Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 415 - Chương 416: Tuyết Công Chúa

. ._208__2" class="block_" lang="en">Trang 208# 2

 

 

 

Chương 416: Tuyết công chúa



Không biết qua bao lâu, rốt cục ý thức Vân Triệt cũng hơi hồi phục, cảm giác đau nhói từ mỗi một cái góc nhỏ truyền đến. Vì giết chết Phượng Xích Hỏa, hắn đã phải trả giá cao, so với hắn dự đoán còn muốn lớn hơn. Gần một nửa mạch máu toàn thân bị băng liệt, gần bảy thành da thịt cũng nhận lấy trình độ tổn thương bất đồng, nội tạng càng xuất hiện mấy chục vết rách lớn nhỏ. Chút ít thương thế này mà rơi vào trên người huyền giả bình thường, họ cũng đã sớm bị mất mạng rồi.

Cảm giác đau đớn để cho Vân Triệt biết mình còn chưa chết, thân thể cũng bắt đầu xuất hiện sự phục hồi. Hắn cảm giác được một đạo huyền khí ấm áp đang chậm rãi lưu chuyển ở trong người... Đây không phải là huyền khí thuộc về hắn, mà đến từ ngoại nhân, cỗ huyền lực mềm nhẹ mà cẩn thận này, giống như đang trị liệu thương thế của hắn, lại sợ không cẩn thận thương tổn hắn vậy, sự cẩn thận này chứng minh chủ nhân của cỗ huyền khí hẳn là chưa từng có dùng huyền khí trị liệu cho người nào.

Sẽ là ai...?

Là ai đang cứu ta...

Lúc này ý thức Vân Triệt xuất hiện hình ảnh trước khi hôn mê... Đó là một khuôn mặt mỹ lệ và tinh khiết đến mức không nên tồn tại ở nhân gian, mặc dù chỉ là một cái nhìn cực kỳ ngắn ngủi trước khi hôn mê, nhưng nó như một loại dấu vết, khắc khắc thật sâu ở trong tâm hồn của hắn. Xinh đẹp như vậy, bất luận kẻ nào liếc mắt nhìn, cũng cả đời không thể nào quên lãng.

Là mộng cảnh... Hay là bức họa? Không đúng... tuyệt thế thiên nhan như vậy, coi như là cảnh trong mơ, coi như là họa sĩ đứng đầu, cũng không thể nào miêu tả ra.

Vẻ xinh đẹp trong mộng kia để cho Vân Triệt vừa mới vừa thức tỉnh, liền bị sương mù cùng sự say mê khống chế, ngay cả cảm giác đau đớn toàn thân truyền đến cũng bị quên lãng. Dần dần cỗ huyền khí ấm áp trong thân thể kia biến mất, ý thức Vân Triệt lại quay về yên lặng lần nữa.

Không biết qua bao lâu, ý thức Vân Triệt lại hơi tỉnh lại, thứ hắn cảm giác được vẫn là đạo huyền khí mềm nhẹ mà ấm áp kia. Trong thời gian kế tiếp, ý thức của hắn không ngừng hồi phục cùng yên lặng, mỗi lần hồi phục, hắn đều cảm giác được đạo huyền khí kia tồn tại... Hoặc là nói, mỗi lần đạo huyền khí này đến, sẽ để cho ý thức của hắn sinh ra thức tỉnh ngắn ngủi.

Rốt cục cũng có một thời khắc, hai ngón tay Vân Triệt đồng thời giật giật, mí mắt vô cùng trầm trọng dưới sự thúc dục của ý chí cũng từng chút mở ra.

Ánh sáng tràn vào tròng mắt là ánh sáng mặt trời, còn có màu lam sắc của bầu trời bao la. Năng lực khôi phục của thân thể Vân Triệt cực kỳ kinh người, theo hắn mở mắt, hắn cảm thấy tứ chi cùng thân thể tồn tại, mặc dù trầm trọng nhưng rõ ràng có cảm giác khống chế. Huyền mạch vốn trống rỗng, đã ngưng tụ được chút ít huyền khí. Những thứ huyền khí này và chút ít cơ năng thân thể khôi phục được, đủ để hắn hắn làm một chút động tác đơn giản... Bao gồm việc miễn cưỡng đứng lên.

Bàn tay Vân Triệt nắm lấy, cắn răng một cái, khó khăn ngồi trên mặt đất...

- A, ngươi đã tỉnh!

Một giọng bé gái từ bên tai truyền đến, cái thanh âm này dễ nghe mà non nớt, linh hoạt giống như là thanh âm không thuộc về cái thế giới này.

Nghe cái thanh âm này, tâm hồn Vân Triệt không khống chế được run run, còn có một loại khát vọng điên cuồng không cách nào áp chế... Khát vọng liếc mắt nhìn chủ nhân của thanh âm, xem đến tột cùng cô bé có hình dạng gì, lại có thể phát ra thanh âm linh hoạt như thế.

Hắn nghiêng đầu nhìn về phía thân ảnh thiếu nữ đứng ở bên người... Kia là một cô bé từ trong tiên cảnh đi ra, trong khoảnh khắc thấy rõ dung nhan của nàng, ý thức Vân Triệt xuất hiện một sát na hoảng hốt, không dám tin vào hình ảnh hai mắt mình đã thấy... Bởi vì hắn không thể tin được, ở trên thế giới này lại có dung nhan tuyệt mỹ như thế. Vân Triệt tìm tòi trí nhớ của mình, nhưng không tìm được bất kỳ một khuôn mặt nào có thể so với dung nhan kia.

Cô bé mặc một thân hồng y đắt tiền, phía trên thêu hoa văn Phượng Hoàng. Phượng Hoàng y cũng không phải là lần đầu tiên Vân Triệt nhìn thấy, mà Phượng Hoàng y của nàng so với bất kỳ cái nào Vân Triệt từng gặp qua đều hoa lệ cao quý hơn, vô luận màu đỏ hay là màu vàng cũng rạng rỡ sính uy, phảng phất như mỗi một sợi tơ, mỗi một họa tiết, đều lấy tài liệu đắt tiền nhất trên đời luyện chế thành. Nhưng bộ Phượng Hoàng y như son như ngọc này, cũng không thể lấn át được làn da sương tuyết của nàng, bị làn da khiến cho u ám không thể tỏa sáng, bộ quần áo đủ để mọi người trợn mắt hốc mồm, vẫn không cách nào hấp dẫn lực chú ý của Vân Triệt mảy may. Ánh mắt của hắn dừng hình ở trên mặt cô bé, thật lâu không cách nào dời đi. Nhất là đôi mắt đẹp của nàng... giống như tất cả sóng xanh trong thiên hạ, đều ngưng tụ ở trong đôi mắt như mộng như ảo này, hóa thành một cỗ thần vận như thực như huyễn, như tiên như mộng.

Đây là một ít tiên ảnh hắn nhìn thấy trước khi hôn mê... còn hiện tại nó không phải là hư ảo, không phải là ảo mộng. Nàng lẳng lặng đứng ở nơi đó, lông mi chớp chớp như cánh ve sầu không có chút tạp chất nào, hai tròng mắt vừa có chút vui sướng, vừa có chút khẩn trương nhìn hắn. Gió nhẹ nhàng lay động mép váy nàng, một ít phong vận đơn giản như vậy cũng khiến cõi đời này không có câu thơ nào có thể hình dung.

Tuổi của nàng nhìn qua chỉ có mười lăm mười sáu tuổi, trong dung nhan tuyệt mỹ như mộng như ảo lộ ra sự non nớt, có lẽ, bàn về phong tư nàng còn kém Hạ Khuynh Nguyệt một chút, nhưng nếu bàn về dung nhan thì nàng lại hoàn mỹ nhất, ngay cả Hạ Khuynh Nguyệt được công nhận là Thương Phong đệ nhất tiên tử cũng kém hơn nàng. Vân Triệt đã sống hai đời, nhưng trong tất cả những cô gái hắn đã thấy chỉ có Mạt Ly không thuộc về cái thế giới này mới có thể sánh vai cùng nàng. Trời cao giống như mang tất cả thiên vị cho cô bé trước mắt này.

Nếu hắn chỉ là một người phàm, hắn tin tưởng tâm hồn mình đã bị lạc lối, nhưng dù sao hắn cũng không phải là người bình thường, cả Thiên Huyền đại lục, có thể dựa vào dung nhan làm cho hắn mất tâm như thế, có lẽ không bao giờ xuất hiện người thứ hai. Hắn thoáng dời ánh mắt đi, khẽ bình phục nội tâm của mình một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía cô bé này lần nữa, tuy hắn vẫn có cảm giác vui vẻ không cách nào hình dung nhưng không đến nổi mất tâm như hồi nãy.

Hắn mở ra đôi môi khô héo, dùng thanh âm khàn khàn mà tối nghĩa nói:

- Là ngươi... Đã cứu ta à...

-... Hình như là.

Cô bé khẽ nhếch môi thơm như cánh hoa lên, dùng một loại thanh âm không quá chắc chắn nói:

- Ta là người thứ nhất thử cứu người, cho nên một chút cũng không hiểu, mấy ngày này ta đều do dự có nên nói cho phụ hoàng hay không, may là ngươi đã tỉnh lại. Đúng rồi, ngươi tên là gì, là môn hạ của trưởng lão nào, tại sao lại té từ Phượng Tuyệt Nhai xuống?

Trong lời nói của cô bé, vô tình nói ra hai chữ phụ hoàng, để cho Vân Triệt kịch liệt chấn động.

Phụ hoàng...

Phượng Hoàng y đắt tiền tới cực điểm...

Mười lăm mười sáu tuổi...

Còn có dung nhan đẹp đến hư ảo...

Chẳng lẽ, nàng chính là Thiên Huyền đệ nhất mỹ nữ"Tuyết công chúa" trong miệng Hoa Minh Hải!?

Ban đầu, Hoa Minh Hải dùng giọng nói khoa trương nói đến Tuyết công chúa, hắn còn xem thường. Nhưng cô bé trước mắt này thật sự làm lên danh hiệu Thiên Huyền đệ nhất mỹ nữ.

Nhưng nếu nàng thật sự là Tuyết công chúa, viên minh châu trân quý nhất Phượng Hoàng Thần Tông, báu vật trời cao ban thưởng Thần Hoàng đế quốc... thì tại sao nàng phải ở chỗ này? Trong lời nói của nàng có nhắc tới"thật nhiều ngày", ý nghĩa hắn đã hôn mê chừng mấy ngày, mà mấy ngày qua, nàng vẫn ở đây! Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? đến tột cùng thì bây giờ mình ở trong tình cảnh nào?

Tâm niệm Vân Triệt hơi chuyển động, các loại khả năng nhanh chóng thoảng qua ở trong đầu. Hắn hơi lật thân thể, trong giọng nói mang theo một ít sợ hãi:

- Ta tên là Phượng Lăng Vân, là môn hạ thập cửu trưởng lão, ta một mình lịch lãm ở Phượng Hoàng Sơn mạch, tao ngộ một con huyền thú đáng sợ, nên ngã từ trên Phượng Tuyệt Nhai xuống... Đa tạ ân cứu mạng của Tuyết công chúa.

Ánh mắt trong suốt của cô bé phát ra ánh sáng chói lọi, đối mặt với một đôi mắt đẹp như vậy, lại còn là một cô gái đã cứu mình, nói dối không thể nghi ngờ là một loại tội ác kinh khủng. Nhưng vô luận như thế nào, hắn cũng trọng thương chưa lành, hiện tại việc cần làm nhất, chính là bảo vệ tánh mạng. Hắn biết, sở dĩ cô bé này cứu hắn, hơn nữa không có lòng phòng bị đối với hắn, là bởi vì trên người mình, có hơi thở Phượng Hoàng giống nàng.

- Là như vậy à...

Tuyết công chúa có chút ngây thơ nói, sau đó lông mày khẽ cong, nhẹ nhàng nở nụ cười:

- Quả nhiên giống như lời phụ hoàng nói, ngươi thoáng cái đã biết ta là ai rồi. Phụ hoàng đã nói, ở trong tông mặc dù ta rất ít thấy mọi người, nhưng tất cả tộc nhân cho dù chưa từng thấy ta, cũng có thể thoáng cái nhận ra ta.

Cô bé cười vô cùng hồn nhiên, lời nói nhẹ nhàng như tiên nhạc, đủ để tâm linh tội ác nhất thế giới được gột rửa. Vân Triệt há miệng nói:

- Công chúa điện hạ là cô gái xinh đẹp nhất trên thế giới, vô luận người nào thấy công chúa, cũng sẽ không nhận lầm... Nơi này là địa phương nào? có phải ta đã... quấy rầy đến công chúa điện hạ tiềm tu hay không?

- Nơi này là Tê Phượng Cốc, là nơi ta chơi đùa từ nhỏ đến lớn.

Tuyết công chúa không có bất kỳ phòng bị gì với Vân Triệt, rất tự nhiên trả lời hắn, có lẽ Phượng Hoàng huyết mạch của hắn là bằng chứng tốt nhất, cũng có thể là do nàng quá tinh khiết, cho tới bây giờ chưa từng tiếp xúc qua tội ác, cũng là chưa bao giờ có phòng bị:

- Trong khoảng thời gian này phụ hoàng rất bận rộn, sợ ta bị người khác xúc phạm nên để cho ta tới đây, chuyên tâm tu luyện Phượng Hoàng tụng thế điển. Cái chỗ này, trừ ta cùng phụ hoàng, bất luận kẻ nào cũng không thể tiến vào, ngươi là người thứ nhất đó nha.

-... vậy tại sao công chúa điện hạ, không mang chuyện của ta, nói cho... Tông chủ? Công chúa điện hạ không sợ ta... Là người xấu sao?

Vân Triệt dùng tay che ngực, bình ổn thương thế nói.

- Ta có nghĩ đến việc nói cho phụ hoàng.

Cô bé hếch cái mũi ngọc xinh đẹp tuyệt trần lên nói:

- Nhưng nếu như phụ hoàng biết rồi, nhất định sẽ giết chết ngươi. Ngươi từ phía trên té xuống, đã bị thương nặng như vậy rồi, nếu như lại bị phụ hoàng giết chết, thật sự quá đáng thương, Tiểu Bạch Bạch cũng rất thương tâm. Còn người xấu ư?... Ngươi và giống nhau, đều là truyền nhân của Phượng Hoàng, thế nào lại là người xấu được. Hơn nữa, Tiểu Bạch Bạch xinh đẹp như vậy, dịu ngoan như vậy thì chủ nhân của nó, không thể nào là người xấu được.

Cứu Vân Triệt không chỉ là huyền khí mà còn có tâm linh mềm mại của nàng—— cho dù hắn dùng một loại phương thức cực kỳ đột nhiên, xông vào lãnh địa chỉ thuộc về nàng cũng vậy. Chỉ có điều... Tiểu Bạch Bạch? Là có ý gì?

Tai của hắn có chút suy yếu, nhưng vẫn có một tiếng kêu to truyền đến. Cái thanh âm này khiến Tuyết công chúa nhẹ nhàng"A" một tiếng, xoay người sang chỗ khác, thân ảnh như tinh linh nhẹ nhàng chạy về phía một cái bóng tuyết trắng mà hoa lệ:

- Tiểu Bạch Bạch, thương thế của ngươi còn chưa khỏe, không thể lộn xộn, nếu không sẽ mệt đó nha... Cho dù thấy chủ nhân tỉnh lại, cũng không thể lộn xộn.

Đang ở sau lưng Vân Triệt không tới mười trượng là Tuyết Hoàng thú đang dương đôi ra, vết máu phía trên đã được thanh tẩy sạch sẽ, không có một tia huyết sắc lưu lại. Tuyết công chúa đứng ở bên cạnh nó, dùng đôi tay nhỏ bé nhẹ nhàng vỗ về lông vũ mềm mại mà lạnh như băng của nó, khiến nó ở bên trong xao động, bắt đầu an tĩnh lại một chút, đôi cánh chim cũng cẩn thận thu hồi.

Vân Triệt kinh ngạc... Là Tuyết Hoàng thú! Nó thế nhưng không có chuyện gì! Từ địa phương cao như vậy rơi xuống, thân thể của mình cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống được, mà lúc Tuyết Hoàng thú hạ xuống đã hôn mê, không cách nào thi triển năng lực, lơ lửng cùng phòng ngự, từ địa phương cao như vậy thẳng tắp rớt xuống, vốn nên tan xương nát thịt, tại sao thoạt nhìn thương tích của nó so với hắn còn nhẹ hơn nhiều.

Chẳng lẽ, là cô bé này, ở trước khi Tuyết Hoàng thú rơi xuống đất cứu nó sao?

Như vậy, Tiểu Bạch Bạch trong miệng nàng cũng chính là... Tuyết Hoàng Thú tiểu Thiền!?


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment