.
._221__2" class="block_" lang="en">Trang 221# 2
Chương 442: Đánh bại thần hoàng
Phù!!
Phượng Hi Lạc dựa vào thiêu đốt tinh huyết, mạnh mẽ áp chế Vân Triệt xuống, vẻ mặt vặn vẹo cuồng tiếu, nhưng khi tiếng cuồng tiếu của hắn vẫn còn tiếp tục, bỗng nhiên cảm giác được một luồng nóng rực vô cùng kinh khủng bao phủ mà đến, để cho toàn bộ thân thể hắn đều như muốn bốc cháy lên. Mà Phượng hoàng viêm cường đại do hắn dùng tinh huyết đổi lấy, vào lúc này giống như một con thuyền nhỏ gặp phải sóng to ngập trời, trong nháy mắt bị nuốt hết hoàn toàn…
- Ô a a a a a…
Một tiếng kêu thảm thiết thê lương tới cực điểm vang vọng toàn bộ sân thi đấu, sóng lửa vốn vẫn giằng co giống như một ngọn núi lớn nguy nga đổ sập về phía Phượng Hi Lạc, một thân thể toàn thân cháy lửa giống như nhánh tàn lá héo úa bị một cơn cuồng phong thổi bay từ trong biển lửa ra, nặng nề nện lên trên kết giới phòng ngự do mấy Bá Hoàng khởi động lên.
- Hi Lạc!!
- Thập tứ hoàng tử!!
Nạm vàng trên phượng bào của Phượng Hi lạc là dùng nguyên liệu cực kỳ trân quý làm thành, rất khó bị hủy diệt, thông qua màu vàng còn sót lại trên người hỏa nhân kia, người của Phượng Hoàng thần tông liếc thấy nhìn ra kia rõ ràng là Phượng Hi Lạc, không khỏi quá sợ hãi.
Phượng Phi Yên cách gần nhất phi thân mà đi, nhanh như tia chớp vọt tới, một phen đỡ lấy Phượng Hi Lạc toàn thân đều bốc cháy lên, lấy huyền lực dập tắt toàn bộ ngọn lửa trên người hắn.
Toàn thân Phượng Hi Lạc xụi lơ, hơi thở mong manh, đã ngất đi. Đầu tóc hắn bị đốt trụi hoàn toàn, chỉ có điều trừ đó ra, hắn ngược lại không hề có nội thương gì quá lớn, tuy rằng bị bỏng nghiêm trọng, nhưng dù sao cũng là ngoại thương, lấy tài nguyên của Phượng Hoàng thần tông, hoàn toàn có thể khỏi hẳn, nhiều lắm lưu lại vết sẹo… Lấy cảnh giới của Phượng Phi Yên, liếc thấy chính là Vân Triệt cố hết sức đá hắn ra từ trong biển lửa, bằng không, Phượng Hi Lạc sẽ trong khoảng thời gian ngắn bị đốt cháy đến chết.
Nhưng lập tức, trên mặt hắn lộ ra thần sắc vô cùng tức giận, bởi vì trạng thái của Phượng Hi Lạc… Rõ ràng là thiêu đốt tinh huyết!!
Thiên tài đệ nhất một thế hệ này của Phượng Hoàng thần tông hắn, lại không tiếc hao tổn thiên phú và sinh mệnh, thiêu đốt tinh huyết!!
Lúc trước phượng viêm của hai người đụng nhau, toàn bộ bị ngọn lửa bao phủ, không thấy rõ ràng tình huống trạng thái của hai người, cũng không biết Phượng Hi Lạc tự thiêu đốt tinh huyết, bằng không, hắn cho dù mạnh mẽ can thiệp trận đấu, cũng tất nhiên đi ngăn cản Phượng Hi Lạc.
Phượng Phi Yên tức nổ phổi ngay tại chỗ, hận không thể tát Phượng Hi Lạc mấy trăm cái bạt tai, càng hận không thể tự tay nhéo Vân Triệt thành mảnh nhỏ. Mà lúc này, Phượng Hoàng Không và một đám trưởng lão đã bay lên không tới rồi, Phượng Hoành Không trầm mi nói:
- Đại ca, tình huống như thế nào?
Phượng Phi Yên ngẩng đầu, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Thương tổn không có gì đáng ngại, nhưng hắn… Thế mà lại thiêu đốt tinh huyết!
- Cái gì!
Phượng Hoành Không và tất cả trưởng lão đồng thời sắc mặt đại biến.
- Khốn nạn!
Hai tay Phượng Hoành Không siết chặt, sắc mặt trở nên xanh tím. Chỉ có điều hắn cáu giận không phải là Vân Triệt, mà là Phượng Hi Lạc. Từ nhỏ Phượng Hi Lạc đã có thiên phú không ai có thể bằng, từ nhỏ đến lớn, trong nhóm bạn cùng lứa không ai có thể bằng, cũng do đó hơi kiêu căng, ngay cả mười ba hoàng huynh tuổi lớn hơn hắn, đều không chân chính để vào trong mắt. Nhưng hắn có thiên phú như thế, kiêu căng cũng là nên, Phượng Hoành Không luôn rất hài lòng đối với hắn, cũng chưa bao giờ vì như vậy mà trách cứ hắn.
Mà hắn hôm nay, đụng phải đối thủ tuổi còn nhỏ hơn hắn, lại hoàn toàn nghiền áp hắn! Hắn sao có thể thua, hơn nữa trước đó, hắn ở trước mặt mọi người, châm chọc miệt thị Vân Triệt khắp chốn, cho dù là ngôn từ hay là động tác, đều là cảm giác hoàn toàn nắm giữ mạng của Vân Triệt ở trong tay, hiện giờ bị người giẫm ngược lại, ý chí của hắn cứ hỏng mất như vậy!
Hỏng mất đến lại có thể làm ra hành vi điên cuồng tự thiêu đốt tinh huyết này!
Bị đánh bại, tuy rằng khuất nhục, với thiên phú của hắn, tương lai tất nhiên thành Đế Quân, nhìn xuống thiên hạ! Nhưng thiêu đốt tinh huyết, trả giá chính là giá cao tự tổn thiên phú, thành tựu tương lai không bằng trước rất xa! Đây là tổn thất thật lớn đối với toàn bộ Phượng Hoàng thần tông mà nói.
Phượng Hoành Không trong cơn tức giận, đều hận không thể bóp chết Phượng Hi Lạc nhi tử không có tiền đồ này.
Mà càng khiến cho hắn không cách nào không khiếp sợ chính là, Phượng Hi Lạc cho dù thiêu đốt cả tinh huyết, lại cũng bị Vân Triệt làm cho tan tác.
Thêm vào đó phượng hoàng viêm lực lúc trước Vân Triệt bùng nổ trong nháy mắt, cảm giác cảnh giới áp chế này… Rõ ràng giống như còn là cảnh giới rất cao của Phượng hoàng tụng thế điển!!
- Lập tức đưa hắn đến Phượng Ngọc điện trị thương.
Trong giọng nói của Phượng Hoành Không, đầy rẫy phẫn nộ cố hết sức nhẫn nại, hắn chợt quay đầu lại, nhìn về phía dưới, trong mắt thoáng qua sát khí rét lạnh thấu xương.
Phượng hoàng viêm cuối cùng tắt từng tầng, lộ ra bóng dáng của Vân Triệt, Vân Triệt quỳ một chân trên đất, tay vịn trọng kiếm, kịch liệt thở hổn hển, nhưng trên thân hắn không hề có ngoại thương gì, ngay cả tóc đều hoàn hảo không tổn hao gì, ở trong trung tâm Phượng viêm khủng bố như vậy vừa rồi, hắn lại không hề bị thiêu đốt tổn thương một chút nào!
Hắn như trước dẫm nát khu vực Phượng hoàng đài, nhưng Phượng hoàng đài vốn cao hơn mặt đất một trượng đã hoàn toàn không thấy nữa, dưới chân Vân Triệt toàn là một mảnh phế tích tan hoang cháy đen, không tìm thấy một chút ngọc thạch đúc thành Phượng hoàng đài.
Kết giới phòng ngự do mấy đại Bá Hoàng xây nên biến mất, hương vị cháy khét theo gió nóng rực nhanh chong lan tràn khắp toàn bộ sân thi đấu, liếc mắt nhìn lại, trên mặt mỗi người đều là vẻ kinh ngạc đến ngây người, thật lâu không cách nào hoàn hồn, một khắc này, bọn họ vốn tìm không ra được ngôn ngữ gì để hình dung tâm tình của bản thân.
Đánh sâu vào tâm linh và thị giác không gì sánh được này… Gần như hoàn toàn đảo điên thế giới tâm linh của bọn họ.
Toàn trường vẻn vẹn hơn ba trăm vạn huyền giả… Từ huyền giả yếu nhất, đến người mạnh nhất, không ai có thể đoán được kết cục.
Một người cũng không có!
Trong ý thức của bọn họ, toàn bộ kịch liệt quẩn quanh một câu nói… Thần Hoàng đế quốc… Bị đánh bại!!
Bị Thương Phong quốc đánh bại!
Người mạnh nhất một đời tuổi trẻ của Thần Hoàng đế quốc, bại bởi Thương Phong quốc… Còn là một huyền giả tuổi nhỏ hơn hắn!!
Kết quả như thế, không ai dám tin, thậm chí không người nào dám nghĩ! Vẻn vẹn hơn năm ngàn năm, cũng chưa có người thực hiện được.
Nhưng hôm nay, bọn họ lại trơ mắt nhìn thấy sự thật như vậy!! Một trận chiến phấn khích phá vỡ lịch sử vẻn vẹn năm ngàn năm! Một huyền giả trẻ tuổi phá vỡ lịch sử năm ngàn năm.
Tuy rằng Phượng Hoành Không tức điên đến phổi đều sắp nổ tung, càng sinh ra sát khí trước nay chưa từng có đối với Vân Triệt, nhưng không có động tác, ngay cả nói cũng không mở miệng… Bởi vì cho dù Phượng Hi Lạc tổn thương nặng hơn nữa, cho dù huyết mạch, thân phận của Vân Triệt như thế nào, nơi này dù sao cũng là sân thi đấu của bài vị chiến bảy nước, Vân Triệt ở trên trận thi đấu, đường đường chính chính đánh bại Phượng Hi Lạc, chung quanh, còn có ba trăm vạn huyền giả tận mắt nhìn thấy, còn có người của tứ đại thánh địa ở bên cạnh chứng kiến…
Hắn thân là tông chủ phượng hoàng, nếu lúc này làm khó dễ với Vân Triệt, vậy không thể nghi ngờ là ở trước mặt bao nhiêu người, tự tổn hại uy nghiêm và tôn nghiêm của Tần Hoàng, khiến người trong thiên hạ nhạo báng.
Nhưng trong lòng hắn biết rõ, Vân Triệt sở dĩ dám làm không kiêng nể gì như vậy, cũng chính bởi vì thế!
Nhưng hắn ráng khống chế cảm xúc, không có nghĩa là tất cả trưởng lão phượng hoàng đều khống chế được. Sau khi Phượng Hi Lạc được khiêng đi, thân thể Phượng Phi Yên trầm xuống, nhìn Vân Triệt, trên mặt cực giận dữ và sát khí:
- Thương Phong tiểu nhi, ngươi dám làm tổn thương… Thập tứ hoàng tử ta! Tìm… Chết!!
Hắn cũng không nói ra lời “Để cho Phượng Hi Lạc tự thiêu đốt tinh huyết”, bằng không, tự thiêu đốt tinh huyết cũng không đánh bại được Vân Triệt, kia càng là trò cười trong trò cười.
Phượng Hi Lạc dù sao cũng không phải là kẻ yếu, đánh bại Phượng Hi Lạc đã tự thiêu đốt tinh huyết, tuy rằng Vân Triệt không bị đại thương gì, nhưng tiêu hao lại cực kỳ lợi hại. Hắn thở hổn hển, giống như đã không có khí lực đứng lên, nhưng ánh mắt lại vẫn sắc bén như trước, trả lời càng nghĩa chính ngôn từ:
- Vậy thì như thế nào! Nơi này là sân thi đấu của bài vị chiến bảy nước, ta ở trên trận thi đấu, đường đường chính chính đánh bại Phượng Hi Lạc! Tranh chấp trên sân thi đấu, bị thương chỉ có thể trách tài nghệ không bằng người! Chẳng lẽ đường đường Phượng Hoàng thần tông còn thua không nổi, không chịu nổi, muốn thẹn quá thành giận, một chưởng giết ta sao!
- Ngươi!
Phượng Phi Yên vốn giận dữ, hiện giờ lại bị Vân Triệt quát lớn, càng gương mặt đều biến sắc, nhưng hắn còn chưa kịp phát tác, một âm thanh gầm to căm giận đã từ trên chỗ ngồi truyền đến:
- Nói rất đúng! Đây là sân thi đấu bài vị chiến, trong chiến đấu có bị thương hay không phải nhìn thực lực của chính mình! Không có thực lực bị thương trách được ai! Ngươi dựa vào cái gì muốn chỉ trích Vân Triệt!
Lăng Kiệt xé giọng, ngưng tụ huyền lực toàn thân gầm rú nói.
Lăng Kiệt vừa dứt lời, Hoa Minh Hải cũng gầm lên theo:
- Không sai! Ở bài vị chiến, đừng nói bị thương, kể cả chết rồi cũng không được truy cứu, đây là quy củ từ trước đến giờ chưa bao giờ thay đổi của bài vị chiến bảy nước, cho dù là kẻ ngốc cũng biết đến! Cũng chính là quy củ do Thần Hoàng đế quốc các ngươi định ra, những người tham chiến của các quốc gia khác có thể bị thương, nhưng Phượng Hoàng thần tông các ngươi lại chịu không nổi sao!
Hai âm thanh này vừa ra, toàn bộ sân thi đấu nhất thời nổ tung, huyền giả Thương Phong vốn kích động, hưng phấn đến thân thể đều sắp nổ tung nhất thời nhiệt huyết lên đầu một trận, cũng ào ào gầm kêu lên theo… Mà sau đó, người kêu to bắt đầu càng ngày càng nhiều, không chỉ là huyền giả Thương Phong, huyền giả của năm nước khác, cũng ào ào gia nhập vào đội ngũ bất bình vì Vân Triệt, bởi vì Vân Triệt đánh bại Phượng Hi Lạc, kia không chỉ là kiêu ngạo của Thương Phong, cũng là kiêu ngạo của sáu nước, là lần đầu tiên trong lịch sử phá vỡ thần thoại của Thần Hoàng!
Trong nháy mắt, tiếng gầm hỗn loạn nhanh chóng lan tràn toàn bộ sân thi đấu…
- Bài vị chiến đã bao lâu nay, nước chúng ta đã có không biết bao nhiêu huyền giả bị thương, đều không cho phép truy cứu, Thần Hoàng các ngươi bị thương một người, dựa vào cái gì lại chất vấn ngay tại chỗ! Xem ra còn định trực tiếp động thủ trả thù?
- Đường đường là Thần Hoàng đế quốc, chỉ có một chút khí độ và quyết đoán như vậy?
- Kẻ ngốc cũng nhìn ra được Vân Triệt đã xuống tay lưu tình, bằng không thập tứ hoàng tử kia đã sớm bị đốt thành tro, không cảm tạ Vân Triệt thì thôi, lại còn định chất vấn và uy hiếp!
- Các ngươi thân là tông môn hạng nhất Thiên Huyền, cần giữ thể diện tối thiểu có được không!
- Nếu nói như vậy, về sau bài vị chiến bảy nước cũng không cần tồn tại! Sáu nước chúng ta chết thì được, Thần Hoàng các ngươi tổn thương một người lại không được!
- Nếu các ngươi dám thẹn quá thành giận mà ra tay với Vân Triệt, liền coi như các ngươi cường thịnh hơn gấp bội, sáu nước chúng ta cũng sẽ khinh thường các ngươi nhiều thế hệ!!
… … …
… … …
Tiếng gầm điên cuồng tràn ra, toàn trường đều là âm thanh lên án công khai vì Vân Triệt, cuối cùng ồn ào náo động gần như muốn phá nát màng nhĩ mọi người. Nếu chỉ là một người, đối mặt với uy áp tuyệt đối của Thần Hoàng đế quốc, cho dù trong lòng bất mãn khó chịu khinh bỉ, cũng quả quyết không có can đảm chất vấn Thần Hoàng, nhưng mà, mấy trăm vạn huyền giả sáu nước ở đây, lại có người ngẩng đầu lên, kia tự nhiên là thản nhiên không sợ, cùng tấn công, càng nói càng ngoan độc… Vân Triệt đánh bại Phượng Hoàng thần tông, thân là huyền giả sáu nước toàn bộ bật hơi nhướng mày, mà có thể cùng nhau chất vấn Thần Hoàng ngay tại đây, cảm giác kia càng thoải mái đến khỏi phải nghĩ.
Mà như vậy, cũng giống với Vân Triệt hy vọng nhìn thấy, hoặc là nói kết quả như trong dự liệu.