.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_434" class="block_" lang="en">Trang 217# 2
Chương 434: Lục quốc kết thúc (thượng)
- Ngọc nhi… Ngọc nhi!!
Chỗ ngồi của Thương Lan quốc, truyền đến tiếng kêu bi thương, một nam tử trung niên đã vọt tới trước Hàn Như Ngọc bị té xỉu trên đất, thân thể, giọng nói đều đang kịch liệt run rẩy. Hàn Như Ngọc là người trẻ tuổi đệ nhất của Thương Lan quốc, là thiên tài kỳ tích ngàn năm khó gặp, thậm chí là hy vọng của huyền giới Thương Lan bọn họ, bài vị chiến bảy nước lần này, cũng thừa nhận hy vọng nhiều nhất, nặng nhất của Thương Lan quốc. Nhưng bài vị chiến bảy nước một lần duy nhất trong cuộc đời của hắn, lại vào trận đấu đầu tiên này… Bị một chiêu của đối phương bại thê thảm như thế.
Hàn Như Ngọc dù sao cũng là Vương tọa sơ cấp, nếu như hắn chính diện giao thủ với Vân Triệt, tuy rằng Vân Triệt có thể thoải mái thắng hắn, nhưng ít nhất phải hơn năm kiếm, tuyệt đối không có khả năng thắng thoải mái triệt để như thế. Tất cả, tự nhiên chỉ có thể trách Hàn Như Ngọc gieo gió gặt bão, vốn không để Vân Triệt vào trong mắt, bị Vân Triệt đột nhiên bùng nổ trực tiếp tàn bạo đến ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có.
Một kiếm Vân Triệt quất vào trên mặt hắn cũng không nặng, bằng không cả cái đầu của hắn cũng phải nổ tung. Nhưng đủ để thoải mái hủy mất một nửa gương mặt của hắn. Bởi vì Vân Triệt chán ghét nhất người khác nói xấu mình, cho dù là “Thằng hề” cũng không được.
Người trung niên lay lay hồi lâu, Hàn Như Ngọc thủy chung không tỉnh lại. Hắn bỗng nhiên xoay người lại, ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm vào Vân Triệt:
- Tiểu bối Thương Phong! Tâm địa của ngươi không ngờ thật ác độc… Bài vị chiến chính là luận bàn, ngươi ra tay thế mà lại… Thật không ngờ ngoan độc!!
Người trung niên này là phụ thân của Hàn Như Ngọc, tên Hàn Hồng Vũ, tông chủ tông môn hàng đầu Thương Lan quốc “Hàn Lan tông”, là nhân vật siêu nhiên dậm chân một cái ở Thương Lan quốc, toàn bộ huyền giới đề phải rung chuyển. Uy áp và phẫn nộ của hắn, cho dù đối diện là quốc chủ Thương Lan cũng phải run sợ trong lòng. Nhưng Vân Triệt làm sao có thể bị hắn hù đến, Vân Triệt cười lạnh một tiếng nói:
- Tài nghệ không bằng người, còn trách ta ra tay nặng? Khi Phượng trưởng lão tuyên đọc quy tắc, cũng không có câu nào hạn định ra tay nặng nhẹ, cho dù hắn chết ở trên Phượng hoàng đài, cũng chỉ có thể trách quá yếu, cân nhắc không rõ phân lượng của mình còn muốn đến bài vị chiến bảy nước chịu chết, trách không được bất cứ kẻ nào!
Vân Triệt có thể nói làm trọng thương cộng thêm hủy dung Hàn Như Ngọc là hy vọng tương lai của Thương Lan quốc, cũng không hề có một chút ý tứ áy náy, còn ứng đối kiêu ngạo như thế. Hàn Hồng Vũ tức giận đến toàn thân phát run, nếu nơi này không phải là nơi bài vị chiến bảy nước, hắn tất nhiên đã sớm xông lên liều mạng với Vân Triệt.
- Được rồi!
Vào lúc này Phượng Phi Yên cuối cùng lên tiếng, hắn che giấu ánh mắt khiếp sợ, liếc mắt nhìn thật sâu vào Vân Triệt, dùng giọng nói bình tĩnh tuyên bố:
- Trận đầu, Thương Phong quốc thắng!
Phượng Phi Yên nói, Hàn Hồng Vũ cho dù oán hận và phẫn nộ nặng hơn nữa, cũng đương nhiên không dám nói thêm điều gì. Hắn ôm lấy Hàn Như Ngọc, xuất ra linh dược toàn thân cấp tốc cứu chữa… Nhưng trong lòng hắn biết, bài vị chiến bảy nước lần này, Thương Lan quốc xem như xong rồi. Chín người bị thương nhẹ, Hàn Như Ngọc trọng thương còn là thứ yếu, mấu chốt là đả kích về tâm hồn… Lòng tin, ngạo khí, thậm chí tín niệm của bọn họ, đoán chừng đều bị Vân Triệt phá hủy toàn bộ. Trận đấu tiếp theo, cho dù Hàn Như Ngọc tỉnh lại, miễn cưỡng lên đài, cũng khó tập hợp được một chút khí thế nữa.
Người sáng suốt đều nhìn ra Vân Triệt cố ý muốn quét ngang làm bị thương nặng mười đại huyền giả của Thương Lan quốc. Nguyên nhân cũng rất hiển nhiên… Bọn họ ở trên đài đẩy tới đẩy lui, mỗi một động tác, mỗi một câu nói, mỗi một ánh mắt, đều miệt thị và nhục nhã trần trụi Vân Triệt. Mà Vân Triệt cho bọn họ, là trả thù tàn nhẫn đến cực điểm! Thương Lan quốc trong nháy mắt rơi vào tình trạng này, cũng là gieo gió gặt bão.
Vân Triệt từ trên Phượng hoàng đài đi xuống, chậm rãi đi về phía khu chuẩn bị chiến đấu. Ánh mắt của các huyền giả các nước khác nhìn Vân Triệt vào lúc này dĩ nhiên biến đổi lớn, khinh miệt lúc trước, đã biến thành kiêng kỵ thật sâu… Thậm chí còn có sợ hãi.
- A, có chút ý tứ.
Trong số các huyền giả tham chiến của Phượng Hoàng thần tông, Phượng Hi Lạc đưa tay nâng cằm, ánh mắt quét nhìn Vân Triệt, nhàn nhạt cười.
- Ai da! Thật sự nguy nha.
Thân trên của Cơ Thiên Nhu ngả về trước, một đôi mắt hoa đào sóng mắt rung chuyển:
- Tiểu đệ đệ này thật đúng là cho người ta một kinh hỉ thật lớn đó nha… Cường độ thực lực hắn bùng nổ vừa rồi, quả thật có thể so được với cấp bậc của Vương Huyền cảnh cấp bốn.
- Địa Huyền đỉnh phong có thể so sánh được với Vương Huyền trung kỳ… Đời này ít thấy.
Cổ Thương luôn luôn trầm mặc, vào lúc này nhàn nhạt cất tiếng, cho một đánh giá vô cùng cao… Hiển nhiên, huyền lực vô cùng không hợp với lực chiến đấu của Vân Triệt, khiến nhân vật cấp bậc đế quân của Hoàng cực thánh vực đều có phần kinh ngạc.
- Phụ hoàng, hắn thật lợi hại.
Tuy rằng Phượng Tuyết Nhi nỗ lực đè nén tâm tình của mình, nhưng vẫn như cũ không tự kiềm chế được cất tiếng, giọng nói nhẹ nhàng mơ hồ như gió, không có ai có thể nhìn thấy được biểu cảm và gương mặt nàng, cảm xúc ngầm chất chứa trong giọng nói, cũng khó mà đi phân biệt rõ:
- Nhưng mà, huyền lực của hắn không phải chỉ có Địa Huyền cảnh thôi sao? Tại sao lại lợi hại như vậy chứ?
Phượng Hoành Không vẫn là lần đầu tiên nghe được nữ nhi của mình chủ động đi khen một người, hắn giật giật chân mày, sắc mặt hơi ngưng trọng:
- Thoạt nhìn, trẫm, hoàn toàn đánh giá sai người này… Huyền lực của hắn đúng là chỉ có Địa Huyền cảnh, ở trước mặt của trẫm, hắn không làm giả được. Nhưng vừa rồi, lực lượng mà hắn bùng nổ ra, cũng tới gần cường độ của Vương Huyền trung kỳ…
Phượng Hoành Không không nói tiếp nữa, đệ tử của Phượng Hoàng thần tông bọn họ khi đối mặt với đệ tử của các tông môn khác, cơ bản cũng có thể làm ra khiêu chiến vượt cấp.
Nhưng Địa Huyền phát huy ra thực lực của Vương Huyền cảnh giới, hắn sống mấy trăm năm, thấy những điều chưa hề thấy, nghe những điều chưa hề nghe! Tuy rằng chuyện thân mang huyết mạch phượng hoàng, để cho hắn biết được cái tên Vân Triệt, nhưng hắn lại chưa bao giờ từng để ở trong lòng, bởi vì tiểu nhân vật này, vốn không đáng giá để cho hắn một hoàng đế Thần Hoàng đi chú ý đến, tùy tiện một đệ tử đẳng cấp thấp nhất của Phượng Hoàng thần tông đều có thể xử lý. Nhưng giờ phút này, rung động của bốn giây ngắn ngủi kia, khiến cho hắn không cách nào không chân chính đi chú ý tới huyền giả Thương Phong rõ ràng chỉ có Địa Huyền cảnh này.
Phượng Hoành Không xoay người lại, dùng ánh mắt bình thản tới cực điểm nhìn chằm chằm vào Phượng Hi Thần… Phượng Hi Thần là người chứng kiến thực lực của Vân Triệt, nhưng hắn vì che giấu gièm pha bản thân bị một huyền giả Thương Phong ngược thảm hại, kéo ra một hoảng loạn lớn, lại vì che giấu nói dối, kêu Phượng Xích Hỏa đi ám sát Vân Triệt… Sau khi tin tức Phượng Xích Hỏa chết thảm ở sơn mạch Phượng Hoàng truyền đến, hắn liền vẫn luôn tâm thần hoảng sợ, sau đó lại liên tục phái ra vài ba người,nhưng không tìm được một chút hành tung của Vân Triệt… Khi Vân Triệt xuất hiện trên Phượng hoàng đài, trái tim hắn vẫn kinh hoàng.
Mà khi Phượng Hoành Không nhàn nhạt quét mắt tới liếc nhìn hắn, khiến toàn thân hắn chợt cứng đờ, sắc mặt bỗng chốc trở nên trắng bệch, mồ hôi lạnh ròng ròng mà rơi trên trán… Cả người ngồi ở đó, động cũng không dám động.
Không khí của cả sân thi đấu bài vị chiến đã xảy ra biến hóa mà ai cũng không nghĩ đến, Thương Phong quốc, Vân Triệt… Hai cái tên vốn bị mọi người coi thành trò cười, chê cười, trở thành vật hy sinh, vào lúc này, lại hoàn toàn trở thành tiêu điểm lớn nhất của cả sân thi đấu. Bọn họ khiếp sợ, hoảng sợ, không thể tin được… Mà lúc trước bọn họ tự cho là cười nhạo khinh miệt ở cao cao tại thượng, giờ phút này xem ra ngu xuẩn buồn cười như vậy, gương mặt nóng bừng giống như bị người hung hăng tát cho một cái.
Một người miểu sát mười người… Địa Huyền miểu sát Vương Huyền… Tất cả mọi người đã có thể dự tính trước, kết cục của bài vị chiến lần này, bởi vì Thương Phong quốc này đột nhiên tòi ra một quái thai, nhất định hoàn toàn đảo điên.
Bài vị chiến bảy nước tiếp tục tiến hành, trận thứ hai, Hắc Sát quốc đối chiến Thiên Hương quốc.
Hắc Sát quốc là bài vị thứ ba lần trước, Thiên Hương quốc bài vị thứ sáu, nhưng cuộc tranh tài này, vẫn như cũ đánh hết sức giằng co. Giao chiến đoàn thể, năng lực cá nhân của người đứng đầu đã không còn là nhân tố mang tính quyết định, mà là tổng hợp lại năng lực chiến đấu với hợp tác hỗ trợ trong so đấu… Cuối cùng, hai khắc chung so đấu cuối cùng, có một Vương tọa sơ cấp của Hắc Sát quốc một đường áp chế, chiến thắng Thiên Hương quốc.
Đây vốn là trận đối chiến phấn khích tuyệt luân, nhưng tiếng reo hò của toàn trường lại không nhiệt liệt như vậy. Bởi vì cho dù phấn khích hơn gấp bội, cũng còn kém xa rung động do Vân Triệt mang đến một người bốn giây quét ngang Thương Lan quốc đã đánh sâu vào thị giác và tâm linh. Thậm chí một nhóm người rất lớn vẫn còn dừng lại trong run rẩy từ tâm linh lúc trước, chưa hoàn toàn hồi phục tinh thần lại.
Trận thứ ba, Thương Lan đối chiến Quỳ Thủy.
Tổng hợp lại về thực lực mà nói, Thương Lan không thể nghi ngờ còn hơn Quỳ Thủy.
Nhưng trận đối chiến này, Thương Lan quốc lại bị Quỳ Thủy đánh gần như không có lực đánh trả. Hàn Như Ngọc vẫn hôn mê chưa tỉnh… Đoán chừng cho dù hắn tỉnh lại, cũng sẽ làm bộ như hôn mê, tuyệt đối không có thể diện đối mặt với toàn trường. Chín người khác đều một thân bị thương nhẹ, nghiêm trọng nhất, chính là tâm linh của bọn họ vẫn như cũ ở trong trạng thái nửa hỏng mất. Chín người đánh mười người, lại không hề có ý chí chiến đấu. Cuối cùng Quỳ Thủy thắng.
Mà huyền giả Thương Lan mặt mày xám tro xuống đài lập tức liền bị dìm ngập trong nước miếng của người xem từ Thương Lan.
Trận thứ tư: Thương Phong đối chiến Quỳ Thủy.
Khi trên huyền thạch xuất hiện ba chữ “Thương Phong quốc”, sân thi đấu nhất thời bỗng chốc yên tĩnh lại.
Nếu Quỳ Thủy quốc là người đầu tiên giao chiến với Thương Phong, như vậy phản ứng của người xem đến từ Quỳ Thủy không hề nghi ngờ sẽ giống với Thương Lan quốc, nhưng hiện giờ, tất cả người xem đến từ Quỳ Thủy lặng ngắt như tờ, không có bất cứ người nào biểu hiện ra hưng phấn và cười nhạo, vui sướng vì mới vừa chiến thắng Thương Lan quốc, đều bỗng chốc bị áp chế đến không còn tung tích.
Mà quốc chủ của Quỳ Thủy, nhóm bá chủ, cùng với mười huyền giả dự thi của Quỳ Thủy càng sắc mặt biến đổi mạnh mẽ, trong đôi mắt, lộ ra kiêng kỵ thật sâu.
- Thế mà lại… Là người kia!
Một huyền giả Quỳ Thủy hung hăng hít vào một hơi khí lạnh. Thực lực chỉnh thể bốn giây quét ngang toàn bộ Thương Lan, làm cho người ta chỉ cần nghĩ đến thôi đã run sợ trong lòng. Mà đáng sợ hơn, chính là tàn nhẫn của hắn, hoặc là nói phương thức công kích ác độc của hắn –– trọng thương thì cũng thôi đi, lại trực tiếp hủy mặt của người ta!
- Không được nhụt chí!
Huyền giả trung tâm của Quỳ Thủy quốc cắn răng, lạnh lùng nói:
- Các ngươi đừng quên, Vân Triệt kia sở dĩ có thể quét ngang Thương Lan, nguyên nhân mấu chốt nhất là Thương Lan kia khinh địch, cùng với Vân Triệt đột nhiên đánh lén! Chúng ta toàn lực ra tay, hỗ trợ lẫn nhau… Đánh một mình hắn, cũng không tin không thể thắng!
Chín người khác liền vội vàng gật đầu phụ họa, nhưng trong lòng lại thầm mắng: Vân Triệt có thể quét ngang Thương Lan là vì đánh lén? Đánh lén đại gia ngươi! Ngươi má nó thử đi đánh lén mười huyền giả của Thương Lan thử xem!!
Đừng nói đối phương chính là khinh địch, cho dù mười người của đối phương đều ở trạng thái không hề đề phòng thích ý ngồi chồm hổm, cũng có thể trở tay trong một phần chung tàn bạo ngươi thành chó!