.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_403" class="block_" lang="en">Trang 202# 1
Chương 403: Hắc Nguyệt tầng thứ bảy
Vừa vào Hắc Nguyệt Thương Hội tầng thứ bảy, còn chưa thấy rõ cảnh tượng trước mắt, một cỗ khí tức tươi mát tới cực điểm đập vào mặt! trong một cái thương hội khổng lồ, khí tức nồng đậm nhất vốn phải là khí tức cổ xưa, nhưng Vân Triệt lại cảm giác mình như lạc vào một thế giới vô cùng tinh khiết, không có nửa điểm cảm giác đặt mình ở trong thương hội.
Hắn mở mắt nhìn về phía trước, hiện ra trước mắt hắn rõ ràng là một phiến lâm viên mênh mông vô bờ, không gian xanh biếc điểm các loại kỳ hoa dị thảo có màu sắc sặc sỡ, còn có rất nhiều đại thụ cao lớn đứng vững ở đó, từng dòng suối uốn lượn, mang theo tiếng róc rách bên tai không dứt.
Vân Triệt hoảng hốt... Đây là không gian trong Hắc Nguyệt tầng thứ bảy sao?
Đây rõ ràng là một chỗ thế ngoại đào nguyên giống như tiên cảnh!
Phía trước, có ba cái thiếu nữ mặc xiêm y màu sắc bất đồng, dáng người lả lướt đi tới chỗ Vân Triệt. Tư sắc của ba thiếu nữ gần như đi ngàn dặm mới tìm được một, khí chất trên người càng là đẹp đẽ quý phái, khí tức huyền lực của các nàng, càng là Thiên Huyền cường giả!
Ba thiếu nữ đi tới trước người Vân Triệt, cúi đầu nói:
- Khách nhân tôn quý, hoan nghênh quang lâm Hắc Nguyệt Thương Hội, nếu như có gì cần, xin cứ việc phân phó chúng ta.
Quả nhiên đãi ngộ của Hắc Nguyệt tầng thứ bảy, không giống tầm thường. Lấy thực lực kinh người của ba thiếu nữ trước mắt, bất kỳ người nào đến Thương Phong quốc, đều là tông sư uy chấn nhất phương, mà ở chỗ này lại chỉ là thị nữ đãi khách.
Vân Triệt nhanh chóng nhìn lướt qua xung quanh, hắn không có nhìn thấy bất luận địa phương bán đồ nào, một dấu vết của thương hội cũng không có. Hắn có chút suy nghĩ, mở miệng nói:
- Ba vị tiên tử, không biết vị tiền bối vừa mới đối thoại cùng kẻ hèn này đang ở chỗ nào?
- Ha ha.
Một tiếng cười ôn hòa chẳng biết từ chỗ nào truyền đến:
- Dẫn hắn đến đây đi.
- Vâng... mời quý khách.
Ba thiếu nữ nhanh chóng đáp ứng, một trước một trái một phải, cung kính mang Vân Triệt đi về phía trước.
Sau khi đi qua lâm viên, đi qua vườn hoa, đi qua một ngọn núi nhỏ cùng một cái tiểu thác, một cái đình viện giản đơn mà cách điệu xuất hiện ở trong tầm mắt Vân Triệt. Trong đình viện có một căn phòng, trước đình là một lão giả toàn thân mặc tử y, vóc người trung niên đứng ở đó, mỉm cười quan sát Vân Triệt.
Vân Triệt bước lên trước, lễ phép nói:
- Vãn bối Lăng Vân, bái kiến tiền bối.
Đương nhiên Vân Triệt không muốn dùng tên thật của chính mình, cho nên tiện tay mượn cái tên Lăng Vân.
- Ha ha, ngồi đi.
Tử y lão giả giơ tay, sau đó ngồi xuống ghế đá ở trước đình viện. Vân Triệt khẽ gật đầu, ngồi ở phía đối diện lão giả, một thiếu nữ rời đi, hai thiếu nữ còn lại phân biệt đứng hai bên người Vân Triệt, cười yếu ớt, tư thái kính cẩn, một bộ tùy ý để Vân Triệt sai phái.
- Xin hỏi tiền bối xưng hô như thế nào?
Vân Triệt nói.
- Lão hủ họ Tử, tên một chữ Cực.
Lão giả mỉm cười nói.
Tử? Vân Triệt thoáng kinh ngạc, cái họ này là lần đầu tiên hắn nghe thấy, hắn lập tức gật đầu nói:
- Tử tiến bối, đa tạ vừa rồi người tương trợ.
- Việc vừa nãy cần gì lão hủ nói, về phần tương trợ, thì càng không tính, lão hủ chỉ muốn Hắc Nguyệt tránh một trận phiền toái nhỏ mà thôi.
Ánh mắt Tử Cực hướng về phía trước, nhìn thẳng vào mắt Vân Triệt, mỉm cười nói:
- Vị thanh niên này, lão hủ nên xưng hô ngươi là Vân Triệt hay là Vân phò mã, hay như ngươi mong muốn, xưng hô ngươi là Lăng Vân?
"..."
Thần tình Vân Triệt hơi cương cứng, sau đó cười ha ha một tiếng, không chút nào hốt hoảng nói:
- Không hổ là Hắc Nguyệt Thương Hội, quả nhiên năng lực tình báo là thiên hạ vô song, vãn bối Vân Triệt khoe khoang ở dưới tuệ nhãn của Tử tiến bối thực là buồn cười, mong Tử tiến bối không nên trách tội.
- Ha ha.
Tử Cực cười nhạt một tiếng nói:
- Năng lực tình báo của Hắc Nguyệt cũng không có khoa trương như vậy. Chỉ là thân phận của ngươi không khó để phân biệt. Lão hủ quanh năm tiếp xúc cùng người của Phượng Hoàng Thần Tông, nên rất tinh tường Phượng Hoàng Chi Viêm, tuy ngươi đã cực lực áp chế nhưng lão hủ vẫn có thể từ trên người ngươi cảm giác được một chút khí tức Phượng Hoàng như cũ. Mà hiện nay ngoài Phượng Hoàng Thần Tông có huyết mạch Phượng Hoàng ra, cũng chỉ có phò mã Vân Triệt của Thương Phong quốc có huyết mạch này mà thôi.
Thiếu nữ rời đi lúc trước đã bưng nước trà ngon trở về, mùi trà thơm bay khắp nơi, để cho tâm thần Vân Triệt cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái. Tuy hắn không thông trà đạo, nhưng cũng biết giá trị của loại trà này tuyệt đối xa xỉ. Hắn nâng chung trà lên, hớp một cái, khen:
- Trà ngon! nghe tiền bối nói xong, vãn bối muốn ở trong Thần Hoàng thành che giấu tung tích, là chuyện không có khả năng.
- Ngươi lấy lực lượng băng huyền để che giấu, trừ phi cẩn thận do thám mới biết, bằng không ngay cả Phượng Hoàng Thần Tông cũng khó mà phát hiện ngươi có lực lượng Phượng Hoàng Chi Viêm.
Tử Cực mỉm cười nói:
- Ngươi ở trên Hắc Nguyệt huyền trận thắp sáng tử sắc thủy tinh, có thể nói thiên tư kinh thế hãi tục, lúc đó lão hủ mới đặt lực chú ý ở trên người của ngươi, bằng không cũng sẽ không phát giác ngươi có lực lượng Phượng Hoàng Chi Viêm. Nhưng theo lão hủ thì ngươi cũng không phải cố ý che giấu tung tích, bằng không vừa rồi cũng không để ý tới hậu bối Phượng Hoàng Thần Tông, còn không giữ lại chút nào, ở trên thủy tinh đài thể hiện ra thiên tư của ngươi.
- Không hổ là chủ nhân Hắc Nguyệt Thương Hội tầng thứ bảy, quả nhiên tuệ nhãn như đuốc.
Vân Triệt thở dài, ở trên Hắc Nguyệt tầng thứ bảy, nên các nhân vật Tử Cực tiếp xúc đều là những người đứng đầu Thiên Huyền đại lục, nhãn lực của hắn tuyệt không phải người thường có khả năng với tới. Vân Triệt tự nhiên nói:
- Vãn bối đã từng quanh năm bị người đuổi giết, từ lâu đã chán ghét cảm giác trốn đông trốn tây. Còn nửa tháng nữa là vãn bối phải đối mặt với Phượng Hoàng Thần Tông, đã như vậy, cần gì phải ở trong khoảng thời gian ngắn ngủi hơn nửa tháng này nơm nớp lo sợ, bó tay bó chân. Không để Phượng Hoàng Thần Tông chú ý tự nhiên là hay nhất, nhưng nếu bị chú ý rồi, ngược lại cũng không sao cả, nếu mọi thứ cứ cẩn thận, chẳng phải là nói ta sợ Phượng Hoàng Thần Tông sao.
Vân Triệt cầm chén trà uống một hơi cạn sạch, khi nói tới Phượng Hoàng Thần Tông, sắc mặt không có chút kiêng kỵ nào.
Khí phách này, để cho Tử Cực thầm khen trong lòng, hắn gật đầu tỏ vẻ khen ngợi:
- Bởi vì ngươi bại lộ Phượng Hoàng huyết mạch mà hai năm trước Phượng Hoàng Thần Tông đã biết đến sự tồn tại của ngươi, nhưng cũng không quá để ngươi ở trong lòng, bởi vì trong mắt Phượng Hoàng Thần Tông, huyền giả bên ngoài Thần Hoàng Đế Quốc đều là con kiến hôi, không xứng bọn họ coi trọng. Nhưng nghe mấy lời ngươi nói, lão hủ chợt có cảm giác Phượng Hoàng Thần Tông bởi vì khinh thị ngươi mà nhận thiệt thòi lớn... Nhưng không thể nào là hiện tại. Tuy ngươi không sợ hãi nhưng không có nghĩa là ngươi có năng lực chống lại Phượng Hoàng Thần Tông. Có thể nói thiên tư của ngươi là cực cao, nhưng còn lâu mới trưởng thành, có thể ngươi nằm ngoài dự liệu của Phượng Hoàng Thần Tông nhưng vẫn không có nửa điểm uy hiếp đáng nói.
- Điểm này, vãn bối biết rõ.
Vân Triệt gật đầu, sau đó nói nguyên nhân chính hôm nay tới nơi này:
- Hôm nay vãn bối tới bái phỏng Hắc Nguyệt Thương Hội là muốn mua hai kiện đồ đạc, cùng hai cái tình báo nhưng...
Ánh mắt Vân Triệt quét xung quanh một cái... Bởi vì nơi này thật sự không giống địa phương bán đồ.
Tử Cực biết Vân Triệt đang nghi ngờ cái gì, cười ha ha nói:
- Ngươi cần gì, cứ việc mở miệng cùng lão hủ. Cái tầng thứ bảy này cùng sáu tầng trước bất đồng. Sáu tầng trước cùng Hắc Nguyệt Thương Hội không khác nhau là mấy, mà ở đây chỉ có khách quý mới tới, khách đều do lão hủ tự mình chiêu đãi, quý khách cần gì, chỉ cần mở miệng, vô luận Hắc Nguyệt có hay không có, chỉ cần quý khách mở miệng, đồng thời ra giá tiền, Hắc Nguyệt sẽ dốc hết toàn lực thỏa mãn. Nếu muốn đào vật, sẽ có người bồi quý khách đi tới tầng sáu.
Thì ra là thế... Vân Triệt không chần chờ nữa, trực tiếp mở miệng nói:
- Vãn bối cần hai kiện đồ đạc, thứ nhất là Thiên Phạm Ngọc, càng tinh thuần càng tốt, một món khác, chính là Phượng Hoàng Quỳ được bảo tồn hoàn hảo.
Tử Cực nhắm hai mắt lại, mấy giây sau liền mở mắt ra, thò tay vào trong nhẫn nhẹ nhàng cầm một cái hộp ngọc thả ra hàn khí, đặt ở trước mặt Vân Triệt:
- Đây là một khối Thiên Phạm Ngọc lớn nhất, tinh khiết nhất.
Một thiếu nữ đi về phía trước, nhẹ nhàng đặt hộp ngọc đến trước mặt Vân Triệt:
- Thỉnh quý khách xem qua.
Vân Triệt không khách khí, trực tiếp lấy hộp ngọc mở ra, hàn vụ tràn ngập bên trong, Vân Triệt thấy được một khối ngọc thạch ngân quang nhỏ nhắn, trong đó có hoa văn như tơ máu, Vân Triệt đưa tay trái ra, lợi dụng Thiên Độc Châu cảm giác độ tinh khiết... Tự nhiên đồ vật của Hắc Nguyệt tổng hội không có đồ giả. Vân Triệt lập tức cầm hộp ngọc lên nói:
- Tốt, thỉnh tiền bối ra giá.
- Thiên Phạm Ngọc sáu trăm tử huyền tệ một lượng, khối Thiên Phạm Ngọc này nặng một cân hai lượng, cần tám trăm nghìn tử huyền tệ.
Tử Cực chậm rãi báo giá.
Ta xxx, mắc như vậy sao! Khoé miệng Vân Triệt hơi co quắp một cái, nhưng trên người hắn mang theo nghìn vạn tử huyền tệ nên số tiền này hắn có thể bỏ ra. Hắn lập tức chuyển tám trăm nghìn tử huyền tệ cho Tử lão, sau đó thu Thiên Phạm Ngọc vào trong Thiên Độc Châu.
- Về phần Phượng Hoàng Quỳ, Hắc Nguyệt có mười ba gốc cây Phượng Hoàng Quỳ, nhưng ba canh giờ trước, đã bị Phượng Hoàng Thần Tông mua hết.
Tử Cực mở miệng nói:
- Nếu nhu cầu của ngươi cấp bách, ngoài Hắc Nguyệt ra vẫn có một chỗ có thể mua được.
- Ở đâu có?
Tử Cực từ từ nói:
- Cách nơi này ba trăm dặm về hướng Nam, nó có tên là Lạc Viêm thương hội, buổi chiều ngày mai thương hội này có hướng ra phía ngoài bán vài món bảo vật trân quý, một món trong đó chính là Phượng Hoàng Quỳ.
Vân Triệt gật đầu:
- Vãn bối nhớ kỹ, tạ tiền bối báo cho biết... Ngạch, tình báo này cần giao tiền không?
- Ha ha, không cần.
Tử Cực đạm đạm nhất tiếu, tuỳ ý nhắc nhở:
- Mặc dù, cái Lạc Viêm thương hội này tên là thương hội nhưng thật ra nó là chợ đêm. Hình thức bán đấu giá của họ cũng không giống bình thường, ngươi cứ đến chỗ ấy liền biết. Nhưng lão hủ tin tưởng lấy khả năng của ngươi, kiên quyết không lỗ. Như vậy, ngươi muốn hai cái tình báo, vậy là cái gì?
- Vãn bối hy vọng Hắc Nguyệt giúp ta thăm dò tin tức của hai người.
Vân Triệt nghiêm mặt nói:
- Hai người kia, một cái tên là Sở Nguyệt Thiền, từng là đệ tử Băng Vân Tiên Cung Thương Phong quốc, đứng đầu Băng Vân thất tiên, một cái tên là Hạ Nguyên Phách...
Vân Triệt dùng hết khả năng miêu tả về tình huống của hai người cho Tử Cực nghe, Tử Cực hơi nhắm mắt, ghi nhớ toàn bộ, sau đó vuốt cằm nói:
- Lão hủ sẽ đích thân an bài người đi tìm kiếm tình báo về hai người này. Chỉ có điều, mạng lưới của Hắc Nguyệt ở Thương Phong quốc rất thưa thớt, khó có thể bảo chứng ở trong khoảng thời gian ngắn có kết quả, ngươi lưu lại truyền âm ấn ký của ngươi đi, sau khi có tin tình báo, lão hủ sẽ liên hệ với ngươi trước tiên, bởi vì ngươi là khách quý, cho nên, ngươi không cần trả tiền phí tình báo trước. Thời điểm ngươi xác nhận tin tình báo kết toán là được. Tuy hiện tại không biết Hạ Nguyên Phách ở nơi nào, nhưng lão ngủ biết một số việc về hắn.
Tinh thần Vân Triệt chấn động, thoáng cái đứng lên:
- Ngươi biết Nguyên Bá?
- Không chỉ ta biết, mà rất nhiều người trong Thần Hoàng thành đều biết cái tên này.
Tử Cực chậm rãi nói:
- Trước đây, tên của hắn vang dội nửa cái Thần Hoàng thành này trong khoảng thời gian ngắn, hắn là là một cuồng nhân, chỉ là không lâu sau đó, hắn chợt mai danh ẩn tích, chẳng biết tung tích, không lâu sau, phụ thân của hắn tới Thần Hoàng thành, ở lại trong Hắc Nguyệt tổng hội... Ha ha, nếu như lão hủ nhớ không lầm, phụ thân của Hạ Nguyên Phách là Hạ Hoằng Nghĩa, đó cũng là một trong những nhạc phụ của ngươi đi?