.
._216__2" class="block_" lang="en">Trang 216# 2
Chương 432: Trận đầu: Thương Lan vs Thương Phong
Nhìn dáng vẻ Lăng Kiệt bị đả kích thật sâu, niềm tin hỏng mất, Hoa Minh Hải có phần không đành lòng, vội vàng an ủi:
- Ngươi đừng bi quan như vậy. Ta cũng đã được chứng kiến thực lực của Vân lão đại, tuy rằng hắn không có khả năng đánh thắng được đám biến thái của Phượng hoàng thần tông kia, nhưng đối phó với năm nước khác vẫn không thành vấn đề… Ừ ừ, một người đánh mười người cũng không có vấn đề gì! Lấy thân phận huyền giả Thương Phong một đánh mười, đây là uy phong cỡ nào! Kinh động cỡ nào! Thương Phong quốc cũng vì vậy mà uy phong cực lớn một phen! Tên của Vân lão đại, càng vang vọng bảy nước, danh chấn thiên hạ! Mà ngươi… Ừm, còn có ta, chính là người chứng kiến tất cả!
Hoa Minh Hải nói như vậy, Lăng Kiệt nhất thời tinh thần chấn động, tâm tình lập tức thoải mái lên, dùng sức gật đầu:
- Đúng! Đúng! Hoa đại ca ngươi nói không sai! Lão đại, ngươi nhất định phải cố gắng lên… A a a! Nghĩ đến lão đại sẽ một người đánh bại mười ngươi, càng đánh vào mặt mũi của tất cả những người khinh thương Thương Phong… Ta hưng phấn đến sắp không khống chế nổi!
- Ừm! Cảm xúc như vậy mới đúng chứ.
Hoa Minh Hải thỏa mãn gật đầu, sau đó nhìn về phía sân thi đấu, ánh mắt, cũng trở nên nặng nề…
Quá trình của trận đấu, kết quả là chuyện nhỏ…
Nhưng chuyện ngươi người mang huyết mạch phượng hoàng… Ngươi rốt cuộc phải giải quyết như thế nào? Ngươi cố ý tới tham gia bài vị chiến này, chính là chuyện huyết mạch đi…
- Đúng rồi, Hoa đại ca, ngươi thật sự gọi là “Yên Tiểu Hoa”? Sao ta cứ cảm thấy cái tên này của ngươi… Hình như là giả dối.
Hoa Minh Hải quay sang, nhìn chằm chằm vào Lăng Kiệt, rất chân thành nói:
- Nhìn không ra… Ngươi còn có một chút thông minh như vậy.
Rất nhanh, chín người tham chiến của Phượng Hoàng thần tông đã kiểm tra xong, trừ bỏ Phượng Phi Bạch là Vương Huyền cảnh cấp năm ra, tám người khác đều là Vương Huyền cảnh cấp sáu.
Người thứ mười của Phượng Hoàng thần tông, cũng vào lúc này cất bước đi về phía trước… Sắc mặt hắn bình thản như nước, mơ hồ mang cười, giữa trán lộ ra vẻ tôn quý bẩm sinh. Trang phục của hắn có chỗ khác biệt với chín người khác, hỏa diễm trên phượng y giống vậy, được khảm phượng văn màu vàng lóng lánh bỏng mắt, mà phượng y nạm vàng, là đánh dấu của kẻ kế thừa trực hệ của Thần Hoàng hoàng thất.
Theo hắn cất bước, chỗ ngồi của Thần Hoàng đế quốc cuối cùng xuất hiện xôn xao lần đầu tiên, từng trận kinh hô truyền đến.
- Đó chính là… Thập tứ hoàng tử!
- A a a! Thập tứ hoàng tử thế mà lại tự mình tham gia bài vị chiến lần này!
- Nghe nói thập tứ hoàng tử có được thiên tư tuyệt thế, hoàng tử khác, cho dù ngay cả thái tử cũng còn xa xa không bằng hắn. Có thể nói, là người hạng nhất trong lứa trẻ tuổi của Phượng Hoàng thần tông! Khi mới mười tuổi, đã đặt chân vào Thiên Huyền.
Âm thanh xao động khiến lực chú ý của Vân Triệt rơi vào trên người được gọi là “Thập tứ hoàng tử” này. Đều là hoàng tử, hắn khiến cho Vân Triệt có cảm giác, là gần như cách biệt một trời với thập tam hoàng tử Phượng Hi Thần, đó là một vẻ quý khí ẩn thật sâu ở trong lòng cùng với ngạo nghễ không có hết sức thu liễm, còn có một… Cảm giác áp bách thấu tận tâm linh.
Người này…
Phượng Hi Lạc –– hai mươi hai tuổi –– Vương Huyền cảnh cấp tám.
Xôn xao!!!!
Tiếng hô trùng điệp do chín thiên tài đứng đầu của Phượng Hoàng thần tông khi trước khơi ra, cũng kém một tiếng ồ lên trong chớp mắt này của toàn trường. Không chỉ là huyền giả sáu nước, cho dù là huyền giả của Thần Hoàng đế quốc, vào một khắc này cũng toàn bộ trợn mắt há hốc mồm, vốn không dám tin vào hai mắt của mình.
Vương Huyền trung kỳ khoảng hai mươi lăm tuổi, tuy rằng cực kỳ kinh người, nhưng đối với người của Thần Hoàng đế quốc mà nói, hoàn toàn có thể tiếp nhận được.
Nhưng mà, Vương Huyền hậu kỳ vào hai mươi hai tuổi… Vương tọa cao cấp hai mươi hai tuổi! Cho dù là ở trong cao thủ nhiều như mây của Thần Hoàng đế quốc, đều giống như thần thoại!
Trong mắt Phượng Lạc Hi lạnh nhạt, nhàn nhạt mà cười, không hề có gợn sóng thừa nhận ánh mắt giống như kinh hô và ngưỡng vọng nhi tử của thần linh trong toàn trường. Ánh mắt của Vân Triệt dừng lại trên người hắn trong chốc lát, chân mày yên lặng nhếch lên…
Thực lực của người này… Lại có thể so với Phượng Xích Hỏa mà hắn dùng hết toàn bộ át chủ bài, thậm chí ngay cả mạng cũng thiếu chút nữa bị liên lụy mới giết chết được!
Ở Phượng Hoàng thần tông, Phượng Xích Hỏa có địa vị tương đương với không thấp. Mà tuổi của hắn, cũng ít nhất trăm tuổi… Nhưng thập tứ hoàng tử này, mới hai mươi hai tuổi!
Đây không thể nghi ngờ là người có thiên tư khủng bố nhất ở Thiên Huyền đại lục mà Vân Triệt đã từng thấy.
- Ừm, không lường được. Thập tứ hoàng tử lại có đột phá.
Tam trưởng lão Phượng Phi Nhiên của Phượng Hoàng thần tông kinh thán một tiếng:
- Thiên tư bực này, thật sự kinh người. Thoạt nhìn, thập tứ hoàng tử có hy vọng vào bốn mươi tuổi liền đạt được Bá Hoàng… Tương lai, sau trăm tuổi, nhất định có thể đạt được Đế Quân.
- Tam trưởng lão nói không sai, thiên tư của thập tứ đệ thật sự kinh hãi thế tục, ở Phượng Hoàng thần tông ta đều là ngàn năm khó gặp, ta đây làm huynh trưởng cũng cảm thấy mặc cảm.
Phượng Hi Minh nửa cảm thán, nửa khiêm tốn nói.
Mà nhìn chung các hoàng tử khác, có người sắc mặt bình tĩnh, lại gật đầu phụ họa… Nhưng chỗ sâu trong đôi mắt, đều thoáng qua đố kỵ nỗ lực che giấu.
- Không sai.
Luôn luôn vô cùng nghiêm khắc đối với nhi tử của mình, Phượng Hoành Không luôn nói năng thận trọng, vào lúc này cũng chậm rãi gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười tán thưởng.
- Hừm, thoạt nhìn, lần này Phượng Hoàng thần tông lại xuất hiện một thiên tài rồi.
Cơ Thiên Nhu vuốt ve ngón tay như cọng hành lá, cười híp mắt nói.
- Hừ! Vậy cũng chỉ xứng là thiên tài trong bảy nước này mà thôi.
Dạ Tinh Hàn khinh thường cười, sau đó híp mắt, thích ý hưởng thụ hai nữ nhân cọ xát õng ẹo làm dáng ở trên người hắn, ánh mắt của hắn đột nhiên chuyển hướng về phía Phượng Tuyết Nhi, chỗ sâu trong đôi mắt thiêu đốt lên ngọn lửa dục vọng vô cùng nồng liệt.
- Đáng tiếc, dáng dấp không phải loại hình ta thích, bằng không khi uống rượu với tiểu Không Không, có thể mang theo hắn đó… Ừm hừ.
Dạ Tinh Hàn sáng suốt ngậm miệng, chết sống không đáp lời lại.
Toàn bộ mười huyền giả tham chiến của Phượng Hoàng thần tông đã đi xuống khỏi Phượng hoàng đài, tiến vào khu vực chuẩn bị chiến đấu. Trên sân thi đấu, vang lên giọng nói nặng nề của Phượng Phi Yên:
- Toàn bộ huyền giả của bảy nước tham chiến đã vào vị trí. Tuy rằng cấp bậc huyền lực là một đánh dấu thực lực quan trọng nhất của một huyền giả, nhưng cũng không thể hoàn toàn đại biểu cho thực lực! Huyền giả Thiên Huyền đại lục trăm tỷ, có thể vượt cấp khiêu chiến nhiều vô số! Bài vị cuối cùng của bài vị chiến, vẫn phải nhìn vào thực lực chân chính của huyền giả các quốc gia… Hơn nữa, là tổng hợp lại thực lực bình quân của mười huyền giả cao nhất một quốc gia!
- Trình tự xuất chiến, vẫn như cũ từ huyền thạch ngẫu nhiên bố trí. Trong quá trình giao chiến, tất cả huyền giả tham chiến không được rời khỏi khu vực trung tâm, không được sử dụng bất cứ dược vật gì vi phạm lệnh cấm làm tạm thời tăng thực lực lên trong thời gian ngắn, bằng không trực tiếp cướp đoạt tư cách tham chiến. Trong quá trình giao chiến, ngã xuống đất mười giây, hôn mê, nhận thua, cùng với bị đánh xuống Phượng hoàng đài, đều coi là bị thua, sau khi toàn bộ người tham chiến của một quốc gia bị thua thì giao chiến kết thúc. Trên Phượng hoàng đài, các ngươi có thể tùy ý sử dụng vũ khí, dụng cụ bảo hộ, nhưng không được sử dụng độc và ám khí, có thể sử dụng bất cứ sách lược với thủ đoạn nào, không sợ lại đê tiện vô sỉ, bởi vì trang bị, năng lực đầu óc cùng với thủ đoạn, cũng chính là cấu thành thực lực chỉnh thể của các ngươi!
- Lời nói dư thừa không nói thêm, bài vị chiến bảy nước lần thứ ba mươi chín chính thức khai chiến!!
Giọng Phượng Phi Yên vang vọng khắp toàn trường, lúc âm thanh vừa dứt, bàn tay hắn chìa ra, một luồng hỏa diễm rơi vào trên huyền thạch.
Trên huyền thạch nhất thời chớp động lên một vầng sáng màu đỏ thẫm, ba chữ viết màu đỏ sẫm chậm rãi xuất hiện: Thương Lan quốc.
Một bên của trận đối chiến đầu tiên, đó là Thương Lan quốc bài vị chiến thứ hai ở lần trước.
- Rất tốt, lên sân khấu sớm một chút, phía sau cũng có thể có nhiều thời gian khôi phục hơn.
Toàn bộ huyền giả của Thương Lan quốc ngẩng đầu nhìn về phía Phượng hoàng đài, tỏ vẻ tự tin và ngạo nghễ.
Cuộc chiến sáu nước, Thần Hoàng đế quốc không tham dự, như vậy bọn họ liền không có lý do bại bởi bất cứ kẻ nào… Cũng chỉ có Thương Lan quốc bọn họ, mới có tư cách đi đến sau cùng khiêu chiến Thần Hoàng đế quốc, sau đó đi lên Thái cổ huyền chu.
- Lên đi.
Mười huyền giả Thương Lan quốc phi thân lên, đồng thời nhảy lên Phượng hoàng đài, mỗi một người đều ánh mắt ngạo nghễ, ý chí chiến đấu lẫm liệt. Đồng thời ánh mắt cũng nhìn về phía huyền thạch, cùng chờ đợi đối thủ đầu tiên của mình.
- Thương Lan tất thắng!
- Năm nước khác nước nào trở thành đối thủ của Thương Lan ta, đều sẽ gặp phải ác mộng!
- Thương Lan! Ra sức nghiền ép đối thủ đi!
- Wow wow wow wow… Liên Hoa công tử thật soái!
Tiếng hô đến từ Thương Lan quốc đinh tai nhức óc, trên chỗ ngồi của Thương Lan quốc, Thương Lan quốc chủ và nhóm bá chủ huyền giới đều thần sắc thay đổi, trở nên chờ mong mà ngưng trọng. Đây là một trận chiến liên quan đến địa vị và vinh dự trong hai mươi lăm năm tiếp theo của Thương Lan quốc, hạng hai bài vị chiến lần trước của bọn họ, cho dù lần này bọn họ vẫn như cũ có lòng tin tuyệt đối, nhưng vẫn như trước lưng đeo áp lực không nhỏ… Trước khi gặp được Thần Hoàng đế quốc ở trận cuối cùng, tuyệt đối không thể bại!
Rất nhanh, tên của một quốc gia tham chiến phía còn lại, cũng hiện lên trên huyền thạch.
Thương Phong quốc.
Tiếng hô toàn trường dừng lại một chút trong ngắn ngủi, sau đó không khí nhất thời thay đổi.
- Má nó! Lại là Thương Phong! Đây tính là gì?
- Vốn còn muốn nhìn Thương Lan ta phát uy… Vậy còn đánh cái gì, tùy tiện một người thả rắm đều có thể khiến cho hắn bật xuống.
- Ha ha ha ha! Vận khí của Thương Lan quốc thật tốt, đi lên liền gặp phải trò đùa đi ngang qua.
Vân Triệt vừa nhìn thấy hai chữ Thương Phong, hai mắt nhíu lại, lập tức nhảy dựng lên, nhất thời, âm thanh ồ lên của toàn trường theo bốn phương tám hướng truyền đến.
- Nhìn tiểu tử đi lên kìa. Một người đối mặt với mười người, chậc chậc chậc chậc, thật uy phong!
- Má nó! Bắt đầu liền đối chiến Thương Phong quốc. Thật má nó không tí sức lực nào, nhanh chóng đá tiểu tử tên Vân Triệt này xuống, lập tức trận tiếp theo!
- Ngươi khoan hãy nói, tiểu tử này tuy rằng thực lực cặn bã, nhưng da mặt có thể không phải dày bình thường, nếu là ta, tuyệt đối không có can đảm một mình đi lên như vậy. Ta đoán nhiều lắm ba giây, tiểu tử này cũng sẽ bị đá xuống.
- Ba giây? Thiên tài cao nhất của Thương Lan quốc ta đối phó với tiểu tử này còn cần ba giây? Tùy tiện vừa ra tay liền một chiêu áp đảo! Tiểu tử này nếu thông minh chút, nên trực tiếp ngoan ngoãn đầu hàng, bằng không… Nếu thiên tài kia của Thương Lan ta ra tay hơi nặng một chút, rơi xuống nửa cái mạng vẫn còn là nhẹ.
- Vân Triệt… Cố lên! Phát uy cho bọn họ xem!!
Trong sân thi đấu, cũng thưa thớt xuất hiện tiếng hô to vì Vân Triệt, nhưng âm thanh thưa thớt mà yếu ớt này, nháy mắt liền bị âm thanh như thủy triều của Thương Lan quốc hoàn toàn bao phủ.
- Haizzz, thật sự không có tí tinh thần nào, vốn còn muốn đánh một trận đầu thống khoái phấn khích, giương uy phong một chút… Lại là tiểu tử này.
Đối diện Vân Triệt, một huyền giả Thương Lan tỏ vẻ căm giận nói, hai tay hắn khoanh trước ngực, tùy ý liếc mắt nhìn Vân Triệt một cái, lại lười nhìn lại lần thứ hai.
Tư thái của chín huyền giả khác cũng đại khái giống vậy, có người thậm chí sau khi Vân Triệt lên đài, còn chưa từng đưa mắt liếc nhìn hắn một lần.
- Trận đầu tiên của bài vị chiến bảy nước lần thứ ba mươi chín, Thương Lan quốc đối chiến Thương Phong quốc… Đối chiến bắt đầu!
Phượng Phi Yên liền hạ lệnh bắt đầu trận đấu, nhưng âm thanh của hắn vừa dứt, hai bên không ai bày ra tư thế giao chiến. Vân Triệt đứng tại chỗ, mặt không biểu cảm nhìn về phía huyền giả Thương Lan quốc đối diện, mà mười huyền giả Thương Lan quốc giao chiến có tư thái lười nhác đứng ở đó, tỏ vẻ quái dị. Đừng nói bày ra tư thế chiến đấu, ngay cả mí mắt đều cụp xuống, lười mở.
- Làm sao? Các ngươi ai lên?
Một huyền giả Thương Lan nói:
- Dù sao ta tuyệt đối không lên.
- Má nó! Ngươi nhìn ta làm gì? Ta tuyệt đối sẽ không lên. Bắt đầu từ sáu năm trước, ta liền lười tàn bạo một tay mơ từ Thiên Huyền trở xuống.
- Ta vạn dặm xa xôi tới nơi này vì hội thiên hạ quần hùng, tiện thể dương oai. Giao thủ với gia hỏa này, quả thật là vũ nhục thực lực của ta… Các ngươi ai thích lên thì lên, ta đánh chết không lên!
- Cái kia… Kỷ sư muội, nếu không muội lên?
- Hừ! Nam nhân vô dụng, còn không xứng để ta ra tay.
Mười huyền giả của Thương Lan quốc ngươi đẩy ta kêu, không có một ai nguyện ý đi lên giao thủ với Vân Triệt, giống như giao thủ với Vân Triệt là vũ nhục rất lớn đối với họ… Mười người cùng lên càng không có khả năng. Nếu thật sự làm như vậy, quay đầu lại nói không chừng liền truyền lưu thành… Thương Lan quốc lấy mười đánh một, đánh bại huyền giả duy nhất của Thương Phong quốc… Bọn họ ném không nổi thể diện này.
Mà lúc này, trạng thái của Vân Triệt đại khái có thể dùng một câu để khái quát:
Yên lặng nhìn một đám đần độn ở kia giả vờ giả vịt.