.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_436" class="block_" lang="en">Trang 218# 2
Chương 436: Phượng viêm
- Thương Lan quốc thắng không trận, bài vị thứ sáu trong sáu nước!
- Thiên Hương quốc thắng một trận, bài vị thứ năm trong sáu nước!
- Già La quốc thắng hai trận, bài vị thứ tư trong sáu nước!
- Quỳ Thủy quốc thắng ba trận, bài vị thứ ba trong sáu nước!
- Hắc Sát quốc thắng bốn trận, bài vị thứ hai trong sáu nước!
- Thương Phong quốc thắng năm trận, bài vị thứ nhất trong sáu nước!
Theo tuyên đọc của Phượng Phi Yên, trên sân thi đấu hoàn toàn huyên náo. Thành tích của sáu nước vô cùng hài hòa đều đặn, đã không cần thiết thi đấu thêm. Mà kết quả bài vị, trước khi khai chiến, tuyệt đối không có ai có thể đoán trước được. Bài vị trước nhất lần trước, vì một lần này ra một thiên tài, càng tin tưởng tràn đầy, Thương Lan quốc vì bị Vân Triệt phế đi trung tâm, đóng băng khí thế mà thất bại thảm hại. Từ trước đến nay Thương Phong quốc đều chỉ đi ngang qua sân khấu, thêm trò cười, lại lấy ưu thế áp đảo, đội hình chỉ có một người… Vượt qua áp đảo năm nước! Khiếp sợ toàn trường.
Huyền giả Thương Phong có số lượng rất thưa thớt đều đã sớm kích động đến lệ nóng lưng tròng… Thương Phong quốc, cho tới bây giờ đều bị cho là trò cười, trong bài vị chiến bảy nước cho tới bây giờ đều chỉ có thể thu hoạch được cái tên sỉ nhục, hiện giờ, lại vững vàng dẫm nát trên đỉnh đầu năm nước khác! Hoàn toàn triệt để bật hơi nhướng mày, đây là điều chưa bao giờ có trong lịch sử, càng là trong quá khứ bọn họ ngay cả nằm mơ cũng không dám mong.
Mà mang đến vinh quang cực lớn này, là Vân Triệt.
Hiện giờ các huyền giả của Thương Phong hy vọng nhất, chính là bài vị chiến nhanh chóng kết thúc, bọn họ có thể chạy như bay về phía đại thương hội, cho dù tiêu hết tất cả tài sản trên người, cũng phải lập tức mua một tấm truyền âm phù mười vạn dặm, lập tức truyền tin vui cực lớn chứa lấy vinh quang vô tận này về Thương Phong quốc.
Mà trên mặt Vân Triệt, lại không hề có một chút vui sướng, từ buổi sáng vào sân cho đến bây giờ, vẻ mặt của hắn thủy chung hoàn toàn bình tĩnh… Bởi vì trong lòng hắn rất rõ ràng, tất cả giao chiến lúc trước, chẳng qua chỉ vì hoàn thành tâm nguyện của Thương Vạn Hác, vì Thương Phong tranh đoạt vinh quang mà thôi, nhưng đó cũng không phải là mục đích thật sự để cho hắn tới tham gia bài vị chiến lần này.
Đối với hắn mà nói, ác chiến chân chính… Lúc này mới bắt đầu!
- Bài vị sáu nước đã định. Vân Triệt, ngươi còn muốn tiếp tục khiêu chiến Thần Hoàng đế quốc ta?
Phượng Phi Yên tuyên đọc bài vị sáu nước xong, ánh mắt chuyển về phía Vân Triệt, sắc mặt nghiêm nghị hỏi. Sau đó, giọng của hắn trầm xuống, lấy giọng nói cực thấp truyền âm về phía Vân Triệt:
- Chỉ có điều ta đề nghị ngươi vẫn nên tiết kiệm thêm chút khí sức mới thỏa đáng.
Lúc này, trong khu chuẩn bị chiến đấu, liền chỉ còn lại Vân Triệt, cùng với mười đệ tử phượng hoàng cấp cao của Thần Hoàng đế quốc.
Ánh mắt của toàn trường rơi vào trên người Vân Triệt, chờ hắn đáp lại. Cho dù là hắn không lựa chọn khiêu chiến Thần Hoàng, không thể nghi ngờ chính là, cái tên “Vân Triệt” này, ở trong một đêm sẽ truyền khắp bảy nước Thiên Huyền, thành cái tên triệt để kích động huyền giới bảy nước. Hắn không lựa chọn khiêu chiến cũng được, hoặc thảm bại khi khiêu chiến cũng được, đều sẽ không hề có bất kỳ ảnh hưởng gì… Bởi vì đó là Thần Hoàng đế quốc, Phượng Hoàng thần tông!
Giọng Phượng Phi Yên còn chưa hoàn toàn dứt, Vân Triệt đã nhảy lên thật cao, rơi lên trên Phượng hoàng đài, Long Khuyết trực tiếp hiện ra ở trong tay, uy áp khổng lồ của trọng kiếm cuốn lấy một luồng gió xoáy gào thét, thô bạo đẩy không khí chung quanh ra. Hắn đứng trên đài, ngẩng đầu nói:
- Đương nhiên phải chiến! Hôm nay ta đến, không phải vì tranh giành vỏn vẹn hạng hai! Mà là vì… Đạp Phượng Hoàng thần tông của ngươi xuống!
Vân Triệt cuồng vọng tới cực điểm nói xong, toàn trường nhất thời xuất hiện yên tĩnh trong khoảnh khắc, sau đó, hắn liền bị âm thanh trào phúng ngập trời bao phủ.
- Má nó! Gia hỏa này thế mà cuồng như vậy, nghe ý tứ trong lời của hắn, chẳng lẽ vọng tưởng muốn đánh bại Phượng Hoàng thần tông sao?
- Cuồng vọng cái gì! Vốn chính là nực cười không biết gì.
- Ngươi cho rằng ngươi là ai! Muốn được hạng nhất, nằm mơ đi!
- Ngươi cho rằng vì một mình ngươi đánh bại năm nước, liền có tư cách gõ nhịp với Phượng Hoàng thần tông rồi? Còn đạp Phượng Hoàng thần tông xuống… Quả thật là truyện cười lớn nhất mà đời này ta từng nghe thấy!
- Đáng lẽ đã đủ uy phong rồi, lại má nó muốn kiêu ngạo ở trước mặt Phượng Hoàng thần tông… Ta đều xấu hổ thay cho hắn.
… … … …
Cũng bởi vì một câu nói này của Vân Triệt, kinh thán của toàn trường đối với hắn nhất thời hóa thành trào phúng và cười lạnh ngập trời phủ đất. Nhất là huyền giả của Thần Hoàng đế quốc, hoàn toàn cuồng tiếu càng thêm châm biếm, giống như nghe được truyện cười buồn cười ngu ngốc nhất. Một đám huyền giả của năm nước bị Vân Triệt quét ngang vốn nghẹn một bụng oán khí, lúc này càng giống như tìm được một điểm phát tiết, trào phúng từ bốn phía, giống như đang cười nhạo một con cóc muốn ăn thịt thiên nga.
- Ha ha…
Một đệ tử phượng hoàng ở khu vực chuẩn bị chiến đấu cười lạnh một tiếng:
- Vốn cảm thấy tiểu tử này tương đương với không đơn giản, hóa ra chẳng qua chỉ là một kẻ ngu ngốc không biết tự lượng sức mình mà thôi.
- Thật bình thường, uy phong bát diện của quét ngang năm nước, lòng tự tin chưa từng có bành trướng cũng có thể lý giải.
Một đệ tử phượng hoàng khác nhún vai.
- Chỉ có điều hắn hiển nhiên tìm lầm đối tượng rồi, nhìn dáng vẻ của hắn, giống như coi chúng ta thành một đám người mới làm cho người ta nhìn cũng lười nhìn tới trong năm nước. Haizzz, dù sao cũng xuất thân từ Thương Phong, tầm mắt đoán chừng cũng chỉ lớn một chút như vậy.
Đệ tử phượng hoàng nói chuyện toét miệng, quơ quơ đầu ngón tay mình.
Trên chỗ ngồi của Thần Hoàng đế quốc, các hoàng tử, trưởng lão, điện chủ đều nở nụ cười khinh thường, ngược lại là chân mày Phượng Hoành Không trầm xuống, ánh mắt trở nên lợi hại mà trầm thấp. Giờ phút này hắn phát hiện ra, bản thân lầm một việc… Hắn vốn giống như một đám người Phượng Hi Minh, cho rằng Vân Triệt là tự biết không tránh khỏi, cho nên chủ động dựa vào trận bài vị chiến này đến Phượng Hoàng thần tông. Dù sao, hắn là người mang huyết mạch phượng hoàng, vận mệnh chỉ có hai lựa chọn:
Một là tỏ vẻ trung thành với Phượng Hoàng thần tông, cả đời trở thành người của Phượng Hoàng thần tông, từ đó bảo toàn bản thân.
Một cái khác là chết.
Hắn chủ động tiến đến, có thể lựa chọn vế trước, nếu để cho Phượng Hoàng thần tông chủ động đi tìm hắn, tự nhiên phần lớn là vế sau.
Hắn đến bài vị chiến, lại đang ở trong tranh tài bài vị dương oai bốn phía, lúc trước Phượng Hoành Không vẫn luôn lý giải hắn cố ý biểu hiện bản thân ở trước mặt Phượng Hoàng thần tông, chứng minh mình không phải là một phế vật, có tư cách gia nhập Phượng Hoàng thần tông.
Nhưng hiện giờ, câu nói này của hắn vừa ra, lại rõ ràng đang khiêu khích Phượng Hoàng thần tông!
Mà lúc trước mỗi một trận đều cố ý trong khoảng thời gian ngắn nhất quét ngang đối thủ của từng trận đối chiến… Nghĩ như thế, kia vốn không phải đang biểu hiện,, mà là… Thị uy về phía Phượng Hoàng thần tông bọn họ!
Hắn rốt cuộc muốn làm cái gì? Chẳng lẽ thật sự cho rằng mình có đủ tư cách và năng lực liều mạng với Phượng Hoàng thần tông?
- Ha ha, nói như vậy, ngươi định đại biểu Thương Phong quốc, đánh bại Thần Hoàng đế quốc ta, đoạt được vị trí đệ nhất ở bài vị chiến lần này?
Phượng Phi Yên cười nhẹ, tuy rằng đang cười, nhưng cũng không nhìn ra một chút sắc thái cảm tình. Suy nghĩ lúc này của hắn, cũng cơ bản nhất trí với Phượng Hoành Không… Lần này Vân Triệt đến đây, không phải muốn thỏa hiệp và quy phục Phượng Hoàng thần tông, mà rõ ràng muốn tới cứng đối cứng!
Phượng Phi Yên cười lạnh trong lòng… Vân Triệt mười chín tuổi, có thực lực như vậy, ở trong nhóm cùng lứa tuổi ở Phượng Hoàng thần tông là hàng đầu, mà năng lực khiêu chiến vượt cấp của hắn, càng mạnh đến gần như không thể tưởng tượng được. Lấy biểu hiện ngày hôm nay của Vân Triệt, nếu Vân Triệt nguyện ý từ đây vĩnh viễn trở thành người của Phượng Hoàng thần tông, hắn làm đại trưởng lão, sẽ là người đầu tiên lựa chọn tán thành, cho dù trước đó Vân Triệt từng đắc tội thập tam hoàng tử, cũng có thể chuyện cũ bỏ qua. Tin tưởng tông chủ Phượng Hoành Không và các trưởng lão khác, cũng sẽ có quyết định giống vậy.
Dù sao, không có tông môn nào nguyện ý một phế vật, cũng không có tông môn nào sẽ bài xích một đệ tử trẻ tuổi có thiên phú cao đến kinh người.
Vốn đã vì hắn mở ra một con đường sống, thậm chí tương lai còn có thể được đến vị trí không thấp ở Phượng Hoàng thần tông, nhưng hắn vẫn cố tình chọn lựa muốn chết!
- Dám ở tranh tài bài vị bảy nước tự xưng chặn đánh đạp Thần Hoàng đế quốc của ta xuống, ngươi là người đầu tiên từ xưa đến nay.
Phượng Phi Yên ngoài cười nhưng trong không cười nói:
- Ta bỗng nhiên có phần bội phục lòng can đảm của ngươi.
Hắn nói là “Lòng can đảm”, mà không phải là “Dũng khí” và “Quyết đoán”, tự nhiên thành phần châm chọc chiếm đa số.
- Chỉ có điều, “Hạng nhất” này, không phải dùng miệng nói ra được, cũng không phải vọng tưởng ra được, mà phải muốn xem ngươi có tư cách và thực lực như vậy hay không!
Giọng nói của Phượng Phi Yên nặng thêm vài phần, ánh mắt chuyển về phía mười huyền giả tham chiến của Phượng Hoàng thần tông:
- Đệ tử phượng hoàng ta, có nghe rõ? Huyền giả Thương Phong quốc đã khởi xướng khiêu chiến với các ngươi, cũng tuyên bố muốn đoạt vị trí đệ nhất ở lần bài vị chiến này, các ngươi ai xuất chiến?
Hắn nói chính là “Ai”, mà không phải là tập thể xuất chiến.
Vân Triệt chỉ có một mình, tuy rằng mười người của Phượng Hoàng thần tông toàn bộ xuất động một chút cũng không làm trái với quy tắc đối chiến, nhưng không thể nghi ngờ sẽ làm cho người ta cười nhạo, mà tôn nghiêm của Phượng Hoàng thần tông bọn họ, cũng quả quyết khinh thường làm như vậy. Cho nên ý tứ của Phượng Phi Yên rõ ràng cho thấy chỉ xuất chiến một người, ý tứ khác, rõ ràng là… Tùy tiện xuất động một người, đều có thể thoải mái chiến thắng Vân Triệt.
Phượng Phi Yên vừa dứt lời, trong hàng đệ tử phượng hoàng, một người liền chậm rãi đi ra, hắn vừa đi, vừa giọng điệu thong thả mà lạnh nhạt nói:
- Canh giờ sắp tới giờ Dậu, tiếp theo một canh giờ, sắc trời sẽ tối xuống, mà chuyện ngày mai thăm dò Thái cổ huyền chu quá gấp, cần đủ thời gian đi chuẩn bị trước, cho nên một trận chiến này, vẫn tốc chiến tốc thắng mới thỏa đáng.
Khi nói chuyện, nam tử đã nhẹ nhàng bay lên, phượng y bay lên, mang lên từng đường sáng vàng hoa lệ chói mắt, sau đó nhẹ bổng dừng lại trên Phượng hoàng đài, mặt mỉm cười nhìn Vân Triệt:
- Cho nên một trận chiến này, liền để bổn vương đến đi.
- A… Là thập tứ hoàng tử!
Trong phòng xem kinh hô một trận, kết quả này, hoàn toàn ngoài dự đoán của bọn họ.
- Thập tứ hoàng tử thế mà lại tự mình ra tay đối phó với Vân Triệt? Như vậy cũng quá coi trọng hắn đi!
- Ngươi không nghe thấy thập tứ hoàng tử nói sao? Hắn vì tiết kiệm thời gian, tốc chiến tốc thắng. Dù sao ngày mai sẽ phải đi lên Thái cổ huyền chu.
Nhảy lên Phượng hoàng đài, đứng ở trước mặt Vân Triệt, đương nhiên đó là thập tứ hoàng tử của Thần Hoàng đế quốc… Có thiên phú khủng bố, huyền lực cao đến Vương Huyền cảnh cấp tám –– Phượng Hi Lạc!
Hắn đối mặt với Vân Triệt, nhàn nhạt mà cười, không hề có tư thái khẩn trương trước đối chiến.
Phượng Hoành Không âm thầm gật đầu… Để Phượng Hi Lạc đối chiến với Vân Triệt, cũng là kết quả hắn muốn nhìn thấy. Tuy rằng phía trước Vân Triệt một đường quét ngang, biểu hiện ra cường độ lực chiến đấu đại khái ở tầm Vương Huyền cảnh cấp bốn, mười đệ tử phượng hoàng cho dù là ai đều có thể nghiền ép. Nhưng mà, ai cũng không thể bảo đảm đây là toàn bộ thực lực của Vân Triệt. Nếu như hắn lỡ có che giấu gì, cũng có đòn sát thủ cực kỳ lợi hại, như vậy, đệ tử phượng hoàng giao thủ cùng với hắn, sẽ không có khả năng thắng, thậm chí có khả năng thua.
Tuy rằng, khả năng này cực kỳ bé nhỏ, nhưng cho dù chính là phiêu lưu một phần trăm triệu, cũng tuyệt đối không thể tùy tiện!
Bởi vì Phượng Hoàng thần tông hùng bá Thiên Huyền vẻn vẹn năm ngàn năm không thua nổi! Cũng tuyệt đối không thể thua.
Còn nếu như Phượng Hi Lạc lên sân khấu, như vậy, liền quả quyết không có khả năng bại.
Đồng thời, lời kịch khi Phượng Hi Lạc lên sân khấu cũng vừa khéo hay vô cùng, mảy may không lộ ra tôn trọng Vân Triệt, ngược lại là một vẻ khinh thị… Bởi vì lý do hắn tự mình giao thủ với Vân Triệt, là vì “Tiết kiệm thời gian”, rõ ràng là đang nói, hắn chỉ tùy tiện giơ tay nhấc chân, là có thể dễ dàng đánh bại Vân Triệt.
- Ừm!
Phượng Phi Yên gật đầu:
- Cũng được. Xem ra, thập tứ hoàng tử ở dưới đài xem trận đấu một ngày, cũng có phần ngứa tay. Như vậy, Thần Hoàng đế quốc, liền do thập tứ hoàng tử Phượng Hi Lạc đánh với Vân Triệt một trận! Thần Hoàng đế quốc ta tuy có mười người xuất chiến, nhưng còn khinh thường lấy nhiều bắt nạt ít!
- Trận chiến bài vị Thiên Huyền lần thứ ba mươi chín, trận chiến quyết định xếp hạng vị trí thứ nhất, vị trí hạng thứ hai, hiện giờ bắt đầu!!
Bàn tay Phượng Phi Yên vung gạt, gọn gàng ra mệnh lệnh giao chiến bắt đầu!
Vù!!
Cánh tay Phượng Hi Lạc nâng lên, một ngọn lửa nóng bỏng bốc cháy lên trong lòng bàn tay hắn, hắn nhìn Vân Triệt, cười nhạt nói:
- Vân Triệt, tuy rằng ta không biết ngươi lấy đâu ra tự tin, nhưng lập tức, ngươi liền sẽ phát hiện ra được tự tin này của ngươi là buồn cười cỡ nào. Ngươi và huyền giả bị ngươi đánh bại là người của hai cấp bậc, mà ta và ngươi, cũng giống như thế, trước đó, ta sẽ cho ngươi cơ hội, để cho ngươi cẩn thận kiến thức Phượng hoàng viêm vô địch của Phượng Hoàng thần tông ta.
- Kiến thức Phượng hoàng viêm?
Vân Triệt cũng đáp lại cười nhạt giống như vậy:
- Vậy thì không cần, Phượng hoàng viêm mà thôi, ai kiến thức của ai còn nói không chính xác được!!
Bàn tay Vân Triệt chìa ra, một ngọn lửa Phượng viêm màu đỏ nhanh chóng thiêu đốt lên, độ cao mà hỏa diễm bốc lên, còn muốn xa xa hơn Phượng hoàng viêm trong tay Phượng Hi Lạc.
Xôn xao ––––
Phượng hoàng viêm trong tay Vân Triệt vừa ra, toàn bộ sân thi đấu nháy mắt nổ tung. Tất cả đệ tử phượng hoàng đều đồng loạt biến sắc, đám người Phượng Hoành Không và Phượng Phi Yên đều cau chặt chân mày.
Hoa Minh Hải và Lăng Kiệt thiếu chút nữa bị hù đến ngồi phịch xuống chỗ ngồi. Hai người đều rõ ràng trên người Vân Triệt có huyết mạch phượng hoàng… Trước đó hắn trực tiếp phát ra lời khiêu khích Thần Hoàng đế quốc, cũng đã hù hai người sợ không nhẹ, mà bây giờ, dưới tình huống Phượng Hoàng thần tông không chủ động đề cập đến chuyện huyết mạch trên người hắn, hắn lại ở trước mặt quần hùng thiên hạ, chủ động bốc cháy lên Phượng hoàng viêm…
Hắn đặc biệt đến nơi này, rốt cuộc là vì hóa giải ân oán, hay là đặc biệt liều chết!!