Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 392 - Chương 393: Nghịch Thiên Dung Hợp, Băng Viêm (Hạ)

. ._197__1" class="block_" lang="en">Trang 197# 1

 

 

 

Chương 393: Nghịch thiên dung hợp, băng viêm (hạ)



Hạ Khuynh Nguyệt đi tới trước thạch môn của Băng Di Thần Điện dùng một đạo thanh âm đủ để xuyên thấu vào trong nói:

- Vân Triệt, ta có thể đi vào không?

Sau khi nói xong, nàng lại chờ đợi thật lâu cũng không nghe thấy bên trong đáp lại. Nàng chợt ngưng thần một lúc lâu cũng không nghe thấy bên trong truyền ra bất cứ động tĩnh gì.

- Lẽ nào hắn không có ở bên trong?

- Vân Triệt, ngươi còn ở bên trong không?

Cuối cùng Hạ Khuynh Nguyệt vẫn lên tiếng hỏi.

Lần này, nàng vẫn không thu được bất kỳ lời đáp nào.

Hạ Khuynh Nguyệt xòe bàn tay ra vận khởi Băng Vân Quyết phát ra quang mang chiếu rọi lên trên thạch môn, nhất thời một tiếng vang nhỏ truyền tới, thạch môn liền chậm rãi mở ra. Hạ Khuynh Nguyệt lạp tức tiến lên phía trước. Trong một sát na khi nàng bước vào Băng Di Thần Điện, bỗng nhiên thân thể nàng lập tức dừng lại, cả người như sững lại tại chỗ.

Vân Triệt cũng không có rời khỏi nơi này, trong cả bảy ngày này hắn vẫn luôn ở trong Băng Di Thần Điện. Ngay trong một khắc khi thạch môn mở ra, Hạ Khuynh Nguyệt liền liếc nhìn thấy hắn. Lúc này Vân Triệt đang ngồi ngay ngắn ở trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, hai tay hắn hơi mở ra, lòng bàn tay hướng lên trời. Trên tay trái là một gốc Băng Di Chi Thụ lóng lánh, trên tay phải lại xuất hiện một đoàn xích sắc hỏa diễm không tiếng động chập chờn lên.

Nhưng thứ khiến cho Hạ Khuynh Nguyệt ngây người cũng không phải những thứ này, mà chính là đoàn không khí ập vào mặt khi nàng vừa bước vào...

Nửa thân thể bên phải của nàng giống như tiến vào địa ngục băng hàn, mà nửa thân thể bên trái lại như chìm vào hỏa hải luyện ngục... Khoảng không gian trống trải trong Băng Di Thần Điện bị phân cách thành hai thế phân biệt rõ ràng, hai thế giới này hoàn toàn không can thiệp vào chuyện của nhau!

Đôi mắt đẹp của Hạ Khuynh Nguyệt chợt run rẩy dữ dội... nàng không hiểu đây là có chuyện gì?

Ở trong cùng một khoảng không gian, nóng rực cùng giá lạnh trung hòa nhau khiến cho trình độ nóng bức cùng lạnh lẽo bị giảm xuống, giống như hỏa diễm cùng bông tuyết trung hòa vào nhau vậy. Chuyện này hoàn toàn chính là thường thức cơ bản nhất mà ngay cả một tiểu hài tử cũng rõ ràng nhưng hiện ra tại trước mắt Hạ Khuynh Nguyệt lại hiện ra một màn hoàn toàn vi phạm lẽ thường! Phía bên phải băng hàn, bên trái liệt hỏa lại hoàn toàn không xuất hiện một chút hiện tượng trung hoà nào, dường như giữa hai đạo lực lượng này có một đạo bình chướng trong suốt mà không có một đạo lực lượng nào có thể vượt qua.

Lúc này, thân thể Vân Triệt vẫn một mực an tĩnh đột nhiên lay động lên, hắn chậm rãi xoay hai tay vào giữa, động tác của hắn vô cùng thong thả, dường như mỗi khi hắn di động một chút đều phải tiêu hao lực lượng hết sức khổng lồ. Theo cánh tay hắn di động, băng thụ cùng phượng viêm từng chút tới gần nhau, không lâu sau cả hai rốt cục cũng chạm vào nhau.

Lúc này cũng không có xuất hiện một màn hỏa diễm hòa tan băng thụ, băng thụ áp chế hỏa diễm mà thứ Hạ Khuynh Nguyệt nhìn thấy chính là một đoạn hình ảnh hoàn toàn đánh vỡ nhận thức của nàng về thường thức cơ bản nhất. Thời điểm này băng thụ cùng phượng viêm lại chậm rãi giao hòa với nhau, băng thụ đâm vào hỏa diễm, hỏa diễm đâm vào băng thụ, không có bài xích, không có trung hoà, chúng giống như hai loại dịch thể có màu sắc bất đồng đang dần dần thẩm thấu vào đối phương, sau đó lại thân mật hoàn toàn hòa hợp lại cùng nhau.

Băng cùng hỏa... Hỗn hợp lại cùng nhau!

Đồng thời, hai nửa không gian nóng rực cùng băng lãnh vẫn luôn phân tách trong Băng Di Thần Điện liền giao hòa lại cùng nhau. Dưới cường độ ngang nhau, khi khí tức băng hàn cùng nóng rực giao hòa vốn nên trung hòa vào nhau tạo thành trạng thái cân đối tới nhiệt độ bình thường nhưng thời điểm này Hạ Khuynh Nguyệt lại vô cùng rõ ràng cảm giác được khoảng không gian xung quanh nàng lại đồng thời tồn tại hai đạo khí tức băng hàn cùng nóng rực cực hạn đang điên cuồng đan xen vào nhau khiến cho không gian như bị gãy nứt. Toàn thân nằm trong hòn cảnh hoàn toàn vi phạm lẽ thường này khiến cho nàng có cảm giác khó chịu không gì sánh được, tận đến khi nàng vận khởi chín thành huyền lực hộ thân thì cảm giác này mới hơi chút hòa hoãn lại.

Mà lúc này, băng thụ cùng phượng viêm trong tay Vân Triệt đã hoàn toàn dung hợp lại cùng một chỗ, băng thụ màu xanh nhạt cùng phượng viêm xích hồng sắc đều biến mất không thấy. Sau khi Vân Triệt chồng băng thụ cùng phượng viêm lên nhau thì trên tay hắn liền xuất hiện một đoàn hỏa diễm màu xanh nhạt vô cùng yêu dị!

Dựa theo màu sắc của huyền hỏa thì yếu nhất là chanh sắc chi viêm, sau chanh sắc chi viêm là xích sắc chi viêm, sau xích sắc chi viêm là lam sắc chi viêm, sau lam sắc chi viêm là tử sắc chi viêm. Nhưng lam sắc hỏa diễm trong tay Vân Triệt lại không giống với lam sắc huyền hỏa, mà lại giống với một loại lực lượng mà Hạ Khuynh Nguyệt rất quen thuộc... lam sắc băng!

Băng sắc hỏa diễm!

Băng lam hỏa diễm chập chờn nhảy lên trên tay Vân Triệt, đạo hỏa diễm này từ từ khiêu động lên, càng ngày càng kịch liệt. Đồng thời hai tay Vân Triệt một mực kịch liệt run rẩy, dường như đạo băng viêm này đã vượt qua khỏi lực chưởng khống của hắn. Cuối cùng, thân ảnh Vân Triệt chợt nhoáng lên, sắc mặt hắn trở nên trắng nhợt, trong miệng hắn điêm cuồng phun ra một chùm huyết vụ, đạo băng viêm kia lập tức rời khỏi bàn tay hắn, rơi xuống xuống mặt đất do Thiên Bàn Ngọc tạo thành.

Trong khoảnh khắc, hô hấp của Hạ Khuynh Nguyệt như bị kiềm hãm, thân ảnh nàng khẽ động, lắc mình liền tới phía trước Vân Triệt, nàng vừa muốn mở miệng nhưng khi ánh mắt của nàng lướt qua vị trí đạo băng viêm kia rơi xuống nàng lập tức nhìn thấy một màn khiến cho cả người nàng dại ra.

Tại địa phương nơi đoàn băng viêm kia vừa mới rơi xuống, trên mặt đất liền xuất hiện một cái động có đường kính chừng nửa thước, sâu chừng một thước. Cái động này có hình dạng hình tròn hết sức tiêu chuẩn, bên trong vô cùng trơn nhẵn, nếu như có người nhìn thấy cái động này thì người đó sẽ lập tức nghĩ đến động nhỏ này là do người nào đó dùng công nghệ cực kỳ tinh diệu cẩn thận mài thành!

Nhưng Hạ Khuynh Nguyệt lại có thể xác định trước đây căn bản không có một cái tiểu động như vậy ở nơi này. Tường cùng mặt đất của Băng Di Thân Điện đều do Thiên Bàn Ngọc tạo thành. Coi như là thái thượng cung chủ Phong Thiên Hối, thực lực mạnh nhất trong Băng Vân Tiên Cung cũng tuyệt đối không có năng lực phá hư Thiên Bàn Ngọc. Lực phá hoại của Vân Triệt vô cùng kinh người, mà hắn lại là cầm Vương Huyền trọng kiếm trong tay dùng chín thành lực lượng cũng không có cách nào lưu lại nửa điểm dấu vết trên Thiên Bàn Ngọc.

Nhưng hiện giờ, không ngờ trên mặt đất làm từ Thiên Bàn Ngọc lại xuất hiện một màn kinh tâm động phách như thế.

Lẽ nào... Đây là do đoàn băng sắc hỏa diễm kia tạo thành?

Bên trong động cũng không có dấu vết của băng chi lực, càng không có dấu vết bị thiêu đốt!

- Ha ha... Ha ha... Ha ha ha ha..

Vân Triệt ngồi dưới đất, cũng không lau đi vết máu ở khóe miệng mà lại tùy ý phá lên cười:

- Rốt cục... Thành công... Ha ha ha ha...

- Rốt cuộc thì đây... Là cái gì?

Ánh mắt Hạ Khuynh Nguyệt chợt chuyển dời lên trên mặt Vân Triệt, trong thần sắc của nàng mang theo sự chấn kinh khó có thể đè xuống.

- Là một loại hỏa diễm đặc thù, cũng là một loại băng đặc thù. Và nó cũng chính là một loại lực lượng do việc nghịch lại pháp tắc diễn sinh!

Vân Triệt thò tay lau vết máu ở khóe miệng, nhếch miệng cười nói không ngừng:

- Chỉ là hiện tại ta cũng chỉ mới vừa dòm ngó đến con đường này, chỉ có thể miễn miễn cường cường sử dụng loại lực lượng này. Ta vẫn phải thừa nhận lực phản phệ to lớn, tuy nhiên... ít nhất thì chuyện này đã chứng minh loại sự tình làm trái quy tắc của các nguyên tố cũng không phải là không thể làm được! Hơn nữa uy lực diễn sinh ra từ quá trình làm trái lại pháp tắc còn kinh khủng hơn trong tưởng tượng của ta rất nhiều.

- Ý tứ của ngươi... Là dung hợp băng cùng hỏa? Cái này thực sự có thể làm được?

Hạ Khuynh Nguyệt thất thanh nói.

- Ta có thể nhưng người khác lại không thể.

Vân Triệt bĩu môi cười nói, tuy rằng bị phản phệ nhưng việc thành công dung hợp ra băng viêm lại khiến cho hắn cực kỳ hưng phấn trong lòng. Vân Triệt lập tức đứng dậy, nhìn Hạ Khuynh Nguyệt nói:

- Chuyện này cũng là bí mật của ta, không nên nói với bất kỳ kẻ nào.

Hạ Khuynh Nguyệt im lặng không đáp.

- Ta đã ở nơi này mấy ngày?

- Bảy ngày.

- Bảy ngày...

Vân Triệt giơ tay điểm lên cằm một cái, sau đó như đột nhiên nghĩ tới điều gì đó liềm nhanh chóng cầm truyền âm ngọc giản của mình lên, quả nhiên, mặt trên truyền âm ngọc giản hiện lên vài đạo thanh âm ấn ký do Thương Nguyệt cùng Thương Vạn Hác truyền tới.

- Lúc này còn cách thời gian Thiên Huyền thất quốc Bài Vị Chiến bắt đầu còn khoảng một tháng cuối cùng. Từ nơi này đi Thần Hoàng Thành cho dù nhanh mà nói cũng tốn mười mấy ngày, đây cũng là thời gian ngươi nên chuẩn bị sẵn sàng.

Hạ Khuynh Nguyệt lập tức nói. Tuy rằng trong lòng nàng tràn ngập sự kinh ngạc không gì sánh được nhưng nàng cũng không đề cập đến chuyện băng viêm nữa.

- Ừ, ta biết.

Vân Triệt gật đầu:

- Chờ một chút, ngươi nói là để cho ta chuẩn bị sẵn sàng... Ý của ngươi, lẽ nào ngươi không đi cùng ta?

- Cung chủ không cho phép ta tham gia Thiên Huyền thất quốc Bài Vị Chiến lần này.

- Vì sao?

Hạ Khuynh Nguyệt thở ra một hơi yếu ớt, không có trực tiếp trả lời mà chỉ nói:

- Theo ta đi gặp cung chủ.

Sau đó Vân Triệt liền theo Hạ Khuynh Nguyệt tới gặp Cung Dục Tiên, thời điểm Cung Dục Tiên còn chưa kịp mở miệng, Vân Triệt đã gấp gáp tiến lên hỏi:

- Cung chủ, vì sao người không cho Khuynh Nguyệt đi cùng ta tới tham gia Thiên Huyền thất quốc Bài Vị Chiến lần này? Thất quốc Bài Vị Chiến yêu cầu huyền gia tham gia phải có niên kỉ trên mười tám tuổi và dưới hai mươi lăm tuổi. Tại Thương Phong đế quốc, người có tư cách đại biểu nhất có thể Thương Phong tham chiến đó là Khuynh Nguyệt.

Dường như Cung Dục Tiên đã sớm biết Vân Triệt sẽ có câu hỏi như thế, lúc này sắc mặt nàng rất bình tĩnh, chậm rãi nói:

- Đó cũng không phải ý của ta, mà là ý của thái thượng cung chủ.

- Thái thượng cung chủ? Nguyên nhân là gì?

Vân Triệt tiếp tục hỏi.

Cung Dục Tiên liếc sâu hắn một cái, nói:

- Vân Triệt, ta biết ngươi vẫn muốn biết nguyên nhân thực sự khiến thái thượng cung chủ không tiếc phá vỡ môn quy để ngươi gia nhập vào Băng Vân Tiên Cung. Hiện tại ta có thể nói đáp án cho ngươi... Thực ra ngày đó thái thượng cung chủ cũng không có nói dối, nguyên nhân duy nhất khiến nàng hy vọng ngươi gia nhập vào Băng Vân Tiên Cung chính là tiềm lực cùng thực lực hiện nay của ngươi, chỉ là phía sau nguyên nhân này còn có một nguyên nhân cực kỳ trọng yếu khác, đó chính là “nghìn năm chi kiếp” của Băng Vân Tiên Cung ta.

- Nghìn năm chi kiếp?

Vân Triệt kinh ngạc nói.

- Nghìn năm chi kiếp là một đạo tiên đoán do Băng Vân tổ tiên lưu lại, đạo tiên đoán này nói rằng nghìn năm sau khi Băng Vân Tiên Cung thành lập sẽ gặp phải một trận đại kiếp nạn, mà hiện giờ vừa vặn chính là thời điểm nghìn năm sau khi Băng Vân Tiên Cung thành lập, thái thượng cung chủ lại từ từ cảm giác được đại kiếp sắp buông xuống. Bởi vì muốn tăng thêm vài phần khả năng chống đỡ trường kiếp nạn này thái thượng cung chủ liền lựa chọn để cho ngươi gia nhập vào Băng Vân Tiên Cung, từ đó mượn lực lượng của ngươi... Dù sao, bởi vì có tầng quan hệ với Khuynh Nguyệt cùng Nguyệt Thiền thì ngươi sẽ không cự tuyệt.

Lời nói của Cung Dục Tiên khiến cho Vân Triệt ngầm run sợ, hắn hơi trầm mặc một hồi, liền đột nhiên mở miệng nói:

- Chẳng lẽ nguyên nhân thái thượng cung chủ không cho Khuynh Nguyệt tham gia thất quốc Bài Vị Chiến là vì...

- Bởi vì nguyên nhân ngươi mang Phượng Hoàng Huyết mạch tại thân nên không thể tránh khỏi ân oán cùng Phượng Hoàng Thần Tông. Tại bốn tháng trước, ngươi lại đánh Thần Hoàng hoàng tử bị thương, làm nhục hắn khiến cho ân oán tiến thêm một bước càng sâu sắc hơn. Cho nên lần này ngươi đi tới Thần Hoàng Thành tất nhiên là nguy hiểm trùng điệp, thậm chí có khả năng vẫn lạc, nhưng hết lần này tới lần khác ngươi lại không thể không đi. Nếu như lần này Khuynh Nguyệt đi cùng ngươi, dù sao các ngươi cũng là phu thê, nếu ngươi gặp phải kiếp nạn, Khuynh Nguyệt tất nhiên sẽ không bỏ mặc, như vậy sẽ khiến cho Khuynh Nguyệt đưa thân vào hiểm địa. Khuynh Nguyệt là thiếu cung chủ của Băng Vân Tiên Cung ta, cũng là tương lai cùng hy vọng của Băng Vân Tiên Cung, nàng tuyệt đối không thể gặp chuyện không may! Cho nên...

- Ta hiểu được.

Vân Triệt gật đầu, nghe đến đó, hắn đã hoàn toàn sáng tỏ lý do vì sao Phong Thiên Hối không cho Hạ Khuynh Nguyệt tham gia thất quốc Bài Vị Chiến... Cho dù dựa vào tu vi của Hạ Khuynh Nguyệt, nàng nhất đinh có thể phóng ra tia sang kỳ dị tại Bài Vị Chiến khiến cho Băng Vân Tiên Cung dương uy thất quốc. Nhưng nếu như lần này nàng đi tới đó vô cùng có khả năng sẽ bởi vì hắn mà liên lụy đến ân oán cùng Phượng Hoàng Thần Tông. Lần đi Thần Hoàng đế quốc này có phiêu lưu cùng nguy cơ lớn bao nhiêu trong lòng hắn rất rõ ràng... Nếu như tòm bộ Băng Vân Tiên Cung đều ngã xuống trong đại kiếp nạn thì chỉ cần Hạ Khuynh Nguyệt còn thì sẽ có vô hạn hy vọng, nhưng nếu như Hạ Khuynh Nguyệt gặp chuyện không may... Băng Vân Tiên Cung chắc chắn không thể tiếp thu được hậu quả.

- Mệnh lệnh của cung chủ ta không thể làm trái, lần này ngươi đi Thần Hoàng Thành nhất định phải cẩn thận.

Hạ Khuynh Nguyệt nhẹ nhàng nói.

- Yên tâm, nếu như ta dễ dàng gặp chuyện không may như vậy thì cũng không thể sống đến bây giờ.

Vân Triệt tràn đầy ngạo khí nói, hắn lập tức đơn giản thi lễ đệ tử đối với Cung Dục Tiên, nói:

- Cung chủ, đã như vậy, đệ tử muốn hôm nay liền rời khỏi Băng Vân Tiên Cung, tạm thời trở lại hoàng thành một chuyến, sau đó sẽ trực tiếp đi tới Thần Hoàng đế quốc.

- Ngươi muốn sớm đến bên kia do thám động tĩnh của Phượng Hoàng Thần Tông một phen sao?

Cung Dục Tiên lập tức gật đầu nói:

- Cũng tốt, dù sao chủ động một ít cũng tốt hơn là bị động. Ngươi đến Thần Hoàng Thành, nhất định phải vạn sự cẩn thận, tất cả đều phải lấy bảo mệnh làm đầu. Đừng quên, nếu như đại kiếp nạn thật sự hàng lâm xuống Băng Vân Tiên Cung thì chúg ta còn muốn dựa vào lực lượng của ngươi.

- Vâng, đệ tử sẽ không quên thân phận đệ tử Băng Vân Tiên Cung của mình. Mấy tháng này đệ tử nhận ơn trạch sâu đậm của Băng Cung, nhất định sẽ còn sống trở về, hồi báo lại ân tình của Băng Cung.

Vân Triệt nghiêm nghị nói.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment