.
._203__2" class="block_" lang="en">Trang 203# 2
Chương 406: Phượng Hoàng Quỳ
Một hơi thở Công Tôn Vũ liền đẩy giá cả lên tới một nghìn tử huyền tệ, sau đó liếc mắt nhìn về phía Vân Triệt. Nếu đấu giá ở trong Hắc Nguyệt Thương Hội, hắn không dám có nửa điểm kiêu ngạo, nhưng ở giao dịch hội dưới lòng đất này, hắn lấy uy danh Thánh Kiếm Tông, tuyệt đối coi rẻ một số người. Hắn thật không ngờ, một người chỉ có Địa Huyền Cảnh, lại dám mở miệng cảnh cáo hắn, lại còn đấu giá cùng hắn.
Dưới uy danh của Thánh Kiếm Tông và tài lực hùng hậu hắn liền đẩy cao giá, hắn vốn tưởng rằng Vân Triệt sẽ trực tiếp bị hù dọa, không nghĩ tới mặt của đối phương không có nửa điểm biến hóa, bình tĩnh nói một tiếng:
- Một ngàn một trăm tử huyền tệ!
Hơn một ngàn tử huyền tệ được tùy tiện đẩy lên, nếu không có tài lực hùng hậu thì không thể nào làm được. Công Tôn Vũ thân là nhi tử của tông chủ Thánh Kiếm Tông, nên tử huyền tệ được lĩnh trong một năm khoảng chừng hai vạn, mà đây lại là tài liệu hắn rất cần, xuất ra chừng một ngàn mua hai quả Tử Tinh Ngọc Tủy cũng là cực hạn của hắn, cái giá như vậy cũng vượt qua giá trị của Tử Tinh Ngọc Tủy. Nhưng lúc trước hắn ngạo khí tràn đầy, hiện tại lại bị một người không chút khách khí báo giá, nếu hắn cứ như vậy bị đè xuống, chẳng phải là cực kỳ mất thể diện sao.
Công Tôn Vũ cắn chặt hàm răng nhưng thần tình lại rất nhẹ nhàng:
- Một ngàn hai trăm tử huyền tệ.
- Một ngàn năm!
Vân Triệt không có nửa điểm do dự, theo sát thanh âm của Công Tôn Vũ.
Tất cả mọi người trong sảnh hơi biến sắc, còn gương mặt Tiểu Thất lại tươi cười như hoa hải đường, lúc trước nàng không có quá để ý ở trên người Vân Triệt, lúc này ánh mắt nhìn về phía Vân Triệt lại ẩn ẩn đưa tình, đôi mắt kiều mị hầu như muốn xuất ra nước.
Rốt cục sắc mặt Công Tôn Vũ cũng trở nên khó coi, một ngàn năm trăm tử huyền tệ, căn bản hao tổn tử tệ một tháng của hắn, nếu dùng số tiền này để mua hai quả Tử Tinh Ngọc Tủy thì nó đã vượt qua giới hạn của hắn. Tinh hoa của một cái mỏ tử huyền tinh là Tử Mạch Thiên Tinh, thứ nhì mới là Tử Tinh Ngọc Tủy, một ngàn năm trăm tử huyền tệ, đã đầy đủ mua một hai quả Tử Mạch Thiên Tinh, mua Tử Tinh Ngọc Tủy, đơn giản là ném tiền đi.
Hắn xoay người lại, ngoài cười nhưng trong không cười nói:
- Vị bằng hữu này, nhìn ngươi xuất thủ hào khí như thế, chắc gia thế rất là hiển hách. Tại Thần Hoàng thành, phàm là gia thế bất phàm, bản công tử không nói nhận thức toàn bộ, nhưng cũng biết bảy tám phần, có điều ta thấy ngươi rất là lạ mắt. Chẳng lẽ ngươi là người từ nơi khác đến?... Nhìn trang phục của ngươi, chẳng lẽ là bằng hữu lục quốc?
Đương nhiên Vân Triệt biết ý đồ của Công Tôn Vũ, nên âm thầm cười nhạt, không sợ hãi, trực tiếp nói:
- Ngươi đoán không lầm, ta không phải là người Thần Hoàng quốc, mà là người đến từ đông phương Thương Phong quốc, chỉ có điều ta đến từ đâu thì có quan hệ gì với cái giao dịch hội này chứ?
Người Thương Phong quốc?
Tất cả mọi người trong sảnh vẫn còn đang suy đoán lai lịch của Vân Triệt, họ vốn cho rằng hắn xuất thủ rộng rãi như vậy, lại không chút nào kiêng kỵ gọi nhịp cùng Công Tôn Vũ, nhất định gia thế rất bất phàm, lúc này nghe được hắn nói mình đến từ Thương Phong quốc, không khỏi lộ ra vẻ khinh miệt tới cực điểm, thậm chí buồn cười. Người Thần Hoàng quốc bọn họ, đối với lục quốc gần như là khinh thị theo bản năng, mà trong lục quốc Thương Phong là quốc gia yếu nhất. Từ trước đến nay người Thương Phong quốc ở trong mắt bọn hắn, đều là đám cấp thấp.
- Nga... Nga! Ha ha ha ha, nguyên lai là bằng hữu Thương Phong quốc.
Công Tôn Vũ trực tiếp cuồng tiếu, cảm giác khó chịu bị Vân Triệt áp chế lúc trước lập tức quét sạch:
- Thảo nào để bụng cái Tử Tinh Ngọc Tủy này như vậy, nghĩ đến Thương Phong quốc các ngươi, cho tới bây giờ cũng không thấy loại bảo vật này sao? Đã như vậy, bản công tử nguyện ý chắp tay tương nhượng... Chỉ là bản công tử có chút ngạc nhiên, ngươi muốn Tử Tinh Ngọc Tủy để làm cái gì đấy? Chẳng lẽ là giống như công tử, tăng linh tính cho vũ khí? Nga không đúng, chẳng phải ở Thương Phong quốc các ngươi, một cái Thiên Huyền khí là chí bảo đỉnh cấp sao? Cái Tử Tinh Ngọc Tủy này cũng không dùng được. Lại nói huyền lực của ngươi chỉ có Địa Huyền Cảnh, hắc hắc, hình như khống chế Thiên Huyền khí cũng có chút quá mức... coi như dùng cho huyền thuyền... Ân? chẳng lẽ Thương Phong quốc cũng có người lái nổi huyền thuyền sao?
Nhất thời trong sảnh vang lên vô số tiếng cười, ở trước mặt những người Thương Phong quốc này, ngay cả người có địa vị thấp nhất trong số bọn họ, cũng có cảm giác cao hơn những người này, cười một người hạ đẳng, còn cần giấu giếm sao?
Sau khi báo ra bản thân là người Thương Phong quốc, Vân Triệt liền biết mình sẽ gặp phải cảnh tượng như vậy, mặt hắn vẫn không đổi sắc, lười nói lời vô ích cùng những người này, sau khi xuất ra một ngàn năm trăm tử huyền tệ, hắn liền lấy hai cái hộp ngọc để đặt hai khối Tử Tinh Ngọc Tủy vào trong. Tử Tinh Ngọc Tủy là tinh hoa chỉ có mỏ Tử Huyền Tinh khổng lồ mới có thể dưỡng dục ra, nên nó có thiên địa linh tính nhất định, đúng là nó có thể tăng linh tính của vũ khí, nhưng không biết biên độ gia tăng ra làm sao. Nếu hiệu quả rõ ràng, hắn sẽ thử lấy nhiều hơn mấy khối.
Kế tiếp là kiện đồ vật thứ hai, đó cũng là mục đích Vân Triệt tới đây!
Cuối cùng Tiểu Thất cũng lấy một cái hộp ngọc từ lão giả phía sau, tiếu ý dịu dàng nói:
- Kiện bảo vật thứ hai là một gốc cây dược liệu, tuy rằng nó không có đẽ quý giá như Tử Tinh Ngọc Tủy nhưng rất hiếm gặp, thậm chí vượt lên trước Tử Tinh Ngọc Tủy.
Vừa nói, Tiểu Thất đã mở hộp ngọc ra, một gốc cây lóe ra hồng quang, giống như hỏa diễm xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, hộp ngọc lập tức bị khép lại, để ngừa dược lực xói mòn.
- Nga, lại là Phượng Hoàng Quỳ!
Một người kinh ngạc nói.
Nghe được ba chữ Phượng Hoàng Quỳ, Vân Triệt liền nhìn thoáng qua cái hộp ngọc kia... thầm nghĩ có thể sớm đi rồi.
- Không sai, chính là Phượng Hoàng Quỳ, hơn nữa còn là một gốc cây vừa mới thành thục, Phượng Hoàng Quỳ không tổn thương chút nào.
Tiểu Thất cười híp mắt nói:
- Các vị công tử đều biết, Phượng Hoàng Quỳ không chỉ dùng làm thuốc, thông kinh, thông huyền, còn dùng để tu luyện huyền công hỏa hệ, nhất là nó có khả năng trợ giúp cực lớn khi trùng kích bình cảnh. Chỉ có điều, ở đâu xuất hiện Phượng Hoàng Quỳ, đều bị Phượng Hoàng Thần Tông lấy đi trước tiên. Mà bụi cây trong tay ta là một cây Phượng Hoàng Quỳ duy nhất ở trong toàn bộ Thần Hoàng Đế Quốc, ngay cả Hắc Nguyệt Thương Hội cũng không thể mua được... Cho nên các vị công tử cần dùng, nghìn vạn lần không nên bỏ qua, bằng không phải chờ tới sang năm mới có thể mua được.
Lời nói của Tiểu Thất có chút khoa trương, nhưng Vân Triệt biết nó cũng không giả tạo, bởi vì ngày hôm qua hắn đã đi qua Hắc Nguyệt Thương Hội, đúng là chỗ ấy cũng không có Phượng Hoàng Quỳ. Tiểu Thất vừa nói xong, hắn liền gọn gàng dứt khoát lên tiếng:
- Giá cả như thế nào?
Tiểu Thất hướng mắt về phía Vân Triệt, thanh âm mềm nhẹ nói:
- Xem ra vị công tử đến từ Thương Phong quốc này hết sức hứng thú với Phượng Hoàng Quỳ, bụi cây Phượng Hoàng Quỳ này có giá một nghìn tử huyền tệ.
Tuy Phượng Hoàng Quỳ rất thưa thớt nhưng cũng không phải đỉnh cấp đan dược, hơn nữa làm thuốc có độ khó cùng xói mòn cực lớn, đối với người không tu luyện huyền công hỏa hệ mà nói, cũng không có cái tác dụng gì quá lớn, cho nên một nghìn tử huyền tệ là quá cao, hiển nhiên họ đã dựa vào cớ một gốc Phượng Hoàng Quỳ cuối cùng để chào giá, gần như tất cả mọi người trong sảnh đều biểu hiện ra bộ dạng không có chút hứng thú nào, nhưng Tiểu Thất vừa dứt lời, Vân Triệt đã lên tiếng:
- Hai nghìn tử huyền tệ, ta muốn!
Trên người mang nghìn vạn tử huyền tệ nên Vân Triệt không lo lắng không đủ, hiện tại hắn thầm nghĩ phải lấy được bụi Phượng Hoàng Quỳ này thật sớm, hắn không muốn lãng phí bất luận thời gian gì nữa... Bài vị chiến còn có nửa tháng sẽ tới, thời gian với hắn mà nói, từng giây từng phút đều vô cùng quý trọng.
- Ta kháo!
Không ít người kêu thành tiếng tại chỗ.
Dùng một ngàn năm trăm tử huyền tệ mua hai quả Tử Tinh Ngọc Tủy... Hiện tại một ngụm phun ra hai nghìn tử huyền tệ mua một gốc cây Phượng Hoàng Quỳ...
Tên tiểu tử Thương Phong quốc này nhiều tiền hay là đầu óc có vấn đề!?
Sau khi báo ra giá một nghìn tử huyền tệ, trong tâm Tiểu Thất còn tràn đầy thấp thỏm, bởi vì nàng rất rõ giá tiền này có chút hơi cao, nhưng không nghĩ tới, lời của mình vừa mới nói xong, giá cả liền trực tiếp tăng vọt gấp đôi, trong nháy mắt tâm nàng như hoa nở, gương mặt cũng biến thành sáng chói:
- Vị công tử đến từ Thương Phong quốc này thực sự là đại khí hào sảng, trực tiếp ra giá hai nghìn tử huyền tệ, ta thích nhất công tử như vậy... Còn có vị công tử nào nguyện ý ra giá tiền cao hơn không? Đây chính là một gốc Phượng Hoàng Quỳ sau cùng của năm nay, nếu như bỏ qua, cho dù có nhiều tiền hơn nữa, cũng không có khả năng mua được...
Những người khác đều an tĩnh không tiếng động... Chê cười, trừ phi là tu luyện huyền công hỏa hệ đến bình cảnh, hoặc là cần dùng gấp để luyện chế đan dược trọng yếu, bằng không người nào lại dùng hai nghìn tử huyền tệ đến mua một gốc cây Phượng Hoàng Quỳ. Tiểu Thất thấy không có người lên tiếng, liền cười híp mắt đi về phía Vân Triệt nói:
- Chúc mừng vị công tử này, bụi cây Phượng Hoàng Quỳ kia là của ngươi, ngươi cẩn thận cầm lấy.
Vân Triệt lưu loát giao hai nghìn tử huyền tệ ra, sau đó nhận lấy hộp ngọc đựng Phượng Hoàng Quỳ... Phượng Hoàng Quỳ tới tay, mục đích hôm nay đã đạt được, kế tiếp, hắn chỉ cần tìm một chỗ dùng Thiên Độc Châu rèn luyện Càn Khôn đan, sau đó dùng hai đến ba ngày luyện hóa, huyền lực đủ để đề thăng tới Địa Huyền Cảnh đỉnh phong, lúc đối mặt Phượng Hoàng Thần Tông cũng có nắm chắc hơn.
Về phần phía sau bán thứ gì, hắn đã không có chút hứng thú. Vân Triệt vừa muốn đứng dậy rời đi, bỗng nhiên có một tiếng cười to từ bên ngoài truyền đến:
- Ha ha ha ha! Tiểu Thất cô nương, thực là không có ý tứ, trên đường gặp phải mấy người không có mắt, tiện tay dạy dỗ một cái, cho nên tới chậm, Tiểu Thất cô nương nghìn vạn lần không nên trách tội.
Cái thanh âm này vô cùng hùng hậu, hơn nữa tràn đầy sự bá đạo, theo thanh âm vang lên, một nam nhân thân hình cao lớn, mặc giáp nhẹ ngẩng đầu bước đến. Người này nhìn thoáng qua chừng ba mươi tuổi, tuy vóc người hơi kém Hạ Nguyên Phách, nhưng cũng rất khôi ngô, nhất là cơ bắp của hắn, mỗi một khối cơ đều nhô thật cao, còn chớp động quang mang kim chúc, làm cho người ta chỉ cần dùng ánh mắt cũng có thể cảm nhận được lực lượng bạo tạc trong đó.
Tóc của hắn có màu xích sắc, căn căn dựng thẳng hướng lên trời, giống như một đám hỏa diễm đang thiêu đốt, trên người tản ra khí tức huyền công hỏa hệ nồng hậu.
Vừa nhìn thấy nam tử cao lớn này xuất hiện, sắc mặt của mọi người trong sảnh đều biến đổi, ngay cả Công Tôn Vũ có vẻ mặt phách lối cũng trở nên căng thẳng, lộ ra vẻ kiêng kỵ sâu đậm.
Thấy người này, Tiểu Thất tựa như cùng thấy được cha ruột vậy, cước bộ lã lướt chủ động nghênh đón:
- Ai da! Chính công tử, ngươi nói cái gì đó, ngươi có thể tới, là vinh hạnh của ta, làm sao có thể trách tội... Đến, Chính công tử mời ngồi, giao dịch hội vừa mới bắt đầu, kịch hay còn chưa tới đâu, tin tưởng hôm nay Chính công tử sẽ hết sức hứng thú, chuyến đi này tuyệt đối không tệ.
- Người này là ai vậy, thần thái lớn lối như vậy.
Vân Triệt hướng một người ngồi bên cạnh mình thấp giọng dò hỏi.
- Ngươi không nghe thấy Tiểu Thất cô nương gọi hắn là Chính công tử sao! đương nhiên hắn là người Chính Dương Tông rồi!
- Cái gì! Chính Dương Tông? đệ nhị tông môn trong Thần Hoàng Đế Quốc, gần với Phượng Hoàng Thần Tông sao?
- Không sai! Người này kêu là Chính Diễm, là thất thiếu Chính Dương Tông! Thiên tư cực kỳ yêu nghiệt, năm nay mới hai mươi tám tuổi, đã là nửa bước Vương Huyền, có người nói hắn đang trùng kích Vương Huyền cảnh! ở Thần Hoàng Đế Quốc, ngoại trừ Phượng Hoàng Thần Tông ra, không có người nào chọc nổi hắn.
- Tiểu Thất cô nương nói có kịch hay, vậy nhất định phải nhìn rồi. Nhưng mục đích chủ yếu hôm nay bản thiếu tới, chính là vì Phượng Hoàng Quỳ trong tay Tiểu Thất cô nương.
Chính Diễm ngạo nghễ nói:
- Bình cảnh Vương Huyền của bản thiếu đã buông ra, sắp đột phá, rất cần Phượng Hoàng Quỳ tương trợ, nhưng tên khốn Phượng Hoàng Thần Tông kia lại nuốt sạch Phượng Hoàng Quỳ, cũng may Tiểu Thất cô nương còn có một gốc. Bụi cây Phượng Hoàng Quỳ này, bản thiếu muốn định rồi, nếu ai cùng bản thiếu cướp... Hắc hắc.
Chính Diễm là ai, cùng Vân Triệt không có nửa điểm quan hệ. Hắn đã từ chỗ ngồi đứng lên, chuẩn bị quay đầu ly khai, nhưng khi nghe Chính Diễm nói đến ba chữ"Phượng Hoàng Quỳ", bước chân Vân Triệt nhất thời dừng lại...!