Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 436 - Chương 437: Trở Nên Gay Gắt

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_437" class="block_" lang="en">Trang 219# 1

 

 

 

Chương 437: Trở nên gay gắt



- Phượng… Phượng hoàng viêm!?

- Không sai! Kia thật sự là hơi thở của Phượng hoàng viêm, các huyền hỏa khác đều khó có khả năng bắt chước.

- Vì sao Vân Triệt lại có thể thiêu đốt lên Phượng hoàng viêm? Phượng hoàng viêm không phải dựa vào huyết mạch phượng hoàng mới có thể thiêu đốt à? Chẳng lẽ… Trên người Vân Triệt, cũng có huyết mạch phượng hoàng?

- Vân Triệt không thể nào là người của Phượng Hoàng thần tông, bằng không như thế nào cũng không thể đại biểu cho Thương Phong quốc xuất chiến, còn dám can đảm khiêu khích Thần Hoàng đế quốc… Chẳng lẽ, là huyết mạch Phượng Hoàng thần tông lưu lạc ở bên ngoài?

- Nhưng Phượng Hoàng thần tông tuyệt đối không cho phép huyết mạch phượng hoàng dẫn ra ngoài dù chỉ một chút nào…

Vân Triệt dấy lên Phượng hoàng viêm, kinh phát ánh mắt của mọi người, ai cũng thật sự không ngờ được, khi trận chiến cuối cùng bắt đầu, lại sẽ xuất hiện hình ảnh có thể khiến cho người ta bất ngờ như thế.

Đừng nói là người toàn trường đang xem cuộc chiến, ngay cả người của tứ đại thánh địa, cũng đều lộ vẻ mặt kinh ngạc.

- A, thoạt nhìn, chắc có một tiết mục không sai biệt lắm muốn lên diễn.

Dạ Tinh Hàn híp mắt, tư thái xem cuộc vui. Hắn liếc mắt nhìn Lăng Khôn, giọng nói tản mạn:

- Lăng trưởng lão, thoạt nhìn, ngươi có vẻ một chút cũng không kinh ngạc.

- Bởi vì sớm từ hai năm trước, ta đã biết trên người tiểu tử này có huyết mạch phượng hoàng.

Lăng Khôn nói.

- Hả?

- Ta phỏng đoán không sai, hắn tới tham gia bài vị chiến bảy nước lần ày, chính là vì bức bách cho Phượng Hoàng thần tông một áp lực, tới đây để giải quyết chuyện huyết mạch phượng hoàng này, chỉ có điều phương thức giải quyết của hắn, ngược lại có phần ý vị sâu xa… Ta liền cùng thiếu cung chủ, nhìn xem tiếp theo sẽ trình diễn là tiết mục gì đi. Chỉ có điều ta cũng không cho rằng Vân Triệt tiểu tử này là muốn chết đơn thuần.

Lăng Khôn dựa vào ghế ngồi, cũng là tư thái xem cuộc vui giống như vậy.

Phượng Phi Yên cách Vân Triệt gần nhất, hắn cũng tuyệt đối không nghĩ tới Vân Triệt lại ở trước mặt bao nhiêu người, chủ động dấy lên Phượng hoàng viêm, bại lộ sự thật bản thân có được huyết mạch phượng hoàng. Đã như thế, hắn đương nhiên không thể tiếp tục bảo trì trầm mặc, nhíu mày lại, lạnh lùng nói:

- Vân Triệt! Chuyện ngươi mang huyết mạch Phượng Hoàng thần tông ta, tông ta vốn định sau bài vị chiến sẽ xử lý với ngươi, để tránh ảnh hưởng đến tiến trình của bài vị chiến này, nhưng thoạt nhìn, bản thân ngươi đã không tự kiềm chế được!

- Đúng, ta thật sự không kiềm chế được.

Vân Triệt lắc người đến, sắc mặt lạnh lùng, cũng không hề có một chút e sợ:

- Bởi vì Phượng Hoàng thần tông các ngươi, nợ ta một công đạo!!

Câu nói này của Vân Triệt vừa ra, giống như một tiếng sấm sét vang lên giữa trời quang, chấn động đến mọi người toàn trường nghẹn họng nhìn trân trối.

Phượng Hoàng thần tông hùng bá bảy nước, không thể lay động… Nợ hắn… Một công đạo?

Hắn một huyền giả Thương Phong, nhưng lại muốn Phượng Hoàng thần tông cho hắn một công đạo?

Phượng Phi Yên sửng sốt, sau đó không biết nên giận hay nên cười:

- Phượng Hoàng thần tông ta nợ ngươi một công đạo? Ha ha ha ha… Đời này của ta đây, cho tới bây giờ còn chưa từng nghe một chuyện cười buồn cười như vậy.

Mặt Vân Triệt không biểu cảm, từng chữ rõ ràng nói:

- Nửa năm trước, Thương Phong hoàng thành, ta và thê tử của ta Thương Nguyệt ở hoàng cung cử hành hôn lễ, ngày ấy vốn là ngày cả nước chúc mừng, vui mừng tràn đầy khắp nơi, nhưng mà…

Ánh mắt Vân Triệt liếc xéo, tinh chuẩn chăm chú vào trên người thập tam hoàng tử Phượng Hi Thần ở trên chỗ ngồi của Thần Hoàng đế quốc:

- Thập tam hoàng tử Phượng Hi Thần của Phượng Hoàng thần tông các ngươi lại mang theo hai người không mời mà đến, chẳng những vô lý phá hư đại hôn của ta, còn tuyên bố ngay tại đó phải đưa tay vào chỗ chết. Nếu không phải thập tam hoàng tử của các ngươi quá yếu một chút, bị ta đánh thành trọng thương, sau đó đuổi đi, nói không chừng ta đã toi công chết trong ngày đại hôn…

- Ta và Phượng Hoàng thần tông ngươi ngày trước không oán, ngày gần đây không thù, các ngươi lại chỉ dựa vào hai chữ “Huyết mạch” buồn cười này mà muốn lấy tính mạng của ta, đây chính là điệu bộ của Phượng Hoàng thần tông các ngươi!? Nếu các ngươi còn muốn chút thể diện, chẳng lẽ không phải ở trước mặt người trong thiên hạ ở đây, cho ta một câu trả lời thỏa đáng sao?!

Vân Triệt nghĩa chính ngôn từ, từng tiếng chấn động lòng người, một mình, ở nơi Thần Hoàng thành này, ở nơi là tổng tông của Phượng Hoàng thần tông này, đối mặt với một đám đầu não trung tâm của Phượng Hoàng thần tông và ba trăm vạn quần hùng Thiên Huyền, thản nhiên không sợ, từng chữ tàn nhẫn chất vấn tông môn hàng đầu Thiên Huyền vô cùng khổng lồ này.

Phản ứng của mọi người trừ bỏ khiếp sợ, vẫn là khiếp sợ. Bọn họ chưa từng nghĩ tới, thế mà lại sẽ có một người… Lại chỉ là một huyền giả trẻ tuổi không đến hai mươi tuổi của Thương Phong quốc, có thể không hề sợ hãi, trước mặt mọi người chất vấn toàn bộ Phượng Hoàng thần tông. Đây cần gan lớn, quyết đoán và dũng cảm bao nhiêu.

Mà lời nói của Vân Triệt, cũng khiến cho người ở chỗ này đại khái hiểu được ân oán và tình hình chung cơ bản giữa Vân Triệt với Phượng Hoàng thần tông. Hiển nhiên, sau khi Phượng Hoàng thần tông biết được trên người Vân Triệt mang huyết mạch phượng hoàng, vào nửa năm trước kêu Phượng Hi Thần tiến đến đưa thiếp mời bài vị chiến đồng thời thuận tiện xử lý Vân Triệt… Bởi vì nửa năm trước, mới vừa là thời gian sáu nước nhận được thiếp mời.

Huyết mạch là cấm kỵ lớn nhất của Phượng Hoàng thần tông, một điểm này người thiên hạ đều biết, thậm chí cảm thấy được không có gì đáng trách. Đối với tông môn mà nói, công pháp trung tâm tuyệt đối không thể truyền ra ngoài, huống chi thân là huyết mạch phượng hoàng linh hồn của Phượng Hoàng thần tông.

Nhưng hiển nhiên, thập tam hoàng tử Phượng Hi Thần này, lại diễu võ dương oai không thành ở trước Vân Triệt cục xương cứng này, ngược lại ăn thiệt thòi lớn.

Vẻ mặt Phượng Hi Thần biến thành đỏ bừng, ánh mắt của toàn trường khiến cho hắn như đứng đống lửa, như ngồi đống than. Vân Triệt lại ở trước mặt bao nhiêu người, nói ra chuyện ngày hôm đó, hắn thân là hoàng tử Thần Hoàng, chẳng những mất hết tôn nghiêm, thể diện không còn sót lại chút gì, lời nói dối đã tung ra với Phượng Hi Minh và Phượng Hoành Không, cũng không nghi ngờ hoàn toàn bị vạch trần… Hai tay của hắn gắt gao siết chặt, đầu óc choáng váng một trận, bị đè nén đến gần như muốn chết ngất. Mà ánh mắt của các hoàng tử khác nhìn hắn, phần lớn mang theo vui sướng khi người gặp họa.

Phượng Hi Minh đột nhiên đứng lên từ trên chỗ ngồi, lớn tiếng quát:

- Làm càn! Phượng Hoàng thần tông ta năm ngàn năm qua đều toàn lực thủ hộ huyết mạch, quyết không để nửa phần huyết mạch phượng hoàng truyền ra ngoài, thiên hạ đều biết! Mà ngươi, là dã chủng và tạp chủng tông ta vô ý lưu lạc ở ngoài! Ấn theo tông quy của Phượng Hoàng thần tông ta, ngươi hoặc quay về Phượng Hoàng thần tông, vĩnh viễn không được rời đi, hoặc đó chính là chịu chế tài của tông ta –– Chết! Thập tam đệ ta có thân phận tôn nghiêm cỡ nào, tự mình xử lý chuyện của ngươi đã là cho ngươi thể diện và cơ hội cực lớn, nếu ngươi không trở về Phượng Hoàng thần tông, muốn ngươi chết càng là chuyện lý lẽ đương nhiên, ngươi nào có thể diện ở trong này hô to gọi nhỏ!

- Ha ha ha ha!

Vân Triệt cười lớn một tiếng, hỏi ngược lại:

- Chuyện lý lẽ đương nhiên? Ta nhổ vào! Vân Triệt ta sinh ra ở Thương Phong quốc, sinh trưởng ở Thương Phong quốc, không tiêu hao một chút tài nguyên của Phượng Hoàng thần tông nươi, không nhận một chút ân huệ của Phượng Hoàng thần tông ngươi, ngay cả một ngụm nước của Phượng Hoàng thần tông ngươi còn chưa từng uống! Các ngươi lại mở miệng muốn ta hoặc là quy thuận, hoặc là chết… Lại còn có thể diện mà nói chuyện lý lẽ đương nhiên? Dựa vào cái gì!!

- Dựa vào ngươi có được huyết mạch của Phượng Hoàng thần tông ta! Dựa vào ngươi là dã chủng Phượng Hoàng thần tông ta lưu lạc bên ngoài!

Phượng Hi Minh lạnh lùng nói.

- Chê cười!

Vân Triệt khinh thường cười lạnh:

- Vậy ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng huyết mạch phượng hoàng trên người ta, là đến từ Phượng Hoàng thần tông!

- Vậy còn cần chứng minh sao?

Phượng Hi Minh giống vậy đáp lấy bằng cười lạnh:

- Huyết mạch phượng hoàng của tông ta, là đến từ Phượng thần ban ơn cho, do đó có thể sinh sản, có Phượng Hoàng thần tông hôm nay. Toàn bộ Thiên Huyền đại lục, cũng chỉ có Phượng Hoàng thần tông ta có được huyết mạch phượng hoàng!

- Phải không?

Vân Triệt chậm rãi nói:

- Vậy ngươi làm sao mà biết được, huyết mạch phượng hoàng của ta, không phải đến từ một truyền thừa khác của Phượng thần? Phượng hoàng thần thú đã mai một từ niên đại rất lâu rồi, “Phượng thần” trong miệng các ngươi, là Phượng hoàng thần thú vì lưu lại huyết mạch của mình, lại phân tán ra linh hồn thể nhỏ bé, phân tán các góc trên thế gian, cho dù là ở cùng một đại lục, cũng có khả năng xuất hiện nhiều, mà không phải là duy nhất. Các ngươi có thể nhận được truyền thừa, dựa vào cái gì cho rằng người khác lại không thể!

Vân Triệt vừa nói câu này ra, người của Phượng Hoàng thần tông đồng loạt biến sắc, sắc mặt Phượng Phi Yên chợt trầm xuống, gầm nhẹ nói:

- Tiểu bối lớn mật! Dám ô uế Phượng phần tông ta… Có tin ta hiện giờ liền đập chết ngươi không!

- A, võ mồm với các ngươi thật sự tốn phí sức lực.

Vân Triệt cười lạnh một tiếng, trước người gào thét một tiếng, Long Khuyết vung lên, chỉ về phía Phượng Hi Lạc, Phượng viêm cháy bùng trên thân kiếm:

- Các ngươi không phải nói Vân Triệt ta là tạp chủng Phượng Hoàng thần tông các ngươi ở bên ngoài sao? Được… Ta đây ngược lại muốn nhìn xem, trong số người của Phượng Hoàng thần tông có tuổi tác tương tự ta, có người nào có thể khiến cho ta ngã ở trong này không! Nếu trong một đời tuổi trẻ của Phượng Hoàng thần tông các ngươi có huyết mạch chính thống ngay cả một người có thể đánh bại ta cũng không có, chẳng phải có thể nói rằng… Các ngươi mới chân chính là tạp chủng!

- Thật sự buồn cười!

Nếu không phải nhiều người nhìn vào, thánh địa bên cạnh, lại là sân thi đấu của bài vị chiến bảy nước, Phượng Hi Yên thật sự hận không thể không để ý đến thân phận đại trưởng lão của bản thân, tự mình đi lên một cái tát muốn mạng của Vân Triệt. Lấy uy thế hùng bá thiên hạ của Phượng Hoàng thần tông, ai ở trước mặt bọn họ mà không nơm nớp lo sợ, cung kính, chưa từng có người dám khiêu chiến uy nghiêm của Phượng Hoàng thần tông như thế.

Hắn chỉ vào Vân Triệt, mặt âm nghiêm nói:

- Được, rất tốt… Thân làm một tạp chủng chảy máu Phượng hoàng ta, lại còn dám kiêu ngạo cuồng vọng như thế… Rất tốt! Thập tứ hoàng tử, không cần nương tay! Để tạp chủng này biết, cái gì là huyết mạch phượng hoàng thuần khiết!

- Đại trưởng lão yên tâm!

Phượng Hi Lạc nhàn nhạt đáp lại, đôi mắt nheo lại, nhìn thẳng vào Vân Triệt, giọng thật thấp nói:

- Ha ha, ta vốn, chỉ muốn cho ngươi thống thống khoái khoái lăn xuống Phượng hoàng đài, nhưng hiện giờ, ta thay đổi chủ ý. Lát nữa nếu như ta vô ý lỡ tay phế đi tứ chi hay huyết mạch của ngươi mà nói, ngươi cũng đừng trách ta.

- Chỉ sợ người bị phế là ngươi.

Vân Triệt lạnh lùng nói.

- Sắp chết đến nơi còn cuồng vọng, thật đúng là vừa buồn cười vừa đáng thương!

Hai tay Phượng Hi Lạc nâng lên, trong lòng bàn tay hai tay đồng thời dấy lên Phượng hoàng viêm, hắn vừa định tiến về phía trước, bên tai bỗng nhiên truyền đến huyền khí truyền âm của Phượng Hoành Không:

- Không được khinh địch! Toàn lực ra tay… Trực tiếp giết chết hắn đi!

Phượng Hi Lạc sửng sốt, sau đó thế tay biến đổi, một tia chớp màu đỏ sậm xoẹt xoẹt mà qua ở giữa hai tay, sau đó hóa thành một trường thương dài chừng tám thước, cả thân đỏ đậm như thiết nung.

- Là Vương Huyền khí… Phượng Thần thương!! Thập tứ hoàng tử thế mà lại sử dụng Phượng Thần thương!

- Xem ra hoàng tử điện hạ đã hoàn toàn nổi giận, đoán chừng muốn lấy tốc độ nhanh nhất khiến Vân Triệt thảm bại, cuối cùng nói không ra lời.

- Phượng Thần thương vừa ra… Ngươi đoán, hoàng tử điện hạ đánh bại hắn cần mấy chiêu?

Một đệ tử phượng hoàng tự nhiên nói ra.

- Bảy chiêu.

Một đệ tử phượng hoàng khác thuận miệng nói.

- Bảy chiêu? Ngươi cũng quá coi trọng tiểu tử Thương Phong kia.

Đệ tử phượng hoàng ở trước mặt hắn hung hăng bĩu môi, sau đó cười lạnh một tiếng:

- Nhiều nhất năm chiêu, tiểu tử kia sẽ bị đốt đến ngay cả cha ruột cũng không nhận ra!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment