Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 400 - Chương 401: Đánh Cuộc

. ._201__1" class="block_" lang="en">Trang 201# 1

 

 

 

Chương 401: Đánh cuộc



Đoàn người hồng y nam tử ở xa đã đi tới, cước bộ người này tản mạn, tư thái cao ngạo, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạt, giống như đế vương bao quát chúng sinh, trước ngực hắn là một cái kí hiệu Phượng Hoàng sáng chói, hướng tất cả những người này tuyên cáo thân phận của hắn.

Những người có thể vượt qua đường xá xa xôi đến xem cuộc chiến huyền giả, đều là nhân vật tâm cao khí ngạo, nhưng khi đối mặt với đệ tử Phượng Hoàng Thần Tông, bọn họ lại cảm nhận được một loại áp lực vô cùng lớn... mặc dù lục quốc và Thần Hoàng Đế Quốc được xưng là thất quốc, nhưng ngay cả khi lục quốc liên hợp lại, cũng không có khả năng lay động Thần Hoàng Đế Quốc nửa phần, hàng năm bọn họ đều phải tiến cống Thần Hoàng Đế Quốc lượng lớn tài nguyên và không có dũng khí dừng lại. Nói khó nghe một chút, lục quốc ở trước mặt Thần Hoàng Đế Quốc giống như là nước phụ thuộc vậy. Ở trước mặt Thần Hoàng Đế Quốc, cho dù là thế lực chính giới hay là nhân vật huyền giới, đến hoàng thành Thần Hoàng Đế Quốc rồi cũng phải cụp đuôi.

Mà Phượng Hoàng Thần Tông lại càng là bá chủ tuyệt đối của Thần Hoàng Đế Quốc! trong mắt huyền giả, Phượng Hoàng Thần Tông giống như một cái thế giới khác vậy.

Hơn nữa, ở đây còn là địa bàn Phượng Hoàng Thần Tông!

Cho nên đệ tử Phượng Hoàng Thần Tông có làm càn hơn nữa thì những huyền giả còn trẻ tuổi tâm cao khí ngạo ở bổn quốc này cũng chỉ biết tức giận nhưng không dám nói, ánh mắt nhìn về phía đệ tử Phượng Hoàng Thần Tông, có ba phần phẫn nộ bảy phần sợ hãi.

Ánh mắt cùng cảm giác hổ lạc bầy dê, để cho đệ tử Phượng Hoàng Thần Tông càng thêm ngạo nghễ và đắc ý, thanh âm càng thêm chói tai:

- Đám tiểu nhi lục quốc các ngươi còn không nhanh chóng lăn khỏi nơi này cho thỏa đáng, Hắc Nguyệt tổng hội không phải là địa phương mà đám người cấp thấp như các ngươi xứng đi vào, các ngươi ở chỗ này chỉ làm ô uế không khí nơi đây.

Chân mày Vân Triệt chợt nhíu lại... hắn đã gặp qua không ít người cuồng vọng, nhưng khẩu khí cuồng vọng, thậm chí không hề cố kỵ vũ nhục người ở đây cùng với huyền giả lục quốc như vậy, hắn vẫn là lần đầu tiên thấy. Cũng không biết đệ tử Phượng Hoàng Thần Tông vốn không coi ai ra gì, hay là những đệ tử Phượng Hoàng Thần Tông này chỉ như vậy khi ở trước mặt huyền giả.

Lời này vừa nói ra, huyền giả lục quốc không khỏi càng thêm phẫn nộ, rốt cục cũng có một vị huyền giả không đến hai mươi tuổi không khống chế được, tức giận nói:

- Ngươi... Ngươi kiêu ngạo cái gì! đệ tử các tông môn đều có sự phân chia mạnh yếu, coi như là Phượng Hoàng Thần Tông cũng không ngoại lệ... Ai biết ngươi là món hàng gì, nói mạnh miệng cho ai nghe không biết, có bản lĩnh... Ngươi đi mở huyền trận cho chúng ta nhìn!

Lời hắn vừa nói ra khỏi miệng, bỗng nhiên đám người phía sau truyền tới một thanh âm khiếp sợ:

- Ta nhớ ra rồi! Hắn là thủ tịch đệ tử của tam thập cửu trưởng lão Phượng Hoàng Thần Tông tên Phượng Triều Nam! hai năm trước ta đã thấy tên của hắn trong tốp một trăm người mạnh nhất thần hoàng bài vị chiến!

Cái thanh âm này vừa truyền ra, đám người nhất thời ồ lên, ánh mắt mọi người nhìn về phía đệ tử Phượng Hoàng Thần Tông nhất thời kịch biến, trở nên càng thêm sợ hãi... Mà sắc mặt huyền giả nói chuyện lúc trước thoáng cái trở nên trắng bệch.

Chẳng những là đệ tử Phượng Hoàng Thần Tông... Còn là thủ tịch đệ tử của một vị trưởng lão! Trong thần hoàng bài vị chiến, đứng trước một trăm =!

Phượng Triều Nam cuồng tiếu:

- Ha ha ha ha! Không nghĩ tới đám huyền giả các ngươi, lại có người biết đại danh của Phượng Triều Nam ta... Hắc, không phải các ngươi muốn xem ta có thể mở cái huyền trận của Hắc Nguyệt tổng hội này ra hay không sao? Ta đây liền cho các ngươi mở mắt một chút, nhìn cho kỹ đệ tử Phượng Hoàng Thần Tông cùng đám bụi bặm các ngươi có chênh lệch như nào!

- Mau tránh ra!

Phượng Triều Nam đứng ở trước mặt một cái huyền trận, tùy ý bày ra một cái tư thế, lười biếng nói:

- Các ngươi cần phải mở to hai mắt ra mà nhìn cho kỹ.

Sau khi thanh âm hạ xuống, trên lòng bàn tay hắn liền xuất hiện Phượng Hoàng Viêm thiêu đốt, rồi bỗng nhiên đánh phía huyền trận.

Thoáng chốc, tất cả Phượng Hoàng huyền lực bị huyền trận hoàn toàn thu nạp, trong nháy mắt, toàn bộ trụ thủy tinh bị thắp sáng, quang mang tiếp tục bay lên, nhanh chóng thắp sáng lục sắc... và không có đình chỉ, tốc độ thắp sáng đã chậm lại nhưng vẫn tiếp tục hướng về phía trước, cuối cùng quang mang màu xanh cũng sáng lên, sau khi giằng co ba tức thời gian, tất cả quang mang mới từ từ rút đi.

Rất nhanh huyền trận xoay tròn, sau đó chậm rãi ngưng tụ thành một cái truyền tống trận, nham sắc bị biến thành thanh sắc, trên người Phượng Triều Nam, cũng bị một tầng quang mang màu xanh bao phủ, ý nghĩa chỉ có Phượng Triều Nam mới có thể tiến nhập cái truyền tống trận màu xanh này.

Lục sắc liền đại biểu có tư cách tiến nhập Hắc Nguyệt tổng hội, mà nhan sắc liền có ý nghĩa người này là thiên tài trong Hắc Nguyệt Thương Hội! Phượng Triều Nam không chỉ có tư cách tiến nhập Hắc Nguyệt tổng hội, mà quang mang của hắn còn có màu thanh sắc, cái này phán định hắn ở trong Hắc Nguyệt Thương Hội là thiên tài trong thiên tài! toàn bộ huyền giả lục quốc ở xung quanh đều bị kinh ngạc đến ngây người, sắc mặt cả đám nghẹn đến đỏ bừng.

Phượng Triều Nam thu tay về, trong mắt lóe lên vẻ đắc ý, nhưng thần thái lại là mạn mạn bất kinh tâm, tùy ý nói:

- Ân, tiện tay đánh một cái, cũng chỉ có thể như thế. Đám bụi bặm các ngươi có biết thanh sắc là ý vị như thế nào không? ha ha, mà thôi quên đi, đừng nói Hắc Nguyệt Thương Hội tầng thứ ba, thứ bốn, mà ngay cả tầng thứ nhất, thứ hai các ngươi cũng chỉ là si tâm vọng tưởng, các ngươi còn không mau cút đi, đừng gây trở ngại ở chỗ này, làm mất mặt xấu hổ.

Nói xong, hắn liếc mắt nhìn đám huyền giả lục quốc, cuồng tiếu một tiếng, đi về phía truyền tống trận, chân trái hắn vừa muốn bước vào, trong đám người phía sau bỗng nhiên truyền tới một cái thanh âm:

- Ta còn tưởng thủ tịch đệ tử của trưởng lão Phượng Hoàng Thần Tông có khả năng lớn như nào, hóa ra không có gì hơn cái này, nhưng cuồng vọng như thế, chắc thực lực cũng lớn hơn nghìn lần.

Cái thanh âm này vừa xuất hiện, đoàn người nhất thời ồ lên, nhìn về phía người nói chuyện, bước chân Phượng Triều Nam đình chỉ, cả người chậm rãi quay lại, ánh mắt rơi lên trên Vân Triệt, sau khi tùy ý do thám huyền lực hắn một phen hắn, trên mặt lộ ra thần tình chẳng đáng:

- Ngươi là người vừa mới nói?

Người vừa mới nói, đích thật là Vân Triệt. Vân Triệt cũng không phải là người nhiều chuyện, nhưng hắn càng không phải người cam chịu sỉ nhục, mới vừa rồi Phượng Triều Nam cười nhạo huyền giả lục quốc, vậy đương nhiên bao gồm cả hắn ở bên trong... Mà cái này cũng chỉ là thứ yếu —— quan trọng nhất là Vân Triệt không thể nhẫn nhịn, có người cuồng vọng hơn chính hắn nhảy nhót ở trước mặt mình!

Giống như Phượng Hi Thần vậy.

Tự nhiên khí thế của Phượng Triều Nam rất kinh người, nhưng Vân Triệt làm sao bị khí thế của hắn ảnh hưởng được, hắn cười lạnh một tiếng, nói:

- Không sai, chính là ta.

- Ha ha ha ha ha ha!

Phượng Triều Nam cười lớn, giống như nghe được một câu chuyện buồn cười nhất trên đời:

- Ta còn tưởng là nhân vật nào, hoá ra chỉ là một rác rưởi ở tiểu quốc... À không, ngay cả rác rưởi cũng không bằng, tu vi huyền lực mới chỉ là Địa Huyền thì ở trong mắt ta ngươi chính là phế vật, mà phế vật này lại dám xuất khẩu cuồng ngôn đối với ta? Lá gan này của ngươi cũng thật đúng là không nhỏ.

Hắn híp mắt lại, vươn một ngón tay ra nói:

- Ngươi có tin ta muốn giết ngươi, chỉ cần một đầu ngón tay hay không, chỉ đáng tiếc nơi này là địa bàn Hắc Nguyệt tổng hội, không thể tư đấu, dù sao ta cũng phải cho Hắc Nguyệt tổng hội mặt mũi, bằng không, chỉ bằng mấy câu nói buồn cười của ngươi nói với ta, bây giờ ngươi đã biến thành một cỗ thi thể! Sau khi ngươi chết ở trong tay ta, thì hoàng tử, thậm chí thái tử của quốc gia kia cũng không dám nói gì, ta đảm bảo hoàng đế của các ngươi cũng ngoan ngoãn phái người đến nhặt xác, trừ lần đó ra, ngay cả rắm cũng không dám đánh.

Bất kỳ huyền giả trẻ tuổi nào ở đây có niên kỉ nhỏ hơn Vân Triệt cũng có huyền lực cao hơn hắn. Vân Triệt bỗng nhiên lên tiếng để cho bọn họ vui mừng, nghĩ rằng đã xuất hiện một người có thể giết tên đệ tử Phượng Hoàng Thần Tông này, nhưng khi bọn hắn biết Vân Triệt chỉ có huyền lực Địa Huyền Cảnh thì tất cả đều hết sức thất vọng, thậm chí cảm thấy người này có phải điên rồi hay không... Chỉ có Địa Huyền Cảnh lại dám tranh phong cùng một đệ tử đỉnh cấp của Phượng Hoàng Thần Tông.

- Nếu hiện tại ngươi quỳ xuống hướng ta dập đầu ba cái, sau đó hô ba tiếng gia gia, ta sẽ tha cho ngươi một mạng, cho ngươi bình an rời khỏi Thần Hoàng thành, dù sao cũng là cháu trai ruột của mình, gia gia làm sao đành lòng hạ thủ, ha ha ha ha.

Phượng Triều Nam cuồng vọng nói.

Huyền giả chung quanh đều tỏ vẻ thương hại nhìn Vân Triệt... Không có thực lực còn ra làm vẻ đầu to, tấm thiết bản Phượng Hoàng Thần Tông dễ dàng đụng như vậy sao! Bọn họ đã nghĩ đến kết quả bi thảm của người này.

- Dập đầu?

Khoé miệng Vân Triệt hiện lên một nụ cười tà, sắc mặt không hề sợ hãi, ngược lại còn nở nụ cười đạm mạc:

- Hình như đây cũng là một cái chủ ý tốt. Phượng Triều Nam! Bây giờ chúng ta đánh cuộc đi, ta cũng rất hứng thú với Hắc Nguyệt tổng hội, ngày hôm nay ta cũng muốn xem mình có thể vào hay không. Nếu như ta không có năng lực đi vào tầng ba tầng bốn giống như ngươi, đừng nói dập đầu, ngay cả cái mạng này của ta cũng tùy ngươi xử trí, nếu như ta có thể khiến ánh sáng của cái thuỷ tinh trụ này phát ra ánh sáng vượt qua thanh sắc thì, hắc hắc... ngươi liền ngoan ngoãn quỳ ở trước mặt ta dập đầu ba cái, sau đó hô to ba tiếng gia gia... ngươi có dám đánh cuộc như vậy không?

Vân Triệt vừa nói xong, tất cả mọi người đều thất kinh. Huyền giả Hắc Sát quốc bị huyền trận đánh văng ra lúc trước lớn tiếng nhắc nhở:

- Ngươi điên rồi sao! Nhanh thu hồi lời nói vừa rồi, đừng nói thanh sắc, muốn thắp sáng lục sắc cũng khó hơn so với lên trời! Ta là Thiên Huyền Cảnh sơ kỳ, mới thắp sáng đến hoàng sắc, một Địa Huyền Cảnh như ngươi, quả thực... là tự rước lấy nhục.

- Quên đi, Ân sư huynh, không cần phải xen vào việc của hắn, hắn là người điên.

Đồng môn của hắn vội vã lên tiếng, e sợ Phượng Triều Nam giận chó đánh mèo mà lây lên người.

- Ngươi? Muốn đánh cuộc với ta? Vượt qua thanh sắc?

Khoé mắt Phượng Triều Nam co rút lại, sắc mặt kinh ngạc, sau đó điên cuồng cười ha hả, cười đến mức không ngừng ngửa tới ngửa lui, thở không được nói:

- Ha ha... Ha ha... Ha ha ha ha... Đây quả thực là chuyện buồn cười nhất mà ta nghe qua... Một tên phế vật... Cư nhiên vọng tưởng phát ra quang mang vượt qua thanh sắc... Lại còn đánh cuộc cùng ta... Ha ha ha... Ha ha ha ha...

Ánh mắt huyền giả chung quanh nhìn về phía Vân Triệt, đã biến thành như đang nhìn một tên ngớ ngẩn. Vân Triệt lạnh lùng nhìn Phượng Triều Nam đang cuồng tiếu, sau khi hắn vất vả ngưng cười, mới thản nhiên nói:

- Ngươi dám hay là không dám, nếu như ngươi không dám, cũng tốt, ta sẽ tha cho ngươi một mạng, thời giờ của ta hết sức quý báu, ta không muốn lãng phí trên người cuồng vọng như ngươi.

Phượng Triều Nam ngưng cười, sắc mặt thoáng cái âm trâm:

- Ngươi nói ta không dám? Hắc... Phế vật chết đến nơi rồi, còn không biết trời cao đất rộng, bằng vào ngươi còn không có tư cách đánh cuộc cùng ta. Nhưng ngày hôm nay tâm tình ta rất tốt, ta sẽ chơi với ngươi một lần, nếu ngươi có thể tạo ra quang mang vượt qua thanh sắc, đừng nói dập đầu ba cái, hô to ba tiếng gia gia, mà ngay cả dập một vạn cái, kêu một vạn tiếng gia gia cũng không có vấn đề gì. Đến đến đến, nhanh đánh cho ta xem, để cho ta hảo hảo kiến thức một chút ngươi làm thế nào đánh ra quang mang vượt qua thanh sắc... Ha ha ha ha...

- Rất tốt.

Vân Triệt gật đầu, rồi bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía xa xăm nói:

- Nếu đổ ước này đã thành, mà đây lại là địa bàn của Hắc Nguyệt tổng hội, thì chuyện đổ ước liền để cho vị tiền bối ở tầng thứ bảy vẫn nhìn nơi này làm chứng đi?

Trên tầng thứ bảy Hắc Nguyệt Thương Hội, có một lão giả toàn thân mặc tử y đứng ở bên cửa sổ như pho tượng vẫn không nhúc nhích, chỉ yên lặng nhìn xuống phía dưới. Tại thời điểm thanh âm của Vân Triệt truyền đến lúc, toàn thân lão giả này mới hơi chấn động một chút, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ... Hắn nhìn kỹ về phía Vân Triệt, phát hiện đối phương đang nhìn về chỗ mình, độ lớn của góc nhìn không sai chút nào!

Hắn vậy mà có thể phát hiện ta? Trog lòng tử y lão giả dâng lên một trận khiếp sợ và khó có thể tin...

Hắc Nguyệt Thương Hội tầng thứ bảy cách mặt đất chừng năm trăm trượng, ngang với khoảng cách từ thủy tinh thai đến chính sảnh, đồng thời, cửa sổ của Hắc Nguyệt Thương Hội đều được làm từ tài liệu đặc thù vô cùng đắt đỏ, từ bên trong có thể thấy rõ ràng bên ngoài, nhưng từ bên ngoài nhìn vào lại không cách nào thấy được bên trong mảy may. Hơn nữa huyền lực của tử y lão giả vô cùng cường đại, coi như là một vị Vương tọa ở bên trong trăm trượng cũng khó có thể phát giác hơi thở của hắn.
. Nhưng huyền khí của người này rõ ràng chỉ có Địa Huyền Cảnh, vậy mà có thể cảm nhận được sự tồn tại của ta?! Còn biết ta vẫn nhìn bọn họ!

Kỳ thực, người phát hiện vị tử y lão giả một mực ở tầng thứ bảy này nhìn xuống không thể nào là Vân Triệt, mà là Mạt Lỵ.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment