Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 412 - Chương 413: Huyền Cương Bại Lộ.

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_413" class="block_" lang="en">Trang 207# 1

 

 

 

Chương 413: Huyền Cương bại lộ.



Còn hơn mười ngày nữa chính là trận tranh tài bảy nước, cho nên dòng người ở Thần Hoàng Thành có thể nói một ngày so với một ngày càng thêm khổng lồ, nhưng ngay tại thời điểm này làm sao lại đột nhiên phong tỏa cửa thành?

Khả năng lớn nhất chính là Phượng Xích Hỏa bị ám toán đến mức tức giận công tâm, tìm hơn nửa đêm lại càng tức đến mức một Phật xuất thế hai Phật thăng thiên, cho nên thông qua Phượng Hi Thần tạm thời phong tỏa cửa thành, chỉ có thể vào không thể ra.

Vân Triệt lui về phía sau hai bước, rất nhanh trong đầu hiện lên mấy ý niệm, sau đó tốc độ bỗng nhiên tăng nhanh, mạnh mẽ đụng tan hai vệ binh gác thành, xông thẳng đi ra.

- Ngăn hắn lại!

Động tác của Vân Triệt không khác gì chọc tổ ong vò vẽ, mười mấy vệ binh gác thành gần đó thoáng cái đã chạy lại. Vân Triệt nắm Long khuyết trong tay cũng không thèm nhìn tới chung quanh, một kiếm quét ngang, cuồng bạo Trọng Kiếm lực giống như gió lốc ngày tận thế hung hăng quét bay vệ binh canh gác thành đang vây công mà đến, toàn bộ hồi lâu không cách nào đứng lên, ngay cả vũ khí trong tay cũng bị phá hủy trong nháy mắt.

Bầu trời chẳng qua hơi sáng, hơn nữa chưa từng có người nào dám ở Thần Hoàng Thành lỗ mãng, cho nên thủ vệ cửa thành tương đối yếu kém, mặc dù nhận được lệnh phong thành, nhưng cửa thành vẫn mở rộng như cũ, không có đóng cửa. Sau khi Vân Triệt quét tất cả trở ngại, không chờ bọn họ tiếp tục phản ứng, đã nhanh chóng đi ra khỏi cửa thành, đi đến ngoài thành mới gọi Tuyết Hoàng Thú ra cưỡi đi.

- Mau... Mau báo cho Xích Hỏa đại nhân.

Một vệ binh gác thành ngã xuống đất dùng hết toàn lực quát um lên.

Một khắc sau, một đạo sóng lửa ở bầu trời cửa thành gào thét mà qua, đuổi theo phương hướng mà Vân Triệt bỏ chạy, mà cái người đó chính là Phượng Xích Hỏa. Phượng Hi Thần mệnh lệnh cho hắn, muốn hắn tiến hành ám sát Vân Triệt, chẳng những không thể để cho bất luận kẻ nào biết, thậm chí không thể lưu lại bất cứ dấu vết gì.

Nhưng hiển nhiên, Phượng Xích Hỏa đã bị cơn tức làm cho u mê, vì muốn hoàn toàn đánh chết Vân Triệt, thậm chí đã làm ra động tĩnh lớn. Dù sao, bị một tiểu bối Địa Huyền cảnh trêu chọc đến mức chật vật không chịu nổi, nhục nhã như vậy hắn chưa bao giờ trải qua, không giết Vân Triệt, hắn khó tiêu mối hận trong lòng!

Tốc độ của Tuyết Hoàng Thú tự nhiên nhanh hơn Vân Triệt rất nhiều, ngay cả Phượng Xích Hỏa tìm đúng phương hướng, nhất thời cũng không thể đuổi kịp. Nhưng Vân Triệt không quen thuộc địa hình ngoài Thần Hoàng Thành, mà Thương Nguyệt chuẩn bị bản đồ cho hắn cũng chỉ có tuyến đường từ Thương Phong Hoàng Thành đến Thần Hoàng Thành, cùng với cấu thành cơ bản của Thần Hoàng Thành không có đánh dấu địa hình ngoài thành Thần Hoàng Thành, cho nên hắn có thể tìm được địa thế thích hợp để hoàn toàn bỏ rơi Phượng Xích Hỏa hay không, hoàn toàn dựa vào mạng cùng vận khí.

Mà Phượng Xích Hỏa thân là người Phượng Hoàng Thần Tông, đối với vùng này tất nhiên quen thuộc tới cực điểm. Mặc dù tốc độ của Tuyết Hoàng Thú cực nhanh, nhưng vẫn sẽ lưu lại một từng sợi hàn khí rất dễ dàng trở thành dấu vết để truy tung.

Ở dưới sự điều khiển của Vân Triệt, tốc độ của Tuyết Hoàng Thú tăng lên tới cực hạn, như một đạo thiểm điện xẹt qua không trung trong nháy mắt đã rời xa Thần Hoàng Thành hơn mười dặm.

Trên đường đi, sắc mặt Vân Triệt bình tĩnh mà âm trầm, phần lớn khu vực gần Thần Hoàng Thành đều trống trải, rất khó che dấu thân hình. Có điều hơn nửa canh giờ đi qua, phía sau không còn cảm giác bị đuổi theo nữa, nhưng Vân Triệt cũng không có vì vậy mà buông lỏng, hắn chắc chắn Phượng Xích Hỏa tuyệt đối sẽ buông tha đuổi giết hắn. Còn đến nay không đuổi kịp, nguyên nhân chủ yếu là do tốc độ của Tuyết Hoàng Thú không kém Phượng Xích Hỏa bao nhiêu.

Vân Triệt không khỏi nhớ tới Hoa Minh Hải... So cường độ luân phiên huyền lực, hắn không bằng một phần mười Phượng Xích Hỏa, nhưng tốc độ lại cực nhanh, cho dù Phượng Xích Hỏa thúc ngựa cũng khó đạt đến. Nếu như mình cũng có thể tu luyện"Huyễn Quang Lôi Cực" trong miệng hắn, thì hoàn toàn có thể dễ dàng bỏ rơi Phượng Xích Hỏa.

Trước mắt thân pháp huyền kỹ của hắn chỉ có Tinh thần toái ảnh, mặc dù Tinh thần toái ảnh vô cùng huyền diệu, nhưng chỉ giới hạn ở trong chiến đấu, sự hiện hữu của nó bù đắp thiếu thụt lớn nhất của Trọng Kiếm, để cho Vân Triệt cầm Trọng Kiếm mấy vạn cân trong tay vẫn có thể thân như mị ảnh, nhưng mỗi một lần Tinh thần toái ảnh động chỉ thay đổi vị trí trong cự ly ngắn, không giành cho di chuyển tốc độ cao thông thường.

Ở phía tây nam Vân Triệt, một dãy lớn núi non không thấy giới hạn hiện trong tầm mắt, bên trong dãy núi có vô số sơn mạch, một ngọn núi cao nhất kia cao chừng ngàn trượng, trong lòng hắn vừa động liền thay đổi phương hướng, nhanh chóng bay đến dãy núi non kia, tốc độ của hắn rất nhanh tựa như sao băng xông vào trong núi non.

Vừa vào núi non, một cỗ nóng rực không bình thường phả vào mặt, mấy con phi điểu bị hù dọa bay ra bốn phía,.. Những con phi điểu này một thân hồng vũ, toàn thân phóng thích khí tức hỏa diễm.

Ở một chỗ trong núi non, vốn nên là hoa cỏ xanh bát ngát trải rộng, gió núi rét lạnh, nhưng Vân Triệt càng xâm nhập vào trong, lại cảm giác được không khí càng nóng rực, nơi này cũng đầy các loại cây cối thảm thực vật, nhưng phần lớn thảm thực vật đều màu đỏ, hơn nữa cũng phóng thích ra khí tức hỏa diễm, dọc theo đường đi hắn gặp rất Huyền thú, nhưng 90% là Huyền thú hệ hỏa.

Chẳng lẽ bởi vì gần Thần Hoàng Thành, cho nên bọn chúng có liên quan đến Thần Hoàng Thành nồng đậm nguyên tố hỏa?

Ở trong sơn mạch phi hành gần một canh giờ, phía sau thủy chung không xuất hiện bóng dáng Phượng Xích Hỏa, giống như đã hoàn toàn bỏ rơi hắn. Lúc này, tốc độ của Vân Triệt chậm lại, theo Tuyết Hoàng Thú hạ xuống độ cao chưa đầy trăm trượng, như thế mới có thể nương nhờ dãy núi trùng điệp che giấu thân ảnh. Bỗng nhiên trong đầu Vân Triệt vang lên âm thanh trầm thấp của Mạt Ly:

- Cái chỗ này tựa hồ có chút khác thường.

- Khác thường? Ngươi đang chỉ nơi nào?

Vân Triệt lập tức hỏi.

- Ta vốn cho là nơi này nóng rực là do nó ở trong núi lửa, hoặc là giải đất dày đặc nguyên tố hỏa. Nhưng mới vừa rồi ta tùy ý thăm hỏi một chút, lại phát hiện nguyên tố hỏa nồng đậm ở nơi này đến từ một huyền trận khổng lồ ở sâu phía dưới... Cả núi non đều bị huyền trận bao phủ. Nếu như ta đoán không sai, cự đại huyền trận này hẳn là do Phượng Hoàng Thần Tông thiết lập có niên đại ít nhất hơn tám nghìn năm, điều này cũng cho thấy, sơn mạch này thuộc về Phượng Hoàng Thần Tông.

- Ngươi tựa hồ tiến vào một nơi không nên tiến vào nhất rồi!

- Tiểu tử, lần này ta xem ngươi chạy trốn đi đâu.

Thanh âm của Mạt Ly vừa dứt, bên tai Vân Triệt vang lên một tiếng tức giận rống to, mà nơi phát ra thanh âm hẳn là ở phía trước hắn.

Vân Triệt vừa ngẩng đầu, trên đỉnh ngọn núi thấp trước mặt, Phượng Xích Hỏa một thân hồng bào, đứng chắp tay, mặc dù cách rất xa, nhưng vẫn có thể cảm giác được sự tức giận của hắn. Vốn là, Phượng Hi Minh để cho hắn- một Vương Tọa cấp tám tự mình đi thầm giết một người chỉ ở Địa Huyền, hắn chỉ cảm thấy mang đao mổ trâu đi giết gà, quả thực bôi nhọ thân phận cùng năng lực của hắn, nếu không phải Phượng Hi Minh tự mình hạ lệnh, hắn không nguyện ý xuất thủ.

Nhưng một nhiệm vụ bôi nhọ thân phận lại đơn giản tới cực điểm, sau khi hắn tìm đến mục tiêu, giằng co đến nửa đêm cũng không thể ra tay được, ngược lại bị đối phương ám toán khiến cả người chật vật không chịu được... Tính ra trong vài canh giờ, cơn tức giận của Phượng Xích Hỏa vẫn chưa ngoai, nếu không phải thân thể hắn kiên cường dẻo dai, đoán chừng lồng ngực cũng bị tức điên vài chục lần rồi.

Vân Triệt thầm giật mình, nếu như bị Phượng Xích Hỏa đuổi kịp từ phía sau, hắn cũng sẽ không quá kinh ngạc, bởi vì tốc độ của Phượng Xích Hỏa chẳng những nhanh hơn Tuyết Hoàng Thú, hơn nữa hắn ta quen thuộc mảnh đất Thần Hoàng hơn hắn. Nhưng điều làm cho hắn kinh hãi hơn chính là, chẳng những Phượng Xích Hỏa xuất hiện ở phía trước hắn, mà còn đứng gần hắn như vậy, mà hắn vẫn không phát giác.

Mạt Ly biết suy nghĩ trong lòng Vân Triệt thấp giọng nói:

- Thoạt nhìn, ngươi lập tức gặp phải phiền toái lớn rồi, huyền trận ít nhất hơn tám nghìn năm này cũng không phải đơn giản như vậy.

Chân mày Vân Triệt cau lại, sau đó túm lấy lông sau lưng Tuyết Hoàng Thú, gầm nhẹ nói:

- Tiểu Thiền... Đi!

Tuyết Hoàng Thú phi hành theo hướng ngược lại, hóa thành một đạo bóng trắng điên cuồng lướt về phía sau, theo sau là âm thanh rống to của Phượng Xích Hỏa:

- Còn muốn chạy! Đến chỗ này rồi, coi như ngươi có một trăm cái mạng, cũng đừng hòng chạy thoát.

Tốc độ của Tuyết Hoàng Thú tăng lên tới cực hạn, đồng thời hạ thấp xuống phi hành, từng dãy núi mau chóng lui về phía sau, trước mắt hắn xuất hiện hai hẻm núi hẹp liền kề.

Vân Triệt nhìn phía sau một cái, ấn tay xuống hạ độ cao phi hành của Tuyết Hoàng Thú xuống dưới mười trượng, gần tới khe sâu, hắn sử dụng Băng Di thần công, trong nháy mắt mở ra"Băng Di Huyễn Kính", bao phủ hắn và Tuyết Hoàng Thú vào bên trong, ngăn cách khí tức trong phạm vi rộng, theo cánh tay vươn ra, Huyền Cương được thả bay vụt vào trong hẻm sâu, còn bản thân bay vào trong hẻm khác.

Đây là thủ pháp làm cho đối phương thác loạn phương hướng đuổi theo khi hắn bị đuổi giết... Lần nào cũng đúng, chưa bao giờ thất bại qua.

Phía sau, Phượng Xích Hỏa lấy tốc độ không quá nhanh đuổi theo, mà trước người của hắn có một huyền trận màu hồng kỳ dị chậm chạp chuyển động, trong huyền trận có một điểm trắng chậm chạp di động, nhìn chằm chằm vào điểm trắng này, trên mặt Phượng Xích Hỏa lộ ra nụ cười lạnh... Lúc này, chân mày của hắn bỗng nhiên nhíu lại, bởi vì hắn bỗng nhiên cảm giác được, điểm trắng trong huyền trận di động về phương hướng chênh lệch lớn với phương hướng có khí tức của Vân Triệt.

- Chuyện gì xảy ra? Phượng Hoàng đại trận làm sao có thể xuất hiện chênh lệch?

Phượng Xích Hỏa ngừng lại, hai cánh tay giơ lên, nhất thời, huyền trận màu đỏ trôi lơ lửng ở trước người hắn chậm rãi lớn hơn, theo Phượng Hoàng huyền lực mà Phượng Xích Hỏa rót vào, huyền trận mau chóng xoay tròn, sau đó lại chậm rãi hiện ra hai bức ảnh rõ ràng.

Một bức tranh là hình ảnh Vân Triệt điều khiển Tuyết Hoàng Thú nhanh chóng phi hành...

Một bức khác rõ ràng là... Một đạo quang ảnh màu cam phi hành cực nhanh.

Phượng Xích Hỏa cảm giác được khí tức của Vân Triệt đến từ đạo quang ảnh này, khí tức của nó cùng khí tức của Vân Triệt hoàn toàn giống nhau như đúc.

Nhìn quang ảnh màu cam này, Phượng Xích Hỏa sửng sốt một chút, sau đó đồng tử của hắn chậm rãi co rút lại, trên mặt lộ ra khiếp sợ cùng khó có thể tin, qua một lúc lâu, hai từ khiếp sợ bật ra từ trong miệng hắn...

- Huyền... Cương!

Tuyết Hoàng Thú thật nhanh xuyên ra hẻm núi, liếc nhìn một cái ngọn núi cao nhất sơn mạch này đã gần ngay trước mắt, nhìn xuống phía dưới độ cao chừng hơn một ngàn năm trăm trượng. Phía sau, Phượng Xích Hỏa cũng không có đuổi theo, nhưng Vân Triệt cũng không có buông lỏng một hơi, bắt đầu cảm thấy có điểm gì đó là lạ.

Hắn cảm giác bản thân bị một đôi mắt nhìn chằm chằm... Là chuyện gì xảy ra?

Chẳng lẽ là ảo giác?

- Chạy đi, tiếp tục chạy đi, để ta xem ngươi còn có thể chạy đến đâu?

Thanh âm của Phượng Xích Hỏa bỗng nhiên truyền đến, phương hướng vẫn là phía trước. Vân Triệt nhíu mày, ngẩng đầu lên... ở trên bầu trời phía trước cách hắn không tới ba mươi trượng, Phượng Xích Hỏa khoan thai đứng ở nơi đó, trong ánh mắt tràn đầy sự đùa giỡn, nhưng Vân Triệt lại không cảm giác được sát khí từ trên người của hắn, ngay cả cơn tức cũng tiêu tán rất nhiều.

Lần này, Vân Triệt đã hoàn toàn xác định, cái loại cảm giác thời khắc đều bị nhìn chằm chằm không phải ảo giác, mà là tên Phượng Xích Hỏa này rõ ràng lấy phương pháp nào đó luôn luôn tập trung vào hướng đi của hắn. Mà thứ hắn mượn vô cùng có khả năng chính là Huyền trận bao phủ cả núi non như lời Mạt Ly nói.

Lần này, Vân Triệt không lập tức chạy trốn nữa, hắn lạnh lùng nhìn Phượng Xích Hỏa, nói:

- Ngươi dùng huyền trận nơi này truy tìm ta?

- A? Ngươi có thể cảm nhận được Phượng Hoàng đại trận nơi này sao? Nha... Chậc, ta quên mất ngươi cũng có huyết mạch Phượng Hoàng, nếu không cũng không thể đi vào tới đây.

Phượng Xích Hỏa bước tới gần cười lạnh một tiếng:

- Năng lực ẩn nấp hành tung của ngươi làm ta thật bất ngờ, lại để cho ta tìm tới hừng sáng cũng không bóng dáng tăm hơi của ngươi, nếu ngươi chạy trốn theo hướng khác, có lẽ ngươi có khả năng trốn thoát, nhưng ngươi lại cứ hết lần này tới lần khác xông đến nơi này... Ta sống trăm năm chưa từng gặp qua cảnh tự chui đầu vào lưới hoàn mỹ như thế.

- Phượng Hoàng đại trận? Nơi này rốt cuộc là nơi nào?

- Nơi này là sơn mạch Phượng Hoàng, là nơi Phượng Hoàng Thần Tông ta dùng để lịch lãm khảo hạch đệ tử thế hệ trẻ.

Đến giờ này khắc này, Phượng Xích Hỏa đã hoàn toàn không lo lắng Vân Triệt có thể chạy trốn khỏi lòng bàn tay hắn, hắn dù bận nhưng vẫn ung dung nói:

- Cũng chỉ có người có huyết mạch Phượng Hoàng mới có thể tiến vào nơi này, những nhân loại khác nhích tới gần cũng sẽ bị Phượng Hoàng đại trận đá văng ra. Nếu như nó là nơi lịch lãm khảo hạch, tự nhiên sẽ giám thị nhất cử nhất động của đệ tử lịch lãm cùng đệ tử khảo hạch, mà ta vừa vặn lại là một trong những người giám sát sơn mạch Phượng Hoàng này, mượn Phượng Hoàng đại trận nơi đây, ta tùy thời nắm giữ tất cả nơi này, thậm chí thông qua lực lượng Phượng Hoàng đại trận xuyên qua không gian nơi đây.

Vân Triệt:

-!!

- Lúc ngươi vừa tiến vào sơn mạch Phượng Hoàng, ta liền biết. Chỉ có điều, ngươi giảo hoạt hơn so với tưởng tượng của ta, cho nên ta không có lập tức xuất thủ, để tránh ngươi chạy ra khỏi sơn mạch Phượng Hoàng, ta đã để ngươi tự mình xâm nhập... rồi xâm nhập tới đây.

Phượng Xích Hỏa nhìn thẳng vào Vân Triệt, rồi xòe bàn tay ra:

- Hiện tại, ngươi đã là cá trong chậu, nằm mơ cũng đừng nghĩ chạy đi nữa. Có điều ngươi không cần quá lo lắng, bỗng nhiên ta không muốn giết ngươi nữa, bởi vì trên người có thứ có thể làm cho tông chủ, còn có tứ đại Thánh Địa cảm thấy hứng thú... Hắc hắc, không nghĩ tới, ngươi chẳng những là tạp chủng trộm huyết mạch Phượng Hoàng ta, mà còn là Yêu Nhân Ảo Yêu Giới! Ta nhìn thấy rõ ngươi dụng Huyền Cương.

-!!!

Sắc mặt Vân Triệt thoáng cái trầm xuống, một cổ sát cơ nồng đậm tới cực điểm hiện lên trong đồng tử của hắn.

Sau khi thức tỉnh Huyền Cương, chiến lực của Vân Triệt bạo tăng, nhưng ở trong chiến đấu, hắn chưa từng vận dụng Huyền Cương, cho dù ban đầu suýt nữa bị Lăng Thiên Nghịch bức đến tuyệt cảnh, hắn cũng chẳng bao giờ có ý niệm vận dụng Huyền Cương trong đầu. Bởi vì người bình thường có lẽ không nhận ra Huyền Cương, nhưng Thiên Kiếm Sơn Trang có ngàn vạn tia liên hệ với Thiên Uy Kiếm Vực, rất có khả năng nhận được Huyền Cương.

Mà Huyền Cương là một thần kỹ chỉ Vân Thị gia tộc ở Ảo Yêu Giới mới có. Với tư cách là gia tộc đứng đầu mười hai gia tộc thủ hộ Huyễn Yêu Hoàng, Vân thị gia tộc không thể nghi ngờ chính là một trong những địch nhân lớn nhất của tứ đại Thánh Địa. Mà từ lâu Huyễn Yêu giới đã bị tứ đại Thánh Địa yêu ma hóa, một khi Huyền Cương bại lộ, chẳng những tứ đại Thánh Địa sẽ tìm tới hắn, người bảy nước đều sẽ coi hắn là"Yêu nhân".

Khi đó, cả Thiên Huyền đại lục không có chỗ cho hắn dung thân nữa.

Cái này so với bại lộ Phượng Hoàng Viêm còn muốn nghiêm trọng hơn gấp ngàn vạn lần.

Giờ khắc này, hai tay Vân Triệt rất nhanh, mâu quang trở nên lạnh đến thấu xương. Lúc trước, tất cả tinh lực của dùng để trốn chạy. Nhưng hiện tại, hắn tuyệt đối không thể trốn! Cái tên này biết hắn có Huyền Cương nên nhất định phải chết!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment