.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_414" class="block_" lang="en">Trang 207# 2
Chương 414: Mạng đổi mạng
- Chạy đi, làm sao ngươi không chạy nữa? Là nhận mệnh rồi, hay là bị hù dọa đến vỡ mật?
Phượng Xích Hỏa cười như điên:
- Quên đi, trò chơi mèo bắt chuột cũng nên kết thúc, mặc dù ta đang hao tốn quá nhiều thời giờ trên người ngươi, nhưng thu hoạch ngoài ý muốn khổng lồ như vậy, cũng không lỗ. Nghe nói ngươi là phò mã hoàng thất Thương Phong… Chậc chậc, nếu để cho Điểu hoàng đế cùng một đám quốc dân cấp thấp của Thương Phong quốc biết, đường đường là Phò mã lại là Yêu Nhân Huyễn Yêu Giới, không biết phải phản ứng của bọn họ đặc sắc tới cỡ nào... Ha ha ha ha.
Sau khi cuồng tiếu, sắc mặt Phượng Xích Hỏa bỗng nhiên trầm xuống:
- Mặc dù ta không giết ngươi, nhưng trước khi giao ngươi cho tông chủ, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết! Đây là món nợ ngươi đã đùa giỡn ta... Hiện tại ta sẽ tính toán thật tốt với ngươi.
Phượng Xích Hỏa từ không trung chợt đáp xuống, cánh tay vung mạnh lên, thoáng chốc, một đạo hỏa trụ rộng chừng ba trượng bay vụt xuống, sau đó nhanh chóng biến hóa, lúc gần tới trước mặt Vân Triệt, đã hóa thành một con Hỏa Diễm Phượng Hoàng đang bay lượn, nhiệt độ cực nóng dường như muốn hòa tan cả cả vùng đất này.
Vân Triệt không sợ Phượng Hoàng Hỏa Diễm chút nào, nhưng trong ngọn lửa còn có huyền lực vương tọa cấp cao đánh sâu vào, lập tức sắc mặt Vân Triệt ngưng trọng, trong nháy mắt nắm chặt lấy Long Khuyết, rống to một tiếng, trọng kiếm lực nghịch không mà lên, trực tiếp nghênh đón Hỏa Diễm Phượng Hoàng.
Hô!!
Phượng Hoàng Viêm cùng phong bạo trọng kiếm chính diện chạm vào nhau, tóc Vân Triệt cuồng loạn bay, khuôn mặt cũng xuất hiện vặn vẹo, trọng kiếm lực chỉ chống đỡ được nửa hơi thời gian, liền bị hoàn toàn nghiền nát, Hỏa Diễm Phượng Hoàng cuồng bạo đánh sâu vào người Vân Triệt cùng Tuyết Hoàng Thú.
Thanh âm bộc phá của Phượng Hoàng viêm giống như sấm sét cuồn cuộn, một cỗ nóng rực vô cùng kinh khủng khiến cho không gian xung quanh cũng chợt bành trướng, lập tức, trong ngọn lửa truyền đến tiếng kêu rên của Vân Triệt cùng Tuyết Hoàng Thú, một người một thú bị đánh bay ra hai phía khác nhau, một bay về phía đông, một bay về phía Tây...
- Tiểu Thiền!
Tuyết Hoàng Thú hoàn toàn mất đi thăng bằng giống như lá rụng bị cuồng phong cuốn đi, bay ra mấy trăm trượng... Vốn hai cánh là màu tuyết trắng, nhanh chóng biến thành màu đỏ kinh tâm động phách, sau khi rơi xuống, không nhúc nhích một cái. Dù sao nó chỉ là một con Thiên Huyền thú làm sao có thể thừa nhận một kích của vương tọa cấp cao.
Phanh!
Vân Triệt cũng nặng nề rơi xuống đất, kịch liệt đánh sâu vào mặt đất tạo ra một hố sâu cực lớn. Sau khi rơi xuống y phục của Vân Triệt rách nát, nhuốm máu, tứ chi không ngừng co quắp, gần như dùng hết lực lượng toàn thân hắn mới vịn vào Long Khuyết từ từ đứng lên, thở hổn hển.
- Mạt Ly, lấy tình trạng thân thể hiện tại của ta, có thể duy trì trạng thái ‘Luyện Ngục’ trong bao lâu?
Vân Triệt trầm giọng hỏi.
Mạt Ly cũng rất rõ ràng, Phượng Xích Hỏa nhận ra Huyền Cương, như vậy bất luận như thế nào đều phải giết hắn, mà muốn giết Phượng Xích Hỏa, hắn phải mạnh mẽ mở cảnh quan Luyện Ngục ra, sau đó nàng thận trọng nói:
- Mười lăm tức… Đó là cực hạn nhất, cũng không thể vượt qua hai mươi tức. Nếu không, mạch máu toàn thân của ngươi sẽ bạo nổ, coi như là Đại Đạo Phù Đồ Quyết cũng không thể nào cứu được ngươi!
- Chậc chậc, thật không tệ, khó trách hoàng tử đặc biệt phái ta tới giết ngươi, quả nhiên có chút tài năng, một chiêu vừa rồi ta dùng ba thành lực lượng vẫn không thể đánh ngươi gần chết, vẫn có thể đứng lên.
Phượng Xích Hỏa từ không trung hạ xuống, không nhanh không chậm đi tới gần Vân Triệt, ánh mắt khinh miệt giống như đang nhìn một con dê đang đợi làm thịt, hắn hoạt động cánh tay, trong mắt lóe lên vẻ tàn bạo:
- Ngươi để cho cánh tay này của ta chảy không ít máu, ngay cả xương cũng xuất hiện vài vết nứt, để báo đáp phần ân tình này của ngươi, ngươi nói xem ta nên tách xương toàn thân ngươi, hay là bẻ gãy từng đoạn đây?
Vân Triệt cắn chặt hàm răng, cứng rắn rút trọng kiếm lên, toàn thân lảo đảo muốn ngã:
- Hôm nay, cho dù phải chết, ta cũng sẽ liều mạng lưu lại vài vết thương trên người ngươi.
Nói xong, Vân Triệt hét lớn một tiếng, lung la lung lay giơ trọng kiếm lên, đánh tới Phượng Xích Hỏa cách hắn chỉ có ba bước.
- Ha ha ha ha!
Trọng kiếm chạm mặt mà đến không có nửa điểm khí thế, ngược lại thân thể Vân Triệt tùy thời có thể té xuống, Phượng Xích Hỏa cười to một tiếng, khinh miệt đưa tay chụp vào Long khuyết:
- Chỉ bằng ngươi cũng xứng đả thương...
Lúc tay Phượng Xích Hỏa sắp đụng vào Long Khuyết, ánh mắt Vân Triệt đột nhiên biến đổi, trong nháy mắt"Luyện Ngục" mở ra, Vân Triệt vốn lảo đảo muốn ngã giống như một con mãnh thú bỗng nhiên thức tỉnh ở trong vực sâu, toàn thân bộc phát ra khí thế tuyệt luân kinh khủng.
- Vẫn Nguyệt Trầm Tinh!
Một tiếng rồng ngâm rung trời từ trên Long Khuyết phóng ra, cả vùng đất dưới chân Vân Triệt đột nhiên chấn động, vết rách giống như mạng lưới điên cuồng lan tràn... Bất thình lình biến hóa, khiến cho sắc mặt Phượng Xích Hỏa đại biến, nhưng khoảng cách gần như thế, coi như là thần tiên cũng khó có thể phản ứng lại… Một kiếm này bao hàm toàn bộ lực lượng của Vân Triệt hung hăng đập vào trên cánh tay của hắn.
Oanh!!
- Răng rắc
Thanh âm xương cốt vỡ vụn bị dìm trong tiếng lực bạo kinh thiên động địa, núi đá xung quanh bị Phong bạo của trọng kiếm điên cuồng xoáy lên, sau đó bị phá thành bụi phấn rất nhỏ. Xương khuỷu tay ở cánh tay trái của Phượng Xích Hỏa bị trực tiếp nện đứt, cả người bị đánh bay ra ngoài trăm trượng, hung hăng đụng vào một khối núi đá cao lớn, đập nát núi đá.
Lấy thực lực của Vân Triệt phải liên thủ với Hạ Khuynh Nguyệt mới có thể đánh bại Lăng Thiên Nghịch- Vương huyền cảnh cấp sáu. Bây giờ muốn một mình chiến thắng Phượng Xích Hỏa- Vương Huyền cảnh cấp tám, bình thường đối kháng, hắn không có một chút phần thắng nào! Nhưng nếu có thể tiếp tục mở Luyện Ngục, có lẽ hắn có thể cùng Phượng Xích Hỏa đối kháng, còn muốn giết chết hắn, gần như không có khả năng... Huống chi, trạng thái Luyện Ngục của hắn nhiều nhất chỉ có thể mở ra mười lăm tức, vượt qua mười lăm tức, hắn chính là đang liều mạng, vượt qua hai mươi tức đó chính là tự tìm chết.
Mà hắn muốn giết chết Phượng Xích Hỏa, hi vọng duy nhất chính là dùng hết tất cả lực lượng cùng ý chí của chính mình, thậm chí tiêu hao cả tánh mạng! Đồng thời, còn phải dùng hết tất cả sách lược cùng thủ đoạn —— cho dù là hèn hạ vô sỉ.
Lấy cường độ thân thể Vân Triệt, Phượng Xích Hỏa chỉ dùng một kích ba thành lực lượng, hoặc là hỏa diễm thuộc tính công kích sẽ không khiến hắn chật vật như vậy, ngay cả y phục cũng rách nát, cùng vô số vết thương nhỏ miệng cũng là hắn dùng lực lượng của mình làm ra… Còn vì sao một khắc kia lại có hiệu quả tốt hơn rất nhiều so với dự liệu... Trực tiếp phế đi một cánh tay của Phượng Xích Hỏa!
Đối mặt với Phượng Xích Hỏa chỉ sử dụng được một cánh tay, hi vọng của hắn tự nhiên lớn hơn rất nhiều!
Một tiếng gào thét cực kỳ tức giận vang lên, Phượng Xích Hỏa từ trong đá vụn đứng lên, toàn bộ cánh tay trái của hẳn rủ xuống, hình dáng vặn vẹo đến đáng sợ, tay phải nắm lại đã đau đớn khó nhịn, cánh tay trái bị gãy xương, hắn điên cuồng gầm lên:
- Vân Triệt... Ta muốn băm thây ngươi thành vạn đoạn.
Phượng Xích Hỏa sống hơn trăm tuổi, kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú, cũng không phải loại người cuồng vọng tự đại, coi trời bằng vung, ngược lại, khi đối mặt với đối thủ kém hơn mình, hắn cũng rất hết sức cẩn thận... Nhưng, Vân Triệt thật sự quá yếu, chỉ ở Địa Huyền cảnh yếu hơn hắn hẳn hai đại cảnh giới, hắn làm sao sẽ đi phòng bị? Một con Mãnh Hổ đối mặt một con sói bị thương có lẽ sẽ có lòng phòng bị, nhưng làm sao có thể có đề phòng một con thỏ nhỏ bị thương chứ.
Cánh tay của hắn kịch liệt đau nhức, nhưng cũng không bằng khiếp sợ trong lòng hắn… Lực lượng mà Vân Triệt bỗng nhiên bộc phát là lực lượng chỉ có Vương tọa cao cấp mới có thể có, làm sao có thể xuất ra từ trong tay Huyền giả Huyền cảnh.
Hắn vừa rống một tiếng, bỗng nhiên trước mắt xuất hiện bóng người thoáng một cái, thật không ngờ Vân Triệt sẽ chủ động tấn công, lúc này khí thế trên người không yếu chút nào, trong mắt hắn hiện lên hào quang màu đỏ như máu.
- Chết!!
Trong nháy mắt, tức giận cùng oán hận che mất tất cả tâm tình của Phượng Xích Hỏa, hắn hét lớn một tiếng, cánh tay phải đánh ra, bàn tay huyền lực quán chú cuồng bạo trực tiếp chụp vào ngực Vân Triệt, muốn trực tiếp xé nát trái tim của Vân Triệt. Hiện tại, hắn không quản Vân Triệt có phải Yêu Nhân Huyễn Yêu Giới hay không, dưới cơn tức giận tột độ, hắn chỉ muốn xé toàn thân hắn thành mảnh nhỏ.
Tê!
Phượng Xích Hỏa đánh hụt một chưởng, xung quanh đồng thời xuất hiện bốn thân ảnh Vân Triệt, dù sao Phượng Xích Hỏa có kinh nghiệm cực kỳ phong phú, mặc dù kinh bất loạn, trực tiếp không đi khóa phương vị Vân Triệt, huyền lực toàn thân Phượng Hoàng bắt đầu khởi động đánh ra bốn phía.
Phanh!!
Vân Triệt nhanh chóng xuất hiện phía sau Phượng Xích Hỏa, Long Khuyết cứng rắn nện vào lưng Phượng Xích Hỏa, cùng lúc đó, trong nháy mắt, huyền lực của Phượng Xích Hỏa nổ tung, đánh mạnh vào ngực Vân Triệt.
Hai cổ lực lượng khác nhau đồng thời bộc phát, làm cho thân núi xung quanh kịch liệt run rẩy, ngực của Vân Triệt bắn ra một vòi máu, hung hăng bay ra ngoài, Phượng Xích Hỏa còn đau nhiều hơn, bị Long Khuyết hung hăng đập xuống, sau đó như lăn trên đất rất xa, sau lưng bị nện ra một cái rãnh sâu nửa ngón tay. Lập tức, hắn đập tay nhảy dựng lên, còn chưa kịp ứng vững, lại chợt phát hiện Vân Triệt đột nhiên dừng lại giữa không trung, sau đó toàn thân đốt lửa giống như một đạo lưu tinh phi về phía hắn.
- Phượng Dực Thiên Khung!
- Cái... Cái gì!
Phượng Xích Hỏa trợn mắt, làm sao cũng không thể tin được, Vân Triệt có thể ở giữa không trung mượn lực trong trạng thái đập bay. Lập tức, hai mắt hắn âm trầm, một đoàn Phượng Hoàng Viêm nồng đậm tới cực điểm ở trên tay phải thiêu đốt... Toàn bộ bàn tay ngưng tụ tất cả lực lượng của hắn, sau đó hắn gầm gừ phẫn nộ đánh về phía Vân Triệt.
Đối mặt với công kích của Phượng Xích Hỏa, tốc độ rơi của Vân Triệt vẫn không giảm, ngay cả phương hướng cũng không có chếch đi một chút nào, hẳn là muốn liều mạng chịu một kích này của Phượng Xích Hỏa, cũng muốn đánh ra một kiếm... Toàn lực đánh ra, Phượng Xích Hỏa ngay cả muốn nhận chiêu cũng không còn kịp nữa, đối mặt với đả pháp lấy mạng đổi mạng này của Vân Triệt, Phượng Xích Hỏa gắt gao trợn mắt, hô lớn:
- Muốn chết!
Oanh!!!!!!
Long Khuyết của Vân Triệt cùng chưởng tay của Phượng Xích Hỏa đồng thời đánh trên người đối phương... Trong nháy mắt, mạch máu trên cánh tay Vân Triệt đứt gãy, trước ngực tuôn ra một dòng máu, xương sườn cùng xương ngực gãy lìa vài cái, ngay cả nội tạng cũng xuất hiện vết rách, cả người trực tiếp bị đánh lên cao trăm trượng.
Về phần Phượng Xích Hỏa, xương ngực cùng xương sườn ở bên trái rung chuyển, vị trí trái tim trực tiếp chếch đi một tấc, máu từ miệng vết thương phun ra như suối. Hắn không cách nào tưởng tượng được, mình lại bị một kiếm của hậu bối Huyền cảnh đánh trọng thương thành như vậy, mà tên kia bị một kích toàn lực của mình chính diện đập trúng, nhưng không vẫn không thể đánh nát thân thể đối phương, thậm chí lực lượng còn chưa đánh vào nội tạng đối phương đã bị gắt gao ngăn cản.
Lực lượng như vậy, thân thể như vậy làm sao chỉ ở Địa Huyền cảnh... Làm sao có thể?
Trong mấy phút giao thủ ngắn ngủi, toàn thân hai người đều là máu, toàn thân bị đả thương. Bởi vì thứ mà Vân Triệt muốn không phải là giao thủ với hắn, cũng không phải là bảo vệ tánh mạng hoặc đánh bại hắn, mà là muốn hắn chết! Vì giết chết Phượng Xích Hỏa, trong mười mấy tức ngắn ngủi, hắn phải dốc tất cả lực lượng dồn vào công kích, mà không phân tán bất kỳ lực lượng cùng thời gian đi phòng ngự và trốn tránh.
- Thiên —— Lang —— Trảm!!
Ở trên không trung, Vân Triệt hoàn toàn không bận tâm đến nội thương ngoại thương, không đợi thân thể thăng bằng, trọng kiếm đã lần nữa toàn lực oanh kích, một đạo Thiên Lang chi ảnh gào thét xông về Phượng Xích Hỏa, hung hăng trùng kích trước ngực hắn...
Lập tức, lực lượng Phượng của Xích Hỏa nảy lên, gắt gao chống đỡ Thiên Lang chi ảnh, nhưng thân thể của hắn bị xung kích rút lui cực nhanh, trong nháy mắt, hai chân cày mặt đất ra khe rãnh to lớn mười mấy trương, khó khăn lắm mới triệt tiêu được uy lực của Thiên Lang trảm, nhưng hắn còn chưa kịp lấy hơi, Vân Triệt đã từ không trung rơi xuống, một kiếm xuất ra.
Phượng Xích Hỏa oa oa kêu to, ngưng lửa làm kiếm, nhưng lần này, hắn không công kích Vân Triệt, mà là lấy Phượng Hoàng viêm kiếm toàn lực chống đỡ trọng kiếm của Vân Triệt... Vân Triệt liều mạng, nhưng Phượng Xích Hỏa làm sao lại cam nguyện cùng Vân Triệt lấy mạng đổi mạng. Đến giờ phút này, đối mặt lực lượng cường đại kinh khủng, chỉ có kẻ điên mới lấy mạng đổi mạng đi đả thương Vân Triệt, rất nhanh sự phẫn nộ của hắn đã biến thành kiêng kỵ cùng sợ hãi.
Mỗi một kiếm của Vân Triệt đánh ra, mạch máu trên cánh tay bạo nổ mấy chục cái, trong nháy mắt, hai tay đỏ một mảnh, giống như vừa mới vừa nhuộm qua Huyết Trì. Miệng vết thương trên người đang không ngừng chảy máu, nội thương ltheo mỗi lần hắn công kích không ngừng tăng lên, nhưng hắn không thèm chú ý, mỗi một kiếm xuất ra đều hung ác đến mức tận cùng.
Oanh! Oanh! Oanh! Oanh...