.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_411" class="block_" lang="en">Trang 206# 1
Chương 411: Đại Ân
- Nàng bất tỉnh rồi.
Vân Triệt nói.
Toàn thân Hoa Minh Hải run rẩy, hàm răng cắn chặt, liều mạng ngăn chặn nước mắt sắp trào ra, hắn quay mặt đi, hai tay ôm lấy đầu thống khổ nói:
- Ta biết những năm này nàng chịu thống khổ rất nhiều, chết, đối với nàng mà nói chính là một loại giải thoát... Nhưng... Nhưng ta làm sao có thể trơ mắt nhìn nàng vĩnh viễn rời khỏi ta...
- Đây là một tàn khốc lại không có lựa chọn, bất luận chọn cái nào, đối với ai cũng đều là sai... Cảm giác như vậy, người không có tự mình trải qua thì vĩnh viễn sẽ không hiểu.
Vân Triệt cảm thán nói, sau đó âm điệu chuyển lên:
- Nhưng bởi vì gặp được ta, sự lựa chọn và kiên trì của ngươi là đúng.
- A?
Hoa Minh Hải thoáng ngẩng đầu nhìn hắn.
Vân Triệt xoay người, nhìn thẳng vào mắt của hắn nói:
- Ta vừa nhìn bệnh trạng của thê tử ngươi mấy lần đã biết được mấy phần. Bây giờ ngươi đi ra ngoài canh chừng, không cho bất luận kẻ nào vào đây, trừ phi ta lên tiếng, nếu không cho dù là ngươi cũng tuyệt đối không thể đi vào. Ngươi cũng nên biết, bệnh tình càng nguy hiểm, lúc chữa trị lại càng không thể để bất kỳ cái gì quấy rầy.
Nhìn ánh mắt không che dấu chút nào của Vân Triệt, Hoa Minh Hải kích động nói:
- Chẳng lẽ... Chẳng lẽ, ngươi có biện pháp... Cứu tiểu Nhã... Ngươi thật sự có biện pháp cứu tiểu Nhã?
- Cũng không nắm chắc tuyệt đối.
Vân Triệt trừng mắt nhìn hắn một cái:
- Nếu như ngươi có thể lập tức biến mất ở trước mắt ta mà nói..., thành công đại khái có thể tăng lên tới chín mươi chín phần trăm.
Sưu! Phanh!
Trước mắt Vân Triệt một trận cuồng phong thổi lên, Hoa Minh Hải ở trước mặt hắn đã biến mất không thấy, bên tai vang lên âm thanh cánh cửa vội vàng đóng lại. Tốc độ này tuyệt đối là kinh thiên động địa, quỷ thần đều khiếp, làm cho Vân Triệt sửng sốt gần nửa ngày vẫn chưa phục hồi tinh thần lại.
Người nầy rốt cuộc tu luyện thân pháp gì vậy?
Huyền lực nằm ở Thiên Huyền hậu kỳ, nhưng thân pháp lại có thể kinh khủng đến mức độ như vậy?
Vân Triệt để cho Hoa Minh Hải đi ra bên ngoài, dĩ nhiên không phải sợ quấy rầy, mà là sợ hắn nhìn thấy phương thức mình chữa trị cho Như Tiểu Nhã. Dù sao, muốn trong thời gian ngắn nhất trừ độc đi sẽ phải dùng đến Thiên Độc Châu. Nếu như không có Thiên Độc Châu, Vân Triệt muốn loại trừ hàn độc trên người nàng phải phí hơn ngàn vạn lần khí lực... Bởi vì hàn độc trên người nàng đã tồn tại nhiều năm, cho nên nó đã dung hợp với mạch máu và kinh mạch toàn thân của nàng, muốn hoàn toàn loại trừ, chẳng những cực kỳ phiền toái, mà còn kèm theo nguy hiểm cực cao.
Huống hồ ở trên người nàng trừ độc ra, còn có nội thương rất nặng... Bởi vì hàn độc tồn tại, những thứ như nội thương này ở trong vòng năm năm chẳng những không có khép lại, mà còn càng ngày càng chuyển biến xấu. Cho nên, hiện tại đối với Vân Triệt mà nói, tánh mạng của nàng suy kiệt còn phiền toái hơn so với hàn độc.
Vân Triệt đứng ở trước giường tiểu Nhã vươn tay trái ra, đặt ở trước ngực của nàng, lục sắc quang mang của Thiên Độc Châu chậm rãi lộ ra, lan tràn tới toàn thân của nàng.
Lúc này, ở dưới lực lượng của Thiên Độc Châu, hàn độc ở trong cơ thể nàng tàn sát bừa bãi suốt năm năm không có một chút phản kháng nào, nhanh chóng bị trừ khử.
Hoa Minh Hải giống như kiến bò trên chảo nóng, ở bên ngoài đi tới đi lui, không dám làm cho mình giẫm ra một chút tiếng bước chân nào.
Một trận gió đêm hơi lạnh thổi tới, đầu óc Hoa Minh Hải nhất thời thanh tỉnh một chút. Bình thường, hắn làm việc cẩn thận tới cực điểm, nếu không cũng sẽ không mang theo Như Tiểu Nhã bình yên đến hiện tại, mà hôm nay, lại mang một người lần đầu gặp mặt đi tới nơi ẩn cư của bọn họ, còn để cho một mình hắn đến gần Như Tiểu Nhã như vậy, bây giờ nghĩ lại, hắn cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi.. Có lẽ, trên người Vân Triệt có hơi thở thần bí khó lường, mới làm cho đáy lòng của hắn không khỏi sinh ra hi vọng.
Suốt nửa canh giờ đi qua, trong phòng cũng không có truyền ra một chút tiếng vang nào, điều này làm cho Hoa Minh Hải cực kỳ không yên lòng, mấy lần muốn kéo mở cửa phòng, nhưng mỗi lần như vậy lại hết sức nhịn xuống. Lúc này, bên trong bỗng nhiên truyền đến thanh âm không nặng không nhẹ của Vân Triệt.
- Vào đi.
Hoa Minh Hải giống như bị chạm phải điện, đẩy cửa phòng ra vọt đi vào. Hắn thấy dược liệu trong phòng không có bất kỳ thay đổi, mà Như Tiểu Nhã vẫn nằm đó, ngay cả vị trí cũng không có di chuyển qua, hắn bước nhanh tới, kích động nói:
- Tiểu Nhã nàng như thế nào...?
Vừa dứt lời, con ngươi của hắn mạnh mẽ mở lớn... Bởi vì hắn rõ ràng nhìn thấy, khối xanh đen trên trán Như Tiểu Nhã đã hoàn toàn không thấy.
Hoa Minh Hải kích động đến nỗi toàn thân cũng run rẩy lên, hắn vươn tay đặt ở trước ngực của Như Tiểu Nhã, cẩn thận rót huyền lực vào... lúc này hắn không cảm giác được hàn độc tồn tại trong cơ thể nàng, ngay cả một chút còn sót lại cũng không có.
- Hàn độc trong cơ thể nàng đã trừ bỏ hết rồi.
Vân Triệt nói.
Thiên Độc Châu muốn giải hết hàn độc trên người Như Tiểu Nhã cũng không cần đến nửa canh giờ, nhưng nếu như quá nhanh, không khỏi quá mức kinh người, cho nên Vân Triệt thuận tiện ngồi xuống, kéo dài thời gian đến nửa canh giờ.
Lúc này, Hoa Minh Hải kích động đến mức không kiềm chế được, hai người bọn họ bị hàn độc này hành hạ suốt năm năm, là cơn ác mộng đáng sợ nhất của bọn họ, bọn họ biết hàn độc này đáng sợ cỡ nào. Thậm chí, đối với hàn độc này, bọn họ đã sớm tuyệt vọng, căn bản không có hy vọng gì. Hoa Minh Hải mang Vân Triệt đến cũng không hy vọng xa vời sẽ có kỳ tích phát sinh, chẳng qua không cam lòng buông tha cho một luồng hi vọng này mà thôi... Không nghĩ tới, kỳ tích lại thật sự sẽ xuất hiện ở trước mặt hắn.
- Tiểu Nhã... Tiểu Nhã....
Hoa Minh Hải nắm tay Như tiểu Nhã, kích động đến nỗi không nói mạch lạc:
- Ngươi nghe được sao... Độc của ngươi đã giải được rồi... Hoàn toàn giải được rồi... Tiểu Nhã... Ngươi nghe thấy sao...
- Được rồi, không nên quấy rầy nàng, chúng ta đi ra ngoài đi.
Vân Triệt mở miệng nói:
- Mặc dù hàn độc đã giải, nhưng nàng bị hàn độc ăn mòn năm năm, cho nên toàn bộ huyền lực đã tán loạn, ngũ tạng suy kiệt nghiêm trọng, nếu không phải có đại lượng Tử Mạch Thiên Tinh tẩm bổ trong những năm này, một khi hàn độc được giải, nàng nhất định sẽ chết. Bây giờ nàng ta chưa hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm tánh mạng, nếu muốn hoàn toàn khôi phục sẽ mất rất nhiều thời gian, trước hết, thứ nàng cần nhất chính nghỉ ngơi thật tốt.
Hoa Minh Hải lập tức im lặng, giúp Như tiểu Nhã đắp chăn, sau đó để nhẹ nhàng đi theo Vân Triệt ra cửa.
Vân Triệt lấy ra một cái bình nhỏ, giao cho Hoa Minh Hải, bên trong chứa một ít chất lỏng tinh hồng sắc:
- Đây là máu của Vương Huyền Chân Long thuộc tính hỏa có thể xua tan hàn khí nàng trữ ở trong người, và khôi phục nguyên khí. Long huyết tổng cộng có mười giọt, ngươi lấy một giọt nhỏ vào ba lít nước, từ ngày mai mỗi ngày đút cho nàng uống ba giọt, cứ như vậy làm trong một tháng, mỗi ngày dùng một giọt... Nhớ kỹ, tuyệt đối không thể nhiều hơn, nếu không thân thể của nàng sẽ không chịu nổi.
Khí tức rồng thuần khiết, cho dù cách bình ngọc, lấy linh giác vô cùng cường đại của Hoa Minh Hải, hắn vẫn cảm giác rõ ràng. Hắn lại càng biết máu Chân Long chính là Vương Huyền long huyết thuộc tính hỏa, đối với thân thể suy yếu, khắp người đều là hàn khí như Tiểu Nhã, không khác thiên đan.
Hoa Minh Hải nhận lấy long huyết kích động nói không ra lời.
- Ngươi chiếu cố nàng năm năm, làm như thế nào để nàng từ từ chữa khỏi nội thương cùng khôi phục nguyên khí, ngươi hẳn biết rất rõ ràng, không cần ta nhiều lời. Nhưng ta phải nhắc nhở ngươi một chút, trong vòng ba tháng không nên rút Tử Mạch Thiên Tinh ra, hiện tại sinh mệnh lực của nàng quá yếu, nếu như rời khỏi Tử Mạch Thiên Tinh, bất kỳ một sai lầm nhỏ nào đều có thể làm cho nàng mất mạng.
Vân Triệt trịnh trọng nói. Cứu sống người khác.. hắn đã từng làm rất nhiều, hơn nữa còn lấy nó làm thú vui, nhưng hôm nay hắn cũng rốt cuộc không còn tâm tình đó nữa, bởi vì người hắn cứu so với số người bị hắn giết kém quá xa.
- Cảm ơn ngươi... Ân công!
Hoa Minh Hải nghẹn ngào một tiếng, sau đó mạnh mẽ quỳ xuống... Cái quỳ này dùng sức nhiều hơn so với lần trước. Một quỳ lúc trước trong lòng hắn vô cùng không cam lòng, nhưng lần này, hắn cam tâm tình nguyện quỳ:
- Đại ân của ngươi, cả đời Hoa Minh Hải ta sẽ ghi nhớ trong lòng, kính xin ân công cho biết đại danh, Hoa Minh Hải ta nhất định sẽ dùng cả đời báo đáp.
- Không cần, ta thỉnh thoảng làm tròn bổn phận của thầy thuốc một lần mà thôi.
Vân Triệt hơi thổn thức nói:
- Về phần tên... Lúc trước, ta đã nói qua, ta tên là Lăng Vân.
Đối với cái tên này, Hoa Minh Hải bất vi sở động nói:
- Tên thật của ân công là... Vân Triệt?
"..."
Đầu lông mày của Vân Triệt kịch liệt co quắp một chút... Cmn! Tình huống gì đây? Ta ở Thần Hoàng thành chỉ báo tên có hai lần, mỗi lần đều báo"Lăng Vân", nhưng mỗi lần lại bị đối phương hô lên tên thật... Chẳng lẽ thanh danh của ta ở Thần Hoàng Đế Quốc đã lớn đến mức người người đều biết?
Thấy Vân Triệt hồi lâu không nói tiếng nào, Hoa Minh Hải biết mình đã đoán đúng, lập tức nói:
- Lúc trước ta lẻn vào Phượng Hoàng Thần Tông, vừa lúc nghe người ta nhắc tới cái tên ‘ Vân Triệt ’ này, nói là ‘ Vân Triệt ’ là người Thương Phong quốc không thuộc về Phượng Hoàng Thần Tông, nhưng lại có huyết mạch Phượng Hoàng. Ân công đến từ Thương Phong quốc, nhưng có thể sử dụng Phượng Hoàng viêm... Cho nên, ta vẫn hoài nghi ân công chính là ‘ Vân Triệt ’.
Thì ra là như vậy... cuối cùng Vân Triệt cũng yên lòng. Hiển nhiên, cái tên"Vân Triệt" này không coi vào đâu, nhưng"ở ngoài Phượng Hoàng Thần Tông có người có huyết mạch Phượng Hoàng" đủ để người ta chú ý cao độ.
- Tên thật của ta chính là Vân Triệt trong miệng của ngươi, lần này ta tới Thần Hoàng thành cũng là vì giải quyết chuyện với Phượng Hoàng Thần Tông, đây cũng là nguyên nhân tại sao ta không chịu đưa Phượng Hoàng quỳ cho ngươi.
Vân Triệt nhìn thoáng qua bầu trời đêm, rồi đỡ Hoa Minh Hải dậy, nói:
- Được rồi, trở về chiếu cố vợ của ngươi đi, ngươi không cần nghĩ cám ơn ta. Chờ thân thể nàng khôi phục nguyên khí, ngươi nên mang nàng rời khỏi Thần Hoàng thành, đi tới một nơi yên ổn hơn.
Hoa Minh Hải nói như đinh chém sắt:
- Mặc dù ta là trộm, nhưng không quên tri ân đồ báo. Lúc trước ta cũng đã nói, nếu ngươi có thể cứu thê tử ta, mạng của ta sẽ là của ngươi. Sau này, nếu ân công cần đến ta, thì cứ mở miệng, cho dù là núi đao biển lửa, ta tuyệt sẽ không nhíu mày! Đặc biệt đồ mà ân công muốn có.. Cho dù là ở trong thánh địa, ta cũng nguyện xông vào lấy cho ân công.
Câu nói sau cùng của Hoa Minh Hải làm cho Vân Triệt động lòng, môi hắn mở ra, nhưng lời nói chưa ra khỏi miệng đã bị hắn nuốt trở vào... Ở Thần Hoàng thành này, thứ hắn muốn có được nhất chính là « Phượng Hoàng tụng thế điển » của Phượng Hoàng Thần tông, nếu có được « Phượng Hoàng tụng thế điển », thì tổng bí quyết cùng huyền bí quyết tầng bốn, và Phượng Hoàng huyền lực của hắn sẽ được thông hiểu đạo lí.
Nhưng, « Phượng Hoàng tụng thế điển » là công pháp quan trọng của Phượng Hoàng Thần Tông, mà cũng nhờ « Phượng Hoàng tụng thế điển », Phượng Hoàng Thần Tông mới trở thành đại tông môn đứng đầu Thiên Huyền. Cho nên Phượng Hoàng Thần Tông bảo vệ « Phượng Hoàng tụng thế điển » mạnh đến cực hạn, nếu như Hoa Minh Hải thật mạnh mẽ đi đánh cắp, vô cùng có khả năng sẽ gặp nguy hiểm đến tánh mạng... Dù sao « Phượng Hoàng tụng thế điển » của Phượng Hoàng Thần tông tuyệt không phải thứ tầm thường có thể sánh bằng.
Mới vừa vì Như Tiểu Nhã giải hàn độc, nếu như Hoa Minh Hải thật bởi vì chính mình mà bại trong tay Phượng Hoàng Thần Tông, tương đương với việc hoàn toàn hại hai người.
Thấy trên mặt Vân Triệt rõ ràng hiện lên do dự, sau đó lại thu hồi lời nói sắp ra khỏi miệng, Hoa Minh Hải lập tức nói:
- Ân công, có phải ngươi có thứ muốn có hay không? Ngươi cứ việc nói ra đi, ta nhất định sẽ giúp ngươi lấy được... Không báo đáp được ân tình này, cả đời ta đều bất an.
Vân Triệt suy nghĩ một chút nói:
- Ngươi có thể nói cho ta biết, ngươi dùng là thân pháp gì không?
Hoa Minh Hải hơi ngạc nhiên, khẽ do dự sau đó lại nói:
- Là thân pháp Hoa gia tổ truyền ——‘ Huyễn Quang Lôi Cực ’.