Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 411 - Chương 412: Đuổi Giết.

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_412" class="block_" lang="en">Trang 206# 2

 

 

 

Chương 412: Đuổi giết.



- Huyễn Quang Lôi Cực... Cái thân pháp này có thể truyền cho người khác không?

Vân Triệt chăm chú hỏi.

- A...

Thần sắc Hoa Minh Hải cứng đờ, sau đó khổ sở lắc đầu:

- Thật xin lỗi, ân công. Ngươi muốn ta làm chuyện gì, ta cũng tuyệt đối không do dự, nhưng duy chỉ có chuyện này... Huyễn Quang Lôi Cực là của quý trời ban cho gia tộc ta, cũng là cấm kỵ lớn nhất, tuyệt không thể truyền cho người khác, ta...

- Ta biết rồi.

Vân Triệt gật đầu:

- Huyền kỹ của gia tộc không thể truyền ra ngoài, là ta đường đột rồi, hãy chiếu cố vợ ngươi thật tốt.

Nói xong, Vân Triệt xoay người chậm rãi rời đi.

- Ân công... Ta...

Hoa Minh Hải nhìn bóng lưng của Vân Triệt, dùng sức cắn răng do dự... Vân Triệt cho hắn một ân tình lớn, đã thế hắn còn nói chỉ cần ân công muốn có đồ vật gì, hắn có thể dễ dàng lấy được, nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại không thể làm được... Hắn không muốn thiếu ân tình của người khác, huống chi là đại ân như thế này, cảm giác này khiến hắn khó chịu tới cực điểm.

- Không cần để ở trong lòng.

Vân Triệt khoát tay về phía sau chặn lại:

- Hiện tại ngươi nên đặt tinh lực vào người vợ ngươi thì hơn, không nên bởi vì một chút chuyện không đâu mà phân tâm, cứu người một mạng, coi như vì mình chuộc một chút tội lỗi. Nếu như ngươi muốn báo đáp ta, thì hãy cố gắng để vợ ngươi sớm khỏi hẳn, coi như ta không uổng công cứu người.

Thanh âm vừa rơi xuống, thân ảnh Vân Triệt cũng đã biến mất ở trong màn đêm. Hoa Minh Hải nhìn về phía trước, thật lâu không nói được lời nào, ánh mắt vô cùng phức tạp, tựa hồ đang cực lực giãy dụa cái gì đó.

- Không nghĩ tới, ngươi giết người như ngóe, tàn sát người Môn gia cũng không thèm chớp mắt một cái, lại đi vung phí sức lực cứu một người không có liên hệ với mình.

Mạt Ly đạm mạc nói.

- Vậy chứng tỏ bản chất của ta vẫn là người tốt.

-...

Mạt Ly xịt mũi coi thường.

Vân Triệt trở lại khách sạn đã là nửa đêm. Hắn đi về phòng của mình, hai chân đứng trước cửa chuẩn bị đẩy cửa bước vào, thì động tác trên tay bỗng nhiên cứng đờ, hai hàng lông mày chợt trầm xuống, trong nháy mắt thần kinh toàn thân trở nên căng thẳng.

Bởi vì hắn rõ ràng cảm giác được, trong phòng mình có người!

Người ở trong phòng của hắn che giấu vô cùng tốt, nếu hắn chỉ lấy huyền lực mà không phải là Linh Giác, căn bản không thể nào phát hiện sự hiện hữu của hắn... Sau khi biết người này tồn tại, hắn cảm thấy sởn cả da gà. Cảm giác như vậy nói cho hắn biết, người ở bên trong chẳng những mạnh đến đáng sợ, mà còn đến giết hắn.

- Đi mau! Là một Vương huyền cảnh cấp tám! Hắn đã phát hiện ra ngươi!

Mạt Ly nhanh chóng phát ra cảnh cáo, Vân Triệt không kịp nghĩ nhiều, chợt xoay người, một Tinh thần toái ảnh xông ra khỏi khách sạn.

Xôn xao!

Sau lưng truyền đến tiếng cửa phòng cùng vách tường hoàn toàn bị nát bấy, một cổ gió nóng rực cũng từ phía sau gào thét mà tới... Cảm giác nóng rực này rõ ràng chính là... Phượng Hoàng viêm!

Là người Phượng Hoàng Thần Tông!

Trong lòng Vân Triệt trầm xuống... Tại sao lại là người Phượng Hoàng Thần Tông? Hơn nữa sát khí này rõ ràng là muốn đưa mình vào chỗ chết, chẳng lẽ là... Phượng Hi Minh!

Tâm niệm Vân Triệt nhanh chuyển... Xem ra, ban ngày mình ở Viêm Thương hội triển lộ Phượng Hoàng viêm bị lầm là đệ tử Phượng Hoàng Thần Tông, mà chuyện này Phượng Hoàng Thần Tông biết được tin tức trước, hơn nữa tìm hiểu nguồn gốc tìm tới chỗ ở của chính mình.

Xem ra, ban ngày mình quá bất cẩn, một đường chỉ lo chú ý Hoa Minh Hải, nhưng theo bản năng lại quên mất một chuyện mấu chốt... Ở Thần Hoàng Thành, khắp nơi đều có tai mắt của Phượng Hoàng Thần Tông!

Tốc độ của Vân Triệt không thể nào so sánh với siêu cấp cường giả Vương Huyền hậu kỳ, chưa tới mười hơi thở, hắn đã bị đuổi kịp, trong vòng hai mươi trượng, phía sau hắn, một đạo Phượng Viêm dữ dằn phá không mà tới.

Tê!

Không khí bị thiêu đốt cực hạn Phượng Hoàng Viêm màu xích hồng đặc biệt bỏng mắt dưới bầu trời đêm, Vân Triệt nhanh chóng chợt lóe, né qua Phượng Viêm, sau đó suy nghĩ một hồi mới dừng thân hình lại, xoay người lại.

Mà cái người kia không đuổi theo hắn, cũng dừng thân thể lại, ở trong tầm mắt của hắn, người trước mắt là một con con mồi đáng thương không thể trốn thoát khỏi bàn tay của hắn.

- Ngươi là ai?

Vân Triệt cau mày hỏi.

Ánh mắt đối phương quét qua người hắn, sau đó cười lạnh một tiếng:

- Đúng là có khí tức của Phượng Hoàng huyền lực, ngươi quả nhiên chính là dã chủng trong truyền thuyết... Vân Triệt, không nghĩ tới ngươi lại sớm tới như vậy?

- A.

Vân Triệt cười lạnh:

- Xem ra, Phượng Hoàng Thần Tông các ngươi rất sợ ta.

- Sợ ngươi?

- Không sai!

Vân Triệt cười nhạo nói:

- Ta đi tới Thần Hoàng Thành này chính là vì, chuẩn bị quang minh chính đại giải quyết chuyện huyết mạch với Phượng Hoàng Thần Tông các ngươi trong trận đấu bảy nước tranh tài, nhưng Phượng Hoàng Thần Tông các ngươi lại cứ muốn dùng thủ đoạn ám sát này, xem ra cái gọi là Phượng Hoàng Thần Tông cũng chỉ có như vậy mà thôi.

- Ha hả.

Nam tử trung niên khinh thường cười:

- Ở trong mắt Phượng Hoàng Thần Tông ta, ngươi chỉ là tiểu bò sát đánh cắp huyết mạch tông ta mà thôi, chẳng nhẽ tông ta lại đi sợ một con bò sát nhỏ đáng thương hay sao? Thật nực cười, nhưng hôm nay, có Thập Tam hoàng tử muốn lấy mạng của ngươi.

- Quả nhiên...

Ánh mắt Vân Triệt càng ngày càng lạnh.

- Chỉ là loài bò sát ở Thương Phong lại có gan đắc tội Thập Tam hoàng tử. Coi như hoàng đế Thương Phong vì ngươi quỳ xuống cầu xin tha thứ, ngươi cũng đừng hòng sống qua tối nay... Có điều, có thể chết ở trên tay Phượng Xích Hỏa ta đủ để ngươi kiêu ngạo đến âm phủ đầu thai! An tâm lên đường đi!

Thân ảnh Phượng Xích Hỏa chợt lóe một cái, vọt tới chỗ Vân Triệt, năm ngón tay đốt lên Phượng Viêm đánh thẳng đến ngực của Vân Triệt, hiển nhiên muốn đánh một kích làm cho hắn bỏ mạng... Vương Huyền cảnh cấp tám, một vương tọa cao cấp hàng thật giá thật đối mặt một người chỉ ở Địa Huyền cảnh, nếu như không đánh chết ngay lập tức, chính hắn đều sẽ cảm thấy mất mặt.

Ánh mắt Vân Triệt chợt lóe, chân đạp Tinh thần toái ảnh, trong nháy mắt phân ra ba tàn ảnh, để cho Phượng Xích Hỏa đánh hụt một trảo, hắn hít sâu một hơi, nhấc huyền lực toàn thân nhanh chóng bỏ chạy về hướng nam.

Một trảo đánh hụt, Phượng Xích Hỏa sửng sốt một chút, lấy nhãn lực của hắn hoàn toàn không nhìn thấy Vân Triệt tránh thoát như thế nào, mà tốc độ chạy trốn của Vân Triệt cực nhanh, càng làm cho hắn thất kinh... Rõ ràng huyền lực chỉ ở Địa Huyền cảnh, nhưng tốc độ kia lại không kém gì một vương tọa cấp thấp.

- Hừ! Quả nhiên có chút môn đạo.

Phượng Xích Hỏa hừ lạnh một tiếng, trong lòng cũng dâng lên một tia hỏa khí. Mặc dù tốc độ của Vân Triệt cực nhanh nằm ngoài dự liệu của hắn, nhưng tốc độ như vậy vẫn không thể nào chạy thoát khỏi lòng bàn tay của hắn, huống chi, Vân Triệt chỉ ở Địa Huyền cảnh giới, ngay cả phi hành cũng làm không được, chỉ có thể chui xuống đất mà chạy, tuyệt không có khả năng thoát khỏi tầm mắt của hắn cùng Linh Giác.

- Tiểu tử, xem ngươi chạy trốn chỗ nào?

Phượng Xích Hỏa gầm nhẹ một tiếng, toàn thân như mũi tên rời cung nhanh chóng đuổi theo Vân Triệt, dưới tốc độ kinh người mang theo tiếng xé gió hết sức chói tai, rõ ràng tốc độ của song phương vẫn chênh lệch, hơn mười mấy hơi thở sau, Vân Triệt đã bị đuổi kịp trong vòng hai mười trượng lần nữa. Lúc này, Vân Triệt đang chạy trốn bỗng nhiên xoay người lại, mạnh mẽ ném một món đồ đen nhánh về phía không trung chỗ Phượng Xích Hỏa.

Trăng khuyết bị Thái Cổ Huyền Thuyền hoàn toàn che đậy, để cho bóng đêm đen như mực, Phượng Xích Hỏa nghe được âm thanh bén nhọn đã tới trước mặt, ở dưới bóng tối đen nhánh cũng không kịp thấy rõ là vật gì, hắn không dám dùng thân thể cứng rắn ngăn chặn, sợ đối phương ném ra kịch độc, sau đó thân ảnh nhanh chóng lóe lên đi qua sát bên người, lúc này hắn mới nhìn rõ, kia rõ ràng là một tảng đá bình thường.. Hẳn là trong lúc chạy trốn Vân Triệt thuận tay nhặt được.

- Sưu!

Lại là một đạo tiếng xé gió chạm mặt mà đến, ánh mắt Phượng Xích Hỏa lóe lên vẻ khinh thường, tiện tay đánh một cái đập nát cục đá, cười lạnh nói:

- Thật nực buồn cười, chẳng lẽ ngươi còn mơ ước có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của lão tử.

Trong mấy hơi ngắn ngủn, chỉ còn mười lăm trượng nữa, Vân Triệt sẽ bị đuổi kịp, lúc này sắc mặt hắn bình tĩnh, lần nữa xoay người lại, ném một vật đen nhánh trong tay ra.

Mười lăm trượng đã đến lúc Phượng Xích Hỏa hoàn toàn có thể xuất thủ, trên tay hắn bắt đầu ngưng tụ huyền lực, mà đồ vật chạm mặt mà đến, hắn cũng không thèm nhìn tới, tiện tay đánh một cái.

Oanh!!!!

Nửa đêm yên tĩnh ở Thần Hoàng Thành giống như vang lên một tiếng Cửu Thiên Huyền Lôi, năng lượng phong bạo khổng lồ ở giữa không trung mãnh liệt nổ tung, từ xa nhìn lại, giống như pháo hoa cực kỳ hoa lệ nổ tung ở trên không trung.

Hai viên đá trước, Vân Triệt ném ra ngoài chỉ để ngụy trang.

Mà viên thứ ba chính là Diệt Thiên Châu mà Vân Triệt lấy được trên người Tiêu Vô Nghĩa!

Uy lực của Diệt Thiên Châu vô cùng cường đại, có thể làm cho một vương tọa cấp thấp bị trọng thương. Lấy năng lực của Phượng Xích Hỏa, nếu như toàn lực phòng ngự, có lẽ uy lực của Diệt Thiên Châu thật không thể tạo thành thương tổn cho hắn, nhưng hắn ôm thái độ mèo bắt chuột đuổi theo Vân Triệt, căn bản không hề phòng bị, Diệt Thiên Châu mang theo trong ngọn lửa, toàn bộ cánh tay trái của hắn bị tróc da thịt, máu tươi chảy đầm đìa, một thân màu trắng bị xé nát bấy, trước ngực, hai cánh tay, thậm chí trên mặt xuất hiện đầy vết thương nhỏ, đầu tóc rối tung.

Cả người nhìn qua chật vật tới cực điểm.

Mà Vân Triệt đã sớm bỏ trốn mất dạng, không thấy bóng dáng.

Vết thương tuy nhiều, nhưng căn bản cũng đều là vết thương nhỏ, cũng chỉ có cánh tay trái bị đả thương hơi nặng chút xíu. Mà so với ngoại thương, cả người Phượng Xích Hỏa ngay cả ngực, phổi gần như bị tức điên, hắn nhìn cánh tay của mình, sắc mặt dữ tợn toàn thân run run... Hắn đường đường là vương tọa cao cấp của Phượng Hoàng Thần Tông lại bị một tiểu bối ở Địa Huyền cảnh ám toán thành bộ dạng này... Đây quả thực là sỉ nhục lớn nhất trong đời của hắn.

- Vân Triệt... Ta muốn băm thây ngươi thành vạn đoạn!

Tóc của Phượng Xích Hỏa chuẩn bị dựng thẳng lên, toàn thân dấy lên ánh lửa dữ dằn, hét lớn một tiếng, triển khai toàn bộ tốc độ, mang theo lệ khí ngất trời đuổi về phía trước, Linh Giác phóng thích tối đa.

Sau khi lấy tốc độ nhanh nhất kéo dài một khoảng cách, Vân Triệt thả chậm tốc độ, khống chế phạm vi huyền lực ba động ở mức tối đa. Đối với chạy trốn mà nói, đêm tối là thời điểm ẩn nấp tốt nhất, nhưng đồng thời, trong ban đêm yên tĩnh, một động tĩnh nhỏ bé cũng tạo thành âm thanh to lớn.

Phượng Hi Thần quả nhiên sai người đuổi giết hắn trước cuộc chiến, hơn nữa còn hành động nhanh như vậy... Hôm nay hắn đã bị tìm thấy, khắp nơi trong Thần Hoàng Thành đều có con mắt của Phượng Hoàng Thần Tông, như vậy, trước khi trận chiến bắt đầu, Thần Hoàng Thành đã không còn là nơi thích hợp để hắn dừng chân nữa, hắn phải rời khỏi Thần Hoàng Thành trước hừng đông và tránh né Phượng Xích Hỏa đuổi giết.

Lúc bị đuổi giết, đại não của Vân Triệt sẽ ở trạng thái tỉnh táo, dù sao hắn cũng chưa quen thuộc Thần Hoàng Thành này, cho nên hắn phát huy năng lực ẩn mình cùng tránh né đuổi giết đến mức tận cùng, đi theo một lộ tuyến quỷ dị khó lường, nhanh chóng tới gần phía nam Thần Hoàng Thành.

Thời gian trong đêm tối chậm rãi trôi qua, dần dần, ở phía Đông xuất hiện vệt trắng, Vân Triệt cũng đã thấy được cửa nam cao lớn nguy nga của Thần Hoàng Thành... Mà Phượng Xích Hỏa dài dòng nửa đêm điên cuồng bay qua bay lại ngay cả bóng dáng của hắn cũng không tìm thấy một lần.

Vân Triệt hít sâu một hơi, thần thái tự nhiên đi tới cổng ra khỏi thành, vừa mới nhích tới gần, hắn liền bị hai vệ quân mặc trọng giáp ngăn lại:

- Hoàng cung có lệnh! Trước giờ thìn hôm nay, bất luận kẻ nào cũng không được ra khỏi thành! Người vi phạm bắt ngay tại chỗ.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment