Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 418 - Chương 419: Huyền Chu Biến Động

. ._210__1" class="block_" lang="en">Trang 210# 1

 

 

 

Chương 419: Huyền Chu biến động



Trong lúc vô tình, bông tuyết đã bay xuống hầu như không còn, thiếu nữ cũng ngưng múa, lưu luyến nhìn tầng tuyết lặng lẽ tan dưới chân. Nàng hướng về phía Vân Triệt, tỏ vẻ đáng thương nói:

- Ta nhảy đẹp không?

- Đẹp lắm...

Vân Triệt gật đầu, ánh mắt mông lung, thần thức vẫn đắm chìm ở trong điệu múa vừa rồi.

Ca ngợi như vậy, Tuyết công chúa đã nghe qua rất nhiều, nhưng nàng vẫn nở nụ cười nói:

- Vậy cho tuyết rơi lần nữa được hay không, ta sẽ tiếp tục nhảy cho ngươi xem. Nhìn bông tuyết bay xuống, ta không tự kìm hãm được muốn nhảy múa cùng bọn họ.

- Tốt...

Làm sao Vân Triệt có thể cự tuyệt, cảnh vật như vậy, chỉ có thể thấy trong một sát na, đó cũng là một loại hưởng thụ xa xỉ không cách nào hình dung ra, hình ảnh mà cả đời thường nhân cũng không thể nhìn thấy. Hắn vươn hai tay ra, hướng lên bầu trời, ngưng tụ huyền lực...

Nhưng Băng Vân bí quyết vừa mới vận chuyển, lồng ngực của hắn nhất thời truyền đến một trận đau đớn xé rách, Vân Triệt hừ nhẹ một tiếng, dùng tay đè chặt bộ ngực, ngạnh sanh mang một ngụm máu nghịch lưu nuốt xuống, nhưng sắc mặt vẫn trở nên trắng bệch.

- A!!

Tuyết công chúa kinh hãi thét một tiếng, bất chấp mặc giầy vào, dùng chân trần dẫm lên tuyết trắng, dẫm lên cỏ xanh mềm mại, vươn tay ra, khẩn trương hỏi:

- Ngươi... Ngươi có đau lắm không? Đều tại ta, chỉ lo mình muốn nhìn tuyết, lại quên mất thương thế của ngươi... Thật xin lỗi... Thật xin lỗi...

Lúc này viên minh châu của Thần Hoàng đế quốc lại lo lắng không yên hướng một đệ tử bình thường như hắn nói lời xin lỗi, trong mắt đẹp tràn đầy lo lắng cùng tự trách. Đáy lòng Vân Triệt như bị đụng chạm, hắn cố gắng mỉm cười một chút:

- Không cần lo lắng, ta không sao, chẳng qua là không cẩn thận xúc động nội thương, hơi nghỉ ngơi một chút là tốt rồi.

Nói xong, Vân Triệt đã bình tâm ngồi xuống, nhắm mắt lại, chậm rãi bình ổn khí tức, cảm giác khó chịu rất nhanh biến mất.

Nghe Vân Triệt nói, rồi nhìn sắc mặt từ từ khôi phục lại vẻ hồng nhuận của hắn xong thì sự khẩn trương cùng tự trách của Tuyết công chúa mới lặng lẽ tản đi, sau đó nàng vẫn không yên lòng ngồi ở trước mặt của hắn, đôi mắt đẹp nhìn hắn không một chút. Nàng cũng không biết, tại sao mình lại muốn hảo hảo nhìn nam tử này, có lẽ trên người hắn có cảm giác mông lung thần bí nào đó... Đây là lần đầu tiên, nàng dùng ánh mắt chuyên chú như vậy nhìn một người.

Sau khi bình phục lại, Vân Triệt mở mắt ra liền đụng chạm ánh mắt Tuyết công chúa, bị phát hiện mình đang nhìn lén, Tuyết công chúa nháy mắt nở nụ cười ngọt ngào, nụ cười này để cho linh hồn Vân Triệt giật mình, hắn cũng nở nụ cười, dùng một loại ngữ khí xin lỗi nói:

- Công chúa điện hạ, đều tại ta bị thương, chẳng những không thể để cho công chúa điện hạ thưởng tuyết, còn làm nàng lo lắng cho ta... Ngày mai thương thế của ta sẽ tốt hơn rất nhiều, đến lúc đó, ta sẽ vì công chúa điện hạ làm ra một cơn mưa tuyết.

- Tốt!

Tuyết công chúa đáp ứng, sau đó hơi nghiêng đầu nói:

- Chỉ có điều, đừng gọi ta là công chúa điện hạ được không, ta cảm thấy thật không được tự nhiên.

- Vậy... Ta nên xưng hô như thế nào?

- Ta tên là Phượng Tuyết Nhi, ngươi có thể gọi ta là Tuyết Tuyết, cũng có thể gọi ta Tuyết Nhi. Hai cái tên này ta đều thích, còn ‘công chúa điện hạ’ một chút cũng không dễ nghe.

Tuyết công chúa cười hì nói.

Đổi lại là những người khác của Phượng Hoàng Thần Tông, hẳn là giờ phút này rất sợ hãi. Nhưng Vân Triệt lại không nằm trong số những người này, hắn cười nói:

- Tốt, sau này ta sẽ gọi ngươi là... Tuyết Nhi.

- Ừ!

Tuyết công chúa khẽ gật đầu, một đôi mắt đẹp nhìn chăm chú vào mặt của hắn:

- Ta có thể gọi ngươi là... Lăng Vân ca ca hay không?

- Dĩ nhiên có thể...nhưng ta thích Tuyết Nhi gọi ta là Vân ca ca hơn. Bởi vì nó thân thiết hơn Lăng Vân ca ca một chút.

Vân Triệt mỉm cười nói... Mặc dù chỉ kém một chữ, nhưng"Lăng Vân ca ca" cùng"Vân ca ca" lại là hai khái niệm hoàn toàn bất đồng. Bởi vì câu nói trước... hơi tiện nghi cho tiểu tử tên Lăng Vân kia!

- Ừ!

Tuyết công chúa hân hoan gật đầu:

- Vân ca ca... Vân ca ca... Vân ca ca... Hi!

Tuyết công chúa liên tiếp hô ba tiếng, thanh âm kia ngọt tới cực điểm, gọi đến mức toàn thân Vân Triệt cũng trở nên mềm yếu.

————————————————

Thần Hoàng cung, Phượng Hoàng đại điện.

- Nhi thần tham kiến phụ hoàng.

Phượng Hi Minh đứng ở trước mặt Phượng Hoành Không cung kính nói.

Khoảng cách thất quốc bài vị chiến càng ngày càng gần, mà chuyện tối trọng yếu tiếp theo là chuyện Thái Cổ Huyền Chu cũng sắp đến, mặc dù mấy ngàn năm qua, không có người nào có thể do thám bí mật trong Thái Cổ Huyền Chu nhưng việc trong đó ẩn chứa chí bảo kinh thiên động địa là không nghi ngờ, cho nên ngay cả lần lượt thất bại thì việc Thái Cổ Huyền Chu xuất hiện cũng là đại sự đối với Phượng Hoàng Thần Tông. Tất cả mọi người Phượng Hoàng Thần Tông đều tin tưởng, nếu lấy được bí mật của Thái Cổ Huyền Chu, bắt được chí bảo trong đó, thực lực Phượng Hoàng Thần Tông sẽ chân chính ngang bằng tứ đại thánh địa... Thậm chí càng mạnh hơn.

Cho nên, khoảng thời gian này Phượng Hoành Không vẫn đang trù bị chuyện Thái Cổ Huyền Chu, cực ít lộ diện. Phượng Hi Minh đến, hắn cũng không ngẩng đầu lên, thản nhiên nói:

- Chuyện gì.

Phượng Hi Minh cụp đầu xuống, tư thái nhún nhường nói:

- Hồi bẩm phụ hoàng, Linh Khôn Điện vừa mới truyền đến tin tức, sáng nay cửa Thái Cổ Huyền Chu phát sinh biến hóa, mà dựa theo lịch sử ghi lại, loại biến hóa này có ý nghĩa cửa thuyền sẽ mở ra sau mười hai ngày nữa, so với thời gian lúc ban đầu sớm hơn bốn ngày.

Phượng Hoành Không ngẩng đầu lên, sắc mặt ngưng trọng nói:

- Sớm hơn bốn ngày?

Phượng Hi Minh gật đầu:

- Đúng, lúc trước thất quốc bài vị chiến vừa kết thúc là huyền chu sẽ mở ra, nhưng hôm nay huyền chu sẽ mở ra sớm hơn ba ngày, xung đột với thời gian diễn ra thất quốc bài vị chiến. Mà nếu lúc này ấn định lại thời gian bài vị chiến, căn bản không còn kịp nữa. Cho nên an bài như thế nào, kính xin phụ hoàng công khai.

Phượng Hoành Không đứng lên, chân mày chậm rãi nhíu lại. Thái Cổ Huyền Chu chỉ mở cửa trong mười hai canh giờ, mỗi một giây một phút đều vô cùng trân quý, tuyệt không thể làm trễ nãi. Nhưng lúc trước họ đã thông báo cho sáu nước và đặc biệt ghi rõ ba hạng đầu bài vị chiến, sẽ có tư cách đi lên Thái Cổ Huyền Chu, nếu tranh tài chưa kết thúc thì làm sao định ra ba người tốp đầu đi lên Thái Cổ Huyền Chu? báo thất quốc bài vị chiến diễn ra trước, lại càng không ổn.

Phượng Hoành Không trầm ngâm một phen, thanh âm âm trầm mà uy nghiêm nói

- Thời gian bài vị chiến vốn là năm ngày, chuyện Thái Cổ Huyền Chu tuyệt không thể trì hoãn, cuộc thi cũng không thể diễn ra trước kỳ hạn. Nếu Thái Cổ Huyền Chu mở ra trước bốn ngày, như vậy chỉ có thể ép cuộc thi, diễn ra trong một ngày!

- Một ngày? Này...

Phượng Hi Minh lộ vẻ kinh ngạc, ở trong lịch sử thất quốc bài vị chiến chưa bao giờ có chuyện này. Hơn nữa thất quốc bài vị chiến, chỉ diễn ra có một ngày..., cũng thật sự là quá mức gấp gáp, hoặc là nói căn bản không thể nào hoàn thành.

- Đây là phương pháp duy nhất, nên an bài như thế nào, liền tùy ngươi tới quyết định.

Phượng Hoành Không ngưng mắt nói:

- Thăm dò Thái Cổ Huyền Chu tuyệt không thể có nửa điểm sai lầm, mà bài vị chiến lại quan hệ đến uy tín của Thần Hoàng đế quốc ta, nó không thể xảy ra chuyện gì được. Nên an bài như thế nào, liền nhìn năng lực của ngươi, đây cũng là một khảo nghiệm của ngươi, làm vậy có vấn đề gì không?

Ngay cả khi Phượng Hi Minh thấp thỏm trong lòng, cũng không dám có đảm lượng cự tuyệt, vội vàng cúi đầu nói:

- Vâng! Nhi thần sẽ căn cứ ý tứ phụ hoàng xử lý thích đáng, tuyệt không để cho phụ hoàng thất vọng.

- Ừ.

Phượng Hoành Không gật đầu:

- Nếu như không còn chuyện gì thì lui ra đi. Nhớ báo việc này cho các đại trưởng lão cùng các điện chủ, để cho bọn họ sớm làm chuẩn bị.

- Vâng.. Phụ hoàng, nhi thần còn có một chuyện, chuyện này có nói là lớn cũng có thể nói là nhỏ, nhi thần nghĩ vẫn là nói ra với phụ hoàng là tốt nhất.

- Nói.

Phượng Hi Minh cẩn thận nói:

- Trước đó vài ngày, Phượng Hoàng Sơn mạch bỗng nhiên xuất hiện động tĩnh rất lớn, lúc con chạy tới hiện trường thì thiếp thân hộ pháp Phượng Xích Hỏa đã chết ở trong Phượng Hoàng Sơn mạch, hơn nữa tử trạng vô cùng thảm thiết, chung quanh cũng bị phá hư mảng lớn, hiển nhiên đã trải qua chiến đấu thảm thiết.

Đối với chuyện Phượng Xích Hỏa, Phượng Hoành Không tự nhiên hiểu, nhưng hắn đối với chuyện này cũng không để ý lắm, thản nhiên nói:

- Phượng Hoàng Sơn mạch chỉ có người tông ta mới có thể vào, nếu hắn chết ở đó thì hắn chính là bị người trong tông môn giết chết.

- Cứ điều tra liền biết.

- Phụ hoàng nói cực kỳ phải. Trải qua điều tra, rạng sáng hôm đó Phượng Xích Hỏa đã đuổi theo một người mạnh mẽ xông tới cửa thành, theo thủ thành vệ nói, khi đó trời còn chưa sáng, nên không thể thấy rõ mặt người nọ, chỉ có thể mơ hồ phân rõ người kia không tới ba mươi tuổi, sau đó...

- Không cần phải nói!

Phượng Hoành Không không nhịn được vung tay:

- Hiện tại trẫm không có sức lực, thời gian đi để ý tới những chuyện nhỏ nhặt này. Nếu Phượng Xích Hỏa bị đồng môn giết chết, đó cũng là tài nghệ hắn không bằng người, chẳng lẽ còn muốn trẫm đích thân đi điều tra người nào giết chết một phế vật không dùng được hay sao?

- Phụ hoàng bớt giận... Phượng Xích Hỏa chết thảm là chuyện nhỏ, chẳng qua là... Chẳng qua là... Phượng Hi Minh hít nhẹ một hơi, vẻ mặt mang theo vài phần khẩn trương:

- Địa phương Phượng Xích Hỏa chết cách Phượng Tuyệt Phong không tới mười dặm, mà Phượng Tuyệt Phong lại chính là chỗ Tuyết Nhi ở. Phụ hoàng cho người canh giữ ở bên ngoài năm mươi dặm ba hướng đông, tây, bắc Tê Phượng Cốc, nhưng không có người nào canh giữ ở phía nam, nhi thần lo lắng Tuyết Nhi bên kia có bị quấy nhiễu, thậm chí bị người nọ to gan lớn mật, xông vào Tê Phượng Cốc...

Lời nói của hắn còn chưa dứt, bỗng nhiên cảm giác toàn thân run lên, lời còn dư lại... không nói được nữa. Ánh mắt Phượng Hoành Không nheo lại, sự giận giữ trong mắt, phóng thích ra quang mang lạnh như băng.

- Cho nên... Ngươi muốn đi đến Tê Phượng Cốc một chuyến, xem Tuyết Nhi có mạnh khỏe hay không?

- Không, nhi thần tuyệt không có ý đó, chẳng qua là... Chẳng qua là, e sợ có người quấy nhiễu đến Tuyết Nhi.

Phượng Hi Minh sợ hãi nói. Hắn đã sớm dự đoán được Phượng Hoành Không sẽ phản ứng như thế, nhưng vẫn không nhịn được nói ra... hiện tại Phượng Hoành Không quá bận rộn, có lẽ sẽ để hắn đi tra một chút... Chỉ cần có một phần vạn cơ hội, để cho hắn đi liếc mắt nhìn Tuyết Nhi cũng tốt. Nhưng hiển nhiên, chuyện này vẫn là hy vọng xa vời. Phượng Tuyết Nhi là nghịch lân lớn nhất của Phượng Hoành Không... Tuyệt đối không thể đụng chạm nghịch lân.

- Hừ! phía nam Tê Phượng Cốc chẳng những có Phượng Tuyệt Nhai, còn có Phượng Hoàng đại trận, trừ người tông ta ra, người nào cũng không thể tiến vào. Ở Phượng Hoàng Thần Tông, còn không có người nào gan lớn đến mức dám xông vào Tê Phượng Cốc!! Tuyết Nhi còn có thể truyền âm cùng trẫm trong nháy mắt, nếu thật bị quấy nhiễu, tất lập tức báo cho trẫm, không đến lượt ngươi quan tâm... Lập tức cút ngay đi!

- Phụ hoàng bớt giận, phải.. Là nhi thần quá lo lắng. Nhi thần cáo lui.

Phượng Hi Minh hoảng hốt lui ra... lúc đi ra Phượng Hoàng đại điện, hắn mới xoay người, hàm răng cắn chặt vào nhau, hai tròng mắt hiện lên một luồng ánh sáng oán hận.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment