng giữa vạn hoa, cảm giác bị nhiều nữ nhân tuyệt sắc đồng thời nhìn chằm chằm như vậy khiến Vân Triệt cả đời đều không quên.

Cùng ngày hôm đó, hắn liền giúp Mộc Lam Y cùng Sở Nguyệt Ly đả thông toàn bộ huyền quan... Tuy rằng việc này đối với Băng Vân Tiên Cung chính là đại sự kinh thiên động địa, nhưng đối với Vân Triệt mà nói, hắn chỉ tốn một chút khí lực cực nhỏ. Hơn nữa hắn còn có thể quang minh chính đại chiếm thiên đại tiện nghi, cái loại cảm giác này Vân Triệt cảm thấy là vô cùng tốt.

Thời gian còn lại, hắn liền ở trong Băng Vân Thần Điện, tiếp tục tìm hiểu Băn Di Thần Công. Theo Băng Di Thần Công dần dần tịnh tiến, tu vi huyền lực của hắn cũng không tiếng động tăng trưởng lên.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment