.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_407" class="block_" lang="en">Trang 204# 1
Chương 407: Mạnh mẽ
Trước đó Tiểu Thất cũng không biết Chính Diễm vì Phượng Hoàng Quỳ mà đến, bằng không nàng kiên quyết không bán đến khi hắn tới, nhưng nàng không kinh hoảng chút nào, mà cười tủm tỉm nói:
- Hóa ra Chính công tử đang cần một gốc cây Phượng Hoàng Quỳ, sao công tử không sớm nói với ta một chút, chỉ cần Chính công tử mở miệng, ta còn không phải là tự mình đăng môn đưa lên hay sao. Chỉ có điều bây giờ, Phượng Hoàng Quỳ trong tay ta, đã ở trước khi Chính công tử tới, vừa vặn bán cho một vị công tử khác.
- Cái gì! Bán rồi!?
Chính Diễm biến sắc, thanh âm nhất thời trở nên hung bạo:
- Bán cho người nào! Là ai mua đi?! Đây chính là một gốc cây Phượng Hoàng Quỳ sau cùng, vô luận như thế nào ta cũng phải bắt được, cho dù cướp cũng muốn đoạt đến, nói mau bán cho người nào!
Nhất thời người trong đại sảnh lộ ra biểu tình có chút hả hê, ánh mắt hài hước nhìn về phía Vân Triệt. Tiểu Thất cười nói:
- Chính công tử không nên gấp, vị công tử mua Phượng Hoàng Quỳ vẫn còn ở nơi này, Chính công tử có thể thương lượng một chút cùng đối phương, nói không chừng, hắn nguyện ý chuyển nhượng cho Chính công tử đấy.
Tiểu Thất nghiêng người sang, thò tay chỉ về phía Vân Triệt:
- Chính là vị công tử này, vị công tử này đã lấy hai nghìn tử huyền tệ mua gốc cây Phượng Hoàng Quỳ cuối cùng trong tay ta, có thể để cho vị công tử này nguyện ý chuyển nhượng hay không, phải xem vào Chính công tử rồi.
Trong nháy mắt ánh mắt Chính Diễm chuyển hướng về phía Vân Triệt, sau khi nhìn lướt qua tu vi huyền lực của Vân Triệt, vẻ mặt khinh miệt hiện lên ở trên mặt hắn, hắn sải bước đi tới, toàn thân thả ra một cỗ uy áp đủ để một huyền giả Thiên Huyền trung kỳ đều cảm thấy hô hấp khó khăn:
- Là ngươi mua đi Phượng Hoàng Quỳ? Hừ, lời vừa rồi của ta, ngươi cũng nghe được, mang Phượng Hoàng Quỳ trong tay ngươi chuyển nhượng cho ta đi, yên tâm, tiền ngươi mua gốc Phượng Hoàng Quỳ này, ta sẽ trả không thiếu một phần cho ngươi, để người ta đỡ nói Chính Dương Tông ta khi dễ người yếu!
Giọng nói của Chính Diễm không phải là thương lượng mà là mệnh lệnh, một loại giọng điệu điển hình của cường giả nói với người nhỏ yếu. Thần sắc Vân Triệt không chút biến đổi, bình thản nói:
- Xin lỗi, gốc Phượng Hoàng Quỳ này rất trọng yếu đối với ta, ta không thể chuyển nhượng.
- Hả?
Hiển nhiên Chính Diễm không ngờ, tên huyền giả chỉ có Địa Huyền Cảnh lại dám cự tuyệt lời của hắn, hắn không có lập tức bùng nổ, mà nghiêng đầu hỏi Tiểu Thất:
- Tiểu tử này có lai lịch gì? Xem ra hắn không muốn cho ta mặt mũi!
Không đợi Tiểu Thất trả lời, Công Tôn Vũ đã có chút hả hê lên tiếng:
- Chích thiếu, đương nhiên lai lịch tiểu tử này không bình thường, bằng không hắn đã không lo lắng gọi dịp cùng thất thiếu. Sách sách, hắn là khách quý đến từ đông phương Thương Phong quốc, hắc hắc, đối đãi với quý khách ở ngoại quốc này, thất thiếu phải ôn nhu một chút, mới hiển lộ ra phong phạm của đại quốc ta đây.
- Thương Phong quốc? Ha ha ha ha...
Vừa nghe cái tên Thương Phong quốc, Chính Diễm đã phá lên cười tại chỗ... lúc trước, Vân Triệt nói bản thân đến từ Thương Phong quốc, đám người Công Tôn Vũ cũng cười to tại chỗ, dường như ba chữ Thương Phong quốc không phải là tên một quốc gia, mà là tên một truyện cười.
Trưởng thành ở Thương Phong quốc, Vân Triệt không cảm thấy cái gì, nhưng đến Thần Hoàng Đế Quốc rồi, hắn mới biết được địa vị Thương Phong quốc ở trong Thiên Huyền đại lục bất kham cỡ nào, nhất là ở trong mắt Thần Hoàng Đế Quốc, quả thực là chỉ có thể dùng"hèn mọn" thậm chí là"buồn cười" để hình dung. Cuối cùng hắn cũng lý giải được vì sao trước đây Thương Vạn Hác nói với hắn về"Thất Quốc Bài Vị Chiến" lại hiện vẻ bất đắc dĩ sâu đậm, một nỗi buồn vô cớ cùng sự bi ai...
Mọi người đều có một loại bản năng nhớ về cố thổ, tự nhiên Vân Triệt cũng không ngoại lệ. Quốc gia chính mình sinh trưởng bị những người này tùy ý châm biếm cùng miệt thị... Thì trong lòng của hắn cũng có một sự phẫn nộ không tên. Nhưng cùng so sánh với Thần Hoàng Đế Quốc, Thương Phong quốc thực sự quá nhỏ yếu, chênh lệch tựa như linh dương cùng hùng sư vậy, đây là một cái sự thực bất đắc dĩ.
Nguyên bản Chính Diễm còn sợ lai lịch của Vân Triệt phi phàm mà gặp phải phiền phức, hiện tại biết Vân Triệt đến từ Thương Phong quốc thì hắn đâu còn nửa điểm cố kỵ, mà mạnh mẽ nói:
- Tiểu tử! sự kiên trì của bản thiếu hết sức có hạn, mau đưa Phượng Hoàng Quỳ trong tay ngươi cho ta, nếu bản thiếu không kiên trì được, đừng nói Phượng Hoàng Quỳ, ngay cả nửa đồng huyền tệ cũng đừng nghĩ lấy được.
- Hắc! Tiểu tử, Chính thất thiếu là thân phận gì, hắn nói chuyện với ngươi, đã là thiên đại vinh hạnh cho ngươi, ngươi cũng đừng có không biết điều.
Công Tôn Vũ ở bên cạnh âm dương quái khí nói.
Tiểu Thất vội vàng hướng Vân Triệt ném cho một cái sắc mặt, thanh âm mềm nhũn nói:
- Vị công tử này, nếu Chính công tử cần gấp cây Phượng Hoàng Quỳ này, ngươi liền chuyển nhượng cho hắn đi. Tin tưởng Chính công tử sẽ cảm kích ở trong lòng, các ngươi sẽ trở thành bằng hữu cũng không chừng.
Ánh mắt Vân Triệt hơi híp lại, thanh âm vẫn bình thản như trước:
- Ta đã nói rồi, gốc Phượng Hoàng Quỳ này có trọng dụng đối với ta, ta không thể chuyển nhượng.
- Hảo tiểu tử... Xem ra ngươi là rượu mời không muốn uống mà muốn uống rượu phạt! Ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, rốt cuộc ngươi tự đưa hay là để ta đến lấy!
Toàn thân Chính Diễm cương lên, trên mặt hiện rõ vẻ tức giận.
Vân Triệt lạnh lùng nói:
- Phượng Hoàng Quỳ là ta mua, cũng là đồ của ta, xử trí như thế nào là do ta quyết định! chứ không phải do ngươi nói để cho ngươi, là ta phải để cho! nếu như ngươi muốn Phượng Hoàng Quỳ, thì đi tới nơi khác tìm kiếm đi, ta không có thời gian phụng bồi.
Nói xong, Vân Triệt trực tiếp xoay người, chuẩn bị ly khai.
- Ngươi nói gì? Ha ha ha ha...
Chính Diễm cười như điên:
- Tiểu tử ấu trĩ, ngày hôm nay lão tử sẽ cho ngươi học một bài học, trên thế giới này, mặc kệ là chuyện gì, đều lấy quyền đầu của ai cứng thì lấy người đó để định đoạt!
Chính Diễm chợt thò tay đặt trên vai Vân Triệt, cánh tay của hắn so với bắp chân Vân Triệt còn lớn hơn vài phần, dưới so sánh quả thực hình thể Vân Triệt yếu đuối không chịu nổi một kích. Hắn cười âm hiểm một tiếng, muốn cầm lấy vai Vân Triệt kéo hắn lại, nhưng cánh tay hắn dùng lực một lát, thân thể Vân Triệt vẫn không chút sứt mẻ, Chính Diễm trừng mắt, gân xanh trên cánh tay nổi lên trong nháy mắt, nhưng... Vân Triệt vẫn không chút sứt mẻ như cũ, đừng nói bị nhấc tới, ngay cả cước bộ cũng không hoạt động nửa phần.
Trong lòng Chính Diễm thất kinh, tuy hắn có cảm giác người này tuyệt không tầm thường, nhưng càng giận tím mặt, nói:
- Cho ngươi nếm thử nắm tay lão tử cứng như nào!
Tay hắn từ trên vai Vân Triệt buông ra, sau đó biến trảo thành quyền, tử viêm dấy lên trên nắm tay, chợt đánh về phía Vân Triệt, ở dưới bất an mơ hồ, một quyền này của hắn dùng chín phần lực, thậm chí không tiếc đánh giết Vân Triệt tại chỗ... Dù sao đối phương cũng chỉ là một huyền giả của Thương Phong hạ đẳng, chết cũng không có bất luận cái hậu quả gì.
- Chính công tử!
Động tác của Chính Diễm để cho Tiểu Thất kinh hô một tiếng. Những người khác cũng cả kinh, dưới một quyền này của Chính Diễm, toàn bộ huyền khí trong sảnh đều gào thét, trong bọn họ không có ai có tự tin thừa nhận một quyền giống như là dùng toàn lực như vậy, rất có thể Vân Triệt sẽ bị đánh thành thịt nát.
Phanh!!
Quyền đầu thiêu đốt tử viêm của Chính Diễm nện ở trên ngực của Vân Triệt, phát sinh ra một tiếng muộn hưởng nặng nề tới cực điểm, dưới huyền lực tứ tán, toàn bộ phòng khách kịch liệt run lên, những cái ghế không có người ngồi đều bị vỡ vụn, ngay cả cẩm thạch dưới chân cũng xuất hiện một đạo vết rách thật dài.
Lực lượng nửa bước Vương Huyền không hề tầm thường, để cho tất cả những người ở đây không khỏi run sợ trong lòng, bọn họ kinh ngạc vì không hiểu tại sao Chính Diễm lại hạ thủ nặng như thế đối với một huyền giả Thương Phong quốc chỉ có tu vi Địa Huyền Cảnh, cái này cũng quá mức khoa trương đi nhưng khi bọn hắn nhìn về phía Vân Triệt, tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người trong nháy mắt, hoàn toàn không thể tin được vào hai mắt của mình.
Tay Chính Diễm vẫn để ở trên ngực Vân Triệt như cũ nhưng Vân Triệt không bị đánh bay, thậm chí ngay cả cước bộ cũng không lui lại nửa phần, sắc mặt càng là không có chút biến hóa nào, mà Chính Diễm ở phía đối diện hắn lại hiện đầy vẻ kịch ngạc tới cực điểm... Đúng lúc này, nhuyễn giáp trên cánh tay phải của hắn bỗng nhiên vỡ nát giống như giấy vụn, từng đạo huyết lưu chảy ra như hồng thủy bị áp xuất, nhuộm cánh tay hắn thành màu hồng sắc trong nháy mắt.
Bỗng nhiên Chính Diễm từ trong ác mộng giật mình tỉnh giấc, lảo đảo lui về phía sau, cầm lấy cánh tay phải đã hoàn toàn mất đi tri giác của mình, trong miệng phát sinh ra tiếng thống khổ, trong con ngươi phóng đại, tràn đầy sự kinh khủng sâu đậm:
- Ngươi... Ngươi...
- Xem ra quyền đầu của ngươi, không được tốt lắm.
Vân Triệt thò tay vỗ lồng ngực của mình, sau đó nhãn thần chợt trở nên lạnh lẽo, dùng một quyền đánh về phía Chính Diễm.
Chính Diễm đưa cánh tay trái ra chống đối theo bản năng, nhưng Vân Triệt có Đại Đạo Phù Đồ Quyết tại thân, ngay cả khi không dùng tới huyền lực, chỉ dựa vào lực cánh tay cao tới hai vạn cân thì Chính Diễm cũng không có khả năng chống đối, chỉ nghe một tiếng răng rắc vang lên, xương cánh tay trái của Chính Diễm bị nổ nát trong nháy mắt, hắn tiếng kêu thảm thiết một tiếng như heo bị làm thịt, hung hăng bay ra ngoài, cả người lún sâu vào tường đá phía sau.
Hình ảnh như vậy, để cho bọn họ vô luận như thế nào cũng không thể nghĩ đến, tất cả mọi người ngây ngốc ở tại chỗ... Chính Diễm có xuất thân bực nào, yêu nghiệt bực nào! là thất thiếu Chính Dương Tông, nửa bước Vương Huyền hai mươi tám tuổi! Lại bị Vân Triệt đánh cho thảm bại trong nháy mắt, không còn sức đánh trả chút nào!
Cũng không phải Chính Diễm yếu, càng không phải là hắn thủ hạ lưu tình, một quyền công kích Vân Triệt của hắn, rõ ràng là dùng toàn lực... Mà khi hắn đối diện với tên huyền giả Thương Phong quốc bị bọn họ khinh thị cùng cười nhạo này thì hắn mới biết thực lực tên kia kinh khủng như nào! một kích toàn lực của Chính Diễm, ngay cả một sợi tóc của hắn cũng không thương tổn được! Mà hắn tiện tay đánh ra một quyền, lại trực tiếp đánh nát cánh tay Chính Diễm... Đây là lực lượng thân thể kinh khủng đến bực nào!
Một cỗ khí tức lạnh lẽo chạy dọc sống lưng bọn họ... lúc trước bọn họ một mực coi rẻ cùng trào phúng một tên quái thai đáng sợ như thế! Nhất là Công Tôn Vũ, cả người hắn ngồi sụp trên ghế, sắc mặt trắng bệch, toàn thân kinh sợ, ngay cả khẽ động cũng không dám.
Thân thể Vân Triệt nhoáng lên, trong nháy mắt vọt tới trước người Chính Diễm, cánh tay chộp vào cổ họng của hắn như lôi một con gà con từ trong tường đá ra, sau đó nện xuống đất, dùng bộ dạng giống như rất phục tùng nhìn Chính Diễm, thản nhiên nói:
- Ngươi còn muốn Phượng Hoàng Quỳ trong tay ta sao?
Chính Diễm còn không có phục hồi lại tinh thần, đã bị Vân Triệt đánh thành trọng thương, hắn nằm trên mặt đất, thở không được:
- Ta là... thất thiếu của Chính Dương Tông... Ngươi... Ngươi dám động ta, Chính Dương Tông... Nhất định không bỏ qua cho ngươi!
Vân Triệt híp mắt, cười lạnh nói:
- Ngươi có một câu nói không tệ lắm, trên cái thế giới này, lấy người có quyền đầu cứng để định đoạt. Nhưng không có đủ thực lực còn dám kiêu ngạo, thì chính là muốn chết!!
Thanh âm của Vân Triệt vừa hạ xuống thì hắn cũng dùng một cước dẫm nát ngực Chính Diễm, con ngươi Chính Diễm lồi ra, cuồng phun một ngụm máu tươi.
- Dừng tay!!
Lão giả tóc trắng một mực đi theo Tiểu Thất hét lớn một tiếng, rồi bỗng nhiên xuất thủ, một đạo hàn quang bắn thẳng đến chỗ Vân Triệt... Trong nháy mắt, một cỗ uy áp thuộc về Vương tọa bao phủ toàn bộ phòng khách. Sự tình phát triển đến bước này, hắn không thể tiếp tục khoanh tay đứng nhìn, bằng không Chính Diễm xảy ra điều gì sẽ vô pháp vãn hồi, rất có khả năng Chính Dương Tông giận chó đánh mèo Lạc Viêm thương hội.
- Cút ngay!
Mặc dù lão giả tóc trắng là Vương tọa chân chính, nhưng hắn cũng chỉ là Vương Huyền cấp một, đối với Vân Triệt Vương tọa sơ kỳ căn bản không tạo thành uy hiếp, hắn cũng không quay đầu lại, cánh tay vung ra, một cái hư ảnh Phượng Hoàng phá không bay đến, cùng đạo hàn quang kia chạm vào nhau, trong nháy mắt, hàn quang bị tách ra, Phượng Hoàng phá vỡ không giảm, trực tiếp oanh lên ngực lão giả, lão giả thất kinh, cuống quít chống đỡ, lùi lại bảy tám bước, mới chật vật chống đỡ được uy lực Phượng Hoàng Trảm, nhưng hai ống tay áo hắn đã bị đốt cháy đen.
- Đây là... Phượng Hoàng Viêm!
Lão giả kinh ngạc hô:
- Ngươi là người Phượng Hoàng Thần Tông!
Vân Triệt đánh ra Phượng Hoàng Viêm, tất cả mọi người đều thấy, đây là Phượng Hoàng Viêm không thể nghi ngờ, không có khả năng có bất kỳ sự giả tạo nào, mà Phượng Hoàng Viêm là huyền viêm độc hữu của Phượng Hoàng Thần Tông! Có thể thả ra Phượng Hoàng Viêm, trăm phần trăm là người Phượng Hoàng Thần Tông! Là tầng lớp cao nhất toàn bộ Thần Hoàng Đế Quốc!
- Hừ!
Vân Triệt hừ lạnh một tiếng, không có trả lời, tự nhiên hắn không có ngốc đến nỗi đi phủ nhận.
Chính Diễm biết ngày hôm nay mình đá trúng một khối thiết bản nên càng thêm sợ hãi, suy nghĩ trong lòng là ngày sau làm sao mang Vân Triệt bầm thây vạn đoạn, nhưng khi chính mắt thấy Vân Triệt đánh ra Phượng Hoàng Viêm, toàn thân hắn đều run lẩy bẩy... mối thù này của hắn đừng nghĩ tìm trở về, Phượng Hoàng Thần Tông chính là tồn tại Chính Dương Tông không thể trêu chọc nổi. Mặc dù Chính Dương Tông được xưng là đệ nhị tông môn, nhưng chênh lệch với Phượng Hoàng Thần Tông, căn bản là cách biệt một trời một vực.
- Nguyên lai... Nguyên lai là huynh đệ Phượng Hoàng Thần Tông... Là ta có mắt không chòng, thương thế này một điểm không oan uổng...
Chính Diễm một bộ cầu xin tha thứ, đâu còn có nửa điểm kiêu ngạo cùng kiên cường:
- Sớm biết là huynh đệ Phượng Hoàng Thần Tông... Ta có gan lớn như trời cũng không dám xúc phạm... nếu như huynh đệ cảm thấy không hết hận, còn xin lưu lại truyền âm ấn ký, ngày khác ta... Ta nhất định mang trọng lễ tự mình đăng môn bồi tội...
Bị đánh đến mức xương vỡ vụn, nội tạng bị thương, còn muốn trông mong bồi tội, đây là uy hiếp cùng lực ảnh hưởng cực lớn của Phượng Hoàng Thần Tông tại Thần Hoàng Đế Quốc. Những người trong sảnh đã đứng lên, thành thành thật thật đứng ở nơi đó, không dám thở mạnh, ánh mắt nhìn về phía Vân Triệt tràn đầy sự kính nể sâu đậm, Công Tôn Vũ nhiều lần trào phúng Vân Triệt đã đầu đầy mồ hôi, hai chân run rẩy, hầu như tùy thời ngã xuống.
Lão giả kia tiến lên nói:
- Khách quý Phượng Hoàng Thần Tông đã tới, tiểu lão có mắt như mù, còn để cho quý khách bị quấy nhiễu, thật sự là... Tội đáng chết vạn lần... Tiểu Thất, còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không nhanh chóng trả lại huyền tệ.
- Vâng... vâng.
Sắc mặt Tiểu Thất khẩn trương có chút trở nên trắng bệch, luống cuống tay chân đi lấy tử huyền tệ.
- Không cần.
Vân Triệt dời chân khỏi ngực Chính Diễm.
- Các ngươi không cần khẩn trương, ta không phải là loại người ỷ thế hiếp người, người khác không trêu chọc ta, ta cũng lười đi trêu chọc bất luận kẻ nào... Các ngươi tiếp tục đi.
Nói xong, Vân Triệt không để ý tới bất cứ người nào nữa, xoay người đi ra cửa, chúng nhân đưa mắt nhìn hắn ly khai, đều nhẹ nhàng thở phào một cái, nhưng không ai dám nói, e sợ bị hắn chú ý.
Lúc đi tới trước người Công Tôn Vũ, Vân Triệt bỗng nhiên nắm tay, lạnh lùng trừng hắn một cái, Công Tôn Vũ hô lên một tiếng kinh hãi, hai chân mềm nhũn, đặt mông ngồi trên đất... Thẳng đến khi Vân Triệt đi rất xa, hắn mới hồi phục tinh thần lại, thiếu chút nữa không khống chế được tiểu tiện tại chỗ.
Phượng Hoàng Thần Tông thống trị Thần Hoàng quốc năm nghìn năm, từ lâu uy danh đã thâm căn cố đế, lực uy hiếp càng là cường đại đến mức vô pháp hiểu được... Vân Triệt không khỏi cảm thán trong lòng, nếu Thương Phong hoàng thất cũng có thể mạnh mẽ như vậy thế thì hiển nhiên không thể xảy ra tình cảnh nổi loạn.