.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_457" class="block_" lang="en">Trang 229# 1
Chương 457: Nguy cơ bỗng nhiên tới
Bên trong Thái cổ huyền chu, một mảnh thế giới hoang vu.
Lại tiếp tục đi về phía trước hơn một canh giờ, thế giới trước mắt vẫn như cũ là một mảnh cánh đồng hoang vu. Nếu muốn dùng hai chữ để diễn tả cảm giác của Vân Triệt đối với thế giới này, chính là…
Nhàm chán!!
Trừ đó ra, không có một chút hưng phấn thăm dò, khẩn trương và cảm giác thần bí của thế giới khác, liếc mắt một cái nhìn lại, trước mắt hoang vu, ngay cả tảng đá lớn một chút đều nhìn không thấy mấy tảng. Ngẫu nhiên nhảy ra một hai con huyền thú, cũng đều là bị Hạ Nguyên Bá một quyền đánh nát bấy, vốn không còn chỗ trống cho hắn ra tay… Đi vào thiên trì bí cảnh lần trước, có tuyết bay đầy trời, có nguy cơ, có kỳ ngộ… So sánh, nơi này quả thật không thú vị tới cực điểm. Phong cảnh, kỳ ngộ, thậm chí cả phiêu lưu đều không có.
May mà ở bên người còn có Phượng Tuyết Nhi làm cho người ta cảnh đẹp ý vui.
- Mạt Lỵ, ngươi có phát hiện cái gì không?
Vân Triệt tùy miệng hỏi.
- … Đây là một thế giới độc lập hoang vu.
Mạt Lỵ thản nhiên nói:
- Chỗ ban đầu các ngươi đặt chân, trên cơ bản chính là một mảnh xanh hoá duy nhất của thế giới này, nơi khác tất cả đều hoang vu, hơn nữa càng về phía trước, càng hoang vu.
- Vậy nói lên cái gì?
Vân Triệt hỏi.
- Nói lên, thế giới này đang tử vong!
Mạt Lỵ nói:
- Tuy rằng thế giới này vẫn tồn tại huyền thú, nhưng ngươi hẳn cũng phát hiện, số lượng huyền thú chẳng những rất ít, hơn nữa chủng loại huyền thú đều là vỏ ngoài cứng rắn, ngược lại có năng lực chống cự lại hoàn cảnh ác liệt rất mạnh! Có lẽ tiếp theo mấy ngàn năm, huyền thú năng lực thích ứng rất mạnh này cũng sẽ dần dần diệt sạch. Đến lúc đó, thế giới này, liền hoàn toàn biến thành một thế giới tử vong.
- … Thế giới này tại sao phải tử vong?
- Đây là thế giới độc lập, mà không phải thế giới tự nhiên hồng hoang vũ trụ sinh ra, nếu tự thành thế giới độc lập, sự hiện hữu của nó, sẽ dựa vào lực lượng nào đó chống đỡ. Mà khi lực lượng chống đỡ thế giới này biến mất mà nói, thế giới này tự nhiên cũng dần dần hoang vu với tử vong. Nhưng mà, có thể tự thành một thế giới khổng lồ như thế này, lai lịch của Thái cổ huyền chu này, tuyệt đối không tầm thường!
Vân Triệt: “…”
- Vân ca ca, ngày hôm qua nghe bọn hắn nói, huynh là phò mã của Thương Phong quốc, thê tử của huynh cũng là một vị công chúa… Vậy thê tử của Vân ca ca nhất định rất xinh đẹp đúng không?
Phượng Tuyết Nhi nghiêng đầu nhìn Vân Triệt, tò mò hỏi.
Vân Triệt vẫn chưa trả lời, Hạ Nguyên Bá đã bu lại, tỏ vẻ nghiêm trang nói:
- Tuyết Nhược sư tỷ đúng là rất xinh đẹp, nhưng tuyệt đối không đẹp mắt bằng tỷ tỷ ta… Còn có còn có, tỷ tỷ ta mới là chính thê của tỷ phu, mặc dù Tuyết Nhược sư tỷ là công chúa, nhưng cũng chỉ là tiểu lão bà.
Làm đệ đệ của Hạ Khuynh Nguyệt, Hạ Nguyên Bá theo bản năng có một chút địch ý với Thương Nguyệt mà Vân Triệt đã cưới sau này, hơn nữa Thương Nguyệt là công chúa địa vị cao quý, tính cách lại dịu dàng hiền lành, khiến cho hắn không thể không có một ý thức nguy cơ thay tỷ tỷ. Cho nên khi Phượng Tuyết Nhi nhắc tới thê tử của Vân Triệt, hơn nữa trực tiếp dẫn ra chính là Thương Nguyệt công chúa, hắn lập tức đứng ra, bảo hộ địa vị chính thê của tỷ tỷ mình.
“…” Nếu không phải hiện giờ đánh không lại Hạ Nguyên Bá, Vân Triệt thật sự muốn một cước đá hắn bay ra ngoài.
- A?
Quả nhiên, môi anh đào của Phượng Tuyết Nhi mở ra, tỏ vẻ kinh ngạc:
- Vân ca ca, hóa ra huynh có… Hai người thê tử?
- Khụ khụ… Này… Này… Muội phải biết rằng, mị lực của Vân ca ca muội phi thường lớn, có nhiều thứ, cũng không phải ý chí của mình có khả năng kháng cự.
Vân Triệt giải thích hỗn loạn không rõ ràng.
Không nghĩ tới, Phượng Tuyết Nhi lại gật đầu, rất chân thành nói:
- Ừm, đúng vậy, Vân ca ca tốt như vậy, khẳng định có rất nhiều rất nhiều nữ hài tử thích. Vân ca ca năm nay mười chín tuổi, hai thê tử… Hình như cũng không coi là nhiều! Phụ hoàng có tới hơn bốn trăm sáu mươi vị phi tử, so ra Vân ca ca tốt hơn nhiều đó!
Hơn bốn… Bốn trăm… sáu mươi người!?
Vân Triệt ngầm hít sâu một hơi… Làm hoàng đế, quả nhiên thoải mái đến khiến người ta đố kỵ đó nha!
Đợi chút… Hơn bốn trăm sáu mươi vị phi tử mới có mười bốn nhi tử một nữ nhi?
Dường như rất không đúng!!
Nghĩ đến vế sau, trong lòng Vân Triệt lập tức thư thái rất nhiều, hắn gật đầu, dáng vẻ nghiêm trang của nói:
- Ừm! Ta sẽ học tập phụ hoàng Tuyết Nhi, ở phương diện này nỗ lực nhiều hơn… Tuyết Nhi, ta có mấy vấn đề cũng muốn hỏi muội, nếu có thể trả lời, phải trả lời ta, nếu không tiện, có thể trực tiếp không cần trả lời.
- Ừm, Vân ca ca huynh hỏi đi.
Phượng Tuyết Nhi vui vẻ đáp ứng.
Vân Triệt thoáng sắp xếp lại hạ suy nghĩ, hỏi:
- Tuyết Nhi, những năm trước khi muội mười sáu tuổi, phần lớn thời gian đều ở bên người “Phượng thần” trong tông môn của muội sao?
Hai chữ “Phượng thần”, khiến bước chân của Phượng Tuyết Nhi xuất hiện khựng lại trong khoảnh khắc, nàng trầm mặc chốc lát, sau đó nhẹ nhàng gật đầu:
- Phải. Ngày đầu tiên khi muội sinh ra, Phượng thần đại nhân liền bỗng nhiên xuất hiện, sau đó dẫn muội đến bên cạnh đại nhân, mãi cho đến khi muội tám tuổi, muội mới lần đầu tiên nhìn thấy phụ hoàng muội. Sau đó, thời gian nhiều nhất của muội, cũng vẫn ở bên người Phượng thần đại nhân, mãi cho đến năm muội mười ba tuổi ấy…
Âm thanh của Phượng Tuyết Nhi im bặt, không nói thêm gì nữa.
Vân Triệt có thể đoán được, hẳn là vào năm Phượng Tuyết Nhi mười ba tuổi ấy, cũng chính là ba năm trước, “Phượng thần đại nhân” trong miệng nàng đã chết. Đương nhiên, hắn sẽ không xác nhận chuyện này với Phượng Tuyết Nhi, bởi vì chuyện Phượng thần đã chết, ngay cả Phượng Hoàng thần tông, đều chắc là không có mấy người biết, là bí mật cực lớn tuyệt đối không thể truyền đi. Hắn ngẫm nghĩ, nói:
- Vậy Phượng thần đại nhân của các muội, có từng đề cập với muội về chuyện một… Phượng thần khác không.
Phượng Tuyết Nhi nâng trán lên, mắt đẹp yên lặng nhìn Vân Triệt một lát, sau đó… Nhẹ nhàng gật đầu.
- Phượng thần đại nhân là do thần thú phượng hoàng vào thật lâu trước đây, lưu lại ở Thiên Huyền đại lục hai tàn linh phượng hoàng, dùng để dẫn đường cho thí luyện và truyền thừa lực lượng phượng hoàng. Một trong hai chỗ, ở Thần Hoàng đế quốc, chính là Phượng thần đại nhân của chúng muội, một chỗ khác, ở Thương Phong quốc… Đây là Phượng thần đại nhân, thật lâu trước kia đã nói với muội.
Phượng Tuyết Nhi chậm rãi nói, nàng nhìn Vân Triệt:
- Vân ca ca, ngày hôm qua huynh hỏi muội, vì sao muội biết rõ huynh là một người thừa kế của Phượng thần khác, còn muốn dạy cho huynh Phượng hoàng tụng thế điển… Thật ra ngày hôm qua, muội chỉ trả lời một nửa, còn có một nửa nguyên nhân… Là ý nguyện của Phượng thần đại nhân.
- Ý nguyện của Phượng thần?
Chân mày Vân Triệt chợt động.
- Phượng thần đại nhân vốn là linh hồn phượng hoàng thuần khiết không nhiễm bẩn, nhưng sau khi lưu lại đã lâu ở Thiên Huyền đại lục, linh hồn tinh thuần đã bị dơ bẩn của trần thế lây dính, sinh ra dục vọng vốn không nên có, muốn trở thành thần linh của duy nhất Thiên Huyền đại lục, sau đó xưng bá toàn bộ Thiên Huyền đại lục. Vì thế, nó thoát ly trói buộc, rời khỏi nơi thí luyện, đi đến Thương Phong quốc tìm được một linh hồn phượng hoàng khác, sau ác chiến, tiêu diệt nó, nhưng chính nó cũng nhận lấy bị thương nặng, chẳng những lực lượng trở nên suy nhược rất nhiều, hơn nữa sinh mệnh vốn có thể kéo dài mười mấy vạn năm, cũng biến thành chỉ còn lại có mấy ngàn năm, ngay cả Phượng hoàng tụng thế điển đã ở trong ác chiến bị tổn hại, không trọn vẹn…
“…” Lời Phượng Tuyết Nhi nói, cơ bản nhất trí với ban đầu khi Vân Triệt ở nơi thí luyện nghe được từ trong miệng linh hồn phượng hoàng. Chẳng qua, năm đó linh hồn phượng hoàng cũng không thật sự tiêu vong, nhưng Phượng hoàng tụng thế điển, cũng không trọn vẹn chỉ dư lại tầng thứ năm, sáu.
- Sau này, tuổi thọ của Phượng thần đại nhân dần dần tới gần kết thúc, khám phá rất nhiều thứ, dục vọng và dơ bẩn trong lòng cũng dần nhạt bớt, đối với chuyện năm đó hủy diệt một linh hồn phượng hoàng khác, đại nhân cảm thấy tội ác và hối hận, nhưng vào ba năm trước, Phượng thần đại nhân đang sắp… Phượng thần đại nhân lại bỗng nhiên cảm thấy tồn tại của một linh hồn phượng hoàng và huyết mạch phượng hoàng khác, đại nhân nói với muội, nếu gặp được một truyền thừa của phượng hoàng khác, phải cùng chung sống hoà bình, hơn nữa dạy Phượng hoàng tụng thế điển cho hắn… Bởi vì ác chiến năm đó, Phượng thần đại nhân chỉ tổn thất cảnh giới hai tầng sau của Phượng hoàng tụng thế điển, Phượng hoàng tụng thế điển của linh hồn phượng hoàng khác tất nhiên bị nó hoàn toàn phá huỷ, cho dù tìm được huyết mạch phượng hoàng, cũng nhất định không cách nào tu luyện được huyền công phượng hoàng.
Vân Triệt nghiêm túc nghe, sợ run một trận.
Tuy rằng Phượng Tuyết Nhi cố hết sức che giấu, nhưng nàng nói rất nhiều, đều lộ ra dấu vết Phượng thần đã chết. Chuyện khiến cho hắn thật không ngờ, “Phượng thần” mà hắn kiêng kỵ nhất trước khi đến Phượng Hoàng thần tông, cũng là linh hồn phượng hoàng dặn hắn nhất định phải cảnh giác, đã sớm hối hận và sám hối vì lúc trước bản thân bội phản và tội ác, thế sự, thật sự khó có thể đoán trước.
- Thật sự không nghĩ tới, Vân ca ca lại chính là người thừa kế của một vị Phượng thần đại nhân khác, hơn nữa còn nhận được truyền thừa nguyên lực và linh hồn… A, đúng rồi, Vân ca ca, dáng vẻ của vị Phượng thần đại nhân khác như thế nào? Nó bây giờ còn… Còn tốt chứ?
Phượng Tuyết Nhi hưng phấn và mong đợi hỏi.
- Dáng dấp sao…
Vân Triệt ngẫm nghĩ, sau đó hơi bất đắc dĩ nói:
- Thật ra ta cũng không thấy rõ dáng dấp của nó trông như thế nào, mỗi lần nhìn thấy cũng chỉ là hai ánh mắt màu vàng rực rỡ, bây giờ đang ở Thương Phong quốc một chỗ nào đấy, nó cũng từng nói với ta nói về một chút ân oán năm đó với Phượng thần đại nhân của các ngươi, lần này sau khi ta về Thương Phong, xem ra cần phải nói những này cho nó biết, nó chắc cũng có thể vui mừng không ít đi.
- Ừm!
Phượng Tuyết Nhi gật đầu, sau đó vẻ mặt mê man nói:
- Thật ra, sau khi Phượng thần đại nhân cũng biết một linh hồn phượng hoàng khác thật ra cũng không tiêu vong, thật vui vẻ, giống như là… Bỗng chốc hóa giải một khúc mắc lớn nhất trong lòng. Cho nên, khi biết Vân ca ca là một người kế thừa của một vị linh hồn phượng hoàng khác, muội cũng rất vui vẻ.
Vân Triệt vừa định nói tiếp, bỗng nhiên, phía sau bọn họ, một âm thanh chói tai truyền đến:
- Hả? Đây chẳng phải là Tuyết Nhi muội muội xinh đẹp vô song của ta sao, gặp nhau ở nơi thế giới thần bí rộng rãi như vậy, thật đúng là may mắn của bản thiếu.
Vân Triệt, Phượng Tuyết Nhi, Hạ Nguyên Bá đồng thời quay đầu lại, phía sau bọn họ không đến trăm trượng, Dạ Tinh Hàn một thân hắc y ôm hai nữ nhân yêu mị tận xương kia, trên vẻ mặt trong lúc vui vẻ không hề che giấu bừa bãi với dâm tà chút nào, đang không nhanh không chậm đi về phía bọn họ.
- Dạ Tinh Hàn?
Vân Triệt than nhẹ một tiếng, sau đó chân mày chợt nhíu lại, ý cười và ánh mắt nguy hiểm kia của Dạ Tinh Hàn, khiến cho hắn nhất thời cảm thấy mãnh liệt không yên, hắn cúi đầu nói:
- Nguyên Bá, cẩn thận.
- Nha…
Lời Vân Triệt nói khiến thân thể Hạ Nguyên Bá cứng đờ, khẽ gật đầu, mạch máu trên hai cánh tay tráng kiện nháy mắt phồng lên.
Hạ Nguyên Bá Bá Hoàng trung kỳ, Phượng Tuyết Nhi nửa bước Đế Quân, huyền lực của Dạ Tinh Hàn cũng Bá Hoàng trung kỳ, nếu như hắn muốn làm khó dễ, tuyệt đối không có khả năng là đối thủ của Hạ Nguyên Bá và Phượng Tuyết Nhi… Nhưng cũng bởi vì thế, Vân Triệt ngược lại càng thêm bất an, bởi vì trong đôi mắt của Dạ Tinh Hàn… Rõ ràng là ánh mắt con mồi nơi tay, tính trước kỹ càng!
- Dạ thiếu cung chủ.
Phượng Tuyết Nhi lễ phép gọi.
- A ~~
Đôi mắt hẹp dài của Dạ Tinh Hàn nheo lại, nhìn chằm chằm vào dáng người yểu điệu như tiên của Phượng Tuyết Nhi, coi như không thấy Vân Triệt và Hạ Nguyên Bá:
- Tuyết Nhi muội muội thật sự rất khách khí, xưng hô Dạ thiếu cung chủ này rất không thú vị và xa lạ, ta càng muốn nghe Tuyết Nhi muội muội gọi ta… Dạ ca ca.