Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 458 - Chương 459: Rắp Tâm Hại Người

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_459" class="block_" lang="en">Trang 230# 1

 

 

 

Chương 459: Rắp tâm hại người



Phượng Tuyết Nhi đúng là không bị thương, nhưng huyền lực toàn thân đều không thể điều động, suy yếu gần như không cách nào đứng thẳng, giống như tất cả lực lượng bị phong ấn chặt chẽ. Vân Triệt thoáng yên tâm một chút, chợt quay đầu, căm tức nhìn Phượng Phi Yên:

- Phượng Phi Yên… Ngươi điên rồi sao!

- Ha ha ha, Tuyết Nhi, ta đây làm vậy, cũng vì tốt cho ngươi.

Trên mặt Phượng Phi Yên là nụ cười người vật vô hại:

- Dạ thiếu cung chủ là người đứng đầu thánh địa tương lai, nếu ngươi có thể gả cho hắn đó là kết cục hoàn mỹ nhất trên đời, nhưng ta biết, phụ hoàng của ngươi nhất định sẽ không đồng ý chuyện này, cho nên ta không thể không thoáng bày ra chút thủ đoạn, để ngươi ở trong Thái cổ huyền chu này hoàn toàn trở thành người của Dạ thiếu cung chủ, khiến Dạ thiếu cung chủ cùng ngươi chung thân thể Phượng thần, phụ hoàng ngươi cho dù không muốn đáp ứng, cũng phải đáp ứng.

Vân Triệt chợt cắn răng một cái, hai đấm âm thầm nắm lại. Cho dù là ai đều sẽ không nghĩ tới, đại trưởng lão của Phượng Hoàng thần tông, địa vị, danh vọng trong cùng một thế hệ, gần với Phượng Hoành Không nhân vật trọng yếu trong tông môn, thậm chí là người mà Phượng Hoành Không và Phượng Tuyết Nhi tín nhiệm nhất, thế mà lại luôn rắp tâm hại người! Mà thế cục trước mắt, cũng khiến cho nội tâm của hắn không ngừng trầm xuống… Huyền lực của Phượng Tuyết Nhi dường như bị lực lượng gì mạnh mẽ phong tỏa lại, còn mình và Hạ Nguyên Bá, lại tuyệt đối không có khả năng là đối thủ của Dạ Tinh Hàn và Phượng Phi Yên, nhất là bản thân, ở trước mặt Bá Hoàng chân chính, lực lượng của hắn vốn không hề có tính uy hiếp đáng nói.

Dạ Tinh Hàn muốn chiếm lấy Phượng Tuyết Nhi, còn mình và Hạ Nguyên Bá, vô cùng có khả năng sẽ bị giết người diệt khẩu!

Phượng Tuyết Nhi tỏ vẻ bi thương, trong mắt mơ màng giống như thân ở trong mộng

- Chuyện Phượng thần đại nhân mất đi, chỉ có ta… Phụ hoàng… Gia gia… Thái gia gia… Còn ngươi nữa biết, là ngươi… Là ngươi…

- Không sai, chính là ta nói cho Dạ thiếu cung chủ.

Phượng Phi Yên trực tiếp thừa nhận:

- Hơn nữa không chỉ là Nhật Nguyệt thần cung, ba thánh khác hẳn cũng đã sớm nhận được tin tức. Sau khi Phượng thần qua đời, người phụ hoàng vô dụng kia của ngươi nghĩ đến chỉ có như thế nào mới giấu giếm vô hạn được chuyện này, lại không chân chính nghĩ đến Phượng Hoàng thần tông không có được sự che chở của Phượng thần thì nên tìm kiếm đường ra như thế nào, giấy, nhưng vĩnh viễn không gói được lửa. Mà có tương trợ của Nhật Nguyệt thần cung, còn là cung chủ tương lai, mới có thể bảo vệ được Phượng Hoàng thần tông ta vạn năm yên ổn, mới là đường ra tốt nhất của Phượng Hoàng thần tông ta!

Vân Triệt cười lạnh một tiếng:

- Đường ra của Phượng Hoàng thần tông? Ngươi rõ ràng tìm cho mình một đường ra mà thôi! Còn không tiếc vì thế bán đứng toàn bộ Phượng Hoàng thần tông! Quả thật đê tiện vô sỉ tới cực điểm!

Bị Vân Triệt quát mắng một trận, Phượng Phi Yên cũng không tức giận, ngược lại cười ha hả:

- Ha ha ha ha, người không vì mình, trời tru đất diệt, không có Phượng thần, Phượng Hoàng thần tông tất nhiên sẽ cấp tốc suy nhược, có khi còn có thể trở thành phụ thuộc của tứ đại thánh địa, vĩnh viễn đừng mong khôi phục lại cường thịnh như ngày xưa. Mà chỉ cần ta trung tâm nguyện trung thành với Dạ thiếu cung chủ, hừ, tin tưởng Dạ thiếu cung chủ cảm nhận được lòng trung thành của ta, tất nhiên sẽ không bạc đãi ta.

- Đó là tự nhiên, bản thiếu, thích nhất chính là loại người thông minh như đại trưởng lão.

Lúc Dạ Tinh Hàn nói chuyện, hai mắt nhìn chăm chú vào tiên nhan của Phượng Tuyết Nhi, hắn cưỡi nữ vô số, cũng là đến hôm nay mới biết, hóa ra nữ nhân có thể đẹp đến mức độ như vậy. Hắn thậm chí cảm thấy bản thân cả đời này từng nhúng chàm vô số nữ tử, dung mạo cộng lại, cũng kém một tia tiên vận của nàng.

Hai tay hắn chìa ra, mười ngón tay không ngừng cầm nắm, đã khẩn cấp không thể lập tức hoàn toàn chiếm lấy nữ hài vốn không nên thuộc về nhân gian này.

Ngực Phượng Tuyết Nhi phập phồng kịch liệt, cả đời nàng cực kỳ ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài, lại ở trong sự bảo vệ cực hạn nhất mà lớn lên, cho tới bây giờ sẽ không biết hóa ra thế giới có thể hiểm ác như thế. Nàng nhắm hai mắt lại, thương tâm than nhẹ:

- Tại sao có thể như vậy… Đây không phải là thật… Vân ca ca… Đây không phải là thật…

- Tiểu tử kia… Ngươi dường như tên là… Vân Triệt?

Dạ Tinh Hàn nhìn Vân Triệt vẫn ôm Phượng Tuyết Nhi, trong mắt phóng ra sát ý lành lạnh:

- Lập tức buông Tuyết Nhi của bản thiếu ra, sau đó cút ra xa một chút, bản thiếu còn có thể cân nhắc lưu ngươi toàn thây. Ngọc thể của Tuyết Nhi của ta, ngươi đồ phế vật này sao có thể xứng đụng chạm vào!

Vân Triệt ôm Phượng Tuyết Nhi đứng lên, trong đôi mắt giống vậy là sát khí lạnh như băng vô cùng. Chuyện này, vốn không hề có chút liên quan nào đến hắn và Hạ Nguyên Bá, nhưng bởi vì bọn họ đã ở hiện trường, như vậy liền nhất định không thoát khỏi liên quan! Lời của Dạ Tinh Hàn và Phượng Phi Yên hoàn toàn không kiêng dè hắn và Hạ Nguyên Bá, rõ ràng coi hai người bọn họ là người chết!

- Vân ca ca…

Phượng Tuyết Nhi trong ngực hắn nhẹ nhàng cất tiếng:

- Muội trúng Phong hoàng cấm trận… Đây là huyền trận cấm kỵ trong tông hủy bỏ sử dụng toàn bộ huyền lực đối với đệ tử phạm phải đại ác… Muội có lực lượng Phượng thần bảo hộ, nhưng mười hai canh giờ tiếp theo, cũng sẽ trở nên không hề có chút sức mạnh nào… Muội không muốn… Bị người ác kia… Cho nên… Vân ca ca… Xin huynh… Giết muội… Được không…

Trái tim Vân Triệt chợt căng thẳng, hắn nhìn thấy trong đôi mắt đẹp của Phượng Tuyết Nhi đã hoàn toàn mờ mịt, sáng rọi đã từng gợn sóng, hiện giờ chỉ còn lại bi thương và tuyệt vọng. Hắn nặng nề thở dốc một hơi, càng thêm dùng sức ôm chặt lấy Phượng Tuyết Nhi, nhẹ nhàng nói:

- Tuyết Nhi, đừng sợ, trừ phi ta chết… Bằng không, ta sẽ không để cho bất cứ kẻ nào thương tổn đến muội!

Đôi mắt của Phượng Tuyết Nhi khôi phục vài phần thần thái, nàng đắm đuối nhìn vào ánh mắt Vân Triệt, âm thanh như mây bay:

- Vân ca ca…

- Muốn chết!

Thấy Vân Triệt chẳng những không buông Phượng Tuyết Nhi ra, ngược lại ôm được càng chặt, Dạ Tinh Hàn nhất thời giận tím mặt… Phượng Tuyết Nhi để cho hắn sinh ra dục vọng lớn nhất cả đời, hắn ngay cả góc áo đều chưa từng đụng tới một lần, lại bị phế vật trong mắt hắn này ôm vào trong ngực! Cánh tay hắn lóe lên, trong tay phải đã nhiều thêm một chiếc quạt ngọc sắc bén lóng lánh.

Chiếc quạt ngọc này là vật bên người Dạ Tinh Hàn, nó tuyệt đối không chỉ đơn thuần là một cây quạt đơn giản như vậy. Khoảnh khắc khi chiếc quạt ngọc xuất hiện ở trong tay Dạ Tinh Hàn, ngay cả Phượng Phi Yên ở bên người hắn đều thoáng run run… Chiếc quạt này tên là “Nhật nguyệt kiếp”, là ngọc phạm thiên thừa nhận tinh hoa nhật nguyệt vạn năm trở nên thành nguyên liệu chủ yếu đúc thành, là một trong mười món Bá Huyền khí mà cả Thiên Huyền đại lục có được. Bằng vào chiếc “Nhật nguyệt kiếp” này, thực lực của Dạ Tinh Hàn ít nhất tăng lên ba cấp bậc, cho dù là Phượng Phi Yên Bá Huyền cảnh cấp tám, hắn đều có thực lực đánh một trận!

Nhật nguyệt kiếp lóe lên ánh sáng lạnh, theo cổ tay Dạ Tinh Hàn vung vẩy, một đường huyền quang hình trăng lưỡi liềm đột nhiên nhanh chóng mà ra, bắn thẳng về phía yết hầu của Vân Triệt, huyền quang đến chỗ nào, không gian bị xé rách thô bạo ra, vang lên tiếng không gian xé rách vô cùng chói tai.

Bóng dáng cao lớn của Hạ Nguyên Bá chợt lóe lên, chắn ở trước mặt Vân Triệt, nắm tay giống như tảng đá đột nhiên đánh ra… Một tiếng vang thật lớn, huyền quang hình trăng lưỡi liềm đáng sợ bắn lên cao nổ tung, mà trên mu bàn tay Hạ Nguyên Bá cũng toác ra một vết máu thật dài. Mặt Hạ Nguyên Bá âm trầm, cắn răng trầm giọng nói:

- Tỷ phu, đi mau… Đi mau!!

- Nguyên Bá…

- Đi mau!!!!

Hạ Nguyên Bá gầm một tiếng dữ dội, chấn động đến toàn thân Vân Triệt run lên, hai tay cũng đột nhiên nắm chặt. Thế cuộc trước măt, Hạ Nguyên Bá đã thấy rõ, Vân Triệt càng nhìn rành mạch… Nhìn bóng lưng Hạ Nguyên Bá và khí tức quyết tuyệt trên người hắn, Vân Triệt không tiếp tục nói thêm gì nữa, cắn chặt răng, gian nan xoay người sang chỗ khác:

- Nguyên Bá, không được chết… Nhớ ngọc thạch truyền tống trên người đệ… Ngàn vạn lần không được chết!

Lấy thực lực bây giờ của Vân Triệt, ở trước mặt Phượng Phi Yên và Dạ Tinh Hàn vốn không đủ xem, lưu lại không hề có tác dụng, chỉ có con đường chết, mà để Hạ Nguyên Bá ngăn cản, mang theo Phượng Tuyết Nhi toàn lực thoát đi, hắn và Phượng Tuyết Nhi, có lẽ còn có một tia hy vọng chạy thoát khỏi kiếp nạn… Nhưng mà Hạ Nguyên Bá, cũng hoàn toàn đặt mình trong nguy hiểm trí mạng.

Vân Triệt nói xong, chợt cắn mạnh đầu lưỡi, dời ánh mắt khỏi trên người Hạ Nguyên Bá, mang theo Phượng Tuyết Nhi chạy như điên về hướng đông, hắn không quay đầu lại, nhưng giữa ngón tay, đã tràn đầy từng vệt máu chảy ra.

- Còn muốn chạy?

Phượng Phi Yên cười lạnh một tiếng, vừa định đuổi theo, Dạ Tinh Hàn lại đột nhiên nâng tay, cười híp mắt nói:

- Bọn họ đi rồi, không phải rất tốt sao.

Phượng Phi Yên sửng sốt:

- Thiếu cung chủ có ý là?

- Chỉ bằng tên phế vật Vân Triệt kia, có thể chạy thoát được lòng bàn tay của chúng ta?

Dạ Tinh Hàn khinh thường cười:

- Nhưng mà hắn mang theo Tuyết Nhi của ta chạy rất xa, chúng ta có thể cẩn thận tiễn đệ tử này của Cổ Thương đi. Hắn dù sao cũng là Bá Hoàng trung kỳ, muốn giết hắn, sẽ có động tĩnh không nhỏ, hiện giờ huyền lực Tuyết Nhi của ta bị phong bế, một chút năng lực bảo hộ bản thân đều không có, nếu không cẩn thận bị lan đến gần, cho dù tổn thương đến một sợi tóc, bản thiếu cũng sẽ đau lòng.

Phượng Phi Yên chậm rãi gật đầu:

- Thì ra là thế, vẫn là thiếu cung chủ suy tính chu toàn… Chỉ có điều, Hạ Nguyên Bá này dù sao cũng là đệ tử của Cổ Thương, thật sự không có vấn đề gì sao?

- Thái cổ huyền chu này là nơi giết người hoàn mỹ cỡ nào, cho dù ai chết ở trong này, đều sẽ không hề có bất kỳ hậu hoạn gì. Biết chuyện này, chỉ có ngươi, ta, Tuyết Nhi còn có Vân Triệt lập tức sẽ trở thành người chết. Mà Tuyết Nhi hoàn mỹ của ta, sẽ lập tức ngã vào dưới háng ta, mà chỉ cần là nữ nhân của ta, cũng sẽ bị huyền công của ta gieo xuống huyền ấn vĩnh viễn không biến mất, tất cả hành động, lời nói, ý chí, đều phải nghe theo ý nguyện của ta, vĩnh viễn không có khả năng tiết lộ chuyện này cho bất cứ kẻ nào… Đại trưởng lão, còn có nghi ngờ gì sao?

- Đương nhiên không có.

Phượng Phi Yên âm trầm nở nụ cười:

- Vậy phải làm phiền thiếu cung chủ liên thủ với ta, một mình ta, đánh bại hắn dễ dàng, nhưng muốn giết hắn ngược lại cũng hơi khó khăn, nếu không cẩn thận để cho hắn chạy trốn, vậy có thể hơi phiền toái.

Nghe Phượng Phi Yên và Dạ Tinh Hàn ở kia ngươi một câu ta một lời, Hạ Nguyên Bá không nói gì, cũng không có động tác gì, chỉ có cơ bắp toàn thân phồng lên, huyền lực điên cuồng bắt đầu khởi động trong thân thể và ngoài thân thể. Nghe được hai người không chuẩn bị chia ra đuổi theo Vân Triệt, mà lựa chọn liên thủ, vì cam đoan có thể đưa hắn vào chỗ chết, hắn ngược lại vui vẻ trong lòng… Bởi vì như vậy, hắn ít nhất có thể một lần kéo theo hai người, vì Vân Triệt tranh thủ một chút thời gian và cơ hội chạy trốn!

Rắc rắc rắc rắc…

Các đốt ngón tay của Hạ Nguyên Bá truyền đến âm thanh như hạt đậu nổ, mạch máu phồng lên cao cao, sắp nổ tung, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Dạ Tinh Hàn và Phượng Phi Yên đang thản nhiên thong dong, cơ bản coi hắn là người chết…

Tỷ phu, đệ cuối cùng có năng lực và cơ hội bảo vệ huynh, lần này, cá cược tính mạng của đệ, cho dù như thế nào… Đệ đều sẽ không để cho bất cứ kẻ nào tổn hại đến huynh!

- Đưa hắn lên đường đi

Quạt ngọc của Dạ Tinh Hàn lóe lên, hơn mười đường huyền quang hình trăng lưỡi liềm bay thẳng về chỗ yếu hại của Hạ Nguyên Bá.

- Chết đi!

Phượng Phi Yên bừa bãi hét lớn một tiếng, toàn thân bốc lên hỏa diễm, biển lửa đầy trời nháy mắt che lấp mặt trời, dần dần hạ xuống, nháy mắt hoàn toàn nuốt hết bóng dáng của Hạ Nguyên Bá…


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment