.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_396" class="block_" lang="en">Trang 198# 2
Chương 396: Tiện đường đòi nợ
Tuyết Hoàng Thú bay lên không trung, nhanh chóng lên tới độ cao ba nghìn trượng, trong nháy mắt, liền bay phạm vi của Thương Phong Hoàng Thành.
Vân Triệt xuất ra đại đồ của Thiên Huyền đại lục mà Thương Nguyệt đã chuẩn bị cho hắn. Thời điểm hắn nhìn thấy khoảnh cách giữa Thương Phong Hoàng Thành cùng Thần Hoàng Thành, hắn liền cảm thấy bản đồ của Thần Hoàng đế quốc quả thật rất lớn, gần như gấp hai mươi lần bản đồ của Thương Phong đế quốc. Coi như là bằng vào tốc độ của Tuyết Hoàng Thú, một ngày bay tám canh giờ thì cũng phải dùng hơn mười ngày mới có thể tới Thần Hoàng Thành.
-... Lại xa như vậy!
Vân Triệt thấp giọng rên rỉ. Hắn vốn cho là bản thân khỏi hành sớm một tháng thì trên phương diện thời gian xem như là vô cùng sung túc, hắn có thể có đầy đủ thời gian hoạt động tại Thần Hoàng Thành nhưng khi đó bởi vì hắn chưa nhìn thấy địa đồ của Thiên Huyền đại lục địa nên hắn đã đoán sai cự ly giữa Thương Phong hoàng thành cùng Thần Hoàng Thành.
Sau khi chăm chú nhìn lên bản đồ của Thần Hoàng đế quốc một hồi, ánh mắt Vân Triệt lại một lần nữa nhìn về bản đồ của Thương Phong đế quốc. Thời điểm hắn nhìn tới mảnh địa đồ phái tây nam Thương Phong đế quốc gần như ngừng lại một chỗ, Vân Triệt lập tức quỷ dị cười lạnh một tiếng sau đó liền khép địa đồ lại phá không mà đi.
Trên mình khoác Tiêu Nam Sơn, bên phải dựa thiên hà, tổng tông của Tiêu Tông là một chỗ phong thủy bảo địa không thể dò xét. Từ địa phương cao nghìn trượng, Vân Triệt liền nhìn thấy rất rõ ràng thạch môn phía trước Tiêu Tông. Đạo thạch môn này cao chừng trăm trượng, phía trên cùng được khắc một đại tự chữ"Tiêu" uy phong lẫm lẫm, khí phách phi phàm.
- Thật đúng là địa phương tốt.
Vân Triệt thầm nói một tiếng, sau đó hắn liền cưỡi Tuyết Hoàng Thú lao nhanh xuống. Thời điểm hắn tới gần đạo thạch môn kia, Long Khuyết chợt xuất hiện trên tay hắn. Trong khoảnh khắc Vân Triệt liền đánh một kiếm lên thạch môn.
- Oanh!
Trong nháy mắt, một đạo âm thanh bạo liệt kinh thiên động địa vang vọng toàn bộ Tiêu Nam Sơn, theo tiếng long ngâm chấn động thiên địa Long Khuyết truyền ra, đại môn nghìn năm của Tiêu Tông ầm ầm run rẩy, vô số vết rách nhanh chóng lan tràn ra. Trong chớp mắt, đại môn trăm trượng liền hiện ra ngàn vạn vết nứt rậm rạp chằng chịt, theo từng đạo âm thanh như kinh lôi truyền tới ầm ầm ngã xuống.
- Rầm rầm rầm rầm...
Âm thanh cự thạch rơi xuống vang lên không dứt, kéo theo từng mảnh cát bụi phô thiên cái địa. Lúc này thân ảnh Vân Triệt từ trên không trung hạ xuống, gương mặt mang theo nụ cười nhạt. Hành động này của hắn không thể nghi ngờ chính là chọc vào tổ ong vò vẽ. Nguyên bản vẫn luôn chìm trong một mảnh an tĩnh, trong nháy mắt Tiêu Tông liền vang lên từng tiếng bước chân vô cùng hỗn loạn, chen chúc mà tới. Thời điểm bọn họ trơ mắt nhìn thấy đại môn tượng trưng bộ mặt cùng nghìn năm lịch sử của Tiêu Tông cứ như vậy ngã xuống, hóa thành một đám đá vụn thì bọn họ liền hoảng sợ thất sắc.
- Người nào lại dám đến Tiêu Tông ta dương oai?
Thanh âm phẫn nộ của Tiêu Tuyệt Thiên nhanh chóng truyền đến. Hắn thân là tông chủ, việc vặt thường ngày hắn đều không phải đứng ra, nhưng đại môn phía trước tông môn đột nhiên bị hủy, đây chính là đại sự liên quan đến vinh dự nghìn năm của Tiêu Tông! Trong khoảnh khắc, thân ảnh Tiêu Tuyệt Thiên phá không mà tới, giống như hùng ưng lao thẳng lên phía trước. Hắn lập tức nâng tay đánh ra một kích, một cỗ huyền lực phong bạo gào thét mà tới, thổi tan mảnh cát bụi phô thiên cái địa phía trước khiến cho thân ảnh của Vân Triệt hiện ra, kẻ đầu sỏ gây nên chuyệnayỳ.
- Tiêu Tông chủ, mấy tháng không thấy đúng là một đi không trở lại.
Vân Triệt nhìn Tiêu Tuyết Thiên phẫn nộ đến râu mép đều vểnh lên, cười tới híp mắt nói.
- Vân... Vân Triệt!!
Ngay trong sát na khi nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của Vân Triệt, Tiêu Tuyệt Thiên giống như nhìn thấy ác ma, cả khuôn mặt hắn đều kịch liệt co quắp một hồi, trong đại não hắn như nổ vang một tiếng, trong lòng hắn chợt tràn ra sự phẫn nộ ngập trời lại giống như bị thứ gì đó vô cùng trầm trọng ngăn chặn lại... không cách nào bộc phát ra, khiến cho lồng ngực của hắn bị đè nén như muốn nổ tung.
Đám trưởng lão cùng đệ tử Tiêu Tông ở phía sau đang nhanh chóng chạy tới vừa nghe đến hai chữ"Vân Triệt" lập tức biến sắc, ngay cả bước chân chạy như điên cũng đều như chậm chạp lại.
Vân Triệt thu hồi Long Khuyết, không nhanh không chậm tiến về phía Tiêu Tuyệt Thiên, ung dung thong thả nói:
- Lần trước, Tiêu Tông chủ tự mình đến tham gia đại hôn của ta tại hoàng cung, ta thực sự là vô cùng cảm kích, cho nên liền nhận lời ngày khác sẽ tự mình tới Tiêu Môn bái phỏng. Vân Triệt ta đã nói thì nhất định sẽ làm. Cho nên ngày hôm nay, khi ta ở phía xa nhìn thấy đại môn vô cùng hùng vĩ, cả nước hiếm thấy của quý tông liền muốn đứng lên trên đại môn này quan sát toàn cảnh Tiêu Tông một phen nhưng ta cũng không nghĩ tới đại môn này lại không thể giẫm lên. Ta vừa đứng lên đại môn liền trực tiếp sập xuống khiến ta vô cùng bất ngờ. Không ngờ ta lại vô ý đi lên khiến đại môn của quý tông bị phá hủy, mong rằng Tiêu Tông chủ không lấy làm phiền lòng.
Đại môn trải qua nghìn năm lịch sử của Tiêu Tông, trải qua vô số cuồng phong bão vũ lại có thể bị"bước lên liền hỏng"! Hủy diệt đại môn trăm trượng của Tiêu Tông nhưng Vân Triệt chỉ hời hợt một câu"Không lấy làm phiền lòng"... Lời nói của Vân Triệt khiến cho huyết áp của Tiêu Tuyệt Thiên lập tức tăng lên cao, lồng ngực hắn thiếu chút nữa liền nổ tung, nếu như trước mặt đổi thành bất kỳ một người nào khác, cho dù đối phương là Lăng Nguyệt Phong hắn cũng sẽ xông lên liều mạng.
Nhưng hết lần này tới lần khác người đứng ở trước mặt hắn lại là người mà hắn không thể trêu vào. Từ rất lâu về trước hắn đã âm thầm thề tuyệt đối cho dù là tôn nghiêm của hắn bị Vân Triệt dẫm nát dưới bàn chân cũng tuyệt đối không thể xung đột cùng đối phương! Bởi vì Vân Triệt không chỉ có thực lực mạnh tới mức kinh khủng, hơn nữa hắn còn hủy diệt toàn bộ Phần Thiên Môn, ngay cả Thần Hoàng hoàng tử cũng đều bị hắn đánh một trận!
Bốn tháng trước, trong ngày đại hôn, Vân Triệt ra vẻ tùy ý nói đợi ngày khác nhất định sẽ tự mình đến Tiêu Tông bái phỏng. Những lời này khiến cho Tiêu Tuyệt Thiên ăn ngủ không yên trong suốt nửa tháng. Ngày hôm nay, đã có mấy tháng tốt đẹp trôi qua, tâm thần của hắn đã cơ bản thả xuống nhưng cuối cùng thì Vân Triệt vẫn tới.
Trên mặt Tiêu Tuyệt Thiên lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn so với khóc:
- Hóa ra là Vân tiểu huynh đệ! Khó trách ngày hôm nay dược viên trong tông môn ta lại là một mảnh trăm hoa đua nở, hóa ra lại có một vị quý khách như vậy tới Tiêu Tông ta, thực sự là vẻ vang cho kẻ hèn này, vinh hạnh vinh hạnh... Đại môn này đã tồn tại hơn nghìn năm, nhiều năm qua không được tu sửa, không nghĩ tới lại sắp sụp đổ còn quấy rầy quý khách, chuyện này là chúng ta phải chịu tội mới đúng. Vân tiểu huynh đệ mau mời, để cho Tiêu mỗ có thể tận tình địa chủ.
Đại môn đại biểu cho danh tiếng nghìn năm qua bị hủy đi nhưng tông chủ lại muốn bồi tội với đối phương khiến sắc mặt trưởng lão cùng các đệ tử của Tiêu Tông đều đỏ bừng... Trong đại hội tông môn, Tiêu Tuyệt Thiên đã nói qua mấy lần, tuyệt đối không thể đối địch với Vân Triệt, nghìn vạn lần không thể xúc phạm tới người bên cạnh Vân Triệt, tới ngày hôm nay bọn họ lại chính mắt nhìn thấy thái độ của Tiêu Tuyệt Thiên. Tất cả đám người có mặt tại nơi này đều rõ ràng thấy được sự Kiêng kỵ của Tiêu Tuyệt Thiên với Vân Triệt còn muốn vượt xa tưởng tượng của bọn họ.
- A...
Vân Triệt mắt hơi híp lại, công phu"co được thì dãn được" của Tiêu Tuyệt Thiên quả thật là đã đạt tới đăng phong tạo cực. Ngay cả khi Vân Triệt làm ra việc xúc phạm cùng khiêu khích tới tôn nghiêm của Tiêu Tông như vậy nhưng hắn vẫn có thể hiện ra khuôn mặt tươi cười đón chào, còn nói là bản thân không phải. Không hổ là người có thể trở thành tông chủ Tiêu Tông. Vân Triệt chậm rãi mở miệng nói:
- Đi vào thì không cần, ngày hôm nay ta tới nơi này cũng chỉ muốn làm một việc.
Tiêu Tuyệt Thiên vội vàng nói:
- Chẳng biết Vân tiểu huynh đệ tới Tiêu Tông ta là vì chuyện gì? Không biết Tiêu mỗ có thể giúp chút gì không, nếu như được Tiêu mỗ nhất định sẽ toàn lực ứng phó.
- Hắc hắc, chuyện này đối với Tiêu Tông chủ mà nói, quả thật là vô cùng dễ dàng.
Vân Triệt cười nhạt nói:
- Ta muốn gặp một người của Tiêu Tông ngươi.
Trong lòng Tiêu Tuyệt Thiên nhất thời chợt"lộp bộp" một tiếng, hắn cố gắng trấn định bản thân nói:
- Không biết người Vân tiểu huynh đệ muốn gặp là...
- Tiêu Cuồng Vân!
Vân Triệt hơi nheo mắt lại, trên mặt không có chút biểu tình ba động nào.
Tuy rằng từ lâu đã nghĩ tới một ngày này sẽ xuất hiện, nhưng tới thời điểm chân chính này thì trong lòng Tiêu Tuyệt Thiên vẫn là một trận co quắp. Lúc này sắc mặt tất cả trưởng lão cùng đệ tử phía sau hắn đều biến đổi... Hôm nay, toàn bộ từ trên xuống dưới Tiêu Tông đã không có người nào không biết năm đó Tiêu Cuồng Vân đã từng làm qua sự tình gì với Vân Triệt. Cuối cùng thì báo ứng vẫn tới. Lấy thủ đoạn tàn nhẫn của Vân Triệt khi trực tiếp diệt Phần Thiên Môn, bọn họ không dám nghĩ tới sau khi Tiêu Cuồng Vân rơi vào trong tay Vân Triệt sẽ có kết cục như thế nào. Nhưng bất luận như thế nào thì Tiêu Tông cũng tuyệt đối không thể lấy nguyên nhân vì Tiêu Cuồng Vân mà xé rách mặt mũi với Vân Triệt, Phần Thiên Môn đã bị diệt môn chính là một cái giáo huấn đẫm máu cho bọn họ.
- Tông chủ, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?
Tiêu Bạc Vân đi tới bên cạnh Tiêu Tuyệt Thiên, trên mặt hiện ra vẻ lo lắng thấp giọng nói.
Sắc mặt Tiêu Tuyệt Thiên nhanh chóng biến ảo, cuối cùng hắn chợt cắn chặt răng, dùng âm thanh đủ để truyền khắp nửa Tiêu Tông quát:
- Lôi tên nghịch tử Tiêu Cuồng Vân ra cho ta!
- Có thể... Thế nhưng...
Phản ứng của Tiêu Tuyệt Thiên khiến cho Tiêu Bạc Vân nhất thời thất thố, lúc này hắn còn không biết có nên nói Tiêu Cuồng Vân ở trong tông môn hay là nói Tiêu Cuồng Vân đã bị trục xuất khỏi tông môn, thử xem có thể tránh được một kiếp này hay không nhưng hắn lại không nghĩ tới, Tiêu Tuyệt Thiên lại quyết tuyệt như vậy... Tất cả người trong Tiêu Tông đều biết, trong bốn nhi tử của Tiêu Tuyệt Thiên, người được hắn cưng chiều nhất chính là tiểu nhi tử Tiêu Cuồng Vân, cũng là nhi tử duy nhất do chính thất của hắn sinh ra.
Chỉ là, ở trước mặt một ác quỷ đáng sợ như Vân Triệt, Tiêu Tuyệt Thiên căn bản không có dũng khí tìm tới bất kỳ chút may mắn nào. Thậm chí hắn còn gấp gáp tới không gì sánh được muốn nhanh chóng kết thúc tất cả. Cho dù là kết quả rất xấu thì ít nhất sau này hắn không cần phải sinh hoạt trong sự lo lắng chờ đợi nữa. Hắn lập tức gầm nhẹ:
- Không có thế nhưng! Lập tức để cho hắn lăn đến! Nếu không ngay cả trói cũng phải trói hắn lôi đến cho ta!
Không bao lâu sau, đoàn người phía sau liền tản ra, Tiêu Cuồng Vân lảo đảo cước bộ đi tới, hắn bị một trưởng lão thuộc Tiêu thị cứng rắn túm đến, sau đó liền bị ném tới trước người Tiêu Tuyệt Thiên. Cước bộ của Tiêu Cuồng Vân vô cùng bất ổn khiến hắn lập tức ngã nhào xuống đất. Thời điểm hắn ngẩng đầu liếc nhìn lên liền thấy được một khuôn mặt có chút quen thuộc. Sau thời gian ngắn sửng sốt, sắc mặt hắn thoáng chốc liền biến thành như màu đất:
- Vân... Vân Triệt!
Mái tóc Tiêu Cuồng Vân vô cùng hỗn loạn, sắc mặt có chút vàng như nến, hiển nhiên trong khoảng thời gian này hắn sống không hề tốt. Bởi vì từ sau khi Phần Thiên Môn bị diệt, sau khi biết được Vân Triệt chính là Tiêu Triệt năm đó mà hắn không coi vào đâu, thậm chí gần như rất nhanh liền quên đi, mỗi ngày này hắn đều giống như sống trong ác mộng. Thời điểm này, khi hắn nhận ra Vân Triệt liền giống như đột nhiên thấy được ác quỷ trong mộng giữa ban ngày, hắn sợ tới gần như không thể khống chế, đại tiểu tiện tại chỗ.
- Tiêu đại thiếu gia, hơn ba năm không gặp, ngươi vẫn có thể nhận ra ta, một cái tiểu nhân vật trong Tiêu Môn Lưu Vân Thành Tiêu Môn, thật khiến ta cảm thấy vô cùng vinh hạnh!
Vân Triệt nhìn Tiêu Cuồng Vân, nhàn nhạt cười lạnh. Ba năm trước, hắn hận Tiêu Cuồng Vân thấu xương, hắn hận không thể đánh cho đối phương hôi phi yên diệt. Nhưng lúc này, khi đối mặt với vẻ mặt sợ hãi của đối phương, cùng việc hắn nằm úp sấp giống như một con chó ở trước mặt, Vân Triệt lại không cảm thấy phẫn nộ, càng không có nửa điểm vui vẻ khi có thể trả mối thù năm đó mà trong lòng hắn chỉ có sự bi ai nhàn nhạt... Đúng vậy, hắn chỉ có thể trách bản thân mình năm đó quá vô dụng, một tên tiểu nhân vật ngay cả một đám bụi bặm như thế lại có thể ép rời khỏi gia môn, hại gia gia cùng Tiểu Cô hắn trải qua ba năm khổ cực... Nếu năm đó không có Sở Nguyệt Ly ở đó thì hậu quả có thể khiến hắn càng không thể chịu nổi.
Lúc này nghĩ đến, Vân Triệt cảm thấy dường như bản thân còn cần phải cảm tạ Tiêu Cuồng Vân, nếu không nhờ đối phương thì hắn cũng không điên cuồng khao khát lực lượng như vậy và cũng sẽ không có Vân Triệt ngày hôm nay.
Thậm chí lúc này, hắn cũng không có hứng thú giết đối phương... ngày hôm nay hắn đã là nhân vật nào? Phò mã của Thương Phong đế hoàng, mang trên mình xưng hào"Thương Phong đệ nhất nhân" đủ để một tay che trời, ngay cả Tiêu Tuyệt Thiên tông chủ Tiêu Tông ở trước mặt hắn đều phải cung kính, không dám thở mạnh. Ở trước mặt hắn, Tiêu Cuồng Vân ngay cả một đống phân cũng không tính, giết hắn, chỉ làm dơ tay của mình, làm nhục thân phận của mình.
Tuy tu vi của Vân Triệt chỉ có Địa Huyền cảnh nhưng uy áp do hắn phát ra lại vô cùng trầm trọng, ngay cả Tiêu Tuyệt Thiên cũng không nhất định có thể chịu nổi, làm sao Tiêu Cuồng Vân có thể chịu nổi, dưới khí thế cùng nhãn thần của Vân Triệt, sắc mặt hắn như biến thành màu đất, ngã lùi về phía sau:
- Không... Không nên... Năm đó... Năm đó không phải lỗi của ta... Đây đều là... Đều là chủ ý của Tiêu Ngọc Long... Chuyện không liên quan đến ta... Chuyện không liên quan đến ta.
- Ta biết.
Vân Triệt vô cùng bình tĩnh nói:
- Đương nhiên là ta biết Tiêu Ngọc Long đã làm gì, chính vì vậy nên ta đã chặt đứt gân tay gân chân hắn, móc hai mắt của hắn, chém đứt hai lỗ tai của hắn, nạo mũi hắn, cắt đầu lưỡi hắn, lột sạch tóc của hắn, bẻ gãy toàn bộ xương cốt chân tay của hắn, phế đi toàn bộ huyệt đạo trên người hắn... Đồng thời giữ lại cái mạng của hắn, cho hắn sống thật khỏe mạnh! Để hắn từng chút từng chút, chậm rãi chết đi trong địa ngục!
- A a a...
Trong miệng Tiêu Cuồng Vân chợt phát ra một tiếng rống sợ hãi tới cực điểm, tứ chi của hắn điên cuồng run rẩy một trận... Giữa hai chân hắn lại có đồ vật vàng trắng chảy ra đầy đất.
Ngay cả những nhân vật cấp trưởng lão này đã trải qua vô số mưa gió nhưng sau khi bọn hắn nghe thấy thủ đoạn tàn nhẫn của Vân Triệt lại không khỏi sợ tới kinh hồn táng đảm, cả người chợt phát lạnh... Đây rõ ràng là thủ đoạn tàn nhẫn nhất mà chỉ ma quỷ mới có.