.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_441" class="block_" lang="en">Trang 221# 1
Chương 441: Cảnh giới áp chế
Sân thi đấu vốn đen thui lúc này trở nên hoàn toàn đỏ sậm, giống như bỗng chốc rơi vào hỏa diễm địa ngục. Lúc này, ngọn lửa ngập trời bùng lên mấy trăm trượng bắt đầu hạ xuống, sau đó rời khỏi Phượng hoàng đài, điên cuồng lan tràn về bốn phía mà đi.
Một luồng hỏa diễm cự lãng (sóng to) giống như đến từ luyện ngục mang theo nóng rực khủng bố đập vào mặt, miêu tả hình ảnh giống như tận thế đến đây. Cho dù cách mấy trăm trượng, huyền giả đều cảm giác được thân thể của chính mình giống như bị cháy hòa tan ra, cho dù vận khởi toàn bộ huyền lực chống đỡ, vẫn như cũ thống khổ không chịu nổi… Toàn bộ sân thi đấu, đều là tiếng kêu hoảng sợ cực kỳ khắp nơi.
Vụt…
Mấy hàng ghế ngồi gần Phượng hoàng đài nhất bắt đầu hòa tan, bốc cháy lên, mà phượng hoàng viêm bạo tẩu vẫn như trước lan tràn cực nhanh. Phượng Phi Yên bay lên cao, trầm giọng quát:
- Mau dựng kết giới lên!!
Hắn vừa dứt lời, các đại huyền giả Bá Hoàng đã sớm bắt đầu hành động, Bá Hoàng của năm nước cùng với vài trưởng lão của Phượng Hoàng thần tông đều nhanh chóng phii thân lên, phân tán đến các hướng, huyền lực bắt đầu khởi động, một vòng tròn kết giới phòng ngự cực lớn bắt đầu lan tràn, liên kết, dựng lên, phong tỏa toàn bộ phượng hoàng viêm bạo tẩu vào trong đó, uy thế và nóng rực này cũng chặt chẽ ngăn cách.
Sân thi đấu hoảng loạn cuối cùng bình ổn lại một chút, nhưng khiếp sợ trên mặt mỗi một người, lại như thế nào đều không thể áp chế, bọn họ đều mở to hai mắt, gắt gao nhìn chằm chằm vào trung tâm sân thi đấu đã hoàn toàn biến thành biển lửa, sợ bỏ qua bất kỳ một hình ảnh nào, bởi vì bọn họ biết, hình ảnh hoảng sợ chỉ nghe nói này, có lẽ cả đời đều không thể nào nhìn thấy lần thứ hai.
Huyền giả năm nước đều núp ở trong góc, trên mặt hoàn toàn hoảng sợ thất sắc, bởi vì chỗ ngồi của bọn họ gần với Phượng hoàng đài nhất, cho nên khi Phượng viêm bạo tẩu toàn bộ đều bị ảnh hưởng đến, nhẹ thì quần áo bị đốt đến hỗn loạn không chịu nổi, một vài người không hay ho bị tổn thương nhiều chỗ, nhìn kết giới ngăn cách phượng hoàng viêm, mồ hôi lạnh của bọn họ giống như thác nước chảy xuống, bọn họ cũng không dám tưởng tượng, lúc trước bản thân thế mà lại từng giao thủ với biến thái như vậy… Hơn nữa vẫn còn sống đi xuống.
Các huyền giả có thể tới giam gia bài vị chiến bảy nước này không thể nghi ngờ đều là thiên tài cấp cao nhất của một quốc gia, thân là thiên tài cao nhất, bọn họ tự nhiên mang theo vẻ ưu việt, tự tin thậm chí cuồng ngạo thật sâu. Bởi vì bọn họ tin tưởng bản thân chắc chắn là nhân vật chính của Thiên Huyền tương lai, bá chủ của thời đại. Nhưng giờ phút này, tất cả tin tưởng, thậm chí tín niệm của bọn họ đều hoàn toàn tan rã hỏng mất, đối mặt với lực lượng giống như tai họa này, cho dù là cố gắng cả đời, đều gần như khó có thể đạt tới độ cao như vậy.
Hỏa diễm càng đốt càng mạnh. Chung quanh kết giới phòng ngự, vài trưởng lão của Phượng Hoàng thần tông còn tạm, Bá hoàng duy nhất của năm nước tất cả đều run sợ trong lòng, lúc bọn họ chống đỡ kết giới, hai tay của bọn họ thân là Bá Hoàng đều bị cháy thành đỏ bừng một mảnh, đau đớn khó nhịn, trong lòng hoảng sợ tột đỉnh… Chẳng qua chỉ là so đấu giữa hai cường giả tuyệt thế danh vang thiên hạ, mà chỉ là hai thanh niên trên dưới hai mươi tuổi! Bọn họ tu luyện mấy trăm năm thành Bá Hoàng duy nhất của nước nhà, uy chấn thiên hạ, ở trước mặt hai thanh niên khủng bố, nhưng lại rõ ràng cảm thấy một loại tự thấy xấu hổ.
Bằng chừng ấy tuổi đã như thế, thành tựu tương lai, vốn không dám tưởng tượng!
Người của Phượng Hoàng thần tông cũng đã toàn bộ ngồi không yên, từ Phượng Hoành Không đến các đại trưởng lão điện chủ, cũng đã đứng lên. Toàn trường bình tĩnh nhất, không ngoài Cổ Thương chân nhân, hắn chỉ yên lặng nhìn, trên mặt cũng không gợn sóng. Lúc này, chân mày hắn bỗng nhiên khẽ nhúc nhích, bởi vì hắn cảm thấy khí tức của đệ tử hắn.
Cổ Thương chân nhân ngưng tụ tinh thần lại, lấy huyền lực vô cùng hùng hậu truyền âm mà đi:
- Con cuối cùng đã tới, chìa chứng minh thánh địa của con về phía thủ vệ Phượng Hoàng thành ra, bọn họ tự nhiên sẽ dẫn con đi tới. Con tới vừa vặn tốt, bằng không, con sẽ lỡ mất một kỳ tài ngút trời thành tựu tương lai có lẽ không thua con.
Rất nhanh, hắn liền nhận được truyền âm của đối phương: Phải không? Phượng Hoàng thần tông là tông môn hạng nhất Thiên Huyền, mỗi thế hệ đều sẽ có thiên tài như vậy đi.
Cổ Thương chân nhân nhắm mắt lại, lại truyền âm nói: Không, người vi sư nói này, cũng không phải là người của Phượng Hoàng thần tông. Mà cũng như con, đến từ Thương Phong quốc. Lấy năng lực của hắn, chắc ở Thương Phong quốc thành danh đã lâu, con có lẽ từng nghe nói tới tên của hắn… Tên của người thanh niên này, là Vân Triệt.
Hồi lâu, Cổ Thương chân nhân đều không thu được hồi âm của đệ tử. Sự chú ý của hắn, một lần nữa chuyển tới phía trên Phượng viêm che trời kia.
Phượng hoàng đài lấy một tốc độ kinh người cấp tốc hạ xuống, dưới chân của Vân Triệt và Phượng Hi Lạc, đều là nham thạch nóng chảy màu đỏ bừng nhìn thấy ghê người. Trung tâm hai lực lượng phượng hoàng, huyền lực phượng hoàng của hai người đều liên tục phóng thích ra, nhưng dáng vẻ, lại hoàn toàn khác biệt.
Vân Triệt hoàn toàn bình tĩnh, từ vẻ mặt, đến ánh mắt, đều không hề gợn sóng, mà trái lại Phượng Hi Lạc, hai mắt hắn đỏ đậm, cả gương mặt đã hoàn toàn vặn vẹo, giữa cổ họng không ngừng phát ra nhiều tiếng thét lên trầm thấp, nếu như nói lúc trước, hắn còn có phần giữ lại mà nói, như vậy hiện giờ, hắn hoàn toàn triệt để phóng thích ra toàn bộ lực lượng của bản thân, gần như ngay cả lực lượng trong xương tủy đều hoàn toàn áp bức ra, nếu không phải mồ hôi vừa xuất hiện đã bị nháy mắt bốc khô, toàn thân của hắn đều sớm bị thấm ướt hoàn toàn.
Nhưng cho dù như thế, phượng hoàng hỏa diễm của hắn hoàn toàn bị Vân Triệt chống đỡ toàn diện, mặc cho hắn dốc hết toàn lực, cũng không cách nào áp chế được.
Đồng thời, tuy rằng hắn thân vốn có huyết mạch phượng hoàng, có năng lực khống chế và chống lại rất mạnh đối với Phượng hoàng viêm, nhưng tuyệt đối không có khả năng hoàn toàn miễn dịch tổn thương đến từ hỏa diễm giống như Vân Triệt vậy. Theo thời gian liên tục kéo dài, hỏa diễm thiêu đốt đến từ Vân Triệt khiến toàn thân hắn đau nhức khó nhịn, tóc cháy sém hơn phân nửa, các chỗ trên thân thể, đã bắt đầu bốc lên từng đợt từng đợt khói đen khét lẹt.
Giữa cổ họng của hắn gầm nhẹ, một nửa là huyền lực điên cuồng phóng thích ra, một nửa là thống khổ gầm rú.
Nhưng thống khổ trên người, còn lâu mới kịp hoảng sợ trong lòng hắn.
Phượng hoàng viêm là huyền viêm mạnh nhất Thiên Huyền đại lục. Phượng hoàng huyết mạch là huyết mạch thần linh duy nhất của Thiên Huyền đại lục! Nếu lịch sử của Phượng Hoàng thần tông giống với thánh địa vượt qua vạn năm, bằng vào huyết mạch thần linh duy nhất này, nhất định có thể vượt trên thánh địa! Mà hắn, là hoàng tử của Thần Hoàng đế quốc, kế thừa chính là hoàng tử nhất hệ, cũng là huyết mạch phượng hoàng mạnh nhất, lại là người có thiên tư phượng hoàng thần mạch mạnh nhất trong một thế hệ trẻ tuổi này…
Nhưng một “Tạp chủng” vốn không được hắn để vào trong mắt, một “Tạp chủng” trong miệng hắn, thế mà lại hoàn toàn đỡ được Phượng hoàng viêm mà hắn toàn lực phóng thích!!
Hơn nữa thần thái lại còn vô cùng thoải mái, mà lại giống như còn có dư lực.
Tiếng gầm nhẹ trong cổ họng Phượng Hi Lạc càng ngày càng mãnh liệt, hàm răng đều gần như cũng bị hắn cắn chặt, nhưng vẻn vẹn mười mấy giây đi qua, lại cho dù như thế nào đều không thể áp chế Phượng viêm của Vân Triệt xuống.
- Ta không tin… Ta không tin… Ta là hoàng tử Thần Hoàng… Trên người ta chảy xuôi chính là huyết mạch hoàng tộc… Ta làm sao có thể thua ngươi một tên tạp chủng… Làm sao có thể thua ngươi một tạp chủng!!
Giọng Phượng Hi Lạc vô cùng thô ráp khàn khàn, há miệng, một luồng khói đen trực tiếp từ trong miệng toát ra, có thể nghĩ hắn đã liều mạng đến trình độ nào.
Hắn vừa nói vậy, hơi thở khẽ phả ra, chân mày Vân Triệt liền ngưng lại, Phượng hoàng viêm chợt dấy lên.
Xoẹt ~~~~
Tóc Phượng Hi Lạc bỗng chốc cháy nóng lên, một đầu tóc đen vốn dài gần hai thước cấp tốc hóa thành cháy sém.
Phượng Hi Lạc cũng sớm đã dồn hết toàn bộ lực lượng, ngay cả một chút giữ lại đều không có, Phượng hoàng viêm của hắn bị Vân Triệt đột nhiên áp chế, vốn không có một chút ít dư lực đi phản kích lại, hắn bắt đầu cảm giác được thân thể của chính mình, hỏa diễm bị áp chế càng ngày càng lợi hại, hỏa diễm bản thân mình có, đều đang bị hỏa diễm của Vân Triệt nuốt hết từng chút một.
Trong mắt hắn xuất hiện sợ hãi, sau đó lóe ra tuyệt vọng trong một chớp mắt, tiếp theo toàn bộ hóa thành dữ tợn và điên cuồng…
- Ta làm sao có thể… Bại bởi… Ngươi đồ tạp chủng này!!!!
Phượng Hi Lạc khàn cả giọng rít gào, trong đôi mắt đỏ đậm giống như máu tươi, sau đó vừa ngửa đầu, mạnh mẽ phun ra một ngụm máu tươi lớn, này đó máu tươi xối lên trên người Phượng Hi Lạc, tiếp theo cấp tốc bốc cháy lên.
Ánh mắt của Vân Triệt hơi đổi… Bởi vì Phượng Hi Lạc phun ra không phải là máu tươi bình thường, mà là tinh huyết của hắn!!
Máu tươi bình thường có thể tái sinh, nhưng tinh huyết gần như không có khả năng tái sinh. Tiêu hao nó không phải là thể lực hoặc là huyền lực, mà là thiên phú, sinh mệnh và nguyên lực!! Một huyền giả trừ phi đến thời khắc bỏ mạng, bằng không tuyệt đối sẽ không lựa chọn thiêu đốt tinh huyết.
Phượng Hi Lạc hoàn toàn điên rồi!!
Nếu như đối phương là một cường giả ngang tuổi, ngang thực lực với Vân Triệt, hắn bị đánh bại, cho dù mất mát, không cam lòng, cũng có thể sẽ mất đi lý trí, nhưng tuyệt không đến mức phát rồ đến thiêu đốt tinh huyết.
Nhưng mà, cho tới bây giờ Vân Triệt đều đang ẩn dấu thực lực, mà cấp bậc huyền lực cực yếu của Vân Triệt lại còn ở đó, cho nên, Phượng Hi Lạc thân là hoàng tử phượng hoàng, người đệ nhất trong lứa trẻ tuổi, hắn ở trước mặt Vân Triệt, vẫn luôn tự cho mình là người trên người, trước mặt quần hùng thiên hạ, Thiên Huyền bảy nước cùng với thánh địa, giống như thẩm phán miệt thị, trào phúng, khinh thường Vân Triệt, thậm chí há mồm ngậm miệng chính là “Tạp chủng”.
Nếu như mình cứ bị đánh bại như vậy, còn thua trên Phượng hoàng viêm mà hắn mạnh nhất, như vậy, tất cả miệt thị, trào phúng, khinh thường, nhục mạ của hắn đối với Vân Triệt đều sẽ vô số lần trả lại cho bản thân, tất cả tư thái khi trước của hắn, đều biến thành cuồng vọng tự đại giống như thằng hề. Trước kia, mọi người nhắc tới hắn, nghĩ đến đều là vầng hào quang và uy danh của hắn, sau này, trước tiên nghĩ đến chính là hắn buồn cười giống như thằng hề không chịu nổi! Ngay cả một “Tạp chủng” trong miệng hắn đều đánh không lại, không thể nghi ngờ trở thành mặt hàng ngay cả “Tạp chủng” cũng không bằng, trở thành trò cười và sỉ nhục mà cả đời này đều không thể xóa đi.
Cho nên, hắn cho dù như thế nào cũng không thể bại… Cho dù phải thiêu đốt tinh huyết, cũng tuyệt đối không thể bại!!
Tinh huyết thiêu đốt, Phượng hoàng viêm bị áp chế của Phượng Hi Lạc nháy mắt tăng vọt, mạnh mẽ đè ngược lại về phía Vân Triệt mà đi. Trong đồng tử của hắn đầy dẫy bi ai, sau đó lại giống như điên cuồng cười như điên:
- Tạp chủng… Ngươi đi chết đi!!!!
Khi Vân Triệt đối mặt Phượng Hi Minh, ưu thế ở chỗ thể chất, huyền công, huyền kỹ, còn có độ tinh khiết của huyết mạch phượng hoàng, nếu chỉ bàn về cấp độ cường độ và hùng hậu của huyền lực, hắn yếu hơn Phượng Hi Lạc rất lớn. Dưới hành động điên cuồng thiêu đốt tinh huyết của Phượng Hi Lạc, trong mấy hơi ngắn ngủn, Vân Triệt đã bị áp chế đến liên tiếp bại lui, Phượng hoàng hỏa diễm của bản thân, đảo mắt bị nuốt mất gần một thành.
Nhưng cho dù như thế, trên mặt Vân Triệt đừng nói hoảng loạn, ngay cả kinh ngạc đều không có, ngược lại lộ ra thương hại thật sâu… Tròng mắt của hắn hơi híp, Phượng hoàng tụng thế điển nhất thời tăng lên tới cảnh giới tầng thứ năm –– “Lạc tinh viêm”!
Ầm ầm ầm…
Phượng hoàng viêm trên người Vân Triệt bỗng chốc bốc lên, nhiệt độ vốn nóng cháy vô cùng lại một lần nữa chợt kéo lên, hỏa diễm vốn cuồng bạo vô cùng trở nên càng thêm cuồng bạo… Trong phút giây này, tất cả người của Phượng Hoàng thần tông ở đây, từ tông chủ Phượng Hoành Không, cho tới đệ tử phượng hoàng bình thường, đều rõ ràng cảm giác được máu phượng hoàng trong cơ thể mình giật giật…
Cảm giác kỳ dị này, không phải lực lượng áp chế, không phải khí tức áp chế, mà rõ ràng là một....Cảnh giới áp chế!!