Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 416 - Chương 417: Tuyết Vũ (Thượng)

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_417" class="block_" lang="en">Trang 209# 1

 

 

 

Chương 417: Tuyết Vũ (Thượng)



- Là ngươi... Cứu tiểu Thiền?

Thấy Tuyết Hoàng Thú bình an vô sự, hơn nữa thương thế đã tốt hơn phân nửa, Vân Triệt an lòng hơn rất nhiều.

- Đúng vậy.

Tuyết công chúa xoay người lại, cười khanh khách nói:

- Nó rơi xuống phía sau ngươi, ta dùng lực lượng đỡ nó một chút, nếu không Tiểu Bạch Bạch đã ngã chết rồi. Di? Tiểu Thiền? Là tên của nó sao?... Cái tên thật kỳ cục, hay gọi nó là Tiểu Bạch Bạch cho dễ nghe, có phải không Tiểu Bạch Bạch?

Tuyết Hoàng Thú ngẩng đầu lên, kêu một tiếng thanh thúy, bộ dáng của nó giống như là đồng ý với Tuyết công chúa vậy.

Thông qua huyền ấn, Vân Triệt cảm giác được thương thế của Tuyết Hoàng Thú đã khỏi được bảy thành. Bay ra khỏi Phượng Hoàng Sơn mạch hoàn toàn không có vấn đề. Mặc dù trạng thái hiện tại của hắn vẫn vô cùng ác liệt, nhưng dừng ở cái địa phương này, thực sự quá nguy hiểm, nếu hắn khôi phục ý thức, nhất định phải lập tức rời đi nơi này.

Vân Triệt khởi động khí lực toàn thân, lung la lung lay đứng lên. Hắn vừa đứng lên, đôi mắt đẹp của Tuyết công chúa cũng nhìn sang, lo lắng nói:

- Ngươi... Làm sao ngươi đứng lên, thương thế của ngươi nặng như vậy, không thể lộn xộn.

Vân Triệt nhẹ nhàng lắc đầu, nói:

- Cảm ơn Tuyết công chúa đã cứu ta cùng tiểu Thiền, phần ân tình này, ta nhất định ghi nhớ trong lòng, chẳng qua nơi này là địa phương thuộc về Tuyết công chúa, ta ngã xuống đây đã là tội không thể tha, ta không dám... Quấy rầy công chúa điện hạ... Tiểu Thiền... Chúng ta đi... thôi!

Một cổ cảm giác đau nhức từ lồng ngực truyền đến, sắc mặt Vân Triệt tái đi, phun ra một búng máu, thân thể cũng lảo đảo một cái, nửa quỳ đến trên mặt đất.

- A!

Tuyết công chúa kinh hô một tiếng, vội vàng xông về phía Vân Triệt, theo bản năng muốn đỡ lấy hắn, nhưng thời điểm sắp nhích tới gần lại thoáng dừng bước, tay đưa ra cũng thu trở về, ngay cả cước bộ cũng hơi lui về phía sau một bước, nàng khẩn trương nói:

- Ngươi... sao ngươi lại không nghe lời như vậy? thương thế của ngươi nặng như vậy, không thể lộn xộn. Nhanh nằm xuống, ta... ta sẽ cố gắng dùng huyền lực giúp ngươi chữa thương.

Vân Triệt lấy cánh tay chống đỡ thân thể, qua một lúc lâu mới đứng vững, hắn lắc đầu, kiên trì nói:

- Không cần, không dám tiếp tục quấy rầy công chúa điện hạ, hơn nữa nếu như bị tông chủ phát hiện, ta nhất định sẽ... Khụ... Khụ khụ...

Lồng ngực Vân Triệt kịch liệt phập phồng, trong miệng liên tục ho ra rất nhiều máu đông. Mặc dù ý thức hắn tỉnh lại, nhưng vô luận nội thương hay là ngoại thương vẫn rất nặng.

- Không sao đâu.

Tuyết công chúa quơ quơ đôi tay nhỏ bé:

- Ta sẽ không trách ngươi, ta cũng không nói cho phụ hoàng, cho nên ngươi có thể an tâm ở chỗ này dưỡng thương, nếu như cậy mạnh lộn xộn mà nói..., thương thế của ngươi sẽ càng thêm nghiêm trọng, hơn nữa... Hơn nữa ta rất thích Tiểu Bạch Bạch, Tiểu Bạch Bạch là huyền thú xinh đẹp nhất ta thấy, nếu như ngươi muốn đi..., Tiểu Bạch Bạch cũng nhất định đi cùng ngươi... Ta không nỡ.

"..."

Giờ Vân Triệt mới hiểu được, Tuyết công chúa không muốn hắn rời đi, thậm chí hứa hẹn không nói cho phụ hoàng nàng biết, tâm linh mềm mại chỉ là một nửa nguyên nhân, mà một nửa khác... Rõ ràng là Tuyết Hoàng thú!

Tuyết công chúa vừa nói quá, cái chỗ này chỉ có nàng cùng phụ thân của nàng mới có thể tiến vào, nàng đã hứa hẹn không nói cho phụ hoàng nàng biết, như vậy nơi này là chỗ an toàn nhất cả Thần Hoàng đế quốc. Huống chi, trạng thái trước mắt của Vân Triệt, căn bản không thích hợp rời đi... Nghĩ tới đây, tâm thần hắn thoáng cái lỏng xuống, bình thản tâm tình điều hòa khí huyết, hắn ngồi trên mặt đất nói:

- Vậy thì... Quấy rầy công chúa điện hạ rồi...

Thanh âm vừa rơi xuống, hắn liền nhắm mắt lại, vận chuyển Đại Đạo Phù Đồ Quyết, điều động thiên địa linh khí, tẩm bổ, khôi phục toàn thân... năng lực tự động chữa trị của Đại Đạo Phù Đồ Quyết, tự nhiên kém hơn hắn chủ động điều động, một khi ý thức của hắn khôi phục, tốc độ khôi phục thương thế sẽ tăng nhanh.

Thấy Vân Triệt nguyện ý lưu lại, Tuyết công chúa cũng thở phào nhẹ nhõm, nàng nhìn Vân Triệt một lát, rồi nhanh chóng đi tới chỗ Tuyết Hoàng Thú, dùng toàn bộ thân hình nhào lên trên người của nó, vui vẻ cười đùa:

- Thật tốt quá, Tiểu Bạch Bạch, chúng ta lại có thể chơi đùa với nhau rồi. Wow ~~ lông vũ của ngươi mềm mại quá, thật mát mẻ... tại sao ngươi lớn lên lại xinh đẹp như vậy chứ...

Mặc dù Vân Triệt nhắm mắt chữa thương nhưng không có phong bế thính giác, thanh âm như tiên nhạc theo gió truyền đến tai hắn, để cho tâm linh của hắn không khống chế được rung động... dung nhan như vậy, thanh âm như vậy,... Nàng thật sự là nhân loại sao? hay là một Tinh Linh được tất cả những điều tốt đẹp nhất thế gian dưỡng dục ra...

Ba mặt Tê Phượng Cốc được núi cao vây quanh, phương Nam là Phượng Tuyệt Nhai cao ngàn trượng, nơi này giống như tụ tập tất cả linh khí của Phượng Hoàng Sơn mạch, màu sắc đập vào mắt là một mảnh u lục tinh khiết, mà không phải là màu xích hồng khô héo như những địa phương khác, mỗi một góc nhỏ bên trong cũng phá lệ nhu hòa. Trung tâm Tê Phượng Cốc có một cái hồ nhỏ trong suốt và vô cùng yên tĩnh, bên cạnh hồ có một con Tuyết Hoàng thú toàn thân tuyết trắng, lông vũ xinh đẹp đến bỏng mắt đang uống trong hồ, bên cạnh nó có một thân ảnh nữ tử đẹp như tiên.

Cô bé mặc một thân Phượng y đắt tiền, lại bị da thịt trong suốt như ngọc của nàng làm lu mờ không ánh sáng, bóng lưng của nàng huyền ảo như mộng, cho dù không nhìn thấy mặt nàng, chỉ dựa vào bóng lưng, cũng biết người này chính là tiên tử mỹ lệ nhất.

Thiếu nữ dùng sức hô hấp không khí mát mẻ trong chốc lát, sau đó thanh tuyền vang lên tiếng cười dễ nghe, nàng giơ ngón tay ngọc ngà lên, nhẹ nhàng buông tóc xuống, để cho mái tóc đen bóng rủ xuống như như thác nước, mỗi một sợi tóc như có được tính mạng, không ngừng tung bay ở giữa không trung, sau đó hàng phục rủ xuống vai.

Ngọc thủ rơi xuống phía dưới, vạt áo cũng bị nhẹ nhàng giải khai, Phượng Hoàng ý từ trên vai của nàng chậm rãi chảy xuống... Áo cởi hết, thân thể hoàn mỹ đến mức làm cho người ta hoa mắt thần mê, hồn bay lên trời, bại lộ ở trong gió, lưng ngọc trắng như tuyết, eo thon nhỏ nhắn, cặp đùi không có mảy may tỳ vết... tất cả làm cho người ta nghĩ đến hai chữ hoàn mỹ, bức họa này chỉ là bóng lưng, cũng đủ làm cho nam nhân không thể khống chế cùng điên cuồng.

Đôi giầy màu vàng bị nàng cởi ra, để lộ một đôi chân ngọc, nàng hướng về phía Tuyết Hoàng Thú vẫy tay một cái, sau đó mang theo nụ cười, nhẹ nhàng bước vào trong hồ nước, ngay cả khi cặp chân ngọc kia không có bước vào trong hồ, vẫn hiện ra vẻ đẹp vô cùng.

- Tiểu Bạch Bạch, có muốn cùng nhau tắm rửa hay không. Nơi này là địa phương ta tắm mỗi ngày đó.

Phượng Hoàng Sơn mạch tràn ngập khí tức nóng rực, duy chỉ có nơi này là yên tĩnh mà trong lành, hồ nước cũng mang theo chút lạnh như băng. Thiếu nữ nhẹ nhàng vung nước hồ lên, để cho nước hồ trong suốt chảy qua các ngón tay, môi của nàng khẽ nhếch lên, lẳng lặng nhìn giọt nước chảy xuôi cánh tay ngọc của mình, đến trước ngực.

Hồ nước trong suốt đủ để thấy từng hạt cát nhỏ dưới đáy, thân thể tuyệt mỹ của nàng lại càng có thể thấy được, chẳng qua không có ai có thể may mắn thưởng thức hình ảnh đẹp đến mức tận cùng này, làm bạn với nàng, chỉ có một con huyền thú xinh đẹp, hứng thú lớn nhất của nó là chè chén hồ nước ngọt này.

- Tiểu Bạch Bạch, ngươi không muốn cùng nhau tắm rửa à... Ô, tại sao ngươi lại có chủ nhân chứ... Ta rất thích ngươi nha... Bởi vì màu sắc ta thích nhất chính là màu tuyết trắng. Năm ta mười ba tuổi Thần Hoàng Thành nổi lên bão tuyết, ngày đó là phong cảnh xinh đẹp nhất đời này ta gặp qua, cảm giác mình cũng muốn hòa tan ở trong trắng tuyết... Nhưng sau khi ở đây, ta không còn nhìn thấy tuyết nữa...

Thiếu nữ dùng tay nâng má nhìn Tuyết Hoàng Thú, trong mắt đẹp chớp động quang mang mê ly. Đôi vai ngọc lặng lẽ lộ ra khỏi mặt nước, vẽ bề ngoài thuần mỹ khiến phong cảnh càng thêm xinh đẹp.

- A...

Bỗng nhiên thiếu nữ thở nhẹ một tiếng, ánh mắt nhìn về phía nam, sau đó nhẹ nhàng nói:

- Tiểu Bạch Bạch, chủ nhân của ngươi thật giống như đã tỉnh lại, chúng ta cùng nhau trở về đi thôi.

Nàng từ trong nước nhẹ nhàng bay ra, ngọc thể hoàn mỹ đến mức đủ cho người ta say mê một lần nữa khoác lên váy phượng hoa lệ.

Nàng rơi xuống lưng Tuyết Hoàng Thú, cười khanh khách nói:

- Chúng ta đi thôi.

Tuyết Hoàng Thú thanh minh một tiếng, vỗ cánh bay về phía Vân Triệt.

Lần này Vân Triệt nhập định tròn hai ngày thời gian. dưới ý thức thức tỉnh thương thế của hắn khôi phục cực nhanh, hai ngày đã đủ cho nội thương và ngoại thương của hắn tốt lên ba thành, huyền lực cũng khôi phục hai ba thành, không tới một tuần lễ, thương thế của hắn liền khỏi hẳn. Chẳng qua là trong khoảng thời gian này, hắn không thể cùng người giao thủ, nếu không, thương thế sẽ chuyển biến xấu một lần nữa... Cho nên, nơi nào không bị quấy rầy sẽ là nơi dừng chân tốt nhất.

Điều kiện tiên quyết, là chuyện mình ở nơi đây, không bị bất luận kẻ nào biết. Mà người quyết định điểm này, chính là Tuyết công chúa lầm tưởng hắn là đệ tử Phượng Hoàng.

Bầu trời có một đạo bóng trắng xẹt qua, quanh quẩn một vòng ở trên đầu của hắn, mới chậm rãi rơi xuống trước người của hắn, Tuyết công chúa từ trên lưng Tuyết Hoàng Thú nhảy xuống, mang theo nụ cười như trăm hoa đua nở nhìn hắn:

- Rốt cục ngươi cũng tỉnh lại, nếu không Tiểu Bạch Bạch sẽ lo lắng gần chết. Có cảm thấy thương thế của mình khá hơn một chút hay không?

Cô bé này nở nụ cười thực sự quá đẹp mắt, để cho Vân Triệt có sát na thất thần, hắn vội vàng nói:

- Đã tốt hơn nhiều rồi, cám ơn Tuyết công chúa quan tâm, ngươi nhìn xem.

Vừa nói, hắn mở rộng tay chân của mình một phen, cho thấy hắn đã có thể sống tự nhiên.

- Wow! Lại khôi phục nhanh như vậy, ta còn tưởng rằng cần rất lâu mới có thể tốt lên.

Vừa nói, nàng vừa nhìn thoáng qua Tuyết Hoàng Thú, bỗng nhiên giọng nói trở nên có chút sợ hãi:

- Nhưng thương thế vẫn không có hoàn toàn tốt, vẫn không thể lộn xộn. Cho nên ngươi lưu lại mấy ngày đi, ta nhất định sẽ không để cho phụ hoàng biết.

- Cảm ơn công chúa điện hạ.

Vân Triệt mỉm cười một chút, hiện tại hắn đã biết, Tuyết công chúa nguyện ý để hắn lưu lại như vậy, là bởi vì nàng thích Tuyết Hoàng Thú. Tuyết Hoàng Thú có ngoại hình thuần trắng hoa mỹ, hơn nữa còn là huyền thú băng hệ, cực kỳ hiếm thấy ở Thần Hoàng đế quốc, ở nơi có hỏa nguyên tố sinh động như Thần Hoàng Thành, có thể nói nó gần như tuyệt tích, do đó nó làm cho nàng tò mò cùng thích thú. Hoặc là, chính nàng ở chỗ này quá mức cô độc, Tuyết Hoàng Thú đến làm cho nàng có một đồng bạn cùng nhau chơi đùa.

Mấy ngày không có cái gì ăn, lại bị thương nặng trong người, nên một trận cảm giác đói bụng vang lên, Vân Triệt ngồi xuống, lấy ra thịt rồng, dùng Phượng Hoàng viêm nướng lên. Thân thể Viêm Long vốn rất là khổng lồ, nhưng vẫn không chịu được Vân Triệt dùng làm cơm ăn, hôm nay thịt Viêm Long đã bị Vân Triệt ăn hết chín thành chín, trong Thiên Độc Châu chỉ còn lại không đến năm mươi cân. Nhưng trong quá trình này, tài nghệ nấu thịt rồng của Vân Triệt cũng càng ngày càng tăng, cho thêm gia vị gì, thời gian bao lâu, để có thể nướng ra vị ngon nhất, hắn đã quen thuộc như cưỡi ngựa xem hoa.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment