Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 460 - Chương 461: Tự Oanh! Bá Hoàng Thức Tỉnh ( Thượng )

. ._231__1" class="block_" lang="en">Trang 231# 1

 

 

 

Chương 461: Tự oanh! Bá hoàng thức tỉnh ( thượng )



Nguyên vẹn phượng dực thiên khung không chỉ uy lực to lớn, hơn nữa vượt xa lực xung kích trước kia. Nguyệt Cơ với Mị Cơ tuy rằng có cả cực cường phản ứng với huyền lực phòng ngự, nhưng vẫn như cũ bị phượng hoàng chân thần huyền kỹ mạnh mẽ trong nháy mắt đánh bay, lúc rơi xuống đất không giữ thăng bằng, trên người cũng bị nhiễm phải phượng hoàng hỏa diễm nóng rực vô cùng.

Vân Triệt bóng người loáng một cái, ôm Phượng Tuyết Nhi trong nháy mắt xuất hiện bên cạnh người Nguyệt Cơ, một chiêu kiếm nện xuống.

Ầm!!

Huyền lực phòng ngự mà Nguyệt Cơ vội vã chống đỡ bị nổ tan, tiếp tục mượn lực xoay chuyển, phát động từ xa, một đạo sát khí lạnh lẽo thấu xương cũng từ phía sau Vân Triệt kéo tới, đâm thẳng chỗ yếu, Vân Triệt nhanh chóng quay người lại, một chiêu kiếm...... Bạo khí liên hoàn vang lên, ba người tách ra rất xa, khí lưu không gian xung quanh trở nên hỗn loạn không thể tả, đầy rẫy khí tức nóng rực.

Vân Triệt thầm thở phào nhẹ nhõm, nếu vừa nãy hai tay cầm kiếm, hắn tin tưởng tuyệt đối Nguyệt Cơ dưới một chiêu kiếm tập kích bất ngờ sẽ bị thương, nhưng một tay điều động trọng kiếm, không chỉ giảm phần nhiều uy lực, ngay cả tốc độ công kích cùng phản kích cũng mất đi rất nhiều, đồng thời đối với thể lực và thời gian sẽ bị tiêu hao tương đối lớn.

Vừa nãy phượng dực thiên khung xung kích với phượng viêm chước thiêu, đoản y Nguyệt Cơ và Mị Cơ vốn đã bại lộ trở nên hư hỏng không thể tả, khó có thể che đậy thân thể. Các nàng trong ánh mắt ngoại trừ sát ý, bắt đầu cảnh giác thận trọng nhiều hơn, các nàng vốn tưởng rằng hai người cùng đánh, hoàn toàn có thể dễ dàng áp chế Vân Triệt, không nghĩ tới mới giao thủ một chút, Vân Triệt trong nháy mắt suýt cho các nàng ăn thiệt lớn.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, sau đó đồng nhất động tác.

Vèo vèo!!

Phần y phục cả bị phá hủy không thể tả bị Nguyệt Cơ và Mị Cơ đưa tay xé xuống toàn bộ, hai cỗ thân thể đẫy đà xinh đẹp trắng như tuyết hiện ra trước mắt Vân Triệt, ánh mắt cùng vẻ mặt băng hàn sát khí nhanh chóng rút đi, thay vào đó phong thái đủ để khiến một nam nhân bình thường trong nháy mắt tâm thần mê hoặc.

Hành động của bọn họ khiến Vân Triệt hơi sững sờ, ánh mắt cảnh giác lo lắng nhìn Nguyệt Cơ Mị Mơ, Phượng Tuyết Nhi kinh ngạc"A" một tiếng,theo bản năng thì thầm:

- Vân ca ca...... Không cho xem...... Không cho xem......

- Các nàng lại không phải Tuyết Nhi xinh đẹp, ta mới không muốn xem!

Vân Triệt lập tức hồi đáp, có điều hai con mắt vững vàng nhìn chằm chằm hai thân thể, đặc biệt là hai ngọn tuyết phong trên dưới không ngừng chập trùng...... À! Không liếc không nhìn! Có điều vừa dứt lời, hắn mới bỗng nhiên ý thức được...... Lời của mình thật giống có chút ý nghĩa khác…

- Vân ca ca lại không xem qua dáng vẻ ta không mặc y phục, làm sao biết...... Ô...... Vân ca ca...... Ngươi thật xấu!

Gò má Phượng Tuyết Nhi lập tức đỏ lên.

- Ta...... Ta không phải ý đó......

- Ô......

Nguyệt Cơ cùng Mị Cơ toàn thân xích lỏa chậm rãi đến gần Vân Triệt, nguyên bản trên mặt lạnh lùng, lúc này lại cười mê hoặc đến cực điểm, giống như đang ám chỉ Vân Triệt có thể tùy ý hưởng dụng thân thể các nàng, mà lúc này, Vân Triệt ánh mắt hơi rung động, đại não xuất hiện mê muội nhẹ nhàng, thậm chí ngay cả tốc độ máu lưu thông trong thân thể cũng tăng nhanh rõ ràng.

Tinh thần Vân Triệt ngưng lại, trong nháy mắt cảnh giác......

Mị công!?

Hơn nữa lại không tiếc tự cởi y phục phối hợp mị công, hai nữ nhân này cũng thật lợi hại a.

Có điều đáng tiếc...... Dùng sai rồi đối tượng!

Vân Triệt duy trì bất động, ánh mắt trở nên càng ngày càng vẩn đục, càng ngày càng ẩn giấu si mê, Nguyệt Cơ Mị Cơ tùy ý từng bước áp sát, mãi đến tận khoảng cách chỉ còn mười bước, Vân Triệt bỗng nhiên nói nhỏ:

- Tuyết Nhi, nhắm mắt lại......

Trong đôi mắt Vân Triệt bỗng nhiên tỏa ra lên một vệt kỳ quang lam sắc, phía sau hắn, một đạo long ảnh màu xanh lam thoáng hiện, theo tiếng rồng rít gào uy nghiêm bá đạo từ phía chân trời mà tới, danh chấn hoàn vũ, cách đỉnh đầu Vân Triệt ba thước, một đôi mắt xanh thẫm, giống như con mắt Thương Lam.

Nguyệt Cơ Mị Cơ thân thể đột nhiên run lên, hai gương mặt mê hoặc cùng nụ cười quyến rũ trong nháy mắt cứng ngắc, sau đó lập tức hóa thành sợ hãi vô cùng, đồng tử bắt đầu kịch liệt co rút lại, toàn thân như sợi dây run lẩy bẩy.

Lấy cường đại huyền lực Nguyệt Cơ cùng Mị Cơ, dưới long hồn lĩnh vực, không phải không chịu được, coi như bị kinh sợ bảy phần, cũng phải lưu trên ba phần thanh tỉnh, nhưng các nàng lại tìm đường chết triển khai mị công...... Mị công là một loại tinh thần công kích, mà long hồn lĩnh vực, cũng đồng dạng là một loại tinh thần công kích, nhưng chỉ có mị công, há có thể so sánh với long hồn lĩnh vực, bị long hồn lĩnh vực làm kinh sợ, mị công trực tiếp phản phệ, làm cho tinh thần phòng ngự cũng theo đó hoàn toàn tan vỡ, do đó hoàn toàn bị uy lực long thần làm cho hoảng sợ, lại không có nửa điểm thanh tỉnh để phản kháng.

Vân Triệt bỗng nhiên xông lên, Long khuyết không chút lưu tình đâm về phía cuống họng Nguyệt Cơ, mũi kiếm thô ráp cơ hồ dễ như ăn cháo đâm vào huyền lực phòng ngự chí ít đã giảm xuống chín phần, hoàn toàn xuyên qua cuống họng, sau đó thân kiếm vừa rút vung một cái, một đạo phượng hoàng hỏa diễm gào thét bay ra, bắn ra sóng khí nóng rực đâm vào tim Mị Cơ, sau đó giắt về sau lưng...... Vị trí trước ngực ả hình thành lỗ thủng trong suốt.

Long hồn lĩnh vực vẻn vẹn giằng co hai tức, đã bị Vân Triệt nhanh chóng thu hồi...... Bởi vì long hồn lĩnh vực mỗi lần kéo dài một tức, đối với hắn hao tổn rất lớn. Nhưng ngăn ngắn hai tức đối với Vân Triệt mà nói đã là hoàn toàn bình thường, một khắc long hồn lĩnh vực biến mất, thân thể Nguyệt Cơ Mị Cơ cũng thuận theo ngã xuống, dưới thân hình thành hai vũng máu tươi.

Nếu vẫn còn khoảng trống nhỏ để đảo ngược kết cuộc, hai nữ nhân đã giết Dạ Tinh Hàn...... Hai kẻ hắn từng rất sủng ái, hắn và Dạ Tinh Hàn liền trở thành tử địch không chết không thôi. Mà Dạ Tinh Hàn thân phận thiếu cung chủ Nhật Nguyệt Thần Cung, tương lai là thánh địa chi chủ, hắn xem như triệt để bị trở thành tử địch toàn bộ Nhật Nguyệt Thần Cung.

Vừa mới từ chuyện ân oán Phượng Hoàng Thần Tông đạt được ưu thế, lại mẹ nó dính phải Nhật Nguyệt Thần cung!!

Nhân sinh nhạt nhẽo!!

Mà ân oán cùng Phượng Hoàng Thần Tông, hắn có thể cứng rắn chống lại, thậm chí đạt được thế chủ động, coi như sau khi bị Phượng Hoàng Thần Tông liên tục bí mật truy sát, hắn cũng không uý kỵ tí nào, thậm chí đã nghĩ các loại phương pháp ứng phó...... Nhưng, chọc một Nhật Nguyệt Thần Cung......

Vậy tuyệt đối không thể đùa giỡn!!

Huống hồ tính cách Dạ Tinh Hàn thâm độc giả dối, hơn nữa toàn thân tản ra một loại hơi thở hết sức nguy hiểm...... Tuyệt đối là kẻ không chừa thủ đoạn nào!

Vầng trán Phượng Tuyết Nhi được Vân Triệt che trước ngực, không cho nàng nhìn thấy cảnh tượng đầm đìa máu tươi, nhưng từ động tĩnh chung quanh, nàng có thể cảm giác được Nguyệt Cơ và Mị Cơ đã chết. Nàng mở đôi mắt đẹp, gò má dán vào bộ ngực hắn, cảm thụ được nhịp tim cuồng loạn, nhẹ nhàng nói:

- Vân ca ca...... Là ta...... Liên lụy ngươi......

- Ta nói rồi, chuyện không liên quan tới ngươi.

Vân Triệt thu lại khí tức khuyên nhủ:

- Sự tình đến một bước này, chúng ta càng nên nỗ lực sống tiếp...... Ngươi cũng không cần lo lắng ta, sau khi rời đi nơi này, chẳng qua là đi Hoàng Cực Thánh Vực!

Có quan hệ với Hạ Nguyên Bá, hắn muốn vào Hoàng Cực Thánh Vực hẳn sẽ không quá khó khăn. Hoàng Cực Thánh Vực đứng đầu bốn thánh địa, Nhật Nguyệt Thần Cung tuyệt không dám trêu chọc, hắn ở trong đó tuyệt đối an toàn.

Mà tiền đề, là Hạ Nguyên Bá còn sống.

Nói xong, Vân Triệt hít một hơi, lúc vừa thu hổi huyền lực, đại não đột nhiên một trận choáng váng, suýt nữa cắm đầu xuống đất...... Tuy rằng chỉ có ngăn ngắn hai tức long hồn lĩnh vực, nhưng đối với tinh thần của hắn vẫn như cũ tạo thành tiêu hao to lớn, hắn dùng lực gõ vào đầu một cái mới miễn cưỡng thoát khỏi cảm giác hôn mê, cấp tốc bỏ chạy về phía trước.

Ầm!!!

Một đoàn phượng hoàng viêm trong ngực Hạ Nguyên Bá nổ tung, thân thể Hạ Nguyên Bá bay ra xa, nặng nề đập xuống mặt đất, hắn rên lên một tiếng, lại lần nữa đứng lên, nhưng mới vừa đứng lên đã quỳ một gối xuống mặt đất, hồi lâu cũng không thể đứng lên lại, dòng máu từ trán, cánh tay, trên người tranh nhau tuôn ra.

- Tiểu tử này thể phách cũng thật không đơn giản, chịu đựng lâu như vậy mà không chết, lại còn có thể miễn cưỡng đứng lên.

Phượng Phi Yên tán thưởng.

- Có điều đáng tiếc, Hoàng Cực Thánh Vực trung tâm huyền công cũng chỉ luyện được ba phần.

Dạ Tinh Hàn đung đưa ngọc phiến, ánh mắt nhìn về phía Hạ Nguyên Bá như nhìn một kẻ sắp chết:

- Có thể chống được một hồi vừa nãy, cũng là cực hạn của hắn rồi, tống hắn lên đường, bổn thiếu thật không nghĩ tới, hai chúng ta liên thủ, lại còn lãng phí nhiều thời gian như vậy. Bổn thiếu không thể chờ đợi muốn sủng hạnh Tiểu Tuyết Nhi rồi.

- Hắc...... Chết đi!

Phượng Phi Yên đầu tiên là cười gằn, sau đó gầm nhẹ một tiếng, nắm đấm thiêu đốt phượng viêm bỗng nhiên đánh về phía đầu Hạ Nguyên Bá.

Hạ Nguyên Bá thở hổn hển, ánh mắt tan rã, toàn thân đều bị mồ hôi cùng máu làm ướt nhẹp, gần một phần ba ngoài thân thể đều là máu thịt be bét. Phượng Phi Yên cùng Dạ Tinh Hàn liên thủ lại, hắn kiên cường chính diện đỡ lấy gần một khắc, này đã là kỳ tích khiến người ta khó có thể tin tưởng được.

Mùi chết chóc áp sát, Hạ Nguyên Bá ngẩng đầu, trong con ngươi đột nhiên hiện ra bàn tay Phượng Phi Yên, ánh mắt hắn nhất thời trở nên cực kỳ hung ác, hét lớn một tiếng, vết thương khắp thân thể lần thứ hai dâng lên một luồng sức mạnh mạnh mẽ, một quyền nghênh hướng Phượng Phi Yên.

Ầm!!

Hỏa diễm nổ tung, khí lưu nổ tung, Hạ Nguyên Bá phun ra một ngụm máu, thân thể như như diều đứt dây bay ra xa...... Trên mặt Dạ Tinh Hàn lóe qua một tia cười gằn thâm độc, nhật nguyệt kiếp trong tay vung lên, một đạo huyền mang dài nửa trượng bắn ra, thẳng cắt cổ Hạ Nguyên Bá.

Hạ Nguyên Bá trọng thương lơ lửng giữa trời, ý thức tự do, thời gian cái chết cận kề, ý chí kéo thân thể lại, ở giữa không trung cật lực chếch đi một hồi.

Xoạt!!

Huyền mang đến từ nhật nguyệt kiếp xuyên qua thân thể hắn...... Cắt lìa toàn bộ cánh tay trái trên thân thể.

Ầm!

Hạ Nguyên Bá trùng trùng rơi xuống đất, cánh tay trái rơi ra ngoài vài chục trượng. Dòng máu như suối phun từ chỗ cánh tay bị cắt phun ra, gương mặt đã hoàn toàn vặn vẹo, toàn thân trong thống khổ kịch liệt co giật co giật, nhưng trong miệng vẫn gắt gao không phát sinh nửa tiếng kêu thảm thiết.

- Chà chà, cũng thật ngoan cường, ngoan cường đến đáng thương a.

Dạ Tinh Hàn cười híp mắt nhìn dáng vẻ Hạ Nguyên Bá thống khổ không thể tả:

- Đáng tiếc, ngoan cường trong mắt bổn thiếu ta, chẳng qua là thứ ngu xuẩn. Ngoại trừ để bổn thiếu chơi càng vui vẻ, cho ngươi chịu khổ nhiều một chút, thực sự một chút tác dụng đều không có.

Hạ Nguyên Bá mất đi một cánh tay, toàn thân trọng thương gần chết co quắp trên mặt đất, đã căn bản không có cách đứng lên, đôi mắt dưới trọng thương nghiêm trọng đã hoàn toàn phá hủy, ngay cả bóng người Phượng Phi Yên cùng Dạ Tinh Hàn đều không nhìn thấy, nhưng trong đó hung ác cùng oán hận, nửa điểm đều không giảm thiểu. Lúc Dạ Tinh Hàn đang mải châm trọc, cánh tay phải của hắn chậm rãi giơ lên, sau đó làm một động tác Dạ Tinh Hàn với Phượng Phi Yên hoàn toàn không có cách nào hiểu nổi.

Phốc!!

Một chưởng của hắn, nặng nề giáng xuống vết thương trên ngực trái, sau đó đột nhiên vạch một cái...... Nhất thời, vết thương kia bị hung hăng xé ra...... Xé rách đến có thể thấy rõ xương ngực, còn có trái tim bên dưới, cùng với huyền mạch liền tim.

- Hả?

Phượng Phi Yên cười lạnh một tiếng:

- Chẳng lẽ muốn tự sát?

- Ta tuyệt...... Không thể...... Để...... Ngươi...... Các ngươi...... Thương tổn...... Tỷ phu!!

Cực hạn thống khổ, Hạ Nguyên Bá mỗi một chữ đều nói cực kỳ gian nan suy yếu, nhưng mỗi một chữ, lại không hề suy giảm hung ác cùng quyết tuyệt, chữ cuối cùng chữ hạ xuống, tay phải hắn cũng coi như tích góp một tẹo, giơ nắm đấm lên, đem tất cả sức mạnh đều hung hăng đánh về huyền mạch chính mình!

Ầm!!

Cú đấm cực kỳ nặng, đối với Hạ Nguyên Bá đã gần chết mà nói, hoàn toàn đủ để trí mạng! Đòn nghiêm trọng vang lên ở vị trí trái tim, toàn thân hắn rung bần bật, một dòng máu tươi lớn từ trong miệng tiêu ra, ánh mắt cũng hoàn toàn mất đi tiêu cự.

Mà lúc này, một vệt hào quang kim sắc từ nắm đấm Hạ Nguyên Bá lấp lánh xuất hiện, theo nắm đấm Hạ Nguyên Bá ý thức ly tán vô lực dời đi, ngực bị xé ra, hiện ra một đạo kim sắc huyền mạch!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment