Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 401 - Chương 402: Tử Tiến Bối

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_402" class="block_" lang="en">Trang 201# 2

 

 

 

Chương 402: Tử tiến bối



Tử y lão giả đứng ở nơi đó không nhúc nhích, cũng không có phát ra âm thanh, bởi vì hắn vô pháp xác định Vân Triệt đang thử thăm dò, cố lộng huyền hư, hay là thật phát hiện ra hắn... Nếu như là khả năng sau mà nói, thì thật là bất khả tư nghị.

Mà lúc này, Vân Triệt lại nói:

- Nếu tiền bối không tiện nói chuyện, ta coi như là người thầm chấp nhận. Hắc Nguyệt Thương Hội có thành tựu như ngày hôm nay, chữ tín tất nhiên là quan trọng nhất, tin tưởng tiền bối cũng không cho phép địa bàn của mình xuất hiện tiểu nhân nói không giữ lời.

Phượng Triều Nam cười ha ha:

- Tiền bối ở tầng thứ bảy? Ha ha ha ha! khoảng cách xa như vậy, nơi đó lại là nội bộ Hắc Nguyệt Thương Hội, đừng nói là một phế vật như ngươi, coi như là ta, cũng không thể dọ thám nửa điểm động tĩnh bên trong, ngươi làm ra cái tư thái, thật giống như là tiểu nhân buồn cười tới cực điểm.

Vân Triệt lạnh lùng cười, không nói gì thêm, ở dưới các ánh mắt khác thường, đi tới trước một cái huyền trận... Hắn biết cái trụ thủy tinh này có thể nhìn thấu thiên tư, phán định độ tuổi và cường độ lực lượng... Mà không phải đẳng cấp huyền lực, dựa theo tiêu chuẩn như vậy, hắn như thế nào đi nữa cũng mạnh hơn so với cái tên Phượng Triều Nam này.

Vân Triệt vươn tay hơi đề khí, trong nháy mắt"Luyện ngục" mở ra, rồi bỗng nhiên đánh ra"Vẫn nguyệt trầm tinh".

Thần Hoàng Đế Quốc có lịch sử hơn năm ngàn năm, mà cái trụ thủy tinh trong Hắc Nguyệt Thương Hội này có thời gian tồn tại lâu dài hơn Thần Hoàng Đế Quốc rất nhiều, nó tuyệt không tầm thường. Lực lượng của Vân Triệt ở dưới trạng thái Luyện Ngục sẽ vô cùng kinh khủng, nhưng lúc đánh vào huyền trận, cũng không gây lên bất kỳ âm hưởng gì, tất cả lực lượng bị huyền trận hấp thu trong nháy mắt, không có chút nào tràn ra ngoài.

Boong boong tranh...

Trụ thủy tinh vẫn yên lặng bỗng nhiên sáng lên... Từ xích sắc trực tiếp ào tới thanh sắc trong nháy mắt. Năm loại màu sắc đồng thời sáng lên, chấn cho tất cả những người ở nơi này ông minh một trận.

Huyền giả chung quanh vốn mang theo gương mặt thương hại chuẩn bị chế giễu, nhưng một màn trước mắt lại để cho bọn họ thoáng cái ngốc trệ, căn bản không thể tin được vào hai mắt của mình. Nụ cười nhạt trên mặt Phượng Triều Nam thoáng cái cứng ngắc lại, hai mắt trừng lớn, thất thanh nói:

- Cái này... Điều đó không có khả năng!

Tốc độ quang mang bay lên giảm chậm lại, nhưng không có đình chỉ, sau khi thanh sắc quang mang sáng lên nó tiếp tục hướng về phía trước, sau đó không trở ngại chút nào xông phá giới hạn thanh sắc, màu xanh nhạt trên thủy tinh trụ từ từ sáng lên.

- Oa a a!!

Hầu như tất cả huyền giả ở đây đều phát ra tiếng kêu sợ hãi không thể khống chế được... quang thải vẫn không có đình chỉ, mà tiếp tục hướng về phía trước, màu xanh nhạt rất nhanh biến thành lam sắc, sau đó chỉ nghe"Tranh" một tiếng...

Cuối cùng quang trụ phát ra quang mang màu tím.

Xích, chanh, hoàng, lục, thanh, lam, tử... bảy loại màu sắc toàn bộ sáng lên, khiến cho thủy tinh trụ nhất thời trở nên sặc sỡ như lưu ly, tử sắc chậm rãi lan tràn xuống phía dưới, từ từ cắn nuốt những màu sắc khác, để cho cả thủy tinh trụ đều biến thành tử sắc. Những quang mang tử sắc này giằng co tròn mười tức thời gian mới chậm rãi tán đi, huyền trận ở trước người Vân Triệt ngưng hóa ra một cái truyền tống trận màu tím, trên người Vân Triệt lóng lánh tử sắc nhàn nhạt.

Mặt tử y lão giả vẫn đứng bên cửa sổ Hắc Nguyệt Thương Hội tầng thứ bảy kịch liệt rung động, ánh mắt của hắn gắt gao tập trung vào người Vân Triệt, một lúc lâu sau mới chậm rãi phun ra vài câu:

- Địa Huyền Cảnh... Bất khả tư nghị...

Cái thành tích này, cũng nằm ngoài dự liệu của Vân Triệt. Kỳ thực, thủy tinh trụ phán định thiên tư, cũng không phải là chỉ tham chiếu niên linh cùng lực lượng, mà nó còn có quan hệ đến đẳng cấp huyền lực và cường độ lực lượng có thể phát huy ra. Vân Triệt có tu vi Địa Huyền Cảnh hậu kỳ, nhưng có thể phát huy ra chiến lực sánh ngang Vương Huyền trung kỳ, đây mới là chỗ mạnh của hắn, có thể nói toàn bộ Thiên Huyền đại lục không có người nào có thể đạt tới.

Toàn bộ huyền giả chung quanh đều kinh ngạc đến ngây người tại chỗ, một huyền giả thiên tài xếp tốp năm mươi Hắc Sát quốc bài vị chiến chỉ có thể đánh ra quang mang hoàng sắc, Phượng Triều Nam là thủ tịch đệ tử của trưởng lão Phượng Hoàng Thần Tông, nên mới có quang mang thanh sắc, đối với bọn họ ngay cả người mạnh nhất cũng không thể nào đuổi kịp Phượng Triều Nam. Nhưng người này rõ ràng chỉ có tu vi Địa Huyền Cảnh, lại đánh ra... quang mang tử sắc như mộng như huyễn!!

Điều này đại biểu tư chất của hắn ở trong Hắc Nguyệt Thương Hội, thậm chí toàn bộ Thiên Huyền đại lục đều là tối cao cấp nhất! Tuy giữa tử sắc cùng thanh sắc chỉ cách một cái lam sắc, nhưng nó không chỉ đại biểu chênh lệch hai cái đẳng cấp, mà là chênh lệch giữa hai cái thế giới! Thanh sắc ở trước mặt hoàng sắc là tồn tại cao không thấy đỉnh, nhưng ở trước mặt tử sắc... chính là bụi bặm.

- Không có khả năng... Không có khả năng... Nhất định là... Là huyền trận xảy ra vấn đề... Không có khả năng!

Phượng Triều Nam nhìn chằm chằm vào quang mang tử sắc chưa có tiêu tán, toàn thân run rẩy... Sinh ra ở Thần Hoàng thành nên hắn so với bất cứ người nào ở đây, đều hiểu ý vị tử sắc là như thế nào. Bởi vì... một đời huyền giả Phượng Hoàng Thần Tông, chỉ có một người đánh ra quang mang tử sắc, ngay cả lam sắc, cũng không có bao nhiêu, hắn như thế nào cũng không tiếp thu được, một tên huyền giả tu vi Địa Huyền Cảnh đến từ lục quốc, căn bản không xứng lọt vào mắt hắn... lại có thể đánh ra quang mang tử sắc đại biểu cho thần thoại!

Mặc dù hắn đang gào thét cho rằng huyền trận xuất hiện vấn đề... Nhưng hắn cũng rõ ràng hơn so với bất luận kẻ nào, huyền trận tuyệt không thể nào xảy ra vấn đề. Tục truyền ba mươi hai cái huyền trận này xuất ra từ trong tay Đế Quân, thời gian tồn tại so với Thần Hoàng Đế Quốc còn muốn lâu hơn, làm sao có thể xảy ra vấn đề.

Vân Triệt xoay người lại, hướng về phía Phượng Triều Nam, cười nhạt nói:

- Phượng Triều Nam, hiện tại kết quả đã có, ngươi sẽ không quên chúng ta có đánh cuộc chứ? Vậy ngươi còn đứng đó làm gì? Còn không quỳ xuống dập đầu hô gia gia đi!

- Ngươi!

Sắc mặt Phượng Triều Nam trở nên đen kịt... lúc trước có đánh chết hắn, hắn cũng không tin một người chỉ có tu vi Địa Huyền Cảnh, lại có thể đánh ra quang mang vượt qua thanh sắc... Còn là tử sắc trong thần thoại. Đừng nói đệ tử cao tầng Phượng Hoàng Thần Tông, coi như là một người bình thường, cũng không thể quỳ xuống dập đầu và hô gia gia, bằng không cả đời này của hắn, đều mang theo vết nhơ trên lưng.

- Ngươi chỉ có tu vi Địa Huyền Cảnh, làm sao đánh ra tử sắc!

Phượng Triều Nam cắn răng nghiến lợi nói:

- Rõ ràng là huyền trận xuất hiện vấn đề... Hoặc là ngươi động tay động chân gì đó! Muốn Phượng Triều Nam ta quỳ xuống trước mặt ngươi... Chính là chuyện cười lớn nhất.

- Ha ha.

Vân Triệt cười nhạt:

- Phượng Hoàng Thần Tông được xưng là tông môn đệ nhất thiên hạ, uy phong bát diện, khiến cho người người hướng về, không nghĩ tới đệ tử lại không chỉ không coi ai ra gì, cuồng vọng vô kỵ, còn là một tiểu nhân nói không giữ lời, thật đúng là làm cho người ta hoàn toàn thất vọng. Nhưng ngươi chống chế không xong đâu, ở chỗ này có các bằng hữu đều tận mắt chứng kiến! Nếu ngươi lấy bộ mặt đáng thương này cụp đuôi trốn đi thì không biết lúc việc này truyền ra khắp toàn thành, truyền tới tai tông môn ngươi, để cho bọn họ biết ngươi ở trước mặt huyền giả lục quốc, ở trước mặt Hắc Nguyệt Thương Hội đánh mất mặt mũi của tông môn, có đuổi ngươi ra khỏi Phượng Hoàng Thần Tông hay không nhỉ... À không, Phượng Hoàng Thần Tông rất coi trọng huyết mạch, sẽ không đuổi bất luận đệ tử nào ra ngoài, mà chắc là... Trực tiếp thanh lý môn hộ?

Lúc Phượng Triều Nam vừa mới tới, ánh mắt kính sợ của những người xung quanh để cho toàn thân hắn cảm thấy rất thoải mái, nhưng bây giờ, ánh mắt chung quanh giống như những mũi đao nhọn đâm vào toàn thân của hắn... Nếu như chỉ có hắn và Vân Triệt thì hắn sẽ không chút do dự xuất thủ giết chết Vân Triệt, để cho người thứ ba không thể biết việc này, nhưng ở đây chẳng những là địa bàn Hắc Nguyệt Thương Hội, còn có hơn mười vạn người chính mắt nhìn thấy, lần đầu tiên hắn có cảm giác bị buộc đến tuyệt lộ.

- Một thế hệ này của Phượng Hoàng Thần Tông, cũng chỉ có một người đánh ra tử sắc! Một tên phế vật Địa Huyền Cảnh như ngươi, làm sao có thể đánh ra tử sắc! Chứng minh huyền trận xuất hiện vấn đề... Ngươi có tư cách gì để cho ta quỳ xuống! Kết quả này, cho dù ai cũng sẽ không thừa nhận! Lại còn nỗ lực lấy tông môn ra dọa ta? Ha ha... Ha ha, thực sự là buồn cười đến cực điểm!

Phượng Triều Nam cuồng tiếu quát, nhưng câu nói sau cùng lại rất là lo lắng.

Lúc này, có một cái thanh âm già nua bỗng nhiên từ không trung truyền đến:

- Tiểu bối Phượng Hoàng Thần Tông! ngươi cuồng vọng sinh sự trước, sau lại không nhận thua, hiện tại còn nghi vấn Hắc Nguyệt huyền trận của ta sao!? Sợ là sư phụ Phượng Vân của ngươi đích thân tới, cũng không có lá gan như vậy!

Cái thanh âm này cũng không vang dội lắm, nhưng mỗi một chữ đều nặng như sơn nhạc, hung hăng đánh vào tâm hồn người khác, chủ nhân của thanh âm này có tu vi rất cao, quả thực khó có thể tưởng tượng. Phượng Triều Nam ngẩng đầu nhìn về phía tầng thứ bảy Hắc Nguyệt Thương Hội, trên mặt lộ ra khiếp sợ và kiêng kỵ sâu đậm, hắn cuống quít nói:

- Là... Là Tử tiến bối! Tử tiến bối bớt giận, vãn bối... Vãn bối tuyệt không có ý nghi vấn Hắc Nguyệt Thương Hội.

- Không có? chẳng lẽ là thính giác của ta xảy ra vấn đề hay sao?

Thanh âm già nua quát hỏi.

Nhất thời mặt Phượng Triều Nam như màu đất, nửa ngày không dám mở miệng...

Đệ tử cao tầng của Phượng Hoàng Thần Tông kiêng kỵ chủ nhân của thanh âm như vậy, để cho Vân Triệt hơi kinh ngạc ở trong lòng, hắn ngẩng đầu lên nói:

- Vãn bối cảm thấy lời Tử tiến bối nói rất đúng.

- Nguyên tắc thứ nhất của Hắc Nguyệt Thương Hội chính là không thể nói chuyện với hạng người đê tiện nói không giữ lời. Nhưng, dù sao tên tiểu bối này cũng là đệ tử Phượng Hoàng Thần Tông, nếu như hắn quỳ xuống dập đầu, sẽ làm nhục cả Phượng Hoàng Thần Tông, chuyện đó rất không thích hợp, đối với ngươi cũng không có nửa điểm tốt, ngươi cũng nên hợp thời thu tay lại.

- Tiền bối dạy phải.

Vân Triệt hớn hở nói:

- Vãn bối cũng chỉ là không quen nhìn hắn làm nhục huyền giả lục quốc nên giáo huấn hắn để cho hắn nhớ lâu một chút mà thôi.

Hắn quay về phía Phượng Triều Nam, cười híp mắt nói:

- Nếu vị tiền bối của Hắc Nguyệt Thương Hội đã xin tha cho ngươi, ta đương nhiên phải cấp mặt mũi cho tiền bối... Ngươi không cần dập đầu, gia gia cũng không cần kêu, nhưng nếu để cho ngươi cứ như thế đi, cái đánh cuộc kia không phải là không có sao? huyền giả lục quốc cũng bị ngươi mắng không! Cho nên, ngươi vẫn phải lưu lại ít đồ! Ân...

Vân Triệt nâng cằm, mắt híp lại thành một đường cong, nghiêm túc đánh giá toàn thân Phượng Triều Nam:

- Quần áo ngươi mặc cũng không tệ chút nào, cởi ra cho ta đi... Tiền bối, yêu cầu này của vãn bối, không tính là quá phận chứ?

Thanh âm già nua lại truyền đến:

- Phượng hoàng y là thứ đánh dấu thân phận đệ tử Phượng Hoàng Thần Tông, ngoại tông đệ tử không dám phỏng theo, càng không có người nào dám mặc. Mặc dù chẳng biết ngươi muốn lấy cái phượng hoàng y này để làm gì, nhưng so với điều kiện các ngươi đánh cuộc, đã đủ nhân từ. Tiểu bối Phượng Hoàng Thần Tông, đối phương đã nhượng bộ, ngươi còn dị nghị gì không?

Phượng hoàng y là vật tượng trưng cho thân phận đệ tử Phượng Hoàng Thần Tông, nếu cởi ra thì nó không khác gì với việc bị xé rách da mặt. Nhưng kết quả này so với dập đầu vẫn tốt hơn gấp trăm ngàn lần, hơn nữa dưới uy áp đến từ Hắc Nguyệt Thương Hội, hắn đâu dám nói thêm gì nữa, hắn cắn răng, kéo phượng hoàng y xuống, vứt cho Vân Triệt, sau đó cấp tốc thay cái áo khác, rồi dùng nhãn thần ác độc nhìn chòng chọc Vân Triệt, cuối cùng rời đi không thèm quay đầu lại.

- Thời điểm ngươi nói những người xung quanh là bụi bặm thì nó cũng có ý nghĩa ngươi thừa nhận ngươi mạnh hơn những người trước mặt, ngươi cũng chỉ là một đám bụi bặm lớn hơn mà thôi! Phượng Hoàng Thần Tông phát triển cho tới ngày hôm nay đã đi qua năm nghìn năm, nếu ngươi không thể lấy mặt mũi cho tông môn của ngươi thì cũng đừng lấy thân phận đệ tử Phượng Hoàng Thần Tông đi khắp nơi làm chuyện mất mặt xấu hổ, làm cho người ta khinh thường!

Vân Triệt hướng về phía Phượng Triều Nam lạnh lùng nói, sau đó không quản Phượng Triều Nam làm ra phản ứng gì, xoay người rời sang chỗ khác, đi về phía huyền trận.

Lúc này ánh mắt huyền giả chung quanh nhìn về phía Vân Triệt đã tràn đầy sự kính nể sâu đậm, không vì hắn có tu vi Địa Huyền Cảnh mà xem thường hắn, đồng thời còn cảm kích sâu đậm, dù sao hắn cũng giúp huyền giả lục quốc ở trước mặt đệ tử Phượng Hoàng Thần Tông hung hăng xả một cái, chỉ là lúc hắn đối mặt với khí thế Phượng Triều Nam và quang mang tử sắc trên thủy tinh trụ để cho bọn họ mặc dù cảm kích, cũng không dám tới tới gần hắn. Vân Triệt đi về phía huyền trận, huyền giả chung quanh đều nhanh chóng tránh ra, một mực đưa mắt nhìn hắn đi vào huyền trận màu tím, nhìn thân hình của hắn hoàn toàn tiêu thất ở trong huyền trận.

Huyền trận màu tím đưa Vân Triệt vào tầng thứ bảy Hắc Nguyệt Thương Hội... Một địa phương mà toàn bộ Thiên Huyền đại lục không có mấy người có thể đi vào.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment