Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 443 - Chương 444: Bá Hoàng Thức Tỉnh

. ._222__2" class="block_" lang="en">Trang 222# 2

 

 

 

Chương 444: Bá Hoàng thức tỉnh



- Là ai!!

Sân thi đấu bài vị chiến bảy nước, phượng hoàng giới của Thần Hoàng đế quốc, thậm chí có người dám can đảm mạnh mẽ xâm nhập.

Phượng Hoành Không lạnh nhạt ngẩng đầu, liếc nhìn người xâm nhập ở giữa không trung kia… Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, bình thản trên mặt của hắn biến mất không thấy gì nữa, trong đồng tử thoáng qua vẻ kinh hãi.

Phượng Phi Yên cách gần nhất trầm mi xuống, vừa định trực tiếp ra tay, nhưng huyền lực của hắn mới khởi động được một nửa, liền cứng rắn ngừng lại, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc giống như Phượng Hoành Không, cứ như vậy trơ mắt nhìn bóng dáng cao lớn hùng tráng kia theo một luồng khí thế vô cùng cương mãnh nhảy xuống, nặng nề rơi vào phía sau Vân Triệt.

Rầm!!!

Mặt đất dưới chân trực tiếp phá nát, một đường nứt nháy mắt từ dưới chân hắn lan tràn ra, trong một hơi liền kéo dài ra ngoài ba trăm trượng, trực tiếp cắt thành hai nửa chỗ ngồi của một quốc gia, lại hù mặt của một nhóm huyền giả trên chỗ ngồi thành như màu đất.

Trong khoảnh khắc khi hắn hạ xuống, tất cả chín đệ tử phượng hoàng thiên tài đang vây quanh Vân Triệt đều cảm giác được một luồng sóng khí giống như sóng thần đập vào mặt, bọn họ nhất tề thét lớn một tiếng, bị luồng sóng khí này đẩy toàn bộ ra mười mấy trượng, trên mặt mỗi một người, đều lộ ra vẻ mặt kinh hãi… Chỉ dựa vào khí thế hạ xuống, liền bức lui toàn bộ chín người bọn họ! Thực lực của người này… Rốt cuộc kinh khủng đến mức độ nào!

- Hả?

Cổ Thương chân nhân nhìn bóng người hạ xuống, nghĩ đến tiếng hô vang vọng toàn trường vừa rồi của hắn, như có đăm chiêu.

Thân hình của người từ trên trời giáng xuống vô cùng cao lớn, toàn thân hùng tráng như quái thú, mỗi một cơ bắp trên người đều phồng lên cao cao, cũng lưu động sáng bóng giống như kim loại, khiến cho người ta chỉ có ánh mắt đụng chạm, đều có thể tưởng tượng đến trong đó ẩn chứa lực lượng kinh người cỡ nào.

Nhìn người này, đám cường giả của Phượng Hoàng thần tông đều tỏ vẻ khiếp sợ… Bởi vì khí thế huyền lực trên thân người này… Rõ ràng là cảnh giới Bá Hoàng!!

Mà nếu chỉ đơn giản là một Bá Hoàng, vẫn chưa đủ để khiến cho bọn họ khiếp sợ như thế, bọn họ từ trên mặt của người có dáng người cao lớn tráng kiện kinh người này, rõ ràng thấy được vẻ non nớt. Huyền lực cường đại có thể kéo dài già cả, che giấu tuổi tác, nhưng không cách nào giữ vững được vẻ non nớt chỉ thuộc về thiếu niên này. Nói cách khác, tuổi của người này, nhiều nhất tối đa… Cũng sẽ không thể vượt qua hai mươi tuổi!!

Bá Hoàng không đến hai mươi tuổi!!

Hơn nữa khí thế này, rõ ràng còn là Bá Hoàng trung kỳ… Áp chế cường giả cấp trưởng lão của Phượng Hoàng thần tông bảy phần!

Phượng Phi Yên, Phượng Hoành Không cường giả tuyệt thế Thiên Huyền đỉnh phong cao nhất, sau khi phát hiện ra sự thật này xong, đều có tinh thần hoảng hốt trong nháy mắt. Lấy tính tình dữ dằn của Phượng Phi Yên, đối mặt với người xâm nhập phá tường mà ra này, cũng chưa dám vội vàng ra tay.

Bá Huyền cảnh trung kỳ không đến hai mươi tuổi… Đây là một khái niệm quá mức khủng bố.

Chín đệ tử phượng hoàng bị hắn chỉ dùng khí thế mạnh mẽ liền đánh văng ra kia, dùng một ánh mắt kinh hãi cực đoan nhìn hắn, trong khoảng thời gian ngắn nhưng lại vốn không dám tiến về phía trước một bước.

Nhưng Vân Triệt cách điểm rơi của hắn gần nhất, lại không hề bị sóng khí lan đến gần chút nào, hiển nhiên là hắn cố hết sức cứng rắn tự mình thu liễm khí thế về phía Vân Triệt. Vân Triệt chậm rãi xoay người lại, sợ run nhìn bóng lưng vô cùng quen thuộc trong tầm mắt, nhưng khí thế, lại hoàn toàn xa lạ, xa lạ đến vốn không thể tin…

- Nguyên… Nguyên Bá?

Tiếng kêu gọi của Vân Triệt khiến bóng dáng cao lớn chợt run lên, chậm rãi, hắn bắt đầu xoay người lại… Động tác xoay người vô cùng thong thả, cả quá trình, thân thể càng run run giống như cái sàng, không biết là kích động quá đáng, hay là e sợ sau khi xoay người, nhìn thấy không phải là người mình muốn nhìn thấy nhất.

Cuối cùng, thân thể của hắn hoàn toàn xoay qua, lộ ra một gương mặt kích động đến vặn vẹo.

Hạ Nguyên Bá!!

Hơn hai năm không thấy, thân hình Hạ Nguyên Bá vốn kinh người lại cao thêm gần nửa thước, ở trước mặt Vân Triệt, là một người khổng lồ không hơn không kém. Diện mạo của hắn trở nên thành thục một ít, ánh mắt và trên khuôn mặt, hoàn toàn không có vẻ khờ khạo và yếu đuối giống như trước kia, mà nhiều hơn vẻ kiên nghị và kiên quyết trước kia chưa bao giờ xuất hiện trên người hắn, còn có một cảm giác áp bách làm cho lòng người sợ hãi, khí thế của hắn mạnh mẽ, vốn cách biệt một trời một vực với yếu đuối trong quá khứ.

Nhưng mà, Vân Triệt cùng hắn lớn lên một chỗ, hai người cho dù biến hóa lớn hơn nữa, cho dù mười mấy năm không gặp, chỉ cần liếc mắt một cái, bọn họ vẫn như cũ có thể trong bỗng chốc nhận ra đối phương.

- Tỷ… Phu…

Hai chữ ra khỏi miệng Hạ Nguyên Bá, nước mắt liền trong nháy mắt tuôn trào mà xuống, giọng nói trong nghẹn ngào biến thành vô cùng tối nghĩa:

- Tỷ phu… Tỷ phu!!

Hạ Nguyên Bá run run la lên, sau đó mạnh mẽ tiến về phía trước, thân thể vĩ đại bỗng chốc nhào về phía Vân Triệt, hai tay tráng kiện ôm chặt lấy Vân Triệt, cứ như vậy ở trước mặt mấy trăm vạn người, gào khóc lên. Nam nhân có thân hình khổng lồ như thế, lại khóc đến đau khổ tột cùng, toàn bộ mỗi một góc của sân thi đấu, đều là tiếng gào khóc của hắn.

- Nguyên Bá, thật sự là đệ.

Tay Vân Triệt đè trên cánh tay của Hạ Nguyên Bá, khẽ cười, khiếp sợ trong lòng và khó có thể tin nhanh chóng tản đi, thay vào đó là ấm áp và an ủi.

Hạ Nguyên Bá thay đổi, thực lực của hắn long trời lở đất, ánh mắt, thần thái, khí thế của hắn, đều hoàn toàn thay đổi triệt để. Nhưng âm thanh la lên của hắn, cảm giác khi ôm ấp, còn có nước mắt chỉ biết rơi xuống ở trước mặt hắn… Cũng không thay đổi –– Vẫn là Hạ Nguyên Bá từ nhỏ liền quen thuộc và thân cận với hắn.

- Tỷ phu… Thật sự là huynh…

Hạ Nguyên Bá nói lời giống như Vân Triệt, bả vai rung rung, nước mắt như thế nào đều dừng không được. Một người dù thay đổi như thế nào, nhưng tình cảm trân quý nhất, quý trọng nhất bên trong tâm hồn, cũng sẽ mãi mãi không thay đổi. Huống chi, tất cả biến hóa trong hai năm này đến giờ của hắn, đều vì Vân Triệt.

Tuy rằng, hắn đã từ chỗ phụ thân biết được tin tức hai năm trước Vân Triệt vẫn chưa chết, nhưng khi tận mắt nhìn thấy Vân Triệt rõ ràng, hắn vẫn như cũ kích động đến hoàn toàn không cách nào khống chế được tâm tình của mình.

- A a… A a a a!!

Lăng Kiệt nhìn Vân Triệt và người khổng lồ ôm nhau một chỗ, sau khi thất thần hồi lâu, bỗng nhiên phát ra một tiếng kêu sợ hãi quái dị.

- Sao vậy? Người này là ai thế? Ngươi quen biết?

Hoa Minh Hải liền vội vàng hỏi.

- Quen… Quen biết. Nhưng nhưng nhưng… Nhưng mà… Nhưng mà…

Lăng Kiệt hung hăng hít vào một hơi, kinh ngạc đến nói chuyện đều không lưu loát. Hắn đương nhiên từng gặp Hạ Nguyên Bá, bởi vì Hạ Nguyên Bá khi trước cùng Vân Triệt đi đến Thiên Kiếm sơn trang tham gia bài vị chiến, Hạ Nguyên Bá có hai đặc trưng lớn: Một là thân hình khổng lồ, hai là huyền lực yếu đến bỏ đi, khiến Lăng Kiệt muốn không khắc sâu ấn tượng cũng khó, sau này Vân Triệt bị nhốt dưới Ngự kiếm đài, cũng bởi vì Hạ Nguyên Bá.

Nhưng mà, Hạ Nguyên Bá khi đó, huyền lực rõ ràng chỉ có Sơ Huyền cảnh, có thể nói là người thiên tư cặn bã nhất mà đời này hắn từng gặp được.

Nhưng Hạ Nguyên Bá nhảy xuống, khí thế kia quả thật đủ để sụp núi nứt đất, chín thiên tài Vương tọa của Phượng Hoàng thần tông, cứ thế bị Hạ Nguyên Bá lấy khí thế đơn thuần đẩy ra mười mấy trượng…

Tương phản này, quả thật cũng quá lớn… Lớn đến hắn vốn không thể tin.

Thế giới này như thế nào… Lão đại đánh bại Phượng Hi Lạc, kết quả này đã rất dọa người! Mà cặn bã trong cặn bã lúc trước này, thế mà lại… Thế mà lại…

- Người này…

Sắc mặt của Lăng Khôn, hiển thị sâu đậm vẻ kinh ngạc –– còn kinh ngạc hơn chuyện Vân Triệt đánh bại Phượng Hi Lạc vô số lần. Bởi vì hắn cũng đã từng thấy Hạ Nguyên Bá, lúc trước Vân Triệt ở dưới mí mắt của hắn dùng mạng mình cứu Hạ Nguyên Bá ra. Nếu không phải lời Hạ Nguyên Bá nói ra với Vân Triệt, còn có cảm xúc không khống chế được, ngay cả ngoại hình lại tương tự, hắn cũng sẽ không cho rằng bọn họ là cùng một người.

- Bá Hoàng!?

Dạ Tinh Hàn luôn luôn thần thái tản mạn, vào lúc này cũng chợt trầm mày xuống. Hiển nhiên, Bá Hoàng tuổi giống như không cao hơn hai mươi tuổi này, để cho hắn không cách nào không cẩn thận coi trọng.

- Thiếu cung chủ.

Lăng Khôn mở miệng:

- Nếu ta nói huyền lực của người này hai năm trước chỉ có Sơ Huyền, ngươi có thể sẽ không tin tưởng.

- Hóa ra Lăng trưởng lão cũng sẽ nói ra chuyện cười không thú vị như vậy.

Dạ Tinh Hàn nhếch miệng cười.

- Ha ha.

Lăng Khôn cười cười, lại không nói tiếp.

- Ngươi rốt cuộc là ai! Lại dám xông vào phượng hoàng giới ta!

Phượng Phi Yên đi đến trên không Hạ Nguyên Bá, trầm mi lạnh lùng nói, nhưng vẫn không dám vội vàng ra tay. Bởi vì Bá Hoàng trẻ tuổi như vậy, xuất thân duy nhất mà hắn có thể nghĩ đến, chỉ có thánh địa!

Cổ Thương chân nhân từ trên chỗ ngồi đứng lên, tay phẩy phất trần, bình thản cười:

- Kẻ này chính là đệ tử quan môn của Cổ mỗ, liệt đồ tính tình lỗ mãng, lại đột nhiên nhìn thấy người thân, cho nên cảm xúc không khống chế được, quấy nhiễu các vị, mong rằng quý tông xin đừng trách.

Cổ Thương chân nhân tự mình đứng dậy mở miệng, Phượng Hoành Không cũng liền vội vàng đứng lên, hắn tỏ vẻ kinh ngạc nói:

- Hóa ra hắn chính là đồ nhi của Cổ chân nhân, cũng khó trách tuổi còn trẻ, lại có tu vi kinh người như thế… Không biết lệnh đồ năm nay bao nhiêu tuổi rồi?

Cổ Thương chân nhân cười nhẹ nói:

- Năm nay liệt đồ đã mười tám tuổi.

Ba chữ “Mười tám tuổi” vừa ra, người tu vi không đến Bá Hoàng, không cách nào thăm dò ra cường độ huyền lực của Hạ Nguyên Bá còn không biết cái gì, nhưng Phượng Hoành Không, Phượng Phi Yên cùng với các đại trưởng lão của Phượng Hoàng thần tông đều kinh sợ biến sắc. Ngay cả chân mày của Dạ Tinh Hàn cũng hung hăng giật giật lên.

Phượng Hoành Không kinh giọng nói:

- Không hổ là đệ tử quan môn Cổ Thương chân nhân thu được, mới mười tám tuổi, lại có cảnh giới Bá Hoàng! Thành tựu tương lai không có giới hạn! Chúc mừng Cổ Thương chân nhân thu được liệt đồ như thế.

Phượng Hoành Không cũng không cố hết sức thu liễm giọng điệu của mình, mà dưới huyền lực hùng hậu của hắn, âm thanh tự nhiên dễ dàng truyền khắp toàn trường, khi mấy chữ “Mười tám tuổi”, “Bá Hoàng” từ trong miệng hắn nói ra, huyền giả toàn trường không khỏi kinh hãi trợn mắt há hốc mồm.

Phụt…

Một hơi vẫn luôn nghẹn trong bụng Lăng Kiệt bỗng chốc phun ra:

- Bá… Bá… Bá Hoàng!?

- Má nó… Chỗ khác một trăm năm không thấy được một Bá Hoàng, sao hôm nay lại biến thành không đáng giá như vậy… Mười tám tuổi… Bá Hoàng… Xác định má nó không phải đang giỡn ta chứ?

Hoa Minh Hải hít vào một hơi khí lạnh, sau đó sắc mặt hòa hoãn lại, thấp giọng nói:

- Chỉ có điều nhìn dáng vẻ hắn và Vân lão đại thân mật như vậy, lại là đệ tử quan môn của thái trưởng lão Hoàng cực thánh vực… Vân lão đại dường như bỗng chốc không gặp nguy hiểm!!

- Ha ha.

Cổ Thương chân nhân cười nhẹ một tiếng với Phượng Hoành Không, sau đó ánh mắt chuyển về phía Hạ Nguyên Bá, lạnh nhạt nói:

- Nguyên Bá, thân là đệ tử thánh vực, liềm kìm lòng không đậu, khóc gào như thế cũng quá mức không ổn, thu liễm xong cảm xúc, qua đây bái kiếm Phượng Hoàng tông chủ.

Cảm xúc của Hạ Nguyên Bá, cũng vào lúc này cuối cùng ổn định lại, hắn xoay người, lại không nhìn về phía Cổ Thương chân nhân, ánh mắt mạnh mẽ đảo qua mấy người đệ tử phượng hoàng ở trên không:

- Vừa rồi, chính là các ngươi nói Thương Phong ta không có người!? Còn muốn chín người cùng lên vây công tỷ phu ta!? Vậy liền đi lên chiến một trận với lão tử… Đến đây!!

Lúc trước Hạ Nguyên Bá gào khóc còn giống một hài tử, chín đệ tử phượng hoàng còn cảm thấy buồn cười, nhưng khoảnh khắc khi ánh mắt Hạ Nguyên Bá quét về phía bọn họ, ánh mắt uy nghiêm kia, ngược lại khiến trái tim bọn họ đồng thời đột nhiên co rút lại, tiếng hô trong miệng hắn, từng chữ từng lời giống như sấm sét ngoài bầu trời, chấn động đến khí huyết toàn thân bọn họ sôi trào, gần như phun máu ngay tại chỗ.

Vân Triệt lại một lần nữa đánh giá Hạ Nguyên Bá, trong lòng đầy rẫy khiếp sợ. Hắn quá quen thuộc với Hạ Nguyên Bá, khờ dại mà yếu đuối, nhưng Hạ Nguyên Bá giờ phút này, ở trên địa bàn của Phượng Hoàng thần tông, đối mặt với một đám đầu sỏ và đệ tử của Phượng Hoàng thần tông, khí thế, ánh mắt, giọng điệu ngược lại bá đạo mạnh mẽ như thế, cảm giác này… Cũng giống như một Đế Vương cái thế bễ nghễ thiên hạ, quan sát chúng sinh, tất cả ở trong mắt hắn đều nhỏ bé!

- Bá Hoàng thần mạch của hắn, thế mà lại đã thức tỉnh rồi.

Trong giọng nói của Mạt Lỵ cũng đầy vẻ kinh ngạc. Tuy rằng nàng đã sớm báo cho Vân Triệt biết huyền mạch của Hạ Nguyên Bá là Bá Hoàng thần mạch cực kỳ hiếm thấy, nhưng cũng đã nói lấy tính cách của hắn, Bá Hoàng thần mạch vĩnh viễn không có khả năng thức tỉnh, ngược lại sẽ trở thành liên lụy rất lớn trên con đường tu huyền của hắn, để cho hắn cao nhất chỉ có thể dừng lại ở Nhập Huyền cảnh.

Nhưng sự thật trước mắt, chính là Bá Hoàng thần mạch của Hạ Nguyên Bá, chính thức giác tỉnh!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment