.
._229__2" class="block_" lang="en">Trang 229# 2
Chương 458: Phong hoàng cấm trận
Ý tứ hàm xúc ngả ngớn trong giọng nói của Dạ Tinh Hàn rất nặng, ánh mắt càng tràn đầy dục vọng trần trụi. Hôm qua ở sân bài vị chiến, tuy rằng hắn cuồng vọng, nhưng nhất quyết không đến mức này, ở dưới ánh mắt của hắn Phượng Tuyết Nhi cảm giác được toàn thân không thoải mái một trận, đáp lại nói:
- Dạ thiếu cung chủ thân phận tôn quý, Tuyết Nhi không dám tùy ý xưng hô… Nếu Dạ thiếu cung chủ không có chuyện gì khác, Tuyết Nhi liền đi du ngoạn tiếp.
Nói xong, Phượng Tuyết Nhi liền định xoay người, không muốn để ý đến Dạ Tinh Hàn. Dạ Tinh Hàn lại cười híp mắt nói:
- Tuyết Nhi muội muội trước đừng vội vã rời đi, bản thiếu có một chuyện vô cùng quan trọng… Từ sớm ba năm trước, bản thiếu đã nghe thấy Tuyết Nhi muội muội thiên tư quốc sắc, thiên hạ không người có thể bằng, cho nên luôn luôn ngóng nhìn có thể chính mắt thấy tiên nhan của Tuyết Nhi muội muội, hôm qua trên sân thi đấu, nhiều người nhìn chằm chằm vào, bản thiếu cho dù ngàn mong vạn mong, nhưng cũng không nỡ để cho iên nhan của Tuyết Nhi muội muội bị ánh mắt của một đám phàm phu tục tử lây dính.
- Vậy không biết hôm nay, Tuyết Nhi muội muội có thể thỏa mãn nguyện ý này của bản thiếu không?
- Xin thứ cho Tuyết Nhi cự tuyệt, Tuyết Nhi tướng mạo thô lậu, khó lọt vào mắt Dạ thiếu cung chủ.
Phượng Tuyết Nhi dùng giọng điệu bình tĩnh, ngôn ngữ giống ngày hôm qua như đúc từ chối. Dạ Tinh Hàn trước mắt, khiến cho nàng lần đầu tiên trong cuộc đời có một cảm giác chán ghét vô cùng mãnh liệt.
Dạ Tinh Hàn lại không hề tức giận, ngược lại cười ha hả lên:
- Ha ha ha ha, cũng tốt. Hôm nay mặc dù không giống hôm qua, nhưng còn hai tiểu tử không biết gì, phá hư phong cảnh. Bản thiếu thật sự cũng không gấp, dù sao mất không bao lâu. Tuyết Nhi muội muội đã chỉ thuộc về Dạ Tinh Hàn ta, đến lúc đó dung nhan của Tuyết Nhi muội muội, trong thiên hạ cũng chỉ có một mình ta có thể nhìn, đối mặt dưới ánh trăng, tự mình ngâm nga thưởng thức, đây mới thật sự là cảnh đẹp đời này, ha ha ha ha.
Vân Triệt: “…”
- Ngươi…
Phượng Tuyết Nhi hờn giận:
- Ngươi là thiếu cung chủ của Nhật Nguyệt thần cung làm sao có thể nó xằng nói bậy như vậy!
- Nói xằng nói bậy? Ha…
Dạ Tinh Hàn dâm tà cười:
- Cho tới bây giờ bản thiếu sẽ không nói xằng nói bậy, nhất là ở trên chuyện về Tuyết Nhi muội muội. Lần này bản thiếu đến Phượng Hoàng thần tông, ngược lại hoàn toàn không vì chuyện bài vị chiến bảy nước hay Thái cổ huyền chu, mà là vì ngươi… Tuyết Nhi muội muội của ta. Đợi sau khi chuyến đi huyền chu kết thúc, ta sẽ lập tức cầu hôn về phía phụ hoàng của ngươi, cũng chính là nhạc phụ đại nhân tương lai của ta, để cho hắn hứa gả ngươi cho ta. Khi đó, chúng ta chính là phu thê, đến lúc đó, ta sẽ khiến ngươi hoàn toàn chỉ thuộc về một mình ta, bất kỳ nam nhân nào khác, đều đừng hy vọng xa vời đụng chạm đến vẻ đẹp của ngươi.
Giọng Phượng Tuyết Nhi trở nên dồn dập, dưới phượng ngọc lưu ly, tuyết nhan của nàng đã dưới tức giận mà trở nên phấn hồng:
- Ngươi… Ngươi nói lung tung! Ta mới sẽ không… Cùng ngươi trở thành phu thê! Phụ hoàng ta cũng nhất định không có khả năng đáp ứng ngươi! Ngươi lại còn nói lung tung, ta sẽ tức giận!
- Tuyết Nhi muội muội của ta cho dù nóng giận, giọng nói vẫn êm tai như vậy.
Dạ Tinh Hàn cười hiểm, thần thái cuồng ngạo tự nhiên, giống như tất cả đều đã ở trong lòng bàn tay hắn:
- Chỉ có điều vật Dạ Tinh Hàn ta cần tìm, còn chưa bao giờ có không chiếm được. Chuyện Dạ Tinh Hàn ta quyết định… Hừ, cho dù phụ hoàng của ngươi là Phượng Hoành Không, đến lúc đó cũng không thể không đáp ứng!
- Im miệng!
Một âm thanh giống như sấm sét vào lúc này bỗng nhiên từ không trung truyền đến, sau đó, một bóng người lóe lên, nhanh như tia chớp xuất hiện ở phía trước Phượng Tuyết Nhi, căm tức nhìn Dạ Tinh Hàn:
- Dạ thiếu cung chủ, Phượng Hoàng thần tông ta luôn luôn kính trọng thánh địa, càng mời ngươi từ xa tới làm khách, không nghĩ tới, ngươi thật không ngờ nói lời điên cuồng, còn ngôn ngữ mạo phạm Tuyết Nhi và tông chủ tông ta! Mục đích của ngươi là gì!
- Đại trưởng lão.
Nhìn bóng dáng bỗng nhiên xuất hiện, Phượng Tuyết Nhi khẽ hô ra tiếng:
- Tại sao ngươi lại ở chỗ này? Ngươi không phải đi cùng phụ hoàng bọn họ…
Phượng Phi Yên quay sang, cười nhẹ nói:
- Tông chủ hắn lo lắng ngươi một mình, cho nên để cho ta am thầm bảo hộ ngươi. Nhưng không nghĩ tới… Hừ, thế mà lại thật sự có người dám thừa dịp chúng ta không ở đây mạo phạm ngươi. Tuyết Nhi yên tâm, cho dù hắn là thiếu cung chủ của Nhật Nguyệt thần cung, dám mạo phạm ngươi, ta cũng sẽ không buông tha cho hắn.
- Cám ơn đại trưởng lão.
Phượng Tuyết Nhi nhẹ nhàng nói, có đại trưởng lão ở đây, cảm xúc khẩn trương và tức giận căm phẫn của nàng cũng trở nên thoải mái rất nhiều.
- Tỷ phu, đây là tình huống gì… Ưm, giống như không có chuyện gì của chúng ta đi?
Hạ Nguyên Bá nhỏ giọng nói.
Vân Triệt không nói gì, ánh mắt trở nên càng ngày càng âm trầm… Nhưng lúc này, ánh mắt của hắn lại không dừng ở trên người Dạ Tinh Hàn, mà ở trên người Phượng Phi Yên. Bởi vì từ trên người Phượng Phi Yên, hắn bỗng nhiên cảm giác được có điểm gì là lạ. Cụ thể là vì sao không thích hợp, hắn không cách nào nói ra, chính là theo bản năng cảm nhận thấy.
- À! Chẳng phải là đại trưởng lão phượng hoàng sao, ngươi không đi thăm dò cái gì mà thái cổ chí bảo, lại chạy đến nơi đây, thật đúng là khiến người ta ngoài ý muốn.
Dạ Tinh Hàn cười hề hề nói:
- Bản thiếu nhưng hoàn toàn không có ý tứ mạo phạm Phượng Hoàng thần tông các ngươi, chẳng qua muốn cưới Tuyết Nhi muội muội mà thôi.
- Ngươi đừng vọng tưởng đi.
Phượng Phi Yên trầm mặt xuống:
Tuyết nhi không chỉ là công chúa của Thần Hoàng đế quốc, còn là người mà Phượng thần tông ta tự mình lựa chọn, là người thừa kế trực hệ của Phượng thần! Trên thế giới này, không có người nào xứng với nàng. Tông chủ cũng sẽ không đáp ứng.
- Không đáp ứng? Ha ha ha ha…
Dạ Tinh Hàn khinh thường cười như điên:
- Vậy như thế nào các ngươi mới đáp ứng đây? Ngươi thật đúng là cho rằng Phượng Hoàng thần tông hiện giờ, còn là Phượng Hoàng thần tông trước đây sao!
Sắc mặt Phượng Phi Yên thay đổi:
- Dạ Tinh Hàn, lời này của ngươi có ý tứ gì!
- Có ý tứ gì? Đại trưởng lão nên rõ ràng hơn bản thiếu.
Dạ Tinh Hàn cười lạnh nói:
- Tốc độ trưởng thành của Phượng Hoàng thần tông ngươi đúng là kinh người, năm ngàn năm ngắn ngủi, liền đã bắt đầu dần dần gần tới cấp bậc của thánh địa ta. Hơn nữa các ngươi có sự tồn tại của “Phượng thần”, tứ đại thánh địa cũng không dám ban áp chế gì, chỉ có thể mặc cho các ngươi phát triển. Dù sao, Phượng thần của các ngươi, là thần linh chân chính duy nhất ở Thiên Huyền đại lục chạm đến cảnh giới Thần Huyền. Dưới sự che chở của Phượng thần, nếu lại thêm năm ngàn năm, nói không chừng, các ngươi còn thật sự có thể đến cấp bậc siêu việt hơn thánh địa.
- Nhưng đáng tiếc, tầng che chở lớn nhất này của các ngươi, đã biến mất. Các ngươi thật sự cho rằng chúng ta không biết vào ba năm trước Phượng thần đã chết rồi sao! Không có sự tồn tại của Phượng thần, các ngươi còn có tư cách gì đánh nhịp với thánh địa ta!?
- A!
Lời Dạ Tinh Hàn nói, khiến Phượng Tuyết Nhi thất thanh kinh hô, Phượng Phi Yên càng biến đổi sắc mặt, lạnh lùng nói:
- Chỉ nói bậy một phía! Phượng thần đại nhân của Phượng Hoàng thần tông ta là phượng hoàng thần linh, có sinh mệnh vĩnh cửu, vĩnh viễn đều sẽ không tử vong! Ngươi… Lại dám nói mạo phạm như thế!!
- Ha ha ha ha, phượng hoàng đại trưởng lão, Phượng thần sống hay chết, trong lòng ngươi cần phải rõ ràng hơn bản thiếu, một tông môn lớn như thế, lại chơi trò lừa mình dối người, bảnt hân không biết buồn cười và hổ thẹn sao! Hừ… Ngươi cảm thấy, không có sự tồn tại của Phượng thần, tứ đại thánh địa còn có thể tùy ý cho Phượng Hoàng thần tông các ngươi tiếp tục phát triển thêm nữa sao!
- Ngươi…
Sắc mặt của Phượng Phi Yên trở nên cực kỳ khó coi.
- Bây giờ bản thiếu nhìn trúng Tuyết Nhi muội muội, đó là ban ơn rất lớn cho Phượng Hoàng thần tông các ngươi!
Dạ Tinh Hàn xòe bàn tay ra, trên lòng bàn tay, tư thái ngạo nghễ giống như đế vương tối cao nắm lấy thiên hạ trong tay:
- Nhật Nguyệt thần cung tương lai tất lấy ta làm chủ, đám hỏi của Nhật Nguyệt thần cung ta và Phượng Hoàng thần tông, tam thánh khác muốn áp chế Phượng Hoàng thần tông, vậy còn phải xem sắc mặt của Nhật Nguyệt thần cung ta! Mà nếu đám hỏi không thành…
Bàn tay Dạ Tinh Hàn chậm rãi lật xuống, trên mặt lộ ra nụ cười nhạt âm hiểm đến cực điểm:
- Thủ đoạn khác của bản thiếu, có lẽ sẽ không ôn nhu như vậy. Về phần Phượng Hoàng thần tông các ngươi, đừng nói bị áp chế, ngàn năm sau vẫn không tồn tại, lại còn là một không biết bao nhiêu… Phượng Hoàng đại trưởng lão nhất định từng nghe nói tới Vĩnh Dạ vương tộc ngàn năm trước… Chậc chậc, một Vĩnh Dạ vương tộc lớn như vậy, nói diệt liền diệt, hơn nữa gần ngàn năm, ngay cả dấu vết đều biến mất, ngay cả tên, đều đã hoàn toàn bị lãng quên… Đây là khiến cho người ta tiếc hận và đáng thương cỡ nào.
Lời Dạ Tinh Hàn nói, gần như mỗi một lời đâm vào tử huyệt của Phượng Phi Yên, khiến toàn thân hắn phát run. Sắc mặt của Phượng Phi yên cũng càng ngày càng trắng bệch… Tuy rằng nàng không hỏi chuyện của tông môn, cũng biết rất ít kết cục của huyền giới, nhưng nàng biết, chuyện Phượng thần ngã xuống là bí mật trọng đại Phượng Hoàng thần tông tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài, toàn bộ tông môn, cũng chỉ có mấy người ít ỏi biết mà thôi…
Vì sao Dạ Tinh Hàn này lại biết!
- Rõ là… Chỉ một mực nói bậy!
Hai tay Phượng Phi Yên nắm chặt thành quyền, phía trên hai đấm phượng viêm bùng cháy, toàn thân dấy động lên khí tức huyền khí mãnh liệt đến cực điểm:
- Dạ Tinh Hàn! Chỉ bằng lời ngươi vừa mới nói, đừng nói ngươi là thiếu cung chủ của Nhật Nguyệt thần cung, cho dù ngươi là thiên vương lão tử, ta đây cũng muốn làm thịt ngươi!!
- Hả? Thẹn quá thành giận, muốn giết ta diệt khẩu? Ha ha ha ha…
Dạ Tinh Hàn ngửa đầu cuồng tiếu:
- Vậy ngươi đến đây, cho ta xem xem cái gọi là phượng hoàng đại trưởng lão có mấy phần phân lượng!
- Muốn chết!
Phượng Phi Yên hét lớn một tiếng, hỏa diễm trên tay lại lần nữa bốc lên, huyền lực toàn thân điên cuồng bắt đầu khởi động… Hiển nhiên đã trong cơn thịnh nộ đã hoàn toàn huy động lên toàn bộ huyền lực.
Khí tức của Bá Hoàng cao cấp mạnh mẽ, khiến Vân Triệt hoàn toàn của hít thở không thông, nhưng cảm giác không yên ổn ở trong lòng hắn, cũng vào lúc này bành trướng tới cực điểm, nhìn động tác của Phượng Phi Yên, đồng tử của hắn bỗng nhiên co rụt lại, quát lên:
- Nguyên Bá cẩn thận!!
- Hả?
Hạ Nguyên Bá sửng sốt… Nhưng mà, gần như trong nháy mắt kia khi giọng Vân Triệt vừa dứt, Phượng Phi Yên tụ đầy lực lượng toàn thân bỗng nhiên quay lại, bàn tay đột nhiên đánh tới… Nhưng khiến Vân Triệt hoàn toàn không ngờ chính là, công kích của hắn không phải là Hạ Nguyên Bá, mà là… Phượng Tuyết Nhi!!
Trong nháy mắt kia, đồng tử của Vân Triệt bỗng chốc co rút lại lớn chừng như lỗ kim. Cho dù hắn đã sớm nhận ra dị thường, nhưng như thế nào đều khó có khả năng dự đoán được, người Phượng Phi Yên bỗng nhiên công kích không phải là mình, không phải là Hạ Nguyên Bá, mà lại dĩ nhiên là Phượng Tuyết Nhi!!
Một kích bất ngờ dưới toàn lực của Bá Hoàng cao cấp, đừng nói Vân Triệt, cho dù là Hạ Nguyên Bá đều khó có khả năng phản ứng lại, cho dù kịp phản ứng lại, cũng không thể có khả năng ngăn cản được. Mà Phượng Tuyết Nhi ở sau lưng Phượng Phi Yên càng tuyệt đối không có khả năng nghĩ đến, Phượng Phi Yên từ nhỏ yêu thương quan tâm nàng có thừa, là người mà nàng và Phượng Hoành Không tín nhiệm nhất thế mà lại sẽ đột nhiên công kích nàng… Huống chi, nàng cách Phượng Phi Yên, chỉ có khoảng cách ngắn không đến năm bước!
Con ngươi của nàng chỉ run sợ, vốn không kịp làm ra bất cứ phản ứng nào, đã bị một chưởng của Phượng Phi Yên hung hăng đánh vào ngực… Nháy mắt, một miếng ngọc thạch đỏ như máu vẫn luôn lặng yên nắm chặt trong tay Phượng Phi Yên hoàn toàn dập nát, một huyền trận màu đỏ đậm dưới lực lượng của hắn phóng xuất ra, chặt chẽ khắc lên trên người Phượng Tuyết Nhi.
Thân thể Phượng Tuyết Nhi giống như bị gió nhẹ mang lên bay lên như tơ liễu, mũ phượng trên đầu cũng bị vung rơi rất xa.
- Tuyết Nhi!!
Bên tai cũng không vang lên tiếng gầm rú huyền lực nên có, Vân Triệt trong quá sợ hãi, nhanh như tia chớp xông tới, ôm lấy Phượng Tuyết Nhi, sau đó chân đạp Tinh thần toái ảnh, trong nháy mắt thoáng hiện ở ngoài hai mươi trượng, đồng thời gầm to một tiếng:
- Nguyên Bá ngăn cản hắn!!
Hạ Nguyên Bá cũng vào lúc này phản ứng kịp, hắn trừng mắt, một quyền đánh về phía Phượng Phi Yên, chỉ có một tiếng đánh vang, hai người tách ra rất xa, Hạ Nguyên Bá xoay người một cái giữa không trung, rơi vào phía trước Vân Triệt và Phượng Tuyết Nhi, hai đấm ngầm phát run, Phượng Phi Yên ngược lại chậm rãi tung bay đến bên người Dạ Tinh Hàn, trên mặt treo nụ cười nhạt âm hiểm mà tùy ý.
- Tuyết Nhi… Tuyết Nhi muội không sao chứ… Tuyết Nhi!
Vân Triệt ôm lấy thân thể mềm mại của Phượng Tuyết nhi, vội vàng la lên, nhưng lập tức, hắn liền phát hiện trên người Phượng Tuyết Nhi cũng không hề có bất kỳ dấu vết bị thương nào, nhưng mà, khí tức lực lượng trên người nàng lại hoàn toàn biến mất, không cảm giác thấy một chút tồn tại của huyền lực!
- Phong hoàng cấm trận…
Không có mũ phượng che đậy, Vân Triệt lại một lần nữa thấy được dung nhan hoàn mỹ không tỳ vết của Phượng Tuyết Nhi. Sắc mặt của nàng hoàn toàn trắng bệch, đôi mắt đẹp kịch liệt run rẩy, bị sợ hãi, mê muội và khó có thể tin tràn ngập hoàn toàn, nàng ở trong lòng Vân Triệt nhẹ nhàng nghiêng đầu, nhìn Phượng Phi Yên đứng bên cạnh Dạ Tinh Hàn, phát ra âm thanh mơ hồ giống như nói mê:
- Đại trưởng lão… Vì sao… Phải… Như vậy…