Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 407 - Chương 408: Thần Thánh Phương Nào

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_408" class="block_" lang="en">Trang 204# 2

 

 

 

Chương 408: Thần thánh phương nào



Ra khỏi Lạc Viêm thương hội, thân ảnh Vân Triệt rất nhanh lạc vào trong đoàn người Thần Hoàng thành. Phượng Hoàng Quỳ đã đến tay, chuyện kế tiếp hắn cần làm rất đơn giản, đó chính là tìm một nơi không bị quấy rầy tu luyện.

Lúc này Vân Triệt chợt dừng bước, xoay người lại nhanh như tia chớp, ánh mắt lợi hại trực tiếp quét nhìn phía sau, nhưng ánh mắt lại lấy không tìm được bất kỳ dị dạng nào, ngay cả một tia cảm giác rất nhỏ vừa rồi cũng biến mất vô tung.

Chẳng lẽ là ảo giác?

Không có khả năng... Loại sự tình này, ta làm sao có thể sinh ra ảo giác.

Ngay vừa rồi, hắn cảm thấy một luồng ánh mắt khác thường nhìn chăm chú. Lúc trước ly khai Lạc Viêm thương hội, hắn cũng có cảm giác giống như vậy. Mà cảm giác này, cũng không phải là từ linh giác mà là từ bản năng.

Hắn ở trong vô số lần bị đuổi giết, sống bên bờ vực sinh tử tạo nên bản năng này!

Nếu như loại cảm giác này đến từ linh giác thì còn có khả năng là sai, nhưng loại cảm giác đến từ bản năng này, quyết không thể nào là sai, bởi vì nó từng vô số lần cứu tính mệnh Vân Triệt.

Nhưng Vân Triệt phản ứng như thiểm điện, tìm kiếm nơi phát ra loại cảm giác này lại không có chút thu hoạch nào.

Không phải là nhận biết sai lầm, như vậy thì chỉ có thể nói rõ... năng lực ẩn nấp của đối phương cao đến trình độ kinh khủng tuyệt luân. Trong Thiên Huyền đại lục, đây là người thứ nhất để cho Vân Triệt ở sau khi phát hiện lại hoàn toàn không có cảm nhận được sự tồn tại của mục tiêu.

Rốt cuộc là người nào... Tại sao phải để mắt tới ta? Trong Thần Hoàng thành, không có mấy người nhận thức ta mới đúng.

- Mạt Lỵ, ngươi có nhận thấy có người theo dõi ta hay không?

Vân Triệt thấp giọng nói.

- Mạt Lỵ?

- Đang ngủ... Không được phiền ta!

"..."

Vân Triệt đè mũi, thu hồi ánh mắt, trực tiếp đi về phía trước.

Ở vị trí phía sau Vân Triệt không đến hai mươi trượng, có một thân ảnh không tầm thường chút nào chậm rãi ngẩng đầu, trong con mắt chợt lóe lên vẻ kinh ngạc.

Sau nửa canh giờ, Vân Triệt về tới nhà trọ tối hôm qua ở. Ở trong Thần Hoàng thành đã kín người hết chỗ, tìm được một chỗ ở đích thật là vô cùng khó khăn, nhưng chỉ cần có tiền, người nhiều hơn nữa cũng không thành vấn đề. Chỗ Vân Triệt ở, là do hắn dùng giá cao gấp mười lần mua được.

- Khách quan, ngài đã trở về, ngài muốn trở về phòng nghỉ ngơi hay là dùng đồ ăn?

Vân Triệt vừa vào nhà trọ, tiểu nhị mi thanh tú mục liền vui vẻ tiến lên đón, có thể đến sau mà ở nổi nhà trọ xa hoa bực này, đều là những nhân vật thần cấp, hắn đương nhiên muốn tận khả năng hầu hạ chu toàn.

- Chút nữa giúp ta chuẩn bị một ít thức ăn tối, trước khi trời tối trực tiếp mang đến phòng ta.

Vân Triệt nói.

- Được rồi, khách quan cứ nghỉ ngơi thật tốt trước, cần gì ngài cứ kêu lên một tiếng.

Tiểu nhị ân cần nói.

Sau khi Vân Triệt trở về phòng, hắn cũng không có theo kế hoạch lúc trước lập tức rèn luyện Càn Khôn đan, mà là che cửa lại, lên trên giường ngã đầu ngủ một giấc. Hình như hắn rất là mệt mỏi, nằm không bao lâu tiếng ngáy dần dần vang lên, tiến nhập mộng đẹp.

Vân Triệt ngủ một giấc này từ buổi chiều thẳng tới hoàng hôn. Mà lúc này, bên cửa sổ gian phòng sau có một luồng khói nhẹ vô vị không tiếng động, lại càng là đạm mạc đến mức dùng mắt thường vô pháp phát giác, chậm rãi nhẹ nhàng tiến đến, vô thanh vô tức hòa vào không khí trong phòng. Vân Triệt vẫn ở trong giấc mơ như cũ, tiếng ngáy, hô hấp vẫn vang lên đều đều, đối với hết thảy những thứ này không phản ứng chút nào.

Khói nhẹ giằng co hơn mười tức thời gian thì đình chỉ, tất cả quy về yên lặng, không có phát sinh qua bất kỳ dấu vết gì.

Nửa khắc đồng hồ sau, cửa phòng Vân Triệt vang lên tiếng gõ.

- Khách quan, bữa tối đã tới.

Vân Triệt vẫn ngủ, không chút phản ứng nào như cũ.

- Khách quan... Khách quan? Ngươi có ở bên trong không?

Tiểu nhị nhẹ nhàng đẩy cửa vào, môn chỉ hơi khép hờ, cũng không có đóng lại, chỉ hơi đẩy là mở ra. Tiểu nhị do dự một chút, cẩn thận đẩy cửa phòng ra, bưng đồ ăn tối nay đi vào.

Bước chân của tiểu nhị rất nặng, cái bàn trong tay lại mang theo đồ sứ va chạm với nhau, nhưng Vân Triệt nằm ở trên giường thủy chung không có chút phản ứng nào, hiển nhiên đã ngủ say như chết. Tiểu nhị mang đồ ăn để lên bàn, ánh mắt quét Vân Triệt một hồi, sau đó chậm rãi đi về phía hắn, chỉ là lần này cước bộ... Nhưng là nửa điểm thanh âm cũng không có, ánh mắt từ kính cẩn, thay đổi thành bình tĩnh như nước.

Hô hấp của Vân Triệt vẫn rất bình ổn, ngủ giống như người chết, cảm xúc toàn thân không có một tia dấu hiệu hoạt động, sau khi xác nhận những thứ này, sự cẩn thận trong ánh mắt tiểu nhị hơi chút buông lỏng, hắn đi tới trước giường Vân Triệt, thò tay chộp lấy không gian giới chỉ trên tay trái Vân Triệt.

Ngay khi ngón tay của hắn gần đụng đến Vân Triệt, bỗng nhiên thủ chưởng của Vân Triệt vươn ra nhanh như tia chớp, nắm lấy cổ tay tiểu nhị, đồng thời ánh mắt khép kín một buổi chiều chợt mở ra.

Lực đạo cánh tay Vân Triệt lớn như nào, coi như là một vị Vương tọa bị hắn bắt lấy, cũng đừng nghĩ đơn giản giãy dụa, nhưng Vân Triệt vừa mới chụp được, bỗng nhiên cảm giác lòng bàn tay trơn trượt, giống như thứ bắt được không phải là tay của một người, mà là một con cá vậy! Nhất thời cánh tay bị hắn chộp được vậy mà từ lòng bàn tay của hắn trơn tuột ra, trong nháy mắt tiểu nhị trở nên vô cùng mau lẹ, nhảy lên mở cửa sổ, chạy đi như bay.

Vân Triệt vốn muốn đuổi theo, nhưng chân vừa bước ra nhất bộ, liền ngừng lại, sững sờ nhìn về phía trước... Vì tốc độ của người này thực sự quá nhanh, sắp tới trình độ bất khả tư nghị. Hắn chỉ dùng một cái nháy mắt ngắn ngủn, liền từ trong tay của hắn giãy sau đó mau lẹ bay đi, mà chỉ dùng một chút công phu này, thân ảnh của người kia đã hóa thành một cái điểm đen nhỏ...

Huyền lực ba động của hắn cũng không phải là rất mạnh liệt, đại thể là Vương Huyền trung kỳ, nhưng tốc độ hắn biểu hiện ra lại hoàn toàn siêu việt Vương Huyền, so với Tuyết Hoàng thú đều muốn nhanh hơn mấy lần... từ trước cho đến nay, đây là người có tốc độ nhanh nhất mà Vân Triệt thấy trên Thiên Huyền đại lục.

Một tiếng bước chân hoảng loạn truyền đến, tiểu nhị nghe tiếng đi đến đẩy cửa ra, kinh hoảng nói:

- Khách quan, đã xảy ra chuyện gì?

Tiểu nhị vừa mới đào tẩu và tên tiểu nhị này giống nhau như đúc, ngay cả thần thái, thanh âm, đều cơ hồ không có nửa điểm khác biệt. Vân Triệt lắc lắc đầu:

- Không có chuyện gì, cho người giúp ta sửa chữa cái cửa sổ, ta sẽ bồi thường theo giá.

Sau khi đuổi tiểu nhị đi, Vân Triệt liền đứng ở bên cửa sổ, nhìn thoáng qua không gian giới chỉ trên tay mình, rồi rơi vào trầm tư. Hắn dùng không gian giới chỉ là vì che giấu Thiên Độc Châu, bên trong không có thứ gì. Quả nhiên cảm giác bị theo dõi lúc trước không phải là ảo giác. Mà khả năng theo dõi, ẩn nấp, dịch dung, bắt trước âm thanh, thậm chí thả khói mê của người này, đều đạt tới cảnh giới đăng phong tạo cực, năng lực chạy trốn của hắn càng là mau tới cực điểm...

Đây rốt cuộc là người nào? tại sao hắn phải để mắt tới mình?

Lần đầu tiên mình có cảm giác bị người để mắt tới là lúc gần ly khai Lạc Viêm thương hội, nói như vậy lúc đó người này đã ở trong Lạc Viêm thương hội, là một người ở trong tràng...

Chân mày Vân Triệt trầm xuống... Dịch dung, giả giọng, khói mê, chạy trốn, tốc độ... Những năng lực này tập trung lại, rõ ràng là một đạo tặc đỉnh cấp! bị một tên đạo tặc đáng sợ như vậy để mắt tới, tự nhiên là một chuyện vô pháp buông lỏng. Mà tên đạo tặc này một đường theo dõi, hao tổn tâm cơ như vậy, hiển nhiên là hắn cảm thấy hứng thú với đồ đạc gì đó trên người của mình, như vậy... Một lần thất bại cũng không để cho hắn chết tâm, hắn còn có thể trở lại.

Cũng không lâu lắm, người sửa chữa cửa sổ đến, Vân Triệt ly khai nhà trọ, liền đi thẳng đến Lạc Viêm thương hội. Nếu người kia theo dõi theo chính mình thì sau khi mình ly khai Lạc Viêm thương hội sẽ phải theo sát mình, như vậy chỉ có hướng người bên kia hỏi người nào rời đi ngay sau mình, là có thể phát hiện ra cái gì.

Thời gian đã chuyển về hoàng hôn, nhưng trên đường phố vẫn có tiếng người ồn ào như cũ, sau khi đến Lạc Viêm thương hội, nó lại trở nên yên lặng. Đúng lúc này bỗng nhiên truyền tới tiếng thét chói tai của một cô gái:

- Cứu mạng... Cứu mạng a...

- Hắc hắc hắc hắc, lạc vào trong tay bổn đại gia, còn muốn chạy! Ha ha ha ha...

Khúc cua phía trước, có một vị thiếu nữ hoảng hoảng hốt hốt chạy tới, thiếu nữ mặc một thân áo lam, mặt như đào hoa, đủ để cho nam nhân mê tâm trong nháy mắt, một đôi mắt yếu đuối như thanh tuyền, làm cho người thương tiếc. Phía sau của nàng là một trung niên nam tử cả người tráng kiện, không nhanh không chậm đuổi theo, trong miệng phát sinh ra từng tiếng cười dâm đãng, giống như đang chơi trò mèo bắt chuột vậy.

Cô gái kia vừa nhìn thấy Vân Triệt, giống như trong tuyệt vọng bỗng nhiên chộp được một cái phao cứu mạng, liều mạng vọt tới, trốn phía sau Vân Triệt, cầu khẩn nói:

- Công tử, cầu ngươi rủ lòng từ bi cứu ta, tên ác bá này... muốn ức hiếp ta... Cầu công tử cứu ta...

Vân Triệt thò tay, mang nữ tử che ở sau người, sau đó dùng đôi mắt lạnh lẽo nhìn nam tử đuổi theo ở trước mặt, tỏ vẻ mặt chính khí nói:

- Cô nương không cần phải sợ, có ta ở đây, người này đừng nghĩ bứt được một sợi tóc của ngươi... Khụ! dưới trời sáng như ban ngày, càn khôn sáng sủa, ngươi lại dám ở đầu đường công khai đùa giỡn phụ nữ, quả thực là to gan lớn mật, tội không thể tha.

- Ha ha ha ha!

Trung niên nhân kia cười ha hả:

- Tiểu tử, chưa đủ lông đủ cánh, cũng dám học người ta làm anh hùng cứu mỹ nhân? Nhanh cút đi cho lão tử, bằng không lão tử làm thịt ngươi trước.

- Muốn chết!

Vân Triệt giận dữ, tiến lên một bước, đánh ra một quyền, nhất thời nắm tay mang theo gào thét điếc tai, hung hăng đụng vào ngực trung niên nhân, trung niên nhân nhất thời trừng mắt, kêu lên một tiếng đau đớn, bị bay ra ngoài rất xa, bất tỉnh nhân sự tại chỗ.

- A...

Thiếu nữ kia nhất thời phát sinh một tiếng thét kinh hãi.

- Hừ!

Vân Triệt thu tay về, khinh thường nói:

- Với điểm ấy năng lực, cũng dám ra đây làm ác, thực sự là tự tìm đường chết.

Hắn xoay người, ân cần nói:

- Cô nương, ngươi không sao chứ?

Cô gái kia dịu dàng cúi đầu, vừa sợ vừa cảm kích nói:

- Cảm Tạ công tử cứu giúp... Còn xin công tử cho biết đại danh, ngày sau tiểu nữ tử nhất định hảo hảo báo đáp ân cứu mạng của công tử.

- Ha ha, một cái nhấc tay mà thôi, cô nương không cần để ở trong lòng.

Vân Triệt tùy ý nói, ánh mắt của hắn lộ ra vẻ thưởng thức mỹ nữ:

- Chẳng biết cô nương, có thể cho biết phương danh hay không?

Thiếu nữ nhẹ giọng nói:

- Tiểu nữ tử tên là Yên Tiểu Hoa.

- Yên Tiểu Hoa...

Vân Triệt cười híp mắt nói:

- Cô nương xinh đẹp như vậy, lại không tu huyền lực, một người ở ngoài thật sự là quá nguy hiểm, sau này cần phải cẩn thận một chút.

Thiếu nữ than nhẹ một tiếng, mặt lộ vẻ ai oán:

- Bình thường tiểu nữ tử ẩn cư trong khuê sơn, cực ít ra ngoài một mình, nhưng hôm nay phụ thân đại nhân hắn...

Thời điểm thiếu nữ tự thuật lại truyện của mình, Vân Triệt đang an tĩnh lắng nghe đột nhiên xuất thủ, một chưởng oanh lên ngực thiếu nữ... Khoảng cách của hai người không tới ba thước, Vân Triệt xuất thủ càng là không có chút dự liệu nào, hơn nữa còn là lúc đối phương đang nói chuyện, một chưởng này, thiếu nữ căn bản không có khả năng tránh thoát.

Phanh!!

Nhưng một chưởng bất ngờ như vậy, lại hoàn toàn đánh vào trong không khí.

Âm thanh khí bạo điếc tai vang lên, trực tiếp chấn động không gian xung quanh run rẩy, mà thiếu nữ trước mắt đã biến mất, chỉ lưu lại một cái tàn ảnh còn chưa hoàn toàn tán đi, chân thân ở trong nháy mắt, xuất hiện ở bên ngoài một trượng, sau đó trốn đi như thiểm điện.

Lúc trước Vân Triệt trước bị hắn từ trong tay đào tẩu một lần, làm sao lần này lại cho phép thất thủ, thời điểm cảm giác bàn tay mình đánh hụt, trong nháy mắt hắn đã làm ra phản ứng...

- Long Hồn Lĩnh Vực!!

Một tiếng rồng ngâm chấn vang thiên địa, không gian trong chu vi năm mươi trượng bị uy áp long hồn không thể trái nghịch bao phủ. Thiếu nữ đang muốn trốn đi chấn động, mặt lộ vẻ kinh khủng, cả người trên không trung vô lực té ngã xuống đất... lúc hắn gần rơi xuống đất, Vân Triệt đã bay nhanh tới, dùng một cái Phượng Hoàng Trảm đánh vào ngực của hắn.

Phốc!!

Bảo y hộ thân của thiếu nữ bị nghiền nát trong nháy mắt, trong miệng phun ra một đạo máu tươi thật dài, sau đó nặng nề rơi xuống đất, thân ảnh Vân Triệt nhoáng lên, vọt đến bên người hắn, một cước dẫm nát huyền mạch của hắn, để cho hắn vô pháp vận chuyển huyền lực.

- Ngươi rốt cuộc là ai, tại sao muốn nhằm vào ta!

Vân Triệt lạnh lùng hỏi, gợn sóng trong lòng lại không cách nào dẹp loạn. Một kích lúc trước, Vân Triệt tin tưởng dưới tình cảnh không chú ý, ngay cả bản thân cũng khó có thể né qua, nhưng ngay cả chéo áo của hắn cũng không có đánh trúng.

Hắn không thể không thừa nhận, nếu như mình không có Long Hồn Lĩnh Vực nghịch thiên, hắn căn bản không có khả năng bắt tên này lại.

- Ha ha...

Thiếu nữ mở miệng, phát ra âm thanh của một nam tử, hắn không có oán hận, không có nổi giận, ngược lại là cười, nhãn thần cũng là một mảnh yên tĩnh:

- Cả đời này ta... Chẳng bao giờ trải qua... Đã từng có tám tên Hoàng giả đuổi bắt ta bảy ngày bảy đêm, cũng không thể bắt được một sợi tóc của ta... Ngày hôm nay... Lại thua bởi một mình ngươi... Một tiểu tử chỉ có tu vi Địa Huyền Cảnh... Ta không thể không nói một tiếng... Bội phục...

Trong lòng Vân Triệt thất kinh... Bị tám tên Hoàng giả truy sát bảy ngày bảy đêm lại không bị thương chút nào, toàn bộ Thiên Huyền đại lục, có bao nhiêu người có thể làm được? Mà có thể để cho tám vị Hoàng giả không tiếc hết thảy, liên thủ đuổi giết hắn. Người dưới chân này đến tột cùng là thần thánh phương nào!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment