Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 420 - Chương 421: Ta Đến Dạy Cho Vân Ca Ca Được Hay Không

. ._211__1" class="block_" lang="en">Trang 211# 1

 

 

 

Chương 421: Ta đến dạy cho Vân ca ca được hay không



Cho dù chỉ là đụng chạm bả vai... Hay là cách một tầng phượng y... hôn nhi nữ của mình... Hắn cũng không chút lưu tình cắt đứt, đóng cửa nửa năm không gặp...

Sự quan tâm của Phượng Hoàng Đại Đế đối với nữ nhi mình quả thực đã đạt đến trình độ kinh thiên động địa! Nếu như so sánh xuống dưới thì chuyện mà Vân Triệt phạm phải cũng đủ để hắn bị lăng trì xử tử tám trăm lần!

Mà dưới loại tình huống cực hạn bảo vệ này trưởng thành lên, không chỉ là tâm linh mà ngay cả thân thể của Phượng Tuyết Nhi cũng tinh khiết đến cực hạn. Mà càng là đồ vật tinh khiết thì lại càng dễ dàng câu dẫn lên ý muốn nhúng bẩn cùng dục vọng chiếm đoạt ở sâu trong nội tâm của nam nhân, nhất là loại người chưa bao giờ đè nén dục vọng của bản thân giống như Vân Triệt.

Vân Triệt cũng không thu ngón út của mình lại, ánh mắt hắn lóe lên quang mang kỳ dị nhìn nàng, cười nói:

- Tuyết Nhi, quả thật là phụ hoàng ngươi rất quan tâm tới ngươi. Hắn không hi vọng người khác sẽ đụng chạm tới ngươi là vì lo lắng ngươi sẽ bị người khác tổn thương.

- Ừ, ta biết, phụ hoàng là người quan tâm đến ta nhất trên cái thế giới này.

Phượng Tuyết Nhi cười yếu ớt nói.

- Nhưng cũng không hoàn toàn như vậy i, nếu như là thân cận cùng người mình thích thì đột nhiên đụng chạm thân thể cũng không có quan hệ gì mà còn có thể giúp cho cả hai càng thêm thân cận cùng yêu thích lẫn nhau khiến cho tình cảm càng thêm nồng đậm. Tuyết Nhi cảm thấy ta là người sẽ tổn thương Tuyết Nhi hay là người để Tuyết Nhi ở trong lòng đây?

Trên mặt Vân Triệt hiện lên vẻ thuần khiết chân chân thật thật nói.

Phượng Tuyết Nhi không chút suy nghĩ trả lời:

- Vân ca ca tốt như vậy, ta dĩ nhiên là thích Vân ca ca. ở cùng một chỗ với Vân ca ca khiến ta thật sự rất vui vẻ. Hơn nữa Vân ca ca còn giúp ta thực hiện mơ ước từ nhiều năm trước.

- Ừ.

Vân Triệt mỉm cười, nâng ngón út đưa trước mặt Phượng Tuyết Nhi:

- Vậy chúng ta ngoéo tay.

- A... Nhưng là... Nhưng là...

Phượng Tuyết Nhi vẫn khiếp đảm do dự nói.

- Yên tâm đi, nơi này chỉ có hai người chúng ta, phụ hoàng ngươi sẽ không thấy được, hắn không biết thì cũng sẽ không tức giận. Hơn nữa, năm nay Tuyết Nhi đã mười sáu tuổi, mười sáu tuổi là Tuyết Nhi đã trưởng thành. Phụ hoàng ngươi cũng không thể thủ hộ ngươi cả đời, cho nên, ngươi cần phải bắt đầu học tập sự trưởng thành cùng độc lập, đầu tiên chính là cần phải học việc căn cứ vào cảm giác cùng phán đoán của bản thân để làm ra quyết định bình ổn nội tâm mình, mà không phải vĩnh viễn thuận theo lời những người khác nói với ngươi.

Bởi vì Phượng Tuyết Nhi được bảo vệ rất nghiêm ngặt, tất nhiên là chưa bao giờ có người nào nói với nàng những lời như vậy. Hơn nữa những lời này lại từ trong miệng Vân Triệt nói ra liền tạo nên lực đánh sâu vào trong tâm linh tinh khiết không chút tạp niệm nào của Phượng Tuyết Nhi. Kéo dài suốt mười sáu năm đều sống theo phương thức này đã sớm tạo thành thói quen với nàng, nhưng ý nghĩ muốn đánh vỡ trói buộc cùng thế giới giam mình từ trước tới nay chính là một loại bản năng ẩn sâu trong mỗi người. Những lời nói mà bản thân chưa từng nghe khiến cho tâm linh Phượng Tuyết Nhi như va chạm tới một cái thế giới khác, một cái thế giới mà nàng chưa bao giờ tiếp xúc. Nàng lắng nghe tiếng tim mình đập, trong đầu một lần lại một lần tái diễn lại lời nói của Vân Triệt... Dần dần bình ổn nội tâm của mình, làm ra quyết định mà mình muốn...

Cuối cùng thì Phượng Tuyết Nhi rất cố gắng mới có thể hạ xuống quyết tâm lớn nhất từ khi nàng mới ra đời cho tới nay, nàng học theo bộ dáng của Vân Triệt, chậm rãi vươn ngón út tinh tế trắng nõn của mình nhẹ nhàng đụng chạm với ngón út của Vân Triệt... Động tác của nàng rất chậm rãi, mang theo sự khẩn trương, mờ mịt, luống cuống... Còn có một chút mong đợi vô cùng mơ hồ...

Rốt cục thì ngón út của nàng cũng chủ động chạm vào ngón út của Vân Triệt. Nhất thời, thân thể nàng như giống như bị một đạo kinh lôi đánh tới, thoáng chốc liền rụt ngón tay nhỏ bé trở về. Nhưng lúc này Vân Triệt lại không cho nàng cơ hội như vậy, ngón tay của hắn nhanh chóng tiến về phía trước, nhanh chóng mà mềm nhẹ ngoắc lên trên ngón út của nàng. Nhất thời, một loại cảm giác mềm mại trơn mịn không thể tả liền truyền đến, giống như ngón tay hắn đang chạm lên một khối ngọc tinh khiết nhất trên đời.

- A...

Phượng Tuyết Nhi khẽ ngâm một tiếng, toàn thân nàng chợt cứng lại, theo bản năng muốn thu ngón út về, tránh thoát ma chưởng nhưng lại bị Vân Triệt vững vàng chế trụ. Dưới sự khẩn trương, ngón út cả nàng liền dính chặt lên ngón út của Vân Triệt, toàn thân lại không chút nhúc nhích, ngay cả ánh mắt cũng không dám mở ra.

- Ngón út đan xen, lúc trước chúng ta đã nói, vĩnh viễn không thể nuốt lời. Sau khi Tuyết Nhi hai mươi tuổi, chúng ta sẽ cùng đi Băng Cực Tuyết Vực tại Thương Phong đế quốc ngắm nhìn tuyết bay ngàn dặm.

Cổ tay Vân Triệt hơi lắc, kéo cánh tay nhỏ bé của Phượng Tuyết Nhi, nghiêm trang nói. Chẳng qua là thời điểm thanh âm rơi xuống, hắn vẫn không có buông ngón tay ra. Đồng thời thanh âm của hắn cũng nhanh chóng xua tan phần lớn sự khẩn trương cùng luống cuống của Phượng Tuyết Nhi, cuối cùng lại khiến cho ánh mắt của nàng hơi trì hoãn một chút.

Lúc này, bên trong Thiên Độc Châu, ánh mắt băng lãnh của Mạt Ly nhìn thấy ngón út của Vân Triệt cùng Phượng Tuyết Nhi dính lại cùng nhau, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của nàng đột nhiên tràn đầy sự tà dị, nàng chợt mở miệng nói:

- Hừ, lại bắt đầu rồi. Tên ghê tởm này bất luận là đi đến nơi nào, chỉ cần vừa gặp phải nữ nhân đẹp mắt một chút là sẽ lập tức bộc lộ ra bản tính sắc ma cùng cầm thú của mình, vĩnh viễn cũng không thể thay đổi được!

- Hiện giờ Tuyết Nhi có cảm giác gì? Có cảm thấy khổ sở, hoặc là rất khó tiếp nhận hay không?

Mặc dù đã nhìn thấy Phượng Tuyết Nhi khôi phục bình tĩnh nhưng ánh mắt nàng vẫn nhắm liền, không chịu mở ra khiến cho Vân Triệt lặng lẽ tiến sát tới hỏi.

- A... cảm giác rất kỳ quái.

Cặp tuyết mi của Phượng Tuyết Nhi khẽ run, nhẹ nhàng trả lời.

- Kỳ quái?

- Là một loại... cảm giác không thể nói, nhưng không phải là chán, lại càng không phải là khổ sở... Từ trước cho tới bây giờ ta chưa từng có cảm nhận qua loại cảm giác kỳ quái này... Hơn nữa tâm thần đột nhiên nhảy lên thật mạnh... Vân ca ca, ngươi có thể nói cho ta biết đây là cảm giác gì không?

- Cái này ta không thể nói cho ngươi biết, mà Tuyết Nhi phải tự mình cảm giác cùng tìm hiểu.

Vân Triệt mỉm cười nói. Giờ phút này, vẻ mặt của hắn chính vẻ mặt của một đại hôi lang lặng lẽ bắt sống tiểu bạch thỏ. Sau khi hắn hơi do dự một chút, liền nắm toàn bộ bàn tay lại... bàn tay nhỏ bé của Phượng Tuyết Nhi cứ như vậy bị ma chưởng của Vân Triệt hoàn toàn giữ lại trong lòng bàn tay.

- A...

Phượng Tuyết Nhi nhẹ nhàng kinh hô. Nhưng lần này, phản ứng của nàng cũng không kịch liệt như lúc trước, ngay cả giãy dụa cũng chỉ xuất hiện trong một sát na theo bản năng mà thôi.

- Cái này thì sao, Tuyết Nhi cảm thấy dạng cảm giác gì?

Vân Triệt nhẹ nhàng nắm bàn tay nhỏ bé của Phượng Tuyết Nhi lại... Lập tức hắn cảm nhận được một loại xúc cảm mềm mại cùng trơn mịn không cách nào hình dung, lẳng lặng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, hắn cảm giác được thần kinh toàn thân mình đều không khống chế được buông lỏng ra, làm sao cũng không muốn buông bàn tay này ra.

- Tim đập... Trở nên nhanh hơn rồi...

Phượng Tuyết Nhi nhẹ nhàng nói:

- Thì ra là, cùng Vân ca ca đụng chạm lại có cảm giác kỳ quái này... Vân ca ca, có thể cứ như vậy để lâu một chút... Ta thật muốn biết cảm giác này là như thế nào.

Thỉnh cầu như vậy, Vân Triệt làm sao có thể không đáp ứng, hắn hận mình không thể mãi mãi nắm lấy bàn tay nàng.

Phượng Tuyết Nhi nhắm mắt lại, chân thành cảm thụ, qua một hồi, nàng nhẹ nhàng lên tiếng:

- Vẫn là không rõ... thật giống như... ta đã cảm giác được tiếng tim Vân ca ca đập rồi. Oa! Phượng Hoàng huyết mạch của Vân ca ca thật tinh thuần, so với với các hoàng huynh còn muốn tinh thuần hơn... Hả?

Phượng Tuyết Nhi mở mắt, nghi hoặc nhìn Vân Triệt:

- Thật kỳ quái, tại sao Vân ca ca có không có tu luyện Phượng Hoàng Tụng Thế Điển?

Mặc dù Vân Triệt thân mang huyền kỹ trong đệ ngũ cùng đệ lục trọng Phượng Hoàng Tụng Thế Điển, nhưng huyền kỹ trong hai trọng cảnh giới này chỉ được thêm vào tại cuối thời thịnh Đường mà thôi.

Huyền kỹ phát động cần lấy huyền công có cường độ tương ứng làm trụ cột, mà Vân Triệt lại dựa vào năng lực của Tà Thần chi chủng cùng ngộ tính của bản thân nhảy vọt qua quy tắc này, mạnh mẽ lấy Phượng Hoàng Chi Viêm làm trụ cột, phát động Phượng Dực Thiên Khung Vũ cùng thiêu đốt lên Hỏa Tinh Yêu Liên. Tuy nhiên trên phương diện uy lực thì so sánh với việc chân chính dùng Phượng Hoàng huyền công phát động phải kém rất nhiều.

Cho nên, về phương diện huyền công Phượng Hoàng Tụng Thế Điển, có thể nói Vân Triệt đúng là nửa điểm cũng không có tu luyện, chỉ cần một người tu luyện Phượng Hoàng Tụng Thế Điển tùy tiện dò xét một chút liền có thể biết được thuộc tính huyền lực của hắn.

Vân Triệt thu liễm thần sắc lại, nói:

- Bởi vì những năm trước đây, ta vẫn luôn ở Thương Phong đế quốc, vì che dấu thân phận, chẳng những phải giấu diếm Phượng Hoàng huyết mạch, càng không thể tu luyện Phượng Hoàng Tụng Thế Điển. Năm nay, ta mới vừa trở lại tông môn, mỗi ngày thập cửu trưởng lão đều bề bộn nhiều việc, không có nhàn hạ dạy ta, mà ta ỏe bên ngoài nhiều năm, cũng không quen thuộc cùng các sư huynh đệ tỷ muội đồng môn nên tất nhiên không có người nào nguyện ý dạy Phượng Hoàng Tụng Thế Điển cho ta.

- Là như vậy sao, không trách được...

Phượng Tuyết Nhi suy nghĩ một chút, đột nhiên trong mắt nàng có quang mang chợt lóe lên, vẻ mặt trở nên hưng phấn nói:

- Vân ca ca có muốn học Phượng Hoàng Tụng Thế Điển hay không?"

- Dĩ nhiên là muốn.

Vân Triệt không chút suy nghĩ liền gật đầu nói:

- Tuy nhiên...

- Nếu nghĩ kĩ mà nói..., ta tới dạy Vân ca ca có được hay không?

Phượng Tuyết Nhi nhẹ nhàng cười nói, giống như nàng cảm thấy đây là một việc sẽ làm cho nàng cảm thấy rất vui vẻ.

- Ngươi... Dạy ta?

Tâm thần Vân Triệt kịch liệt run rẩy một hồi.

Ngay khi Phượng Tuyết Nhi nhắc tới"Phượng Hoàng Tụng Thế Điển", ý nghĩ để Phượng Tuyết Nhi dạy Phượng Hoàng Tụng Thế Điển cho bản thân liền hiện lên trong đầu hắn, nhưng lập tức lại bị hắn dập tắt. Bởi vì hắn lừa gạt Phượng Tuyết Nhi về thân phận của mình nên hắn không đành lòng tính toán chiếm được tiện nghi gì từ nàng... Mặc dù việc tu luyện Phượng Hoàng Tụng Thế Điển là chuyện cực kỳ trọng yếu đối với hắn.

Nhưng hắn cũng không nghĩ tới, Phượng Tuyết Nhi lại chủ động nói muốn dạy Phượng Hoàng Tụng Thế Điển cho hắn...

Trong nháy mắt, tâm thần Vân Triệt thoáng trở nên vô cùng phức tạp.

Thấy Vân Triệt không có lập tức đáp ứng, vẻ mặt Phượng Tuyết Nhi trở nên do dự cùng quấn quýt, mà ngược lại trong lòng nàng lại có chút lo lắng, nàng nắm lấy cánh tay Vân Triệt nũng nịu nói:

- Vân ca ca, ngươi hãy đáp ứng để cho ta dạy ngươi có được hay không? Vân ca ca để cho ta ăn đồ ăn ngon như vậy, còn cho ta chơi với tiểu bạch bạch xinh đẹp như vậy, còn đáp ứng mang ta đi Băng Cực Tuyết Vực... Đã rất lâu rồi ta cũng không có vui vẻ như vậy. Ta cũng có thể vì Vân ca ca làm những thứ gì đó giống như bản chép tay sinh tồn đã ghi chép. Mặc dù ta chưa từng dạy người khác, nhưng ta nhất định có thể dạy rất tốt... Vân ca ca, ngươi đáp ứng ta có được hay không, có được hay không?

Vân Triệt nhìn nàng, cười như không cười nói:

- Tuyết Nhi, có phải ngươi muốn để ta ở lại một thời gian ngắn, sau đó có thể ngày ngày chơi đùa cùng tiểu Thiền hay không?

Hơn nửa tâm tư bị Vân Triệt dễ dàng nhìn thấy, Phượng Tuyết Nhi xấu hổ nở nụ cười nói:

- Không chỉ là tiểu bạch bạch, hiện tại ta cũng rất thích Vân ca ca, ta muốn Vân ca ca có thể theo ta lâu hơn một chút... Trước kia, ta luôn ở nơi này một mình, mỗi ngày đều làm chuyện giống nhau, thật sự là nhàm chán. Nhưng là có Vân ca ca cùng tiểu bạch bạch ở đây, ta lại cảm thấy vui vẻ tới mức muốn hỏng mất rồi. Hãy để cho ta dạy Phượng Hoàng Tụng Thế Điển cho ngươi, sau khi Vân ca ca học xong lại rời đi có được hay không?

Theo như Phượng Tuyết Nhi nghĩ, việc dạy Phượng Hoàng Tụng Thế Điển cho một đồng môn trong Phượng Hoàng Thần Tông thật sự là một chuyện không coi vào đâu, bởi vì đây là huyền công mà mỗi một đệ tử trong Phượng Hoàng Thần Tông đều biết, chỉ cần người có được Phượng Hoàng huyết mạch trên thân liền có thể tu luyện nhưng có Phượng Hoàng huyết mạch. Mà ngược lại, việc không tu luyện Phượng Hoàng Tụng Thế Điển mới là không bình thường.

Nhìn vào bộ dạng lúc này của Phượng Tuyết Nhi, nếu như Vân Triệt cự tuyệt thì chắc chắn nàng sẽ cảm thấy mất mát. Nhưng hắn lại không có lòng dạ nào"đánh cắp" Phượng Hoàng Tụng Thế Điển từ trên người Phượng Tuyết Nhi, nhưng...

- Được rồi.

Cuối cùng Vân Triệt liền hớn hở đáp ứng, nửa cười đùa, nửa cảm thán nói:

- Để cho Tuyết Nhi... Tuyết công chúa tự mình dạy Phượng Hoàng Tụng Thế Điển, ta thật giống như đang nằm mộng vậy.

- Hì hì!

Phượng Tuyết Nhi vui vẻ cười nói:

- Đây là chuyện thứ nhất ta làm vì Vân ca ca, ta nhất định sẽ rất chân thành thực hiện. Như vậy... Hiện tại liền bắt đầu có được hay không?

-... Tốt.

- Hiện tại Vân ca ca đang mang thương thế trên người, thời điểm này có thể dễ dàng ở trong quá trình dưỡng thương, an tĩnh tìm hiểu sự huyền bí trong Phượng Hoàng Tụng Thế Điển, như vậy, hiện tại ta sẽ dạy tổng quyết cho Vân ca ca, Vân ca ca hãy cẩn thận lĩnh ngộ nha!

Sau khi thanh âm mềm mại truyền ra, Phượng Tuyết Nhi giơ ngón tay của mình lên, chỉ thẳng tới mi tâm của Vân Triệt. Trong nháy mắt, một đạo hỏa quang nhanh chóng bắn ra... Nhất thời, tổng quyết của Phượng Hoàng Tụng Thế Điển liền in vào trong đầu Vân Triệt một cách vô cùng rõ ràng.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment