Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 394 - Chương 395: Mông Lung Dự Cảm

. ._198__1" class="block_" lang="en">Trang 198# 1

 

 

 

Chương 395: Mông lung dự cảm



- Ngươi... Một mình ngươi?

Trên mặt Thương Vạn Hác chợt hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng thời điểm hắn hơi suy nghĩ một chút không ngờ hắn lại đột nhiên cảm giác được như vậy dường như cũng không có gì là không thể tiếp thu. Trong số huyền giả dưới hai mươi lăm tuổi trong Thương Phong đế quốc người có thể so sánh với Vân Triệt cũng chỉ có Hạ Khuynh Nguyệt. Nếu như Hạ Khuynh Nguyệt không đi mà nói thì sẽ không thể tìm thấy người xứng để đánh đồng cùng Vân Triệt. Cho dù là Lăng Vân từng được gọi là đệ nhất nhân trong những người trẻ tuổi tại Thương Phong trước đây cũng không thể.

Như vậy, cho dù tiến hành chọn lựa ra chín huyền giả mạnh nhất có niên kỷ dưới hai mươi lăm năm trong hoàng thất... Đừng nói chín, coi như là chín mươi thì căn bản cũng không thể đánh đồng cùng Vân Triệt.

Kể từ đó, một mình Vân Triệt hay là lại chọn ra chín người cũng không có khác nhau về bản chất. Chín người kia cũng chỉ đơn thuần là góp cho đủ số mà thôi.

Tuy sự thực là như vậy, nhưng chuyện Thương Phong đế quốc chỉ phái ra một người tham gia thất quốc Bài Vị Chiến dường như chưa bao giờ xuất hiện trong lịch sử của thất quốc. Trong lục quốc khác, các đại tông môn chỉ vì tranh đoạt mười danh ngạch này có thể nói là tranh tới ngươi chết ta sống, hận không thể khiến cho mấy chữ này mở rộng đến ngàn vạn, mà không hề gặp phải tình hình không đủ mười người.

Nhưng ở Thương Phong đế quốc thì...

- Ài!

Thương Vạn Hác lần thứ ba thở dài một hơi, hiển nhiên trong lòng hắn có một bóng ma cùng sự bất đắc dĩ quá sâu đối với thất quốc Bài Vị Chiến, hắn chợt nói:

- Cũng tốt. Một mình ngươi tới cùng việc phái chín người hơi mạnh ra mà nói căn bản không có chút khác biệt nào mà ngược lại còn khiến cho chín thanh niên thiên tài tại Thương Phong này mất hết tôn nghiêm, thương tích cả người mà về. Chỉ là như vậy thì thứ nhất là ngươi phải chân chính một mình hăng hái chiến đấu... Ta nói một mình hăng hái chiến đấu không chỉ là ngươi không có đồng bạn cùng tham chiến mà ngay cả hiện trường cũng căn bản sẽ không xuất hiện một đồng quốc chi nhân (người cùng đế quốc), bởi vì chỗ đó chính là nơi dân chúng của Thương Phong đế quốc bị sỉ nhục. Từ trước tới này chưa từng có người nào của Thương Phong đế quốc nguyện ý xuất hiện tại thất quốc Bài Vị Chiến... A, không đúng! Lúc này có lẽ sẽ có chỗ bất đồng.

Trong khoảnh khắc ánh mắt Thương Vạn Hác đột nhiên trở nên nóng rực, hắn chợt đứng lên nói:

- Nếu để cho huyền giả tại Thương Phong biết lần này người đại biểu Thương Phong tới tham gia thất quốc Bài Vị Chiến là ngươi mà nói, thì rất có thể chuyện này sẽ khiến cho hy vọng cùng khát vọng về vinh quang tại thất quốc chi chiến của bọn họ bốc cháy lên một lần nữa! Bởi vì ngươi chính là thiên tài xuất sắc nhất trong lịch sử của Thương Phong đế quốc, ngươi chính là một người chưa tới mười chín tuổi đánh trọng thương Lăng Nghịch Thiên! Chiến lực cùng huyền lực của Địa Huyền Cảnh lại có thể so với Vương Huyền trung kỳ... Không có lý do gì mà ngươi không thể phóng ra tia sáng kỳ dị tại thất quốc Bài Vị Chiến!

- Hơn nữa, người trong Thương Phong Huyền giới, nhất là trong số những huyền giả trẻ tuổi có vô số người sùng bái ngươi. Lần này nếu như ngươi lại vì vinh dự Thương Phong Huyền giới mà chiến thì nói không chừng, đến lúc đó trên chiến tràng sẽ rất nhiều huyền giả tới trợ uy cho ngươi cùng chứng kiến ngươi tạo nên lịch sử của Thương Phong đế quốc ta trong thất quốc Bài Vị Chiến lần này.

Thương Vạn Hác càng nói càng trở nên kích động. Hắn vỗ vai Vân Triệt nói:

- Chuyện này, ta sẽ lập tức chiêu cáo cho toàn bộ người trong Thương Phong đế quốc biết. Nhưng nếu là như vậy thì tất cả gánh nặng đều sẽ đặt lên trên người một mình ngươi. Tuy nhiên lần này tuy chỉ có một mình ngươi tham chiến nhưng hộ tống giả sẽ không phải ít, trẫm cũng sẽ đích thân đi cùng ngươi.

Tuy rằng trước đây Vân Triệt ở trước chúng nhân nói cho Phượng Hi Thần biết hắn sẽ đích thân đi tới Thần Hoàng đế quốc tham gia thất quốc Bài Vị Chiến, nhưng bởi vì lúc đầu việc này Thương Vạn Hác không cho phép bất luận kẻ nào tiết lộ nửa phần cho nên chuyện này cũng không có truyền ra.

- Phụ hoàng, ngươi muốn đi cùng ta sao?

Vân Triệt kinh ngạc nói.

- Không sai.

Thương Vạn Hác gật đầu:

- Trẫm tin tưởng năng lực của ngươi... Tuy rằng chỉ có một mình ngươi, nhưng trẫm tin tưởng ngươi có thể sáng tạo ra một lịch sử huy hoàng cho Thương Phong Đế quốc ta! Thời khắc lịch sử như vậy trẫm sao có thể không tự mình tận mắt chứng kiến đây.

Vân Triệt không chút suy nghĩ liền kiên quyết lắc đầu:

- Không được! Phụ hoàng tuyệt đối không thể đi cùng ta!

-... Vì sao?

Thái độ vô cùng kiên quyết của Vân Triệt khiến cho Thương Vạn Hác sửng sốt.

- Phụ hoàng, nếu như chỉ đơn thuần là Bài Vị Chiến thì ngươi có thể cùng đi thì ta đương nhiên là rất vui vẻ, thậm chí ta còn hy vọng có thể mang theo Tuyết Nhược, gia gia cùng Tiểu Cô theo. Tuy nhiên, làn này ta tới Thần Hoàng đế quốc tham gia Bài Vị Chiến chỉ là việc phụ, bằng không, thậm chí ta còn không muốn tham gia cái thất quốc Bài Vị Chiến này. Lần này mục đích chính ta đi tới Thần Hoàng đế quốc chính là giải quyết ân oán cùng Phượng Hoàng Thần Tông. Chỉ cần còn một ngày ta không giải quyết đoạn ân oán này thì lực chú ý của Phượng Hoàng Thần Tông đặt ở trên người ta sẽ không mất đi, nếu như đợi đến một ngày bọn họ đột nhiên hành động thì rất có thể sẽ lan đến những người bên cạnh ta. Cho nên, ta muốn mượn việc tham gia Bài Vị Chiến lần này để giải quyết mọi chuyện cùng Phượng Hoàng Thần Tông! Thời điểm Bài Vị Chiến diễn ra, người của thất quốc đều ở đây, thậm chí có khả năng còn có người của thánh địa tới, ta ở trước mắt bao người giải quyết triệt để đoạn ân oán này đơn giản hơn rất nhiều so với việc một mình ta giải quyết cùng Phượng Hoàng Thần Tông, đây chính là cơ hội tuyệt nhất của ta... Nhưng đồng thời lại kèm theo phiêu lưu không thể biết trước.

- Cho nên chuyến đi Thần Hoàng đế quốc này chỉ một mình ta tới là đủ, dù ta làm ra chuyện gì cũng có thể tùy tâm sở dục, không có cố kỵ.

Sắc mặt Vân Triệt vô cùng bình tĩnh nói.

- Thế nhưng...

- Ta biết ý tứ của phụ hoàng.

Vân Triệt trực tiếp cắt đứt lời nói của Thương Vạn Hác:

- Nhất định là phụ hoàng muốn trong lúc ở cùng Thần Hoàng đại đế, đợi tới thời cơ thích hợp người sẽ dẹp qua ân oán giữa ta và Phượng Hoàng Thần Tông. Nhưng loại sự tình liên quan tới huyết mạch này Phượng Hoàng Thần Tông sẽ không bỏ qua bất cứ kẻ nào. Hơn nữa, một cái thập tam hoàng tử nho nhỏ liền căn bản không để phụ hoàng vào mắt, Thần Hoàng đại đế... càng không thể nào để phụ hoàng ở trong lòng.

Mặc dù lời nói của Vân Triệt hết sức trực tiếp, nhưng dù sao đây cũng là sự thực. Trong nháy mắt, sắc mặt Thương Vạn Hác như bị kiềm hãm lại, sau đó hắn liền thở dài một hơi, nói:

- Được rồi. Nếu như ngươi đã kiên trì như vậy thì trẫm đương nhiên không thể cưỡng cầu. Ngươi hãy cầm lấy cái này...

Thương Vạn Hác lấy ra mười cái xích sắc huy chương giống nhau giao cho Vân Triệt, ở giữa những huy chương này được khắc một con Phượng Hoàng đang giương cánh, mặt sau lại khắc lên hai chữ"Thương Phong".

- Đây là huy chương tham chiến ngày đó được người hộ tống thất quốc Bài Vị Chiến mang tới, ngươi hãy đeo nó ở trên người, đây chính là thứ dùng để đánh dấu người tham gia thất quốc Bài Vị Chiến của một quốc gia. Đến lúc đó, người tham chiến của mỗi quốc gia cũng cần phải dựa vào thứ này để tiến nhập vào đấu tràng cùng nơi ở do Thần Hoàng đế an bài. Ngươi chỉ cần rót huyền lực của bản thân vào trong một mai huy chương, như vậy mai huy chương này chỉ có thể dùng để chứng minh thân phận của ngươi, cho dù những người khác cướp đi cũng có không cách nào thanh trừ mất khí tức huyền lực trong đó. Nếu lần này chỉ có một mình ngươi đại biểu Thương Phong đế quốc ta tham chiến, như vậy mười mai huy chương này đều giao cho ngươi, vạn nhất khi ngươi làm mất một mai huy chương mà nói còn có thể có đồ dự bị, ha ha.

Vân Triệt gật đầu, hắn lập tức rót huyền lực của mình lên trên một mai huy chương, sau đó liền thu toàn bộ mười mai huy chương vào.

- Lại nói tiếp, thất quốc Bài Vị Chiến lúc này cùng Thương Phong Bài Vị Chiến hai năm trước đúng là có rất nhiều điểm tương tự... Cả hai lần đều là một mình ngươi đại biểu cho hoàng thất tham chiến, quả thật là hai lần đều chỉ có một mình ngươi.

Thương Vạn Hác ngẩng đầu lên, nặng nề nói:

- Trong Thương Phong Bài Vị Chiến, ngươi đã khiến cho uy danh của hoàng thất ta một lần nữa mênh mông vang vọng tại Thương Phòng đại địa mà lần này ngươi lại mạo hiểm mang phong hiểm to lớn trên người, một mình ngươi lại bởi vì vinh quang của Thương Phong đế quốc mà chiến... Thương thị nhất tộc ta thật sự là thiếu ngươi rất nhiều.

- Phụ hoàng nghìn vạn không muốn nói như vậy.

Vân Triệt mỉm cười nói:

- Nếu như Tuyết Nhược đã trở thành thê tử của ta thì ta có một nửa là người của Thương gia, ta nỗ lực bởi vì gia tộc của mình, thân nhân của mình là chuyện thiên kinh địa nghĩa.

Thương Vạn Hác gật đầu, sau đó nặng nề vỗ lên vai Vân Triệt nói:

- Đi thôi, so với việc ngươi có thể đạt được vinh quang trong Bài Vị Chiến lần này thì phụ hoàng càng mong ngóng nhìn thấy ngươi bình an trở về hơn. Cho dù là ân oán giữa ngươi cùng Phượng Hoàng Thần Tông không thể giải quyết hay là càng thêm gay gắt hơn cũng không quan hệ, bất luận là như thế nào thì ngươi đều phải sống!

- Phụ hoàng yên tâm, phiêu lưu trong lần này rất có thể còn nhỏ hơn rất nhiều so với dự đoán của người, dù sao, người của thất quốc đều hướng về Bài Vị Chiến, Phượng Hoàng Thần Tông cũng không dám quá mức xằng bậy.

Vẻ mặt Vân Triệt hơi buông lỏng nói.

- Ngươi chuẩn bị lúc nào xuất phát?

- Ngày mai sẽ đi.

Đêm đó, Vân Triệt lưu tại Lãm Nguyệt Cung, cùng Thương Nguyệt triền miên tới tận nửa đêm. Tới ngày thứ hai sau khi bồi Thương Nguyệt cùng Tiêu Linh Tịch ăn uống sớm một chút, hắn liền bắt đầu chuẩn bị bước trên lên hành trình. Trong một đời này, Vân Triệt chưa bao giờ rời khỏi Thương Phong đế quốc, hắn cũng không biết kết quả cuối cùng của chuyến đi này sẽ ra sao!

- Phu quân, đây là Tử Kim Tạp mà phụ hoàng mới vừa phái người đưa tới, ngươi hãy mang nó lên. Tại Thần Hoàng đế quốc, có tổng bộ của Hắc Nguyệt thương hội, ở nơi đó phu quân tất nhiên có thể tìm thấy rất nhiều đồ vật mà phu quân muốn dùng tới.

Thương Nguyệt lấy ra một Tử Kim Tạp tỏa ra tử quang lóng lánh giao cho Vân Triệt.

- Tốt, thay ta cám ơn phụ hoàng.

Vân Triệt đưa tay tiếp nhận, sau khi hắn bỏ Tử Kim Tạp vào trong Thiên Độc Châu liền nói:

- Được rồi, Tuyết Nhược, hành tung của Sở Nguyệt Thiền cùng Nguyên... không cần tra xét nữa.

- A? Vì sao?

Thương Nguyệt không hiểu nói.

Lồng ngực Vân Triệt hơi phập phồng, nói:

- Lấy lực ảnh hưởng hiện tại của ta trong cảnh nội Thương Phong thì gần như không ai không biết đến tên của ta. Nếu như bọn họ biết ta còn sống thì nhất định sẽ tới tìm ta mới đúng. Nhưng bọn họ lại thủy chung không có xuất hiện. Nguyệt Thiền xinh đẹp như tiên nữ, Nguyên bá lại mang thể trạng vô cùng cường tráng, vẻ ngoài đặc thù của bọn họ người khác đều có thể dễ ràng nhận ra, nhưng đã trải qua thời gian lâu như vậy, nhưng ngay cả một chút dấu vết cũng không có. Như vậy chỉ có một khả năng đó là hai người bọn họ đã không còn ở trong Thương Phong đế quốc, nếu như tiếp tục tìm kiếm trong Thương Phong đế quốc thì chỉ tốn công vô ích mà thôi. Lần đi tới Thần Hoàng đế quốc này ta sẽ tới tổng bộ Hắc Nguyệt thương hội ủy thác bọn họ tìn kiếm trong phạm vị toàn bộ Thiên Huyền đại lục... Năng lực tình báo của Hắc Nguyệt thương hội được công nhận là thiên hạ vô song, chỉ cần bỏ ra đầy đủ cái giá thì bọn họ nhất định có thể nhanh chóng tìm ra tung tích của Nguyệt Thiền cùng Nguyên Bá.

Thực ra đây cũng là một trong những nguyên nhân hắn muốn tới Thần Hoàng đế quốc. Không biết tiểu tiên nữ cùng hài tử của bọn họ đang ở nơi nào... Hắn sao có thể không lo lắng được.

- Được!

Thương Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu nói:

- Ta tin tưởng, nhất định hiện tại bọn họ đều bình an.

Lúc này Tiêu Linh Tịch liền bước lên phía trước, vô cùng chăm chú nói:

- Ta chuẩn bị cho ngươi hai mươi bộ quần áo, bình thường phải nhớ thay đổi thường xuyên, không nên thúi chết người khác... Ngươi không thể lúc nào cũng quên ăn, chỗ thức ăn ta đưa cho ngươi đều là ta và công chúa tỷ tỷ tự mình làm, trước khi tới nơi ngươi phải ăn hết tất cả... Không được làm bất kỳ chuyện gì nguy hiểm, không được tùy tiện đánh nhau với người khác, sau khi tranh tài liền nhanh chóng trở về... Bất kể thế nào cũng không được đóng truyền âm ngọc giản, mỗi ngày đều phải truyền âm cho chúng ta một lần. Hừ! công chúa tỷ tỷ nói cho ta biết, tổng bộ Hắc Nguyệt thương hội bên kia có bán mười vạn truyền âm phù... Còn có! Một điểm trọng yếu nhất chính là không được trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài! Nếu như ngươi có dũng khí mang một con tiểu hồ ly tinh trở về, ta ta ta ta... Ta và công chúa tỷ tỷ sẽ không để ý tới ngươi.

- Tốt tốt tốt tốt... Dạ dạ dạ...

Vân Triệt liên tiếp gật đầu đáp ứng.

Rốt cục thì Thương Nguyệt cùng Tiêu Linh Tịch cũng giao phó xong, Vân Triệt lập tức gọi Tuyết Hoàng Thú ra, hắn chợt xoay người nói:

- Tuyết Nhược, Tiểu Cô, ta đảm bảo với hai người cho dù gặp phải kết quả ta không mong muốn thì trong hai tháng thời gian ta nhất định sẽ bình an trở về... Ta đi đây!

Vân Triệt mỉm cười, nâng tay vẫy vẫy về phía các nàng, sau đó liền nâng cước bộ tiến về phía Tuyết Hoàng Thú.

Ánh mắt lo lắng cùng lưu luyến chợt rung động trong đôi mắt xinh đẹp của hai nàng, các nàng đều không nói gì thêm, bởi vì các nàng biết cho dù hai nàng không muốn như thế nào đi nữa, níu giữ như thế nào đi nữa thì cuối cùng hắn vẫn phải đi, hơn nữa lần này hắn rời khỏi Thương Phong đế quốc.

Tiêu Linh Tịch yên lặng nhìn bóng lưng Vân Triệt, trong mắt hiện lên vẻ si ngốc, khóe môi run lên từng trận... Đột nhiên, tầm mắt của nàng chợt hoảng hốt một trận, xuyên thấu qua thân thể Vân Triệt, nàng lại mơ hồ nhìn thấy được Tuyết Hoàng Thú đang bị thân thể hắn ngăn trở một cách rõ ràng.

- A...

Nàng vô thức kinh hô một tiếng, trong nháy mắt tầm nhìn của nàng lại khôi phục như bình thường, nàng gần như không thể khống chế thốt ra lời từ trong đáy lòng:

- Tiểu Triệt!

Vân Triệt chợt dừng bước, xoay người lại, hắn còn chưa mở miệng, Tiêu Linh Tịch đột nhiên nhào tới, cố sức ôm lấy hắn.

Vân Triệt hơi sững sờ sau đó liền mỉm cười, hắn mở tay ôm lấy Tiêu Linh Tịch, nhẹ nhàng nói:

- Tiểu Cô, không cần lo lắng, ta đã bảo đảm với các ngươi, trong hai tháng, ta nhất định sẽ bình an trở về. Đến lúc đó, ta sẽ lại như tiểu bác bên người tiểu triệt, không bao giờ... chạy loạn khắp nơi nữa... Liền giống như trước đây, được không?

Trong khoảnh khắc, phương tâm Tiêu Linh Tịch liền vô cùng xúc động. Thời điểm nàng ngẩng mặt lên, hai mắt đã đẫm lệ, si ngốc nhìn Vân Triệt, nàng nhẹ nhàng gật đầu, nhưng sự không nỡ trong lòng nàng chợt trở nên càng ngày càng mãnh liệt... Theo đó lại mang theo một loại cảm giác bất an mơ hồ không biết từ đâu mà đến.

Theo một tiếng trường minh phá không truyền tới, Tuyết Hoàng Thú liền mang theo Vân Triệt phá không mà lên, xông thẳng lên trời, rất nhanh liền hóa thành một điểm nhỏ phía chân trời... Tiêu Linh Tịch nhìn Vân Triệt rời đi tay nàng liền không tự chủ được đặt lên trên ngực, thật lâu cũng không buông xuống...

- Vì sao ta lại có một loại cảm giác sợ hãi... từ nay về sau sẽ không còn được gặp lại hắn nữa...

- Là ta quá mức không nỡ xa hắn sao?

- Tiểu Triệt... Nhất định phải bình an trở về...


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment