.
._220__1" class="block_" lang="en">Trang 220# 1
Chương 439: Phượng hoàng chi nguyệt
Trọng kiếm lấy mạnh mẽ làm chủ đạo, trình độ mạnh mẽ của trường thương tuy rằng kém trọng kiếm, nhưng linh hoạt hơn trọng kiếm nhiều. Biển lửa tiếp tục lan tràn trong va chạm của hai thanh Vương khí, dần dần đã khuếch tán đến ngoài năm mươi trượng, hỏa diễm che mất bóng dáng của hai người, trong phòng quan sát, chỉ có thể nghe được nhiều tiếng va chạm giống như lôi đình cùng với sóng lửa đầy trời không ngừng dữ tợn nhảy múa.
Lăng Kiệt và Hoa Minh Hải đều ngả người về trước, hai mắt trừng lớn còn lớn hơn mắt trâu… Lăng Kiệt không nghi ngờ sự cường đại của Vân Triệt, nhưng mà, hắn tuyệt đối không dám nghĩ đến, thời gian hơn nửa năm, Vân Triệt lại cường đại hơn lúc trước đánh bại gia gia của hắn Lăng Thiên Nghịch nhiều như vậy! Lúc trước Vân Triệt là Địa Huyền cảnh cấp bảy, bây giờ là Địa Huyền cảnh cấp mười… Khác biệt giữa ba cấp Địa Huyền cảnh giới, đúng là giống như hai người khác biệt một trời một vực!
- Vân lão đại… Thế mà lại… Lợi hại như vậy…
Hoa Minh Hải giật giật yết hầu, mặt dại ra nói. Vân Triệt đối mặt lúc này, chính là người đệ nhất trong lứa trẻ tuổi của Phượng Hoàng thần tông!! Thế mà lại chiến đấu không rơi vào thế hạ phong chút nào! Hồi tưởng lại bản thân lúc trước giả trang thành Yên Tiểu Hoa tới gần Vân Triệt, bị Vân Triệt nhìn thấu sau đó một chưởng từ trên trời đánh xuống, mồ hôi lạnh trên đầu hắn nháy mắt rơi xuống… Nếu lúc trước Vân Triệt không hạ thủ lưu tình, cái mạng nhỏ của hắn đã sớm chết đến không thể chết lại.
Khu chuẩn bị chiến đấu, chín đệ tử phượng hoàng thiên tài đã toàn bộ thay đổi sắc mặt… Lúc trước bọn họ đều tràn đầy tự tin cho rằng Vân Triệt tuyệt đối không có khả năng là đối thủ của bọn họ, muốn đánh bại hắn dễ như trở bàn tay. Nhưng lúc này, bọn họ mới phát hiện, ếch ngồi đáy giếng, cuồng vọng tự đại không phải là Vân Triệt… Mà chính là bọn họ!!
Thực lực khủng bố mà Vân Triệt biểu hiện ra lúc này, hoàn toàn có thể thoải mái áp chế bất cứ người nào trong bọn họ!
- Gia hỏa này…
Một đệ tử phượng hoàng cắn răng, oán hận nói. Một người xuất thân Thương Phong quốc, tuổi còn nhỏ hơn bọn họ, lúc trước còn bị bọn họ miệt thị và trào phúng bốn phía, thế mà lại biểu hiện ra thực lực làm cho trong lòng bọn họ đều run sợ, khiến trên mặt bọn họ phát sốt, trong lòng càng khó chịu tới cực điểm.
- Đúng là mạnh thái quá.
Một đệ tử phượng hoàng khác hít một hơi thật sâu:
- Lực chiến đấu như vậy, cơ bản đã gần đến Vương huyền cấp tám… Tuy rằng cho chúng ta kinh hãi, nhưng hắn muốn chiến thắng thập tứ hoàng tử, vẫn như cũ chính là si tâm vọng tưởng.
- Không sai. Thập tứ hoàng tử vốn còn chưa dùng hết toàn lực, Phượng hoàng tụng thế điển cao nhất mới dùng đến cảnh giới tầng thứ hai mà thôi. Cũng không biết, tại sao hắn phải lấy trạng thái này đánh với tiểu tử kia lâu như vậy.
- Chắc là thập tứ hoàng tử muốn xem xem cực hạn của tiểu tử này đi? Hừ, đã hơn một trăm lần đối mặt, đây cũng tất nhiên đã là thực lực cực hạn của cực hạn của Vân Triệt đi. Chỉ cần thập tứ hoàng tử nguyện ý… Bất cứ lúc nào cũng có thể hoàn toàn áp chế Vân Triệt.
- Phượng dực tồi nhạc!!
Bên trong sóng lửa, Phượng Hi Lạc xé mở hỏa diễm, bay vút không trung, nện xuống một thương, theo một nổ giống như tiếng núi lở, Phượng viêm trên Phượng hoàng đài giống như bị cơn lốc cuốn lấy, hoàn toàn sôi trào, Phượng hoàng đài cứng rắn vô cùng bị nện ra một hố to rộng vài trượng, dưới năng lượng vĩ đại đánh sâu vào, Vân Triệt bị đánh ra rất xa, dừng ở bên cạnh Phượng hoàng đài.
Phượng Hi Lạc bay lượn trên không trung, ánh mắt tập trung vào vị trí của Vân Triệt, khóe miệng hiện ra độ cong dữ tợn:
- Không tệ, lại có thể chống đỡ được, như vậy… Một chiêu này thì sao.
Phượng Hi Lạc nâng hai tay lên, nâng Phượng Thần thương lên cao cao, trong lúc nhất thời, biển lửa phượng hoàng kịch liệt thiêu đốt trên Phượng hoàng đài cũng như nhận đến dẫn dắt gì đó không thể kháng cự, toàn bộ bay vút lên không trung, xông thẳng lên trời, sau đó cấp tốc tụ tập ở trên mũi Phượng Thần thương ở trên không, trong nháy mắt, vùng với Phượng Hi Lạc ở trên không, hợp thành một… Hỏa diễm nguyệt (ngọn lửa hình vầng trăng) rộng gần hai mươi trượng, đỏ đậm như máu!
- A a a a a… Kia kia kia… Kia là cái gì!!
Ánh mắt Lăng Kiệt trừng lớn, kinh hãi hét lớn. Toàn bộ sân thi đấu, cũng đều khiếp sợ toàn bộ gầm lên một tiếng.
Trước đó mỗi một chiêu giao thủ giữa Phượng Hi Lạc với Vân Triệt, đều sẽ bỏ ra lượng lớn Phượng hoàng viêm, Phượng hoàng viêm liên tục thiêu đốt trên Phượng hoàng đài, kéo dài bất diệt, cuối cùng hợp thành một biển hỏa diễm… Mà lúc này, hoàn toàn bị hắn tụ tập toàn bộ trong nháy mắt, thật hiển nhiên, Phượng viêm lúc trước hắn bỏ ra khi giao thủ với Vân Triệt, đều vì một khắc này mà chuẩn bị.
Hỏa diễm nguyệt phía trên mũi thương đỏ tươi rực mắt, khí thế mãnh liệt giống như sóng thần, giống như núi cao sừng sững, người đang xem cuộc chiến ngoài ba trăm trượng đều cảm giác được lồng ngực của mình giống như bị một tảng đá trầm trọng đè nặng, không cách nào thở dốc. Có thể nghĩ Vân Triệt cách Phượng Hi Lạc chỉ có không đến hai mươi trượng thừa nhận chính là uy áp đáng sợ cỡ nào.
- Thật sự làm khó cho ngươi có thể chơi với ta lâu như vậy, thật thẳng thắn mà nói, thực lực của ngươi ít nhiều gì khiến ta có chút kinh ngạc, cực hạn của ngươi, ta cũng đã thử không sai biệt lắm. Nhưng mà đáng tiếc, cực hạn của ta, ngươi lại không có tư cách nhìn thấy.
Phượng Hi Lạc nhàn nhạt mà cười, tuy rằng thực lực của Vân Triệt mạnh đến đâu chỉ khiến cho hắn “Có chút kinh ngạc”, hoàn toàn là khiếp sợ, nhưng hắn dù sao cũng là thiên tài đệ nhất Thần Hoàng, lực chiến đấu Vân Triệt biểu hiện ra lúc này, vẫn như cũ không có khả năng thắng hắn, hắn tỏ vẻ nhẹ nhàng thoải mái nói:
- Trong người cùng lứa tuổi, có thể chơi cùng ta lâu như vậy, ngươi ngược lại cũng coi như là người đầu tiên, chỉ tiếc, đây chỉ vì ta cố ý, ta chẳng qua đang cố hết sức kéo dài, rải Phượng viêm, sau đó cho ngươi một… Cái chết… Hoa lệ nhất!!
- Thức cuối cùng của Phượng Thần thương –– Phượng hoàng chi nguyệt!!
Tóc đen của Phượng Hi Lạc bay lên, phượng y phần phật, Phượng Thần thương từ trên không vung xuống, thoáng chốc, hỏa diễm nguyệt khổng lồ trong không trung nổ vang một tiếng, sau đó giống như sao băng phía chân trời, chợt bay rơi xuống về phía Vân Triệt.
Ầm ầm ầm…
Phượng hoàng chi nguyệt đến đâu, không gian bị áp súc đến biến hình nghiêm trọng, Phượng hoàng đài phía dưới ở dưới uy thế vô cùng khổng lồ này lại xuất hiện lõm xuống rõ ràng. Cảm nhận được lực lượng cực lớn ẩn chứa trong phượng hoàng chi nguyệt này, sắc mặt Vân Triệt biến thành vô cùng ngưng trọng, bước chân của hắn cấp tốc lui về phía sau, sau vài bước, chân bỗng chốc dẫm lên bên rìa Phượng hoàng đài…
Phượng hoàng đài hạn định phạm vi giao chiến của hai người, rơi xuống Phượng hoàng đài, đó là thua một trận chiến này. Nếu là chiến đấu bình thường, hắn còn có thể lựa chọn mượn dùng Tinh thần toái ảnh toàn lực tránh ra, nhưng không thể phi hành, hắn có thể bị đẩy vào góc chết, trừ phi rời khỏi Phượng hoàng đài, bằng không vốn không thể tránh đi.
Xoẹt… Xoẹt…
Phượng hoàng chi nguyệt phóng đại trong mắt, dần dần chiếm cứ toàn bộ tầm nhìn, dưới lực lượng cường đại kích động, hai tai của Vân Triệt bị tiếng gầm rú của lực lượng vô cùng cuồng bạo hoàn toàn bao phủ, cuối cùng không nghe được âm thanh nào khác. Hỏa diễm thiêu đốt, một chút đều không ảnh hưởng đến hắn, nhưng huyền khí bạo loạn trong đó, lại phá rách từng mảnh quần áo của Vân Triệt.
Chân mày Vân Triệt chậm rãi trầm xuống, ngay khi Phượng hoàng chi nguyệt cách hắn còn không đến mười trượng, trong mắt hắn chợt lóe qua một tia sáng tàn nhẫn.
- A!!!
Gầm to một tiếng, Vân Triệt nhấc ngang trọng kiếm, hai tay mở rộng, từng mạch máu hiện lên rõ ràng trên làn da, phồng lên gần như bất cứ lúc nào đều sẽ phá nát, huyền lực toàn thân hắn vận chuyển tới cực hạn, không hề giữ lại trút xuống trên hai tay, phía sau, một bóng Thiên Lang màu xanh lam phẫn nộ rít gào.
- Thiên Lang trảm!
Vân Triệt phi thân lên, chủ động nghênh đón Phượng hoàng chi nguyệt, trọng kiếm Long Khuyết trút vào Thiên Lang lực, hung hăng đập lên Phượng hoàng chi nguyệt, bóng Thiên Lang màu xanh lam như một thanh kiếm sắc không gì địch nổi, hung hăng xuyên suốt vào bên trong trăng lửa.
Rầm!!!!
Phượng hoàng chi nguyệt ầm ầm nổ tung, nổ lên sóng lửa ngập trời che lấp mặt trời, hoàn toàn bao phủ trọn Phượng hoàng đài, cũng tự nhiên nuốt hết Vân Triệt vào trong đó. Nhưng, đây cũng không phải là uy lực chân chính của chiêu “Phượng hoàng chi nguyệt” này, phượng hoàng hỏa diễm nổ tung cũng không ở bốn phía như vậy, mà ở giữa không trung bỗng nhiên hóa thành từng đường hỏa diễm thương dữ tợn, trong nháy mắt, toàn bộ trên không Phượng hoàng đài toàn là hỏa diễm thương, nhiều ước chừng ngàn vạn, lực lượng ở dưới sự khống chế của Phượng Hi Lạc, toàn bộ bắn về phía Vân Triệt.
Giống như nổi lên một màn huyết tinh thương vũ khủng bố tuyệt luân.
- Chết đi!!
Phượng Hi Lạc lớn tiếng cuồng tiếu. Hắn tin tưởng, chỉ cần là hỏa diễm của Phượng hoàng chi nguyệt nổ mạnh, cũng đủ để khiến Vân Triệt rơi xuống nửa cái mạng, hơn nữa dưới toàn bộ huyền lực phòng ngự tan rã xuống, mà hỏa diễm thương theo phía sau, sẽ chọc ra vô số lỗ thủng trên người hắn, để cho hắn chết ngay tại chỗ.
Vốn, hắn không định giết chết Vân Triệt, dù sao, nơi này vẫn là chiến trường của bài vị chiến bảy nước, lại ở trước mặt bảy nước và thánh địa, giết chết đối thủ dễ dàng khiến cho người ta lên án, thậm chí sẽ có phiền toái không cần thiết, nhưng giết chết Vân Triệt, là mệnh lệnh mà Phượng Hoành Không tự mình truyền âm cho hắn, hắn tự nhiên giết không hề cố kỵ.
- Lão… Lão đại!!
Hai tròng mắt của Lăng Kiệt hoảng sợ co rút lại, hai chân run rẩy một trận, hắn trơ mắt nhìn Vân Triệt bị Phượng hoàng chi nguyệt nổ tung nuốt lấy, sau đó, lại có thương mang đáng sợ không đếm được tập trung đâm tới… Dưới tình huống công kích mang tính khủng bố này, cho dù là mười cái mạng cũng hoàn toàn tiêu vong.
- … Cái này cũng… Đáng sợ, Vân Triệt chắc là… Chết luôn rồi đi?
- Vô nghĩa! Nếu như còn không chết, về sau ta liền trồng cây chuối mà đi.
- Haizzz, đáng tiếc cho một thiên tài tuyệt thế ngoài Thần Hoàng đế quốc, lại cứ…
- Chuyện này cũng không có cách nào khác. Ai bảo hắn thân có huyết mạch phượng hoàng, trừ phi nguyện ý quy thuận, bằng không vĩnh viễn chạy không thoát được vận mệnh đối mặt với Phượng Hoàng thần tông. Lấy tính tình cương liệt mà Vân Triệt biểu hiện ra ngoài, hiển nhiên sẽ tuyệt đối không lựa chọn vế trước. Chính là, một thiên tài tuyệt thế dựa vào bản thân đi tới bước hôm nay, sao có thể cam tâm bỗng nhiên bị một tông môn hoàn toàn nắm trong tay.
- Phượng Hoàng thần tông thậm chí có chiêu thức đáng sợ như vậy… Thật đáng sợ.
Thân thể Phượng Hi Lạc từ trên không trung chậm rãi hạ xuống, trên mặt mang nụ cười đắc ý. Hắn sở dĩ dùng “Phượng hoàng chi nguyệt”, vì tạo ra hiệu quả hoa lệ mà rung động này, do đó giấu được cảnh khốn cùng đã tạo thành vì lúc trước hắn đã đánh giá sai lệch thực lực của Vân Triệt.
Nhưng mà, ngay khi mũi chân của hắn sắp chạm đến Phượng hoàng đài, đồng tử của hắn mạnh mẽ co rụt lại, nụ cười trên mặt cũng trong nháy mắt cứng ngắc.
Phượng hoàng chi nguyệt và hỏa mang của viêm thương nổ tung đầy trời bắt đầu cấp tốc tiêu tán, theo trong phượng hoàng hỏa diễm càng ngày càng dần trở nên mong manh, hắn thấy được một bóng dáng đứng thẳng tắp ở trong đó. Nháy mắt tiếp theo, phượng viêm lóe ra, lộ ra gương mặt lạnh lùng của Vân Triệt.
- Cái… Cái gì!?
Vẻ mặt của Phượng Hi Lạc lần đầu tiên đại biến. Bên tai, cũng vang lên tiếng kinh hô đến từ bốn phương tám hướng.
Hỏa diễm tiếp tục tắt, dần dần lộ ra bóng dáng hoàn chỉnh của Vân Triệt. Tay hắn cầm Long Khuyết, yên tĩnh đứng ở đó, mặc kệ Phượng hoàng viêm ở chung quanh đốt bản thân. Quần áo trên người hắn bị tổn hại nhiều chỗ, tóc cũng hơi lộn xộn, nhưng ánh mắt lại không hề đục ngầu, dưới quần áo tổn hại, lộ ra từng mảnh làn da trần trụi hoàn chỉnh không sứt mẻ… Chỉ có ở ngực, hơn ba lỗ máu cũng không sâu.
Năng lượng bạo tẩu của Phượng hoàng chi nguyệt cơ bản đều là phượng viêm thuần túy, nhiều lắm chỉ tạo thành đánh sâu vào đối với hắn, không hề thương tổn đến hắn chút nào, nhưng chờ đón chính là Phượng hoàng thương ảnh, chính là buộc hắn không thể không mở ra “Phong vân tỏa nhật”, sau khi thừa nhận hơn một ngàn đường bắn phá, “Phong vân tỏa nhật” cuối cùng bị đánh tan, ba đường Phượng hoàng thương ảnh đánh sâu vào trên lồng ngực của hắn. Nhưng với thân thể chân long của hắn, công kích dày đặc loại phân tán lực lượng này, cũng vừa vặn chỉ có thể đâm ra ba lỗ máu bình thường ở trên người hắn mà thôi.
Ngày đó Vân Triệt liều mạng với Phượng Xích Hỏa, toàn thân bị chặt đứt một phần ba mạch máu và xương cốt, đều trong vòng không đến mười ngày liền hoàn toàn khôi phục. Còn vết thương nhỏ ngay cả xương cốt cũng chưa đụng chạm tới, đối với hắn mà nói chính là thương tổn không hề đáng kể chút nào.