Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 397 - Chương 398: Phượng Hoành Không

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_398" class="block_" lang="en">Trang 199# 2

 

 

 

Chương 398: Phượng Hoành Không



Phượng Hoàng Thần Tông chính là tông môn khổng lồ nhất trên Thiên Huyền đại lục. Tuy rằng thực lực tổng hợp của Phượng Hoàng Thần Tông còn hơi yếu hơn so với tứ đại thánh địa, nhưng nếu như xét về quy mô, trên toàn bộ Thiên Huyền đại lục không tông môn có thể đụng tới Phượng Hoàng Thần Tông. Đồng thời Phượng Hoàng Thần Tông cũng chính là tông môn duy nhất trên Thiên Huyền đại lục có năng lực cùng tư cách gọi nhịp cùng tứ đại thánh địa.

Đồng thời, Phượng Hoàng Thần Tông có một cái đặc thù duy nhất trên đại lục, đây vừa là một cái tông môn thế lực, vừa là một cái hoàng thất thế lực. Phượng Hoàng Thần Tông có hai địa phương hạch tâm, một là Phượng Hoàng Thành, một nơi khác chính là Thần Hoàng hoàng cung! Mà phân tông của bọn họ ở trên khắp toàn bộ Thần Hoàng đại lục đều không có ngoại lệ chính là Sở Bá Vương tại nơi đó.

Không thể nghi ngờ, Phượng Hoàng Thần Tông nắm giữ lực lượng mạnh nhất cùng quyền lực tối cao trong Thiên Huyền thất quốc. Hơn nữa hai phương diện này bọn họ đều có tính áp đảo những đế quốc còn lại. Hằng năm, lục quốc đều phải tiến hành cung phụng Thần Hoàng đế quốc, tất cả đều không có ngoại lệ... Nhất là Thương Phong đế quốc có thực lực yếu nhất.

Thần Hoàng hoàng cung.

Phượng Hoành Không chính là một nhân vật có uy danh vang vọng Thiên Huyền, truyền khắp thiên hạ, không người không biết. Bởi vì hắn chính là tông chủ đương nhiệm của Phượng Hoàng Thần Tông và cũng là đế hoàng của Thần Hoàng đế quốc, thân mang huyền lực cái thế, quyền lực trong tay bao quát toàn bộ Thiên Huyền. Đối với người dân bình thường mà nói, hắn giống như thần ở trong lòng bọn họ. Đối với lục quốc khác, đế hoàng đã là độ cao không thể với tới, mà Thần Hoàng chi đế Phượng Hoành Không càng xa xa siêu việt đế hoàng lục quốc, hắn chính là nhân vật giống như đế vương trên thiên đình vậy. Người khác chỉ cần nghĩ đến tên của hắn đều cảm giác được một loại cảm giác áp bách sâu đậm.

Trong lục quốc khác, xung quanh chủ điện của đế vương đều có trọng binh gác, có vô số cao thủ hàng đầu âm thầm thủ hộ, đó chính là nơi sâm nghiêm nhất trong toàn bộ hoàng cung. Nhưng tại Thần Hoàng đại điện, nơi ở của Phượng Hoành Không lại là một phiến an tĩnh, chu vi xung quanh căn bản không nhìn thấy bất kỳ thủ vệ nào, thậm chí thị vệ tuần tra ở trong hoàng cung đều cố ý tránh xa khỏi nơi này... Nếu như một màn này xuất hiện ở trong hoàng cung của một đế quốc khác thì tuyệt đối chính là một chuyện bất khả tư nghị, nhưng ở trong Thần Hoàng hoàng cung thì chuyện này lại vô cùng bình thường. Nên biết, Phượng Hoành Không không chỉ là đế hoàng, mà còn là tông chủ của Thiên Huyền đệ nhất tông, Phượng Hoàng Thần Tông! Thực lực của hắn là mạnh mẽ bực nào! Lấy thực lực của hắn, còn cần người khác bảo hộ sao? Trên toàn bộ Thiên Huyền không có mấy người có tư cách cùng năng lực bảo hộ cho hắn!

Mà toàn bộ Thiên Huyền đại lục cũng không có mấy người có lá gan cùng năng lực xông vào Thần Hoàng hoàng cung!

Lúc này, trong Thần Hoàng đại điện, Phượng Hoành Không khoanh hai tay, ngưng mắt nhìn Phượng Hoàng đồ đằng trên vách tường, ánh mắt hắn rất ngưng trọng cùng chuyên chú, dường như đang suy tư thứ gì đó. Toàn bộ đế hoàng đều ăn mặc giống nhau, tất cả đều là ý phục màu vàng óng ánh, thêu ngũ trảo kim long, nhưng hoàng bào của Phượng Hoành Không lại có màu lửa đỏ, thêu lên tư thái của Phượng Hoàng phần thiên.

Năm nay hắn đã hơn một trăm năm mươi tuổi, nhưng cả người đều trắng hồng, trên mặt không có chút nếp nhắn nào, mày kiếm mắt sáng, anh khí nghiêm nghị, thoạt nhìn thì tối đa cũng chỉ mới bốn mươi tuổi... Lấy tu vi của hắn, nếu không phải là vì muốn lộ ra phong phạm của bậc đế vương, cùng cách biệt bối phận với những đứa con của bản thân thì hắn muốn bảo trì bản thân với dáng vẻ hai mươi tuổi đều vô cùng dễ dàng. Hắn có được mười sáu người con, trong đó mười lăm nhi tử cùng một nữ nhi. Nhi tử lớn nhất của hắn chính là Phượng Hi Minh năm nay đã đầy trăm tuổi, nữ nhi nhỏ nhất năm nay cũng vừa tròn mười sáu tuổi.

Mà nhi tử thứ mười ba của hắn chính là Phượng Hi Thần từng bị Vân Triệt bạo đánh một trận.

Một lúc lâu sau, cuối cùng thì đôi mắt của Phượng Hoành Không cũng xuất hiện một chút biến hóa, hắn cũng không xoay người lại mà chợt mở miệng nhàn nhạt nói:

- Minh nhi, có chuyện gì?

Chẳng biết từ lúc nào, phía sau hắn đã xuất hiện một người thân khoác hồng y, thoạt nhìn là một thanh niên chừng ba mươi tuổi. Thời điểm hắn đi tới cũng không phát ra một chút thanh âm nào, hắn đã đứng sau lưng Phượng Hoành Không một khoảng thời gian không ngắn nhưng lại không phát ra chút tiếng động nào, e sợ sẽ cho quấy rối đến Phượng Hoành Không. Lúc này khi nghe được Phượng Hoành Không mở miệng, vị thanh niên kia lập tức khom người nói:

- Nhi thần bái kiến phụ hoàng... Nhi thần đến là có hai chuyện muốn bẩm báo với phụ hoàng.

Phượng Hoành Không xoay người lại, một thân oai hùng như núi, không giận tự uy, trên mặt không có chút nào gợn sóng, trong miệng phun ra hai chữ bình thản tới tận cùng:

- Nói đi.

- Vâng, phụ hoàng.

Mặc dù Phượng Hi Minh chính là trưởng tử của Phượng Hoành Không, cũng là thiếu tông chủ của Phượng Hoàng Thần Tông, thái tử của Thần Hoàng đế quốc nhưng hắn vẫn có sự kính nể sâu đậm đối với Phượng Hoành Không, bất luận là tư thái hay lời nói của hắn đều quy quy củ củ, tuyệt đối không có dũng khí làm càn, hắn hơi cúi đầu xuống nói:

- Chuyện thứ nhất, thực ra đây cũng chỉ là việc nhỏ, cũng không có tư cách để cho phụ hoàng phí tâm, nhưng chuyện này lại quan hệ đến thập tam đệ, cho nên nhi thần rất do dự có nên nói với phụ hoàng hay không!

- Hừ!

Phượng Hoành Không hơi nhếch mi tâm nói:

- Thân là thái tử Thần Hoàng ta, bắt đầu từ khi nào ngươi lại trở nên do dự không quyết như thế? Muốn nói liền nói, không muốn nói liền câm miệng, không nên nói nhảm nhiều như vậy!

Phượng Hoành Không quát lớn không chút hài lòng, Phượng Hi Minh chợt rùng mình, vội vàng nói:

- Phụ hoàng dạy phải, nhi thần biết sai. Việc này tuy nhỏ, nhưng quan hệ đến huyết mạch của tông ta cho nên nhi thần vẫn nên bẩm báo thỏa đáng với phụ hoàng.

- Huyết mạch tông ta? Nếu là việc quan hệ đến huyết mạch tông ta thì sao có thể là việc nhỏ?

Phượng Hoành Không ngưng thần nói:

- Rốt cục là chuyện gì, nhanh nói!

- Vâng... Có thể phụ hoàng còn nhớ rõ hai năm trước, hài nhi đã từng đề cập tới cái tên 'Vân Triệt' với ngài?

Phượng Hi Minh nói.

- Vân Triệt?

Ánh mắt Phượng Hoành Không khẽ nhúc nhích:

- Ngươi nói chính là người ban đầu đã phóng xuất ra Phượng Hoàng Chi Viêm trước mặt mọi người trong Thương Phong Bài Vị Chiến sao? Không phải là ở hai năm trước hắn đã chết rồi sao?

- Bẩm phụ hoàng, ban đầu là Vân Triệt bị phong tỏa ở dưới lòng đất của Thiên Kiếm Sơn Trang tại Thương Phong đế quốc, tất cả mọi người cho rằng hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ nhưng lại không nghĩ tới, sau đó hắn vẫn có thể sống sót rời đi. Sau khi nhận được tin tức, nhi thần liền để cho thập tam đệ tự mình đi tới Thương Phong đế quốc đưa thiệp mời thất quốc Bài Vị Chiến, mà mục đích chủ yếu chính là muốn xử lý việc này. Sau khi thập tam đệ nhìn thấy Vân Triệt liền phát hiện ra hắn quả nhiên là có huyết mạch của Phượng Hoàng Thần Tông ta! Mà hỏa diễm hắn sử dụng không thể nghi ngờ chính là Phượng Hoàng Chi Viêm của tông ta!

- Lại có việc này!

Sắc mặt Phượng Hoành Không hơi biến đổi, huyết mạch là hạch tâm cùng cấm kỵ lớn nhất của Phượng Hoàng Thần Tông. Điều thứ nhất trong môn quy của Phượng Hoàng Thần Tông đó là tuyệt đối không thể để cho huyết mạch bị truyền ra ngoài, Phượng Hoành Không trầm giọng nói:

- Đến cùng là người nào, lại to gan lớn mật như vậy, lại dám để cho huyết mạch tồng ta bị truyền ra ngoài... Chuyện này các ngươi đã xử trí như thế nào? Có điều tra rõ ràng về người tên Vân Triệt, phụ mẫu cùng tất cả thân nhân hay không?

Phượng Hi Minh nói:

- Từ hai năm trước hài nhi đã cho người điều tra về cha mẹ cùng thân nhân của Vân Triệt, nhưng rất đáng tiếc là dường như cha mẹ của Vân Triệt đã chết dưới tay cừu nhân sưu khi hắn vừa sinh ra không bao lâu, người nuôi nấng Vân Triệt lớn lên là một người tên Tiêu Liệt không có chút máu mủ nào với hắn. Hơn nữa sau khi chuyện này bại lộ Vân Triệt còn bị đuổi ra khỏi nhà.

- Chắc hẳn cha mẹ ruột hắn đã sớm chết, nếu như không chết mà nói thì sẽ không thể gần hai mươi năm đều không lộ diện. Tuy nhiên những thứ này thật ra lại là thứ yếu, đại khái khoảng năm tháng trước, khi thập tam đệ tự mình đi tới Thương Phong đế quốc xử lý việc này lại xảy ra việc ngoài ý muốn.

- Ngoài ý muốn? Ngươi nói ngoài ý muốn là có ý gì!

Phượng Hoành Không chợt nhíu mày nói.

Trên mặt Phượng Hi Minh bắt đầu hiện lên thần sắc giận dữ, thanh âm hắn chợt lộ ra sự trầm thấp nói:

- Sau khi thập tam đệ xác nhận Vân Triệt có huyết mạch của tông ta, hắn vốn muốn tại chỗ bắt đối phương lại, nhưng không nghĩ tới, lại gặp phải sự cản trở, cuối cùng... Cuối cùng còn thất thủ mà về.

- Vô liêm sỉ!

Phượng Hoành Không mạnh mẽ vung tay lên, quát:

- Thần nhi thân mang Phượng Hoàng huyết mạch, có được thiên tư tuyệt đỉnh, trong đám bạn cùng trang lứa tại Thần Hoàng đế quốc bạn cũng khó có thể tìm địch thủ, tại Thương Phong tiểu quốc hèn mọn, nhỏ yếu như con kiến hôi kia hắn hoàn toàn có thể đi ngang, người nào có thể ngăn cản hắn! Thân phận của hắn là Thần Hoàng hoàng tử, là con trai của Phượng Hoành Không ta, người nào lại có lá gan ngăn trở hắn!

- Phụ hoàng bớt giận!

Phượng Hi Minh lập tức nói:

- Nhi thần vậy không nghĩ tới sẽ có kết quả này. Người tên Vân Triệt kia tuy được gọi là Thương Phong trẻ tuổi đệ nhất nhân, nhưng cũng chỉ có tu vi Địa Huyền Cảnh đáng buồn cười mà thôi, thập tam đệ muốn bắt hắn căn bản là không cần tốn nhiều sức.

- Nhưng không nghĩ tới, Vân Triệt kia bằng vào thân phận Thương Phong trẻ tuổi đệ nhất, lại trở thành phò mã của hoàng đế Thương Vạn Hác Thương Phong đế quốc! Thời điểm thập tam đệ thân tới Thương Phong hoàng cung, đúng lúc gặp phải đại hôn của Vân Triệt cùng Thương Phong công chúa, đã là đại hôn của hoàng thất thì tất nhiên là hoàng thất sẽ mời đến quần hùng tại Thương Phong. Tuy rằng cao thủ tại Thương Phong đế quốc ít đến đáng thương nhưng cũng có mấy vị Vương tọa. Một ngày này gần như toàn bộ Vương tọa trong Thương Phong đều tập hợp ở đây. Thời điểm thập tam đệ nói cần phải bắt Vân Triệt lại, Thương Phong đế hoàng liền phẫn nộ lên, hắn lập tức hạ lệnh cho tất cả Vương tọa cùng một chút Thiên Huyền huyền giả có mặt tại đó toàn bộ xuất thủ... Dù sao thì thập tam đệ tuổi còn nhỏ, hơn nữa chỉ dẫn theo hai hộ pháp Vương Huyền sơ kì, căn bản không nghĩ tới vậy mà phải cùng lúc đối mặt với gần như toàn bộ cường giả tuyệt đỉnh trong Thương Phong đế quốc, cuối cùng song quyền nan địch tứ thủ...

- Lại có cái lý này!

Phượng Hoành Không nhất thời giận tím mặt, dưới sự tức giận ngập trời, trong nháy mắt một cỗ khí lãng vô cùng nóng cháy liền tràn ngập toàn bộ Thần Hoàng đại điện, khiến cho không khí đều bị vặn vẹo, mi kiếm của hắn hơi trầm xuống, thanh âm trở nên trầm thấp không gì sánh được truyền ra:

- Chỉ là Thương Phong tiểu quốc lại dám ngỗ nghịch như thế, còn dám vây công con trai của Phượng Hoành Không ta! Bọn chúng ăn được gan hùm mật gấu ở đâu!

- Nhi thần cũng là vừa hôm qua mới biết được việc này, nhi thần cũng cảm thấy vô cùng tức giận. Tuy nhiên chuyện này cũng không có thể trách thập tam đệ, việc hắn bại lui tại Thương Phong tiểu quốc không thể nghi ngờ là một việc vô cùng nhục nhã, cho nên thập tam đệ cũng không có mặt mũi nói với bất kỳ kẻ nào. Hơn nữa mấy tháng này phụ hoàng một mực trù bị cho thất quốc Bài Vị Chiến cùng Thái Cổ Huyền Chu nên thập tam đệ cũng không muốn chỉ vì chuyện như vậy mà để cho phụ hoàng phân tâm, cho nên một mực giấu diếm không nói... Tuy nhiên bên phía Thương Phong đế quốc cũng chìm trong sợ hãi, bọn họ lại gắt gao phong tỏa tin tức, cho nên đã mấy tháng trôi qua nhưng một điểm tiếng gió về chuyện này đều không truyền ra. Mặt khác, thập tam đệ một mực không có bẩm báo việc này, còn có một cái nguyên nhân trọng yếu hơn...

- Nói!

- Lúc đó Vân Triệt từng nói qua, hắn sẽ đại biểu Thương Phong đế quốc, tự mình đến tham gia thất quốc Bài Vị Chiến lần này.

Phượng Hi Minh nghiêm mặt nói:

- Cho nên, trong thời cơ then chốt chuẩn bị Thái Cổ Huyền Chu, so sánh với đại sự bực này thì việc nhỏ về một tên tiểu tử tại Thương Phong đế quốc bị chậm trễ lại mấy tháng cũng không sao cả.

- Hừ!

Phượng Hoành Không tức giận nói:

- Hắn còn dám đến? Là biết tránh không khỏi nên tự mình đi tìm cái chết sao!

- Nhi thần cũng nghĩ như vậy, ngày ấy hắn phản kháng cũng chỉ là muốn không tiếc hết thảy cầu mấy tháng sống yên ổn mà thôi.

Phượng Hi Minh cười lạnh một tiếng nói:

- Cho nên chuyện nhỏ này, phụ hoàng hoàn toàn không cần thiết phải động khí. Nếu hắn thật dám đến Thần Hoàng đế quốc ta thì cũng đừng nghĩ có thể rời đi. Nếu như hắn không tới thì cùng lắm là nhi thần sẽ tự mình tới giải quyết việc này. Dù sao mà nói, hắn tuy chỉ là một tên hèn mọn nhưng việc liên quan đến huyết mạch lại là đại sự.

Đúng là ngày hôm qua Phượng Hi Thần mới nói chuyện này cho Phượng Hi Minh. Tuy nhiên lí do hắn thoái thác cùng sự thật lại có chênh lệch to lớn... Lúc đầu, Phượng Hi Thần cùng với hai hộ pháp Vương Huyền sơ kỳ hộ tống hắn tới là bị một mình Vân Triệt đánh cho mặt đầy bụi đất, còn bị đối phương đạp dưới chân, nhưng hắn lại nói với Phượng Hi Minh là hắn bị gần như tất cả cao thủ Vương Huyền cảnh tại Thương Phong vây công, không thể địch lại mà bại lui... Đồng thời, hai hộ pháp đi theo hắn cũng lấy lý do này để thoái thác.

Bởi vì hắn đường đường là Thần Hoàng hoàng tử, hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận cũng như không thể để cho bất cứ người nào biết việc hắn bị một tên chỉ có Địa Huyền cảnh, sinh ra tại Thương Phong tiểu quốc, hơn nữa còn có niên kỷ ít hơn rất nhiều so với hắn đánh cho như chó nhà có tang! Bởi vì đây chính là sự sỉ nhục khắc sâu vào trong linh hồn hắn, cả đời cũng sẽ không biến mất! Sự sỉ nhục này hắn sao có thể để cho người khác biết!

- Buồn cười... Thực sự lại có cái lý này sao!

Phượng Hoành Không nắm chặt hai tay, toàn thân tràn ngập sự phẫn nộ nói:

- Nguyên bản trong lòng trẫm còn có chút do dự, nhưng hiện tại xem ra, cái Thương Phong tiểu quốc này đã không cần phải tồn tại.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment