Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 455 - Chương 456: Âm Mưu Trong Huyền Chu

. ._228__2" class="block_" lang="en">Trang 228# 2

 

 

 

Chương 456: Âm mưu trong huyền chu



- Con muốn một mình đi? Không được! Tuyệt đối không được!

Phượng Hoành Không không chút do dự lắc đầu:

- Thế giới của Thái cổ huyền chu này quỷ dị khó lường, ngay cả phụ hoàng ở trong đó đều phải dè dặt cẩn trọng, nói không chừng sẽ gặp phải nguy hiểm gì, con phải thời khắc ở bên cạnh phụ hoàng, bằng không phụ hoàng sẽ lo lắng.

- Nhưng mà, phụ hoàng từng nói, nơi nay, là chỗ an toàn nhất trong cả Thái cổ huyền chu, mà nơi hiện giờ phụ hoàng muốn đi, ngược lại còn nguy hiểm hơn. Nếu một mình Tuyết Nhi chỉ du ngoạn ở chung quanh đây mà nói, không phải càng thêm an toàn hơn sao?

Phượng Tuyết nhi nói khẽ.

- Cái này…

Phượng Hoành Không khựng lại, sau đó vẫn lắc đầu:

- Tuyết Nhi, con từ nhỏ đến lớn, đều chưa từng rơi khỏi Thần Hoàng thành, càng chưa từng đi tới nơi nguy hiểm, cho nên phụ hoàng vốn không cách nào yên tâm để con một mình.

- Vâng, Tuyết Nhi biết, Tuyết Nhi từ nhỏ, chính là ở dưới sự bảo vệ của phụ hoàng, cùng với các vị trưởng lão lớn lên. Nhưng mà, Tuyết Nhi luôn phải lớn lên, không có khả năng cả đời, làm chuyện gì đều phải dưới sự bảo vệ của phụ hoàng. Năm nay Tuyết Nhi đã tròn mười sáu tuổi, đã sớm độ tuổi tự mình ra quyết định, tự mình lịch lãm. Nơi này, không phải vừa đúng là một nơi rất tốt sao? Chẳng lẽ phụ hoàng, hy vọng Tuyết Nhi vĩnh viễn trưởng thành ở dưới sự bảo vệ, vĩnh viễn không có thế giới của bản thân sao?

Trong giọng nói của Phượng Tuyết Nhi mang theo ao ước thật sâu, thậm chí còn có khát cầu nhè nhẹ.

Trong lòng Phượng Hoành Không động mạnh, nhưng vẫn như cũng không cách nào yên tâm để Phượng Tuyết Nhi thật sự một mình đi lại nơi nguy hiểm này, dù sao nhiều năm như vậy, hắn đã thành thói quen cho Phượng Tuyết Nhi một bảo vệ cực hạn nhất. Hắn vừa định mở miệng, Phượng Phi Yên đã sáp vào, ghé vào lỗ tai hắn nói:

- Tông chủ, Tuyết Nhi nói cũng không sai. Năm nay nàng đã mười sáu tuổi rồi… Tuy rằng cho nàng bảo hộ toàn lực không sai, nhưng cũng không thể luôn luôn ở dưới bảo hộ như vậy đi, bằng không, nàng sẽ vĩnh viễn không cách nào đảm đương nổi một phương, ngược lại lãng phí huyết mạch và lực lượng của nàng. Lại nói, bài vị chiến hôm qua, thực lực của Tuyết Nhi cũng đã bại lộ, che giấu… Cũng không cần phải làm.

- Hơn nữa, lấy thực lực của Tuyết Nhi, trong vòng vạn dặm chung quanh, đều vốn không có cái gì có thể tạo thành uy hiếp đối với nàng. Muốn nói đến những người khác đi một mình… Cho dù là Dạ Tinh Hàn liên thủ với Cơ Thiên Nhu, cũng không thể nào là đối thủ của Phượng Tuyết Nhi. Nếu tông chủ vẫn không yên lòng…

Phượng Phi Yên cho Phượng Hoành Không một ánh mắt khác thường:

- Ta đây liền lưu lại, âm thầm bảo hộ Tuyết Nhi, cũng thuận tiện…

Phượng Phi Yên nói không sai, lấy thực lực của Phượng Tuyết Nhi, trăm dặm chung quanh đây khó có khả năng gặp phải nguy hiểm. Nếu như lại có Phượng Phi Yên âm thầm bảo hộ, kia càng không hề có sơ hở… Đồng thời, để Phượng Phi Yên ra tay đánh chết Vân Triệt, càng tuyệt đối không hề có sai sót!

Phượng Hoành Không cũng không nghi hoặc, chậm rãi gật đầu với Phượng Tuyết Nhi:

- Được rồi, Tuyết Nhi nói không sai, con đã trưởng thành, cũng đúng là nên đến lúc để mình làm ra quyết định, và tự lịch lãm. Nhưng nhất định phải nhớ kỹ trước đó phụ hoàng đã nói với con, mọi sự cẩn thận.

- Wow… Cám ơn phụ hoàng! Vậy Tuyết Nhi đi rồi nha, phụ hoàng cũng nhớ phải cẩn thận.

Phượng Tuyết Nhi vô cùng vui vẻ lên tiếng trả lời, sau đó vung tay lên với Phượng Hoàng Không, nhẹ nhàng phi thân lên, đi về hướng đông… Cũng là hướng lúc trước Vân Triệt và Hạ Nguyên Bá rời đi.

- Haizzz, hài tử này…

Phượng Hoành Không lắc đầu cười cười.

- Tông chủ yên tâm, nơi này không có gì có thể uy hiếp được Phượng Tuyết Nhi, huôgsn chi còn có ta âm thầm bảo hộ, tông chủ cứ yên tâm đi đi.

Phượng Phi Yên cười hề hề nói.

Không quá bao lâu, Phượng Phi Yên cũng phi thân lên, không nhanh không chậm bay về phía Phượng Tuyết Nhi bay đi.

… … …

- … Lúc trước sư phụ từng nói, nơi này là một thế giới cấp cao, chỉ có điều đệ một chút cũng không rõ ràng “Thế giới cấp cao” có ý là gì. Nhưng mà, ở trong này, ngọc truyền âm, còn có toàn bộ các thứ dùng để truyền âm đều không thể sử dụng. Ngay cả huyền khí truyền âm đều không được. Phạm vi cảm giác huyền lực cũng sẽ thật nhỏ.

Bởi vì Vân Triệt không có năng lực phi hành, cho nên Hạ Nguyên Bá cùng hắn bước chân mà đi, hai người không nhanh không chậm tiến lên mấy chục dặm, trước mắt vẫn là một vùng thảo nguyên, cũng vẫn như cũ không nhìn thấy tận cùng. Nghe được câu nói sau cùng của Hạ Nguyên Bá, Vân Triệt thử thả ra cảm giác… Quả nhiên, cảm giác của hắn mới đạt tới khoảng cách không đến hai mươi trượng, liền không thể kéo dài nữa.

- Quả nhiên thật cổ quái.

Vân Triệt nói, hai năm trước, hắn tiến vào trong Thiên trì bí cảnh cũng là một tiểu thế giới độc lập, nhưng cảm giác thế giới của Thái cổ huyền chu, khác Thiên trì bí cảnh rất lớn, nhưng khác biệt ở chỗ nà, hắn lại không nói ra được.

Hai người vừa nói vừa tiến lên phía trước, tốc độ từng bước nhanh hơn, ở khu thảo nguyên, ngược lại không gặp được huyền thú gì, về phần kỳ trân dị thảo gì đó thì ngay cả nửa cây đều không gặp được, cằn cỗi rối tinh rối mù. Hơn một canh giờ sau, bọn họ cuối cùng bước ra khỏi khu thảo nguyên, mà phía trước, rõ ràng là một cánh đồng hoang vu mênh mông vô bờ.

Tiến vào khu vực cánh đồng hoang vu, gió đã trở nên ôn hòa mà hiu quạnh, khí tức chung quanh cũng đã xảy ra biến hóa vi diệu, biến hóa bé nhỏ này, cũng khiến cho tính cảnh giác theo bản năng của Vân Triệt nâng lên. Quả nhiên, mới đi không tới vài bước, phía sau một tảng đá, bỗng nhiên nhảy ra một bóng đen cực lớn, lao thẳng về phía Vân Triệt và Hạ Nguyên Bá mà đến… Rõ ràng là một con bò cạp đen vĩ đại! Đuôi bò cạp thật dài chớp động lên ánh sáng nhiều màu sắc thuộc về kịch độc.

Cổ tay Vân Triệt vừa động, thân thể chợt lóe, nháy mắt xuất hiện ở phía dưới bò cạp khổng lồ, Long Khuyết nhanh như tia chớp đánh ra, hung hăng nện lên bụng con bò cạp khổng lồ.

Rầm!!

Bò cạp khổng lồ bị nện quay cuồng trong không trung, sau đó nặng nề rơi xuống, trong nháy mắt khi nó rơi xuống đất, Hạ Nguyên Bá cấp tốc xông lên, gầm nhẹ một tiếng, một quyền đánh lên trên thân con bò cạp. Nhất thời một tiếng nổ vang, thân thể khổng lồ của con bò cạp trực tiếp bị đánh nổ tung, tán thành vô số mảnh vụn bay ra rất xa, từng mảnh máu đen bắn ra, rưới tại chỗ, nhuộm mắt đất thành màu đen hoàn toàn, trong đó có hai giọt bắn lên trên cánh tay Hạ Nguyên Bá.

Vân Triệt bước nhanh về phía trước, dùng Thiên độc châu tinh lọc máu độc trên cánh người Hạ Nguyên Bá, đồng thời trong lòng thất kinh. Thân thể của con bò cạp khổng lồ kịch độc này vô cùng cứng rắn, một kích mạnh mẽ của Long Khuyết chính là đánh bay nó, mà không thể khiến cho thân thể của nó bị thương, nhưng Hạ Nguyên Bá không dùng tới vũ khí, chỉ tùy ý đánh ra một quyền, liền đánh nó thành bã vụn…

Thực lực hiện giờ của Hạ Nguyên Bá, nhưng lại đã kinh khủng như thế.

- Bắt đầu có huyền thú, tỷ phu phải cẩn thận một chút.

Hạ Nguyên Bá đá văng khối thi thể vụn bên chân ra, sau đó lại xua xua tay, nói:

- Chỉ có điều tỷ phu cũng đừng quá lo lắng, trong khu vực này cũng không có huyền thú gì quá lợi hại, dựa vào thực lực của tỷ phu và đệ, không có gì có thể uy hiếp được chúng ta.

- Nếu tỷ tỷ đệ biết thực lực bây giờ của đệ, nhất định sẽ bị dọa nhảy dựng lên.

Vân Triệt nhìn Hạ Nguyên Bá, rất chân thành nói.

- Vân ca ca!

Lúc này, phía sau bọn họ, một giọng nói thanh thúy nhẹ nhàng, giống như tiên nhạc truyền đến. Bước chân của Vân Triệt khựng lại, cấp tốc quay đầu… Giọng nói này, rõ ràng là giọng nói của Phượng Tuyết Nhi!

Khi hắn vừa quay đầu, liền nhìn thấy được một bóng dáng thiếu nữ xinh đẹp tuyệt luân. Nàng từ trên không trung chậm rãi nhẹ nhàng rớt xuống, tư thái duyên dáng giống như một con bươm bướm đỏ như lửa nhẹ nhàng nhảy múa. Tuy rằng nàng vẫn như cũ đội nón phượng ngọc lưu ly, nhưng Vân Triệt có thể cảm giác được tâm tình nhảy nhót của nàng:

- Tuyết Nhi!? Sao ngươi lại ở chỗ này? Mấy người phụ hoàng của ngươi đâu?

Phượng Tuyết Nhi đứng ở phía trước Vân Triệt, vui vẻ nói:

- Phụ hoàng bọn họ đi thăm dò trong huyền chu rồi, chấp thuận một mình muội tự do hành động nha.

- Phụ hoàng ngươi sao lại cho phép ngươi đi một mình? Trước kia hắn không phải ngay cả Thần Hoàng thành cũng không cho phép ngươi đi ra sao.

Vân Triệt kinh ngạc nói.

- Hì hì.

Phượng Tuyết Nhi thản nhiên cười cười:

- Muội nói với phụ hoàng lời trước kia Vân ca ca nói với muội, nói cho phụ hoàng là muội đã lớn lên, đến tuổi nên độc lập, tự mình ra làm quyết định, phụ hoàng liền đồng ý rồi.

- Như vậy sao…

Vân Triệt khẽ gật đầu, tuy rằng hắn vẫn còn có phần không tin Phượng Hoành Không sẽ thật sự yên tâm để Phượng Tuyết Nhi một mình hành động trong thế giới tồn tại nguy hiểm không biết trước này, nhưng Phượng Tuyết Nhi đã đứng ở trước mặt hắn, khiến cho hắn không thể không tin.

Nhìn Phượng Tuyết Nhi gần trong gang tấc, tâm tình của Vân Triệt tự nhiên vì như vậy mà trở nên sung sướng, vốn tưởng rằng lần gần gũi đối diện sau không biết phải vào ngày tháng năm nào, không nghĩ tới nhanh như vậy, hắn lại có cơ hội ở chung với nàng, hắn mỉm cười nói:

- Vậy… Tuyết Nhi, có muốn chúng ta cùng nhau?

- Ừm!

Phượng Tuyết Nhi thật dùng sức gật đầu, nếu lúc này vén phượng ngọc lưu ly lên, sẽ thấy đôi mắt đẹp của nàng đã híp lại thành một vầng trăng non sáng tỏ, nàng tủm tỉm nói:

- Vậy Vân ca ca, huynh phải bảo vệ Tuyết Nhi nha.. Ừm, còn có ca ca vóc dáng cao to, huynh cũng phải bảo vệ Tuyết Nhi nha.

“Ca ca vóc dáng cao to” vẫn luôn hai mắt không chớp nhìn chằm chằm vào hai người, cho đến khi Phượng Tuyết Nhi nói với hắn, hắn mới suy nghĩ lóe lên, trừng lớn mắt nói:

- Tỷ phu, hai người… Quen biết?

- Ừm.

Vân Triệt gật đầu:

- Lúc trước Tuyết Nhi đã cứu mạng ta.

Vân Triệt nói một câu như vậy, khiến ánh mắt Hạ Nguyên Bá nhìn về phía Phượng Tuyết Nhi nhất thời thay đổi mạnh… Chỉ bằng một điểm đã cứu Vân Triệt, đừng nói đối phương là Tuyết công chúa của Phượng Hoàng thần tông, cho dù là lão yêu bà tội ác tày trời, hắn cũng sẽ cảm thấy kính nể, cảm kích có thừa. Hắn vỗ ngực nói:

- Ngươi đã cứu mạng tỷ phu ta, kia chẳng khác nào đã cứu mạng của ta, ngươi yên tâm, nếu ai dám khi dễ ngươi, cho dù là người hay là huyền thú, ta nhất định không buông tha… A, chờ chút!

Hạ Nguyên Bá bỗng nhiên nghĩ đến đánh giá ngày hôm qua của Cổ Thương chân nhân về Phượng Tuyết Nhi, âm thanh im bặt, sau đó trở nên lắp bắp nói:

- Tiểu cô nương… A không không, Tuyết công chúa, huyề lực của ngươi… Thật sự là… Nửa bước Đế Quâ?

- Đúng vậy!

Phượng Tuyết Nhi tùy ý gật đầu, giống như đây đối với nàng mà nói, cũng không phải là chuyện gì rất đáng để kiêu ngạo và để ý:

- Đến khi ta hai mươi tuổi, huyền lực chắc có thể đạt tới Quân Huyền cảnh chân chính, có phải rất lợi hại không?

- Lợi hại… Lợi hại…

Hạ Nguyên Bá hung hăng nuốt từng ngụm nước miếng, vẻ mặt cứng ngắc gật đầu. Hắn đã ở lại Hoàng cực thánh vực gần hai năm, đã biết được vô số huyền giả trước kia chỉ tồn tại trong truyền thuyết, tầm mắt sớm xưa đâu bằng nay… Nhưng cho dù ở Hoàng cực thánh vực, cho tới bây giờ cũng chưa từng xuất hiện Đế Quân dưới hai mươi tuổi! Đừng nói Hạ Nguyên Bá, kể cả Cổ Thương chân nhân, ngày hôm qua sau khi thăm dò được thực lực của Phượng Tuyết Nhi đều thất sắc ngay tại chỗ.

- Ngươi… Ngươi… Ngươi thật sự chỉ có mười sáu tuỏi? Ngươi rốt cuộc tu luyện như thế nào!

Hạ Nguyên Bá không nhịn được hỏi.

- Đây là bí mật, không nói cho ngươi nha.

Phượng Tuyết Nhi cười tủm tỉm trả lời, sau đó đi tới bên người Vân Triệt:

- Vân ca ca, chúng ta đi đâu chơi đây? Mười một canh giờ tiếp theo, muội có thể cùng trôi qua với Vân ca ca, thật vui vẻ.

- Tuyết Nhi muốn đi đâu?

- Ừm… Thật ra đâu cũng có thể! Nói cho Vân ca ca một bí mật, muội rời khỏi phụ hoàng một mình hành động, vì tìm đến Vân ca ca, chỉ có điều nơi này thật mênh mông, phạm vi cảm giác lại trở nên thật nhỏ, vừa rồi suýt nữa bị lạc đường, còn tưởng rằng không tìm được đó…

Hạ Nguyên Bá bị gạt sang bên ngây người nhìn hai người thân mật đứng chung một chỗ, yên lặng đưa tay gãi gãi đầu… Quan hệ của bọn họ, hình như rất tốt, chỉ có điều kỳ quái, không phải sư phụ nói Tuyết công chúa của Phượng Hoàng thần tông chưa bao giờ được tiếp xúc với bất cứ kẻ nào à…

Cùng một thời gian, ở một chỗ khác.

- Phượng Hoàng đại trưởng lão? Tại sao ngươi lại ở chỗ này?

Dạ Tinh Hàn xoay người lại, híp mắt nhìn Phượng Phi Yên từ phía sau tìm đến. Nguyệt Cơ và Mị Cơ bên cạnh hắn cũng chậm rãi tản ra, trong tay chia ray cầm một thanh đoản đao, ánh mắt cũng trở nên băng hàn. Thế giới của Thái cổ huyền chu này, là nơi giết người tuyệt hảo, bởi vì giết người ở trong này, chung quanh không có những người khác nhìn thấy và nhận thấy được, sau khi Thái cổ huyền chu biến mất, tất cả dấu vết cũng hoàn toàn biến mất, có thể không hề cố kỵ. Phượng Phi Yên là đại trưởng lão của Phượng Hoàng thần tông, càng là Bá Hoàng cao cấp có Bá Huyền cảnh cấp tám, Dạ Tinh Hàn quả quyết không phải là đối thủ của hắn.

- Đừng khẩn trương, vị Phượng Hoàng đại trưởng lão này ngược lại là người thông minh nhất cả Phượng Hoàng thần tông, hắn tìm đến bản thiếu, chỉ có chuyện tốt, không có chuyện xấu.

Dạ Tinh Hàn vừa chìa tay, chủ động về phía Phượng Phi Yên:

- Ngươi không cùng đi thăm dò với Phượng Hoành Không bọn họ? Hay là, ngươi có hành động khác?

- Ha ha.

Phượng Phi Yên ý vị thâm trường cười:

- Ta đương nhiên, là vì đưa tin tức tốt cho thiếu cung chủ mà tới… Phần đại lễ ta chuẩn bị đưa cho thiếu cung chủ kia, đã không cần đợi đến sau này, hôm nay là có thể. Hơn nữa, còn có thể làm không một chút sơ hở.

- Hả?

Dạ Tinh Hàn ngửa mặt lên.

- Phượng Tuyết Nhi thiếu cung chủ muốn, nàng cũng không theo Phượng Hoành Không cùng nhau xâm nhập, mà là một mình hành động… Mà nguyên nhân ta không cùng đi vào, chính là vâng theo ý tứ của Phượng Hoành Không, âm thầm bảo hộ Phượng Tuyết Nhi, cũng thuận tiện giết Vân Triệt con chuột không biết tự lượng sức mình kia!

Lời Phượng Phi Yên nói, khiến trong đôi mắt Dạ Tinh Hàn phóng ra ánh sáng kỳ quái, sau đó, hắn giang tay ngẩng đầu, ngửa đầu cười như điên…


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment