Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 424 - Chương 425: Thánh Địa Đã Tới (1)

. ._213__1" class="block_" lang="en">Trang 213# 1

 

 

 

Chương 425: Thánh địa đã tới (1)



- Tiểu tử, không thể không nói, ta rất bội phục đảm lượng cùng da mặt của ngươi, nếu như đổi lại là ta, một người tiến tới không nói, lại chỉ có tu vi Địa Huyền cảnh... Hắc hắc, ta cũng không có mặt nào tiến vào tham gia cuộc chiến này.

Phượng Triển Vân tàn bạo cười một tiếng nhưng lúc này đột nhiên sắc mặt hắn biến hóa, ánh mắt hắn chuyển về phía khu vực trung tâm, thanh âm hắn trở nên kích động nói:

- Tông chủ, thiếu tông chủ, còn có đại trưởng lão, bọn họ đã tới... A...

Nói tới đây, hô hấp Phượng Triển Vân đột nhiên thoáng cái trở nên dồn dập, ánh mắt hắn gắt gao trừng thẳng, thanh âm lại càng xuất hiện sự run rẩy:

- A... A a a a... Đó là... Chẳng lẽ là... Tuyết công chúa!

Đấu tràng vô cùng khổng lồ, dung nạp gần ba trăm vạn người, coi như là tiếng hít thở trọng điệp lên nhau cũng giống như từng đạo kinh lôi oanh động, nhưng lúc này, toàn bộ đấu tràng cự đại này đột nhiên trở nên vô cùng an tĩnh, an tĩnh tới mức ngay cả tiếng châm rơi cũng có thể nghe thấy, giống như thân thể tất cả mọi người đều bị đông lại cùng một lúc vậy. Trong khoảnh khắc, ánh mắt tất cả mọi người đều hướng về phía trước, nhìn chăm chú vào đạo Phượng Hoàng Chi Viêm đang bốc cháy trên bầu trời.

Ngọn lửa giữa không trung hợp thành hình dáng của một con Phượng Hoàng đang bay múa. Phía trên phượng viêm, có mười mấy đạo thân ảnh đứng thẳng đang chậm rãi hạ xuống. Ở khu vực khán đài của Phượng Hoàng Thần Tông, tất cả những huyền giả tham chiến của Phượng Hoàng Thần Tông đều đã tại vị, thậm chí các hoàng tử, trưởng lão, điện chủ, các chủ, thành chủ cũng đã có mặt ở đó. Nhưng mười năm vị trí phía trước tại khu vực của Phượng Hoàng Thần Tông vẫn đang để trống. Có thể thấy được, mười lăm vị trí này cao hơn so với hoàng tử cùng trưởng lão!

Cuối cùng thì hiện tại, chủ nhân của mười lăm vị trí trọng yếu này cũng đến.

Đám người trên không trung chân giẫm phượng viêm chậm rãi hạ xuống, trong đó rõ ràng có thân ảnh của Phượng Hoàng tông chủ Phượng Hoành Không, đại trưởng lão Phượng Phi Yên. thiếu tông chủ và cũng là thái tử Phượng Hi Minh. Toàn bộ mười người khác cũng đều là những trưởng lão, nhân vật cấp thành chủ có danh vọng cùng thực lực cao cấp nhất trong Phượng Hoàng Thần Tông. Nói một không chút khoa trương thì bất kỳ người nào trong số những người này cũng là nhân vật đủ sức ngạo thị Thiên Huyền đại lục. Hiện tại, bọn họ lại đứng chung một chỗ, trên người bọn họ tỏa ra một tầng khí thế khổng lồ bao phủ cả đấu tràng khiến cho hơn ba trăm vạn người có mặt tại nơi này đều cảm giác được một cảm giác trầm trọng, hít thở không thông.

Nhưng bao gồm cả Phượng Hoàng tông chủ Phượng Hoành Không cũng không có một người nào trong đám người này trở thành tiêu điểm của vô số ánh mắt đang hướng về phía này. Lúc này, ánh mắt của toàn bộ mọi người đều giống như bị một thứ lực lượng gì đó không thể kháng cự vững vàng hấp thụ, ánh mắt của tất cả bọn họ đều rơi vào thân hình mềm mại của một vị thiếu nữ đứng bên người Phượng Hoành Không. Vị thiếu nữ này khoác trên người một thân phượng y vô cùng quý giá, đầu đội mũ Phượng Ngọc, phía trên rủ xuống Phượng Ngọc Lưu Ly hoàn toàn che đậy dung nhan của nàng lại khiến cho không người nào có thể bắt đến một tia da thịt cùng thần vận của nàng.

Chỉ là một thiếu nữ ngay cả dung nhan đều không thể nhìn thấy nhưng khi mọi người nhìn về phía nàng thì trong tâm hồn bọn họ đột nhiên xuất hiện một loại kích động mãnh liệt, bọn họ không cách nào hình dung được đây là một loại cảm giác gì, dường như bọn họ thoáng cái liền rơi vào trong mộng cảnh sau đó lại nhìn thấy một thiếu nữ từ hư ảo đi ra... Mặc dù không thể nhìn thấy mặt của nàng, nhưng trong lòng của mỗi người cũng không chút so sánh và kiên định tin tưởng rằng nàng nhất định có được dung nhan hoàn mỹ nhất trên cõi đời này, giống như một tiên tử tuyệt mỹ trên thiên cung.

Cái này giống như là một loại ma lực, lại như là một loại khí chất mộng ảo vốn không nên thuộc về thiếu nữ nhân gian.

Phượng Hoành Không, Phượng Phi Yên là nhân vật bậc nào nhưng lúc này bọn họ đứng ở bên người vị thiếu nữ này lại chỉ có thể hoàn hoàn chỉnh chỉnh làm nền cho nàng, trở thành chúng tinh phủng nguyệt mà thôi. Mà sự thật cũng chính là như thế, Phượng Hoành Không cùng thiếu nữ kia đứng ở chính giữa, còn những người khác đều đứng ở bốn phía, mà vị trí trung tâm nhất mà bọn họ vây quanh cũng không phải là Phượng Hoành Không... Mà là vị thiếu nữ kia.

- Tuyết công chúa... Là Tuyết công chúa trong truyền thuyết!

Bên trong đấu tràng, một người vô cùng kích động hô lên.

- Trừ Tuyết công chúa ra thì không ai có thể ngồi ngang hàng cùng Phượng Hoàng tông chủ... Trừ Tuyết công chúa ra ai có thể có được khí chất của thiên nhân như vậy... Ông trời của ta! Vậy mà ta có thể thấy được Tuyết công chúa trong truyền thuyết...

- Ta đã bỏ ra một phần mười gia sản để chiếm được tư cách tiến vào quan khán, vốn đang cảm thấy có chút đáng tiếc... Nhưng lúc này không ngờ ta có thể tận mắt nhìn thấy Tuyết công chúa, cho dù lần này táng gia bại sản thì cũng hoàn toàn có giá trị rồi!

- Ta không phải là đang nằm mơ chứ? Năm Tuyết công chúa mười ba tuổi mới chỉ xuất hiện qua một lần... Vậy mà hôm nay ta lại có thể tận mắt nhìn thấy phong tư của Tuyết công chúa...

- Đáng tiếc, ta không thể nhìn thấy dung nhan của Tuyết công chúa. Năm Tuyết công chúa mươi ba tuổi đã có được tư thái của thiên nhân, hiện tại nàng đã mười sáu tuổi... không biết dung nhan của nàng tuyệt mỹ tới trình độ nào.

- Ngươi nằm mơ sao? Có thể tận mắt nhìn thấy thân ảnh của Tuyết công chúa đã là do ngươi tu luyện từ kiếp trước mới được! Dung nhan của Tuyết công chúa không phải đám phàm thu tục tử chúng ta có thể thưởng thức!

Nhất thời trong đấu tràng khổng lồ này lại một lần nữa bị một mảnh ầm ĩ bao trùm. Lúc trước cả đấu tràng tràn đầy tâm tình sục sôi toàn bộ lại hóa thành sự kích động cùng cảm thán đối với Tuyết công chúa khiến cho tất cả mọi người gần như đều quên mất vì sao hôm nay mình lại tới đây. Thậm chí bọn họ còn cảm thấy cho dù hiện tại không thể quan khán Bài Vị Chiến nhưng chỉ cần có thể liếc mắt nhìn thấy thân ảnh của Tuyết công chúa đã giá trị hơn gấp ngàn vạn rồi.

Dõi mắt khắp thiên hạ người có thể vừa xuất hiện hoặc là che đậy dung nhan xuất hiện liền dẫn tới chấn động lớn như vậy thì cũng chỉ có Tuyết công chúa!

Ánh mắt Phượng Hoành Không tràn đầy vẻ bình tĩnh mà uy nghiêm, hắn nhìn lướt qua toàn trường, đối với đấu tràng đột nhiên bị oanh động này ngay cả nửa điểm cũng không cảm thấy bất ngờ. Ánh mắt của hắn chợt xoay chuyển liền rơi lên trên người Phượng Tuyết Nhi. Trong khoảnh khắc, ánh mắt uy nghiêm của hắn thoáng cái trở nên vô cùng nhu hòa, nhu hòa đến mức dường như sợ ánh mắt của mình sẽ thương tổn đến nàng.

Vị đệ nhất bá chủ của Thiên Huyền thất quốc này giống như thiên cung chi đế (đế vương trên thiên cung) cũng chỉ khi đối mặt với nữ nhi duy nhất của mình mới lộ ra ánh mắt như thế.

- Tuyết công chúa... Thật sự là Tuyết công chúa.

Lúc này, sắc mặt Phượng Triển Vân trở nên đỏ bừng, hai chân hắn chợt run rẩy, kích động tới gàn như muốn ngã xuống đất, tay hắn dùng sức áp lên trên trái tim, giống như nếu hắn không làm vậy thì trái tim sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực vậy. Hắn vốn chuẩn bị truẹc tiếp ném Vân Triệt lại nơi này nhưng Tuyết công chúa đột nhiên xuất hiện khiến cho cước bộ của hắn không cách nào hoạt động được nữa, hai mắt hắn nhìn chằm chằm về phía Tuyết công chúa giống như hồn phách của hắn đã bay lên trời.

Vân Triệt hiểu rất rõ về mị lực của Phượng Tuyết Nhi. Hắn vừa nhìn bóng hình xinh đẹp của Tuyết Nhi ở phía xa, vừa liếc mắt nhìn bộ dạng Phượng Triển Vân... Làm một người đàn ông, hắn rất muốn quát lên:

- Ta không chỉ có nhìn thấy dung nhan thực sự của Tuyết Nhi, mà còn từng sờ lên đầu nàng, ngươi có tin hay không? Có hâm mộ hay không?

Dĩ nhiên là hắn tuyệt đối không dám nói ra những lời này! Nhìn phản ứng của toàn bộ người tại hiện trường hắn có thể xác định, nếu như hắn thật sự nói ra những lời như vậy thì không cần Phượng Hoành Không tự mình xuất thủ mà chỉ cần ánh mắt của tất cả người có mặt tại đây đã có thể biến hắn thành con nhím!

Vân Triệt đụng đụng Phượng Triển Vân, làm bộ như không giải thích được nói:

- Ngươi không phải là người của Phượng Hoàng Thần Tông sao? Tại sao khi ngươi nhìn thấy Tuyết công chúa lại kích động như thế? Chẳng lẽ bình thường bên trong tông các ngươi cũng không nhìn thấy nàng hay sao?

- Đó là tất nhiên! Dưới gầm trời này, có mấy người có tư cách tới gần Tuyết công chúa chứ!

Phượng Triển Vân kích động hô lên:

- Tuyết công chúa bình thường luôn đi theo bên người tổ tiên Phượng Thần, là người đầu trong lịch sử của Phượng Hoàng Thần Tông được tổ tiên Phượng Thần tự mình truyền thụ chỉ dẫn tu luyện, trừ những đại nhân vật như tông chủ, đại trưởng lão ra thì người khác muốn gặp Tuyết công chúa thì căn bản chính là chuyện không thể nào...

Nói tới đây, Phượng Triển Vân mới từ trong sự kích động phục hồi tinh thần lại:

- Không được! Ta và ngươi nói chuyện này để làm gì? Ngươi quả thực có được vận may tích lũy từ tám trăm vạn năm trước! Chỉ là một tên có tu vi Địa Huyền cảnh, đại biểu Thương Phong Quốc tới góp đủ số đi ngang qua Bài Vị Chiến lại có thể nhìn thấy Tuyết công chúa... Đời này ngươi sống coi như là đáng giá!

-... Dạ dạ.

Vân Triệt gật đầu, sau đó chân mày lặng lẽ nhíu chặt... Tổ tiên Phượng Thần? Trong lòng hắn chợt nổi lên sự nghi hoặc, hắn nghi ngờ không biết tổ tiên Phượng Thần trong miệng Phượng Triển Vân kia có phải là Phượng Hoàng chi linh kia hay không! Hắn lập tức mở miệng dò hỏi:

- Ngươi vừa mới nói... tổ tiên Phượng Thần? Ta từng nghe nói qua, Phượng Hoàng Thần Tông các ngươi có hơn năm nghìn năm lịch sử, tổ tiên của các ngươi có thể sống đến hơn năm ngàn tuổi sao?

Phượng Triển Vân dùng một loại ánh mắt kinh thường liếc nhìn về phía Vân Triệt nói:

- Rốt cuộc thì ngươi cũng chỉ là tiểu nhân vật tới từ Thương Phong Quốc mà thôi, nội tình của Phượng Hoàng Thần Tông ta sao ngươi có thể hiểu được. Tổ tiên Phượng Thần của chúng ta chính là thần linh cường đại nhất trên cõi đời này! Chỉ là năm ngàn tuổi thì đã coi là cái gì, tổ tiên Phượng Thần chính là có được vĩnh cửu tánh mạng! Có thể che chở Phượng Hoàng Thần Tông ta vĩnh viễn cũng không tiêu vong. Ngươi biết tứ đại thánh địa không? Tứ đại thánh địa đã có trên vạn năm lịch sử, nhưng năm ngàn năm trước, Phượng Hoàng Thần Tông ta quật khởi, không tới ba trăm năm thời gian liền trở thành đệ nhất đại tông trên Thiên Huyền đại lục nhưng tứ đại thánh địa vẫn không dám tiến hành áp chế, ngươi có biết vì sao không? Hừ hừ, tất cả cũng là bởi vì sự tồn tại của tổ tiên Phượng Thần trong tông ta! Coi như là cái gì Thánh Đế, Hải Hoàng, Thiên Quân, Kiếm Chủ, cũng tuyệt không dám lỗ mãng ở trước mặt tổ tiên Phượng Thần ta...

Phượng Triển Vân ngạo nghễ nói, sau đó hắn liền khinh thường bĩu môi một cái:

- Nói cho ngươi những thứ này cũng vô dụng. Đoán chừng là đời này cực hạn của ngươi cũng chỉ là Thiên Huyền hậu kỳ, tầng thứ của tổ tiên Phượng Thần cho dù ngươi tu luyện một vạn năm cũng không thể đụng chạm đến.

- A!

Vân Triệt thuận miệng kêu lên một tiếng, sau đó liền lâm vào trầm tư... Theo như Phượng Triển Vân nói, chẳng những tổ tiên Phượng Thần vẫn tồn tại, hơn nữa còn có được vô hạn tánh mạng, tạo nên sự uy hiếp khiến cho tứ đại thanh địa không thể không khiêng kỵ.

Nhưng Mạt Ly lại dùng giọng điệu cực kỳ khẳng định nói... Phượng Hoàng chi linh kia đã chết.

- Chẳng lẽ là Phượng Hoàng Thần Tông vẫn dấu kín chuyện Phượng Hoàng chi linh đã tiêu vong sao?

- Vô cùng có khả năng! Dù sao, Phượng Hoàng chi linh tồn tại chính là một cái uy hiếp to lớn với tứ đại thánh địa. Nếu như chuyện Phượng Hoàng chi linh đã tiêu vong truyền đi, như vậy, uy hiếp lớn nhất của Phượng Hoàng Thần Tông đối với tứ đại thánh địa liền không còn tồn tại nữa, do đó bọn họ cũng sẽ mất đi tư cách cùng tứ đại thánh địa gọi nhịp.

Vân Triệt thầm nghĩ.

Phía bên kia, sau khi phượng viêm bị dập tắt, đám người Phượng Hoành Không cũng đã bay xuống mặt đất, phân biệt ngồi vào chủ vị, Phượng Tuyết Nhi ngồi ở bên cạnh Phượng Hoành Không, là một vị trí ngang hàng với Phượng Hoành Không! Tất cả những người khác đều ngồi ở phía sau hai người. Vân Triệt yên lặng nhìn thân ảnh Phượng Tuyết Nhi, hắn chợt than nhẹ một tiếng trong lòng...

- Tuyết Nhi, thời điểm ngươi nhìn thấy ta lần nữa, tâm tình của ngươi sẽ là như thế nào? Liệu ngươi có cảm thấy thương tâm hay không?... Nếu như vậy mà nói, ngay cả ta cũng không cách nào tha thứ cho chính mình.

Về phía Phượng Triển Vân thì lúc này hắn đã hoàn toàn không có tâm tư rời đi, ánh mắt hắn thẳng tắp nhìn chằm chằm vào thân ảnh giống như mộng ảo của Phượng Tuyết Nhi, trên khuôn mặt hắn hiện lên vẻ si mê cùng thành kính. Đoán chừng hiện tại cho dù người khác cầm cây gậy đuổi hắn thì hắn cũng không rời đi.

Thời điểm Phượng Hoành Không an vị, hắn liền liếc mắt nhìn thời gian, sau đó lại nhìn lướt qua vị trí khách quý thuộc về tứ đại thánh địa, thản nhiên nói:

- Khách quý đến từ thánh địa còn chưa tới sao?

- Bọn họ luôn luôn ỷ vào thân phận mình, không tới một khắc cuối cùng sẽ không trình diện, tông chủ không cần để ý. Bọn họ toan tính đi lên Thái Cổ Huyền Thuyền, sẽ không có chuyện không đến.

Phượng Phi Yên mặt không chút thay đổi nói. Hắn là trực hệ huynh trưởng của Phượng Hoành Không, số tuổi của hắn chỉ lớn hơn so với Phượng Hoành Không bảy tuổi, nhưng mặt ngoài nhìn qua lại muốn lớn hơn Phượng Hoành Không hai, ba mươi tuổi. Lấy tu vi của hắn, có thể khiến cho dung nhan hơn hai trăm tuổi của mình hoàn toàn biến thành không khác gì hai mươi tuổi, nhưng hiển nhiên là hắn cũng không có cố ý dùng huyền lực để khống chế bộ dáng của mình.

- Ừ.

Phượng Hoành Không chậm rãi gật đầu nói:

- Nếu như khách quý chưa tới vậy liền đợi thêm một khắc.

- Ha ha ha ha, không cần một khắc, Phượng Hoàng tông chủ mời, Lăng mỗ ta sao lại không đến.

Đột nhiên có một tiếng cười đinh tai nhức óc từ trên cao truyền xuống, giống như một trận cuồng phong trong nháy mắt truyền khắp đấu tràng, chấn cho màng nhĩ tất cả mọi người run rẩy dữ dội. Tiếp theo, uy áp khổng lồ thuộc về Bá Hoàng lập tức bao phủ mà xuống, một đạo thân ảnh màu xanh từ trên không trung chớp động, sau đó giống như quỷ mị rơi xuống chỗ ngồi dành riêng cho"Thiên Uy Kiếm Vực".

Ngay khi đạo thanh âm kia vang lên, Vân Triệt liền chấn động trong lòng, bởi vì hắn cảm thấy đạo thanh âm kia rất quen tai, mà thời điểm thân ảnh người nọ rơi xuống, chân mày Vân Triệt liền nhíu chặt...

- Quả nhiên là Lăng Khôn!!

Vân Triệt thầm nghĩ trong lòng.

Ban đầu ở Thương Phong Bài Vị Chiến, người được Thiên Kiếm Sơn Trang mời làm người chứng kiến chính là người này! Lúc ấy, hắn còn từng chủ động ném ra cành ô-liu với Vân Triệt, mời hắn gia nhập Thiên Uy Kiếm Vực.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment