Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 393 - Chương 394: Do Một Mình Ta

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_394" class="block_" lang="en">Trang 197# 2

 

 

 

Chương 394: Do một mình ta



Cùng ngày hôm đó, Vân Triệt liền rời khỏi Bằng Vân Tiên Cung, hắn cưỡi Tuyết Hoàng Thú một đường hướng về phía nam, hai ngày sau, hắn liền trở lại Thương Phong Hoàng Thành, tiến vào Lãm Nguyệt Cung.

Thương Nguyệt cùng Tiêu Linh Tịch đã sớm ở chỗ này chờ hắn.

- Tiểu Triệt!

Ngay khi nhìn thấy Vân Triệt từ trên trời rơi xuống, Tiêu Linh Tịch duyên dáng gọi to một tiếng, nhào tới. Thời điểm đầu ngón chân Vân Triệt vừa rơi xuống liền bị một mảnh nhuyễn ngọc ôn hương lao tới ôm lấy. Lúc này Tiêu Linh Tịch đã lao tới ôm cổ hắn, biểu tình vô cùng vui vẻ.

- Phu quân, ngươi đã trở về.

Thương Nguyệt lặp tức đi tới. Thời điểm nàng vén mái tóc dài lên liền lộ ra dung nhân tuyệt mỹ mà nữ tử tầm thường tuyệt đối không có khả năng so sánh.

- A!

Lúc này Tiêu Linh Tịch liền buông Vân Triệt ra, đứng ở một bên, cười hì hì nói:

- Xin lỗi công chúa tỷ tỷ, Triệt Nhi là phu quân của ngươi, cần là ngươi tiến lên ôm trước mới đúng. A a! Tiểu Triệt, còn không nhanh chóng lên ôm công chúa lão bà của ngươi một cái, vừa mới trải qua tuần trăng mật, ngươi liền chạy tới Băng Vân Tiên Cung, để công chúa tỷ tỷ một mình ở lại Lãm Nguyệt Cung! Hừ, ngay cả ta cũng cảm thấy bất bình cho công chúa tỷ tỷ.

Trải qua thời gian vài tháng này, tất nhiên là tình cảm giữa Tiêu Linh Tịch cùng Thương Nguyệt tình đã trở nên càng thêm thâm hậu. Trên danh nghĩa, Tiêu Linh Tịch là Tiểu Cô của Vân Triệt, Thương Nguyệt lại là thê tử của Vân Triệt, nhưng bình thường Tiêu Linh Tịch cùng Thương Nguyệt vẫn luôn đối xử với nhau như tỷ muội, hơn nữa hai người cũng không cảm giác được có chút không ổn nào.

Vân Triệt tiến lên, nhẹ nhàng ôm Thương Nguyệt vào trong ngực, áy náy nói:

- Tuyết Nhược, là ta không tốt, chúng ta vừa mới thành hôn, ta lại rời khỏi bên cạnh ngươi lâu như vậy. Ta cam đoan với ngươi, sau khi ta từ Thần Hoàng đế quốc trở về, nhất định ta sẽ ở bên cạnh ngươi mỗi ngày.

Thương Nguyệt nhẹ nhàng lắc đầu, nở nụ cười yếu ớt nhẹ nhàng nói:

- Phu quân, ngươi là nam nhân ưu tú nhất trong khắp thiên hạ, đừng nên luôn nói mình không tốt. Ta có thể gả cho ngươi, chính là chuyện hạnh phúc cùng may mắn nhất đời này của ta. Trong tương lai ngươi nhất định giống như giao long xuất hải, bay lên địa phương càng ngày càng cao, mà ta, lại vĩnh viễn không muốn trở thành sự ràng buộc cùng trói buộc cước bộ trên con đường của ngươi, có lời ngươi vừa nói là đã đủ rồi.

- Tuyết Nhược...

Trong lòng Vân Triệt như có một đạo ôn tuyền chảy qua, hắn không tự kìm hãm được liền ôm Thương Nguyệt chặt hơn, hắn không muốn rời xa nàng nữa. Nàng rõ ràng là một công chúa, lại nhẹ nhàng như gió mát suối nhỏ, sau khi gả cho hắn lại càng coi hắn như trời của mình, tất cả đều mọi việc đều muốn suy nghĩ cho hắn. Một tháng sau khi thành hôn, hắn lại liên tục rời khỏi nàng bốn tháng. Lúc này, thời điểm hắn gặp lại nàng, trong đôi mắt xinh đẹp của nàng chỉ có vui sướng mà không có nửa điểm oán khí. Chính này lại khiến cho Vân Triệt càng thêm hổ thẹn... Hắn liền thầm quyết định trong lòng, sau khi từ Thần Hoàng đế quốc trở về, hắn nhất định sẽ luôn luôn ở bên cạnh nàng, làm một cái phu quân xứng đôi chân chân chính chính xứng đôi với nàng.

Nhìn hai người ngươi tình ta thẹn ở nơi này, Tiêu Linh Tịch nhất thời cảm giác được một loại cảm giác chua xót, khổ sở không rõ từ trong lòng xông thẳng lên mũi, nàng hơi xoay người sang chỗ khác, không nhìn hai người trước mắt nữa nhưng thần sắc cùng sống mũi của nàng lại cao cao nhếch lên, bàn tay nhỏ bé của nàng cũng không ngừng nắm chặt góc áo.

- Hiện tại gia gia đang ở nơi nào? Người có thích ứng với cuộc sống ở nơi này hay không?

Vân Triệt hỏi.

Thương Nguyệt cười khẽ:

- Hiện tại gia gia đang ở trong Huyền Điện tại Thương Phong Huyền Phủ, quản lý các loại huyền công, huyền kỹ cùng điển tịch tại tầng thứ hai. Thời gian đầu, sau khi chúng đệ tử của Huyền Phủ biết hắn là gia gia của chúng ta đều tỏ ra vô cùng kính nể gia gia, nghe Đông Phương phủ chủ nói, thời điểm bọn họ nói chuyện cùng gia gia đều thầm run sợ. Nhưng tính tình của gia gia vô cùng ôn hòa, người không hề tỏ ra chút cao cao tại thượng nào, dần dần các đệ tử cùng đạo sư trong Huyền Phủ đều kết thành một khối, sự kính trọng cùng yêu quý của mọi người đều phát ra từ nội tâm mà không còn bởi vì chúng ta nữa. Hiện tại, ở bên kia, gia gia có được đông đảo bằng hữu già trẻ u, mỗi ngày đều là mặt mày hồng hào, thậm chí có đôi khi còn ngây ngốc ở đó hơn mười ngày cũng không muốn trở lại hoàng cung. Cho nên, phía gia gia ngươi hoàn toàn không cần lo lắng. Hiện tại mà nói, không chừng ngài còn không thèm đếm xỉa tới ngươi.

- Vậy là tốt rồi...

Trên mặt Vân Triệt nở ra nụ cười phát ra từ nội tâm.

- Phụ hoàng đang chờ ngươi, nhìn bộ dáng gấp gáp kia chắc hẳn ngài có chuyện gì đó rất trọng yếu muốn thương lượng với ngươi. Hiện giờ phụ hoàng đang ở Ngự Thư Phòng đợi ngươi.

- Tốt, hiện tại ta liền đi qua đó.

Vân Triệt lập tức rời khỏi Lãm Nguyệt Cung, tiến thẳng đến Ngự Thư Phòng nằm tại trung tâm hoàng cung. Thời điểm hắn bước vào Thương Vạn Hác liền chủ động tiến lên đón:

- Triệt Nhi, cuối cùng thì ngươi đã trở về. Trẫm còn tưởng rằng ngươi chỉ ở lại Băng Vân Tiên Cung vài ngày nhưng không nghĩ tới, vậy mà ngươi lại ở lại đó suốt mấy tháng lâu như vậy.

- Nhìn dáng vẻ của phụ hoàng, chẳng lẽ có chuyện gì đó trọng yếu sao?

Vân Triệt nhìn thần tình Thương Vạn Hác nói.

- Ài!

Thương Vạn Hác thở dài một tiếng:

- Cũng không tính là việc gấp nhưng chuyện này lại có ảnh hưởng rất lớn đối với ngươi. Bắt đầu từ tháng trước, trẫm liền cho người tới các đại tông môn phát ra tín hàm của thất quốc Bài Vị Chiến, chuẩn bị tổ chức cho các huyền giả thiên tài trẻ tuổi của Thương Phong ta trước thời hạn đi tới tham chiến... Nhưng bảy ngày trước, trẫm nhận được hồi âm của Băng Vân Tiên Cung, không ngờ các nàng lại cự tuyệt cho Hạ Khuynh Nguyệt đi tới Thần Hoàng đế quốc.

- Chuyện này ta đã biết, tuy nhiên Băng Vân Tiên Cung làm như vậy quả thực là có lý do của mình.

Vân Triệt nói.

- Hả?

Thương Vạn Hác liếc mắt nhìn Vân Triệt, nói tiếp:

- Mười chín tuổi Vương Huyền trung kỳ, Thương Phong tuyên cổ đệ nhất nhân! Nếu như nàng đi tới đó nhất định sẽ khiến lục quốc chấn kinh, việc này không chỉ nâng lên uy danh của Thương Phong ta mà còn khiến cho Băng Vân Tiên Cung thanh danh hiển hách. Vì vậy, việc Băng Vân Tiên Cung không cho Hạ Khuynh Nguyệt đi khiến trẫm thật sự là không giải thích được, tuy nhiên thoạt nhìn thì dường như ngươi đã biết nguyên nhân trong đó. Chỉ là, không chỉ có Băng Vân Tiên Cung mà toàn bộ những tông môn ta phát tín hàm đều cự tuyệt.

Đuôi lông mày Vân Triệt khẽ động, lập tức nói:

- Việc bọn họ cự tuyệt không phải là chuyện rất bình thường sao? Mục đích lớn nhất trong việc giao thủ cùng người ngoài tất nhiên là dương uy bản thân, nhưng nếu như tiến tới lại không thể nâng uy danh lên mà ngược lại chỉ có thể nhận được sự cười nhạo cùng sỉ nhục, như vậy cho dù là ai cũng sẽ không nguyện ý đi.

- Không sai.

Thương Vạn Hác nặng nề thở dài một tiếng:

- Thực ra kết quả này, trẫm đã nghĩ tới từ lâu. Bởi vì những lần thất quốc Bài Vị Chiến trước đây đều cơ bản là như vậy. Trên phương diện huyền lực, chúng ta cùng với lục quốc khác có chênh lệch quá lớn. Thất quốc Bài Vị Chiến, không nói tới Thần Hoàng đế quốc thì mỗi lần ngũ quốc khác đều cử người tham chiến có tu vi ít nhất cũng là Thiên Huyền Cảnh. Nhưng trong nghìn năm qua, Thương Phong đế quốc ta chưa bao giờ xuất hiện qua một, hai huyền giả mươi lăm tuổi đạt tới Thiên Huyền Cảnh. Cho nên cho tới bây giờ tại thất quốc Bài Vị Chiến, Thương Phong đế quốc ta đều là tồn tại khiến bọn họ chê cười. Mỗi lần những tuyệt đỉnh thiên tài trong cảnh nội Thương Phong đều mang theo một thân ngạo khí cùng tự tin tới tham chiến nhưng kết quả đều là ngược thương tích đầy mình, mất hết tôn nghiêm, khuất nhục mà về... Lâu ngày, ngay cả tứ đại tông môn cũng không muốn để cho môn hạ đệ tử đại biểu Thương Phong đế quốc ta tới tham gia thất quốc Bài Vị Chiến nữa. Vốn tưởng rằng lần này Băng Vân Tiên Cung xuất hiện một Hạ Khuynh Nguyệt, nhất định bọn hoi sẽ nhân cơ hội này dương uy nhưng ta lại không nghĩ tới, Băng Vân Tiên Cung cũng cự tuyệt.

- Lần này Băng Vân Tiên Cung không cho Hạ Khuynh Nguyệt đi tới Thần Hoàng Thành cũng không phải là bọn họ không tự tin vào thực lực của Hạ Khuynh Nguyệt, càng không phải là bọn họ không muốn mượn cơ hội này dương co uy danh, mà bọn họ có một nguyên nhân đặc thù không thể nói với người khác.

Vân Triệt đơn giản thay Băng Vân Tiên Cung giải thích:

- Phụ hoàng, nếu các tông môn đệ tử đều không nguyện ý đi, như vậy thất quốc Bài Vị Chiến lần này, Thương Phong ta sẽ an bài người tới tham chiến như thế nào?

Thương Vạn Hác lắc đầu nở nụ cười rất là tự giễu:

- Tuy rằng không muốn tham chiến, cho dù đi tới đó cũng chỉ có thể thừa nhận sự cười nhạo cùng sỉ nhục, nhưng cũng không thể không đi, bằng không ngay cả điểm tôn nghiêm cuối cùng của Thương Phong ta cũng hầu như không còn. Cho nên, ở mấy ngày trước, ta đã chọn ra mười tên hai mươi lăm tuổi trở xuống, là thiên tài đệ tử sau khi tốt nghiệp Thương Phong Huyền Phủ lại gia nhập vào thế lực hoàng thất nhằm đơn thuần ứng phó sự việc lần này. Kết quả phía sau căn bản không cần hỏi, bởi vì kết quả kia ngay cả người khác dùng đầu ngón chân đều có thể nghĩ ra được.

-... Mười tên? Nói như vậy, trong thất quốc Bài Vị Chiến, mỗi nước sẽ phái ra mười người tới tham chiến sao?

Vân Triệt nói.

- Không sai.

Thương Vạn Hác gật đầu:

- Số người chính thức tham chiến của mỗi nước là mười người, nhưng số người hộ tống nhân có thể lên tới một nghìn người! Thất quốc Bài Vị Chiến mỗi hai mươi lăm năm một lần, cuộc chiến này rất ít khi được nhắc tới tại Thương Phong ta bởi vì mỗi lần nói đến thì bất luận ra sao thì dân chúng của Thương Phong đế quốc sẽ đều nghĩ tới sự sỉ nhục, nhưng đối với lục quốc khác mà nói đây có thể nói là việc trọng đại lớn nhất Huyền giới! Thậm chí, đế hoàng của mỗi quốc gia đều sẽ buông quốc sự xuống, tự mình tham gia vào đoàn hộ tống tiến tới quan chiến. Những tông môn cường đại cũng đều mang theo thế lực tinh nhuệ nhất đi trước, một nghìn nhân viên hộ tống nghe thì dường như rất nhiều nhưng một ngàn danh ngạch này lại bị các tông môn cường đại tranh nhau tới đầu rơi máu chảy để có thể tiến vào một nghìn người hộ tống này, cũng như có thể tiến đến Thần Hoàng Thành... Thậm chí vì tranh đoạt tiến vào quan chiến, vì huyền giả của đế quốc mình trợ uy mà đã tới sớm trước một tháng, thậm chí mấy tháng trước đã tiến nhập Thần Hoàng Thành. Thời điểm diễn ra thất quốc Bài Vị Chiến, trình độ sôi động trong Thần Hoàng Thành còn muốn viễn siêu tưởng tượng của ngươi.

Thương Vạn Hác nói không sai, trong cảnh nội Thương Phong, nhất là trong Huyền giới thì"Thương Phong Bài Vị Chiến" được vô số người quan tâm cao độ. Mà năm chữ"thất quốc Bài Vị Chiến" này lại tượng trưng cho thịnh hội lớn nhất trên Thiên Huyền đại lục nhưng Vân Triệt gần như chưa từng nghe thấy người khác nhắc tới. Cho dù là thời điểm chỉ cách thời gian thịnh hội hai mươi lăm năm một lần này diễn ra không tới một năm Vân Triệt cũng không hề nghe thấy một ai nhắc tới. Nếu như không phải là Phượng Hi Thần loạn nhập đại điển thành hôn của hắn và Thương Nguyệt lại giao thư mời cho Thương Vạn Hác thì thậm chí Vân Triệt cũng không biết còn có loại sự tình như"thất quốc Bài Vị Chiến".

Mà đồng thời, mấy câu nói của Thương Vạn Hác đã cho thấy rõ ràng"Thất quốc Bài Vị Chiến" luôn ràng buộc tới lục quốc khác, thậm chí toàn bộ Thiên Huyền đại lục là một hồi đại thịnh hội to lớn cỡ nào! Nói cách khác, tại thời điểm này hơn tám phần mười trọng tâm của câu chuyện trong lục quốc đều gần như đang vây quanh chuyện thất quốc Bài Vị Chiến đang đến gần.

Những tông môn có được tư cách tham chiến tại các quốc gia cũng đều ở trong thời kỳ khẩn trương nhất trong hai mươi lăm năm qua, tất cả đều đang thận trọng cùng hưng phấn trù bị mọi việc.

Duy chỉ có Thương Phong đế quốc là gió êm sóng lặng, cục diện vô cùng đáng buồn, một hồi đại thịnh hội sắp diễn ra nhưng lại không người nào quan tâm, không ai thảo luận đến, dường như đây chính là chuyện của đại lục khác không chút liên quan đến bọn họ vậy.

Đây là một loại cố ý lảng tránh, càng là một loại cảm giác bất đắc dĩ cùng sỉ nhục.

Thậm chí Vân Triệt có thể dự đoán lúc này trong Thần Hoàng Thành rậm rạp chằng chịt từng nhóm huyền giả từ lục quốc tiến tới mà cơ bản không nhìn thấy được một người nào đến từ Thương Phong. Tại nơi diễn ra đại thịnh hội kia, mỗi một người bước lên sân khấu đều kéo theo tiếng hò hét kịch liệt của huyền giả đến từ cùng quốc gia của mình. Mà thời điểm huyền giả của Thương Phong đế quốc lên sân khấu...

Chỉ cần hơi chút suy nghĩ liền thấy hình ảnh này vô cùng thê thảm cùng bi ai.

Vân Triệt đột nhiên ngẩng đầu, vô cùng chăm chú nói:

- Phụ hoàng, về thất quốc Bài Vị Chiến lần này người không cần tiếp tục an bài cùng chuẩn bị. Thương Phong đế quốc... Liền do một mình ta tới tham chiến!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment