Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 404 - Chương 405: Giao Dịch Hội Dưới Đất

. ._203__1" class="block_" lang="en">Trang 203# 1

 

 

 

Chương 405: Giao dịch hội dưới đất



- Có kiểm kê qua Phượng Ngọc Điện bị mất những gì không?

Phượng Hoành Không nhíu mày nói.

Phượng Hi Thần cung kính đáp:

- Ngày trước đồ đạc Hoa Minh Hải lấy nhiều nhất, là Tử Mạch Thiên Tinh, nhưng Tử Mạch Thiên Tinh cùng Tử Mạch Thần Tinh trong Phượng Ngọc Điện đều không có nửa điểm giảm thiểu, nhưng thật ra... bị thiếu một nửa gốc cây Phượng Hoàng Quỳ. Có lẽ tặc tử xúc động huyền trận thủ hộ tâm thần đại loạn, tiện tay bắt lấy món đồ đạc này rồi vội vội vàng vàng đào tẩu.

- Nửa gốc cây Phượng Hoàng Quỳ?

Tuy Phượng Hoàng Quỳ rất thưa thớt nhưng nó đối với Phượng Hoàng Thần Tông mà nói, cũng không phải vật quá mức trân quý, Phượng Hoành Không hừ lạnh một tiếng:

- Cho dù cái gì cũng không thiếu, chỉ bằng việc hắn dám vào Phượng Hoàng Thần Tông đã là tự tìm đường chết. Bắt đầu từ ngày hôm nay, truy lùng hành tung Hoa Minh Hải trong phạm vi toàn quốc, nếu có thể bắt sống mang về là hay nhất, nếu khó có thể bắt sống, giết chết ngay tại chỗ!

- Vâng! nhi thần lập tức đi hạ lệnh. Cho dù Hoa Minh Hải có khả năng thông thiên, cũng đừng nghĩ tránh được lòng bàn tay Phượng Hoàng Thần Tông chúng ta.

Phượng Hi Thần bảo đảm nói.

- Việc này, liền giao cho ngươi đi làm. Hoa Minh Hải có thể bình yên ra vào Phượng Hoàng Thần Tông ta, coi như là khảo nghiệm đối với ngươi! Đừng để cho trẫm thất vọng.

- Vâng, phụ hoàng, nhi thần sẽ không để phụ hoàng thất vọng.

Phượng Hoành Không xoay người chuẩn bị ly khai, khi cước bộ đi tới cửa lại dừng lại, thản nhiên nói:

- Trước khi bài vị chiến bắt đầu, Tuyết Nhi cũng sẽ tiềm tu ở Tê Phượng Cốc, chu vi năm mươi dặm quanh Tê Phượng Cốc không cho bất bất luận kẻ nào tới gần, cho dù có chuyện đại sự cũng không được đến gần nửa bước! Nhưng trẫm vẫn có chút không yên lòng như cũ, lúc ngươi hạ lệnh truy nã Hoa Minh Hải, an bài một số người canh giữ ở ba mặt đông, tây, bắc Tê Phượng Cốc, tuyệt không cho bất luận kẻ nào tới gần, nếu như ai dám quấy nhiễu đến Tuyết Nhi, vô luận là người nào, giết không cần bàn!

- Vâng, nhi thần lập tức đi làm.

Sau khi Phượng Hoành Không rời khỏi, Phượng Hi Thần mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, sau một hồi trầm mặc, lại bắt đầu nóng nảy, hắn đi lại trong điện mười mấy bước, rốt cục nhướng mày, thấp giọng nói:

- Xích Hỏa, đến đây!

Một đạo hỏa quang thoáng hiện, một trung niên nhân chừng năm mươi tuổi như thuấn di hiện thân ở trước mặt Phượng Hi Thần, khom người nói:

- Hoàng tử có gì phân phó.

- Ngươi lập tức rời cung, trong ngày hôm nay bí mật tìm một người kêu là Vân Triệt trong phạm vi Thần Hoàng thành! Hắn muốn tới tham gia Thất Quốc Bài Vị Chiến, nên trong vòng nửa tháng nhất định sẽ xuất hiện... nói không chừng hắn đã tới rồi. Sau khi phát hiện hắn, lập tức âm thầm giết chết hắn... Nhớ kỹ, làm càng bí mật càng tốt, sau đó trực tiếp hủy thi, đừng lưu lại bất kỳ dấu vết gì!

Nhãn thần Phượng Hi Thần âm ngoan nói.

- Vâng, hoàng tử.

Phượng Xích Hỏa gật đầu đáp ứng.

- Nhớ kỹ, chuyện này ngoại trừ ngoài ngươi và ta ra, đừng cho bất kỳ người nào khác biết! Bao gồm phụ hoàng ta.

Phượng Hi Thần ngưng trọng nói.

Vẻ kinh ngạc trên mặt Phượng Xích Hỏa chợt lóe lên, sau đó không chút do dự gật đầu:

- Lão nô sẽ không để cho hoàng tử thất vọng... Lão nô xin cáo lui.

Phượng Xích Hỏa ly khai, Phượng Hi Thần nắm chặt hai tay lại, trong đôi mắt chớp động quang mang thù hận thâm độc, than nhẹ:

- Vân Triệt... Không đích thân giết ngươi, thực sự khó giải mối hận trong lòng của ta! Nhưng trước bài vị chiến, ngươi không thể không chết! Đợi diệt Thương Phong quốc, đoạn khắc cốt ghi xương chi nhục này, sẽ vĩnh viễn bị chôn dưới bàn chân ta!

——————————————

Ngày thứ hai, Vân Triệt dựa theo phương vị Tử Cực nói, đi tới Lạc Viêm thương hội trong Thần Hoàng thành.

Sau khi đến nơi, Vân Triệt mới phát hiện, ở đây giống như Tử Cực nói, tuy nó có tên là thương hội nhưng cũng không phải thương hội chính thống, nói đúng ra thì nó giống như là một chỗ giao dịch! Hơn nữa quy mô cũng không lớn. Trong khu vực này, tồn tại không ít nơi giao dịch dưới lòng đất, hơn nữa đều lấy tên thương hội.

Nhưng chỉ cần có thể mua được Phượng Hoàng Quỳ, thương hội hay là chợ đêm, cũng không trọng yếu.

Vân Triệt đứng ở một chỗ hẻo lánh, thấy được bảng hiệu khắc bốn chữ Lạc Viêm thương hội. Phía dưới bảng hiệu có một thiếu nữ đứng chờ, thấy Vân Triệt đến gần, nàng chủ động nghênh đón:

- Vị công tử này, tới tham gia Lạc Viêm giao dịch hội sao?

- Vâng, còn xin cô nương dẫn đường.

Vân Triệt tự nhiên nói, ban đầu ở Thương Vân đại lục, hắn tiếp xúc qua vô số chợ đêm lớn, những cái chợ đêm này đều có người dẫn vào địa phương giao dịch, đồng thời còn muốn thu tiền vé vào.

Thiếu nữ tiếp dẫn nói:

- Hôm nay Lạc Viêm giao dịch hội sẽ có rất nhiều bảo vật quý hiếm được bán ra, cho nên vé vào cửa hơi cao so với bình thường, cần hai mươi tử huyền tệ.

Mới nghe thì hai mươi cũng không phải quá nhiều... Nhưng hai mươi tử huyền tệ tương đương với hai mươi vạn hoàng huyền tệ! mà đó mới chỉ là vé vào cửa!

Vân Triệt không có nhiều lời, thống khoái giao ra hai mươi tử huyền tệ... tiểu cô nương này, tuyệt đối không nghĩ đến trên người Vân Triệt lại mang theo trăm tỷ hoàng huyền tệ.

- Xin mời công tử đi theo ta.

Thiếu nữ nhận lấy tử huyền tệ, mang theo Vân Triệt đi vào bên trong, sau khi đi qua vài con đường, họ liền đi vào một cái không gian ẩn núp dưới đất, cái không gian này cũng không rộng rãi lắm, tổng cộng trưng bày ba bốn mươi cái ghế ngồi, lúc này những chỗ ngồi kia, đã có hai mươi mấy người ngồi. Tuy ở đây khá hẻo lánh, quần áo những người này mặc cũng không đẹp đẽ quý giá cho lắm...nhưng vé vào cửa cao tới hai mươi tử huyền tệ đều nguyện ý giao ra, thì tự nhiên thân gia tuyệt không đơn giản.

Sau khi Vân Triệt đi vào, người ở chỗ này đều liếc mắt nhìn hắn, sau khi cảm giác được hắn chỉ có huyền lực Địa Huyền Cảnh, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ khinh thường, sau đó quay mặt đi không bao giờ... liếc hắn một cái nữa. Địa Huyền Cảnh hai mươi tuổi, ở Thương Phong quốc là tuyệt đỉnh thiên tài khó gặp, nhưng ở Thần Hoàng Đế Quốc cũng chỉ là hạng hạ lưu mà thôi, ở trong mắt những người tự xưng là thượng lưu ở đây, căn bản là không đáng nhắc tới.

Vân Triệt không có để ý tới bất luận kẻ nào, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.

Sau khi Vân Triệt đến, cũng không có người nào vào nữa, không đợi bao lâu, một cái thanh âm kiều mị đến tận xương truyền đến:

- Các vị công tử, để các ngươi đợi lâu rồi.

Cánh cửa mở ra, một nữ tử có thân thể đầy đặn, thướt tha bước chậm ra, phía sau nàng có một lão giả tóc bạc đi theo. Nữ tử mặc một thân thiếp thân hắc y, làm lộ hết các đường cong, một đôi mị nhãn giống như đào hoa, nhìn tất cả những người ở đây, hầu như muốn câu đi hồn phách của bọn họ.

-... Tiểu Thất Thất ta đã tới, rốt cuộc ngươi cũng xuất hiện, ta thế nhưng chờ đợi mỏi mòn con mắt.

Một vị lam phục thanh niên đứng dậy, mắt nhìn chằm chằm vào nữ tử, với bộ dạng dâm dục.

- Khanh khách khanh khách...

Nữ tử che miệng cười, thanh âm mềm yếu nhu mì:

- Công Tôn công tử luôn luôn nóng lòng như vậy, ta hướng các vị bảo chứng, nhất định bảo vật hôm nay không để cho các vị thất vọng. Các vị công tử cần phải trợn to hai mắt, nhìn ta thật tốt nha, sau khi đấu giá xong nghìn vạn lần không nên để lại tình gì. Được rồi, mấy vị công tử lần đầu gặp mặt, tên ta là Tiểu Thất, là người chủ trì Lạc Viêm giao dịch hội, sau này cứ quang lâm đến đây, thăm ta nhé.

Nữ tử tên là Tiểu Thất này mở miệng kiều mị, tư thái xinh đẹp, tuy rằng nam nhân ở đây vẫn biểu hiện tư thái nghiêm trang như trước, nhưng ngón trỏ đều hoảng động, nước miếng chảy ra. Nếu nói chân chính bình tĩnh như lúc ban đầu, cũng chỉ có một người Vân Triệt... Vì nữ tử hồ ly tinh này so sánh với hai cái thê tử của hắn, thực sự kém quá xa, để cho hắn ngay cả khơi động bản năng của nam nhân, cũng không có nửa điểm hứng thú.

- Bản công tử xuất thủ để cho Tiểu Thất thất vọng rồi.

Thanh niên được gọi là Công Tôn công tử nhìn Tiểu Thất:

- Cũng không biết trong số những bảo vật muốn bán đấu giá ngày hôm nay, có món bảo vật Tiểu Thất Thất hay không? Nếu là có, bản công tử có táng gia bại sản, cũng muốn mua về.

- Khanh khách, Công Tôn công tử thật là xấu.

Tiểu Thất đưa tay che miệng, cho Công Tôn công tử một cái sóng mắt phong tình vạn chủng, khiến toàn thân hắn như nhũn ra.

Cuối cùng giao dịch hội cũng tiến nhập vấn đề chính, Tiểu Thất vươn tay, lấy một cái hộp ngọc lục sắc từ trong tay lão giả ở phía sau, hai tay nàng ôm hộp ngọc, dùng mị nhãn đảo qua từng người một, sau đó cười tủm tỉm nói:

- Trong cái hộp ngọc này, là hai quả Tử Tinh Ngọc Tủy, được lấy từ một cái mỏ Tử Tinh Ngọc to lớn, dùng nó khu động huyền thuyền không có gì tốt hơn, một quả Tử Tinh Ngọc Tủy có thể khu động một con thuyền mười vạn cân phi hành thời gian một trăm năm, mang nó đặt vào vũ khí có linh tính, có thể tăng rất nhiều linh tính của vũ khí.

Tử Tinh Ngọc Tủy... Có thể tăng linh tính của vũ khí?

Trong lòng Vân Triệt khẽ động, Long Khuyết là Vương Huyền chi khí, nhưng linh tính cũng không cao lắm, biểu hiện lớn nhất hiện nay, cũng chỉ là sau khi rời tay sẽ tự động trở về, cùng với khi tức giận phát sinh tiếng long ngâm, nếu như có thể cho nó có linh tính mạnh hơn, không thể nghi ngờ đối với mình sẽ có ích lợi rất lớn.

Hắn chỉ vì Phượng Hoàng Quỳ mà đến, không nghĩ tới sẽ gặp phải Tử Tinh Ngọc Tủy. Tuy quy mô cái giao dịch hội dưới đất khá nhỏ, nhưng đồ vật bán ra lại không đơn giản, cũng khó trách phí vào cửa cao như thế.

- Hả! Lại là Tử Tinh Ngọc Tủy!

Thanh niên có họ Công Tôn kia lộ ra vẻ hưng phấn:

- Bản công tử cũng tìm đồ vật này thật lâu rồi, không nghĩ tới trong tay Tiểu Thất Thất cũng có, mà còn là hai quả... Không hổ là Tiểu Thất Thất của ta! Nói đi, giá của hai quả Tử Tinh Ngọc Tủy này là bao nhiêu?

Tiểu Thất nâng hộp ngọc lên, mị nhãn híp lại thành một đường cong:

- Sáu trăm tử huyền tệ, Công Tôn công tử cũng biết Tử Tinh Ngọc Tủy trân quý, cho nên cái giá tiền này, nhất định không ngoa.

- Sáu trăm... Ân chính xác, cái giá tiền này rất vừa.

Thanh niên kia cười híp mắt nói, sau đó hơi xoay người lại, hướng về phía những người chung quanh ôm quyền, nói:

- Các vị bằng hữu, kẻ hèn này là Công Tôn Vũ của Thánh Kiếm Tông, đang rất cần Tử Tinh Ngọc Tủy để đề thăng linh tính bảo kiếm, mong các vị bằng hữu giơ cao đánh khẽ, để cho tại hạ.

- Mấy chữ Công Tôn Vũ, Thánh Kiếm Tông vừa ra, không ít người ở tại tràng nhất thời biến sắc, ý niệm chuẩn bị đấu giá thoáng cái xẹp xuống. Mặc dù Thánh Kiếm Tông không thể so sánh với Phượng Hoàng Thần Tông nhưng nó cũng là một trong những tông môn tiếng tăm lừng lẫy của Thần Hoàng Đế Quốc, cũng là người không thể trêu chọc nhất ở Thần Hoàng thành. Mà cái tên Công Tôn Vũ này lại là con nhỏ nhất của tông chủ hiện tại Thánh Kiếm Tông.

Vào lúc này có một cái thanh âm lười biếng vang lên:

- Công Tôn lão đệ, nếu là giao dịch hội thì đương nhiên người trả giá cao sẽ được, ngươi chơi như vậy, Tiểu Thất cô nương làm sao còn sinh ý? Tiểu Thất cô nương không nói cái gì, ta cũng nhìn không thuận mắt.

Nghe xong lời này, Công Tôn Vũ một điểm cũng không có tức giận, ngược lại phá lên cười, hướng người nói chuyện chắp tay, nói:

- Nạp Lan huynh dạy phải, huynh đệ ta nhất thời thấy cái mình thích là thèm, có chút kích động, lần sau sẽ không làm vậy nữa.

Vừa nghe hai chữ Nạp Lan, người ngồi cuối cùng ở giữa biến sắc... Nạp Lan thế gia, đồng dạng là một trong những cự đầu của Thần Hoàng thành, hơn nữa là thế gia có giao tình nghìn năm cùng Thánh Kiếm Tông. Người nói chuyện gọi là Nạp Lan, thân phận của hắn ở Nạp Lan thế gia cũng rất hiển hách, nhìn qua hắn như là đang trách cứ Công Tôn Vũ, kì thực họ đang lấy uy danh hai nhà, tạo áp lực với tất cả những người ở đây, để cho bọn họ không dám đấu giá cùng Công Tôn Vũ.

- Hai quả Tử Tinh Ngọc Tủy, sáu trăm tử huyền tệ, ta muốn.

Công Tôn Vũ cười híp mắt nói.

Mà lúc này, có một cái thanh âm bình thản từ trong các ngõ ngách truyền đến:

- Bảy trăm tử huyền tệ.

Chân mày Công Tôn Vũ chợt nhíu, sau đó xoay đầu lại, ánh mắt rơi vào trên người Vân Triệt. Hắn nhìn lướt qua tu vi huyền lực của Vân Triệt, trong con ngươi hiện lên vẻ khinh miệt sâu đậm... Nhưng đối phương đã có lá gan đấu giá cùng hắn, nói không chừng là thế gia hiển hách, hắn cũng không dám tùy tiện đắc tội, không mặn không nhạt nói:

- Vị bằng hữu này, xem ra ngươi cũng không muốn cho Công Tôn Vũ ta mặt mũi?

Vân Triệt không nhanh không chậm, nói:

- Chuyện ta muốn Tử Tinh Ngọc Tủy cùng mặt mũi của ngươi có quan hệ gì?

Khóe miệng Công Tôn Vũ khẽ nhúc nhích, sắc mặt rõ ràng âm trầm xuống, hắn cười lạnh nói:

- Ngươi nói ngược lại không tệ, tranh đoạt trong giao dịch hội dựa vào thực lực, mà không phải là mặt mũi. Ngươi đã muốn Tử Tinh Ngọc Tủy như vậy, vậy phải nhìn xem ngươi có bản lãnh này hay không... Một nghìn tử huyền tệ!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment