.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_440" class="block_" lang="en">Trang 220# 2
Chương 440: Phượng viêm liêu thiên
- Là… Là Vân Triệt! Hắn thế mà lại… Không chết!!
- Chẳng những không chết, giống như vốn không chịu trọng thương gì cả.
- Công kích lợi hại như vậy, Phượng hoàng đài cũng bị lột bỏ một tầng, hắn thế mà lại không chết… Điều này sao có thể chứ!!
Toàn bộ sân thi đấu gần như nổ tung, đây tuyệt đối là một màn khó có thể tin nhất, không thể tưởng tượng nhất mà trong cuộc đời bọn họ từng gặp.
Ngay cả bốn người của thánh địa, trên mặt cũng rõ ràng đều thoáng qua chút khiếp sợ.
- A… A… A…
Lăng Kiệt há to mồm, hồi lâu đều không thể khép lại. Vân Triệt không chết, hơn nữa hiển nhiên ngay cả trọng thương đều không có, nhưng cảm giác đầu tiên của hắn không phải là kinh hỉ, mà giống với tất cả những người khác là khiếp sợ, thậm chí hoảng sợ, bởi vì mỗi người, đều trơ mắt nhìn Vân Triệt bị cuốn vào trong trung tâm của Phượng hoàng chi nguyệt khủng bố kia, sau đó lại bị ngàn vạn thương mang tập trung oanh kích… Dưới tình huống đó, làm sao có thể còn sống!
- Má… Nó… Đồ biến thái này… Biến thái mười phần!!
Hoa Minh Hải từng gặp “Đủ cảnh đời”, tự xưng là một trong đại nhân vật cường đại nhất Thiên Huyền đại lục bị kinh hãi đến tròng mắt gần như muốn bắn ra khỏi hốc mắt.
Trong ngọn lửa, Vân Triệt nhìn thẳng vào Phượng Hi Lạc, bước về phía trước một bước…
Một bước chân này của Vân Triệt, khiến trái tim Phượng Hi Lạc vẫn còn đang trong chấn kinh chợt nhảy lên một chút. Một lần này, đối mặt với Vân Triệt, hắn thật sự sợ hãi. Hắn cuối cùng bắt đầu có phần rõ ràng, bản thân vốn đã đánh giá thấp thực lực của Vân Triệt này trên phạm vi cực lớn, mà đồng thời, đối phương rõ ràng vẫn luôn luôn che giấu thực lực.
- Ngươi trừ bỏ chỉ biết nói một vài lời mạnh miệng buồn cười, cũng không hơn gì cái này.
Vân Triệt híp mắt, trào phúng nói.
Lúc này, một tầng ngọc thạch trên Phượng hoàng đài đã bị phá nát toàn bộ. Vị trí dưới chân Vân Triệt tức thì bị phá hủy thành cát mềm. Hai người cách nhau mười trượng đứng đối diện, không khí biến thành đến vô cùng đông lạnh.
Vân Triệt tỏ vẻ bình tĩnh, khóe miệng cũng nhếch lên vẻ châm chọc như có như không, chân mày Phượng Hi Lạc nhanh chóng nhíu lại, trong mắt chớp động bất định.
Mà lúc này, chân mày Phượng Hi Lạc bỗng chốc chậm rãi mở ra, sắc mặt, cũng bỗng chốc khôi phục bình tĩnh, khóe miệng ngược lại hiện ra một… Nụ cười hơi dữ tợn.
- Rất tốt… Thật sự rất tốt.
Hai tròng mắt của Phượng Hi Lạc trầm xuống, trong mắt đã thoáng qua sát khí âm trầm, khi nói chuyện, trên thân hắn đã một lần nữa dấy lên Phượng hoàng viêm, Phượng hoàng viêm lấy tốc độ cực nhanh tán loạn về phía trước, xương cốt cả người hắn, cũng vào lúc này vang lên rắc rắc rắc rắc, một luồng khí thế càng ngày càng lớn mạnh, bộc phát ra từ trên người hắn:
- Ta thật sự không ngờ, ngươi đồ tạp chủng Phượng Hoàng thần tông ta không cẩn thận để lọt ra ngoài, thế mà lại có thể mạnh đến mức này, khiến cho ta hoàn toàn đánh giá sai thực lực của ngươi.
- Nhưng mà, tạp chủng chung quy chính là tạp chủng, trình độ này của ngươi, chỉ có tư cách ép ta dùng hết toàn lực mà thôi, chỉ có điều làm một tên tạp chủng, trên đường ngươi đi đến âm phủ, cũng đủ để kiêu ngạo!
Phượng hoàng viêm tiếp tục thiêu đốt, khí thế trên người Phượng Hi Lạc cũng tiếp tục bành trướng, trong thời gian mấy hơi thở, đã vượt xa lúc trước!
Hắn nói cũng không sai, lúc trước hắn đúng là không dùng hết toàn lực.
Nhưng hắn có phần không khống chế được, những câu nói đầy rẫy ngôn ngữ sỉ nhục, cũng đã hiển lộ rõ ràng trong lòng hắn đã không giữ được bình tĩnh và tức giận. Hắn là hoàng tử của Thần Hoàng đế quốc, người mạnh nhất trong lứa trẻ tuổi của tông môn đệ nhất thiên hạ, tương lai, sẽ trở thành bá chủ cao nhất của toàn bộ Thiên Huyền! Lại ở trước mặt bao nhiêu người, bị một vô danh yên lặng, huyền lực chỉ có Địa Huyền, thậm chí cả tuổi cũng còn nhỏ hơn hắn ép hắn ra toàn lực.
Hiện giờ, hắn bất chấp cái gì, không hề giữ lại phóng thích huyền lực toàn thân, Phượng hoàng tụng thế điển vận chuyển toàn lực… Không lấy phương thức hung tàn nhất hủy diệt Vân Triệt đến cặn bã cũng không còn thừa lại, khẩu khí này hắn vĩnh viễn nuốt không trôi!
- Hoàng tử điện hạ cuối cùng muốn dùng toàn lực… Má nó! Lại bị Vân Triệt ép cho xuất ra toàn lực!
Đệ tử phượng hoàng ở khu chuẩn bị chiến đấu hung hăng nói, trên mặt vẫn như cũ là khiếp sợ không hoàn toàn tan đi.
- Hiện giờ hoàng tử điện hạ nhất định đã hoàn toàn nổi giận! Nếu lần này Vân Triệt còn không chết, má nó ta đây chết!
Một đệ tử phượng hoàng khác nghiến răng nghiến lợi nói. Không chỉ là Phượng Hi Lạc, kể cả tất cả bọn hắn đều cảm thấy khiếp sợ và sỉ nhục sâu sắc.
Phượng hoàng viêm trên người Phượng Hi Lạc vẫn lên cao như cũ, khí thế tiếp tục kéo lên, dưới khí tức vĩ đại áp bách, chung quanh hắn ngược lại gần như tự thành một vùng không gian, tất cả bên trong không gian đều bị lực lượng vô cùng mạnh mẽ đẩy ra hoàn toàn.
Rầm!!
Một tiếng nổ vang nặng nề, Phượng hoàng hỏa diễm chợt lóe lên một cái, cuối cùng ngừng tán loạn. Cả người Phượng Hi Lạc bị bao trùm trong Phượng viêm hừng hực, cầm Phượng Thần thương trong tay, ánh mắt âm u, môi mang cười lạnh, phượng y phồng lên, tóc màu đen tùy ý bay lượn, chung quanh thân thể, quấn quanh lấy từng vầng Phượng hoàng viêm mang giống như tia chớp rít vang… Sau lưng hắn, vào lúc này lại chậm rãi mở ra một đôi cánh phượng hoàng màu đỏ đậm! Đôi cánh phượng hoàng tắm rửa trong ngọn lửa kia, nhìn qua hoàn toàn không giống với hư ảnh, mà như cánh phượng chân thật!
Phượng Hi Lạc lúc này, nhìn qua cả người giống như hỏa diễm ma thần giáng thế.
- A? Đây là… Phượng hoàng tụng thế điển cảnh giới tầng thứ tư trong truyền thuyết, cũng là cảnh giới cao nhất “Phong linh chi thể”?
Dạ Tinh Hàn nhìn biến hóa của Phượng Hi Lạc, rất hứng thú nói. Lúc nói chuyện, hai tay của hắn đã luồn vào trong quần áo của hai nữ tử yêu mị, hoàn toàn không nhìn đến ánh mắt chung quanh.
- Không sai.
Lăng Khôn gật đầu:
- Một cảnh giới này, có thể dẫn động huyết mạch phượng hoàng, khiến trên người miễn cưỡng xuất hiện hình dáng phượng hoàng. Cùng với Phượng hoàng viêm kỹ “Phượng viêm liêu thiên” chính là kỹ năng chiêu bài mạnh nhất của Phượng Hoàng thần tông.
- Vương tọa cấp tám, vận chuyển Phượng hoàng tụng thế điển tới cảnh giới này, về khí thế còn ngầm vượt qua Vương tọa cấp chín, Phượng hoàng tụng thế điển này ngược lại cũng có chút đường lối.
Dạ Tinh Hàn híp mắt nói.
- A nha nha, lời tiểu Hàn Hàn nói, người ta ngược lại không hiểu nha.
Dạ Tinh Hàn vừa nói xong, bên tai lại truyền đến giọng nói của Cơ Thiên Nhu khiến cho da gà toàn thân hắn nháy mắt nhảy lên:
- Vị tiểu hoàng tử này mượn dùng Phượng hoàng tụng thế điển khởi động thực lực vượt qua bản thân nhiều lắm hai cấp bậc thôi nha, lại nhận được tiểu Hàn Hàn khen ngợi, còn Vân Triệt nha… Tùy tiện vừa ra tay, liền chính là lực chiến đấu vượt qua mười mấy cấp bậc, sao lại chưa từng nghe thấy tiểu Hàn Hàn thổi phồng hắn lên trên trời chứ?
Câu nói này của Cơ Thiên Nhu, khiến Dạ Tinh Hàn, Lăng Khôn đồng thời cả kinh trong lòng, ngay cả chân mày của Cổ Thương chân nhân, cũng hơi giật giật. Theo biểu hiện càng ngày càng kinh người của Vân Triệt, bọn họ đều theo bản năng quên mất… Huyền lực của Vân Triệt, mới chỉ có chính là Địa Huyền cảnh cấp mười!!
Thực lực của Địa Huyền cảnh, khiến cho Phượng Hi Lạc Vương tọa cấp tám phải dùng hết toàn lực…
Trên người Vân Triệt này, rốt cuộc cất giấu bí mật gì!
Khí thế bễ nghễ thiên hạ mà toàn thân Phượng Hi Lạc phóng thích ra giống như viêm thần giáng thế, khiến huyền giả trẻ tuổi toàn trường đều run rẩy trái tim, ánh mắt hoảng sợ giống như đang ngưỡng vọng thần linh cao nhất. Bọn họ giống nhau đều thật không ngờ, thực lực của Phượng Hi Lạc đã khủng bố đến cấp độ này, lại còn chưa dùng hết toàn lực.
Phượng Hi Lạc lúc này, khí thế rõ ràng còn mạnh hơn trước đó gấp đôi!!
- Đây là Phượng hoàng tụng thế điển cảnh giới cao nhất của Phượng Hoàng thần tông ta.
Phượng Hi Lạc xòe tay ra về phía Vân Triệt, trong lòng bàn tay là phượng viêm rít vang:
- Đáng tiếc ngươi chỉ là tạp chủng, không có tư cách học được thần công vô địch mà thần linh ban ơn này. Hiện giờ, ngươi có thể thỏa thích giãy giụa, bởi vì qua hôm nay, ngươi không còn có khả năng giãy giụa được nữa.
Nhìn Phượng hoàng viêm trên người Phượng Hi Lạc, nghe lời nói cuồng vọng của hắn, ánh mắt Vân Triệt giống như đang nhìn một kẻ đần độn:
- Lời nói tương tự có vẻ ngươi đã nói nhiều lần rồi, mỗi lần đều tát lên mặt mình cảm thấy thật thoải mái sao? Ngu ngốc!
Lời Vân Triệt nói giống như cầm dao nhỏ dính nước muối hung hăng đâm lên miệng vết thương đã máu chảy đầm đìa của Phượng Hi Lạc, hai chữ “Ngu ngốc” cuối cùng, càng khiến cho lửa giận của hắn bỗng chốc nổ tung… Hắn từ nhỏ đến lớn, ai mà lại không cung kính với hắn, ngay cả Phượng Hoành Không cũng từ trước đến giờ đều tán thưởng hắn có thừa, vẫn lấy làm kiêu ngạo, dưới thiên phú cực cao, cho dù hắn đối mặt với thái tử Phượng Hi Minh, đều cuồng ngạo vô kỵ, ai dám mắng hắn là “Ngu ngốc”!
Phượng Hi Lạc giận quá hóa cười, cười lạnh vô cùng âm trầm nói:
- Tiểu tạp chủng, chết đã đến nơi, còn dám khiêu khích lửa giận của ta. Vốn, ta còn định cho ngươi thống khoái chết đi, chỉ có điều bây giờ… Ta thay đổi chủ ý. Ta sẽ khiến cho ngươi ở trong phượng hoàng hỏa diễm… Sống không bằng chết!!
- Chỉ bằng ngươi… Huyết mạch đến từ phượng hoàng năm ngàn năm trước, trải qua hơn trăm đại truyền thừa đã mỏng manh hỗn độn không chịu nổi, cũng xứng dẫn ra phượng hoàng hỏa ở trước mặt ta?
Vân Triệt cười lạnh nói nhỏ.
Câu nói này của hắn, cũng không phải là mạnh miệng, ban đầu ở Thương Phong hoàng cung, đối mặt với Hắc, Xích nhị lão đi theo Phượng Hi Thần cùng tiến đến, lấy Phượng hoàng viêm bình thường nhất của hắn, đã đủ đè Phượng hoàng viêm từ Phượng hoàng tụng thế điển do hai người trút xuống. Bởi vì huyết mạch phượng hoàng của Phượng Hoàng thần tông, là nhiều đời truyền xuống, mặc dù để bảo đảm huyết mạch thuần lương, Phượng Hoàng thần tông đều là người trong tông kết hợp, cực nhỏ kết hợp với người bên ngoài… Trừ phi đối phương có thiên phú hoặc thân phận cực cao. Cho dù như thế, sau mỗi lần truyền đời, huyết mạch tóm lại sẽ có một chút mỏng manh và hỗn tạp.
Nhưng Vân Triệt, lại là phượng huyết linh hồn phượng hoàng ban cho trực tiếp nhất, thuần túy nhất!
Cho nên, chỉ về độ tinh khiết của huyết mạch phượng hoàng mà nói, Vân Triệt hoàn toàn là tổ tông của Phượng Hi Lạc! Còn là tổ tông cao hơn hắn mấy trăm đời.
- Ta liền để cho ngươi xem, cái gì mới là… Phượng hoàng viêm chân chính!!
Vân Triệt khẽ kêu một tiếng, phượng viêm trên người khẽ đốt lên, mà lần này, lại không còn là Phượng hoàng viêm đơn thuần, Phượng hoàng tụng thế điển của hắn cũng theo đó mà vận chuyển, trực tiếp tăng lên tới độ cảnh cảnh giới tầng thứ tư… Tức thì, khí tức phượng hoàng hỏa diễm tăng vọt, nhiệt độ chợt tăng cao, vốn hỏa diễm nóng bỏng, nhất thời giống như hoàn toàn sôi trào, điên cuồng bay múa.
Sau lưng Vân Triệt, cũng hiện ra một đôi cánh phượng hoàng giống như vậy, thậm chí còn thâm thúy hơn Phượng Hi Lạc.
- Phượng hoàng tụng thế điển!!
Đám người Phượng Hoành Không nháy mắt bật dậy từ trên chỗ ngồi, tỏ vẻ khiếp sợ… Còn có tức giận!
Huyết mạch phượng hoàng là hạch tâm của Phượng Hoàng thần tông, Phượng hoàng tụng thế điển, là một hạch tâm.
Vân Triệt không phải là người của Phượng Hoàng thần tông, lại có được huyết mạch phượng hoàng, đã đủ xúc phạm đến cấm kỹ lớn nhất này, hiện giờ… Lại còn có được Phượng hoàng tụng thế điển!!
Phượng Hoàng thần tông năm ngàn năm lịch sử, ngẫu nhiên sẽ xuất hiện tình huống bị truyền ra ngoài, nhưng vẫn là lần đầu tiên, ngay cả Phượng hoàng tụng thế điển cũng xuất hiện trên người ngoài tông.
Cũng khó trách ngay cả Phượng Hoành Không cũng kinh sợ thay đổi sắc mặt như vậy.
Sắc mặt Phượng Hi Lạc lập tức thay đổi, sau đó hóa thành vẻ dữ tợn:
- Tiểu tạp chủng! Ngươi chẳng những có huyết mạch phượng hoàng của tông ta, lại còn học trộm Phượng hoàng tụng thế điển của tông ta… Ngươi hôm nay phải chết!!
Duy trì trạng thái Phượng hoàng tụng thế điển cảnh giới tầng thứ tư kèm theo tiêu hao vĩ đại, nhìn Vân Triệt cũng giống vậy vận khởi lên Phượng hoàng tụng thế điển, trong lòng Phượng Hi Lạc nhất thời cảm thấy mãnh liệt không yên, hắn gầm nhẹ một tiếng, một đôi cánh đột nhiên mở ra, hỏa diễm phượng hoàng phía sau phóng lên cao, kích lên biển lửa che trời, trên không toàn bộ sân thi đấu, đều bị ánh lửa đỏ bừng một mảnh.
- Chết đi… Phượng viêm liêu thiên!!
Giống như một ngọn núi lửa cao không thấy đỉnh lật úp về phía hắn, sắc mặt Vân Triệt bình tĩnh, bàn tay chìa ra, phượng hoàng hỏa diễm trên người hắn cũng giống vậy mãnh liệt bùng nổ…
- Phượng viêm liêu thiên!!
Đều là Phượng hoàng tụng thế điển cảnh giới tầng thứ tư, đều là phượng hoàng viêm kỹ, hai biển lửa phượng hoàng ngập trời phủ đất, trên Phượng hoàng đài bỗng nhiên nhỏ bé… Hung hăng va chạm vào nhau.
Rầm ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Toàn bộ Phượng hoàng đài đều điên cuồng chấn động, trong nháy mắt, sóng lửa ngập trời điên cuồng nổ tung, luồn thẳng lên độ cao mấy trăm trượng, Phượng hoàng đài hoàn toàn bị nuốt hết, hơn ba trăm vạn huyền giả toàn trường, mặt của mỗi một người đều bị chiếu thành màu đỏ thuần túy, ngay cả trên trời cao, cũng hoàn toàn đổi sắc, giống như cháy nóng lên cả trời cao.
Giống như một vầng ánh sáng mặt trời, bỗng nhiên phủ xuống nhân gian.
Bóng dáng của Vân Triệt và Phượng Hi Lạc hoàn toàn bị nuốt hết, bên trong sóng lửa, hai người cách xa nhau không đến một trượng, tầm mắt của họ xuyên qua hỏa diễm, gắt gao đụng chạm vào nhau.
- Chỉ bằng ngươi đồ tạp chủng này, cũng xứng so đấu phượng hoàng viêm với bổn hoảng tử!? Lại không đến mười giây… Ngươi sẽ triệt để bị thiêu thành tro tàn!!
Phượng Hi Lạc tỏ vẻ dữ tợn gầm nhẹ nói.
Sắc mặt Vân Triệt bình tĩnh, giọng nói âm trầm mà trào phúng:
- Cho dù ta đứng ở chỗ này bất động, phượng hoàng hỏa diễm của ngươi cũng đừng mơ tưởng tổn thương đến một sợi tóc của ta, ta còn khinh thường làm như vậy… Bởi vì ta muốn ở trên phượng hoàng hỏa diễm, đường đường chính chính đánh tan ngươi! Ta muốn cho ngươi biết…
- Ai mới là tạp chủng!!