Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 432 - Chương 433: Bốp Chát Làm Mất Mặt

. ._217__1" class="block_" lang="en">Trang 217# 1

 

 

 

Chương 433: Bốp chát làm mất mặt



- Lũ gia hỏa của Thương Lan quốc này, thật sự quá phận mà!

Hai tay Lăng Kiệt nắm chặt thành quyền, tỏ vẻ oán giận:

- Các ngươi chờ xem! Rất nhanh, các ngươi liền triệt để không cười được.

Hắn vừa nói xong, đột nhiên thấy Yên Tiểu Hoa đang nghiến răng nghiến lợi, vò đầu giậm chân, dáng vẻ giống như đột nhiên bị kinh phong. Hắn trừng lớn mắt, liền vội vàng hỏi:

- Hoa đại ca, ngươi làm sao vậy?

- Ta… Hận… A a!!

Hoa Minh Hải túm lấy tóc mình điên cuồng giật:

- Sớm biết đồ biến thái này… A không, Vân lão đại tới tham gia bài vị chiến, ta liền không nên tiến tới đây, mà ở bên ngoài mở sòng bài… Mua Thương Lan quốc thắng một bồi một chấm hai, mua Thương Phong quốc thắng một bồi mười, mọi người nhất định sẽ coi ta như đần độn, sau đó điên cuồng mua Thương Lan quốc… Sau đó, ta đã phát tài… Phát tài! Đáng tiếc đã không có cơ hội! Cơ hội ta trở thành nhà giàu nhất Thiên Huyền!!!

“…” Lăng Kiệt tỏ vẻ khinh bỉ.

Khi huyền giả tham chiến của Thương Lan quốc đẩy tới đẩy lui, “Liên Hoa công tử” Hàn Như Ngọc vẫn luôn trầm mặc cuối cùng mở miệng, hắn cười nhẹ,dùng âm điệu khinh thường mà thương hại nói:

- Chẳng qua chỉ là thằng hề nhãi nhép đáng thương, còn không xứng cho chúng ta lãng phí sức lực… Ai đều không cần ra tay, hãy để cho chính hắn trực tiếp nhận thua đi xuống đi.

Hàn Như Ngọc là người trẻ tuổi đệ nhất của Thương Lan quốc, là người mạnh nhất cũng là trung tâm trong mười người này, lời hắn nói tự nhiên được chín người khác hùa theo:

- Hàn công tử nói không sai, hãy để cho bản thân gia hỏa này cút xuống đi. Ta đoán chừng chính hắn cũng ước như vậy.

Mà lúc này, giọng nói Vân Triệt, bỗng nhiên từ phía sau bọn họ truyền đến:

- Mấy người các ngươi thương lượng xong chưa? Xin nhanh một chút, ta đang vội.

Trong giọng nói đông cứng của Vân Triệt mang theo ngạo mạn mơ hồ… Một nhân vật cấp bậc phế vật mà ở trong mắt bọn họ không chịu nổi, khinh thường ra tay lại dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với bọn họ, thân là cường giả đứng ở chỗ cao, bọn họ đương nhiên cảm thấy khó chịu cực kỳ. Huyền giả Thương Lan đứng ở vị trí dẫn đầu phía trước xoay người lại, cười lạnh một tiếng với Vân Triệt:

- Thế nào, ngươi vội vàng lăn xuống sao?

- Ngươi nói đúng phân nửa.

Vân Triệt cười ha ha:

- Ta vội vàng đưa các ngươi lăn xuống.

- Muốn chết!

Huyền giả Thương Lan nói chuyện nhất thời giận dữ.. Một “Phế vật” hắn khinh thường nhìn vào trong mắt lại dám kiêu ngạo như thế ở trước mặt hắn, còn đắc chí!

- Xem ra các ngươi lũ ngu ngốc này không thương lượng ra được kết quả gì.

Hai chữ “Ngu ngốc” mang theo tính chất vũ nhục rõ ràng ra khỏi miệng, khiến mười người của Thương Lan quốc toàn bộ biến sắc… Bọn họ có thể không kiêng nể gì mà vũ nhục, trào phúng đối phương, là bởi vì bọn họ tự nhận là cường giả cao cao tại thượng, bọn họ vũ nhục một nhược giả là đạo lý hiển nhiên, nhưng bị một nhược giả gọi là “Ngu ngốc”, kia quả thật chính là thù sâu như biển không thể dễ dàng tha thứ.

Bọn họ vừa định chửi ầm lên, trong tầm mắt, bóng dáng của Vân Triệt bỗng nhiên lóe lên một cái, cứ như vậy biến mất ở đó… Mà mười người, vốn không ai thấy rõ hắn rốt cuộc biến mất như thế nào. Còn chưa chờ bọn họ xoay người lại, một cơn cuồng phong giống như tai họa đã đột nhiên tới từ phía sau bọn họ.

Rầm!!

Trên Phượng hoàng đài, vang lên tiếng nổ giống như huyền lôi chấn thế, bốn huyền giả đứng chung một chỗ, vốn không thấy rõ phát sinh cấi gì cảm giác mình giống như bị một cự chùy vạn quân hung hăng nện ở trên người, đầu óc hoàn toàn ầm ầm, cả người giống như một bó cỏ bị ném ra ngoài bay ra ngoài xa xa…

Vân Triệt đã Long khuyết nơi tay, một kiếm đánh bay bốn người, sau đó Tinh thần toái ảnh chợt lóe, liên tục hai cái Bá Vương nộ ầm ầm nện xuống.

Rầm!!

Rầm!!

- A a a a!!!

Cuối cùng có một huyền giả Thương Lan phản ứng lại được, nhưng hắn có thể làm…. Cũng chỉ là phát ra một tiếng kêu thê thả.

Thời gian gần hai giây, Vân Triệt đánh ra ba kiếm, dưới ba kiếm, bóng dáng của chín người kèm với máu tươi đầy trời, bay đi rất xa về các phương hướng khác nhau… Toàn bộ bay khỏi Phượng hoàng đài, một người xa nhất bay ra hơn hai trăm trượng, nặng nề nện lên khu vực dành cho người xem.

Giây thứ ba, Vân Triệt đã xông về huyền giả Thương Lan cuối cùng… Hàn Như Ngọc.

Biến hóa đột nhiên này, khiến hai tròng mắt của Hàn Như Ngọc co rút lại thành kích cỡ lỗ kim. Sóng khí khủng bố ngay mặt mà đến, khiến thần kinh toàn thân hắn đều nháy mắt thắt chặt, dưới triệt để hoảng sợ và đại loạn, hắn vốn không kịp phản kích và lảng tránh, chính là theo bản năng xây lên một lớp huyền lực phòng ngự.

Rầm!!!

Dưới lực lượng cuồng bạo của Long khuyết, huyền lực phòng ngự của hắn giống như một tầng thủy tinh yếu ớt hoàn toàn bị nổ nát, Hàn Như Ngọc chấn động toàn thân, ngực giống như bị một tòa núi cao đụng đến, một ngụm máu tươi cuồng bắn ra, thân thể trực tiếp bị đánh về phía trời cao, nhưng động tác của Vân Triệt không phải vì thế mà dừng lại, mà đột nhiên nhảy cao lên, nháy mắt đuổi kịp đến độ cao của Hàn Như Ngọc, trên mặt, lộ ra nụ cười lạnh tàn nhẫn…

- Lúc trước ngươi một mực sủa ta là “Thằng hề đáng thương”? Vậy ngươi là cái gì thế? Ha… Liên Hoa công tử? Ta thấy ngươi về sau, vẫn làm… Tàn Hoa công tử đi!!

Trong giọng nói trầm thấp, Long khuyết trong tay Vân Triệt chợt quất xuống… Hung hăng quất vào… trên mặt Hàn Như Ngọc!

Bốp!!!!

Tiếng quất thanh thúy kia, âm thanh nứt xương, rõ ràng truyền vào đến trong tai mỗi người. Xương hàm phía bên phải của Hàn Như Ngọc. Răng cửa trực tiếp nát thành bụi phấn, nửa gương mặt hoàn toàn lõm xuống, hắn phát ra một tiếng hét thảm, cả người giống như con quay bị lực lớn rút ra, trong xoay tròn cực nhanh bay vụt xuống, trong một tiếng nổ vang “Rầm” nện vào chỗ ngồi của Thương Lan quốc.

- Ưm…

Hai mắt Hàn Như Ngọc lồi ra ngoài, trên mặt là máu, khuôn mặt vốn có thể nói là hoàn mỹ trở nên phá nát mà dữ tợn… Nếu hắn từng đi qua Thương Phong quốc, nghe nói đến thực lực của Vân Triệt và hắn ra tay là tàn nhẫn hạng nào, như vậy đoán chừng lại cho hắn mười lá gan, hắn cũng không dám trào phúng Vân Triệt là “Thằng hề”. Hắn nhìn vết máu trước mặt mình, sau khi phát ra một tiếng rên rỉ vô cùng thống khổ, liền ngã xuống, bất tỉnh nhân sự.

Sân thi đấu khổng lồ, nhất thời biến thành hoàn toàn tĩnh mịch. Tất cả mọi người gắt gao trừng lớn mắt, giống như bỗng nhiên toàn thể rơi vào cảnh trong mơ.

Tất cả phát sinh quá nhanh, theo Vân Triệt đột nhiên ra tay, đến chín huyền giả của Thương Lan quốc toàn bộ bị đánh ra khỏi Phượng hoàng đài, dùng gần hết hai giây!! Hai giây tiếp theo, người trẻ tuổi đệ nhất của Thương Lan quốc, bị hai kiếm của Vân Triệt nện về chỗ ngồi của Thương Lan.

Thời gian bốn giây… Thời gian gần bốn giây, một người… Đánh tất cả huyền giả tham chiến của Thương Lan quốc rời khỏi Phượng hoàng đài! Mà Hàn Như Ngọc người mạnh nhất trong đó, được gọi là kỳ tích của Thương Lan quốc trực tiếp trọng thương hôn mê ngay tại chỗ!!

Mọi người… Trào phúng, mắc cười, khinh miệt, ồn ào, coi thường, không hề để ý lúc trước… Vào một khắc này hoàn toàn há hốc mồm, ngay cả vẻ mặt của Phượng Hoành Không, đều xuất hiện cứng ngắc trong khoảnh khắc.

Rầm!!

Vân Triệt từ trên không trung hạ xuống, hắn không cố hết sức khống chế thế xông tới khi xạ xuống, thân thể mang theo Long khuyết hơn hai vạn cân nện xuống, mang theo một tiếng rơi xuống đất điếc tai nhức óc. Mà một tiếng chấn vang, cũng khiến cho mọi người bừng tỉnh từ trong hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người… Nhìn Vân Triệt cầm trọng kiếm, ánh mắt bình tĩnh không sóng gió, một mình đứng ngạo nghễ trên Phượng hoàng đài, bọn họ cũng nghe được âm thanh trái tim run rẩy co giật của mình.

- Sao… Sao… Sao… Làm sao có thể… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Một huyền giả trừng lớn mắt, cho tới bây giờ, hắn còn không dám tin vào hai mắt của mình.

- Hắn chỉ là… Địa Huyền cảnh? Thật sự chỉ là Địa Huyền cảnh… Một người… Một chiêu giết Thương Lan?

Huyền giả nói chuyện giọng nói run run, hai mắt không chớp, ánh mắt nhìn về phía Vân Triệt, giống như đang nhìn một quỷ thần đến từ thế giới khác.

- Ảo giác… Nhất định là… Giả đi…

Tiếng gầm mãnh liệt của huyền giả Thương Lan quốc lúc trước đã nghẹn họng toàn bộ, bọn họ trơ mắt nhìn huyền giả Thương Phong kia bị bọn họ miệt thị, cười nhạo, cho rằng là trò cười, một người giống như gió thu quét lá rụng nháy mắt đánh bay thiên tài Thương Lan mà tất cả bọn họ vẫn lấy làm kiêu ngạo. Hàn Như Ngọc thiên tài kỳ tích không người theo kịp trong mắt bọn họ, bị đối phương hai kiếm đơn giản nện vô cùng thê thảm…

Bọn họ cảm giác thế giới của bản thân gần như hoàn toàn sụp đổ.

- Vân Triệt!! Vân Triệt!! Đây chính là Vân Triệt của Thương Phong quốc chúng ta!! Các ngươi thấy không, đây chính là Vân Triệt của Thương Phong quốc ta!!

Huyền giả của Thương Phong quốc, cũng vào một khắc này mới từ đang thừ người tỉnh lại. Bọn họ gần như đứng lên toàn bộ, kích động không kiềm chế được. Hai mắt của mình nhìn thấy cái gì… Bốn giây, gần bốn giây! Một mình hắn, đánh mười thiên tài cao cấp nhất của Thương Lan quốc xuống dưới Phượng hoàng đài… Mà Thương Lan quốc, còn là bài vị thứ hai của lần trước, ở dưới kiếm của Vân Triệt, đừng nói đánh lại, ngay cả năng lực chống đỡ đều không có!

Đây là uy phong cỡ nào! Là khí phách cỡ nào… Là vinh quang cỡ nào!! Tất cả trào phúng, cười lạnh, khuất nhục đã phải nhận lúc trước,vào một khắc này phóng xuất ra ngoài vô số lần. Tự hào, kiêu ngạo đầy rẫy mỗi một góc trên thân thể và linh hồn của bọn họ, thậm chí, đời này của bọn họ, còn chưa bao giờ giống như một khắc này, tự hào mình là người của Thương Phong quốc.

- Lão đại!! Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi… Ngươi rất soái!!

Lăng Kiệt đứng dậy, cả khuôn mặt đỏ bừng như máu, đã kích động đến không biết dùng từ ngữ gì để hình dung tâm tình của bản thân. Ban đầu ở bài vị chiến Thương Phong, Vân Triệt uy phong bát diện, đoạt được vị trí đầu não, nhưng giờ phút này uy phong bốn giây, phải vượt qua khi đó đâu chỉ ngàn vạn lần! Bởi vì hắn quét ngang huyền giả cấp cao nhất của một nước Thương Lan, ở trước mặt toàn bộ quần hùng Thiên Huyền đại lục, ở trên vũ đài cao nhất của bảy nước.

- Shhh…

Hoa Minh Hải hung hăng hít vào, đương nhiên không phải bị hù, mà hưng phấn:

- Làm thật gọn gàng… Shhh! Đánh mặt này, vang chát chát! Lão tử sống chừng ấy tuổi rồi, vẫn là lần đầu tiên thấy đánh mặt vang như vậy, sảng khoái như vậy… Người của Thương Lan quốc, đoán chừng hiện giờ bực tức giống như nuốt sống đại tiện, ha ha ha ha ha…

Chín huyền giả Thương Lan quốc bị Vân Triệt đánh bay đã bò lên toàn bộ, bọn họ đứng tại chỗ, ngây ngốc nhìn Vân Triệt trên đài, sắc mặt tái nhợt, toàn thân phát run, giống như hồn phách đã rời khỏi thân thể…


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment