Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 414 - Chương 415: Thảm Thiết

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_415" class="block_" lang="en">Trang 208# 1

 

 

 

Chương 415: Thảm thiết



Mỗi khi ngăn cản một kiếm của Vân Triệt, Phượng Xích Hỏa liền cảm giác như bị một tòa núi cao hung hăng đụng vào, chấn động lục phủ ngũ tạng của hắn gần như muốn phá toái. Đối mặt với ánh mắt đỏ như máu của Vân Triệt và lực lượng kinh khủng từ hai cánh tay truyền đến, khiến hắn bắt đầu sợ hãi... Nhưng lúc này, ở dưới trọng kiếm của Vân Triệt áp chế, đừng nói là lui bước chạy trốn, ngay cả một lời hắn cũng không nói ra được.

Thế giới trong tầm mắt Vân Triệt đã biến thành một màu đỏ mông lung, trong thế giới màu đỏ đó chỉ còn lại một mình Phượng Xích Hỏa, trong lòng hắn tràn đầy sát ý với Phượng Xích Hỏa. Dù sao Phượng Xích Hỏa cũng là Vương Tọa hậu kỳ, ngay cả khi công kích của Vân Triệt ở dưới trạng thái cực hạn nhất thì vẫn bị hắn lần lượt đón đỡ, ánh mắt Vân Triệt trở nên càng âm trầm, trên cánh tay trái có một đạo thanh quang chợt bắn ra.

Lúc ban đầu huyền cương có màu đỏ, sau khi có huyết mạch Long Thần liền hóa thành màu cam, dưới trạng thái Tà Phách là màu vàng, trạng thái thiêu đốt tâm thần là màu xanh biếc, mà giờ khắc này là trạng thái Luyện Ngục...

Màu sắc huyền cương đã biến thành một màu xanh giống Vân Thương Hải! huyền cương màu xanh sắp có được một nửa lực lượng cường đại của người cùng cấp!

Không thể nghi ngờ dưới trạng thái cực hạn, việc vận dụng huyền cương trên phạm vi lớn sẽ tiêu hao rất nhiều, chuyện này sẽ tạo thành hậu quả khó có thể dự liệu đối với thân thể của hắn, nhưng vì hoàn toàn áp chế Phượng Xích Hỏa, Vân Triệt vẫn phải vận dụng huyền cương.

Phanh!!

Phượng Xích Hỏa ngăn cản trọng kiếm đã là cực kỳ miễn cưỡng, huyền cương vừa ra, hắn không còn dư lực đi ngăn cản, nên bị huyền cương hung hăng đụng vào đầu... Nhất thời, đầu óc của hắn nổ vang một tiếng, cả người bị thổi bay ra ngoài, đầu ghim xuống mặt đất bên ngoài năm mươi trượng, khiến mặt đất bị cày lên một cái rãnh to, đầu cùng nửa người trên trực tiếp bị chôn vào trong rãnh.

- A!! Ngươi xen lẫn...

Phượng Xích Hỏa phát ra một tiếng gầm thét như dã thú, sau đó hung hăng nhảy ra từ trong rãnh sâu. Miệng và khuôn mặt hắn đều là máu, sắc mặt lại càng đỏ ngầu, cái trán hằn rõ một dấu quyền. Hắn thở hổn hển giống như là điên, nhưng câu chửi còn chưa kịp ra khỏi miệng, trước mắt của hắn bỗng nhiên có thân ảnh chợt lóe, trong con ngươi của hắn lại xuất hiện trọng kiếm màu xám tro đang có phượng viêm thiêu đốt, còn có huyền cương màu xanh hóa thành trọng kiếm.

Hai mắt Phượng Xích Hỏa đỏ ngầu, hai tay cầm kiếm, trút lực lượng toàn thân lên trên thân kiếm, nghênh đón trọng kiếm cùng huyền cương của Vân Triệt.

Oanh!!!!

Một sát na kia, ba tòa núi thấp ở phụ cận hai người đồng thời bị chấn sập, bị gọt thành đất bằng, giống như khoảng trống đó dâng lên một vòng huyết nhật, ở trong vòng huyết nhật này, tất cả núi đá, cây cối, cũng bị phá hủy thành phấn vụn, hai người giống như hai mảnh lá rụng bị cuồng phong cuồn cuộn thổi lên, nhẹ nhàng bay về hai phương hướng bất đồng.

Phanh!!

Thân thể Phượng Xích Hỏa nặng nề nện ở trên một cây cổ thụ, lúc hắn rơi xuống mặt đất, hắn liền kịch liệt ho khan, mỗi một lần ho khan, sẽ nôn ra đại lượng máu đông, giống như nội tạng vỡ vụn cũng bị ho ra ngoài... Nhưng, ngay cả khi rơi vào trình độ như thế, hắn vẫn không chiếm được cơ hội thở dốc, bởi vì thân ảnh Vân Triệt, giống như quỷ thần phụ thể, lại xuất hiện trước mắt của hắn lần nữa.

Lúc này tình trạng của Vân Triệt so với hắn càng không chịu nổi, toàn thân hắn là máu, từ bộ mặt tới từ tứ chi, cơ hồ tìm không được một chỗ nào không có bị máu tươi nhuộm đỏ, nhất là hai cánh tay bắt lấy trọng kiếm của hắn, từng đạo máu tươi chảy thành dòng rơi xuống. Nhưng khí thế đáng sợ và loại tốc độ quỷ mị của hắn không hề giảm, thời điểm ánh mắt Phượng Xích Hỏa mới vừa bắt được hình ảnh của Vân Triệt, Vân Triệt liền dùng một cái Tinh Thần Toái Ảnh vọt tới trước người của hắn.

- Ngươi này... Kẻ điên!!

Hai con ngươi của Phượng Xích Hỏa sợ hãi tới mức gần như nổ bung, mặc dù hắn chịu đựng đòn nghiêm trọng của Vân Triệt nhưng Vân Triệt cũng bị một kiếm toàn lực của hắn, hắn cũng thấy lúc này Vân Triệt bị đả thương nặng như thế nào... Nhưng dưới trạng thái như vậy, hắn không có đi áp chế thương thế, mà nhanh chóng đi truy kích!

Phượng Xích Hỏa sống hơn một trăm tuổi, không phải là không gặp qua kẻ điên, nhưng chưa từng gặp qua kẻ điên tới mức như thế.

- Hắn cắn chặt răng, vừa muốn nhấc lên huyền lực toàn thân, bỗng nhiên hai mắt hắn chợt trừng lớn... Trong ánh mắt hiện ra một cái Thương Lam Long Ảnh ngửa mặt lên trời gầm thét.

Long Hồn lĩnh vực!

Tiếng long ngâm chấn hồn vang khắp bầu trời Phượng Hoàng Sơn mạch, để cho vô số huyền thú trong sơn mạch nằm sấp trên mặt đất. Toàn thân Phượng Xích Hỏa bắt đầu co rúm lại, trên mặt ngưng tụ lên vẻ càng ngày càng sợ hãi, huyền lực vừa mới ngưng tụ lại nhanh chóng tiêu tán dưới sự sợ hãi...

Vân Triệt duy trì trạng thái Luyện Ngục đến hiện tại, đã gần tới cực hạn cuối cùng, nếu như có thể, hắn rất muốn dùng"Diệt Thiên Tuyệt Địa" hủy diệt Phượng Xích Hỏa, nhưng lúc này nội thương và ngoại thương của hắn rất nặng, thân thể lại càng đến bên bờ của sự sụp đổ, nếu tiếp tục dùng Diệt Thiên Tuyệt Địa, có lẽ thân thể hắn sẽ bạo liệt ở trong nháy mắt.

Mà vận dụng Long Hồn lĩnh vực, sẽ làm cho hắn ngoài thân thể bị tiêu hao ra, tinh thần cũng xuất hiện hao tổn khổng lồ... Nhưng ở dưới tình huống không thể sử dụng Diệt Thiên Tuyệt Địa, ngay cả hao tổn khổng lồ hơn nữa, và có thể ngăn chặn hết thảy chuyện ngoài ý muốn, hoàn toàn giết hết Phượng Xích Hỏa, hắn dứt khoát mở ra Long Hồn lĩnh vực. Long Hồn lĩnh vực chẳng những để cho một kiếm này của hắn đánh trúng đối phương, mà quan trọng nhất là nó có thể làm cho đối phương ở trong sự sợ hãi, buông lỏng huyền lực hộ thân.

Nếu Phượng Xích Hỏa ở trạng thái bình thường, Long Hồn lĩnh vực cũng chỉ có thể ảnh hưởng chút ít đến hắn, nhưng trường hợp Phượng Xích Hỏa bị đả thương toàn thân, tâm thần đại loạn thì lại là chuyện khác, tinh thần của hắn bị đánh tan hơn phân nửa trong nháy mắt, Vân Triệt đột nhiên xông lên, dùng tất cả lực lượng cuối cùng của mình, ngưng tụ ở trên hai tay.

- Vẫn Nguyệt Trầm Tinh!!

Trọng kiếm giơ lên, Phượng viêm bùng cháy, Long khuyết chứa đầy luồng lực lượng cuối cùng của Vân Triệt, mang theo một loại hơi thở tử thần, đánh về phía trái tim Phượng Xích Hỏa... Đối mặt với tử vong gần tới, Phượng Xích Hỏa ở trong sự sợ hãi vẫn vươn hai tay ra che ở trước người theo bản năng, thậm chí miễn cưỡng mở ra một đạo huyền lực phòng ngự.

Oanh!!!!

Cả vùng đất bị băng liệt, phòng ngự mà Phượng Xích Hỏa ở dưới trạng thái sắp hỏng nhấc lên, yếu ớt tựa như bọt xà phòng, trong tiếng nổ kinh thiên động địa, một đạo liệt ngân nhanh chóng lan tràn ở dưới chân Vân Triệt, kéo dài tới trăm trượng ra ngoài, mà Phượng Xích Hỏa đã hoàn toàn biến mất ở trong tầm mắt... Thân thể của hắn, không biết đã bị oanh xuống mặt đất bao sâu.

Lạch cạch...

Lạch cạch...

Máu tươi chảy ra từ hai ngón tay Vân Triệt nhanh chóng lưu lại ở dưới chân, giọt giọt vỡ vụn ra, một kích toàn lực vừa rồi, để cho toàn thân hắn mở ra thêm trên trăm đạo vết rách, máu tươi nhuộm đỏ thân thể của hắn giống như huyết sát ma thần bò ra từ tu la chiến trường, ngay cả gió phật qua thân thể của hắn, cũng mang theo mùi máu tươi gay mũi.

Rốt cục... Kết thúc...

Phanh!!

Long khuyết vô lực rơi từ tay Vân Triệt xuống, trong tiếng vang trầm nặng, hồng quang trong hai tròng mắt Vân Triệt biến mất, huyền cương cũng trở lại trong cánh tay hắn, hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại, sau khi toàn thân lung lay một cái, rốt cục cũng té trên mặt đất... thời điểm quyết tâm giết chết Phượng Xích Hỏa, hắn đã biết trận chiến này sẽ vô cùng thảm thiết. Bởi vì lấy thực lực của hắn hôm nay nếu thật muốn giết chết một vị vương tọa hậu kỳ, nhất định phải trả cái giá cực kỳ thảm thiết. Cuối cùng, hắn cũng thành công... Địa Huyền giết hết Vương Huyền hậu kỳ, có thể nói hắn đã sáng lập một thần thoại chưa bao giờ có trên Thiên Huyền đại lục.

Lúc ban đầu hắn xuất kỳ bất ý nện đứt một cánh tay Phượng Xích Hỏa, đã hiện lên tác dụng cực kỳ quan trọng, nếu không ngay cả khi hắn ở trong trạng thái cực hạn, cũng khó có thể áp chế Phượng Xích Hỏa.

- Phải... Lập tức... Rời đi... nơi này...

Vân Triệt khó khăn vươn tay ra đặt lên mặt đất, dùng hết khí lực toàn thân, mới làm cho mình tiến về phía trước mấy tấc. Chuyện quan trọng nhất của hắn hẳn là chữa thương, nhưng nơi này là Phượng Hoàng Sơn mạch, là địa bàn Phượng Hoàng Thần Tông! Phía dưới, còn có Phượng Hoàng đại trận. Hắn và Phượng Xích Hỏa giao thủ tạo ra động tĩnh rất lớn, rất có thể đã kinh động đến người Phượng Hoàng Thần Tông, nếu như hắn không lập tức rời đi, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi. Đến lúc đó, đừng nói là một vương tọa, cho dù là một đệ tử hạ đẳng nhất của Phượng Hoàng Thần Tông, cũng có thể giơ tay lấy tính mạng của hắn.

Hắn nhìn về phía tay trái của mình, dùng ý niệm lần lượt gọi Tuyết Hoàng Thú, nhưng huyền ấn chớp động nhiều lần, Tuyết Hoàng Thú vẫn không có xuất hiện. Huyền ấn không có biến mất, chứng minh Tuyết Hoàng Thú cũng chưa chết, nhưng một kích kia của Phượng Xích Hỏa, đủ để cho nó trọng thương gần chết.

- Hô... Hô... Ách...

Tiếng rên rỉ trầm trọng mà thống khổ, bỗng nhiên từ cánh tay Vân Triệt truyền đến, hơn nữa nó còn từ xa truyền đến gần, sắc mặt Vân Triệt biến hóa, cố gắng xoay đầu lại, dưới cái rãnh do Thiên Lang Trảm tạo ra, bỗng nhiên lộ ra một cái tay... Tiếp theo, một bóng người toàn thân là máu, bò đi lên.

Phượng Xích Hỏa!!

- Nguy rồi... Hắn còn chưa chết!

Mạt Ly trầm giọng nói.

Có thể nói lúc này Phượng Xích Hỏa đã thê thảm tới cực điểm, cả người cũng là huyết nhục mơ hồ, tìm không được nửa điểm bộ dạng con người. Nhưng hắn vẫn còn sống, hơn nữa từ trong khe rãnh nhanh chóng đi lên, chứng minh tình huống của hắn, ít nhất tốt hơn Vân Triệt nhiều.

Không thể nào... Dưới Long Hồn lĩnh vực... Hắn gần như không có năng lực phòng ngự... làm sao hắn có thể không chết...

Phượng Xích Hỏa lung la lung lay đứng lên, vừa nhìn thấy Vân Triệt gục trên mặt đất, toàn thân là máu thì thân thể của hắn cũng lay động, trong miệng phát ra tiếng cuồng tiếu điên loạn:

- Hmm... Ha ha... Ha ha ha ha... Ngươi cái tên... Tiểu tạp chủng này... Làm sao có thể... giết ta...

Hắn cất bước đi về phía trước, từng bước đi về phía Vân Triệt, trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn:

- Ta muốn xé nát ngươi... từng chút một... mang toàn thân của ngươi... hoàn toàn xé nát...

Đúng lúc này, trong thiên không bỗng nhiên có một bóng dáng khổng lồ lướt đến, kèm theo một tiếng huýt gió có chút suy yếu, Vân Triệt khó khăn ngẩng đầu, trong mắt hắn toát ra vẻ mừng như điên:

- Tiểu Thiền!!

Gần như một nửa lông vũ của Tuyết Hoàng Thú bị nhuộm thành màu máu, nhưng nó vẫn kiên cường bay tới, nó đi tới chỗ Vân Triệt, hai cánh vỗ nhẹ, ba đạo băng nhận kèm theo hàn quang, thẳng tắp bay về phía Phượng Xích Hỏa.

Phốc phốc phốc!!

Nếu là bình thường, công kích của Tuyết Hoàng Thú làm sao có thể xúc phạm tới Phượng Xích Hỏa nửa phần, nhưng lúc này toàn thân Phượng Xích Hỏa đã bị tàn phá đến mức không thể chịu nổi, ngay cả đi cũng không vững, nên không thể nào ngăn cản công kích của Tuyết Hoàng Thú. Ba đạo băng nhận dễ dàng xuyên qua thân thể Phượng Xích Hỏa, trong đó có một cây, xuyên qua cổ họng Phượng Xích Hỏa tạo thành một lỗ máu lớn.

Ánh mắt Phượng Xích Hỏa trừng lớn, thời điểm băng nhận đánh vào, thân thể hắn nặng nề té về phía sau, không còn động tĩnh gì nữa, một vũng máu lớn nhanh chóng lan tràn... Lần này, hắn đã chết đến không thể chết lại. Có lẽ, hắn rất nhiều lần nghĩ tới mình sẽ kết thúc tính mạng như thế nào, nhưng tuyệt đối không thể nào nghĩ đến, mình sẽ chết thảm như vậy, hơn nữa sẽ không nghĩ tới, mình phải chết ở trong tay một huyền giả chỉ có tu vi Địa Huyền cảnh và huyền thú của hắn.

Vân Triệt thở phào nhẹ nhõm, dưới trạng thái tinh thần thả lỏng, tác dụng phụ của việc phát động Long Hồn lĩnh vực cũng mãnh liệt kéo đến, nó khiến cho ý thức của hắn xuất hiện sự hoảng hốt nghiêm trọng. Hắn vươn tay về phía Tuyết Hoàng Thú, dùng thanh âm khàn khàn nói:

- Tiểu Thiền... Chúng ta... Đi mau... Càng cao càng tốt... Càng xa càng tốt...

Tuyết Hoàng Thú nổi lên một trận gió nhẹ, thổi Vân Triệt lên trên lưng của nó, sau đó nó vỗ cánh dựng lên, bay thẳng vào trời cao.

Cuối cùng tâm thần Vân Triệt cũng dẹp yên một chút, mà lúc này bỗng nhiên Mạt Ly lạnh lùng lên tiếng:

- Tốt nhất ngươi nên tận lực giữ vững ý thức thanh tĩnh... Trước ngươi kêu nó nhiều lần như vậy, nó cũng không có lập tức xuất hiện, ngươi phải biết nó bị đả thương rất nặng, hơn nữa còn bị đả thương ở cánh. Mặc dù hiện tại nó miễn cưỡng bay lên, nhưng nhất định không bay được xa.

Vân Triệt:

"..."

Lời Mạt Ly nói cũng không phải là chuyện giật gân, Vân Triệt cắn đầu lưỡi một cái, để cho tinh thần của mình xuất hiện sự thanh tỉnh ngắn ngủi, hắn nhất thời cảm giác được toàn thân Tuyết Hoàng Thú cũng đang run rẩy kịch liệt, bình thường nó gặp phải cuồng phong lớn hơn nữa, cũng có thể vững vàng đi qua, nhưng lúc này một trận gió bình thường thổi tới, cũng khiến cho thân thể của nó xuất hiện sự lay động kịch liệt.

- Tiểu Thiền... Chịu đựng!

Vân Triệt thấp giọng hô, nếu như không thể bay ra Phượng Hoàng Sơn mạch, hắn đúng là phải chết không thể nghi ngờ.

Nhưng hiển nhiên hắn đánh giá thấp thương thế của Tuyết Hoàng Thú, sau khi bay được hơn mười, một trận gió mạnh ập đến, Tuyết Hoàng Thú bỗng nhiên phát ra một tiếng rên rỉ thống khổ, hai cánh chợt chao đảo, sau đó cả người cứ như vậy rơi xuống.

- Tiểu Thiền!!

Vân Triệt la lên nhưng Tuyết Hoàng Thú không có chút phản ứng nào, bởi vì nó đã là trực tiếp trên không trung hôn mê rồi. Vân Triệt có Phượng Hoàng huyết mạch, Long Thần huyết mạch, có bí quyết chân thần hộ thân, thân thể vô cùng biến thái, thương nặng cỡ nào cũng có thể vượt qua. Nhưng Tuyết Hoàng Thú lại không, nó chỉ là một con huyền thú bình thường. Dưới tình trạng trọng thương lại giãy dụa phi hành lâu như vậy, đã là cực hạn của nó.

Vân Triệt theo Tuyết Hoàng Thú rơi xuống, hai tay đã không có lực lượng ngay cả tuyết vũ của nó cũng vô pháp nắm lại, hắn và Tuyết Hoàng Thú từ từ ly tán trên không trung... Rơi không bao lâu, thân thể của hắn nặng nề đập vào một mảnh thổ địa cũng không cứng rắn cho lắm... hình như đó là một sườn dốc có độ nghiêng rất lớn, sau khi hắn rơi xuống, Tuyết Hoàng Thú và hắn nhanh chóng quay cuồng đi về các phương hướng khác nhau, trong lúc quay cuồng, tầm mắt hắn mơ hồ nhìn thấy địa phương bọn họ lăn xuống, không biết đây là một cái sườn đồi sâu bao nhiêu!! Tầm mắt nhìn khắp sườn đồi, nhìn qua thấy từng ngọn núi thấp bé... Không có một ngọn núi nào vượt qua độ cao lúc này của hắn.

Trong một sát na này, hắn nhất thời hiểu ra mình và Tuyết Hoàng Thú đã rơi vào đỉnh núi cao nhất Phượng Hoàng thần mạch, bọn họ đang lăn từ đỉnh ngọn núi cao nhất... xuống phía dưới...

Rốt cục thân thể cũng từ sườn đồi, biến thành thẳng tắp rơi xuống... Đầu hắn hướng về phía trước, nhưng không nhìn thấy phía dưới, là sơn thể hay là sườn núi... Hay là cứ như vậy rơi xuống, cho đến chân núi.

Ở trong cuồng phong gào thét, tinh thần, thể lực tiêu hao nghiêm trọng, toàn thân bị đả thương nghiêm trọng nên hắn không cách nào khống chế thân thể ở trên không, thậm chí không cách nào tụ lên bất kỳ đạo huyền lực phòng ngự... Hắn không xác định, mình có huyết mạch cùng lực lượng của thần bảo vệ có thể ở dưới trạng thái không có huyền lực bảo vệ, thừa nhận lực đánh vào khi rơi xuống đất hay không... Có bị trực tiếp tan xương nát thịt hay không...

Thanh âm cuồng phong gào thét che đậy tất cả thính giác, trong ý thức của Vân Triệt, trừ tiếng gió gào thét ra, không có những thứ khác, ngay cả khí lực gào thét cũng hoàn toàn mất đi. Mười mấy tức thời gian đi qua, bên tai vẫn là tiếng gió gào thét, rốt cục...

Phanh!!!!

Hắn nghe được thanh âm lúc mình rơi xuống đất, hình như còn có tiếng một cô bé kêu sợ hãi...

Cảm giác đau đớn biến mất, tầm mắt của hắn nhanh chóng mơ hồ... một nửa hình ảnh cuối cùng là sườn đồi cao cao, một nửa là bầu trời xanh thăm thẳm, bỗng nhiên bầu trời xanh thăm thẳm xuất hiện một gương mặt xinh đẹp giống như mộng ảo, nàng trợn to đôi mắt so với tinh thần còn sáng hơn lên nhìn hắn, đôi mắt này tinh khiết giống như kiều nguyệt, tràn đầy sự hồn nhiên, kinh sợ, kinh ngạc, tò mò... bên người Vân Triệt có quá nhiều tuyệt sắc giai nhân, nhưng gương mặt giống như mộng ảo này, vẫn khiến tâm thần hắn kịch liệt run run...

Thật là đẹp...

Là Thiên đường... Tiên nữ à...

Hình ảnh xinh đẹp không nên thuộc về nhân gian này, trở thành ý thức cuối cùng của Vân Triệt, tiếp theo hắn hoàn toàn mất đi tri giác.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment