.
._202__2" class="block_" lang="en">Trang 202# 2
Chương 404: Quỷ ảnh thánh thủ
- Hạ thúc thúc... ở Hắc Nguyệt tổng hội? Ở trong nơi này sao?
Trong lòng Vân Triệt ngạc nhiên. Nửa năm trước, sau khi hắn trở lại Lưu Vân Thành, đi đến trước Hạ gia, biết được Hạ Hoằng Nghĩa từ lâu đã rời nhà, đi tìm tin tức của Hạ Nguyên Phách. Gã người hầu ở lại Hạ gia đã nói cho hắn biết, lúc Hạ Hoằng Nghĩa thu dọn đồ đạc, đã để lại một đồ vật có hình hắc nguyệt... Khi đó, hắn liền hoài nghi đồ đạc này có quan hệ với Hắc Nguyệt Thương Hội, có lẽ ông ấy đoán được hắn sẽ tới Hắc Nguyệt Thương Hội tìm Hạ Nguyên Phách.
Không nghĩ tới, Hạ Hoằng Nghĩa vậy mà lưu lại Hắc Nguyệt Thương Hội.
Mà ở đây không phải là Hắc Nguyệt phân hội mở rộng trên Thiên Huyền đại lục... Mà là Hắc Nguyệt tổng hội trong thần thoại!
Có thể ở tại chỗ này, đều là những nhân vật không bình thường. Hiển nhiên, Hạ Hoằng Nghĩa cùng Hắc Nguyệt Thương Hội có quan hệ rất sâu xa, tuyệt không đơn giản.
- Nếu ngươi muốn gặp hắn, hiện tại lão hủ sẽ tự mình mang ngươi đi vào, chắc hẳn hắn thấy ngươi, cũng sẽ vạn phần vui vẻ.
Tử Cực cười ha hả nói.
Sắc mặt Vân Triệt trở nên phức tạp không gì sánh được, sau khi lặng lẽ một hồi, hắn chậm rãi ngồi xuống, nói:
- Hạ thúc thúc ở chỗ này có tốt không?
- Tốt hay không tốt, chỉ có tự hắn mới biết. Nhưng ở chỗ này, chí ít hắn rất yên ổn, mà lại không bị bất luận kẻ nào lăng nhục.
Tử Cực nói.
Vân Triệt gật đầu, nói:
- Vậy là tốt rồi, biết Hạ thúc thúc bình an vô sự, ta liền yên tâm... Nguyên Bá là do ta mang đến Thương Phong Huyền Phủ, cũng là ta mang đi Thiên Kiếm Sơn Trang, nếu hắn một mực ở lại Tân Nguyệt thành, sẽ không phát sinh chuyện về sau, trước khi tìm được Nguyên Bá trước, ta không có mặt mũi đi gặp hắn... Tử tiến bối, nói chuyện của Nguyên Bá cho ta được không. Vãn bối rất rõ ràng năng lực của hắn nhưng làm sao lại kinh động nửa Thần Hoàng thành?
- Hai năm trước, có một thiếu niên từ dị quốc tới Thần Hoàng thành. Ngày đầu tiên hắn đến, cùng với mỗi một ngày sau đó thiên, hắn đều đi khiêu chiến với những tông môn uy danh hiển hách trong thành.
- Hắn... Khiêu chiến tông môn?
- Không sai! đáng tiếc, huyền lực của hắn thực sự quá thấp, bị đối phương dễ dàng đánh tới trọng thương, nhưng ngày thứ hai, hắn lại mang theo một thân thương tích đi đến tông môn khiêu chiến, kết quả đương nhiên là bị thương càng thêm thương, ngày thứ ba hắn vẫn đi tới cửa khiêu chiến như cũ, cuối cùng bị đối phương không nhịn được đánh gần chết... tuy huyền lực của hắn thấp, nhưng thể chất lại cực kỳ dị thường, rõ ràng trọng thương đủ để chí mạng, nhưng ngày thứ hai hắn vẫn có thể đứng lên như cũ, lần thứ hai tới cửa khiêu chiến. Thậm chí có một lần, trên người của hắn bị đối phương đánh ra hai cái lỗ máu to lớn, vẫn không có chết. Lúc đầu, mọi người đều cho rằng hắn là một người điên, nhưng ngày qua ngày, không còn có người nào coi hắn là người điên nữa. Người chấp nhất truy cầu lực lượng cũng không phải là lần đầu tiên thấy, nhưng chấp nhất đến trình độ như vậy, ngay cả lão hủ cũng bình sinh cũng ít thấy.
Vân Triệt:
“...”
- Hắn dừng lại ở Thần Hoàng thành ba tháng, mỗi một ngày đều bị thương rất nặng, trên người hầu như không tìm được một chỗ nào hoàn hảo, nhưng hắn vẫn kéo thân thể trọng thương, đi tìm đối thủ hắn không có khả năng chiến thắng. Trong số những người bị hắn khiêu chiến, tất nhiên tồn tại một ít người không nhịn được, hoặc là dụng tâm ác độc muốn dồn hắn vào chỗ chết, nhưng vô luận hắn chịu thương thế nặng như thế nào cũng không chết. Mọi người nhìn hắn đúng ba tháng, thái độ từ trào phúng biến thành chấn kinh, thẳng đến ba tháng sau, hắn bỗng nhiên mai danh ẩn tích ở trong Thần Hoàng thành, không để lại dấu vết, đến ngày hôm nay đã bị người quên lãng. Nhưng lão hủ tin hắn không phải bị người âm thầm làm hại, bằng không tuyệt không trốn khỏi ánh mắt của Hắc Nguyệt.
Tâm thần Vân Triệt trở nên vô cùng phức tạp. Tuy thân thể Hạ Nguyên Phách rất cao to, nhìn qua khiến cho người ta có cảm giác áp bách, nhưng hắn được Hạ Hoằng Nghĩa dạy dỗ nên tính tình rất ôn hòa, tâm tính đơn thuần, hơn nữa không nguyện ý tranh chấp cùng người ngoài. Trong miêu tả của Tử Cực, Hạ Nguyên Phách là một người điên không biết sợ. Hắn biết rõ Hạ Nguyên Phách kịch biến như vậy là vì cái gì...
-... Tử tiến bối, cám ơn ngươi nói cho ta biết những thứ này, làm phiền rồi.
Vân Triệt đứng lên nói.
Tử Cực cũng theo đó đứng dậy, cười nói:
- Không cần khách khí, phục vụ quý khách là vinh hạnh của Hắc Nguyệt chúng ta.
Vân Triệt biết vì sao Tử Cực khách khí đối với hắn như vậy. Hắc Nguyệt Thương Hội có thể phát triển cho tới ngày hôm nay, tự nhiên có sinh tồn chi đạo của riêng mình. Đối với người có thiên tư cực cao, tương lai có thể đứng trên đỉnh Thiên Huyền thì tự nhiên Hắc Nguyệt muốn đối đãi một cách khác, không chỉ phục vụ tốt nhất, hơn nữa họ còn ước làm cho đối phương thiếu mình một cái nhân tình.
- Được rồi.
Vân Triệt lại chợt nhớ tới một việc:
- Chẳng biết Tử tiến bối, có từng nghe nói về Âm U Bà La Hoa?
Âm U Bà La Hoa là một trong những đồ đạc Mạt Lỵ cần hắn ở trong ba mươi năm phải lấy được: Một gốc cây Âm U Bà La Hoa sẽ có ba khỏa Bá Huyền đan và bảy mươi cân Tử Mạch Thần Tinh.
- Âm U Bà La Hoa?
Trên mặt Tử Cực lộ ra vẻ trầm tư, sau đó hắn chậm rãi nói:
- Thực ra lão hủ cũng biết về loại hoa này, đây là một loại tà vật cực âm cực tà, chỉ sinh trưởng ở nơi cực hung, hai mươi năm mới nở một lần, sau ba ngày sẽ bị héo tàn. Sự đáng sợ của loại hoa này không phải là chỉ đụng vào, mà chỉ cần tới gần sẽ bị minh khí xâm nhập cơ thể, tổn thương hồn phách, nhẹ thì hôn mê, nặng thì biến thành hoạt tử nhân, thậm chí trực tiếp mất mạng. Trừ lần đó ra, chưa từng nghe nói có giá trị gì. Tại sao ngươi muốn tìm kiếm loại hoa này?
- Tự nhiên nó có dụng đặc thù với vãn bối, nếu tiền bối biết nơi nào tồn tại loại hoa này, còn xin báo cho.
Tử Cực nghĩ một chút, lắc đầu nói:
- Một gốc cây Âm U Bà La Hoa cuối cùng đã biến mất cách đây một nghìn ba trăm năm trước. Từ đó về sau, đã không có ghi chép gì liên quan tới Âm U Bà La Hoa. Nhân loại trên Thiên Huyền đại lục càng ngày càng nhiều, hôm nay số lượng đã gấp bốn lần so với ngàn năm trước, cho nên dương khí trên toàn bộ đại lục vượt qua âm khí, có lẽ Âm U Bà La Hoa cũng theo đó mà vĩnh viễn biến mất ở Thiên Huyền đại lục.
- Đa tạ tiền bối báo cho biết, vãn bối cáo từ.
Ngoài ý muốn biết được một ít tin tức liên quan tới Hạ Nguyên Phách, tuy rằng điều này làm cho tâm tình của hắn có chút trầm trọng, nhưng cuối cùng đó cũng là một chút an ủi không lớn không nhỏ... Thảo nào tại Thương Phong cảnh nội vô pháp tìm được tung tích Hạ Nguyên Phách, nguyên lai sau khi hắn đã ly khai Thiên Kiếm Sơn Trang, liền đi tới Thần Hoàng Đế Quốc.
Dù sao Thần Hoàng Đế Quốc cũng có thực lực vượt xa Thương Phong. Hắn ở dưới cực độ bi ai cùng tự trách mới tới nơi này truy cầu lực lượng sao...
Tiểu tiên nữ, ngươi lại ở nơi nào...
———————————————— —
Phượng Hoàng Thần Tông.
Khoảng cách Thất Quốc Bài Vị Chiến càng ngày càng gần, tâm tình Phượng Hi Thần cũng càng ngày càng... nôn nóng, sỉ nhục ngày đó không lúc nào không kích thích thần kinh của hắn, hôm qua hắn đã báo cho Phượng Hi Minh biết chuyện về Vân Triệt, hắn càng trở nên đứng ngồi không yên.
Bởi vì người Phượng Hi Minh miêu tả, cùng mấy tháng trước có cách biệt một trời một vực, tuy hắn vững tin nếu Vân Triệt thật sự đến Thần Hoàng thành, Phượng Hoàng Thần Tông tuyệt đối không có khả năng bỏ qua cho hắn, nhưng hắn không thể không lo lắng Vân Triệt ở trong bài vị chiến nói ra chuyện lúc trước, nếu như chuyện ngày đó bị phơi bày ra trước mắt bao người, dấu vết sỉ nhục không khắc sâu vào tâm hồn của hắn, mà nó còn khắc sâu lên trên mặt của hắn.
Cửa bị đẩy ra, một người cao lớn kèm theo hỏa lãng nóng rực tiến đến, Phượng Hi Thần cấp tốc xoay người lại, vừa muốn nổi giận thì nhìn thấy người đi vào, lại thu hồi lửa giận vừa muốn dâng lên, cấp tốc đi về phía trước bái hạ:
- Nhi thần bái kiến phụ hoàng.
- Đứng lên đi.
Phượng Hoành Không khoát tay mổ miệng nói:
- Hi Minh đã nói tường tận cho trẫm biết chuyện ngươi gặp phải ở Thương Phong quốc mấy tháng trước, tuy ngươi vẫn luôn giấu diếm nhưng hôm này trẫm không phải đến trách ngươi.
Phượng Hi Thần vội vàng nói:
- Nhi thần tạ ân điển phụ hoàng... Chỉ là, phụ hoàng không trách, nhưng trong lòng nhi thần càng cảm thấy nghìn vạn lần không cam lòng.
- Hừ!
Phượng Hoành Không tức giận nói:
- Trẫm thật không ngờ, một cái Thương Phong đế hoàng nho nhỏ, lại có lá gan lớn như thế! Ngươi yên tâm, không tới ba năm trẫm sẽ khiến Thương Phong trả giá gấp nghìn vạn lần khuất nhục ngươi gặp phải, đến lúc đó Thương Phong đế hoàng, sẽ giao cho ngươi tùy ý xử trí. Về phần tiểu tử kêu là Vân Triệt kia... Hừ, không phải hắn tuyên bố muốn tới tham gia bài vị chiến sao? Rất tốt, trẫm sẽ chờ hắn đến!
Phượng Hi Thần nửa vui nửa sợ ở trong lòng:
- Nhi thần tạ phụ hoàng ưu ái... Nhi thần chịu nhục là chuyện nhỏ, huyết mạch Phượng Hoàng Thần Tông ta mới là chuyện lớn, sao phụ hoàng không ở trước bài vị chiến, cho người âm thầm xử trí Vân Triệt đi?
- Không cần!
Phượng Hoành Không vung tay, khinh miệt nói:
- Một cái Thương Phong huyền giả nho nhỏ, cũng xứng Phượng Hoàng Thần Tông ta âm thầm nhằm vào hắn sao? Đó đơn giản là tự hạ thấp thân phận của Phượng Hoàng Thần Tông! từ trước đến nay Thất Quốc Bài Vị Chiến là sân khấu cho Phượng Hoàng Thần Tông ta biểu diễn, nếu không có chút bất ngờ thì nó cũng không thú vị lắm! Thật ra trẫm vẫn hy vọng đến lúc đó Vân Triệt phát huy ra một chút xuất sắc, nghìn vạn lần đừng làm cho trẫm thất vọng.
- Phụ hoàng nói cực phải.
Phượng Hi Thần cúi đầu nói.
- Hi Thần, trẫm cho ngươi điều tra chuyện Phượng Ngọc Điện mất trộm, kết quả như thế nào rồi?
Nói đến chuyện này sắc mặt Phượng Hoành Không trầm thấp xuống.
- Nhi thần đã điều tra ra người ăn trộm...
Phượng Hi Thần vừa mới nói ra nửa câu, Phượng Hoành Không liền quay người lại nói:
- Là ai! Lại to gan lớn mật, dám can ăn trộm ở Phượng Hoàng Thần Tông ta!
Nguyên nhân hắn chấn nộ, không chỉ là người này lớn mật, càng là chấn kinh năng lực của tên trộm này. Trong Phượng Hoàng Thần Tông, đừng nói là một ngoại nhân, coi như là một con côn trùng bay vào, cũng sẽ bị phát giác. Nhưng tên trộm này lại không bị bất luận kẻ nào phát giác, tiềm nhập vào Phượng Ngọc Điện cất giữ các loại bảo vật... Nếu không phải lúc hắn chiếm lấy đồ đạc vô ý xúc động huyền trận vô hình, thì họ cũng không biết có người lẻn vào Phượng Ngọc Điện.
Càng làm cho hắn khiếp sợ chính là, sau khi người kia xúc động huyền trận, dẫn phát cao thủ toàn tông cảnh giác lại có thể yên ổn trốn thoát và không bị thương chút nào... Điểm này, ngay cả một vị Hoàng giả chân chính cũng không thể nào làm được.
- Phụ hoàng bớt giận... Toàn bộ Thần Hoàng Đế Quốc, có năng lực làm được điểm này, chỉ có một người...
Phượng Hi Thần ngẩng đầu ngưng mi nói:
- Hoa Minh Hải.
- Hoa Minh Hải?
Sắc mặt Phượng Hoành Không trầm thấp, sau đó cấp tốc phản ứng:
- Quỷ Ảnh thánh thủ Hoa Minh Hải!?
- Không sai!
Phượng Hi Thần gật đầu:
- Trong thiên hạ, chỉ có người này là có thể làm được. Tu vi huyền lực của Hoa Minh Hải không quá xuất sắc, nhưng thân pháp cùng tốc độ của hắn lại là thiên hạ vô song, mà hắn lại cực kỳ am hiểu ẩn nấp, tiềm hành, dịch dung, năng lực trốn chạy càng là không người nào có thể so...
- Không cần nói nữa.
Phượng Hoành Không khoát tay:
- Đương nhiên trẫm đã nghe qua cái tên này. Hắn được gọi là ‘thiên hạ đệ nhất đạo', danh xưng Quỷ Ảnh thánh thủ Hoa Minh Hải! Có người nói vô luận hắn muốn chiếm lấy vật gì, cho tới bây giờ chưa từng thất thủ, đừng nói bắt được hắn, ngay cả tướng mạo chân chính của hắn, cũng không có người thấy qua. Hừ... Trẫm thật không ngờ, tên tặc tử này, vậy mà to gan lớn mật đến trêu chọc Phượng Hoàng Thần Tông! Hắn thật coi trên đời này không có người bắt được hắn sao!