Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 409 - Chương 410: Tuyết Công Chúa Trong Truyền Thuyết

. ._205__2" class="block_" lang="en">Trang 205# 2

 

 

 

Chương 410: Tuyết công chúa trong truyền thuyết



Màn đêm từ từ buông xuống, Vân Triệt theo nam tử, cùng đi về phía nam Thần Hoàng thành.

- Ngươi... Ngươi tại sao phải giúp ta?

Sau một lúc trầm mặc, nam tử thận trọng hỏi.

Hắn cũng giống Vân Triệt, là từng trải qua vô số truy sát cùng bờ vực sinh tử, ý thức phòng bị cùng linh giác rất mạnh, càng không thua Vân Triệt chút nào. Cho nên một người có ác ý hay mưu đồ gì với hắn hay không, hắn liếc mắt cũng có thể thấy được. Từ trên người Vân Triệt, hắn không nhìn thấy một tia ác ý cùng mưu đồ nào.

- Ngươi cứ coi như là y tâm yên lặng đã lâu của ta bỗng nhiên thức tỉnh đi.

Vân Triệt nói, đồng thời trong lòng cũng thở dài một tiếng... Bác ái thiên hạ, hành y tế thế, đã từng là toàn bộ linh hồn hắn, là một bộ phận cốt lõi nhất trong sự giáo dục của sư phụ hắn đối với hắn. Nhưng từ khi sư phụ bị ép phải chết, y giả chi tâm của hắn đã bị vô cùng vô tận cừu hận thay thế, sau khi tái sinh ở Thương Vân đại lục, hắn cũng không có dùng y thuật của mình đi cứu bất kỳ người nào.

- Hả...

Câu trả lời này để cho nam tử không hiểu ra sao.

- Ngươi nói, lúc trước ngươi đã từng nhận được nửa gốc cây Phượng Hoàng Quỳ?

Vân Triệt thuận miệng hỏi.

- Đúng vậy.

Nam tử gật đầu:

- Hàng năm số lượng Phượng Hoàng Quỳ thành thục vốn là cực nhỏ, mà cơ bản đều bị Phượng Hoàng Thần Tông chiếm lấy trước tiên, cho nên đoạn thời gian trước, ta đã tiềm nhập Phượng Hoàng Thần Tông một lần, nhưng trong đó phân bố rất nhiều huyền trận thủ hộ, ta mới đi vào không cẩn thận xúc động một cái huyền trận trong đó, nên không thể không chạy trốn... Nhưng cũng may lúc chạy trốn chộp được nửa gốc cây Phượng Hoàng Quỳ. Cho nên nửa gốc cây Phượng Hoàng Quỳ mới bị tổn thất dược lực quá nặng, sau đó ta tiện tay nhét nó vào một cái hộp ngọc.

Cước bộ Vân Triệt chậm lại, kinh ngạc nói:

- Ngươi... Tiềm nhập Phượng Hoàng Thần Tông?

- Đúng vậy.

Nghe thấy thanh âm Vân Triệt có chút chấn kinh, nam tử vỗ ngực một cái, ngạo nghễ gật đầu:

- Trên cái thế giới này, ngoại trừ tứ đại thánh địa cùng Hắc Nguyệt Thương Hội ra, còn không có địa phương ta không thể lẻn vào. Tuy rằng bị bọn họ phát hiện, thế nhưng... Hắc hắc, bọn họ ngay cả cái mông của ta cũng không thể chạm, ta chạy mất tiêu.

Vân Triệt:

"..."

Người đàn ông này nói một vị tổ tiên của hắn đã từng xông vào Nhật Nguyệt Thần Cung, điều này làm cho hắn khiếp sợ trong lòng không thôi, mà người này... lại có thể lẻn vào Phượng Hoàng Thần Tông, sau khi bị phát hiện, cư nhiên không có bị thương chút nào chạy ra...

Người này... Rốt cuộc là...

Thanh âm nam tử hạ giọng, vẻ mặt khổ não nói:

- Ta ẩn ẩn đi vào còn muốn len lén biết một chút về Tuyết công chúa trong truyền thuyết, nhưng ngày đó nàng lại hết lần này tới lần khác không xuất hiện, ta nghe được có người nói chuyện với nhau... Hình như là nàng đi tới một nơi tên là Tê Phượng Cốc.

- Tuyết công chúa?

Vân Triệt ghé mắt:

- Là một vị công chúa của Phượng Hoàng Thần Tông sao?

Vân Triệt vừa nói câu này xong, liền thấy hai con mắt nam tử trừng lớn, ánh mắt kia... nhìn hắn giống như là nhìn một người ngoài hành tinh.

- Lẽ nào... Ngươi không biết Tuyết công chúa?

Nam tử trợn to hai mắt nói.

- Tuyết công chúa... Hết sức nổi danh sao?

Vân Triệt hỏi ngược lại.

Thần sắc Vân Triệt không có chút rung chuyển, không có nửa điểm giả tạo cố làm ra vẻ, ánh mắt nam tử quét nhìn trên dưới, dùng một loại ánh mắt quái dị tới cực điểm quan sát Vân Triệt, ánh mắt kia... Quả thực không phải là ánh mắt nhìn một con người:

- Ta kháo! Ngươi là nghiêm túc? Ngươi thực sự không biết Tuyết công chúa? Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi... Ngươi quả nhiên không phải là người Thần Hoàng Đế Quốc! A không đúng! coi như không phải là người Thần Hoàng Đế Quốc, mà là người quốc gia khác, cũng không có khả năng chưa từng nghe qua cái tên Tuyết công chúa a!

Vân Triệt:

"..."

Cái tên Tuyết công chúa này, đúng là hắn lần đầu tiên nghe nói.

- Vậy ngươi... Có nghe nói qua cái tên Hoa Minh Hải hay không?

Nam tử nói.

- Hoa Minh Hải? Chưa nghe nói qua, cũng là người rất nổi danh sao?

Vân Triệt nói.

- Ta kháo!!

Nam tử trực tiếp nhảy dựng lên, nhe răng trợn mắt hét:

- Ngươi ngươi ngươi ngươi... Ngươi không biết Tuyết công chúa vậy thì thôi đi, ngươi thậm chí ngay cả Hoa Minh Hải cũng chưa nghe nói qua! Hắn thế nhưng là 'Quỷ ảnh thánh thủ' trong truyền thuyết, nhân vật trâu bò nhất toàn bộ Thiên Huyền đại lục... Khái khái, một đại danh trong nhân loại như thế, coi như là cá chạch bên trong bùn đất đều cảm thấy như sấm bên tai, làm sao có thể có người chưa từng nghe qua!!

- Quỷ ảnh thánh thủ? biệt hiệu cũng thường thôi.

Vân Triệt bĩu môi.

~! #%...

Bắp thịt trên mặt nam tử co quắp, một bộ hận không thể đi tới liều mạng cùng Vân Triệt:

- Ngươi... Ngươi không phải là người từ những thế giới khác xuyên tới chứ?

Vân Triệt quay sang, rất là nghiêm túc gật đầu:

- Ngươi có thể cho là như vậy.

- Kháo!

- Chẳng lẽ ngươi... Chính là cái gì 'Quỷ ảnh thánh thủ' Hoa Minh Hải kia?

Vân Triệt liếc mắt quan sát hắn lần nữa.

- Không sai, chính là ta!

Hoa Minh Hải vỗ ngực, khóe mắt không khống chế được co quắp lại... Lần đầu tiên quang minh chính đại, gần gũi hô tên của mình... lại bị hắn nói chưa từng nghe nói qua!

- Đã biết.

Vân Triệt rất là bình thản nói:

- Ta nên gọi ngươi là tiểu Hoa, hay là tiểu Hải?

-... Còn là tiểu Hải sao.

Hoa Minh Hải gấp tới mức sắp khóc. Lão tử nói như thế nào cũng gần ba mươi tuổi, tiểu tử này rõ ràng chưa tới hai mươi tuổi a.

- Nói cho ta một chút về Tuyết công chúa đi, vì sao nàng lại nổi danh như vậy?

Vân Triệt có chút tò mò hỏi.

- Khái khái, ngươi không muốn nghe một chút sự tích vĩ đại của Quỷ Ảnh Thánh Thủ trước sao?

- Không muốn.

-! #%...

Hoa Minh Hải hít sâu một hơi, dùng hết toàn bộ ý chí mới bình tĩnh xuống, nói:

- Tuyết công chúa, bị coi là báu vật của Thần Hoàng Đế Quốc, sủng nhi của thần phượng, kỳ tích thương thiên ban tặng cho Thần Hoàng. Tất cả đã từng chỉ nghe kỳ danh, không một người tận mắt thấy, năm ấy Tuyết công chúa mười ba tuổi, vì một cái nghi thức ở Thần Hoàng thành mà nàng lộ diện, vạn năm nay Thần Hoàng thành không có tuyết rơi vậy mà ngày đó trời giáng tuyết rơi đúng lúc Tuyết công chúa hiện thân, toàn bộ hiện trường đều trở nên tĩnh lặng, nhưng người nhìn thấy nàng đều thất hồn lạc phách tại chỗ, họ như thấy tiên nữ hạ phàm... Ngày thứ hai, nàng liền được gọi là Thiên Huyền đệ nhất mỹ nữ, hơn nữa là vô tiền khoáng hậu, ngay cả người có tư cách so sánh cùng cũng không tồn tại.

- Mười ba tuổi? Thiên Huyền đệ nhất mỹ nữ?

- Không sai, năm đó Tuyết công chúa chỉ có mười ba tuổi, năm nay đã mười sáu tuổi, nhất định là càng thêm mỹ nhân tuyệt hoàn. Chỉ tiếc, sau một lần lộ diện ba năm trước, nàng không còn xuất hiện qua trước mặt người khác, ai cũng không biết bây giờ Tuyết công chúa đã trổ mã ra bộ dáng gì nữa.

Hoa Minh Hải tỏ vẻ si mê nói.

- Ba năm trước đây, ngươi đã gặp qua?

Vân Triệt hỏi.

- Không có, ta cũng chỉ nghe người ta nói...

Vân Triệt bĩu môi một cái:

- Vậy ngươi làm sao biết nàng có thể đẹp đến trình độ đó, đối với một nữ nhân mà nói, mười ba tuổi, đừng nói là thành thục, thậm chí chưa kịp nẩy nở ấy chứ, dù đẹp mắt thì có thể đẹp tới mức nào?

Nói đến đây, thanh âm Vân Triệt dừng một chút, bởi vì hắn nhớ lại Mạt Lỵ... Lúc hắn sơ ngộ Mạt Lỵ, Mạt Lỵ cũng chỉ có mười ba tuổi, mà nàng lại tạo thành trùng kích cho Vân Triệt, còn muốn thắng Hạ Khuynh Nguyệt...

Nhưng Mạt Lỵ là một ngoại tộc vô pháp dùng quy tắc của thế giới này đến xem, người gọi là Tuyết công chúa kia làm sao có thể đánh đồng cùng nàng.

- Về phần trời giáng tuyết rơi đúng lúc thì càng nhảm nhí, bốn mùa Thần Hoàng thành đều là hạ, ở đâu ra tuyết? Phỏng đoán xưng hào đệ nhất mỹ nữ, tuyết rơi, đều là Phượng Hoàng Thần Tông vì củng cố uy vọng mà tự biên mà thôi.

- Thế nhưng, tất cả mọi người đều nói như vậy...

- Ta chỉ tin tưởng những gì mắt nhìn thấy, tai nghe được.

Vân Triệt chậm rãi nói:

- Muốn nói mỹ nữ đệ nhất thiên hạ thì ta cảm thấy chỉ có lão bà ta là xứng với cái danh hiệu này... Tự phong ai mà không biết.

- Xì...

Hoa Minh Hải nhỏ giọng xích mũi, sau đó nói:

- Ta nghe nói, lần này Thất Quốc Bài Vị Chiến, Tuyết công chúa sẽ trình diện, đến lúc đó ta nhất định phải vào xem Tuyết công chúa có hình dạng thế nào, ngươi có hứng thú không?

- Không có hứng thú.

"..."

Hoa Minh Hải đi tới gần ranh rới Thần Hoàng thành thì dừng bước chân ở trước một căn phòng bỏ hoang. Hắn thu liễm hô hấp, linh giác nhanh chóng quét một phen bốn phía, sau đó nhỏ giọng nói:

- Chính là chỗ này... Theo ta vào đi.

Cửa phòng mở ra, một cỗ dược liệu nồng nặc xông vào mũi. Ở đây bố trí vô cùng giản đơn, bên trong chỉ có một cái giường nhỏ, phủ kín Tử Tinh lóng lánh, quang mang Tử Tinh thâm thúy mà mộng ảo, mặt trên tử tinh, có một nữ tử gầy gò nằm an tĩnh, lúc nghe thấy tiếng mở cửa, thân thể cô gái kia liền giật giật vài cái, phát sinh thanh âm suy yếu mà vội vàng:

- Phu quân... Ngươi... Đã trở về...

Cái thanh âm này để cho Hoa Minh Hải chấn động toàn thân, vội vội vàng vàng vọt vào, thoáng cái nhào tới trước giường, kích động nói:

- Tiểu Nhã, ngươi đã tỉnh... Xin lỗi, lúc ngươi tỉnh ta lại không ở bên người ngươi, nhất định là ngươi rất lo lắng và hãi hùng... bây giờ ngươi cảm giác thế nào? Có đau hay không?

Vân Triệt thả cước bộ đi vào, đứng ở phía sau Hoa Minh Hải, nhìn thoáng qua mặt cô gái... Cả người nàng gầy yếu không còn hình dáng, gương mặt trắng bạch không có chút huyết sắc nào, mắt của nàng chỉ mở được một nửa, trong con mắt toát ra một mảnh sương mù... Ánh mắt như vậy, cơ bản không thấy rõ được đồ đạc.

Bộ vị dễ thấy nhất trên mặt của nàng chính là cái trán của nàng... Chỗ ấy có một cái ấn lam sắc sâu đậm.

Vân Triệt nhìn cái ấn lam sắc này, chân mày hơi nhíu lại.

- Không có vấn đề gì... Ta cũng mới vừa tỉnh lại... Ta cảm giác... Khá...

Nữ tử nỗ lực mỉm cười, lúc này ánh mắt của nàng bắt được một cái bóng người mơ hồ, nàng nhẹ nhàng nói:

- Phu quân...có... Khách nhân đến sao?

Không đợi Hoa Minh Hải lên tiếng, Vân Triệt đã mở miệng nói:

- Ngươi khỏe không... Ta là Lăng Vân, là bạn của Hoa Minh Hải.

- Bằng hữu...

Vân Triệt thuận miệng nói ra hai chữ, để cho con ngươi cô gái kia thoáng sáng lên quang thải khác thường, nàng kích động nói:

- Ngươi thực sự... Là bằng hữu của phu quân? Phu quân... Hắn thực sự... Là bằng hữu của ngươi sao?

Vân Triệt hơi ngạc nhiên, nhưng Hoa Minh Hải biết tại sao nàng phải kích động như thế, hắn dùng sức gật đầu một cái, nói:

- Ân! Tiểu Nhã, hắn là bằng hữu ta quen biết ở bên ngoài... Nếu mà không phải bằng hữu, làm sao hắn biết tên ta là Hoa Minh Hải.

- Bằng hữu... Phu quân bằng hữu...

Nàng nở nụ cười, dáng tươi cười tái nhợt mà hạnh phúc, nhẹ nhàng nhắc đi nhắc lại:

- Phu quân có bằng hữu... Phu quân thực sự... Có bằng hữu...

"..."

Vân Triệt âm thầm thở một cái, bước lên trước nói:

- Ta chẳng những là bằng hữu của tiểu Hải, còn là một y giả. Ta cùng tiểu Hải đến đây cũng là vì muốn nhìn xem có thể trị liệu thương thế của ngươi hay không... Tiểu Hải, trước hết ngươi tránh ra đi, để cho ta nhìn tình huống của nàng một chút.

Vừa nghe lời này Hoa Minh Hải cấp tốc tránh ra, hai mắt nhìn chằm chằm vào Vân Triệt:

- Đại ca! Cầu ngươi nhất định phải dùng hết toàn lực cứu tiểu Nhã, nếu mà ngươi thật có thể cứu nàng...

Hoa Minh Hải không thể nói hết nửa câu sau ngay trước mặt tiểu Nhã. Tuy hắn biết niên kỷ của mình lớn hơn gần mười tuổi so với Vân Triệt, nhưng câu đại ca này lại phát ra từ linh hồn, nếu mà Vân Triệt thật sự cứu được nàng, không phải là gọi đại ca, mà hô gia gia cả đời, hắn cũng cam tâm tình nguyện. Mà chỉ dựa vào việc hắn nguyện ý cùng mình đi tới nơi này, thì hắn đã rất cảm kích trong lòng.

- Ta sẽ dùng hết toàn lực.

Vân Triệt bình tĩnh nói, sau đó đi tới trước giường nữ tử, ánh mắt rơi vào trên trán của nàng... ấn ký lam sắc ở mi tâm chứng tỏ trong thân thể nàng có hàn độc đáng sợ, đang xâm nhập não tuỷ của nàng.

Mỗi một khối tử sắc thủy tinh dưới thân nàng đều là vô giá... Bởi vì mỗi một khối, đều là Tử Mạch Thiên Tinh thuần túy nhất! Thân thể nàng tổn hao rất nặng, lại có thể chống đỡ được hàn độc đáng sợ nhiều năm như vậy, chính là do Tử Mạch Thiên Tinh bao vây nửa người nàng.

- Ta là... Như Tiểu Nhã, ta có thể giống như phu quân... gọi ngươi là đại ca không?

Thời điểm Vân Triệt nhìn chăm chú vào người của nàng, bỗng nhiên nàng dùng thanh âm hư nhược nói.

-... Ân.

Vân Triệt gật đầu ứng một tiếng.

- Cảm tạ... Đại ca...

- Tại sao lại cảm tạ ta?

Vân Triệt nói.

- Cám ơn ngươi... đã nguyện ý trở thành bằng hữu của tiểu Hải.

Như Tiểu Nhã chân thành cảm kích nói:

- Mấy năm nay... Phu quân vì kéo dài tính mạng cho ta... đã không tiếc ruồng bỏ nguyên tắc chỉ cướp của người giàu chia cho người nghèo, tiêu dao hậu thế của gia tộc... Đi chung quanh chiếm lấy số lượng lớn linh dược cùng Tử Mạch Thiên Tinh... Bởi vì ta... mà hắn không có bằng hữu... Cũng không cách nào... Có bằng hữu...

- Ta không muốn liên lụy hắn như thế... Thế nhưng, ta lại rất sợ chết... Bởi vì ta chết đi... Phu quân chỉ còn lại lẻ loi một mình... hiện tại... hắn... cũng có một vị... Đại ca... thật... tốt...

Thanh âm của Như Tiểu Nhã càng ngày càng nhỏ, rốt cục cũng ngủ mê man. Thân thể của nàng quá mức suy yếu, một lần nói nhiều lời như vậy, đối với nàng mà nói là tiêu hao quá to lớn.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment