.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_431" class="block_" lang="en">Trang 216# 1
Chương 431: Mạnh mẽ Thần Hoàng
- Ngươi chính là Vân Triệt?
Phượng Phi Yên đánh giá Vân Triệt một chút, không chờ Vân Triệt trả lời, hắn liền cảm giác được khí tức của Phượng Hoàng huyết thống từ trên người Vân Triệt, nhất thời hắn liền thản nhiên nói:
- Quả đúng là như thế... Nói như vậy, lần này Thương Phong đế quốc chỉ có một mình ngươi đến sao?
- Không sai.
Vân Triệt vô cùng bình tĩnh trả lời.
Thanh âm của Phượng Phi Yên chợt hạ thấp, lạnh lùng nói:
- Nếu như đã đến rồi vậy thì hãy an an ổn ổn đánh xong trận Bài Vị Chiến này. Việc trên người ngươi có Phượng Hoàng huyết thống, đợi sau khi Bài Vị Chiến kết thúc, sẽ có người cẩn thận giải quyết cùng ngươi. Tuy nhiên nếu như ngươi để cho bản than chết ở trên Phượng Hoàng Đài, ngược lại cũng là lựa chọn không tồi... Hừ, mau kiểm tra huyền lực đi.
Vị trí đứng của Vân Triệt cách Phượng Phi Yên rất gần, khí tràng khổng lồ tỏa ra từ trên người hắn giờ giờ khắc khắc áp chế thân thể cùng linh hồn Vân Triệt. Nhưng vẻ mặt của Vân Triệt lại vô cùng bình tĩnh, không hề có chút khác thường, hắn cũng không nói chuyện với Phượng Phi Yên, mà lập tức nâng bước tiến về phía trắc huyền thạch (trắc thí, kiểm tra), bàn tay hắn mạnh mẽ đập lên trên huyền thạch.
- Mười chín tuổi, Địa Huyền cảnh cấp mười.
Đẳng cấp huyền lực của Vân Triệt được trắc huyền thạch biểu hiện ra không nghi ngờ chút nào liền dẫn tới toàn trường cười vang. Vân Triệt nhấc tay ra khỏi trắc huyền thạch, dưới tiếng cười vang ngập trời, trong ánh mắt hắn lại hiện lên vẻ thản nhiên tự đắc tiến về phía khu vực chuẩn bị. Khi những huyền giả của ngũ quốc đã tiến vào từ trước nhìn hắn đến gần liền lộ ra ánh mắt khinh bỉ tới cực điểm... Hơn nữa, bên trong khinh bỉ còn mang theo sự căm ghét cùng thương hại, dường như bọn họ cảm thấy làm đối thủ với một người như vậy chính là một loại sỉ nhục đối với thực lực cùng danh vọng của chính mình.
Vân Triệt tùy tiện đứng ở một góc, cách đó không xa, phía bên tay phải của hắn chính là mười huyền giả của Thương Lan đế quốc. Lúc này một người trong đó liền liếc mắt nhìn Vân Triệt một chút, sau đó liền dùng âm thanh đủ khiến Vân Triệt nghe được, cười híp mắt nói:
- Không trách ta lại cảm thấy danh tự 'Vân Triệt' này quen tai như vậy, ta chợt nhớ đến, thật giống như tại Thương Phong Bài Vị Chiến hai năm trước, người đoạt được đệ nhất chính là người tên 'Vân Triệt'.
Một người khác nhếch miệng cười nói:
- Chà chà! Mười chín tuổi Địa Huyền cảnh cấp mười. Quả thực là ở Thương Phong tiểu quốc hắn có thể tính là đệ nhất nhân trong những người trẻ tuổi.
- Hừ!
Ánh mắt Hàn Như Ngọc hơi nghiêng, cười nhạt nói:
- Tuy nhiên, hắn chỉ là một thằng hề đáng thương mà thôi.
- Khà khà, Hàn sư đệ nói không sai, tuy nhiên thằng hề này lại chính là đệ nhất nhân uy phong lẫm lẫm ở Thương Phong đế quốc đấy! Ha ha ha ha...
Vân Triệt ngẩng đầu lên, con ngươi của hắn nhàn nhạt quét qua những người này một chút, sau đó liền quay đầu đi chỗ khác, lười biếng nhìn lại lần thứ hai.
- Dĩ nhiên lại là hắn.
Lăng Khôn nhìn Vân Triệt lầm vào suy tư.
- Ồ? Lăng trưởng lão, thậm chí là rác rưởi bực này, ngay cả là một tiểu dân tại Thương Phong cũng không tính mà ngươi cũng nhận thức sao?
Dạ Tinh Hàn híp mắt nói.
- Tiểu tử này, không hề đơn giản giống bề ngoài.
Lăng Khôn nói. Lúc trước ở Thiên Kiếm Sơn Trang, hắn từng bởi vì năng lực điều khiển trọng kiếm vô cùng kinh người của Vân Triệt mà chủ động đưa ra ý muốn thu hắn vào Thiên Uy Kiếm Vực, sau đó lại phát hiện ra trên người đối phương lại mang theo Phượng Hoàng huyết thống nên Vân Triệt đã để lại ấn tượng tương đối sâu đậm với hắn. Mấy tháng trước, Thiên Uy Kiếm Vực liền biết được Vân Thương Hải tự sát cùng tin tức phong ấn trên Ngự Kiếm Đài của Thiên Kiếm Sơn Trang tự động giải trừ, người hai năm trước tiến vào, không may bị nhốt lại cũng sống sót rời đi.
Lăng Khôn thực sự không nghĩ tới, dĩ nhiên hắn lại có thể gặp lại Vân Tiệt tại nơi này.
- Vị tiểu đệ đệ này đương nhiên là không đơn giản.
Âm thanh yêu kiều chán trường của Cơ Thiên Nhu kiều từ bên cạnh truyền tới:
- Tu vi đáng thương như thế ở dưới khí thế của Phượng Phi Yên đại trưởng lão chèn ép nhưng lại mặt không biến sắc. Ngươi xem, hắn không chỉ có tu vi yếu nhược tới đáng thương, mà còn lẻ loi một mình, ngay cả một người đi cùng cũng không có, bị nhiều người chê cười như vậy... Thực sự là thảm tới không thể tả, nhưng cái kia ánh mắt thâm thúy kia của hắn thủy chung vẫn luôn bình tĩnh, thật khiến người ta bị mê hoặc...
Cơ Thiên Nhu mân mê ngón tay, chậm rãi liếm môi nói:
- Vị tiểu đệ đệ này nếu như không phải gan lớn thì chính là ẩn giấu rất sâu... Mấu chốt nhất... Là lớn lên rất tuấn tú, là loại hình nà nhân gia thích nhất...
Tư thái cùng hai gò má ửng hồng của Cơ Thiên Nhu khiến cho Dạ Tinh Hàn chợt cảm thấy buồn nôn, suýt chút liền không đem cách nào kiềm chế phun cơm ra.
Sau lục quốc chính là đến lượt của chủ nhà tổ chức Bài Vị Chiến lần này, bá chủ chí tôn của Thiên Huyền thất quốc... Thần Hoàng đế quốc!
- Phượng Hoàng đệ tử, lên đài!
Phượng Phi Yên hướng về phía khán đài của Thần Hoàng đế quốc, hống dài một tiếng.
Âm thanh của Phượng Phi Yên vừa truyền ra, mười bóng người từ khán đài của Thần Hoàng đế quốc liền bay lên trời, sau đó bọn họ lập tức hóa thành mười đạo Phượng Hoàng Chi Viêm, hỏa diễm hoàn toàn che đậy thân ảnh của bọn họ, trên bầu trời dường như xuất hiện mười tôn Phượng Hoàng đang bay lượn, phóng thích ra uy thế nóng rực mà trầm trọng, từng luồng sóng nhiệt giống như sóng biển mãnh liệt truyền ra. Trong nháy mắt liền lan tràn ra toàn bộ đấu trường khiến cho một ít người có huyền lực yếu kém liền cảm giác thân thể của chính mình như muốn bốc cháy lên.
Thời điểm Phượng Hoàng Thần Tông đệ tử xuất hiện nhưng không mang theo tiếng hoan hô như ngũ quốc. Bọn họ là chủ nhà, bên trong đấu trường, số lượng người của Thần Hoàng đế quốc tất nhiên là nhiều nhất, nhưng ánh mắt sáng quắc của bọn họ lại nhìn chằm chằm vào thân ảnh của Phượng Hoàng vũ không mà không có một người nào mất khống chế hoan hô... Bởi vì, Phượng Hoàng Thần Tông vĩnh viễn là vương giả, là bá chủ tuyệt đối sẽ không thất bại! Bọn họ căn bản không cần hoan hô, càng không cần cổ vũ tiếp sức. Tuy rằng trận Bài Vị Chiến này bọn họ cũng là người tham chiến, nhưng ở trong mắt người của Thần Hoàng đế quốc thì vị trí thực sự của bọn họ chính là thẩm phán giả tham dự trong đó!
Phượng viêm sái vũ trường không, mười tôn Phượng Hoàng chi ảnh uốn lượn bay tới gần Phượng Hoàng Đài, sau đó tất cả liền đồng thời hí dài một tiếng, toàn thể hạ xuống. Ngay tại một sát na bọn họ chạm tới Phượng Hoàng Đài, trong nháy mắt toàn bộ Phượng Hoàng Chi Viêm liền bị dập tắt, lộ ra mười đạo thân ảnh mang hoả hồng phượng y trên thân, uy phong lẫm lẫm.
Tư thế lên đài của đệ tử Phượng Hoàng Thần Tông cùng với uy thế lăng thiên vô hình phóng thích ta từ trên người bọn họ cũng không hoàn toàn đè ép uy thế của đệ tử lục quốc trước đó. Đệ tử của Phượng Hoàng Thần Tông cũng không giống như huyền giả của ngũ quốc làm ra động tác dương oai gì đó mà bọn họ không chút nào dây dưa dài dòng lập tức tiến về phía trước, ngay cả tên đều không báo, trực tiếp đặt bàn tay lên trên trắc huyền thạch.
Trắc huyền thạch chợt sáng lên... Nhưng không giống với trước đó chính là lần này trắc huyền thạch không chỉ hiển lộ cốt linh cùng huyền lực mà ngay cả danh tự cũng đồng thời hiển lộ ra.
Phượng Phi Bạch, hai mươi bốn tuổi, Vương Huyền cảnh cấp năm.
Trong nháy mắt, toàn bộ người trong đấu trường liền kinh ngạc thốt lên một tiếng, người đầu tiên của Thần Hoàng đế quốc tiến lên kiểm tra lại có được đẳng cáp huyền lực vượt lên trên toàn bộ huyền giả của lục quốc từ đầu tới giờ... Nhưng âm thanh truyền ra lại chỉ có tiếng kinh thán mà không có hoan hô, bởi vì ra tiếng hô đều là người của lục quốc phát ra, mà người của Thần Hoàng đế quốc lại vô cùng bình tĩnh, bởi vì cường độ như vậy, loại phạm vi nghiền ép này quả thực là quá bình thường.
Mà rất nhanh, ngừi của lục quốc người liền chìm trong hết khiếp sợ này tới khiếp sợ khác, thực lực này ở trong nhận thức của bọn hắn đã là cực kỳ khủng bố, có thể nói nghịch thiên nhưng Phượng Phi Bạch ở trong mười người của Thần Hoàng đế quốc lại vẻn vẹn là một người yếu nhất!
Phượng Linh Vân, hai mươi ba tuổi, Vương Huyền cảnh cấp sáu!
Người thứ hai tiến tới chính là một nữ tử anh tư bừng bừng. Thời điểm tuổi tác cùng huyền lực của nàng hiển lộ ra, không chút nghi ngờ liến khiến toàn trường lần thứ hai thốt lên một mảnh kinh thán. Ngay cả lông mày của Vân Triệt cũng tầng tầng nhảy lên một cái.
Vương Huyền cảnh cấp sáu, đã đứng ở độ cao giống như là Lăng Nghịch Thiên! Không những Lăng Nghịch Thiên đã vượt qua trăm tuổi, mà ở Thương Phong càng được công nhận là đệ nhất nhân trong huyền giới! Mà Phượng Linh Vân này lại chỉ có hai mươi ba tuổi! Cũng vẻn vẹn chỉ là một trong những người trẻ tuổi hàng đầu của Thần Hoàng đế quốc mà thôi... Hơn nữa lại là một vị nữ tử!
Một vị nữ đệ tử hai mươi ba tuổi của Phượng Hoàng Thần Tông đến Thương Phong đế quốc liền có thể sánh vai cùng trình độ với đệ nhất nhân của Thương Phong Huyền giới. Khác biệt một trời một vực như vậy khiến cho Vân Triệt không cách nào không cảm thán thêm một lần nữa.
Phượng Bác Dực, hai mươi lăm tuổi, Vương Huyền cảnh cấp sáu.
Phượng Lan Sơn, hai mươi bốn tuổi, Vương Huyền cảnh cấp sáu.
Phượng Minh Châu, hai mươi ba tuổi, Vương Huyền cảnh cấp sáu.
Phượng Hoàng đệ tử, từng người từng người nối tiếp nhau tiến lên, từng hàng chữ hiện ra trên trắc huyền thạch khiến toàn bộ huyền giả của lục quốc kinh ngạc tới trố mắt ngoác mồm, mở lớn miệng thật lâu mà không có cách nào hợp lại.
Tất nhiên là bọn họ đã sớm biết lục quốc cùng Phượng Hoàng Thần Tông có chênh lệch tương đối lớn, nhưng hôm nay, khi tự mình nhìn thấy thì bọn họ mới biết được chênh lệch này là lớn đến mức nào!
Trong lục quốc, tổng cộng có được hai Vương tọa... Một Vương Huyền cảnh cấp một, một Vương Huyền cảnh cấp hai. Hai người Vương tọa có niêm kỷ dưới hai mươi lăm tuổi này có thể nói là kiêu ngạo to lớn nhất, thậm chí có thể gọi là kỳ tích trong huyền giới của Hắc Sát đế quốc cùng Thương Lan đế quốc trong suốt mấy trăm năm qua.
Nhưng trong số đệ tử tham chiến của Phượng Hoàng Thần Tông thì ngay cả một người yếu nhất cũng mạnh hơn bọn họ gần phân nửa cảnh giới!
Hơn nữa còn là nửa cái cảnh giới trong Vương Huyền chi cảnh!
Chênh lệch như vậy liền giống như đom đóm so với ánh trăng, căn bản không thể so sánh.
- Chân thực... là thật sự sao? Người của Phượng Hoàng Thần Tông, đều... lợi hại như vậy sao?
Lúc này Lăng Kiệt cũng nhìn tới kinh ngạc đến ngây người, nhìn từng người của Phượng Hoàng Thần Tông bày ra đẳng cấp huyền lực trên trắc huyền thạch khiến hắn căn bản không thể tin vào đôi mắt của chính mình. Những người này chỉ là đệ tử trẻ tuổi của Phượng Hoàng Thần Tông nhưng huyền lực của bọn họ lại không kém gì gia gia Lăng Nghịch Thiên của hắn!
Gia gia của hắn được công nhận vì là Thương Phong đệ nhất nhân nhưng ở Phượng Hoàng Thần Tông lại chỉ có thể so với những đệ tử chưa tới hai mươi lăm tuổi!
Tương phản to lớn như vậy khiến cho Lăng Kiệt căn bản khó có thể tiếp thu.
- Đó là, ta liền biết ngươi cái Thương Phong tiểu đệ đệ ngươi sẽ bị dọa đến như vậy mà.
Thần sắc Hoa Minh Hải tràn ngập một bộ không cảm thấy kinh ngạc, chậm rì rì nói:
- Chà chà, Thương Lan, Hắc Sát chênh lệch giữa những cường quốc này với Thần Hoàng đều giống như trên trời dưới đất, còn Thương Phong các ngươi thì...hừ hừ hừ hừ... Nghe nói ở Thương Phong, Vương Huyền chính là đỉnh cao? Nhưng ở Phượng Hoàng Thần Tông, Vương Huyền quả thực là nhiều như cẩu, mười tám tuổi không vào Thiên Huyền, ba mươi lăm tuổi không vào Vương Huyền, đều không có mặt mũi tự xưng là Phượng Hoàng đệ tử.
Lăng Kiệt mạnh mẽ nuốt từng ngụm từng ngụm nước bọt, hắn ngây ngẩn cả nửa ngày cũng nói không ra lời. Nguyên bản hắn ôm tự tin to lớn đối với Vân Triệt nhưng thời điểm nhìn thấy từng người từng người có đẳng cấp huyền lực cực kỳ kinh khủng kia sự tự tin ấy cơ bản bị phá hủy tới thất thất bát bát. Nửa năm trước, Vân Triệt mất nửa cái mạng, lại liên hợp cùng Hạ Khuynh Nguyệt, mới đánh bại được Lăng Nghịch Thiên, Vương Huyền cấp sáu... Nhưng hiện tại, tất cả những huyền giả mà Phượng Hoàng Thần Tông điều động đều là cường giả cũng một cấp bậc với gia gia của hắn.
Mà người của Thương Phong đế quốc lại có có một mình Vân Triệt!
Như vậy còn chơi ra sao?
Hoa Minh Hải liếc nhìn khuôn mặt xoắn xuýt của Lăng Kiệt một chút, hắn lập tức liền đoán được đối phương đang suy nghĩ gì.
- Hừ! Tiểu tử ngươi sẽ không phải là ôm ý nghĩ Vân lão đại sẽ đánh bại Phượng Hoàng Thần Tông chứ? Có phải là não của ngươi đã hỏng rồi không?
- Cái này...
Lăng Kiệt gãi đầu một cái, yếu ớt nói:
- Bởi vì lão đại quá lợi hại, ngay cả gia gia ta cũng đều bị hắn đánh bại, vì lẽ đó ta vẫn tin tưởng hắn chính là vô địch trong giới trẻ trên toàn bộ đại lục... Nhưng ta lại không nghĩ tới, Phượng Hoàng Thần Tông lại lợi hại như vậy, đây cũng quá... khuếch đại đi.
- Khuếch đại sao!
Trên mặt Hoa Minh Hải lộ ra một trận khinh bỉ, liếc mắt nói:
- Ngươi cho rằng Phượng Hoàng Thần Tông tồn tại năm ngàn năm cùng Thần linh huyết mạch là dùng để trưng bày sao? Hơn nữa ta không sợ nói cho ngươi biết, lần này chỉ là thất quốc Bài Vị Chiến, Phượng Hoàng Thần Tông căn bản không quá chú trọng. Vì lẽ đó mười người này, còn chưa hắn là những người mạnh nhất trong số huyền giả dưới hai mươi lăm tuổi. Ta ngược lại sẽ không tin Phượng Hoàng Thần Tông lại dưới tình huống không cần thiết như vậy mà xuất ra toàn bộvương bài trong giới trẻ tuổi của Phượng Hoành Thần Tông bọn họ. Quên đi, đoán chừng nếu như ta nói thêm gì nữa thì cái trái tim nhỏ kia của ngươi đều không chịu nổi, quay đầu nhìn lại thì ca có thể cho ngươi một câu thành ngữ. Ân! Chính là ếch ngồi đáy giếng.
Hai mắt Lăng Kiệt trừng lớn, cả nửa ngày cũng nói không ra lời, lòng tự tin của hắn chịu phải đã kích trước nay chưa từng có. Ở Thương Phong đế quốc, hắn cũng coi như là một người danh chấn Huyền giới, được công nhận là thiên tài còn mạnh hơn Lăng Vân. Nhưng nếu đặt ở trước mặt Phượng Hoàng Thần Tông thì...