.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_409" class="block_" lang="en">Trang 205# 1
Chương 409: Nhất quỳ
- Ngươi không cần phí tâm cơ nói những lời này để phân tán lực chú ý của ta.
Vân Triệt lạnh lùng nói, đồng thời dùng sức dẫm mạnh lên trên người của hắn một cái:
- Thuốc bột trong tay cũng thành thành thật thật thu lại cho lão tử, chỉ là Ảo Mộng Điệp Huyễn Độc, đối với ta không có tác dụng đâu!
- Con ngươi thiếu nữ nhất thời co rút lại, trong lòng càng nhấc lên sóng to gió lớn. Đôi mắt người trước mắt này giống như một đôi băng kính, đối mặt với đôi mắt ấy khiến hắn lần đầu tiên có cảm giác không thể nào che giấu. Hắn vừa mới nói mình bị Hoàng giả truy sát, đúng là để cho lực chú ý của Vân Triệt bị phân tán, mà tay phải của hắn, cũng xác thực mang theo một ít độc phấn.
Vậy mà những thứ này đều bị hắn nhìn thấu!
Nhất là Ảo Mộng Điệp Huyễn Độc vô hình vô vị, hắn kẹp ở trong không gian giới chỉ, tuyệt không có nửa điểm tiết lộ... vậy mà cũng bị hắn nói ra!
- Rốt cuộc ngươi là... Người nào?
Thiếu nữ hỏi ngược lại:
- Rõ ràng ngươi không phải là người Phượng Hoàng Thần Tông nhưng có thể sử dụng Phượng Hoàng Viêm... Ngươi thực sự đến từ Thương Phong quốc... Nhưng Thương Phong quốc làm sao có thể có nhân vật như vậy...
Ánh mắt Vân Triệt lạnh lẽo theo dõi hắn. Người dưới chân biết mình không có tư cách hỏi, nên miễn cưỡng cười một cái nói:
- Thuật ngụy trang của ta, chưa từng bị ai nhìn thấu qua... Ngươi có thể nói cho ta biết, đến tột cùng thì ngươi làm thế nào nhìn thấu ta hay không?
- Khả năng ẩn nấp, che giấu khí tức và năng lực giả giọng của ngươi, ta xa xa không theo kịp.
Vân Triệt thản nhiên nói:
- Nhưng trên phương diện dịch dung, ngươi hơi sai một chút. Một người có dịch dung hay không, chỉ cần đến gần ta trong vòng ba trượng, ta liếc mắt cũng có thể thấy được... Ta không chỉ biết ngươi đã dịch dung, còn biết ngươi dịch dung ba lớp, bây giờ lột gương mặt này xuống, phía sau còn có hai gương mặt, nhưng đó vẫn không phải gương mặt chân chính của ngươi... Thoạt nhìn, hoặc là ngươi xấu tới cực điểm sợ bị người ta nhìn thấy, hoặc là vì ẩn dấu mà không dám lộ ra chân diện mục thật ở trước mặt bất kỳ người nào...
- Đương nhiên là vế sau!!
Thiếu nữ kích động, lớn tiếng quát:
- Ngươi nhìn ta giả trang làm nữ nhân này đi... trong veo như nước, nũng nịu dịu dàng, là biết ta không đẹp trai kinh thiên động địa, vậy... ít nhất... Là ngọc thụ lâm phong, anh tuấn bất phàm!! Làm sao có thể dính với chữ xấu chứ! Ngươi mới xấu... Cả nhà ngươi đều xấu!
- Hừ!
Vân Triệt bĩu môi một cái, cái chân dẫm trên người của hắn chân bỗng nhiên để xuống, sau đó xoay người đi sang chỗ khác, nói:
- Ngươi đi đi.
Thiếu nữ... à không, chuẩn xác mà nói là người đàn ông kia nhanh chóng từ dưới đất đứng lên, nhìn chằm chằm vào sau lưng Vân Triệt, trên gương mặt vẫn còn vẻ không thể tin được, lúc trước ở Lạc Viêm thương hội, hắn thế nhưng chính mắt nhìn thấy Vân Triệt xuất thủ tàn nhẫn cỡ nào, vốn tưởng rằng lạc vào trong tay hắn, ít nhất cũng phải ăn đau khổ lớn, không nghĩ tới, hắn cứ như vậy... Thả người?
- Ngươi... Ngươi cứ như vậy thả ta?
Hắn trợn to hai mắt nói:
- Ngươi không hỏi ta là ai? Không muốn biết vì sao ta theo dõi ngươi? Liền... Cứ như vậy thả ta?
- Bởi vì ngươi không phải là ác nhân.
Vân Triệt cũng không quay đầu lại nói.
-... Làm sao ngươi biết ta không phải là ác nhân?
- Hừ, đời này ta đã gặp rất nhiều ác nhân, cho nên có phải là ác nhân hay không, ta liếc mắt nhìn là biết rồi.
Vân Triệt híp mắt nói:
- Hơn nữa, lúc ngươi ở nhà trọ dùng khói độc là mê hương, mà không phải độc hương. Cho dù vừa rồi bị ta khống chế ở dưới bàn chân, muốn dùng độc cũng chỉ là ảo hương, ngoài ra ánh mắt của ngươi không có nửa điểm sát ý... Bằng không, ngươi cho là ngươi có thể sống đến bây giờ sao?
Nam tử há miệng, nhưng không có nhân cơ hội đào tẩu... Hắn tự tin khi mình đã khôi phục tự do, muốn trốn thì mười cái Vân Triệt cũng đừng nghĩ đuổi theo, hắn ngược lại tiến lên một bước, tỏ vẻ không hiểu nói:
- Ngươi không hỏi xem tại sao ta muốn tiếp cận ngươi?
- Ta đã biết.
- Ngươi... Đã biết?
Vân Triệt xoay người, nhìn hắn nói:
- Ngươi là vì trộm Phượng Hoàng Quỳ trên người ta!
Vân Triệt dùng lời nói khẳng định mà không phải là nghi vấn.
- Ngươi... Làm sao ngươi biết?
Nhất thời nam tử mở to hai mắt nhìn.
- Vị đạo của dược vật này rất lâu tiêu tán, nếu so với khí tức càng thêm khó che giấu. Hỏa Sơn Đảm, Phượng Vĩ Tiêu, Chích Huyết Hỏa Tham, Tử Âm Chùa, Long Chi Thảo, Thiên Trùng Tử, La Đằng, Vân Lâm Hoa... Đây là những mùi vị dược liệu ta ngửi được trên người của ngươi. Tuy rằng ngươi đã hết sức nỗ lực tiêu trừ những mùi này nhưng ngươi đã tiếp xúc qua những dược liệu này trng mười hai canh giờ thì làm như thế nào đi nữa cũng có vị đạo cực nhỏ lưu lại, đủ để ta nhận biết.
Cả người nam tử cương cứng ở đó, dường như hóa đá vậy... Vân Triệt nói ra tên những dược liệu kia, không nhiều không ít một thứ nào...!!
- Nếu mà những dược liệu này chứa đựng ở trong không gian giới chỉ thì nó sẽ không có bất kỳ vị đạo nào tiêu tán đi ra ngoài. Hết sức hiển nhiên, ngươi đã tự mình tiếp xúc, điều phối những dược liệu này, mà những dược liệu này kết hợp lại sẽ có công hiệu mạnh mẽ kéo dài tính mạng, mà muốn cho loại dược liệu này mạnh mẽ kéo dài tính mạng càng lâu thì còn cần đại lượng Tử Mạch Thiên Tinh... Chỉ là, quá trình mạnh mẽ kéo dài tính mạng này, sẽ kèm theo thống khổ to lớn, mà muốn ngăn chặn loại đau khổ này, mà lại không sản sinh xung đột cùng các loại dược liệu khác, cũng chỉ có thể dùng Phượng Hoàng Quỳ.
Nam tử:
~! #%...
- Ngươi theo dõi ta, từ lúc là ta lấy được Phượng Hoàng Quỳ.
Vân Triệt thản nhiên nói:
- Nếu ngươi vì cứu người mà tiếp cận ta, đồng thời chưa từng có sát tâm đối với ta, nên ta không tiếp tục làm khó dễ ngươi, vừa rồi giẫm lên người ngươi mấy cái là đủ rồi... Ngươi đi đi, đừng... vọng tưởng từ trên người ta trộm thứ gì nữa.
Vân Triệt nói xong, xoay người rời đi.
Thẳng đến khi Vân Triệt đi vài chục bước, nam tử mới như ở trong mộng tỉnh lại, hắn bước một bước dài xông tới trước người Vân Triệt, tốc độ nhanh đến mức để cho Vân Triệt không thấy rõ tàn ảnh:
- Vân... vân... Lão đệ... À không! Đại ca, ta hai ba lần mạo phạm ngươi, là ta không biết tự lượng sức mình, có mắt không chòng, thế nhưng... Thế nhưng Phượng Hoàng Quỳ với ta mà nói thực sự là quá mức trọng yếu, ngươi phải chuyển nhượng bụi cây Phượng Hoàng Quỳ trong tay ngươi cho ta...
Hắn vốn tưởng rằng lấy năng lực của mình, người nào bắt được Phượng Hoàng Quỳ, hắn muốn từ trong tay người đó trộm về căn bản là dễ như trở bàn tay, không nghĩ tới hắn lại đụng phải một tên tuyệt thế yêu nghiệt như Vân Triệt. Đến tận đây, hắn mới biết mình không có khả trộm Phượng Hoàng Quỳ từ trong tay người này, hơn nữa Vân Triệt hào phóng thả hắn, hắn cũng không có mặt mũi đùa giỡn nữa, nhưng gốc cây Phượng Hoàng Quỳ này, hắn ngay cả liều mạng cũng phải bắt được. Ăn cắp không được, thì chuyện hắn có thể làm, chỉ có thể là... cầu xin.
- Ngươi yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi chuyển nhượng không công.
Hắn thành khẩn nói:
- Ngươi dùng một nghìn tử huyền tệ mua bụi cây Phượng Hoàng Quỳ trong tay Lạc Viêm thương hội... Ta dùng ba nghìn... Không! Năm nghìn... Không! Một vạn... Ta dùng một vạn tử huyền tệ mua lại!
Hắn điên cuồng hô giá cả, sau đó luống cuống tay chân lấy ra một tờ ngân phiếu tử huyền tệ lóng lánh, nhìn Vân Triệt khẩn cầu.
Vân Triệt bất vi sở động, chậm rãi lắc đầu:
- Nếu là thời điểm khác, ta có thể chuyển nhượng bụi cây Phượng Hoàng Quỳ này cho ngươi nhưng bây giờ ta cũng cần nó để đề thăng thực lực, bằng không nửa tháng sau, ta có khả năng mệnh đều muốn nhét vào cái Thần Hoàng thành này, cho nên ngươi xuất ra nhiều tiền hơn nữa, ta cũng không chuyển nhượng cho ngươi đâu.
Nói xong, Vân Triệt trực tiếp ly khai.
- Đại ca!!
Nam tử xông lên kéo lấy y phục của hắn, hai tay run nhè nhẹ:
- Phượng Hoàng Quỳ trong tay ngươi là một gốc cây cuối cùng trong năm nay, vô luận như thế nào ngươi cũng phải chuyển nhượng cho ta, nếu mà một vạn tử huyền tệ còn chưa đủ mà nói... Cần bao nhiêu, ngươi cứ mở miệng, chỉ cần ta có, ta tuyệt đối không nháy mắt một cái!
Vân Triệt kiên quyết lắc đầu:
- Ta đã nói rồi, không phải là vấn đề tiền, bụi cây Phượng Hoàng Quỳ này cũng quan hệ đến vận mệnh của ta, ta vô luận như thế nào cũng không để nó cho người khác được, ngươi đi địa phương khác tìm đi, có lẽ sẽ tìm được một gốc cũng không chừng.
- Nếu như có thể tìm được ở địa phương khác, ta đã sớm đi.
Trên mặt nam tử lộ ra vẻ cầu xin sâu đậm:
- Đại ca, ánh mắt ngươi như thần, ngay cả mới tiếp xúc qua, loại thuốc gì ngươi cũng biết nhất thanh sở nhị, vậy cũng biết dùng những loại thuốc này phối hợp với Tử Mạch Thiên Tinh mạnh mẽ kéo dài tính mạng sẽ kèm theo thống khổ to lớn cỡ nào. Tuổi thọ của nàng, tối đa không được một năm nữa, hy vọng lớn nhất hiện tại của ta, chính là cùng nàng yên lặng vượt qua một năm cuối cùng này, trong quãng thời gian cuối cùng này, ta làm sao có thể để cho nàng thừa nhận cái loại đau đớn tru hồn kia... Ta vượt qua thiên tân vạn khổ, cũng chỉ tìm được nửa gốc cây Phượng Hoàng Quỳ, nhưng nửa gốc cây Phượng Hoàng Quỳ này không chỉ bị sử dụng phân nửa, hơn nữa dược lực đã phai tán rất nhiều, hiệu quả còn lại cực nhỏ, hiện tại hy vọng duy nhất chính là bụi cây trong tay ngươi... Van cầu ngươi, nhường nó cho ta đi, ta thề với trời, tương lai nhất định hảo hảo báo đáp ngươi.
Vân Triệt ghé mắt nhìn hắn một cái, nhưng vẫn lắc đầu như trước
- Các loại năng lực của ngươi đều cho thấy ngươi là một tên đạo tặc chân chính, nhưng hiển nhiên lòng của ngươi không xấu, mỗi một câu ngươi nói đều là chân thật. Thế nhưng, ngươi và người ngươi cần phải cứu kia, đều không có quan hệ gì đến ta, ta còn không có bác ái đến mức dùng đồ vật liên quan tới tính mệnh của chính mình đi cứu một người không quen biết... Ngươi chết tâm này đi, không cần đi theo nữa ta!
Vân Triệt vung tay, dùng Tinh Thần Toái Ảnh biến mất ở bên ngoài mười trượng.
- Phanh!!
Thanh âm đầu gối rơi xuống đất vang lên sau lưng Vân Triệt, bước chân Vân Triệt chợt đình chỉ, xoay người lại, chân mày nhíu chặt nói:
- Ngươi...
Hai đầu gối nam tử quỳ xuống đất, trên mặt hiện lên vẻ cầu xin sâu đậm, trong hai mắt đung đưa lệ ngân:
- Đại ca, cả đời này của ta chẳng bao giờ cầu xin ai, càng không có quỳ xin người... Ngay cả cha mẹ ruột của ta khi còn tại thế, ta cũng chưa kịp quỳ lạy bọn họ một lần... Ta cầu ngươi... rủ lòng từ bi... Nàng thực sự... không sống được một năm nữa... Ta van cầu ngươi... cho dù để cho ta làm trâu làm ngựa...
Tâm Vân Triệt hung hăng xúc động... tuy hắn và nam tử này gặp nhau lần đầu tiên, nhưng cả người như quỷ ảnh, bảy vị Hoàng giả cũng không thể đưa hắn vào chỗ chết, Vân Triệt biết hai mắt của hắn ngấn lệ, hai đầu gối quỳ xuống đất có ý vị như thế nào...
Đó là toàn bộ kiêu ngạo cùng tôn nghiêm của hắn...
Đây đúng là lần đầu tiên hắn quỳ xuống trong đời, bằng không hai đầu gối của hắn cũng không có run rẩy kịch liệt như vậy. Ánh mắt của hắn hết sức bất lực, mà nếu mình lại cự tuyệt, những bất lực này sẽ hoàn toàn hóa thành tuyệt vọng...
Ánh mắt như thế cực kỳ giống hắn ôm thi thể Linh Nhi hương tiêu ngọc vẫn, ngửa mặt lên trời khóc rống năm đó...
- Hô...
Vân Triệt thầm than một tiếng, cuối cùng không có đi động bước chân nữa, hắn đi tới nói:
- Người ngươi phải cứu kia, là gì của ngươi?
-... Là thê tử của ta.
Thấy Vân Triệt đi tới, trong tròng mắt hắn sáng lên hy vọng:
- Đại ca, van cầu ngươi, chỉ cần ngươi đưa Phượng Hoàng Quỳ cho ta, điều kiện gì ta cũng đáp ứng.
- Nói cho ta biết, thê tử của ngươi bị bệnh gì.
Vân Triệt hỏi.
- Nàng không nhiễm bệnh.
Nam tử lắc đầu, thần sắc thống khổ:
- Năm năm trước, nhà chúng ta gặp phải cừu gia ám toán, song thân phụ mẫu ta ngộ hại, dùng mạng của mình để cho ta và thê tử của ta có thể chạy trốn, nhưng lúc đó thê tử của ta đã bị trọng thương, đồng thời trúng phải hàn độc quỷ dị, không người nào có thể giải. Mấy năm nay, ta chỉ có thể dốc hết toàn lực vì nàng kéo dài tính mạng, nhưng cách kéo dài tính mạng này cũng không thể dùng lâu dài, năm nay đã là cực hạn sau cùng...
- Bị ám toán?
Vân Triệt hơi lộ ra vẻ ngạc nhiên:
- Ngươi là một người giỏi tiềm hành, cha mẹ của ngươi càng phải mạnh hơn ngươi mới đúng, sao lại đến trình độ như vậy? Năm năm trước, thực lực của ngươi cũng không cách quá xa hiện tại đi?
Trên mặt nam tử hiện lên vẻ giãy dụa, sau đó chậm rãi nói ra:
- Là Nhật Nguyệt Thần Cung...
Vân Triệt:
-...!!
- Gia tộc bọn ta chuyên làm đạo, lấy việc cướp của người giàu chia cho người nghèo làm mục tiêu sống. Một vị tổ tiên của ta từng lẻn vào Nhật Nguyệt Thần Cung, đánh cắp một thanh Bá Hoàng đao của Nhật Nguyệt Thần Cung. Cho nên mấy trăm năm qua, Nhật Nguyệt Thần Cung một mực tìm tung tích của chúng ta, sau không biết dùng phương pháp gì tìm được nơi chúng ta ẩn thân, do đó kiếp nạn hàng lâm...
- Ta biết rồi.
Vân Triệt kéo hắn đứng lên... Một cái gia tộc đời đời làm đạo tặc, tổ tiên của họ dám ra vào cả địa phương như Nhật Nguyệt Thần Cung, còn thuận lấy đi một thanh Bá Hoàng đao, như vậy gia tộc đó cực kỳ có danh khí trên Thiên Huyền đại lục.
- Dẫn ta đi gặp thê tử của ngươi.
Vân Triệt nghiêm túc nói:
- Ta tin tưởng ngươi không để nàng rời mình quá xa, nàng cũng ở trong Thần Hoàng thành này sao.
- Hả?
Nam tử sửng sốt.
- Ta biết một chút y thuật, có lẽ có thể trị hết thương thế cùng độc trên người thê tử ngươi. Hơn nữa ngươi yên tâm, ta sẽ không tiết lộ hành tung của ngươi và thê tử ngươi nửa phần, thậm chí hình dạng chân thân của ngươi như thế nào, ta cũng sẽ không nhìn.
Vân Triệt bình thản nói.
Nam tử há miệng:
- Cái này... Có thể... Thế nhưng...
- Không có thế nhưng.
Vân Triệt cắt đứt lời hắn:
- Nếu như ngươi quan tâm nàng như vậy, cũng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng ta. Cho dù thần y đệ nhất thiên hạ nói với ngươi nàng không thể cứu được thì ngươi cũng nhất định phải tin tưởng có một người có thể chữa cho nàng! Bởi vì ngươi bỏ lỡ ta... Có thể là bỏ mạng của nàng!
- Tốt!!
Câu nói sau cùng của Vân Triệt thoáng cái đánh nát toàn bộ nghi ngờ của nam tử, hắn cũng không có để nghĩ ngợi nữa, hung hăng gật đầu:
- Ngươi ngay cả tiếp xúc qua thuốc gì, đều có thể thoáng cái phân biệt ra được, ta tin tưởng y thuật của ngươi nhất định xuất thần nhập hóa! Ta càng tin tưởng ngươi không có hại chúng ta... Nếu mà ngươi có thể chữa cho nàng, cái mạng này của ta đều là của ngươi!