.
._210__2" class="block_" lang="en">Trang 210# 2
Chương 420: Hứa hẹn
Một cơn mưa tuyết thật lớn đã kéo gần khoảng cách giữa Vân Triệt và Phượng Tuyết Nhi lại. Tâm tình Phượng Tuyết Nhi cũng trở nên phá lệ vui vẻ, bởi vì tuyết bay đầy trời vẫn luôn cảnh sắc nàng khát vọng nhất.
- Vân ca ca, tuyết này là do ngươi dùng một loại huyền công hệ thủy tạo ra, đúng không?
Hai tay Phượng Tuyết Nhi nâng má, dịu dàng nhìn hắn. Tất cả tình cảm của nàng đều không che dấu chút nào hiện lên hiện lên trên mặt, nàng nói ra những lời này cũng đồng thời biểu đạt nàng rất khát vọng đối với loại huyền công kia.
- Ừ, nó gọi là ‘Băng Vân bí quyết’, nói chuẩn xác ra là một loại huyền công băng hệ.
Vân Triệt không có chút che dấu nào hồi đáp, bởi vì hắn tin tưởng, nhất định Phượng Tuyết Nhi chưa từng nghe qua loại huyền công này, nhưng hắn vẫn thuận miệng nói thêm một câu:
- Tuyết Nhi, ngươi đã nghe nói qua về loại huyền công này chưa?
- Không có.
Phượng Tuyết Nhi nhẹ lay động, tò mò hỏi:
- Nhưng tại sao ngươi lại có huyền công băng hệ chứ? Chúng ta có Phượng Hoàng huyết mạch, nên có thể thiêu đốt ra Phượng Hoàng viêm lợi hại nhất, nhưng lực lượng hỏa hệ cùng huyền công băng hệ, không phải là sẽ có xung đột sao? Ta chưa từng nghe nói trong tông môn, có người tu luyện huyền công thủy hệ, phụ hoàng đã từng nói, cả Thần Hoàng Thành cũng không có.
Nước lửa tương khắc không thể tương dung, ngay cả khi tu luyện, thì một loại huyền lực trong đó cũng phải có trình độ áp chế lớn nhất, nếu không hai loại huyền lực sẽ tự động triệt tiêu lẫn nhau, thậm chí gây ra hỗn loạn. Đây là những kiến thức cơ bản nhất trong huyền đạo, cho nên tu luyện một loại huyền công trái ngược thuộc tính tự thân, trừ hao phí tinh lực cùng nguy hiểm ra, thì không có gì để dùng được. nguyên tố hỏa trong Thần Hoàng Thành rất sinh động, phù hợp tu luyện huyền công hỏa hệ nên huyền giả nơi này chỉ tu luyện huyền công hỏa hệ, trừ việc thỉnh thoảng có người ngoại lai ra, căn bản không tìm được người tu luyện huyền công thủy hệ. Cho dù là người ngoại lai thì cũng bởi vì hỏa nguyên tố nơi này rất sinh động, mà việc tu luyện huyền công hệ thủy cũng rất khó khăn, thân thể cùng huyền mạch sẽ bị hoàn cảnh ảnh hưởng, sinh ra sự cản trở không nhỏ.
Cho nên Phượng Tuyết Nhi mới có nghi vấn như vậy.
Vân Triệt bình tĩnh nói:
- Tuyết Nhi, ngươi biết không, thế lực Phượng Hoàng Thần Tông chúng ta không chỉ có ở Thần Hoàng đế quốc, còn có rất nhiều tộc nhân từ nhỏ đã bị phái đến những nước khác, sau đó sinh hạ Phượng Hoàng huyết mạch, gia nhập vào tông môn hoặc thế lực tương đối lớn mạnh, do đó đạt được các tin tức tình báo, tạo thành mạng lưới tình báo cho tông môn chúng ta.
Phượng Tuyết Nhi ngưng thầ̀n, môi khẽ mở ra, sau đó nhẹ nhàng gõ đầu:
-Ừ, cái này ta biết. Phụ hoàng từng nói với ta về chuyện này... Vân ca ca, ngươi chính là người bị phái ra ngoài từ nhỏ sao?
Lời Vân Triệt nói..., dĩ nhiên Phượng Tuyết Nhi sẽ không hoài nghi. Bởi vì việc xây dựng mạng lưới tình báo, là một trong những chuyện quan trọng mà các đại tông môn phải làm, mà mạng lưới tình báo, chỉ là một trong những mạch sống của tông môn mà thôi. Thiên Kiếm Sơn Trang, Tiêu Tông, thậm chí Thương Phong huyền phủ, đều có đệ tử nằm vùng ở các đại tông môn khác, huống chi Phượng Hoàng Thần Tông.
- Đúng, địa phương ta được phái đi gọi là Thương Phong Quốc, năm nay mới vừa vặn trở về tông.
Vân Triệt gật đầu, trả lời rất bình tĩnh, không có chút gợn sóng nào, coi như là một người có lịch duyệt sâu đậm, cũng rất khó có thể từ ánh mắt và nét mặt hắn nhận thấy được dấu vết nói dối, nhưng khi những lời này ra khỏi miệng, tâm hồn của hắn cũng hung hăng giật mình.
Trong hai thế của mình, vì đạt được mục đích nào đó, hoặc là vì sinh tồn, hắn từng vô số lần nói ra các loại che dấu, nói dối, đã sớm tu được mặt không đổi sắc, tâm vô tạp niệm, nhưng lần này hắn đối mặt với một thiếu nữ so với tuyết còn muốn tinh khiết hơn, hơn nữa nàng còn từng cứu tính mạng hắn... Hắn nói nói dối như vậy, chỉ vì che dấu cùng đạt thành mục đích của mình, tuyệt không có một chút muốn thương tổn nàng, nhưng trong lòng lại cảm thấy tội lỗi.
- Thương Phong Quốc...
Phượng Tuyết Nhi biết quốc gia này, cũng biết nó là một nước nhỏ nhất đại lục, nàng giật mình hỏi:
- Vân ca ca! Băng Vân bí quyết là ca học ở đó sao? Nơi đó đã có huyền công băng hệ, có phải cũng có rất nhiều tuyết hay không?
- Ừ.
Vân Triệt gật đầu:
- Ở đó có một nơi gọi là Băng Cực Tuyết Vực, suốt ngàn dặm đều là tuyết trắng.
- Ngàn dặm... Tuyết trắng?
Môi anh đào của Phượng Tuyết Nhi kinh ngạc mở ra, nàng không cách nào tưởng tượng, kia sẽ là một loại kỳ cảnh như thế nào.
- Hơn một ngàn dặm bị tuyết trắng bao trùm, hơn nữa còn là tuyết rất dầy rất dầy, cho dù chấn vỡ các tầng tuyết ở trên, phía dưới vẫn là tuyết.
Vân Triệt mỉm cười nói, hắn tin tưởng Băng Cực Tuyết Vực chính là một thiên đường đối với người thích tuyết như Phượng Tuyết Nhi, hắn chậm rãi giảng giải nói:
- Bởi vì nơi đó rất lạnh, nên băng tuyết ở đó qua vạn năm cũng không bị hòa tan... Ngươi nhìn, chung quanh nơi này là ngọn núi cùng tảng đá, nhưng ở Băng Cực Tuyết Vực, ngay cả đỉnh núi cũng bị tuyết trắng bao trùm. Bầu trời nơi này là màu lam, nhưng ở nơi đó, bầu trời cũng bị ngàn dặm tuyết trắng biến thành màu trắng. Toàn bộ thế giới, chỉ có một màu trắng nhìn không thấy bờ, không thể phân biệt trời và đất, sự tinh khiết cùng an tĩnh làm cho người ta có thể yên lặng nghe tiếng tâm linh của mình đang nhảy.
- Wow a...
Bất tri bất giác hai tay Phượng Tuyết Nhi che cánh môi lại, sương mù trong mắt tựa như thủy vụ:
- Thật... Có chỗ như thế sao... Băng Cực Tuyết Vực... Băng Cực Tuyết Vực...
- Không chỉ có như thế, mặc dù nơi đó là băng tuyết, nhưng có rất nhiều hoa cỏ, mà hoa cỏ nơi đó giống như là thủy tinh vậy, tất cả cỏ cây đều là băng lóng lánh, còn có san hô băng rất đẹp, các loại hình dáng đều được tự nhiên tạo ra... ở chỗ khác không cách nào nhìn thấy những thứ này, bởi vì một khi rời khỏi Băng Cực Tuyết Vực, những đồ này sẽ rất nhanh hòa tan. Còn có...
Vân Triệt chỉ về phía Tuyết Hoàng Thú:
- Tiểu Thiền cũng sinh ra ở trong Băng Cực Tuyết Vực, cho nên nó lông vũ của nó giống như là tuyết trắng vậy. Cả Thiên Huyền đại lục, cũng chỉ có nơi đó mới có Tuyết Hoàng Thú. Tiểu Thiền đi theo ta rời khỏi nơi đó, cũng là cực khổ cho nó.
Tuyết Hoàng Thú kêu một tiếng nhẹ.
Cả người Phượng Tuyết Nhi như sống ở trong ngàn dặm này, nàng cảm giác mình giống như rơi vào một thế giới cho dù ở trong mộng cũng không có xuất hiện qua, nơi đó rất mỹ lệ, càng là thiên đường xinh đẹp nhất nàng từng mở tưởng... Thậm chí, nàng dùng tất cả trí thức của mình, cũng không thể miêu tả ra bức họa xinh đẹp như vậy... Ngàn dặm tuyết trắng, ngọn núi trắng, bầu trời bao la tuyết trắng, cây cối trong suốt, bầu trời loài chim xinh đẹp như Tiểu Bạch Bạch đang bay múa...
- Băng Cực Tuyết Vực... Băng Cực Tuyết Vực...
Nàng nhẹ nhàng gọi cái tên này, cảm giác được tâm linh của mình tựa như hòa vào trong đó.
- Tuyết Nhi nghĩ tới nơi đó sao?
Vân Triệt nhìn nét mặt của nàng hỏi, nhưng đã xác định được đáp án.
- Ừh!
Phượng Tuyết Nhi dùng sức gật đầu, khuôn mặt trắng như tuyết dưới sự kích động đỏ lên không ít:
- Thì ra trên thế giới này, vẫn tồn còn tồn tại địa phương tốt đẹp như vậy. Ta rất muốn đi, nếu như có thể tới thế giới như vậy, hơn nữa sống ở nơi đó thì... Wow ~~ đó là chuyện hạnh phúc cỡ nào.
- Nhưng..
Ánh mắt Phượng Tuyết Nhi hơi ảm đạm xuống:
- Phụ hoàng đã nói, trước hai mươi tuổi, ta không thể rời khỏi Thần Hoàng Thành. Bình thường phụ hoàng vẫn rất bận rộn, đã có rất nhiều năm không có rời khỏi Thần Hoàng Thành, cho dù ta đến hai mươi tuổi, phụ hoàng cũng không nhất định có thời gian mang ta đi...
- Ta đây dẫn ngươi đi.
Vân Triệt không chút suy nghĩ, không tự kìm hãm được bật thốt lên.
- A...
Phượng Tuyết Nhi thở nhẹ, đồng thời lộ ra vẻ mặt để cho Vân Triệt vui mừng:
- Có thật không? Ngươi thật nguyện ý mang ta đi?
Nàng vẫn rất tin tưởng lời của hắn, đối với hắn lại không có lòng phòng bị, chỉ vì hắn tạo ra một trận tuyết và miêu tả tràng cảnh tuyết rơi, mà sinh ra sự sùng bái nhè nhẹ đối với hắn. Trong lòng Vân Triệt dâng lên một cỗ phức tạp, rồi lại dùng sức gật đầu:
- Dĩ nhiên nguyện ý. Thời điểm ngươi có thể rời khỏi Thần Hoàng Thành, nếu như nguyện ý nhận thức ‘Vân ca ca’ mà nói..., chỉ cần ngươi muốn, ta nhất định dẫn ngươi đi Băng Cực Tuyết Vực, ta từ bên kia đi tới Thần Hoàng đế quốc, nên biết rõ làm như thế nào để trở về đó, từ Thần Hoàng Thành đi ra, nếu nhanh một chút mà nói..., chỉ cần nửa tháng là có thể tới.
- Thật tốt quá!
Thiếu nữ thốt lên một tiếng, chút ít mất mác lúc trước đã tan thành mây khói, nàng nhìn Vân Triệt, cười vui vẻ như một con búp bê thuần mỹ nhất:
- Vân ca ca, cám ơn ngươi, ngươi thật tốt... Có thể gặp được ngươi, ta thật vui vẻ.
- Có thể cùng nhau nhìn tuyết rơi với một cô bé xinh đẹp như Tuyết Nhi, mới là may mắn của ta.
Vân Triệt nói tự đáy lòng. Chẳng qua hắn không biết, cái hứa hẹn này có thể thực hiện hay không cũng không biết trước... Nếu như, khi đó nàng vẫn nguyện ý, cho dù trở ngại nặng nề, hắn cũng sẽ dùng hết toàn lực, vì nàng làm được... vì đền bù áy náy trong lòng mình cũng tốt, vì khát vọng sóng vai cùng nàng ở sâu trong nội tâm cũng thế.
- Hi, vậy định như thế nhé, chờ ta hai mươi tuổi, Vân ca ca sẽ đưa ta đi nhìn Băng Cực Tuyết Vực ngàn dặm tuyết bay... Nhất định không thể nói dối đấy.
Phượng Tuyết Nhi vui vẻ cười nói.
- Ừ!
Vân Triệt gật đầu, hướng Phượng Tuyết Nhi vươn ngón út ra:
- Chúng ta ngoéo tay.
- Hả?
Phượng Tuyết Nhi nhìn Vân Triệt vươn ngón út ra, lại nhìn một chút ngón tay của mình, mặt lộ vẻ nghi ngờ:
- Ngoéo tay... Là có ý gì?
Vân Triệt cười nói:
- Chính là chúng ta ngoắc ngón út ở chung một chỗ, để chứng minh lời chúng ta đã nói nhất định phải nhớ, vô luận qua bao nhiêu năm, cũng không thể thay đổi.
- Oa...
Phượng Tuyết Nhi hào hứng giơ ngón tay của mình ra, nhỏ giọng nói:
- Chỉ cần Vân ca ca không quên, ta nhất định sẽ nói lời giữ lời, nhưng là... Nhưng là...
Nhưng thân thể của nàng, cho dù là ngón út, cũng chưa từng có đụng chạm với nam tử. Bởi vì ở trong mắt Phượng Hoành Không, mỗi một tấc da thịt của nàng, cũng là chí bảo trân quý nhất Phượng Hoàng Thần Tông, bất luận kẻ nào đụng chạm, cũng là một loại dơ bẩn không thể tha thứ, ngay cả phụ thân như hắn cũng không thể. Thậm chí, nếu như muốn hắn lựa chọn giữa Phượng Hoàng Thần Tông cùng Phượng Tuyết Nhi, hắn sẽ không chút do dự lựa chọn Phượng Tuyết Nhi.
Mà nguyên do trong đó, cũng không đơn thuần là sự yêu mến của một phụ thân đối với nữ nhi duy nhất của mình, nguyên nhân nàng trọng yếu hơn cả Phượng Hoàng Thần Tông, cũng chỉ có mấy người biết... Trừ Phượng Hoàng Thần Tông ra, không biết tứ đại Thánh Địa từ đâu chiếm được tin tức, do đó họ cũng đã sớm chú ý tới Phượng Tuyết Nhi, điều này làm cho Phượng Hoành Không bảo vệ Phượng Tuyết Nhi, càng cẩn thận đến mức không người nào có thể hiểu.
Nếu như cho hắn biết một người đàn ông ngồi gần Phượng Tuyết Nhi, nói cười vui vẻ như thế... Thậm chí còn muốn ngoắc tay cùng nàng, đừng nói người này vốn là"Tạp chủng" phải diệt trừ, coi như là hắn nhi tử của mình, hắn cũng sẽ ở dưới cơn thịnh nộ không chút do dự dùng một chưởng oanh tên kia thành thịt vụn.
- A, ta biết rồi.
Mãi sau Vân Triệt mới kịp phản ứng lại:
- Ngươi nói phụ hoàng không cho phép bất luận kẻ nào đụng chạm vào ngươi, ngươi sợ phụ hoàng ngươi trách cứ, đúng không?
- Ừ...
Phượng Tuyết Nhi nhẹ nhàng gật đầu:
- Lời phụ hoàng nói..., ta không thể không nghe. Ta càng sợ... sau khi phụ hoàng biết, có giận ngươi hay không. Năm ngoái, thập nhị ca ca của ta không cẩn thận đụng một chút vào bờ vai của ta, bị phụ hoàng thấy, lúc đó phụ hoàng rất tức giận, trực tiếp chặt đứt cổ tay của thập nhị ca ca, còn nói muốn phế hắn... Ta vì thập nhị ca ca cầu tình, bình thường phụ hoàng rất nghe lời ta, nhưng lúc đó người rất tức giận, vẫn bắt thập nhị ca ca đóng cửa suốt nửa năm... Đều tại ta, hại thập nhị ca. Không nên bởi vì ta, mà làm hại Vân ca ca.