Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 396 - Chương 397: Phất Nhanh

. ._199__1" class="block_" lang="en">Trang 199# 1

 

 

 

Chương 397: Phất nhanh



- Cha... Cứu... Mau cứu ta... Cứu ta... Ta không muốn chết... Cha... Cứu ta... Cứu ta!

Tiêu Cuồng Vân ôm thật chặt chân của Tiêu Tuyệt Thiên, toàn thân hắn chợt run lên, dưới sự sợ hãi tới cực độ, tứ chi của hắn trở nên vô lực, không thể đứng dậy. Làm một thiếu gia tại Tiêu Tông, bình thường hưởng hết mọi nuông chiều, có thể không chút nghi ngờ hắn chính là kẻ vô cùng sợ chết, chỉ là trước đây chưa từng có thứ gì có thể khiến cho hắn cảm thụ được uy hiếp của tử vong, mà chỉ có người khác phải sợ hãi hắn.

Tiêu Tuyệt Thiên nhìn nhi tử của mình bị dọa tới mức ngay cả đại tiểu tiện cũng không khống chế được sắc mặt liền trở nên tím bầm, hận không thể một cước đá văng hắn ra. Nhưng dù sao đây cũng là con trai ruột của Tiêu Tuyệt Thiên hắn, còn là nhi tử mà hắn thương yêu nhất. Cho dù như thế nào đi chăng nữa hắn cũng không có thể trơ mắt đứng nhìn nhi tử chết trong tay Vân Triệt, hắn hít sâu một hơi, chắp tay nói với Vân Triệt:

- Vân tiểu huynh đệ, ân oán giữa ngươi cùng khuyển tử Tiêu mỗ cũng là nhất thanh nhị sở. Tuy rằng năm đó khuyển tử làm ra việc khiến cho người khác khinh thường, nhưng... nhưng cũng may Vân tiểu huynh đệ cùng thân nhân của ngươi đều bình yên vô sự, khuyển tử cho dù sai nhưng cũng là tội không đáng chết, còn xin vân tiểu huynh đệ đại nhân đại lượng. Nếu như có thể mở cho khuyển tử một mặt lưới thì Tiêu mỗ nhất định cảm ơn trong lòng, tất có hậu báo.

- Tội không đáng chết?

Vân Triệt cười lạnh một tiếng:

- Vậy ngươi biết, vì sao Phần Thiên Môn bị ta khiến cho diệt môn không? Nếu so sánh ra thì tội của bọn họ phải nhỏ hơn rất nhiều so với tội của nhi tử người! Nhưng kết quả là từ Thái thượng môn chủ Phần Nghĩa Tuyệt, môn chủ Phần Đoạn Hồn, cùng với toàn bộ môn hạ đệ tử mang họ Phần cùng người nhà trên dưới của bọn hắn đều chết không có chỗ chôn!

Lời nói của Vân Triệt khiến cho ở tất cả những người có mặt ở nơi này đều nghiêm nghị trong lòng, toàn thân có chút run rẩy không thể khống chế, ngay cả sắc mặt của Tiêu Tuyệt Thiên cũng trở nên trắng bệch... Trong lòng hắn vô cùng rõ ràng, thời gian mấy tháng trước trong lễ đại hôn, thực lực của Vân Triệt đã mạnh hơn rất nhiều so với thời điểm hắn diệt Phần Thiên Môn. Lấy tốc độ trưởng thành vô cùng kinh khủng của Vân Triệt, tới ngày hôm nay nhất định thực lực của hắn trở nên sâu không lường được... cho dù hắn dùng sức một người diệt toàn bộ Tiêu Tông cũng hoàn toàn đầy đủ. Dù sao, thực lực của Tiêu Tông và Phần Thiên Môn là kẻ tám lạng người nửa cân.

Nếu như hắn thực sự nổi cơn thịnh nộ xuất thủ nhằm vào toàn bộ Tiêu Tông mà nói...

Loại kết quả xấu nhất này Tiêu Tuyệt Thiên đã nghĩ tới rất nhiều lần. Nhưng thời điểm phải đối mặt với Vân Triệt tiến tới đòi nợ hắn lại không dám nghĩ tiếp nữa, hắn hạ thân người xuống thấp nhất, cầu khẩn nói:

- Vân tiểu huynh đệ, khuyển tử quả thật là tội không thể tha thứ, Tiêu mỗ không biết cách dạy con đúng là xấu hổ vạn phần. Thế nhưng, lấy thân phận cùng thực lực của ngài ngày hôm nay, cho dù khuyển tử cường thịnh trở lại, mạnh gấp mười lần trước kia cũng không có khả năng tạo thành nửa điểm uy hiếp đối với ngươi, càng không có lá gan dám mạo phạm ngươi. Nếu như ngươi thật sự xuất thủ với khuyển tử, chỉ sợ... Chỉ sợ làm bẩn thân phận của ngươi... Nếu như ngày hôm nay ngươi có thể mở lòng từ bi, buông tha cho khuyển tử, Tiêu Tông ta nhất định vô cùng biết ơn. Mọi việc sau này đều lấy Vân tiểu huynh đệ làm đầu, chỉ cần Vân tiểu huynh đệ phân phó, nếu như Tiêu Tông ta đủ khả năng thì nhất định sẽ muôn lần chết không từ!

Tuy rằng lời nói của Tiêu Tuyệt Thiên là muốn cầu tình cho Tiêu Cuồng Vân, nhưng ai cũng biết, hắn đang vì toàn bộ Tiêu Tông mà cầu tình. Có Phần Thiên Môn làm tiền lệ, Vân Triệt tuyệt đối có thể nổi cơn thịnh nộ xuất thủ hủy diệt Tiêu Tông... Dù sao, việc trước đây Tiêu Cuồng Vân làm càng thêm xúc phạm đến Vân Triệt hơn so với Phần Thiên Môn. Dù sao, Phần Thiên Môn chỉ bắt đi hai thân nhân của Vân Triệt, nhưng hai người cũng lập tức được hắn giải cứu, hơn nữa cũng không bị chút thương tích nào. Còn Tiêu Cuồng Vân lại khiến cho Vân Triệt bị đuổi ra khỏi nhà, hai thân nhân của hắn cũng bị nhốt trong suốt ba năm thời gian.

Mà lời nói kế tiếp của Vân Triệt lại khiến cho Tiêu Tuyệt Thiên gần như không thể tin được vào lỗ tai của mình.

-... Dường như lời Tiêu Tông chủ nói hết sức có đạo lý, nếu như ta giết đứa con trai này của ngươi mà nói, không chỉ làm bẩn tay mình, thực sự là cái gì cũng không chiếm được, mà nếu như không giết...

Tay Vân Triệt sờ cằm, làm ra một bộ dáng trầm tư suy nghĩ.

Tiêu Tuyệt Thiên như nghe được tiên âm, những lời này của Vân Triệt rõ ràng là muốn buông tha cho Tiêu Cuồng Vân, buông tha cho Tiêu Tông... Nhưng tất nhiên là hắn muốn chiếm được chỗ tốt to lớn. Đến lúc này, việc sống chết của Tiêu Cuồng Vân đã là thứ yếu, điểm mấu chốt hiện tại chính là an nguy của Tiêu Tông! Nếu như có thể dùng đầy đủ"Chỗ tốt" yên ổn tâm thần tên tử thần này, để cho bóng ma tử thần rời khỏi Tiêu Tông cho dù mất một

cái giá to lớn thì hắn vẫn có thể tiếp thu được... Dù sao, đại giới lớn hơn nữa cũng xa xa tốt hơn gấp nghìn vạn lần so với bị diệt tông.

- Chỉ cần Vân tiểu huynh đệ có thể buông tha cho khuyển tử, thì cho dù bắt Tiêu Tông ta lên núi đao, xuống chảo dầu, Tiêu Tông cũng tuyệt không do dự!

Tiêu Tuyệt Thiên vội vàng nói.

- Hắc hắc, Tiêu Tông chủ nói quá lời, một cái vãn bối như ta sao có thể để cho Tiêu Tông các ngươi vì ta mà lên núi đao xuống chảo dầu, đứa con trai này của ngươi, ta có thể không giết, tuy nhiên...

Vân Triệt hơi nheo mắt lại nói:

- Ta muốn xem Tiêu Tông các ngươi sẽ dùng bao nhiêu tiền mua mạng của hắn!

- Tiền?

Tiêu Tuyệt Thiên hơi sững sờ, hắn hoàn toàn không ngờ, “chỗ tốt” trong lời nói Vân Triệt lại là tiền. Nhưng trong khoảnh khắc hắn liền phản ứng lại... hiện tại chắc hẳn là Vân Triệt đang trên đường đi tới Thần Hoàng đế quốc, mà Thần Hoàng đế quốc lại có tổng hội của Hắc Nguyệt thương hội tổng hội, cùng với vô số dị bảo mà Thương Phong đế quốc không thể cầu, để lấy được những thứ này việc trọng yếu nhất chính là có đầy đủ kim tiền!

Nếu như bóng ma tai nạn bao phủ tông môn bọn họ có thể đơn thuần dùng tiền để trừ khử thì tất nhiên là Tiêu Tuyệt Thiên cảm thấy vô cùng mừng rỡ, nhưng hắn lại không thể xác định có phải Vân Triệt đòi Tiêu Tông bọn họ một con số thiên văn sổ tự mà bọn họ căn bản không đủ sức lấy ra, hắn chợt ngừng thở, vô cùng cẩn thận nói:

- Không biết là Tiêu Tông ta phải dùng bao nhiêu tiền mới có thể mua tính mệnh của khuyển tử?

Vân Triệt nhìn Tiêu Tuyệt Thiên, chậm rãi vươn một ngón tay ra.

Tâm thần Tiêu Tuyệt Thiên thoáng nhấc lên, vô cùng cẩn thận nói:

- Một... Một vạn Tử Huyền Tệ?

Một vạn Tử Huyền Tệ... Chính là một ức Hoàng Huyền Tệ, một gia đình có cuộc sống cùng cực nhất tại Thương Phong cũng không dám hy vọng tới con số xa vời như vậy.

Vân Triệt cười nhạt nói:

- Mạng của con trai ngươi chỉ đáng giá một vạn Tử Huyền Tệ sao? Là mười triệu!! Mười triệu Tử Huyền Tệ!

- Cái... Cái gì!

Thân là nhân vật cấp bá chủ tại Thương Phong, năng lực chịu đựng của hắn tuyệt đối không phải người thường có thể so sánh nhưng sau khi Tiêu Tuyệt Thiên nghe thấy mấy chữ này, hắn vẫn bị kinh hoảng tới thất thanh kinh hô tại tràng. Những đệ tử Tiêu Tông phía sau càng trực tiếp bị mấy chữ này khiến cho kinh hoảng bối rối.

Mười triệu... Còn là Tử Huyền Tệ! Chính là mười ức Thanh Huyền Tệ, một nghìn ức Hoàng Huyền Tệ!

- Thế nào? Cái phản ứng này của ngươi... có phải là cảm thấy mạng của con trai ngươi cũng không giá bằng số tiền này hay không?

Vân Triệt thản nhiên nói.

Tiêu Tuyệt Thiên thống khổ đáp:

- Vân tiểu huynh đệ thả cho khuyển tử cơ hội sống, Tiêu mỗ vô cùng cảm kích. Chỉ là mấy chữ mười triệu Tử Huyền Tệ này... gia nghiệp nhỏ của Tiêu Tông ta thật sự là...

- Tốt nhất là ngươi không nên nói Tiêu Tông ngươi không chịu nỗi.

Âm thanh thâm trầm của Vân Triệt cắt đứt lời nói của Tiêu Tuyệt Thiên.

- Nếu như người nói cho ta biết Tiêu Tông đã có nghìn năm tích lũy nhưng ngay cả nghìn vạn Tử Huyền Tệ cũng không cầm ra được thì đúng là đang vũ nhục chỉ số thông minh của ta! Mạng của con trai ngươi đương nhiên là không đang giá bằng số tiền này, như vậy... Cái Tiêu Tông này của ngươi có đáng giá mười triệu hay không?

Tâm thần Tiêu Tuyệt Thiên chợt trùng xuống, hô hấp lại thoáng ngừng lại, trong nháy mắt trên trán hắn trải rộng một mảnh mồ hôi lạnh.

Quả thực là con số mười triệu Tử Huyền Tệ Tiêu Tông có thể cầm ra... Lấy thực lực, thế lực, lực ảnh hưởng của Tiêu Tông thì thu nhập hàng năm chính là một cái con số thiên văn sổ tự, nhưng đồng thời, chi tiêu của Tiêu Tông cũng là vô cùng to lớn, vì bảo trì thực lực hưng thịnh, hàng năm Tiêu Tông đều phải tiêu hao lượng tài nguyên vô cùng to lớn đến bồi dưỡng người trong tông môn, đối với những đệ tử trẻ tuổi có thiên phú dị bẩm, hoặc địa vị đặc thù lại càng phải đầu nhập vào lượng tài phú cực lớn. Mà khi thu nhập cùng chi tiêu bù trừ xuống dưới, hằng năm Tiêu Tông cũng chỉ có hơn mười vạn Tử Huyền Tệ, Vân Triệt vừa mở miệng ra chính là mười triệu Tử Huyền Tệ... Đây chính là tài phú mà Tiêu Tông cần vài chục năm mới có thể để dành được!

Nhưng bây giờ, đối mặt với con số này, Tiêu Tuyệt Thiên tuyệt đối không dám nói nửa chữ không, ngay cả do dự cũng không dám biểu hiện ra ngoài, bởi vì rõ ràng Vân Triệt lại cầm toàn bộ Tiêu Tông ra uy hiếp. Lúc này hắn chợt liếc mắt nhìn Tiêu Cuồng Vân dưới chân, lồng ngực bành trướng như muốn nổ tung, toàn thân hắn nổi lên gân xanh, hận không thể tự thân xuất thủ xé hắn thành mảnh nhỏ. Hắn cũng hận vì sao bản thân lại vô cùng cưng chiều tiểu nhi tử để hắn trở thành một tên giá áo túi cơm, coi sắc như mạng... Cuối cùng còn mang lại đại họa như vậy.

Thân là phụ thân của Tiêu Cuồng Vân, vị tông chủ như hắn cũng không có mặt mũi nào đi xuống.

- Ai...

Tiêu Tuyệt Thiên thở một hơi thật dài, nói:

- Nếu như số tiền này có thể khiến cho Vân tiểu huynh đệ nguyện ý trở thành bằng hữu cùng Tiêu Tông thì Tiêu Tông ta liền...

- Trở thành bằng hữu coi như bỏ đi, Vân Triệt chỉ là một tiểu nhân vật nhỏ yếu đến từ Lưu Vân Thành sao dám làm bằng hữu cùng Tiêu Tông, đường đường là một trong tứ đại tông môn các ngươi. Thật ra ta đã quên đoạn ân oán này. Chỉ cần đừng để ta nhìn thấy tên Tiêu Cuồng Vân này, ta có thể coi như mọi chuyện đều không có xảy ra, bao gồm cả cái tên Tiêu Ngọc Long ta không cẩn thận giết chết kia...

Câu nói sau cùng của Vân Triệt vừa truyền ra, thần sắc của tất cả người trong Tiêu Tông đều kịch biến, Tiêu Tuyệt Thiên lại chợt rùng mình, hắn cũng không dám nói thêm nửa chữ nữa, hắn lặp tức xoay người, truyền âm cho lão giả phía sau lưng:

- Lập tức... Mặc kệ dùng phương pháp gì, trong vòng một khắc đồng hồ, mang mười triệu Tử Huyền Tệ tới nơi này... Lập tức đi.

Lão giả lập tức gật đầu, cũng không dám nhiều lời, nhanh chóng rời đi... Thời gian không tới nửa khắc đồng hồ, hắn liền vội vã chạy về, trong tay hắn đang cầm một mai Tử Kim Tạp lóng lánh tử quang. Lão giả đã trải qua phong sương, tay nắm trăm tỷ tài sản đều không ngừng run rẩy, dường như trong tay hắn đang nâng lên một tòa sơn nhạc vạn cân.

Vân Triệt xòe bàn tay ra, trong nháy mắt liền thu mai Tử Kim Tạp kia vào trong bàn tay mình, sau đó hắn liền dùng ý thức đảo qua...

Bên trong tròn mười triệu Tử Huyền Tệ... Một phần không thiếu!

Con số này không hơn không kém chính là một con số thiên văn sổ tự đối với tứ đại tông môn trong Thương Phong đế quốc chứ đừng nói chi là một người! Nếu như không phải là đang đối mặt với rất nhiều người của Tiêu Tông thì Vân Triệt sẽ nhịn không được mà ngửa đầu cười như điên. Ngay cả ở trong Thần Hoàng đế quốc thì số tiền này cũng đủ để hắn thoả thích tự nhiên mà tiêu xài.

Mạng của một tên phế vật lại giúp hắn có được thu hoạch lớn như vậy, thật sự là quá có lời. Thực ra từ khi vừa mới bắt đầu, hắn cũng không nghĩ tới muốn tiêu diệt Tiêu Tông. Tuy rằng đều là xúc phạm tới cấm kỵ của hắn, nhưng hai bên lại không giống nhau. Bên phía Tiêu Tông, kẻ hại hắn, hại gia gia cùng Tiểu Cô của hắn chỉ là Tiêu Cuồng Vân, hắn còn không đến mức giận chó đánh mèo tới toàn bộ Tiêu Tông, nhưng Phần Thiên Môn lại không giống! Việc bắt người nhà của hắn, không tiếc tất cả đưa hắn đưa vào chỗ chết chính là quyết sách cao nhất của cả tông môn! Thậm chí Phần Thiên Môn còn không tiếc tất cả lần lượt đẩy hắn vào cực hạn nhẫn nại, nếu như hắn không diệt Phần Thiên Môn thì vô cùng có khả năng trong tương lai hắn sẽ bị cắn ngược lại. Về phía Tiêu Tông thì dù như thế nào đi nữa, thái độ cũng rất tốt, hơn nữa bọn họ đã bị hắn dọa sợ vỡ mật, tuyệt đối không dám đối nghịch với hắn.

Vân Triệt thu Tử Kim Tạp lại, sau đó bàn tay hắn chợt đẩy về phía trước. Một đạo âm thanh vang lên g, Tiêu Cuồng Vân bị hắn cách không đẩy bay, ở giữa không trung cuồng phún tiên huyết, lúc rơi xuống đất đã bất tỉnh nhân sự.

- Vân nhi!

Mặc dù Tiêu Tuyệt Thiên vô cùng tức giận với Tiêu Cuồng Vân nhưng dù sao đây cũng là con trai ruột của hắn. Hắn nhanh chóng xông tới liền nhìn thấy Tiêu Cuồng Vân toàn thân là máu, khớp xương đã bị đánh gẫy không biết bao nhiêu.

Mà Vân Triệt lại thừa dịp này nhảy lên tưng Tuyết Hoàng Thú bay lên trời, giữa không trung truyền đến âm thanh cuồng ngạo của hắn:

- Yên tâm, hắn không chết được, chỉ là mấy tháng tiếp theo hắn đều phải ở trên giường, hơn nữa sau này, hắn cũng đừng nghĩ tới việc sinh nhi tử! Cẩu vật như vậy không xứng có hậu đại! Tốt nhất là Tiêu Tông các ngươi vĩnh viễn đừng cho hắn bước ra khỏi cửa Tiêu Tông, nếu như lại để ta nhìn thấy mặt của hắn thì các ngươi hãy sẵn sàng lấy ra nhiều tiền hơn nữa để mua mạng của hắn!

Tốc độ của Tuyết Hoàng Thú vô cùng nhanh, thanh âm của Vân Triệt rất nhanh liền biến mất, thân thể Tiêu Tuyệt Thiên hơi lung lay, trong miệng hắn chợt phun ra một ngụm nghịch huyết.

- Tông chủ!

Tất cả trưởng lão xung quanh liền nhanh chóng xông tới.

- Hô... Ta không sao.

Tiêu Tuyệt Thiên lau vết máu ở khóe miệng, khoát tay, hắn nhắm mắt lại, vô lực nói:

- Cũng tốt, chí ít là có thể bảo vệ Tiêu Tông, rốt cục thì ta cũng có thể ngủ an giấc... Mang Vân nhi tới chỗ Vô Cơ trưởng lão đi.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment