Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 459 - Chương 460: Nguyệt Cơ Mị Cơ

. ._230__2" class="block_" lang="en">Trang 230# 2

 

 

 

Chương 460: Nguyệt Cơ Mị Cơ



Vân Triệt ôm Phượng Tuyết Nhi, toàn lực chạy vội về phía trước, lực lượng toàn thân hắn đều tập trung lên tốc độ, tiếng gió gào thét mà qua bên tai hắn, huyền thú ngẫu nhiên xông tới còn chưa kịp sinh ra ý thức công kích hắn, liền bị hắn vụt một cái mà qua.

Phía sau, Dạ Tinh Hàn và Phượng Phi Yên cũng không đuổi theo, điều này khiến cho Vân Triệt khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó trong lòng lại căng thẳng… Bọn họ không đuổi tới, ý tứ hàm xúc rõ ràng là bọn họ muốn trước tiên liên thủ đối phó với Hạ Nguyên Bá, đưa Hạ Nguyên Bá vào chỗ chết!

Nghĩ đến đây, tốc độ của Vân Triệt bỗng chốc chậm lại, nhưng lập tức, hắn cắn chặt răng, tốc độ lại một lần nữa nhanh hơn, cũng gắt gao khống chế bản thân không được quay đầu… Cho dù hắn quay về, cũng vốn không giúp được Hạ Nguyên Bá cái gì. Hắn chỉ có thể cầu nguyện Hạ Nguyên Bá trong lúc nguy nan, có thể kịp thời sử dụng ngọc thạch truyền tống mà Cổ Thương chân nhân giao cho, bằng không, Dạ Tinh Hàn và Phượng Phi Yên liên thủ, Hạ Nguyên Bá hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Rầm…

Mặt đất chấn động, ánh lửa lan tràn, sóng khí từ ngoài vài dặm đánh sâu mà đến, khiến Vân Triệt đang chạy như điên lảo đảo một cái. Chiến đấu cấp bậc Bá Hoàng, chính là sẽ sinh ra lực lượng hủy diệt cực kỳ đáng sợ, cho dù lfa Vân Triệt danh chấn thiên hạ lần này, cũng hoàn toàn không có tư cách tham dự vào trong đó.

Tốc độ đã đến cực hạn, nhưng Vân Triệt vẫn như cũ ngại không đủ nhanh, liều mạng thúc giục lực lượng toàn thân. Hắn biết rõ khoảng cách mình chạy ra tuy rằng nhìn như rất xa, nhưng ở trước mặt một Bá Hoàng, muốn đuổi kịp vốn là chuyện dễ dàng. Hắn hiện giờ đã hói hận vô hạn vì đêm qua không buông bỏ cố kỵ, tìm hiểu “Huyễn quang lôi cực” mà Hoa Minh Hải đặc biệt đưa đến, lấy ngộ tính của hắn, cho dù chỉ có thời gian một buổi tối, cũng đủ có chút thành tựu, có lẽ có thể cho hắn trợ lực vĩ đại vào lúc này.

- Mạt Lỵ, lực lượng của ngươi rốt cuộc khi nào mới có thể khôi phục!!

Vân Triệt gầm thét lên ở trong ý thức. Ban đầu ở Thiên trì bí cảnh, sau khi Mạt Lỵ giúp hắn giết chết Mộc Thiên Bắc, vì không để hắn sinh ra ỷ lại đối với lực lượng của nàng, cũng vì mình có thể yên tâm loại trừ kịch độc trên người, ép buộc tự phong bế lực lượng của mình… Lúc đó nàng đã nói mình phong ấn trong thời gian sẽ kéo dài ít nhất một năm.

Nhưng hiện giờ, đã qua thời gian hơn hai năm!

- Nếu tự mình phong ấn, bản thân ta đương nhiên không cách nào khống chế, cho nên ngay cả bản thân ta cũng không biết khi nào phong ấn sẽ tự động cởi bỏ.

Mạt Lỵ thản nhiên nói:

- Lúc đầu ta thiết hạ thời hạn phong ấn ngắn nhất là một năm, dài nhất năm năm, hiện giờ đã qua hai năm, có lẽ một giây sau nó sẽ cởi bỏ, cũng hoặc là phải ba năm sau.

“…” Vân Triệt có một kích động muốn kéo Mạt Lỵ ra đánh mông một trận.

- Ngươi đang lo lắng cho Hạ Nguyên Bá?

Mạt Lỵ vô cùng bình tĩnh nói:

- Ngươi lo lắng cũng vô dụng, chiến đấu cấp bậc Bá Hoàng, ngươi bây giờ vốn không có tư cách tham dự. Về phần Hạ Nguyên Bá, hắn có thể chết hay không thì ta không biết, nhưng mà… Dạ Tinh Hàn và Phượng Phi Yên, có một người nhất định sẽ chết.

Vân Triệt sửng sốt:

- Hai người bọn họ có một người nhất định sẽ chết? Vì sao?

Xét về huyền lực, Hạ Nguyên Bá cơ bản ngang bằng với Dạ Tinh Hàn, nhưng Dạ Tinh Hàn có một món Bá Huyền khí trong người, đủ để hoàn toàn áp chế Hạ Nguyên Bá, còn Phượng Phi Yên lại càng mạnh hơn Hạ Nguyên Bá gần nửa cảnh giới, Hạ Nguyên Bá đối mặt với bất cứ người nào đều không có khả năng thắng, chứ đừng nói tới là hai người liên thủ… Làm sao có thể khiến một người trong đó chết.

- Bởi vì, huyền mạch của hắn, là Bá Hoàng thần mạch đã bước đầu thức tỉnh!

Trong giọng nói của Mạt Lỵ, tràn đầy vẻ thương hại khác thường:

- Thần mạch Tà thần của ngươi đến từ máu Tà thần bất diệt, còn Bá Hoàng thần mạch, cũng giống vậy vốn đến từ máu của chân thần thượng cổ lưu lại trên thế gian… Tên chân thần kia, đó là “Chiến thần” vì chiến tranh mà sinh ra, tổng hợp lại thực lực của Chiến thần tuy rằng so ra kém Tà thần, nhưng Chiến thần nổi giận, còn có thể so với Tà thần bùng nổ. Chỉ là một phàm nhân, dám kích động thần phẫn nộ… Hậu quả, chỉ có thể chết!!

Vân Triệt: “…”

Tốc độ, thủy chung không phải là am hiểu của Vân Triệt. Dù sao, huyền lực của hắn chỉ có Địa Huyền cảnh, hắn sở dĩ có thể lấy huyền lực trước mắt đối chiến Vương Huyền, là vì có được huyền lực tăng phúc và bùng nổ đến từ huyền mạch Tà thần, có khí lực cường đại do máu Long thần và tủy Long thần cho, có lực lượng cơ thể và phòng ngự Đại đạo phù đồ quyết cho… Nhưng trừ bỏ tăng phúc huyền lực do huyền mạch Tà thần cho, những thứ khác đều không cho tăng mạnh trên tốc độ. Hắn có thể đạt tới tốc độ như bây giờ, chủ yếu vẫn còn là vì bình thường luôn khống chế trọng kiếm rất nặng, do đó khi thu hồi trọng kiếm thân nhẹ như lông hồng, nhưng tốc độ cực hạn nhất, cũng hcir gần tương đương với tốc độ của một huyền giả nửa bước Vương Huyền.

Tiếng gầm rú của huyền lực phía sau càng ngày càng xa xôi, nhưng không dừng lại nửa khắc, mồ hôi thành dòng từ trên trán Vân Triệt chảy xuống, nhẹ nhàng rơi lên trên ngọc nhan và trên cổ Phượng Tuyết Nhi, Phượng Tuyết Nhi mở to mắt, kinh ngạc nhìn Vân Triệt cắn chặt răng, toàn thân bị mồ hôi ướt đẫm, nhẹ nhàng gọi:

- Vân ca ca… Vân ca ca…

- Tuyết Nhi, đừng sợ, chúng ta đã trốn được rất xa!

Vân Triệt nhìn phía trước không biết thông tới hướng nào, dùng sức cắn răng an ủi. Nhưng trong lòng hắn vô cùng rõ ràng, lấy tốc độ bây giờ cho dù hắn lại chạy như điên nhiều canh giờ, cũng vốn khó có thể thoát khỏi nguy hiểm.

- Vân ca ca… Để muội… Để xuống… Được không…

Phượng Tuyết Nhi nhẹ nhàng nói:

- Mục tiêu của bọn họ… Là muội… Buông muội xuống… Vân ca ca có thể đi đến chỗ xa hơn… Muội…

- Không được nói mấy lời này!

Vân Triệt nói:

- Trên thế giới này, chỉ có rất ít người đáng giá để ta dùng mạng đi cứu… Mà trong số những người này, nhất định có Tuyết Nhi! Không hề chỉ vì Tuyết Nhi đã cứu mạng của ta, càng bởi vì… Đừng nói ta, cho dù là ông trời, cũng tuyệt đối không đành lòng để Tuyết Nhi bị thương tổn!

- Nhưng mà… Muội…

- Không được nói lời giống vậy!

Vân Triệt gầm nhẹ lên:

- Bằng không, ta sẽ tức giận.

- Vân ca ca…

Phượng Tuyết Nhi rúc vào trong ngực Vân Triệt, toàn bộ thân thể đều được ôm chặt, tuy rằng trong cuộc đời chưa từng thân ở hiểm cảnh, toàn thân cũng suy yếu vô lực, cho dù ngay cả huyền lực nhỏ bé cần có để triệu hồi Tuyết hoàng thú cũng không thể huy động, nhưng nhiều nhất trong tâm linh nàng, ngược lại là một cảm giác yên lòng không cách nào nói rõ, cảm giác yên lòng này, lặng yên xua tan tất cả sợ hãi và bất lực… Nàng mở to đôi mắt xinh đẹp như vì sao, chớp cũng không chớp nhìn khuôn mặt bị mồ hôi và vẻ đỏ bừng phủ kín, dần dần nhìn đến ngây ngốc, có một tiếng nói nhỏ, vô ý thức phun ra:

- Vân ca ca… Có thể gặp được huynh… Tuyết Nhi thật sự rất may mắn… Rất vui vẻ…

Giọng nói mềm nhẹ như tuyết bay gầ như trong nháy mắt hòa tan tâm linh khẩn trương của Vân Triệt, trong đầu của hắn, không tự chủ được hiện lên một vài hình ảnh cả đời cũng không quên được… Thoáng nhìn như mộng như ảo trước khi hôn mê khi rơi xuống Phượng Tuyệt nhai… Phượng Tuyết Nhi nhảy múa ở trong tuyết… Phượng Tuyết Nhi chơi đùa với Tuyết hoàng thú… Phượng Tuyết Nhi lặng lẽ chảy nước miếng… Phượng Tuyết Nhi nghiêm cẩn dạy hắn Phượng hoàng tụng thế điển… Phượng Tuyết Nhi lắng nghe hắn kể chuyện xưa… Phượng Tuyết Nhi dùng ánh mắt sùng bái nhìn hắn… Phượng Tuyết nhi không nỡ để hắn rời đi… Phượng Tuyết Nhi chất vấn phụ hoàng mình vì hắn ở trên sân thi đấu bài vị chiến bảy nước…

Nếu muốn nói may mắn, như vậy, kiếp này hắn có thể gặp được Phượng Tuyết nhi, hơn nữa còn có nhiều ngày ở chung càng ngày càng thân cận như vậy với nàng… Hắn mới là may mắn chân chính.

Tuy rằng, hôm nay bởi vì Phượng Tuyết Nhi, hắn bị liên lụy tới nguy hiểm cực độ, rất có khả năng hiểm cảnh tới trí mạng, nhưng hắn lại tuyệt đối không hối hận vì đã gặp Phượng Tuyết Nhi. Nếu lại để cho hắn lựa chọn một lần… Cho dù không có Phượng Xích Hỏa, hắn vẫn như cũ sẽ chọn lựa đẻ cho mình rơi xuống Phượng Tuyết nhai.

- Chú ý phía sau ngươi.

Vân Triệt dốc toàn bộ huyền lực đều tập trung lên tốc độ, lúc này lại có phần phân tâm, dưới âm thanh cảnh cáo thấp lạnh của Mạt Lỵ, hắn mới bỗng nhiên phát giác được có hai luồng sát khí lạnh như băng đang từ phía sau tới gần.

Vân Triệt cấp tốc quay đầu, rõ ràng thấy được hai nữ nhân có dáng người xinh đẹp, mặc đồ hở hang đang phi hành kề sát đất, nhanh chóng đuổi theo về phía hắn, hơn nữa cách hắn càng ngày càng gần.

Vân Triệt liếc mắt một cái liền nhận ra, đây là hai nữ nhân đi theo bên người Dạ Tinh Hàn… Nguyệt Cơ và Mị Cơ! Khi hắn quay đầu lại, hai người kia đã đuổi tới trong phạm vi trăm dặm.

- Hai người kia có thực lực gì?

Vân Triệt cấp tốc hỏi.

- Đều là Vương tọa cấp tám.

Giọng Mạt Lỵ ngưng trọng nói:

- Ngươi đánh một người còn có thể miễn cưỡng, nếu là hai người… Ngươi phải trả giá một chút giá cao, huống chi trên người ngươi còn có đứa con ghẻ!

Cho dù tốc độ của Vân Triệt tăng lên đến cực hạn, cũng quả quyết không thể so sánh với hai Vương tọa hậu kỳ, Vân Triệt suy nghĩ ngắn ngủi, sau đó quyết định thật nhanh, cấp tốc dừng thân thể lại, xoay người, cau mày, đứng tại chỗ lạnh lùng nhìn hai nữ nhân tới gần.

Xoẹt!!

Trong hai giây ngắn ngủi, Nguyệt Cơ và Mị Cơ liền lao đến, tốc độ cực nhanh, khiến không khí chung quanh rít lên giống như bị lưỡi lê thô bạo xé rách. Hai người từ không trung hạ xuống, một trái một phải đứng ở hai bên Vân Triệt, khi dừng lại, bộ ngực sữa to lớn gần như lộ ra hơn phân nửa kịch liệt rung rung lên xuống, mang theo cuộn sóng kiều diễm khiến cho huyết mạch người ta căng lên.

Nếu chỉ có hai kẻ địch này, Vân Triệt nói không chừng còn có thể thả lỏng hơi thở, cười tủm tỉm thưởng thức một lúc, nhưng hiện giờ, nguy cơ ở phía sau, trong mắt hắn chỉ có sát khí… Phải lấy tốc độ nhanh nhất, giải quyết xong hai chướng ngại vật cản trở hắn và Phượng Tuyết Nhi chạy trốn này.

- Vân ca ca…

Sát khí lạnh như băng trên người hai nữ nhân khiến cho Phượng Tuyết Nhi không hề có huyền lực hộ thân co rúm toàn thân lại

- Tuyết Nhi đừng sợ, hai ả chính là đi tìm chết!

Vân Triệt thấp giọng an ủi, sau đó một tay ôm Phượng Tuyết Nhi vào trong ngực, tay phải cầm Long Khuyết lên… Trong nháy mắt kia, hình ảnh xuất hiện nơi Long thần thí luyện chợt lóe lên trong đầu hắn, khi đó, hắn cũng như thế này một tay ôm Sở Nguyệt Thiền, một tay cầm trọng kiếm..

Chính là… Tiểu tiên nữ… Rốt cuộc nàng đang ở đâu…

Hai luồng sát khí lạnh như băng tập trung chặt chẽ vào Vân Triệt, khí tức của Vân Triệt cũng giống vậy tập trung vào hai người… Hai nữ nhân yêu mị này mặc cực ít, ánh mắt lạnh như băng, nhìn như không có vũ khí, nhưng ở giữa hai ngón tay lại lóng lánh lên ánh lạnh, rõ ràng mang theo dao găm kịch độc, hơn nữa nhìn tốc độ kinh người lúc trước hai ả biểu hiện ra, năng lực của hai ả, chắc là tập trung trên ám tập (tập kích ngầm) và thuấn sát (giết trong chớp mắt)! Đối phó với đối thủ như thế này, tuyệt đối không thể để cho bọn họ tới gần người!

Vù…

Một cơn gió nhẹ thổi qua, khiến khí tức của ba người đều xuất hiện lay động nhỏ bé, trong nháy mắt, Nguyệt Cơ Mị Cơ đồng thời xông lên, lướt trên hai tàn ảnh màu đỏ sậm, hai điểm hàn quang giống như sao băng trong bầu trời đêm, một điểm nhằm thẳng vào yết hầu Vân Triệt, một điểm đâm thẳng vào mắt cá chân của Vân Triệt.

Xoẹt!!

Lưỡi dao độc nhanh như tia chớp của hai người xẹt qua trên người Vân Triệt, xé rách hoàn toàn tàn ảnh, mà chung quanh hai người, bốn phương tám hướng rõ ràng đồng thời xuất hiện bốn bóng dáng có khí tức hoàn toàn thống nhất với Vân Triệt, biến hóa quỷ dị này khiến hai người sửng sốt ngắn ngủi, nhưng nháy mắt tiếp theo, toàn thân chân thân Vân Triệt bốc lên hỏa diễm, cánh phượng mở ra, phượng viêm lực cuồng bạo giống như sóng thần đánh sâu tới…

Vân Triệt vừa ra hiêu, đó là uy lực cực lớn, cũng tiêu hao thật lớn –– là “Phượng dực thiên khung” hoàn chỉnh của thần kỹ phượng hoàng!!

Rầm!!

Giống như núi lửa dưới nền đất đột nhiên bùng nổ, hỏa diễm đầy trời mang theo lực đánh vào vô cùng cuồng bạo phóng lên cao, trong nháy mắt chiếu rọi bầu trời thành màu đỏ sẫm.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment